Tập 02 : Kỷ niệm dưới bóng mái trường Trần Phú
Chương 17: Cánh hoa đào đỏ
0 Bình luận - Độ dài: 2,168 từ - Cập nhật:
Nghịch điện thoại một lúc Mỹ Linh cũng tắm xong. Em ấy chậm chậm bước ra vài giọt nước còn đọng lại.
Ngay lúc này Mỹ Linh mặc quần jean ngắn lộ rõ đôi chân dài miên man. Áo thun trắng dài tay mỏng nhìn rõ áo ngực màu hồng chấm bi bên trong. Chiếc áo khá ngắn, cao trên rốn để lộ vòng eo con kiến. Trên đỉnh đầu tóc buộc trái đào hai bên trông tinh nghịch. Khuôn mặt còn vương nét trẻ con, đôi môi căng mọng. Thật tiếc văn chương tôi chưa đủ tốt để dùng những mỹ từ hay nhất tả nàng Á Khôi lúc này.
Thấy ánh mắt tôi Mỹ Linh ngại ngùng:
-Anh nhìn gì đó, không cho anh nhìn !
-Em… đẹp quá!
Tôi mỉm cười nắm tay kéo em ngồi lên đùi, làn da non mềm mát rượi, mùi sữa tắm nhẹ nhàng lan vào cánh mũi. Hai mắt nhìn nhau, Mỹ Linh nhắm mắt lại đôi môi chạm khẽ. Tôi cảm nhận được trái tim em đập loạn nhịp sau lớp áo mỏng manh.
-Cháy nồi cá của em!
Mỹ Linh vùng dậy khỏi tôi, chạy biến vào bếp. Mặt tôi lúc này trông đến tội. Mà hình như có mùi khét thật. Ban nãy Mỹ Linh dặn ngồi canh lửa thế nhưng không thể chịu được sự quyến rũ của em sau ô cửa kính tôi liền quên béng mất.
-Xong hết rồi! Mời chồng yêu ăn cơm.
Bày biện xong xuôi Mỹ Linh ngồi kế bên tôi. Em ấy gắp thức ăn vào chén rồi chờ đợi phản ứng của tôi.
-Cảm ơn vợ yêu! Ăn cơm thôi.
Tôi nếm thử miếng cá, được nêm nếm vừa tay cực hợp khẩu vị.
-Ngon quá em. Ăn vừa miệng luôn. Tuyệt cà là vời!
-HiHi! Chồng yêu không nịnh em chứ. Ăn thử món này tiếp đi.
Ánh mắt Mỹ Linh sáng lên, liền gắp cho tôi liên tục
-Thật.. Ngon...Ừm...Vợ cũng ăn đi.
Nhìn bàn ăn ngon lành tôi thấy trong lòng ngọt ngào làm sao. Quả thực tôi là đứa rất có lộc ăn. Hoàng Linh lẫn Mỹ Linh đều có năng khiếu ẩm thực tuyệt vời.
Từ tấm bé Dì Chín là người phụ trách đồ ăn cho cả gia đình. Dì đã gắn bó với gia đình tôi hơn 50 năm. Danh nghĩa là giúp việc nhưng Dì cùng Bác Quyết chẳng khác gì người thân trong gia đình. Được Dì Chín nuông chiều nấu cho bao nhiêu món ngon nên miệng tôi khá kén ăn. Thế nhưng nếm món ăn của hai cô gái khiến tôi phải khen không ngớt.
Bữa ăn diễn trong không khí ngọt ngào. Cảm giác như chúng tôi là đôi vợ chồng mới cưới đang tận hưởng trăng mật cùng nhau. Ăn uống xong xuôi tôi phụ Mỹ Linh dọn dẹp.
Đang xắn tay rửa bát thì em đã giành lấy:
-Chồng để đó em.
-Ơ em nấu ăn rồi anh rửa bát được mà.
-HiHi ổn không đó? Thế chồng đứng đây cầm giúp em. Để em rửa cho chồng yêu.
-Ô tồ kề.
Kể từ đó mỗi tuần Mỹ Linh đều xuất hiện ở nhà tôi hai tới ba ngày. Có lần em ấy trông thấy bác Quyết chăm cây trong vườn thế là những lần gặp sau Mỹ Linh liền làm nước với bánh mang tặng.
-Vợ anh giỏi quá. Gì cũng biết làm ta.
Tôi nhìn em cười vui vẻ khi mang nước cho bác Quyết đi vào liền nịnh em.
-Haha! bác Quyết khen em khéo tay. Bác bảo chồng có phước.
-Haha cái đó là rõ..anh cơ mà.
Tôi cười hớn hở trêu em.
-Hihi! Em bảo bác mai mốt có thấy anh dẫn cô nào về thì báo lại giúp em.
-Ây za! Thiếu phu nhân à. Ta nào có.
-Haha. Chồng cứ trêu em. Mà bác Quyết là họ hàng thế nào với nhà chồng á. Vợ thấy bác ngang tuổi ông ngoại dưới nhà mà nói về chồng vẻ tôn trọng lắm ấy.
-Bác cứ hay vậy. Hồi chiến tranh bom đạn ác liệt lắm. Nhiều gia đình mất sạch còn mỗi trẻ con đói lả khóc dưới hầm. Ông nội ngày đó tìm thấy cưu mang hai anh em bác Quyết. Về sau cho cả hai đi học mà bác Quyết chịu ơn ông nhất định không chịu học lên cao ở lại làm quản gia đi theo ông bà từ những năm 1970.
Nói tới đây tôi cũng hơi trầm xuống:
-Còn mỗi em gái bác tên gọi là Thắng được ông cho đi học Đại học ngoài Hà Nội. Bác Thắng học giỏi lắm. Thế rồi mả cha thằng Mị năm 72 chúng nó trút bom xuống Thủ Đô suốt 12 ngày đêm. Mục tiêu toàn nhắm khu dân cư trường học bệnh viện. Bác Thắng mất tích từ đó tới nay chẳng có tin.
Nghe tới đây Mỹ Linh mắt đỏ hoe sụt sùi chực khóc.Em ấy mau nước mắt lắm. Tôi vẫn thường hay đùa em được làm bằng nước. Ôm em vào lòng khẽ thở dài thầm nghĩ:
-Nếu em hiểu hết hoàn cảnh của gia đình tôi bao nhiêu năm qua không biết sẽ còn thương tâm thế nào nữa.
Nhiều năm qua tôi cũng đã quen, trong nhà cũng hiếm ai nhắc đến chuyện cũ. Chỉ là những lần cùng Ông Nội vào thắp nhang trong điện thờ nhìn lớp lớp bài vị không khỏi dâng lên cảm xúc bi ai.
Mỹ Linh dễ khóc cũng rất nhanh cười. Tôi hôn nhẹ lên má dỗ dành một lúc em cũng nín khóc. Ngắm nhìn em ấy đôi mắt vẫn còn ướt dễ thương vô cùng. Không cưỡng lại được tôi đặt một nụ hôn lên đôi môi em. Mỹ Linh cũng dịu dàng đáp trả. Tôi siết em chặt hơn, đôi môi như cánh hoa đào chớm hé mở, đầu lưỡi len vào khoang miệng thơm tho.
Thế rồi điều gì tới cũng tới, suốt cả một buổi chiều cho tới khi ánh nắng lẩn khuẩn sau triền núi xa xa. Hai chúng tôi mới dừng lại, thôi trao nhau những yêu thương nồng cháy, những ái ân đong đầy của tuổi trẻ dại khờ.
Tôi buông em ra nằm gục xuống bên cạnh em vẻ mặt tận hưởng. Tức thì Mỹ Linh ánh mắt hoảng sợ ôm chặt lấy tôi giọng em thỏ thẻ:
-Chồng ơi! Chồng đừng bỏ vợ!
Đôi mắt trong veo của em lúc này ầng ậc nước khiến tôi giật mình. Mãi sau này tôi mới hiểu được điều lo sợ câu nói của em ngày hôm đó. Vài giọt đỏ như cánh hoa đào còn vương lên ga trải giường trắng tinh khôi.
Suốt một năm tiếp theo tôi và em có những quãng thời gian ngọt ngào cạnh nhau. Tôi nghĩ rằng bản thân là gã đàn ông may mắn nhất thế gian khi ở bên em. Tôi gã trai mười bảy tuổi muốn khoe cho cả thế giới thấy tình yêu này đẹp ra sao. Chúng tôi hạnh phúc đến nhường nào.
Có ai đó đã từng nói rằng năm lên bảy bắt được một con ve sầu, cứ ngỡ rằng tôi đã nắm cả mùa hè trong tay. Mười bảy tuổi đặt nụ hôn đầu lên gò má nàng, ngây thơ tin rằng tình yêu này sẽ kéo dài đến tận cùng năm tháng.
Mỹ Linh mối tình trong trẻo như giọt nắng, ngọt ngào tựa cơn gió mùa thu. Thanh xuân của tôi là em, là những ngày nắng dịu dàng, là những con đường ta từng sánh bước bên nhau, là những kỷ niệm ngây ngô mà cả hai chúng tôi đã dành hết cho nhau.
Những ngày tháng đó trong thế giới của tôi chẳng còn bất cứ điều gì khác ngoài em. Ở nơi đó chỉ có hai con tim và một tình yêu cháy bỏng. Những ánh nhìn, những lời xì xào của người đời chẳng thể nào chạm đến đôi tim đang say đắm. Chúng tôi bên nhau vô tư như hai đứa trẻ chẳng ngại ngần trao nhau những cử chỉ dịu dàng giữa phố xá đông người. Cũng chẳng hề quan tâm thế giới xung quanh nghĩ gì.
Có những ngày nắng chói chang ra đường người ta chẳng muốn ngồi cạnh nhau. Mỹ Linh vẫn xích sát, ôm tôi thật chặt sau xe. Mặc kệ người đi đường nhìn chúng tôi như hai đứa khùng điên, Mỹ Linh vẫn hồn nhiều cười đùa. Ánh mắt em trong veo như bầu trời ngày hạ, nụ cười em dịu dàng thoảng qua cánh đồng hoang vắng ẩn sâu nơi con tim tôi. Những con đường miền Trung đầy nắng gió in dấu bước chân hai đứa. Những quán nhỏ ven đường, những góc phố thân quen, từng hàng cây đều chứng nhân cho tình yêu hai đứa.
Mùa hạ ấy em nép vào lòng tôi trong cơn mưa đầu mùa bất chợt. Mái tóc em thoảng mùi hương nhè nhẹ, trái tim tôi đập rộn ràng như những giọt nước rơi trên hiên nhà.
Mùa thu đến lá bàng rơi đầy sân trường. Mỗi buổi chiều cuối tuần tôi đón em trước cổng lớp, ngắm em tung tăng bước ra sau buổi tập văn nghệ. Em chạy đến bên tôi nụ cười rực rỡ hơn cả hoàng hôn phía xa.
Khi đông sang trời trở lạnh. Em nhẹ nhàng quàng lên cổ tôi chiếc khăn len tự tay đan, ánh mắt long lanh sưởi ấm trái tim đầy vết xước.
Tôi từng nghĩ tình yêu của chúng tôi sẽ mãi đẹp như thế. Dịu dàng tựa bản tình ca của chàng nghệ sĩ mộng mơ phát hành ở mùa valentine năm ấy. Nhưng khi xuân quay lại, chúng tôi quyết định buông tay nhau. Không phải vì hết yêu, chỉ là thanh xuân có những ngã rẽ mà đôi khi ta chẳng thể nào lường trước.
Mùa hạ ấy em nép vào lòng tôi trong cơn mưa đầu mùa bất chợt. Mái tóc em thoảng mùi hương nhè nhẹ, trái tim tôi đập rộn ràng như những giọt nước rơi trên hiên nhà.
Mùa thu đến lá bàng rơi đầy sân trường. Mỗi buổi chiều cuối tuần tôi đón em trước cổng lớp, ngắm em tung tăng bước ra sau buổi tập văn nghệ. Em chạy đến bên tôi nụ cười rực rỡ hơn cả hoàng hôn phía xa.
Khi đông sang trời trở lạnh. Em nhẹ nhàng quàng lên cổ tôi chiếc khăn len tự tay đan, ánh mắt long lanh sưởi ấm trái tim đầy vết xước.
Tôi từng nghĩ tình yêu của chúng tôi sẽ mãi đẹp như thế. Dịu dàng tựa bản tình ca của chàng nghệ sĩ mộng mơ phát hành ở mùa valentine năm ấy. Nhưng khi xuân quay lại, chúng tôi quyết định buông tay nhau. Không phải vì hết yêu, chỉ là thanh xuân có những ngã rẽ mà đôi khi ta chẳng thể nào lường trước.
Tôi cũng chẳng thể ngờ vào cái buổi sáng trong veo ấy lại là khởi đầu cho cái kết của 395 ngày yêu.
Ngày hôm đó, khi chuông báo giờ ra chơi vang lên. Tôi bước xuống căn tin cùng đám anh em Dark Knight tụ họp. Đó cũng là lần hiếm hoi tôi không ở cạnh em.
Cả năm trời từ ngày chúng tôi công khai hai đứa chưa bao giờ tách khỏi nhau. Những giờ ra chơi Mỹ Linh không thích chốn ồn ào, thế nên tôi chỉ lướt qua căn tin mua đồ cho cả hai rồi mang lên lớp học của em ấy.
Vài lần tôi bắt gặp Cô chủ Bạch, chị trêu chọc tôi dạo này có người yêu quên luôn chị. Tôi cũng trêu chọc chị mấy câu qua loa rồi đi vội. Lần này thấy tôi ngồi lại anh em ngạc nhiên lắm.
-Trời nay mưa to anh em ơi! Hôm nay thằng có hiếu với gái nó nhớ tới anh em mình rồi! - Phong Thỏ Đế luôn nhanh miệng.
Dũng Thiếu Gia cũng nhanh chóng phụ hoạ:
-Đó anh em thấy chưa! Tao đã cá nó sẽ chán sớm thôi mà. Bạn thân tao, tao hiểu.
Dũng Khùng thì trực tiếp hơn:
-Chơi chán rồi hả? Món quen ăn mãi cũng ngán. Hay lại bị gái bỏ Kaka.
Tôi liếc mắt:
-Dỗ mãi Mỹ Linh mới cho tao xuống ngồi với tụi bay. Đúng là phụ lòng anh em mà. Nín mỏ hết cho tao không tao lên lớp lại đấy!
Lúc đấy đám đông mới chịu thôi buông lời bông đùa.
-Hehe! Tao tưởng mày chán rồi chứ. Gì căng.- Dũng Khùng thì khác cái miệng hắn ta sao im dễ dàng được:
-Mà có Mỹ Linh rồi nhường bố Hoàng Linh đi. Hay tính trái ôm phải ấp?


0 Bình luận