Tập 02 : Kỷ niệm dưới bóng mái trường Trần Phú
Chương 06: Hoàng Linh
0 Bình luận - Độ dài: 2,048 từ - Cập nhật:
Những buổi học dài nối tiếp nhau.
Tôi lê thân mình bước tới trường học. Vẫn dáng vẻ lầm lì, chẳng màng quan tâm tới thế giới xung quanh tiến vào chỗ ngồi nhìn ra cửa sổ. Ngoài dãy hành lang từng tiếng xì xầm xôn xao. Hoàng Linh bước vào lớp, đôi mắt trong veo miệng nở một nụ cười.
-Hôm nay chắc trời mưa to lắm đây. Sao cậu đi học sớm thế? -Hoàng Linh nhìn phía tôi cất tiếng.
Đáp lại lời trêu chọc của Linh là bầu không khí im lặng đến đáng sợ. Đám đông ai làm việc nấy nhưng ánh mắt như có như không len lén liếc nhìn nơi tôi ngồi.
Đỗ Quyên - đứa bạn duy nhất của Hoàng Linh ghé tai con bé:
-Hắn ta tới từ sớm, trông thái độ căng lắm. Hình như sắp có đánh nhau to với đám nào đó! Mấy đứa này không lo học cứ đánh nhau suốt à!
Hoàng Linh bước tới ngồi kế bên, mùi thơm thoang thoảng khẽ đánh thức tôi. Ngay lúc này tôi quay qua nhìn cô, khẽ gật nhẹ đầu nở một nụ cười khiên cưỡng.
Nhanh chóng lại quay đi, đôi mắt nâu nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ hướng ánh nhìn về vườn hồng bên trong khu sinh thái phía xa xa.
Hình như có ai đó từng nói rằng khi mà người ta buồn bã, cảnh vật xung quanh cũng nhạt nhoà theo. Cơn gió thổi qua thảm cỏ xanh làm lung lay những cành hồng ngoài vườn hoa, khung cảnh mà tôi vẫn thường thích thú nhìn ngắm qua ô cửa sổ nay sao khó coi thế nhỉ?
Có lẽ bởi vì ngày hôm nay tôi thất tình. Thứ cảm giác mà bất kỳ ai cũng sẽ trải qua ít nhất một lần trong đời.
-Cậu mệt à? Hôm nay có chuyện gì thế? -Giọng Hoàng Linh thủ thỉ bên tai, sự quan tâm thật khó che giấu.
-Không!
Tôi đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Hoàng Linh, dịu dàng và tự nhiên như một thói quen trước ánh nhìn của bao người.
-Ồ!!! -Đám đông lại bắt đầu xôn xao.
Mặc kệ đám đông xung quanh, tôi kéo cánh tay Hoàng Linh về phía mình. Nằm xuống bàn học, gối nhẹ đầu lên tay cô ấy. Cảm giác mềm mại mơn man khi áp má lên, mùi hương hoa trà dịu dàng từ da thịt cô len vào cánh mũi. Như một phương thuốc an thần, tâm hồn tôi bình yên đến lạ.
Sau giây phút ngỡ ngàng, khuôn mặt cô gái dần ửng đỏ lên như trái cà chua chín mọng. Một giây trôi qua dưới ánh nhìn của đám đông xung quanh Hoàng Linh dường như có ý định rụt tay về giải thích với đám đông. Thế nhưng cuối cùng có điều gì đó thôi thúc khiến cô gái nhỏ không làm vậy.
Hai chúng tôi chơi thân với nhau gần nửa năm nay. Với một lịch sử tình trường dài với những cô hoa khôi, kiểu con trai như tôi khiến Hoàng Linh ghét cay ghét đắng. Còn nhớ cô ấy từng kể với tôi rằng đầu năm học mới sau khi cô chủ nhiệm sắp xếp lại chỗ ngồi chỉ định cả hai ngồi cạnh nhau. Hoàng Linh lúc đó tự hỏi kiếp trước đã gây ra lỗi lầm gì mà phải ngồi cạnh một kẻ lêu lổng như tôi.
Thời gian dần trôi, lửa gần rơm lâu ngày không rõ có bén hay không? Thế nhưng tiếp xúc cạnh nhau khiến suy nghĩ của cô ấy thay đổi. Chúng tôi trở thành bạn thân của nhau trong sự ngỡ ngàng của cả chính Hoàng Linh.
Con gái luôn cực ghét ai đụng chạm bất kỳ đâu lên cơ thể mình. Một cái vô tình chạm tay khẽ...hay tệ hơn khi ai đó dám lớn gan đưa tay lên xoa lên mái tóc cô nàng tốn hàng giờ chăm sóc. Tất cả những điều đó đều khiến bản năng tự vệ của con gái dựng lên... Thế nhưng luôn có những ngoại lệ đó chính là tôi. Từng chút từng chút một chúng tôi len sâu vào cuộc sống của nhau với tư cách hai người bạn thân.
Tiết học Thể Dục bắt đầu...
Học sinh lật đật mang giày thể thao rồi hướng về phía sân bóng. Khác với thường ngày ai nấy cũng đều nhẹ nhàng, không dám gây ra tiếng động lớn. Dường như đám học sinh đều sợ kẻ đang lầm lì ngồi bên cửa sổ này.
Thực tế chưa có ai trực tiếp nhìn thấy tôi ra tay bắt nạt trong lớp học. Thế nhưng danh tiếng của đám bạn trong Băng DK ai mà chẳng rõ.
Hình ảnh Dũng Khùng hay những thành viên cấp thấp nghênh ngang thường xuyên xuất hiện khắp các hàng lang trường học. Đám này không có hứng thú nhiều với học sinh trong trường miễn sao không gây tới chúng. Tuy thế không khó để nhìn thấy anh em trong Băng với hàng tá vũ khí đánh nhau với những bang hội bảo kê xung quanh trường học.
Có lần Thành Lê -người anh em trong Băng bị con bé hoa khôi khối 10 cắm sừng. Đứa con gái kia yêu một lúc cả người anh em đó lẫn thằng nhóc có gia thế trong trường.
Trong độ tuổi ngông cuồng chẳng màng tới hậu quả, Thành Lê đã một mình đánh thằng nhóc đó tới mức nhập viện. Xui xẻo sao cu cậu lại là con trai của một vị đại ca có tiếng ở Long Đức. Sau cùng người nhà hắn đã gọi tới hơn ba chục thằng mang hàng lạnh đứng đón ngay cổng trường.
Đó là lần hiếm hoi đám đông nhìn thấy tôi thực sự đánh nhau một trận lớn như thế. Và cũng thật không may hình ảnh khuôn mặt tôi dính máu đối thủ mang hàng lao vào đám đông bặm trợn ngày đó bị đám cùng lớp bắt gặp.
Tiếng khép cửa vang khẽ.
Mọi người lặng lẽ đi ra khép nhẹ cánh cửa cố không gây ra tiếng động nhỏ nhất. Khi tất cả rời đi hết, còn mình tôi chống cằm thẫn thờ. Nhìn ra bên ngoài cửa sổ tôi lại nghĩ về cô gái ấy.
"Tại sao thế nhỉ? Chẳng lẽ việc mình tỏ tình khiến cho Như Quỳnh cảm thấy bị xúc phạm hay sao? Bản thân mình tệ hại tới mức đó sao?"
Chắc chẳng có ai nghĩ rằng gã như tôi có ngày lại bi luỵ tới vậy. Nào có ai biết rằng kẻ đang ngồi đây, hôm nay lại trở thành tù nhân của chính những cảm xúc hỗn độn trong lòng.
-Đoán xem ai? Đúng có thưởng nha!
Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau, đôi bàn tay với những ngón thon dài nhẹ nhàng che lấy tầm mắt. Cảm giác ấm áp mềm mại to bự áp vào sau lưng.
"Ở ngôi trường này, ngoài cô ấy làm gì có ai đùa tôi kiểu bày cơ chứ." -Tôi mỉm cười nghĩ thầm. Sau một thoáng cảm nhận sự thoải mái truyền từ sau lưng tôi nảy ra ý định trêu chọc cô.
-Mềm ! Cup D. Haha!
-Đồ dâm dê! -Hoàng Linh bật cười, không quên vờ tức giận đánh mạnh vào vai tôi.
Tôi ngước nhìn lên, ánh sáng từ ô cửa sổ lớp học len lỏi qua những tấm rèm rọi xuống mái tóc dài của Hoàng Linh. Chiếu sáng gương mặt thanh tú với những đường nét hoàn mỹ.
"Hoá ra cô bạn thân tôi vẫn thường trêu chọc chẳng ma nào tán tỉnh lung linh tới thế này sao?" -Tôi bất giác thầm nghĩ về những lời khen có cánh của Duy Phong cùng Dũng Khùng dành cho Hoàng Linh trong cái dịp vô gặp gỡ ở tiệc sinh nhật.
Hoàng Linh vẫn đứng đó nhìn tôi với đôi mắt thâm tình. Sống mũi cao thanh thoát dẫn xuống bờ môi đầy đặn, hồng hào tự nhiên như một cánh hoa. Bất giác tôi mỉm cười nhìn cô. Khoảnh khắc ấy mọi cảm giác buồn bã, mọi u tối trong lòng dường như tan biến. Không cần bất cứ lời nói nào cô bạn thân đã kéo tôi ra khỏi màn sương mù u ám theo cách như thế.
-Ê! Cậu lại thẫn thờ nữa rồi đó. Bộ đó giờ chưa thấy gái xinh như tớ à?
Hoàng Linh đứng đối diện, giơ tay quơ quơ trước mặt giọng điệu nửa đùa nửa thật. Tôi nheo mắt nhìn cô, đôi mày nhướng lên vẻ bất cần, rồi bất ngờ đưa tay chụp lấy bàn tay Linh.
Hoàng Linh khựng lại, đôi mắt to tròn có chút giật mình. Thế nhưng cô ấy cũng không rút tay về. Dường như cả hai đã quá quen với những tiếp xúc cơ thể thân mật kiểu thế này rồi.
-Ngẩn à? Tao đang nghĩ mày phải xấu thế nào mà mãi chẳng có người yêu đấy. Haha!
Gỡ được nút thắt trong lòng tôi bắt đầu trở về với dáng vẻ thường ngày trêu chọc con bé. Hoàng Linh xị mặt vờ hờn dỗi, có lẽ mọi cô gái đều không thích nghe lời chê bai về ngoại hình của mình. Thế nhưng tôi thừa biết cô ấy chẳng bao giờ giận dỗi tôi. Thật khó hiểu khi mà chưa bao giờ chúng tôi có lấy một lần tranh cãi hay giận dỗi. Cả hai hoà hợp một cách kỳ lạ.
Thoáng buồn bã hiện lên trên nét mặt, tôi kéo cánh tay Hoàng Linh, gục đầu vào trong lòng áp mặt lên cup D.
-Mấy nay tao khổ tâm lắm! -Giọng tôi trầm khàn nghe thương tâm vô cùng.
Hoàng Linh giật mình lo lắng chờ tôi nói tiếp. Nhìn con bạn thân ngây thơ đang tròn xoe mắt dễ dàng dụ dỗ khiến tôi không nỡ trêu chọc thêm. Vẻ mặt đau khổ bay đi mất thay thế bằng khuôn mặt tận hưởng dụi đầu lên ngực con bé.
-Haha! Gái bu nhiều quá tao khổ lắm Linh ơi!
Lúc này cô bé mới nhận ra đang bị đùa giỡn. Hoàng Linh đẩy tôi ra khỏi lồng ngực... rồi đỏ mặt chạy vội ra sân thể dục bỏ lại đằng sau là tiếng cười sảng khoái của tôi.
Gỡ được nút thắt trong lòng, tôi bỗng nhận ra cuộc sống tươi đẹp làm sao. Bầu trời xanh kia hôm nay tại sao đẹp thế. Trên cành cây chim chóc líu lo chuyền cành chắc hẳn chúng nó đang có chuyện gì vui lắm. Những đoá hoa trong vườn sinh thái hôm nay cũng xinh đẹp lạ lùng.
Sẽ có những quãng thời gian bản thân rơi vào hoàn cảnh cảm tưởng như cả thế giới này sụp đổ ngay trước mắt. Thế rồi một ai đó xuất hiện đưa tay kéo ta ra khỏi cái vũng lầy. Bất giác nhìn lại mới nhận ra bản thân mình ngớ ngẩn làm sao vốn dĩ chuyện nó bé xíu tự xé ra to rồi lo lắng.
Chẳng thề ngờ vì một lời từ chối của Như Quỳnh đã khiến cho tôi suy đến thế!
-Anh! Anh Gia!
Đang suy ngẫm về định lý nhân sinh vừa phát hiện ra còn đang ý định đưa vào từ điển đã bị cắt ngang bởi giọng cu Văn.
-Có chuyện gì chạy như ma đuổi vậy mày? -Tôi có phần bực mình.
Cu Văn hai tay chống gối thở dốc rồi lên tiếng:
-Đại Ca Dũng Khùng bảo em kiếm anh có chuyện cần bàn bạc.
Tôi nhíu mày:
-Điện thoại đâu nó không gọi tao mà cử mày đi kiếm? Khùng hả mày?
-Qua giờ có ai gọi được cho anh đâu. Gọi cháy máy chẳng ai nghe còn quát em. -Cu Văn giọng trách móc.
-Ha Ha! Xin lỗi bé yêu! Tao lỡ lời.
Tôi đưa tay vỗ trán quên béng mất mấy ngày hôm nay buồn chuyện Như Quỳnh đầu óc lơ mơ chẳng biết vứt điện thoại góc nào.


0 Bình luận