• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 14

0 Bình luận - Độ dài: 2,770 từ - Cập nhật:

Thấy Souka, Reimeika dần bình tĩnh trở lại, nàng hỏi, giọng nhỏ và khàn khàn: 

"Cô đứng đó làm cái gì vậy?" 

Souka, sau khi nghe thấy câu hỏi, mới hoàn hồn lại được một chút. Sau đó, nhanh như chớp, cô ấy lao vào phòng và hỏi với giọng lo lắng: 

"Em... em có sao không? Trông em... nhợt nhạt quá." 

Nàng hơi bất ngờ. Quay đi quay lại sao đổi thành "em" rồi? Nàng lắc đầu, ý bảo mình không sao rồi tiếp lời: 

"Cái vòng rơi rồi kìa." 

"Ơ..." 

Souka vội vàng định đứng lên nhặt cái vòng, nhưng khi thấy dáng vẻ của Reimeika, cô khựng lại, sau đó giúp nàng dựa vào tường rồi mới chạy vội ra nhặt cái vòng. Sau đó, cô lại trở vào trong và hỏi: 

"Em uống nước không?" 

Nàng lắc đầu. 

"Vậy giờ sao?" 

"Không sao cả. Cô tìm tôi có việc gì?"

"À..." 

Souka hơi ngập ngừng. Rồi, cô đứng ra xa một chút, hít một hơi thật sâu và... gập người xuống rồi nói một tràng dài: 

"Chị vừa muốn cảm ơn vừa muốn xin lỗi... Cảm ơn em vì giúp chị tìm lại cái vòng này, đó là món quà anh trai đã tặng chị trước khi lên đường ra chiến trường, chị rất quý trọng nó. Cũng cảm ơn em vì giúp chị nhìn rõ bộ mặt của bà trưởng hầu kia. Xin lỗi vì trước đây đã gây sự với em, chỉ là... Chị biết em sẽ không muốn nghe lời giải thích của chị nên tôi sẽ không nói gì cả. Chỉ là sau này việc của em cứ để chị làm, có gì muốn nhờ cũng có thể tìm chị. Chị sẽ cố gắng..."

"Tôi muốn nghe..." 

"Hả?" 

"Lý do cô gây sự với tôi ấy." 

"À, cái đó, thì vì em là người của Daryu. Anh trai chị... có thể nói anh ấy là người duy nhất yêu quý chị. Cả cha và mẹ đều coi chị chỉ là công cụ giúp họ mở rộng mối quan hệ, thế nên đối xử rất nghiêm khắc với chị và chẳng bao giờ công nhận chị. Chỉ có anh trai là khác..." 

Cô hơi dừng lại, ánh mắt cụp xuống và cô nhìn cái vòng trên tay mình. Rồi, hít một hơi thật sâu, cô tiếp lời: 

"Nhưng trong trận chiến với Daryu không lâu trước đây, anh ấy đã tử trận..." 

"Hiểu rồi." 

Reimeika vốn định nói thêm "Nhưng cho dù là vậy thì tôi cũng không làm gì anh trai của cô..." nhưng khi câu nói vừa lên đến cổ họng thì nàng chợt nghĩ lại. Hình như không đúng lắm. Nếu như... thật ra là có thể lắm, biết đâu người đã tước đi mạng sống đó thực sự là nàng... 

Nàng không muốn Souka phải thất vọng thêm về một đứa như nàng. Nàng nói: 

"Nếu người đã làm chuyện đó là tôi thì chị thấy sao?" 

"Hả..." - Souka ngẩn ra. 

"Tôi bảo là... Nếu người đã tước đi mạng sống của anh trai chị là tôi thì sao?" 

"Chuyện đó... chuyện đó là không thể nào đâu... nhỉ?" 

"Không gì là không thể." 

"... Nói như vậy thì... em là một kiếm sĩ à?" 

"Đâu phải có mỗi kiếm sĩ mới có thể giết người."

"Nếu thực sự như vậy thì... chị không biết nữa..." 

"Rút lại mấy lời vừa nãy còn kịp đấy." 

Souka nghe nàng nói vậy, giật mình rồi lắc đầu nguầy nguậy. Cô nói: 

"Không đâu, chị sẽ không rút lại." 

"Ngay cả khi người giết anh trai chị là tôi à?" 

Souka do dự, sau đó khẽ ừm. 

Reimeika yên lặng. Nàng vẫn còn nghi ngờ Souka, nhưng ít ra ác cảm của nàng với con người này đã nguôi đi phần nào. Nàng chuyển chủ đề để giảm tải sự căng thẳng và khó chịu cho bộ não của bản thân. 

"Làm sao cô tìm được cái vòng?" 

"À... đã có người giúp chị tìm nó." 

"Ai?" 

"Toàn bộ hầu nữ của bộ phận này và... công chúa Riika." 

"..." 

"Thấy chị hốt hoảng chạy tới chạy lui nên họ đã giúp chị." 

"Công chúa Riika cũng giúp chị? Tại sao?" 

"Người đến đây vừa vặn thấy tụi chị đang lục lọi mọi thứ nên ngài ấy mới giúp." 

"Giúp như nào? Đừng bảo cô ấy cũng..."

"À, không, cô ấy nhờ hai binh sĩ đi theo mình giúp." 

"Còn ai đi theo nữa không?" 

" Không có." 

Reimeika lại rơi vào trầm tư. 

Riika lại đến làm gì nữa. Hơn nữa lần này cô ấy không đi một mình như lần trước. Xem ra Reiji đã báo chuyện Riika trốn sang đây cho Kuroya. 

Vậy... không biết chuyện cá cược của nàng... Reimeika giật mình. Nàng chợt nhớ ra mình chưa lấy lại tờ hợp đồng đã đưa cho Riika. 

Cùng lúc đó, bên ngoài có tiếng gọi vọng lên: 

"Souka, em đâu rồi?" 

Nghe giọng thì... hình như là Riika. Cô ấy, đã lại mò đến tận đây rồi à. 

Souka nghe có tiếng gọi mình, bèn quay sang nói với Reimeika: 

"Chờ chị tí" 

Nói xong cô rời đi. 

Tiếng bước chân của Souka nhanh nhẹn và sau đó nhỏ dần. 

Nàng thở ra một hơi dài, lại nằm xuống. 

Lúc này, điều nàng băn khoăn là không biết Souka đã thấy những gì, cũng tự rủa thầm vì bản thân quá chủ quan. 

Nàng biết rõ bản thân khi ngủ sâu sẽ chìm vào thế giới trong mơ, mọi giác quan của nàng sẽ vô thức nhận định thế giới trong mơ mới là thật. Nàng gần như tập trung hoàn toàn vào thế giới trong mơ và cứ như nàng gần như chẳng có tí kết nối nào với hiện thực. 

Hay nói cách khác là khi ngủ sâu thì Reimeika gần như vô hại. 

Nàng vẫn cảm nhận mọi thứ ở mức độ nào đó, nhưng thực sự rất mơ hồ. 

Ngỗ nhỡ nếu có ai cao tay một chút tấn công khi nàng đang ngủ chắc nàng cũng chẳng biết gì quá. Đó cũng chính là điểm yếu chí mạng của nàng. 

Nhưng là con người mà, đâu thể không ngủ. Vậy nên, thông thường nàng sẽ cố gắng đưa bản thân vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh và cố gắng để não bộ của mình một lúc đối mặt với hai tình hướng thực giả lẫn lộn.

Chỉ có điều không phải lúc nào đang cũng có đủ tỉnh táo để làm điều đó. 

Ví dụ như ban nãy vậy.  Thật thảm hại đến đáng thương. Biết vậy nàng đã không ngủ. 

Hiện tại nàng đang hơi sợ hãi. Cũng không biết bao lâu rồi nàng mới cảm thấy thực sự sợ hãi và lo lắng cái gì. 

Bởi vì điểm yếu kia là điểm yếu chí mạng của nàng. Chỉ cần nghe kể thì ngốc đến cỡ nào cũng biết nàng không thể leo lên hàng tướng với cái cục nợ đó. 

Nhưng sự thật là nàng đã leo lên được hàng tướng đấy thôi. 

Lời giải thích cho sự mâu thuẫn ấy rất đơn giản, đó là vì... Không ai biết đến chuyện đó cả. 

Trước kia chỉ có hai người biết được điểm yếu này của Reimeika: Fukuyo và Diamonds. 

Fukuyo là người giám sát của nàng nên không có gì lạ khi cô biết chuyện đó. Nhưng thay vì báo cáo nó thì cô đã âm thầm giữ kín chuyện này, vì cô biết rõ nói ra điểm yếu chí mạng ấy có thể sẽ khiến nàng bị trừ khử. 

Còn về Diamonds, anh ta biết nàng có điểm yếu này thông qua một lần tình cờ đi ngang qua phòng của nàng. Lúc đó anh ta thấy nàng trông khổ sở và đau đớn nên đã đi vào. Nhưng kì lạ là một con người ngày thường tránh anh ta như tránh tà giờ lại chẳng phản ứng gì. 

Qua đó, anh ta dễ dàng nhận ra điểm yếu chí mạng của nàng. 

Ngay hôm sau, anh ta đã tìm nàng và đưa ra một lời đề nghị rằng anh ta sẽ giúp nàng che dấu chuyện đó và bảo vệ khi nàng ngủ, nhưng bù lại một số việc vặt mà hoàng đế giao cho anh ta nàng sẽ phải làm thay. 

Lúc đầu Reimeika đã từ chối, nhưng sau đó Diamonds đã dọa sẽ tiết lộ chuyện này ra bên ngoài nên nàng đành thỏa hiệp. Dù gì lời nói của anh ta cũng có sức nặng hơn nàng, biết làm sao được. 

Nhưng tới cuối cùng, đó đã là chuyện của quá khứ. Fukuyo mất tích và được cho là đã tử vong còn Diamonds thì đã tử trận trong trận chiến với Ichijouin. 

Giờ thì chẳng ai biết về bí mật này nữa rồi, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc sẽ không còn ai bảo vệ nàng nữa. 

Reimeika cảm thấy rất khó chịu và lâng lâng. 

Nhưng đang ngẩn ngơ thì một tiếng chuông lớn vang lên. Có lẽ giờ ăn cơm đến rồi. 

Nàng cũng đang đói, đi ăn thôi. Nàng ngồi dậy, đi đến chỗ tủ giày và lấy đôi giày của mình xuống, mang vào rồi đi xuống tầng dưới. 

Cánh tay phải của nàng đã đỡ hơn rồi, nhưng cứ nghĩ đến Souka là nàng lại khó chịu. 

Chưa kể là nàng chưa ngủ đủ và cái vòng, thứ nàng định là vốn liếng của nàng giờ đã quay về với chủ nhân. 

Không biết tại sao nàng lại quyết định trả lại. Có lẽ là để tránh phiền phức sao? Nàng biết thực ra không phải vậy. 

Muốn tránh phiền phức thì nàng thiếu gì cách chứ. Vậy mà nàng lại quyết định trả lại, lại còn bịa ra một câu chuyện vốn dĩ không có thật. 

Đầu óc nàng rối như tơ vò. Thiếu ngủ và thiếu ăn quá lâu đã khiến nàng phạm phải một sai lầm ngớ ngẩn sao? 

Cũng không đúng. Trước kia đi đánh trận mấy ngày nàng không ngủ có làm sao đâu, mà bây giờ lại thành ra cái bộ dạng như vậy. 

Reimeika thở dài. Thôi thì nạp đồ ăn vào người đã vậy. 

Khi nàng xuống được tầng hai cũng là lúc nàng thấy Riika và những người khác. Mọi người đều đang ăn. Có điều nàng chẳng thấy Souka đâu cả, chắc bây giờ cô ấy mới đi lấy đồ ăn chăng. 

Riika là người thấy nàng trước, vì cô đang đứng đối mặt với nàng. Cô nhìn nàng và mỉm cười. Nàng không buồn phản ứng, chỉ muốn ăn nhanh cho xong. 

Souka, người vừa vào bếp bưng ra hai bát cháo, mới quay lại và cũng vừa vặn nhìn thấy nàng, cô mở lời: 

"Nhanh lên, Reimeika." 

Nàng vẫn không trả lời nhưng trong vô thức, bước chân của nàng nhanh hơn. 

Đồ ăn khu hầu nữ khá đơn giản, nhưng cũng khá đầy đủ và có thể nói là dinh dưỡng. Chỉ có điều toàn là món nàng ghét. Cháo hải sản với hành và cà rốt. 

Nàng biết mình không được kén chọn nhưng khi mới thấy món ăn, nàng như no luôn trong một khoảnh khắc. Thà không ăn còn hơn. 

Nhưng cả ngày nay nàng chưa ăn gì... Nàng nhìn bát cháo, tay chống cằm, nhìn cả những người khác đang ăn một cách ngon lành. 

Nãy đói vậy mà giờ ngồi trước đồ ăn nàng cứ ngẩn ra. Thấy nàng không ăn, người ngồi bên cạnh nàng, Souka lên tiếng: 

"Này, em ăn đi chứ, cả sáng lẫn trưa nay chị chẳng thấy em ở phòng ăn." 

"Không hợp khẩu vị" - nàng nhàn nhạt đáp. 

"... Đừng kén chọn thế chứ!" 

"..." 

Riika, người đang đứng khá gần đó, thấy cảnh này bèn tiến lại gần, hỏi: 

"Thế em muốn ăn gì?" 

"Đồ ngọt." - nàng dửng dưng trả lời. 

"Nếu muốn đồ ngọt thì cũng phải ăn bữa chính đã chứ, đó chỉ là tráng miệng." 

Reimeika không nói gì nữa, nàng cầm lấy cái muỗng và chọc chọc vào bát cháo, vẫn không có ý định ăn một cách tử tế. 

Kể ra thì thật buồn cười. Một vị tướng, một gián điệp cấp cao như nàng chẳng sợ trời cũng không sợ đất, đã từng tước đi mạng sống của bao nhiêu người mà chẳng gớm tay giờ đây khuất phục và chịu thua một bát cháo. 

Riika ở không xa thở dài, rồi thì thầm gì đó với người đầu bếp gần bên cạnh cô. 

Không lâu sau, người đầu bếp mang ra một hũ đường và đưa cho Riika. Cô ấy nhận lấy rồi lại sải bước đến bên Reimeika, lên tiếng: 

"Nếu em thích ăn ngọt có thể bỏ thêm đường..." 

Trong đầu Reimeika giờ chỉ còn toàn dấu hỏi chấm. Cho đường vào cháo ấy hả? Chỉ sợ không làm ra vị ngọt nàng thích mà còn làm món ăn thêm kinh khủng hơn. 

Chưa kể, dù cho cả hũ đường đó vào thì chắc gì đã át được cái vị kinh khủng của cà rốt và hành. 

Nhưng nàng lại nảy ra một ý khác: ăn trực tiếp đường. Đây là lần đầu tiên nàng thử nhưng chắc sẽ không làm nàng thất vọng đâu nhỉ. 

Nghĩ là làm, nàng mở hũ đường ra. Bên trong hũ đường có một cái thìa. 

Nàng cầm cái thìa lên và xúc một thìa đầy đường. Souka và những người xung quanh trố mắt ra nhìn. Riika nhắc nhở: 

"Cho vừa vừa thôi chứ!" 

Reimeika không để tâm, dù gì nàng cũng không định bỏ cái này vào cháo. 

Tiếp đó, nàng ngửa mặt lên và đổ cả thìa đường vào miệng. 

Xung quanh như chết lặng. Souka và Riika đều giật bắn mình. 

Souka giật lấy cái thìa từ tay Reimeika còn Riika lấy lại hũ đường với vẻ mặt khó tả. Sau đó, họ còn sốc hơn khi thấy đàng ăn hết thìa đường mà gương mặt vẫn không đổi sắc. 

Bị mất món sở trường, nàng hơi không vui, nhưng thôi, đã ăn được một thìa rồi, giờ sẽ là lúc nàng xử lí bát cháo kia. 

Reimeika chậm rãi múc một thìa cháo và đưa lên miệng. Nhưng chưa kịp để vị giác nếm thử thì thính giác của nàng đã phản ứng. 

Bát cháo có mùi vị rất lạ. Mà cái mùi này... hình như là... mùi hạnh nhân đắng. 

Nàng giật mình, nhìn thìa cháo với vẻ nghi ngờ. 

Souka thấy nàng chuẩn bị ăn lại thôi, bèn ngờ vực hỏi: 

"Sao thế?"

"Bát cháo của cô có mùi hạnh nhân không?" 

"Hả, không có." 

Reimeika yên lặng. Nàng nhìn chằm chằm vào bát cháo. Ai chơi ác vậy. 

Nàng hỏi tiếp: 

"Cô lấy bát cháo này ở đâu?" 

"Trong bếp ấy." 

"Chỉ vậy?" 

"Không, lúc đó trên bàn chỉ có một bát, bát của em là khi chị hỏi mới có người mang ra." 

"Sao cô không ăn bát này?" 

"...Ơ. Thì tại vì..., nó nhiều hơn mà." 

Nàng nhìn bát cháo của mình. Quả thực đầy hơn những người khác. Souka tiếp lời: 

"Bếp trưởng cũng bảo bát này là bát cuối, nên đầy hơn. Cả ngày hôm nay em chưa ăn gì, ăn nhiều hơn là đúng rồi." 

Reimeika yên lặng. Với khả năng của một chuyên gia về độc dược thì nàng chắc chắn trong bát cháo này có bỏ kali xyanua. Nhưng ai đã làm ra cái chuyện này. 

Khi nghĩ đến đây, một gương mặt tức thì hiện lên trong đầu nàng: trưởng hầu Hazumi. Nói gì thì nói, dù bà ta có giận nàng thật thì cũng không đến mức làm ra cái trò này chứ. Chết người thật đó. 

Quan trọng hơn là bà ta lấy đâu ra một chất kịch độc như kali xyanua. 

Thấy nàng ngẩn ngơ, Riika hỏi: 

"Em sao thế?" 

Reimeika cũng chẳng muốn vòng vo, nàng nói với giọng chỉ đủ để nàng và Riika nghe thấy: 

"Công chúa đã nghe đến một chất độc có tên kali xyanua bao giờ chưa?" 

"Đó là một chất kịch độc." Riika trả lời với giọng ngờ vực. 

"Đúng vậy, chỉ cần một lượng rất nhỏ kali xyanua có thể giết chết một người khỏe mạnh. Và, tôi không hiểu tại sao trong thức ăn của mình lại có một thứ như vậy?" 

(Hết chương 14) 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận