• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 11

0 Bình luận - Độ dài: 2,249 từ - Cập nhật:

Sau khi đã khống chế được ngọn lửa, đội cứu hộ và một số người ở lại còn những người khác giải tán, ai về làm việc nấy. 

Reimeika cũng toan chuồn đi nhưng nàng đã bất ngờ bị Riika gọi lại: 

"Em đi đâu cả sáng vậy?" 

Nàng hơi chột dạ, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn Riika,  ánh mắt bình thản và ung dung. 

Và tất nhiên nàng không trả lời. 

Riika,  người đáng lẽ ra nên quen với sự im lặng gần như tuyệt đối của nàng lần này lại hơi vội: 

"Nè, trả lời ta đi!"

"Tôi làm việc của mình." 

"Ta không thây em ở bộ phận của mình." 

"Vì lúc đó tôi làm  xong rồi." 

"Sau đó em đi đâu?" 

Lần này nàng dừng lại một hồi. 

Nàng hiểu Riika đang tra hỏi mình. 

Ánh mắt nàng trầm xuống, nhưng giọng vẫn ung dung và điềm tĩnh: 

"Chuyện đó... là của riêng tôi." 

Thực ra trong đầu nàng đã soạn ra hàng tá những câu trả lời khác nhau rồi, nhưng trước hết nàng chẳng muốn trả lời. 

Riika thấy nàng nói vậy, đành yên lặng thở dài. 

Sau đó cô nói nàng đi được rồi. 

Nhưng mới kịp bước một bước thì lại có một giọng khác gọi nàng lại. 

Là Kuroya. Anh nói:

"Ta cũng muốn biết cô đã làm gì." 

Reimeika không hiểu anh ta là muốn xác nhận bằng chứng ngoại phạm của nàng đây mà. 

Nàng không có nghĩa vụ phải khai báo nhưng nếu không nói ra thì đời nào anh ta để nàng đi. 

Mặt khác, nếu là người khác hỏi thì không sao nhưng nếu người hỏi là Kuroya thì nàng thấy rất khó chịu. 

Nàng thành ra như vậy cũng là nhờ phước anh ta ban cho đây mà. 

Cuối cùng, nàng trả lời với giọng trầm và cứng rắn nhưng vẫn mang vẻ điềm tĩnh: 

"Tôi không có bằng chứng ngoại phạm đâu!" 

Kuroya nhướng mày, nhưng khoé môi lại để lộ ra nụ cười. 

Reimeika trả lời như vậy cũng có nghĩa là hiểu ý anh ta. 

Chỉ có điều, chẳng đợi anh ta nói thêm câu nào thì nàng đã bước những bước chân nhanh nhẹn và dứt khoát rời đi rồi. 

Trước khi khuất dạng hẳn, nàng còn không quên châm thêm một mồi lửa: 

"Tôi cũng rất thắc mắc, làm thế nào cô biết tôi không có ở bộ phận của mình vậy, thưa công chúa?" 

Dù vẫn gọi Riika là công chúa nhưng không dùng ngài hay người mà nàng chọn dùng cô. 

Vì dẫu sao nàng cũng chẳng có ý định làm thân gì với mấy người này. 

Về phần của Riika, cô hơi sựng lại, sau đó thì đã thấy cả Kuroya và Reiji đang nhìn mình. 

Sau đó nàng nghe tiếng Riika bảo mọi người giải thích ở đây không tiện nên tìm chỗ khác. 

Reimeika, người là "đạo diễn" của vở kịch, dù nãy còn bình thản nhưng giờ bản thân nàng cũng thấm mệt. 

Hai ngày rồi nàng chưa ngủ, cộng thêm vụ mật mã lộn xộn và màn cược với Souka nữa. 

Nàng ngáp một cái rồi quyết định quay về phòng. 

Khu nhà cho người hầu vẫn vắng vẻ và hiu quạnh. 

Tất cả đều đang làm việc. 

Đang đi lên cầu thang thì Reimeika lại bất ngờ đụng mặt Hazumi đang đi ngược hướng với nàng. 

Nàng không có hứng chào bà ta. 

Thấy nàng không nói gì, bà ta rõ ràng không vừa ý, liền đưa một tay chắn ngang nàng và nói với giọng khó chịu: 

"Không biết chào à?" 

Reimeika lười phản ứng hay cãi tay đôi với kiểu người như này, nàng chẳng nói chẳng rằng uốn nhẹ phần thân trên ra đằng sau rồi cứ thế bước qua. 

Thấy được động tác của nàng, Hazumi có vẻ sốc. 

Bà ta đã nghĩ nàng sẽ gập người về phía trước hoặc khom người xuống chứ làm như này thì bà ta mới thấy lần đầu. 

Nàng chẳng thèm để ý bà ta mà thẳng tiến về phòng. Trước khi vào, nàng cẩn thận xem xét bên ngoài căn phòng. 

Mọi thứ vẫn như cũ. 

Khi bước vào, nàng lại đảo mắt quanh căn phòng. 

Nàng muốn biết liệu có ai đó đã vào phòng của mình. 

Và, lần này nàng đã tìm ra một điểm không đúng. 

Ga giường và chăn gối của nàng vốn đã được trải phẳng và gập gọn sáng nay giờ trông hơi lộn xộn và có vài nếp nhăn. 

Thậm chí nàng còn thấy một mảnh vải nhỏ mắc lại trên thành giường của nàng. 

Có kẻ đột nhập, và giường như kẻ đó nhắm đến nàng. Nàng tiến lại gần chiếc giường, cẩn thận nhặt mảnh vải lên rồi quan sát. 

Chất liệu này... cao cấp hơi loại nàng đang dùng. 

Nàng nhớ lại hồi sáng bản thân cũng có giặt một chậu quần áo có chất liệu tương tự. 

Hình như là đồ của nữ. 

Nàng yên lặng một hồi, cố gắng lục tìm trong kí ức và sử dụng óc suy luận của bản thân. 

Cao cấp hơn của nàng, mà là đồ nữ, thì sẽ có thể là của trưởng khu, trưởng hầu, quản sự hoặc nữ quan hay công chúa gì đó. 

Nhưng Riika mới đến thì làm gì có đồ mà giặt. 

Khi nàng và Souka trao đổi tờ hợp đồng và khi cô ta đứng gần nàng, nàng cũng đã cảm nhận được chất vải. 

Không giống thế này. 

Nàng cũng nhớ lại ban nãy bản thân đã vô tình lướt qua Hazumi lúc cả hai đụng mặt, hình như chất vải... tương tự như vậy. 

Thế người vào phòng nàng là Hazumi sao? 

Có thể lắm. 

Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống giường, nhưng khi cơ thể nàng vừa chạm vào đó, nàng như nhận ra gì đó. 

Đôi mắt nàng mở to trong chốc lát rồi nàng lại đứng dậy. 

Dù tấm nệm khá dày nhưng bằng sự tinh ý và sắc bén của bản thân nàng nhanh chóng nhận điều gì đó.

Reimeika luồn bàn tay nhỏ bé xuống dưới tấm nệm và lôi ra một vật nho nhỏ. Nàng lôi ra một cái vòng tay được khảm vài viên đá quý. 

Nàng chưa thấy cái vòng này bao giờ, cũng không biết nó là của ai. 

Có hai khả năng: 

Một là ám hiệu từ phía Daryu, nhưng truóc đây nàng chẳng thấy ám hiểu kiểu này bao giờ. 

Hơn nữa nàng cũng không tin người truyền tin là Hazumi hay bất kì ai, bởi vì tù binh Daryu làm việc ở đây hình như chỉ có mỗi mình nàng, còn những người cùng nàng tới đây đều đã bốc hơi. 

Khả năng thứ hai là ai đó cố ý gài bẫy nàng. 

Cái này khả thi hơn này. 

Có lẽ Souka đã càm ràm với Hazumi về nàng và cả vụ cá cược nữa, nên Hazumi mới gài nàng. 

Nghĩ lại thì lúc nãy khi đang lên tầng bốn, nàng đã đụng mặt Hazumi. 

Phòng của bà ta ở tầng một hoặc hai gì đó, thế bà ta lên tầng bốn làm gì? 

Dù nghĩ vậy, nàng vẫn phải cảm ơn bà ta. 

Bà ta đã đem đến cho nàng thứ nàng thiếu... Đó là tiền. 

Có lẽ sớm thôi bà ta sẽ làm ầm lên bảo bản thân mất vòng tay rồi cái vòng sẽ được tìm thấy dưới cái giường của nàng, thế là nàng sẽ bị vu tội ai cắp. 

Lúc đó thì chẳng ai tin nàng nữa và vụ cá cược kia dù nàng thắng hay thua thì nàng cũng sẽ bị xem thường. 

Vậy nên, nhân lúc chưa ai phát hiện, nàng muốn mang cái vòng đến... tiệm cầm đồ. 

Giờ mới là buổi trưa, ra ngoài tí chắc không sao. Nhưng mà trước đó nàng phải ra xem cái cô nàng Souka đã giặt xong đống đồ chưa đã. 

Nghĩ là làm, nàng tiện tay nhét cái vòng vào trong cái túi của áo hầu nữ rồi đi tới khu giặt là tìm Souka. 

Khi tới khu giặt là, bất ngờ thay nàng lại thấy mọi người xúm lại một chỗ. 

Lại vụ gì nữa... nàng thở dài. 

Sau đó, một... không đúng... có tới ba giọng nói quen thuộc vang lên. Là giọng của Riika, Sakuya và cả Souka. 

Nàng nghe Sakuya nói, như đang khiển trách ai đó: 

"Cô bé, cô làm việc như này là sao? Cô là trưởng khu đấy, sao lại giặt đồ như vậy?" 

"Cháu xin lỗi, quản sự, tôi xin lỗi, công chúa điện hạ!" 

"Không sao mà." 

"Có sao đấy, thưa công chúa, tôi thành thực xin lỗi vì để chuyện này xảy ra." 

Reimeika tiến gần hơn về phía đám đông. Hình như Souka vừa làm ra chuyện gì kinh khủng lắm... 

Mira thấy nàng, liền nói: 

"Cậu tới hơi trễ đó, mà nhìn kìa, trưởng khu làm bẩn váy của công chúa điện hạ rồi, và còn giặt đồ rất lâu, chưa kể còn giặt không sạch nữa..." 

Giặt không sạch sao? 

Vậy kèo này không phải nàng thắng rồi à? 

Thấy vậy, nàng liền tiến gần lên nơi ba người đang tụ tập. Sau đó, nàng bình thản nói với Souka, coi như Sakuya và Riika không có ở đó: 

"Tôi thắng rồi." 

"Hả?" - cô ta làm ra vẻ bất ngờ. 

"Đồ cô giặt không sạch, tôi thắng rồi ấy thôi." 

"Nhưng... tôi chưa giặt xong mà..." 

"Vậy sao? Nhưng theo tôi thấy thì cô không có ý định giặt lại những bộ quần áo này đâu." 

"Tôi..." 

Sakuya thấy hai người cãi nhau, bèn chen vào: 

"Đây là chỗ làm việc, thắng thua cái gì chứ." 

"Đúng... đúng vậy." - Souka hùa theo. 

Thấy vậy, Reimeika nhàn nhạt rút từ trong túi áo ra tờ hợp đồng có chữ kí của cả hai và đưa ra trước mặt Sakuya cùng Riika. 

Sakuya nhướn mày, còn Riika cầm lấy tờ hợp đồng từ tay nàng. 

Sau đó cô đọc to, đủ để những người đứng gần nghe thấy và vẻ mặt cho thấy cô sốc nặng. 

Riika nói, giọng như không thể tin vào mắt mình. 

"Cái... cái này... từ đâu ra vậy?" 

"Chúng tôi cá cược với nhau sáng nay, chỉ vậy thôi." 

"Cá... cược á?" - Sakuya nói, giọng cũng run run và như không tin vào tai mình. 

"Đúng vậy, và mọi người ở đây đều có thể làm chứng. Hơn nữa, tôi thắng rồi, hệ quả như đã ghi rõ. Cảm ơn." 

Lúc cô toan quay đi, Souka run run lên tiếng: 

"Khoan... đã... phải... kiểm tra... đồ của cô giặt... đã chứ!" 

"Cứ tự nhiên - nàng bình thản đáp lời." 

Sakuya thở dài và sau đó cho dù không muốn, bà vẫn đưa cả bọn bốn người đến khu phơi đồ, trước khi đi còn không quên dặn những người khác tiếp tục làm việc. 

Đến giờ, vẫn chỉ có một số dây phơi có quần áo. 

Reimeika nhớ rất rõ vị trí nàng đã phơi đồ, nhàn nhạt chỉ tay ra hiệu. 

Sakuya, Riika và Souka đi theo nàng. 

Sau đó, nàng lục từ trong trí nhớ vị trí nàng đã treo năm bộ quần áo mà Souka đã chọn, không do dự dùng tay trái rút xuống và đặt nó vào tay phải. 

Nàng đưa toàn bộ cho Sakuya. 

Bà khựng lại trong giây lát. 

Ánh mắt bà, đúng hơn là cả Riika và Souka không thể tin được Reimeika sẽ nhớ được vị trí năm bộ đồ. 

Sakuya nhận bộ đồ đầu tiên từ nàng, bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra. Rồi bộ thứ hai, thứ ba, thứ tư và thư năm bà cũng làm tương tự. 

Sau khi đã hoàn tất công việc kiểm tra, bà lại nhìn lên nàng với vẻ mặt không thể tin được. 

Bà hỏi: 

"Cô bé làm công việc này bao nhiêu năm rồi thế?" 

Thực ra sống ngần ấy năm nhưng đây là lần đầu tiên nàng làm việc này. Trước đây nàng chỉ nhìn thôi. 

Nàng trả lời: 

"Chuyện đó không quan trọng, cơ mà cuối cùng th..." 

Reimeika bất ngờ ngừng lại. 

Nàng cảm nhận có tiếng bước chân sau lưng mình. Ai đó đang đến. 

Theo phản xạ, nàng quay lại nhìn và điều đó kéo theo ánh mắt của cả ba người còn lại. 

Trong tầm mắt họ lúc đó chẳng có ai, nhưng không phải không có, là chưa có. 

Lúc sau thì có một người xuất hiện, là Reiji. Thấy mọi người đều nhìn mình, anh ta hỏi: 

"Có chuyện gì sao?" 

"Câu đó phải để ta hỏi mới đúng." - người đáp lời là Riika. 

"Hoàng tử tìm người..." 

"Bây giờ sao?" 

"Đúng vậy..." 

"Ta hiểu rồi." 

Nói rồi Riika rời đi. 

Về phía Reimeika, tự nhiên nàng bớt được một việc nên hiện tại việc nàng ưu tiên là xử lí cái vòng. Nàng chỉ biết một con đường dẫn ra ngoài. 

Đó là con đường nàng đã bị đưa vào đây mấy hôm trước. Nhưng nếu vậy nàng sẽ phải vòng qua cung công chúa và đến gần chính cung. 

Khá lằng nhằng. 

Chưa kể còn mới có cháy. Có lẽ canh gác sẽ chặt hơn. 

Reimeika biết bản thân nên tìm đường khác. 

(Hết chương 11) 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận