Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02 : Kỷ niệm dưới bóng mái trường Trần Phú

Chương 04: Tiếng sét ái tình

0 Bình luận - Độ dài: 2,350 từ - Cập nhật:

Lần đầu tiên đầu óc tôi rơi vào trạng thái mộng mị. Cảm giác đó thật khó diễn tả, dường như có thứ ánh sáng dịu dàng không rõ tới từ đâu bao quanh lấy người con gái đó.

Một mùi hương thoang thoảng phảng phất đâu đây. Cả không gian bỗng dưng tĩnh lặng, tôi ngẩn người nhìn em, dưới lớp khăn quàng cổ ấy khuôn mặt hoàn hảo làm sao.

Mới từ bên ngoài đi vào thế nên làn da trắng mịn có chút ửng hồng, đôi mi cong của cô ấy phủ lên một lớp sương mỏng ánh bạc. Tất cả đều quyến rũ một cách lạ kỳ!

Có lẽ bạn sẽ thấy có phần hoa mỹ thế nhưng bất cứ thằng con trai nào cũng sẽ có thời điểm đứng hình trước cô gái nào đó giống tôi lúc này thôi. Có lẽ đó là thứ người ta vẫn thường gọi với cái danh hiệu hoa mỹ: Tiếng sét ái tình!

Dường như đã quen với ánh mắt si mê của đám con trai, cô ấy nhìn thoáng qua tôi khẽ gật đầu rồi nhanh chóng ngồi kế Lan Anh. Thái có dửng dưng có chút lạnh lùng.

-Haha ! Mọi người làm quen đi nào!

Thấy tôi ngẩn người Dũng Khùng cười lớn. Có lẽ hắn ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy tôi lại ngẩn ngơ trước một cô gái nào giống như lúc này. Khi nhìn sang cô ta Dũng Khùng dường như hiểu ra lý do. Hắn nháy mắt với chị chủ quán nói vọng vào:

-Thêm cho hai vò rượu trái cây cho hai người đẹp đây! Cả vài món ăn nhé!

Phong cách hào sảng của hắn ta trong phút chốc xua đi không khí ngại ngùng nãy giờ.

-Chắc mọi người ở đây cũng chẳng lạ gì nhau nhỉ? Thôi cứ giới thiệu đi ha!

Dũng Khùng nhìn tôi cười cợt rồi hướng ánh mắt sang em loli:

-Đây là Lan Anh, em gái kết nghĩa của tao!

Lúc nói từ em gái kết nghĩa hắn nháy nhẹ mắt với tôi cả hai xem như hiểu ý nhau.

-Chào trai đẹp! -Lan Anh tinh nghịch lên tiếng. Dũng Khùng quay qua nhìn cô gái lạnh lùng bên cạnh Lan Anh:

-Còn người đẹp này nhìn quen mắt  nhỉ?

-Chào hai cậu, tớ là Như Quỳnh!

Cô gái lúc này cất tiếng, giọng này lanh lảnh như tiếng chuông gió. Chất giọng cô ta khiến người nghe có cảm giác thư thái hẳn ra. Thế nhưng biểu cảm khuôn mặt vẫn không thay đổi mấy.

-Gớm! Biết rồi còn vờ hỏi nữa đi ông cố! -Lan Anh nhìn Dũng Khùng trêu chọc.

Nguyễn Như Quỳnh! Cô gái này năm nay tròn mười sáu. Ở trường chuyên Trần Phú thật khó có người không biết tới cô nàng.

Xuất thân trong một gia đình bình thường thế nhưng danh tiếng của cô ta lại chẳng hề tầm thường chút nào. Nhiều năm trước tôi có chút nổi danh ở khu vực xa xôi phía Nam thành phố. Còn ở khu Trung Tâm này, Như Quỳnh cũng có một bảng thành tích chẳng kém.

Ở nơi Trung Tâm thành phố này điều kiện sống cũng như học hành tốt hơn hẳn nơi tôi ở. Đám con ông cháu cha sinh ra trong gia đình trâm anh thế phiệt chạy đầy đường...Vì cạnh tranh danh tiếng với nhau mà đám con cái này được dạy dỗ khắc nghiệt từ bé cùng với những vị giáo viên danh tiếng nhất. Thế nhưng tất cả đều chịu lu mơ trước sắc đẹp và độ thông minh của cô bé này.

Hiện tại ngoài là cô gái trẻ tuổi nhất nằm trong bảng Tứ Đại Mỹ Nhân được đám học sinh truyền tai. Như Quỳnh còn là Bí thư trường THPT Trần Phú và thành phần của đội tuyển Học sinh giỏi các bậc. Thật hiếm khi bắt gặp cô ta ở một nơi thế này. Có lẽ bởi thế mà cả tôi lẫn Dũng Khùng có phần ngạc nhiên.

-Haha! Mấy khi có dịp!

Dũng Khùng lúc này mới nhìn qua qua tôi giới thiệu lấy lệ:

-Còn đây chắc mọi người cũng chẳng lạ gì, thằng đẹp trai này là thân sinh tử của tớ...Đặng Gia!

-Thôi! Mọi người nâng ly chút đi!

Dũng Khùng có vẻ nhiệt tình hơn ngày thường. Lúc này ngay cả bản thân tôi cũng có chút gì đó hấp tấp, thật khác với vẻ lạnh lùng thường ngày.

Ánh mắt nhìn qua Như Quỳnh cũng khác hẳn. Chưa bao giờ tôi thất thố như thế trước mặt người khác như hôm nay, ngay cả trước Bạch Lan cũng chẳng khiến sắc mặt tôi thay đổi cơ mà.

Ngày thường ngoài lúc ở cạnh cô bạn thân hầu hết thời gian tôi khá ít nói, hình như còn có chút khó gần. Theo lời con bạn thân Hoàng Linh là tôi tạo cảm giác cứ như nhìn ai cũng bằng nửa con mắt.

-Hihi! Nghe kể rượu trái cây O Vân Quán đã lâu. Hai đứa tui rủ nhau đi cho biết. Không ngờ gặp hai cậu ở đây!

Lan Anh khúc khích cười, cô nàng thì thầm điều gì đó vào tai Như Quỳnh. Có lẽ không quá quen thuộc trước người lạ, Như Quỳnh dường như có chút lạnh lùng. Lan Anh khác hẳn cô hoà nhập với mọi người rất nhanh. 

Cô loli này xem ra cùng loại tính cách với Phong Thỏ Đế, đi đâu cũng dễ dàng kết bạn.

Bữa tiệc có thêm sự xuất hiện của hai cô gái, quán rượu cũ kỹ hôm nay bỗng trở nên sôi nổi lạ thường. Bên chiếc bàn gỗ hình chữ nhật đặt cạnh cửa sổ vang lên tiếng cười nói rộn ràng xua tan cái lạnh giá của mùa đông.

-Sáng nay cô chủ nhiệm kiếm cậu đó Dũng! -Lan Anh quay sang Dũng Khùng. -Đợt này cậu trốn tiết nhiều quá.

Dũng Khùng dường như chẳng mấy để ý tới chuyện học hành. Hắn ta lơ đãng trả lời:

-Ôi dào! Quan tâm làm chi, ngồi trong lớp chán ngắt. Bang tao còn bao việc phải lo. Con người của công việc mà kaka!

Nói tới đây hắn nhớ ra điều gì liếc nhìn tôi nháy mắt trêu chọc:

-Mày bảo bà cô kệ tao. Ngứa chỗ nào đi qua 11A2 tìm Đặng Gia ấy. Gu của bạn tao là mấy bà giáo viên. Cỡ Bà La Sát mà còn ý định hốt kìa! Haha!

-Cậu... cứ nói bậy bạ! -Lan Anh đánh nhẹ lên vai hắn. Mắt cô ả sáng lên như phát hiện ra chuyện động trời tinh nghịch hướng về tôi:

-Mà Đặng Gia mê Bà La Sát thật hả?

-Đâu có! Nghe miệng hắn có mà bán lúa giống! Người yêu còn chưa có.

Bình thường thì đối diện mấy câu hỏi kiểu này thân thiết như Dũng Khùng tôi sẽ chém nhỏ tung trời vài ba câu. Đám còn lại tôi chỉ liếc nhìn chứ chả thèm giải thích, ai nghĩ sao thì nghĩ. Thế nhưng lúc này tôi vội vã đính chính khiến Dũng Khùng cũng có phần buồn cười ngó qua.

-Ha Ha! Xem ra sợ có người khác hiểu lầm à? 

Dũng Khùng ngồi một góc bàn, khuôn mặt điển trai thoáng nét thoải mái, tay cầm ly vodka mát lạnh. Hắn trêu tôi xong liền liên tục vừa uống vừa kể những câu chuyện hài hước về lớp học của hắn và Lan Anh.

Quả thực ngoài thời gian điên khùng tới đáng sợ Dũng Khùng thỉnh thoảng cũng có vài khoảnh khắc lịch lãm thế này. Chỉ tiếc những điều này thường hiếm khi xảy ra nếu không hắn đã không có cái danh tự Khùng trong tên.

-Woa. Rượu trái cây quán này thơm thật đó! -Đưa lên môi nếm nhẹ một ngụm rượu, mùi hương lan toả. Cô ả nheo mắt hít hà rồi cười tươi. Lan Anh lên tiếng khen ngợi thái độ cùng hàng động dễ thương vô cùng.

- Như Quỳnh! Cậu thấy sao?

- Quả thực.

Có lẽ do tính cách Như Quỳnh vẫn có chút ngại ngùng. Trên khuôn mặt xinh đẹp phủ lên một tầng sương mỏng,cô gật đầu khẽ đồng ý.

Lan Anh chợt nhớ ra điều gì liền đứng lên hướng thân mình về phía trước. Hành động bất ngờ khiến tôi có đôi chút bất ngờ. Khuôn mặt tinh khiết của cô gái sát ngay cạnh. Ở khoảng cách gần nhìn thấy được cả những thứ không nên thấy khi Lan Anh cúi người.

-Hihi! Cậu kiệm lời thật đấy. Giống i lời đồn! -Lan Anh nháy mắt trêu chọc tôi.

Tôi khẽ mỉm cười nhìn cô xem câu trả lời.

Lan Anh ngồi kế bên Dũng Khùng, tay nghịch nghịch ly rượu trái cây. Thỉnh thoảng lại thấy cô bé lén nhìn qua tôi một cách tò mò, ánh mắt loé lên tia sáng nhỏ.

Ả loli này lâu lâu vờ vô tình làm những hành động nhỏ thu hút sự chú ý. Và khẽ mỉm cười ngại ngùng khi tôi hướng ánh mắt về phía mình.

Thế nhưng sự chú ý của tôi lại dành cho cô gái cạnh bên. Cô gái lạnh lùng trong chiếc áo len cổ lọ trắng, đôi chân dài miên man cùng vớ trắng gác nhẹ dưới bàn toát lên vẻ thanh lịch khó cưỡng. Từ lúc vào Như Quỳnh giờ cũng chẳng nói nhiều, chỉ lắng nghe với vẻ chăm chú, thỉng thoảng mỉm cười.

Sau vài tuần rượu ai nấy ngà say khoảng cách dường như cũng xoá nhoà đi.

-Như Quỳnh thấy quán này thế nào? Tôi lúc này chủ động bắt chuyện. Thứ rượu trái cây được ủ thơm lừng khiến đôi má cô ấy ửng hồng. Cô nàng nhìn tôi trong giây lát với gương mặt vương chút mây tía của chiều Đông rồi trả lời:

-Tớ thích ngồi gần cửa sổ ngắm khung cảnh hoang sơ thế này.

Lan Anh lặng yên quan sát khung cảnh tôi đang cố vụng về bắt chuyện với cô bạn thân của nhỏ. Vẻ sôi nổi chìm xuống, đôi môi mím lại. Nhưng chỉ thoáng chốc, cô nàng nhanh chóng trở lại với vẻ hồn nhiên thường ngày:

-Dô! Cụng ly nàooo!

Lan Anh với nụ cười híp mí khiến đôi mắt như trăng lưỡi liềm nhỏ lên tiếng khuấy động không khí.

-Haha! Thêm ly nữa đi người đẹp!

Dũng Khùng bắt đầu có dấu hiện say, lúc này hắn ta uống càng dữ hơn ban đầu.

-2.3 Zô... 1.2.3 Zô! -Những tiếng hô vang liên tục.

Uống xong mấy ly hắn lại cười khẩy nhắc tới lời tuyên bố của những bang phái bảo kê lớn nhất phía Tây thành phố như lời đe doạ của đám trẻ con:

-Biết sao không? Đám giang hồ Long Đức đợt này tuyên bố tao vào Đặng Gia chỉ cần xuất hiện trên địa bàn của bọn hắn sẽ không có đường về đó haha!

-Haha! Ai bảo các cậu thường ngày bắt nạt đám con em của người ta đang học trong trường làm chi. -Lan Anh phụ hoạ hắn.

-Đám đó có đứa nào hiền lành đâu. Xuất thân từ khu đó làm gì có đứa nào cũng đầu trộm đuôi cướp. Không có anh em trong Bang đè đầu chúng còn quậy dữ nữa.

Dũng Khùng không cho là đúng liền lớn tiếng giải thích.

Lan Anh dường như có chút lo lắng, lên tiếng nhắc nhở:

-Biết là vậy! Nhưng hai cậu cũng cẩn thận chút. Khu phía Tây thành phố đều thuộc quyền kiểm soát của đám xã hội đen Long Đức. Tớ không muốn vào viện thăm hai đứa đâu. Hihi!

Vừa dứt lời thấy tôi ngẩn ngơ ngắm Như Quỳnh - Cô bạn thân của nhỏ, Lan Anh liền gọi:

-Nè! Trai đẹp!

-Hở? -Tôi có chút ngại ngùng khi bị bắt gặp đang ngắm trộm gái liền ngó sang.

-Cậu nhìn đi đâu thế? Trao đổi số điện thoại với tớ đi.

Lan Anh không hổ danh là cô gái chịu chơi nhất nhì ngôi trường Trần Phú. Đứng trước một kẻ như tôi, cô nàng vẫn chủ động tấn công như thường lệ.

-À! Đây!

-Ok rồi nhé! Nhớ giữ liên lạc với tớ!

Lan Anh mỉm cười hài lòng.

Tôi khẽ gật đầu với cô rồi nhân cơ hội quay sang Như Quỳnh:

-Như Quỳnh đọc số đi tớ gọi qua nào!

Cô nàng trông có vẻ hơi bất ngờ với hành động của tôi thế nhưng vẫn mỉm cười lịch sự đáp lời:

-0988xxxxxx

-Oke rồi nhé!

Dũng Khùng nhìn qua rồi cười lớn ánh mắt đầy ẩn ý.

Bên chiếc bàn gỗ hình chữ nhật bốn kẻ trong độ tuổi mộng mơ ngồi cạnh nhau. Tiếng cười nói rộng ràng xua đi bầu không khí lạnh giá bên ngoài ô cửa sổ.

Nhìn ra bên ngoài, trong làn mưa lất phất bay, hoa trà trắng nở rộ trong ánh sáng nhàn nhạt. Những dãy núi phía xa mờ ảo trong làn sương mù như hoà quyền vào cảnh vật.

Giữa cảnh đẹp cùng men say lâng lâng. Tôi như say giữa cảnh vật, ngắm Như Quỳnh lạnh lùng...Men rượu khiến tôi buột miệng đọc mấy câu thơ lục bát:

Trà quán vắng sương khói bay,

Mưa sa hoà nhịp gió lay cành trà.

Cao sơn ẩn hiện xa xa,

Nhấp môi rượu ngọt mặn mà nhân duyên.

Hữu tình hội ngô nơi miền,

Gió Đông thoảng nhẹ đưa duyên vào lòng!

Đọc tới đây nhìn sang cô gái làm tim rung rinh từ lúc bước vào, nét lạnh lùng của Như Quỳnh khiến muốn làm thêm hai câu có lẽ không mấy hoà hợp tỏ lòng với em:

-Cúc Mỹ nhân ánh sáng trong,

Nguyệt hồ băng lãnh sắc son một lòng!

-Woa...Haha! -Lan Anh lúc này khoái chí vỗ tay cười lớn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận