Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02 : Kỷ niệm dưới bóng mái trường Trần Phú

Chương 05 : Vì ngày hôm nay tôi thất tình

0 Bình luận - Độ dài: 2,347 từ - Cập nhật:

Lan Anh vỗ tay lớn, phá tan không khí lặng yên:

-Hay quá! Không ngờ cậu làm thơ hay như vậy.

Con bé cười hì hì, ánh mắt nhìn tôi vẻ say mê không rõ do hơi men hay lý do nào khác. Khi quay sang cô bạn mình Lan Anh giọng trêu chọc:

-Phải không Quỳnh? Hihi!

Như Quỳnh vốn vẫn đang lắng nghe, khẽ nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại vẻ điềm tĩnh thường thấy. Trước câu hỏi đầy ẩn í của Lan Anh, Như Quỳnh không bình phẩm gì cô ấy khẽ gật đầu rồi mỉm cười.

Nụ cười của nàng thật đẹp nhưng lại mang theo một chút gì đó lạnh lùng. Điều đó càng khiến tôi ngẩn ngơ ánh mắt chẳng thể rời khỏi em.

Dũng Khùng ngồi bên cười ha hả, phá tan không khí ngại ngùng giữa tôi và Như Quỳnh:

-Thôi thôi, thơ ca vậy đủ rồi! Nào, cạn ly! Chúng ta hôm nay không say không về!

Cả bàn lại rộn ràng tiếng cười. Mưa ngoài cửa sổ vẫn rơi, cây hoa trà trắng vẫn cứ lặng lẽ nở.

Khi màn đêm hoàn toàn bao trùm cả thị trấn, sương trắng dày đặc trải dài khắp con đường cũng là lúc bữa tiệc nhỏ nơi quán vắng cũng tới hồi kết. Ánh đèn vàng từ những ngôi nhà xuyên qua làn sương mù.

-Hai người đẹp về cẩn thận. Đêm nay chắc có người lại nằm tương tư đấy! Ha Ha! -Dũng Khùng nói lớn, nụ cười hào sảng vang lên.

Trước cửa quán rượu, bốn người trẻ tạm biệt nhau. Lan Anh kéo nhẹ khăn quàng cổ, đôi mắt lúng liếng liếc nhìn sang. Cô bé tiến lại gần ghé vào tai tôi giọng thỏ thẻ:

-Về tới nhà cậu nhớ nhắn tin nhé...Tớ chờ!

Hơi thở ấm áp thổi lên tai khiến tôi có phần thẫn thờ. Khẽ gật đầu với con bé, ánh mắt thì vẫn hút chặt về phía Như Quỳnh. Cô ấy đứng khẽ khàng bên cạnh hòa vào làn sương đêm.

-Cảm ơn mọi người, hôm nay thật vui! Như Quỳnh cúi nhẹ cảm ơn, rồi lên xe chờ sẵn.

Tôi nhìn theo chiếc xe khuất dần trong màn sương, lòng như trống rỗng mà chẳng rõ vì sao.

Về đến nhà, không gian yên tĩnh chỉ có nghe tiếng mưa đêm lách tách trên mái hiên. Tôi buông mình xuống giường, hơi men cùng những hình ảnh của Như Quỳnh quẩn quanh trong đầu. Khuôn mặt, ánh mắt và cả giọng nói không ngừng quấn lấy tâm trí tôi.

-Ting!

Chuông điện thoại rung lên. Tôi ngay lập tức bậy dậy kiểm tra tin nhắn. Có chút mong chờ biết đâu từ em.

-Biết ai đây không? -Tin nhắn từ Lan Anh.

Có chút thất vọng nhỏ nhưng nhanh chóng trôi đi. Chợt nhớ ban nãy Lan Anh nhắc tôi nhớ nhắn tin thế nhưng cô gái tinh nghịch này có lẽ chẳng chờ nổi.

Lan Anh luôn là cô gái mang lại sự vui vẻ như thế. Chúng tôi bắt đầu nhắn qua lại, những câu chuyện nhỏ rồi chuyển qua đủ chủ đề. Em kể thêm vài câu chuyện nhỏ về lớp học, về Dũng Khùng và không quên trêu chọc tôi vì hơi men làm tôi hơi lơ đãng lúc ở quán.

Sau một lúc, trong cơn nửa tỉnh nửa say, tôi lấy hết can đảm nhắn tin cho Như Quỳnh:

-Như Quỳnh về nhà an toàn chưa? Hôm nay thật sự rất vui.

Một lúc lâu sau, em ấy trả lời khiến tôi mừng ra mặt:

-Mình về rồi. Buổi tối hôm nay vui lắm. Cảm ơn nhé! ^^

Tôi nhìn dòng tin nhắn ấy, lòng trào dâng cảm xúc mà hơi men như ngọn lửa thúc đẩy thêm. Sau vài tin nhắn qua lại, tôi quyết định viết một tin nhắn dài và thật chân thành tỏ rõ lòng mình:

"Cậu à!

Tớ có điều này muốn nói với cậu.

Có lẽ cậu sẽ thấy vội vàng nhưng thú thực tớ đã để ý cậu từ rất lâu về trước. Ngày hôm nay có thể gặp nhau có lẽ là duyên phận. Từ cái lần gặp đầu tiên, ánh mắt nụ cười của cậu khiến tim tớ như chấn thương. Mỗi cử chỉ mỗi hành động của cậu tớ thấy nó rất thân thương.

Hãy cho tớ một cơ hội được cạnh bên, lo lắng, chăm sóc cho cậu nhé...

Quỳnh ❤️"

Khi ấn gửi, tôi thở phào nhẹ nhõm như vừa làm được điều gì đó lớn lao, trong men say ngây ngất màn hình điện thoại hiện lên:

"Đã gửi LALOLITA ✅"

Đã quá say tôi buông mình xuống giường nhắm mắt ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hề hay.

Sáng mai khi tôi tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ bởi dư âm men say tối qua. Mở nguồn điện thoại lên chuông báo tin nhắn rung liên tục. Lướt qua màn hình, tin nhắn từ Lan Anh- LALOLITA hiện ra:

-Bạn ấy ngủ quên luôn rồi à? Say đến mức nhắn nhầm người nhé! Để bổn cô nương giúp nhà ngươi một tay nhé haha!

Tôi khựng lại khi đọc những tin nhắn tiếp theo, rất nhiều tin nhắn có nội dung giống hệt từ Như Quỳnh, tất cả chỉ vỏn vẹn một câu:

"CHÚNG TA CHỈ LÀ BẠN THÔI NHÉ!"

Nhìn màn hình, tôi khựng lại. Những ký ức mờ nhạt về tin nhắn tối qua ùa về.

-Xong! Mất mặt quá. Tỏ tình còn gửi nhầm.

Tôi đánh nhẹ lên đầu mình, khẽ thở dài, mắt nhắm lại không biết nên khóc hay cười. Trong đầu hình ảnh nụ cười tinh nghịch của Lan Anh và ánh mắt xa cách của Như Quỳnh cứ chồng chéo lên nhau.

Buổi sáng hôm đó, tôi như thường lệ cưỡi chiếc xe moto màu xanh lao nhanh qua những con đường quen, tiếng động cơ gầm rú xé tan màn sương mờ. Trong đầu tôi lúc này không gì có thể át đi hình bóng về Như Quỳnh.

Cả quãng đường, tôi tự tưởng tượng hàng trăm viễn cảnh lát nữa đối diện em, cảm giác tỏ tình bị người ta từ chối thật sự khó xử làm sao. Mang mớ cảm xúc hỗn loạn đó tôi tới trường lúc nào chẳng hay.

Trước cổng trường, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt tôi, Dũng Khùng đang quần thảo với đám băng Long Đức.

Tiếng đấm đá, tiếng quát tháo hòa lẫn tiếng reo hò của đám học sinh tụ tập quanh đó. Đám con em Long Đức học ở ngôi trường này vẫn giữ bản chất ngông nghênh từ trong máu của cha anh luôn là một cái gai trong mắt băng nhóm của Dũng Khùng. Nhưng hôm nay, cục diện rõ ràng nghiêng hẳn về phía Dũng Khùng. Gã cùng hai mấy anh em của mình đang áp đảo hoàn toàn nhóm Long Đức bên kia.

Chẳng cần tới đám huynh đệ sau lưng, Dũng Khùng với vóc dáng cao lớn, khuôn mặt lạnh như tiền tung những cú đấm mạnh khiến từng tên nằm rạp xuống đất.

-Ha Ha! Tiếp nào! Thằng nào tiếp theo! -Dũng Khùng  lúc này trông điên khùng làm sao. Máu từ tên đàn em bên Long Đức nhuộm đỏ lên khuôn mặt hắn. Vẻ mặt Dũng Khùng chẳng mấy để ý vẫn không ngừng đấm đá.

Vẫn như mọi lần tôi chỉ lặng lẽ bước qua xem như không thấy. Mấy thằng kia tôi biết rõ, bày đặt thu tiền bảo kê đám học sinh bên trường Thượng Đức không bị Dũng Khùng xử mới là lạ.

Vốn là kẻ đứng phía sau của băng nhóm do Dũng Khùng dẫn dắt, nhưng thật hiếm khi thấy tôi xuất hiện trong những trận chiến chắc thắng như thế này. Chỉ những tình huống bang gặp khó bất đắc dĩ lắm tôi mới ra tay. Dù sao phần nào đó tôi vẫn giữ cái hình tượng con nhà người ta còn sót lại trong mắt người lớn.

-Tao nhắc lại! Mấy thằng cu Thượng Đức tao bảo kê! Đứa nào từ nay dám chặn đánh vì không đóng tiền thì bảo cha mẹ lo hậu sự dần là vừa.

Phong Thỏ Đế nắm đầu một thằng tóc vàng gõ xuống sân gạch. Tiếng vang khô khốc nghe mà rợn cả người.

Hắn ta cười lớn, thái độ đầy tự mãn khi nhìn những ánh mắt sợ hãi xen lẫn ngưỡng mộ từ những học sinh xung quanh. Danh tiếng của Phong trong trường học thậm chí còn lớn hơn cả tôi.

Trong mắt đám quần chúng Phong Thỏ Đế là nhân vật số 2 trong băng, độ bá đạo chỉ đứng sau danh tiếng của Dũng Khùng. Tuy vậy chỉ có anh em thân thiết mới hiểu rõ con người thực sự của Phong thú vị ra sao.

Bỏ lại những âm thanh hỗn loạn phía sau, tôi bước vào lớp, ngồi vào chỗ của mình một lúc rồi nhanh chóng ra hành lang. Tôi đứng đó ánh mắt dõi về phía cổng trường, mong chờ một hình bóng quen thuộc. Trong đầu tôi lúc này hình ảnh Như Quỳnh trong tà áo dài trắng, từng bước nhẹ nhàng đi qua cổng trường, mái tóc đen nhánh buông xõa trong làn gió sớm.

Thời gian trôi qua, tiếng chuông reo vang báo hiệu giờ học đầu tiên mà bóng dáng ấy vẫn không xuất hiện.

Tôi liền chờ sẵn bên hành lang 11A1 và chuẩn bị sẵn một nụ cười thật toả nắng khi Như Quỳnh xuất hiện.

-Đại ca! Hoa khôi hôm nay nghỉ học!-Cu Văn chạy tới ghé vào tai tôi.

-Lý do? -Tôi lạnh giọng có chút bực bội nhìn sang.

Cu Văn đáp lời:

-Em tra hỏi đám bạn hoa khôi, hình như có gã nào đó tán tỉnh nên cô ấy cảm thấy không hài lòng. Có cần em điều tra xem đứa nào đang làm phiền chị dâu tương lai, cho người xử hắn!

-Phắn! -Mặt tôi ngẩn ra nhìn sang thằng em mình.

Cu Văn hình như cũng cảm nhận được nói sai điều gì hắn gân cổ ý định cãi lại như mọi ngày. Thế nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh của tôi Cu Văn biết không phải lúc để đùa cười giả lả rồi chuồn lẹ.

Cách hành xử của Như Quỳnh khi đối điện với lời tỏ tình của tôi khiến mọi kế hoạch tan vỡ. Và với bản năng nghĩ nhiều của một kẻ đang yêu trong đầu tôi lúc này vô vàn lý do mổ xẻ tại sao Hoa Khôi lại làm thế.

"Có lẽ đón nhận lời tỏ tình từ một đứa như mình là xúc phạm tới em ấy!"- Tôi nghĩ thầm, rồi trầm ngầm bước vào lớp học.

Dáng vẻ bất cần của tôi lúc này khiến đám bạn trong lớp chẳng ai dám tới gần. Những lời đồn thổi về trận chiến nào đó sắp diễn ra được vẽ lên nhờ những cái miệng nhiều chuyện.

Trong lớp học, tâm hồn tôi đang bay tận đâu. Tôi lơ đãng nhìn vào khoảng không, chẳng hề quan tâm đến bài giảng.

-Cả lớp lấy sách ra học bài mới!

Tới tiết Toán, Bà La Sát Thu Phương lạnh lùng bước vào lớp. Ánh mắt sắc lạnh của Thu Phương nhanh chóng nhận ra sự lơ đễnh của tôi. Bà La Sát nhíu mày, nheo mắt nhìn xuống bên dưới khiến đám học sinh nín thở chờ đợi.

Thông thường với tính cách nghiêm khắc và nóng nảy của mình, cô ta không bao giờ bỏ qua những học sinh dám cả gan lơ là trong tiết học của mình.

Nhưng hôm nay thật lạ lùng khi nhìn vào đôi mắt đượm buồn của tôi có điều gì đó khiến cô ta khựng lại.

"Thế mà bà ta không nổi sùng lên chửi tôi cơ đấy?" -Tôi lúc ấy có chút bất cần, chỉ chờ bả phát tác là tôi đi khỏi lớp, còn sau đó hậu quả sao mặc kệ.

Thu Phương nhíu mày nhưng có phần không giống vẻ nghiêm nghị thường ngày. Thay vào đó ánh mắt cô ta thoáng lên một tia cảm xúc lạ lắm. Bà La Sát im lặng, quay người trở lại bảng đen tiếp tục giảng bài. Dẫu vậy, những lời giảng của Thu Phương hôm đó thiếu hẳn sự nghiêm khắc vốn có. Có lẽ trong trái tim của Bà La Sát cũng có một góc mềm mại nào đó.

Buổi học dài trôi qua trong sự ngẩn ngơ, từng giây từng phút tôi không ngừng nghĩ về Như Quỳnh.

Phải chăng cô ấy đã gặp vấn đề gì? hay liệu có phải vì lời tỏ tình của tôi đêm qua khiến Như Quỳnh ngại ngùng không tới trường hay không ? Cô ấy ghét tôi tới vậy hay sao? Có lẽ bị một đứa như tôi tỏ tình là sự xỉ nhục đối với nàng hot girl nổi tiếng nhất trường này?

Mang mớ suy nghĩ hỗn loạn đó, thấy mình nhỏ bé làm sao, có chăng một kẻ như tôi không xứng để nói lời tỏ tình với cô gái tuyệt vời như cô ấy?

Khi yêu thật lòng con người ta dường như luôn cảm thấy tự ti trước đối phương. Dường như trong đôi mắt si tình của họ luôn hình tượng hoá cô nhân tình nhỏ của mình. Hắn sẽ luôn xem đối tượng của mình hoàn mỹ như thần nữ Venus còn chính bản thân gã giống như kẻ nô lệ hèn mọn bị giam cầm trong ánh mắt nữ thần ấy.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, tôi bước ra cổng trường. Đầu óc hãy còn nặng trĩu, không chỉ bởi hơi men còn sót lại mà còn bởi mớ suy nghĩ về em.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận