Không khí trong căn phòng như đông cứng lại sau câu hỏi của Kuroya.
"Kiếm sĩ?"
Riika là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, giọng cô không phải hoảng sợ, mà là kinh ngạc. Cô mang vẻ mặt phấn khích khó tả nhìn gương mặt lạnh như băng của hoàng đệ mình rồi sang đến vẻ bình thản đến đáng sợ của Reimeika.
Trong một khoảnh khắc, mọi mảnh ghép rời rạc về cô gái tù binh này dường như đã khớp lại với nhau trong đầu Riika: sự điềm tĩnh trước hiểm nguy, và cả năng lực quan sát đã vạch trần âm mưu của Hazumi. Đó chính là mảnh ghép cuối cùng.
Reimeika không hề nao núng trước ánh mắt của hai người. Nàng chỉ khẽ nghiêng đầu, đối diện trực tiếp với Kuroya, chất giọng đều đều không một gợn sóng.
"Thì sao?"
Câu trả lời ngắn gọn, vừa là một lời xác nhận, vừa là một sự thách thức.
Kuroya nhếch mép, một nụ cười gần như không thể nhận ra. "Ta không quan tâm cô là ai ở Daryu. Nhưng ở đây, với những gì cô đã thể hiện ra bên ngoài... quá nhiều, cô hiểu chứ?"
Ánh mắt anh ta sắc như dao, như thể muốn xuyên thấu mọi lớp vỏ bọc của nàng. Cùng lúc đó, Riika mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhõm rồi mở lời:
"Vậy thì càng tốt," cô nói, giọng xen lẫn ý cười "Điều đó càng chứng tỏ em là người phù hợp nhất."
"Hoàng tỷ quả là biết chọn người," Kuroya nói "Ta cũng có thể đồng ý cho cô gái này đi theo tỷ, với điều kiện ta cũng phải được biết mọi thứ cô ta báo cáo cho tỷ."
"..."
Reimeika im lặng. Nàng bị đẩy vào một thế cờ không thể thoát. Nàng sẽ phải phục vụ cho hoàng thất Ichijouin, bảo vệ họ trong khi bản thân vẫn mang nhiệm vụ của một thế lực khác. Chưa kể, nếu nhiệm vụ của nàng là giết hoàng thất thì sao nhỉ? Nàng nhìn Kuroya, rồi lại nhìn Riika. Cuối cùng, nàng lên tiếng, giọng lạnh tanh:
"Tôi được gì?"
Riika trả lời, giọng điềm tĩnh và có phần tùy ý.
"Sự tự do tương đối trong cung điện này. Và điều gì mà em muốn, miễn nó không quá... hoang đường."
"Vậy sao? Cá nhân tôi lại thích những điều hoang đường đấy." nàng trả lời với giọng bâng quơ.
Thực ra không hẳn là vậy, chỉ đơn giản là nàng không muốn dính vào mớ rắc rối này cho đến khi nhận được lệnh từ phía Daryu. Nhưng có lẽ nàng không thể từ chối rồi. Riika tiếp lời:
"Nói ta nghe xem em muốn gì?"
Trước đây nàng chưa bao giờ đòi hỏi cái gì từ ai bao giờ. Nàng đã mong chỉ cần có một cuộc sống bình thường là được. Nhưng khi ấy nàng đã không có được điều đó, liệu bây giờ nàng có thể không nhỉ. Nàng chẳng mong gì nhiều ngoài một cuộc sống yên bình, không phải suốt ngày chém giết, luyện kiếm hay điều chế độc dược.
Chỉ là đó vốn là giá trị của nàng. Để được tồn tại và xem trọng, nàng phải chứng tỏ giá trị của mình, cho những kẻ khác thấy nàng mạnh và luôn tỏ ra máu lạnh. Đến nỗi lâu dần, cụm từ "tỏ ra" đã không đúng nữa rồi, muốn miêu tả chính xác, phải dùng từ "bản năng".
Nàng mở lời, nói ra những gì bản thân đã nghĩ:
"Tôi muốn được ăn đồ ngọt mỗi ngày và... mặc những gì bản thân thích."
"..."
Riika nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin nổi. Kuroya cũng nhướn mày tỏ vẻ khó hiểu. Chỉ là câu nói đó không khó hiểu đến thế đâu. Đối với những người như họ, sống trong nhung lụa thì đó là những việc thường ngày, còn với nàng, người sống trên cảm xúc của người khác.
"Được... thôi..." Riika trả lời, giọng có hơi run.
Kuroya cũng không nói thêm mà rời đi. Căn phòng chỉ còn lại hai người. Riika nói muốn cùng nàng đi đến địa điểm tổ chức tiệc sinh nhật ngày mai để xem thử.
Hai người rời phòng sau đó. Đây là lần đầu tiên Reimeika tới chính cung, nơi tổ chức bữa tiệc. Vừa đi, Riika vừa nói với nàng rằng bữa tiệc này sẽ đánh dấu sự trở lại của cô sau nhiều năm rời xa nơi này. Reimeika không mấy để tâm.
Tuy chỉ là di chuyển giữa hai cung với nhau nhưng quãng đường chẳng hề ngắn. Nàng cũng tranh thủ thời cơ mở rộng sơ đồ hoàng cung trong tâm trí của mình. Nơi này thực sự rất rộng.
Chính cung cũng rộng không kém. Bước vào sảnh chính mà như trên chiến trường, không có hồi kết. Riika nói bữa tiệc sẽ được tổ chức ở phía nam của chính cung. Nàng nhận ra Riika hình như chẳng hào hứng là mấy. Có lẽ dẫn nàng đi chỉ là để tổng duyệt hoặc xem trước.
Hiện tại vẫn còn là bình minh, nơi đây vì vậy cũng chẳng có mấy ai, ngoại trừ một số binh lính canh gác. Bên trong về cơ bản thì đã hoàn thiện, có lẽ hôm nay chỉ sửa sang lại một chút là xong. Nàng đảo mắt.
Trần nhà cao vút, xung quanh có những cái cột chống đỡ. Sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch. Mọi thứ được sơn màu trắng, làm tôn lên cái vẻ lộng lẫy và xa hoa của nơi này. Trên trần nhà có rất nhiều chùm đèn pha lê rực rỡ. Đặc biệt ở chính giữa còn có một cái đèn chùm rất to và nổi bật hơn so với những cái xung quanh.
Hai bên tường còn treo rất nhiều bức tranh từ nhiều danh họa cực kì nổi tiếng trên thế giới. Khung tranh được làm bằng vàng và khảm đủ loại đá quý. Rồi bao nhiêu bộ bàn ghế với chiếc khăn trải bàn màu trắng với viền ren và hoa văn rất đẹp. Trên mỗi chiếc bàn có một vài bộ bát đĩa được làm bằng sứ.
Ở góc phòng của một chiếc piano, nhìn qua là biết rất đắt tiền. Gần ngay bên cạnh cái piano là một sân khấu được trải thảm đỏ, có lẽ được chuẩn bị cho trình diễn nghệ thuật.
Nơi này đối lập hoàn toàn với khu hầu nữ mà nàng đã ở hai ngày qua, đặc biệt ở vẻ sang trọng và đẳng cấp của nó. Thậm chí trông còn sang trọng hơn cung điện ở Daryu.
Thật ra nàng không thấy bất ngờ, vì nền kinh tế ở Ichijouin phát triển hơn Daryu nhiều, đặc biệt là thời gian gần đây, Daryu bị các quốc gia và liên minh khác xâm chiếm dẫn đến nền kinh tế trì trệ, ngân khố quốc gia cũng cứ thế bị bào mòn. Thu thuế của người dân cũng chẳng đủ để lấp đầy khoảng trống ấy.
Riika nói với nàng, đồng thời chỉ tay vào cái bàn to nhất được đặt ở chính giữa phòng tiệc, ngay bên dưới cái đèn chùm lộng lẫy nhất:
"Ngày mai bánh sinh nhật sẽ được đặt ở đây. Ta sẽ có một bài phát biểu nhỏ trên sân khấu đằng kia."
"Công chúa có khiêu vũ không?"
"Có thể, cũng còn tùy."
Thực ra Reimeika muốn hỏi Riika có lên sân khấu hát không vì nàng vẫn chưa có câu trả lời cho việc Riika hát trong phòng vào tối muộn như vậy. Nhưng mà hỏi thẳng thì khá là lộ liễu. Chuyện nàng là một kiếm sĩ đã không thể qua mắt Kuroya, bây giờ nàng không muốn để lộ thêm bí mật nào nữa.
Nàng quyết định thăm dò:
"Chỉ vậy thôi sao? Công chúa còn làm gì khác không?"
"Ta sẽ giao lưu với các khách mời nữa, phần lớn có lẽ chủ yếu là các tiểu thư quý tộc và bạn bè lâu năm của ta."
"Còn gì không ạ?" Nàng nhướn mày nói
"Ừ... thì..." Riika ngập ngừng.
"Tôi mặc kệ công chúa bây giờ." Reimeika nói một cách dứt khoát, giọng lạnh như băng nhưng dễ dàng nhận thấy nàng đang không hài lòng và có chút mất kiên nhẫn.
"Thực ra cái này... cũng còn tùy..."
"Cái gì? Tùy vào điều gì cơ?"
"Ta có một người bạn, tên cô ấy là Aime (愛女), từng là một ca sĩ đường phố nhưng nhờ giọng ca của mình cô ấy đã tạo được sự nghiệp riêng."
"Hẳn là nhờ tài năng?"
"Chắc vậy... Nhưng trước khi đi ta đã hứa khi nào trở về bọn ta sẽ cùng nhau hát..."
"Ở đây sao?"
"Ừm, nếu Aime tham dự thì bọn ta sẽ ra vườn."
"...Hai người quen nhau như nào vậy?"
"Từ một sự tình cờ thôi, khi ta đang dạo phố thì gặp cô ấy đang hát để mưu sinh. Chuyện cũng lâu lắm rồi."
"...Hai người thân đến mức nào?"
"Cũng khó nói... nhưng mà bọn ta thân lắm."
"Người có tin cô ấy không?"
"...Tất nhiên là tin chứ."
Reimeika trầm tư. Nàng thấy cái cô gái Aime này... cũng không biết nói sao nữa, nhưng nàng cảm giác sự tin tưởng của Riika có thể đã đặt nhầm người. Thôi, dù gì cũng chưa gặp người ta, trực giác của nàng có chuẩn cũng chẳng thể phán bừa. Có lẽ trước nay nàng chưa tin ai nên mới nghĩ thế... Nàng hỏi:
"Vậy tôi có cần đi theo công chúa không?"
"Hửm... Chắc là không cần đâu."
"Cô chắc chứ?"
"Em có thể... đứng từ xa." Riika nói với giọng do dự, cô khẽ đảo mắt và lảng tránh nàng.
"Như vậy có gì tôi không kham nổi đâu."
"Không sao đâu mà..."
"Không sao? Nếu vậy tôi đã không đi theo công chúa... Cũng tại bức thư đe dọa cơ mà. Không phải chính cô đã nói có người đang theo dõi mình sao." Nàng khoanh tay trước ngực và nghiêng đầu nhìn Riika, giọng nói có phần mỉa mai.
"Nhưng lâu lắm rồi ta mới gặp Aime..." cô nói với giọng tiếc nuối và có chút buồn.
"Tôi có bảo công chúa không được gặp đâu."
"Ta muốn có không gian riêng..."
"...Được, tùy công chúa thôi, nhưng có chuyện gì thì tôi miễn nhiệm."
Riika vui lên thấy rõ. Reimeika ngoài miệng nói vậy nhưng thực ra trong thâm tâm nàng có một kế hoạch khác. Nếu nhân cơ hội bọn họ ở riêng để dụ hung thủ ra mặt... cũng ổn đấy chứ. Nhưng điều nàng lo ngại là cái cô Aime kia. Nếu cô ta bị hung thủ mua chuộc thì... Vậy nên nàng phải cẩn thận và luôn trong tư thế sẵn sàng.
Họ đi lại vài vòng quanh căn phòng rộng lớn, nàng nghe Riika kể về bữa tiệc ngày mai và một số thứ khác nữa.
Sau khi mặt trời đã lên cao, Riika quyết định dẫn nàng đi ăn sáng. Họ quay về cung công chúa và tiến đến nhà ăn dưới tầng một. Đồ ăn đã được chuẩn bị xong, có lẽ là ngày nào vào giờ này cũng vậy.
Trên bàn ăn có rất nhiều món, món nào cũng rất ngon mắt, không giống như bát cháo hải sản với hành, cà rốt và... kali xyanua. Nghĩ đến đây dù đang đói mà nàng cũng chẳng còn tâm trạng ăn nữa.
Riika ngồi xuống phía đối diện nàng và bảo nàng hãy ăn đi. Cô cầm dao nĩa lên, đúng cái dáng vẻ của một công chúa hoàng tộc, tao nhã ngay cả khi ăn. Riika trải một cái khăn tay nhỏ lân váy mình để phòng đồ ăn rơi rớt.
Trước đây Reimeika cũng từng chứng kiến khung cảnh thế này khi phục vụ hoàng thất trong những bữa tiệc lớn. Trong kí ức của nàng các thiếu gia, tiểu thư quý đều hành xử rất nho nhã và thanh lịch. Nhìn nhiều quá khiến một ngày nàng cũng vô thức thử bắt chước họ.
Ngày đó kĩ năng quan sát của nàng không được như bây giờ, tay chân cũng còn vụng về. Phải đến mãi sau này nàng mới có thể cầm dao với nĩa cái kiểu ấy, nhưng nàng lại không thường xuyên dùng lắm. Bây giờ, không biết có còn dùng được lại không nhỉ?
Riika thấy nàng cứ ngơ ngẩn thì bèn tò mò liếc nàng, hỏi:
"Em sao thế?"
Nàng lắc đầu thay cho câu trả lời, rồi mới ngồi nghiêm chỉnh lại. Nàng quét mắt một lượt qua cái bàn với toàn những món ăn cao cấp. Chỉ có điều nàng khá kén ăn, lại quen với việc không ăn nhiều nên cuối cùng chẳng có ý định ăn nhiều.
Riika đã bắt đầu ăn. Đây cũng là một số ít trong những lần Reimeika thấy rõ gương mặt của cô. Nhưng mấy lần trước hoặc là không để ý, hoặc là không đủ thời gian để nhìn cho kỹ. Nàng khẽ cau mày và nghiêng đầu, nhìn Riika với ánh mắt phán xét và soi mói không che dấu. Bình thường thì không sao, nhưng lúc nhìn kĩ, khuôn mặt này... lại có điểm quen thuộc đến rợn cả người.
Thực sự... giống với Fukuyo...
Reimeika dụi mắt và chớp chớp vài cái, cố nhìn lại cho kĩ người trước mặt. Nhưng càng nhìn, nàng lại càng thấy giống.
Đầu tiên là khuôn mặt trái xoan với ngũ quan thanh tú, sắc nét, đôi mắt to tròn, long lanh, có màu xám khói. Cả cái mũi cao và vầng trán rộng thể hiện sự thông minh. Mái tóc của Riika màu nâu còn Fukuyo màu cam nhạt, không giống nhau nhưng đều có một độ xoăn nhẹ tự nhiên. Sao tự nhiên nàng lại thấy họ giống nhau đến vậy nhỉ?
Cũng bởi giống nhau mà tự nhiên nàng lại nhớ đến Fukuyo. Trong một khoảnh khắc, biết bao nhiêu kí ức với Fukuyo ùa về trong tâm trí nàng. Riika thấy Reimeika cứ nhìn mình thì cũng nhìn cô, nhẹ nhàng lấy một cái khăn tay lau miệng rồi lên tiếng:
"Sao em cứ nhìn ta chằm chằm vậy?"
Nàng lại lắc đầu, lần này quay đi không nhìn Riika nữa, nhưng cả tay trái và phải đã siết chặt lại trong vô thức. Nàng cố gắng thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Để đánh lạc hướng bản thân, hoặc có lẽ để phần nào quên đi cái suy nghĩ vừa rồi, nàng lấy bát súp gần mình, đã nguội ngắt do để lâu, cầm lên uống hết sạch, hoàn toàn chẳng bận tâm đến hình tượng hay sự tao nhã gì nữa.
Xong chuyện, nàng đặt cái bát sứ xuống rồi lại với lấy một tờ giấy, gấp lại và lau miệng. Rồi, trước ánh mắt ngỡ ngàng và sự thẫn thờ của Riika, nàng rời khỏi cái ghế, lên tiếng bằng giọng có phần gấp gáp:
"Công chúa, nếu không còn gì nữa thì tôi đi trước..."
Thấy nàng định đi thật, Riika mới gọi lại, cô bật cười, che miệng, nhưng giọng nói không giấu được sự vui vẻ:
"Em đi đâu cơ?"
Nàng ngoảnh lại, nhưng chưa vội trả lời. Biết nói sao nhỉ? Cứ nghĩ đến Fukuyo là tâm trí nàng lại rối bời. Cô ấy cứ như một bóng ma quá khứ vậy. Nhưng quả thật, nàng còn phải bảo vệ Riika thì chạy đi đâu được. Chỉ là, Reimeika cảm giác bản thân không thể tập trung.
Nàng cố gắng bình tĩnh trở lại, rồi sau đó quay trở lại cái ghế, nhìn Riika và lên tiếng:
"Không đi nữa."
Giọng nàng có phần nghiêm túc nhưng hình như qua tai của Riika thì nó thành cái gì buồn cười lắm. Cô lại bật cười, trong khi nàng lại chống cằm nhìn cô. Riika cũng nhìn người con gái đang ngồi trước mặt mình.
Thế là Reimeika lại nhân cơ hội này nhìn kĩ khuôn mặt của Riika thêm chút nữa. Nàng bất giác nhớ lại trước đây cũng có lần nàng ngồi đối diện Fukuyo thế này. Cô ấy mỉm cười nhẹ với nàng, hệt như cách Riika đang làm bây giờ. Khuôn mặt của họ cứ như trùng khớp hoàn toàn với nhau.
Dù thời gian nàng ở bên Fukuyo không thể nói là ít nhưng có một sự thật rằng nàng không biết quá nhiều về con người và đời tư của cô, nếu như không muốn nói là không biết gì. Cô không nói, nàng cũng không chủ động hỏi.
Đó cũng là lý do năm xưa nàng không tìm được Fukuyo, bởi vì ngoài mấy người đồng nghiệp của cô ấy, nàng chẳng biết hỏi ai cả, cũng không biết nên bắt đầu tìm kiếm từ đâu.
Hiện tại, điều nàng băn khoăn nhất là mối quan hệ của Riika và Fukuyo. Liệu đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, chỉ đơn thuần là người giống người bình thường hay còn có uẩn khúc gì đằng sau nhỉ?
Nếu có thời gian, Reimeika nghĩ bản thân sẽ tự tìm hiểu và đào sâu một chút. Nàng muốn thỏa mãn bản thân, đồng thời cũng muốn tìm hiểu thêm về Riika, và nếu có thể thì cả Fukuyo.
Bất ngờ, Riika lên tiếng nói với nàng, cô khẽ gập người lại một chút, cũng nhướn gần lại thêm một chút:
"Em xinh thật đấy."
"..."
"Em có nhận ra không? Em rất xinh và cả đáng yêu nữa. Vẻ đẹp của em, nói sao nhỉ... Nếu nhìn lướt qua sẽ thấy đó là vẻ đẹp của sự ngây thơ, nhưng nhìn kĩ một chút sẽ thấy sự thanh thoát và thông minh. Đôi mắt của em rất đẹp và cực kì có chiều sâu. Ta cảm giác bản thân không thấy đáy khi nhìn vào mắt em, cũng chẳng biết em đang nghĩ gì nữa. Mái tóc bạch kim cũng rất hợp với em, mặc dù nó không tôn lên làn da vốn trắng sẵn của em..."
Cô nói một mạch dài rồi dừng lại, bất ngờ đưa tay ra chạm nhẹ vào mặt nàng. Theo phản xạ. nàng né sang một bên và tránh bàn tay của cô. Cô cau mày trong một tích tắc rồi lại bật cười, đồng thời thu tay lại. Cô từ từ rời bàn và nói với nàng:
"Đi thôi, dù gì hai ta cũng không ăn nữa."
Lần này đến lượt Reimeika cau mày, nhưng nàng không nói gì thêm mà cũng rời khỏi cái ghế mình đang ngồi. Nhưng mà vừa nãy, rõ ràng Riika muốn chạm vào nàng, có đúng không?
(Hết chương 23)


0 Bình luận