• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 12

0 Bình luận - Độ dài: 2,149 từ - Cập nhật:

Reimeika suy nghĩ hồi lâu. 

Nếu cứ đi vòng vòng thì có lẽ nàng cũng tìm được đường ra thôi nhưng như vậy khá mất thời gian, chưa kể ngộ nhỡ có người đến tìm nàng, đặc biệt là Kuroya thì nàng cũng chẳng thể giải thích cho sự vắng mặt của mình. 

Tốt nhất là chưa nên ra ngoài vội, thám thính trước đã, còn có gì tối nay nàng sẽ hành động. 

Dù gì các sòng bạc cũng thường hoạt động về đêm, nên đó mới là thời điểm thích hợp để nàng đi kiếm tiền. 

Trước đây Hazumi từng dẫn nàng đi vòng vòng quanh khu này, nhưng đó chỉ là khu hầu, còn bên ngoài bức tường bao quanh đây dẫn đi đâu thì nàng cũng chịu. 

Nàng yên lặng. 

Xung quanh bức tường thành cao ít nhất hai mét ấy được trồng một hàng cây chạy dọc bức tường, nếu leo lên thì nàng có thể nhìn qua được bên kia. 

Có điều đây là nơi đông người. Nhưng nàng vẫn muốn thử xem sao. 

Nghĩ vậy, Reimeika lặng lẽ bước những bước nhỏ về bộ phận của mình. Ở đó có gì nàng còn ứng biến. 

Khi cách bộ phận của mình một đoạn, nàng đi chếch sang phía những cái cây và nhanh chóng lẻn vào đó. 

Nàng hành động rất nhanh nhẹn, dứt khoát. 

Sau đó, Reimeika lại hướng ánh mắt về những người xung quanh. Mọi người đều đang tất bật làm việc, có lẽ sẽ không để ý đến nàng. 

Rồi nàng thành thạo leo lên một cái cây gần bức tường nhất. Chiều cao của cái cây vừa đủ để nàng quan sát được mọi thứ bên kia bức tường. 

Là hoàng thành. Có rất nhiều binh sĩ và quan lại ở đây. 

Nàng nhìn xa hơn một chút nữa. Nhưng những bức tường cao ngút đã chặn mất tầm nhìn của nàng. 

Dẫu vậy, theo trí nhớ của mình, nàng đoán bên ngoài hoàng thành có lẽ là kinh thành rồi sau đó là vùng dân sinh. 

Reimeika ngẫm nghĩ. Ichijouin có thể coi là một đất nước giàu có, nhưng có lẽ không đến độ người dân cũng đánh bạc. Ý của nàng là không phải cứ đi trên phố sẽ tìm thấy một sòng bạc. 

Nhưng có thể hỏi đám du côn cũng được. Chỉ cần cho chúng một ít tiền thì không gì là không thể. 

Bức tường kia cao hơn bức tường nơi nàng đang đứng. 

Tuy vậy, với nàng thì như vậy cũng chưa là gì. Vì xung quanh đó cũng có vài cái cây. 

Cứ tạm vậy trước đã. Dù gì bây giờ nàng cũng không có ý định trèo sang đó. 

Chi bằng bây giờ quay trở lại phòng và cố gắng giải mã mấy con số loằng ngoằng nàng thấy trên tủ sách cái đã. 

Nhưng còn về món đồ "từ trên trời rơi xuống" nàng đang có thì tính sao nhỉ. 

Giữ bên người khá là táo bạo, cũng chẳng phải ý hay. 

Vẫn là nên kiếm chỗ giấu đi thì hơn. Reimeika lại chìm vào suy tư. 

Trong phòng của nàng với hai người bạn hình như chẳng có chỗ nào để giấu cả. 

Mà cho dù có chỗ giấu thì nàng cũng không cho đó là phương án tốt nhất. Nếu Hazumi và Souka làm ầm lên thì có lẽ họ sẽ lục tung từng ngóc ngách của căn phòng. 

Trong phòng vốn chẳng có nhiều đồ, còn bị lật lên thì khả năng bị lộ cũng chẳng thể nói là thấp. 

Nàng còn phải tìm một nơi nào đó dễ nhớ và dễ đột nhập vào. Buổi tối coi vậy mà ngắn lắm, nàng làm gì có nhiều thời gian mà hành động. 

Bất giác, ánh mắt nàng di chuyển xuống phía dưới cái cây nàng đang đứng. Trong đầu nàng hiện ra một câu hỏi: nếu chôn cái vòng ở dưới đất... thì sao nhỉ? 

Đó là một ý tưởng không tồi, nhưng cái gì cũng có hai mặt. 

Thứ nhất, nàng không định lấy tay đào đất. 

Reimeika nhìn xung quanh và nàng nghĩ bản thân sẽ bẻ tạm mấy cành cây, nhưng dù vậy việc này cũng sẽ tốn của nàng kha khá thời gian. 

Thứ hai, chỗ này nhiều cây quá, dù có trí nhớ hơn người nhưng... 

Có lẽ nàng sẽ dùng cái gì đó làm dấu hiệu nhận biết. 

Một hòn đá hay lá cây gì đó chẳng hạn. 

Như thế đi. 

Nghĩ đến đây, nàng không chần chừ nữa mà trực tiếp lấy tay bẻ một cành cây trông có vẻ ổn nhận rồi lại thành thạo trèo xuống. 

Nàng quan sát xung quanh. 

Sau khi chắc chắn bản thân không bị theo dõi, nàng bắt tay vào công việc. 

Nàng chọn một chỗ đất có vẻ ẩm và dễ đào, vừa đẹp nằm ở góc khuất và ít có ai để ý. 

Rồi, nàng dùng cành cây vừa bẻ bắt đầu bới lớp đất lên. 

Dù biết có lẽ sẽ chẳng ai bén mảng đến đây nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn. 

Nghĩ vậy, nàng đào cái hố, đúng hơn là cái một lỗ nhỏ to hơn mức cần thiết một chút. 

Tiếp đến, nàng nhanh chóng lôi cái vòng tay từ trong túi ra rồi đặt vào đó. 

Sau đó, nàng lấp lại chỗ đất như cũ, như chưa có gì xảy ra. 

Giờ mới đến bước quan trọng, đánh dấu. Nếu làm đơn giản quá có thể sẽ bị phát hiện còn nếu làm quá cầu kì thì cũng phiền lắm. 

Vừa nãy nàng nghĩ đến việc dùng đá hoặc lá cây nhưng nghĩ lại thì hình như không ổn lắm. 

Ghi nhớ vị trí cái cây vẫn hơn. 

Đột nhiên trong đầu nàng nảy ra một ý tưởng táo bạo. Reimeika vẫn giữ mảnh vải mà Hazumi lỡ để lại trong phòng của nàng. Không quá to, nhưng để đánh dấu thì vẫn ổn. 

Có gì nếu bị phát giác thì nàng cũng được miễn trừ trách nhiệm hoặc ít nhất thoát khỏi diện tình nghi chẳng hạn. 

Kể cũng hay. 

Nghĩ vậy, nàng lấy mảnh vải và chọn một cành cây phù hợp, ở phía đối diện cành cây và không mấy nổi bật và tùy tiện vắt mảnh vải qua cành cây, làm như vô tình bị mắc lại. 

Thế là xong, nàng chôn cái vòng ngay dưới gốc cây, gần với thân cân và ngược hướng với mảnh vải, đã nhớ. 

Xong việc, nàng cẩn thận rời khỏi chỗ mấy cái cây và lẳng lặng tiến về phòng. 

Chiều sắp xuống rồi, có lẽ không bao lâu nữa các hầu nữ sẽ làm xong việc. Nói chứ cả ngày hôm nay nàng chưa ăn gì, xem ra tối nay có lẽ phải ăn rồi. 

Nhưng tận dụng lúc bản thân đang đói để suy nghĩ cũng không tệ. Dẫu sao thì người ta cũng làm việc tốt hơn khi bụng đói. 

Lần này xuyên suốt chặng đường nàng chẳng đụng mặt ai cả, thuận lợi trở về phòng. 

Vừa về phòng, nàng tùy tiện tháo giày ra và để lên kệ sau đó nhảy thẳng lên cái giường không mấy êm ái của mình. 

Nàng nhắm mắt lại, hồi tưởng lại dãy số ban nãy. Hình như là: 5,2,7,4,3 rồi 4,1,5,1. 

Reimeika suy nghĩ hồi lâu. 

Nàng thử thay các chữ cái theo thứ tự của chúng trong bảng chữ cái. Nếu vậy sẽ được: EBGDC DAEA. 

Dù là cổ ngữ hay ngôn ngữ gì thì xem ra đây chẳng phải từ có nghĩa. Có thể là viết tắt hay gì đó. 

Nhưng nàng chưa đoán ra mấy chữ này thay thế cho cái gì. 

Trong vô thức, ngón tay trỏ bàn tay trái của nàng gõ xuống giường theo những con số. 

Gõ được một lúc, nàng bất ngờ ngợ ra điều gì đó và giật mình. 

Có khi nào... là mã Morse... 

Reimeika bắt đầu nghiêm chỉnh lại. Nàng nhẩm tính giá trị các chữ cái trong đầu, quy một gạch ngang thành ba dấu chấm. 

Hai bộ truyện khác nhau có lẽ chỉ hai từ khác nhau. Cũng hợp lí. 

Nhưng có điều một giá trị, ví dụ như 5 có thể là D, R hoặc U. Trong ba chữ này thì nàng nghĩ 5 có lẽ là D hoặc R vì U hiếm khi đứng đầu một từ dài. 

Mặt khác, 1 chắc chắn là E và 2 thì là I. 

3 có thể là S hoặc T. 

Nhưng vì 3 đứng cuối nên nàng nghĩ T sẽ xảy ra nhiều hơn. 

Tạm thời ghép lại sẽ được _I_ _ T _E_ E. 

Đến đây, nàng xét tiếp đến chữ cái đứng sau chứ I.  

7 thì có thể là G, K hoặc W. W và K thì hơi vĩ mô nên xem ra là G.  

Thay vào, nàng thu được:  _I G_T _E_ E. 

Nhìn vào dòng này, nàng tiếp tục đoán chữ giữa G và T là H. Vừa đẹp H là 4. 

Thay nốt chữ cái đầu tiên của từ thứ nhất thì từ đó sẽ là RIGHT hoặc DIGHT. 

Xem ra là vế trước. Đến với từ thứ hai, vì đã tìm được H là 4 và R là 5 nên theo lẽ đương nhiên từ đó là HERE. 

Vậy xem ra từ khóa là RIGHT HERE, tức là ngay chỗ đó. Nhưng Reimeika vẫn hơi băn khoăn. Làm gì dễ thế. 

Người bình thường có thể không biết mã Morse nhưng đã vào quân đội thì ít nhất một lần phải nghe kể đến loại mật mã kinh điển này. 

Chưa kể mấy quyển sách sắp xếp lộn xông trong cả tủ sách gọn gàng và tươm tất, nhìn kiểu gì cũng thấy nghi. 

Nghĩ lại thì, mỗi một số tượng trưng cho một chữ, thế nên hoàn toàn có thể là viết tắt. 

Nàng lại rơi vào thế bí. Thôi thì cứ biết vậy đã. 

Đành nhân lúc Mira và Kaori chưa về đi tắm vậy. Biết đâu sẽ nghĩ ra gì đó... 

Nàng đến bên tủ quần áo, vơ đại một bộ quần áo rồi đi vào nhà tắm, đóng cửa lại. Nước chảy xuống cơ thể chi chít những vết sẹo của nàng. 

Nhưng làn nước ấm nóng không giúp đầu óc nàng khuây khỏa hơn. 

Cụm từ "Right Here" cứ ẩn hiện trong đầu nàng. 

Ngốn của nàng gần nửa tiếng mà rốt cuộc lại chẳng đâu vào đâu. 

Nàng không tin Right Here là cụm từ đúng, bởi vì cụm từ đó có nghĩa là ngay chỗ này, nhưng cái gọi là "ngay chỗ này" đó thực ra là chỉ vị trí nào cơ chứ. 

Quá mơ hồ và bí ẩn. Với tình hình này e là nàng sẽ phải chờ thêm hoặc quay lại căn phòng đó một chuyến. 

Reimeika cố gắng nhớ lại mọi thứ xung quanh. Lúc đó vì quá chăm chú vào mấy con số lộn xộn đó mà nàng chẳng có để ý trời đất gì nữa. 

Theo suy đoán của nàng thì "RIGHT HERE" là một cụm từ viết tắt, nhưng rốt cuộc thì nó thay thế cho cái gì. 

Xung quanh đó... nàng không nghĩ ra nữa rồi. 

"RIGHT HERE" là một cụm khá dài nên biết đâu nó là một câu châm ngôn của ai đó hay là tựa một cuốn sách khác nhỉ?

Thật sự rất khó chịu. Nhưng dù hiện tại có khó chịu đến mấy thì nàng cũng sẽ chẳng có câu trả lời. 

Chỉ là... cánh tay phải của nàng bắt đầu nhức nhối rồi. Đó là cánh tay đã hứng chịu bao nhiêu sát thương từ nơi chiến trường. 

Chuyện từ rất lâu rồi, vết thương cũng đã lành từ đời nào rồi, nhưng cứ mỗi khi nàng khó chịu hoặc bực tức cái gì, cánh tay này lại như thế. 

Nàng tựa vào tường, cố giữ bình tĩnh. Cho dù vẻ ngoài luôn tỏ ra bình tĩnh nhưng thực ra thỉnh thoảng trong thâm tâm nàng cũng rối loạn như vậy. 

Càng nghĩ, cánh tay càng nhức. 

Sự nhức nhối khỏ tả của cánh tay cũng khiến hàng loạt những kí ức không mấy vui vẻ trong quá khứ của nàng cứ như một thước phim, tua đi tua lại trong tâm trí nàng. 

Những ai quen biết nàng hay nhìn vào nàng của hiên tại để đánh giá nàng. Như vậy, sẽ thấy nàng là một con người phi thường, mới tuổi thiếu niên mà đã ưu tú đến thế. 

Chỉ có điều, làm sao họ hiểu, con người nhỏ bé ấy của nàng đã phải hứng chịu bao tổn thương cả về thể chất và tinh thần. 

(Hết chương 12) 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận