Tập 02 : Kỷ niệm dưới bóng mái trường Trần Phú
Chương 03: Lần đầu gặp gỡ
0 Bình luận - Độ dài: 2,382 từ - Cập nhật:
Quãng thời gian tươi đẹp của tôi dưới mái trường Trung học phổ thông cứ chầm chậm trôi. Ngẫm lại kỷ niệm dưới bóng mái trường, dù là ở bất kỳ quãng thời gian nào đều tuyệt đẹp. Nhưng có lẽ những năm tháng dưới mái trường Trung học phổ thông luôn là những ký ức không thể nào phai mờ trong lòng mỗi người.
Khác hẳn với những năm tháng học cấp 2 lúc đó còn có phần quá ngây ngô, hay với những tháng ngày ở giảng đường Đại học hương vị tình yêu đã có bóng dáng của sự trưởng thành toan tính. Những năm tháng tại Trung học phổ thông các cô gái bước vào độ tuổi tinh khôi nhất. Dưới ánh nắng sân trường, những nụ cười trong sáng, ánh mắt ngây thơ mê hoặc trái tim biết bao chàng trai tuổi mới lớn.
Bản thân tôi cũng không nằm ngoài vòng xoáy đó, mặc dù dường như tôi có phần trường thành hơn bè bạn khi ở cấp học dưới đã nếm trải phong vị của các nàng thơ xinh đẹp. Thế nhưng những mối tình dưới mái trường THPT này khiến tôi day dứt và ảnh hưởng tới tận những tháng ngày sau.
Tuổi 16 khi chính thức bước vào mái trường Trung học Phổ thông cơ thể tôi chuyển mình thành một chàng trai cao lớn, mạnh mẽ với những đường nét nam tính rõ rệt. Chỉ có điểu ông trời lại ban cho tôi khuôn mặt nhu hoà có phần thanh tú có lẽ nên xuất hiện ở phái nữ thì tốt hơn. Nói trắng là khuôn mặt ưa nhìn này quá nhu mì không hợp với phong thái của kẻ trùm trường chút nào. Đó cũng là một trong hai lý do những năm cấp hai tôi bị đồn là Bê Đê.
Lý do còn lại bởi gái xinh vây quanh quá nhiều, năm đó mấy cô gái chảnh nhất khối khiến đám trai không thể tiếp cận nổi lại suốt ngày bám lấy tôi mà ôm ấp chẳng có chút ngại ngùng.
Khi băng Dũng Khùng lên nắm trùm trường danh tiếng của chúng tôi ngày càng lan rộng. Không khó để bắt gặp những ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn sợ hãi len lén nhìn trong đám đông mỗi khi cả băng đi qua cánh cổng trường học.
Thú thực những trận va chạm trong trường của băng tôi rất ít khi tham gia, cũng bởi vì đa phần đối thủ chưa đánh đã thua trước quân số và sức mạnh vượt trội của băng Dũng Khùng.
Tôi chỉ xuất hiện một vài trận chiến lớn khi băng chúng tôi gặp phải đối thủ mạnh.
Bởi vậy nửa năm qua tôi không xuất hiện chung cùng Dũng Khùng quá nhiều. Vấn để đó cũng không làm tình cảm của chúng tôi vẫn không thay đổi. Những cuộc vui bao giờ Dũng Khùng cũng kéo được tôi đi chung. Và trong một dịp vô tình như vậy tôi đã gặp được em.
Ánh mắt nụ cười và sự lạnh lùng toát ra từ cô ấy đã xóa mờ đi tất cả những ồn ào, hỗn độn quanh tôi.
Mùa Đông năm nay cũng tới thật sớm. Cứ mỗi lần nàng Đông ghé qua thị trấn nhỏ này cảnh vật như một bức tranh phai màu với những nét vẽ trắng đen. Trên tầng không sương mù bay là là, vài ánh nắng cố len qua kẽ mây chiếu xuống đường dường như không đủ làm ấm mình. Dưới mặt đất trước mắt tôi lác đác xuất hiện những chiếc áo bông và khăn len quấn chặt người, những bước đi vội vã trên con phố vắng.
Mấy nay trời đổ mưa phùn từng giọt li ti nhảy múa trên bờ vai, thấm vào bên trong lớp quần áo lạnh thấu. Giữa cái không gian lạnh lẽo ấy, có một quán rượu dân giã nằm nép bên khu ăn chơi nổi tiếng bậc nhất thành phố T.
Ở cái xứ này, nổi tiếng nhất phải kể tới Thiên Thượng Nhân Gian, một thiên đường ăn chơi do một vị đại gia bí ẩn nào đó xây dựng lên. Địa điểm này nổi bật tới mức, bất kỳ ai chạy qua tuyến đường này đều bị thu hút ánh mắt bởi sự hào nhoáng của nó. Thế nhưng chẳng ai ngờ tới ngay bên cạnh sự hào nhoáng đó có quán rượu nhỏ có cái tên bình dị "O vân " đơn sơ nép mình.
Quán quen này không lớn nhưng không gian bài trí sạch sẽ, ở đây có những món nhậu bình dân mang đậm màu sắc địa phương. Những món ăn được nấu dưới tay vợ chồng O Vân có hương vị tuyệt vời mà những thực khách sành ăn người bản địa không bao giờ bỏ lỡ.
Trời về chiều tôi chở theo Dũng Khùng chạy xe trong cơn gió lạnh thấu, hơi thở từ miệng hoà cùng hơi sương phả ra làn khói trắng xoá. Hai chúng tôi cố gắng chạy thật nhanh vào quán tránh cái lạnh của mưa phùn. Trong quán rượu lúc này có vài ba vị khách quen, lò sưởi bập bùng ánh lửa, tỏa ra hơi ấm len lỏi giữa những chiếc bàn gỗ xù xì.
-Chủ quán cho một mẹt cùng 2 chai Voka lớn! -Dũng Khùng lớn tiếng gọi:
-Lên trước cho 2 tô phở nhé người đẹp!
-Có ngay! -Cô chủ quán năm này ngoài 30, ngoại hình ưa nhìn mỉm cười với hai vị khách trẻ quen thuộc rồi ngay lập tức bắt tay vào làm.
Mấy phút sau, cô chủ đon đả bày hai tô phở lên bàn gỗ vừa bắt chuyện với hai vị khách:
-Chả ai làm được như ông trời. Mấy bữa còn nắng đẹp thế mà nói mưa là mưa hai cậu nhỉ?
Tôi nhìn cô ta đáp lời:
-Có đợt không khí lạnh tăng cường chị ạ. Mà thời tiết này ghé quán chị thì mới đúng bài.
Hai chúng tôi ngồi bên bàn gỗ trước mặt bày vài món đơn giản. Bát phở nóng hổi bốc lên làn khói nghi ngút, hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp quán, hòa quyện với mùi hương ly vodka mát lạnh.
-Làm ly cho ấm người nào! -Dũng Khùng rót đầy hai ly rồi nhìn sang.
Tiếng ly rượu va vào nhau tạo nên âm thanh leng keng vui tai. Khẽ hít nhẹ hương VodKa rồi đưa lên môi khuôn mặt Dũng Khùng lúc này dịu lại bởi hương thơm của rượu.
-Chà! Đã! -Hắn nheo mắt cảm thán một câu. Thứ rượu cay nồng trôi qua cổ họng trong cái giá lạnh của tiết trời, mang đến cảm giác đê mê không thể cưỡng lại.
-Hôm nay chủ quán đãi anh em món gì đây! Một lát ra làm ly nhé. -Dũng Khùng vừa uống vừa nói vọng vào với chồng cô chủ.
Gã là dân địa phương vóc dáng to cao hiền lành không hiểu làm sao lại cưới được cô vợ xinh tới vậy. Đáp lại lời mời của Dũng Khùng hắn ta cười hiền hậu :
-Dạ gà rừng anh ạ! Qua anh Gia báo nên em đã thăm bẫy từ sớm!
Quán rượu này không có thực đơn cụ thể. Hôm nào may mắn, anh chủ quán sẽ đãi khách món đặc biệt mà anh săn được trong ngày, có đôi khi là những động vật kỳ lạ do dân làng quanh vùng mang đến.
Trên quầy bếp lúc này một con gà rừng vàng óng đang được quay thơm lừng. Trong không gian ấm áp ấy, câu chuyện của hai chúng tôi cứ thế rôm rả quên đi cái lạnh ngoài kia.
Dũng Khùng lên tiếng thắc mắc:
-Sao bảo hôm nay có con hàng kia?
Tôi ngước lên nhìn hắn:
-Hoàng Linh à? Tính vậy mà chiều nay ẻm bận học đàn.
Dũng Khùng chép miệng ra vẻ thích thú lắm:
-Con hàng đó ngọt đấy. Nể mày thực sự. Nuôi từ bao giờ? Giỏi! -Nói đoạn hắn tiếp lời:
-Hôm gặp ở sinh nhật mày Duy Phong cứ hỏi đi hỏi lại tao có cách nào mày nhường cho nó không đấy!
Đã quá quen với những lời lẽ thô tục đám bạn của mình. Nhất là cái miệng tiện của Dũng Khùng mỗi lần nhắc tới gái, thế nhưng nghe tới đây trong lòng tôi như dâng lên ngọn lửa. Khuôn mặt tôi có phần hơi đanh lại giọng trầm:
-Mày bảo thằng Duy Phong muốn sống thì bỏ ý định. Hoàng Linh không phải kiểu con gái đó! Hiểu?
-Haha! Con nào mày chả húp. Còn ít chắc? -Dũng Khùng vỗ vai tôi cười cợt:
-Chán chia lại cho anh em!
Tôi nheo mắt nhìn thẳng đứa bạn vào sinh ra tử, lần đầu tiên có xúc động muốn cho gã một chai Voka vào đầu. Thế nhưng cuối cùng tôi vẫn ghìm lại được, cầm chai Volka rót đầy hai ly rồi nói:
-Tao nhắc lại. Hoàng Linh là bạn thân tao. Cũng giống như trong mối quan hệ của tao với mày. Sau này đừng nói chuyện với tao kiểu đó!
Dũng Khùng nhíu mày, ngước mắt nhìn tôi vẻ điên cuồng hiện lên trong đáy mắt. Thường thì những kẻ nói chuyện với hắn kiểu đó sẽ kết thúc bằng máu đổ. Hai ly Volka lúc này va vào nhau dừng lại trên không trung, ánh mắt tôi rét lạnh nhìn thẳng Dũng Khùng, dùng chất giọng không đùa giỡn trầm thấp mà nói:
-Con Hoàng Linh là ngoại lệ. Mày hiểu ý tao chứ? Tao không muốn nhắc lại vấn đề này.
-Ực! -Dũng Khùng nuốt khan nước bọt trong vô thức. Hắn là kẻ không sợ trời không sợ đất. Ở cái mảnh đất này nhắc tới Dũng Khùng dù bạn hay kẻ thù ai cũng nể trọng mấy phần vì độ chơi của gã. Thế nhưng tôi hiểu Dũng Khùng luôn dành tự tôn trọng đặc biệt cho mình. Quen nhau đã được vài năm, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần. Dù thuộc hai kiểu tính cách hoàn toàn trái ngược nhau giữa chúng tôi vẫn tạo nên một mối quan hệ lạ kỳ.
-Thì...tao chỉ nói vậy thôi. Uống! -Dũng Khùng cười trừ hướng ánh mắt sang hướng khác. Hắn ta thừa hiểu đó giờ chẳng bao giờ tôi nói lời thừa thãi. Lần đầu tiên hắn thấy sát khí trong đáy mắt của đứa bạn thân bởi vì một đứa con gái. Thế nhưng từng đó chưa đủ để rạn nứt mối quan hệ của cả hai.
Bỗng Dũng Khùng dừng lại, ánh mắt hướng ra phía cửa:
-Ấy! có hàng! Nhìn ai ngoài kia giống Lan Anh. Để rủ con bé vào cho có không khí. Có gái uống rượu mới trôi mày!
Tôi tò mò quay đầu nhìn ra ngoài lại cửa, giữa làn mưa bay lất phất một dáng hình thanh thoát. Cô bé có ngoại hình nhỏ nhắn, sở hữu gương mặt đẹp tựa sương mai đang hỏi chuyện chị chủ quán.
Dũng Khùng ngay lập tức đứng lên nhanh chóng đi về hướng cô. Tôi nhìn ra thấy cả hai vui vẻ chào hỏi xem ra mối quan hệ không hề tệ. Gã ghé tai nói điều gì với Lan Anh. Cô ả loli kia mỉm cười gật đầu.
Một lúc sau, Lan Anh bước vào quán đưa mắt nhìn xung quanh rồi mỉm cười hướng về bên đây. Nụ cười thoáng hiện khiến không gian xung quanh sáng hẳn lên. Mấy gã đàn ông trong quán rượu bắt đầu xôn xao, dường như ai nấy bị hút vào đôi mắt lúng liếng có phần ngây thơ của cô ta.
Lan Anh dần bước tới sát bên bàn tôi đang ngồi, giọng trong có phần tinh nghịch:
-Chào bạn ấy nhé! hihi!
-Chào! -Tôi nở nụ cười xã giao nhìn cô gật đầu.
Ánh mắt lướt qua gương mặt hoàn mỹ của Lan Anh trong thoáng chốc. Lan Anh vẫn cười hì hì. Đôi mắt biết cười của cô bé sáng ngời, nụ cười híp mí đầy tinh nghịch trên khuôn mặt hãy còn lộ rõ nét trẻ con.
"Nhìn ánh mắt con bé đong đưa kìa !"-Xung quanh ngắm nhìn cô bé dễ thương rồi bắt đầu thì thầm bàn tán.
"Chà, coi bộ con bé này không đơn giản. Đúng kiểu tiểu mỹ nhân bại hoại mà!"
Tôi nghĩ thầm, cô bé này có danh tiếng không nhỏ trong trường học.
Phải thừa nhận Lan Anh sở hữu một nhan sắc thu hút ánh nhìn. Tuy thế chỉ đơn giản một câu chào xã giao. Ngắm nhìn cô ta trong thoáng chốc rồi tôi quay đi. Lan Anh vẫn nhìn tôi với ánh mắt tò mò và nụ cười chúm chím ngây thơ.
Tôi biết cô ả loli có ngoại hình trong sáng thuần khiết này thật không đơn giản như vẻ bề ngoài. Tiểu yêu tinh này nghe đồn có bộ sưu tập trai đẹp qua tay ả luôn cơ mà. Vài tin đồn đợt này đi lại khá gần với Dũng Khùng không rõ cả hai có mối quan hệ ra sao nữa. Dù sao cô gái của bạn mình tôi sẽ không ngó tới thế nên mặc kệ.
Lan Anh vẫn nở nụ cười dịu dàng, mặc kệ thái độ có phần dửng dưng của tôi con bé mỉm cười ánh mắt tinh nghịch có chút gì đó kiêu khích.
Vốn không có ý định ngắm lâu thế nhưng bị con gái nhìn chằm chằm khiến tôi có chút hiếu thắng. Liền ngước mắt lên chẳng ngại ngần ngắm một lượt từ đầu đến chân. Gì chứ đấu mắt đó giờ tôi chẳng có đối thủ, năm cấp hai tôi độc cô cầu bại món này. Ánh mắt tôi có phần sổ sàng thưởng thức cô bé trong thoáng chốc khiến cô bé mặt ửng hồng.
Nhìn chán chê tôi lạnh lùng quay đi, khi ánh mắt chuyển sang cô gái đứng bên cạnh Lan Anh trái tim tôi bỗng lạc đi một nhịp.


0 Bình luận