• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 07

0 Bình luận - Độ dài: 2,376 từ - Cập nhật:

Reimeika không tài nào ngủ được. Không phải không muốn ngủ, mà là nàng mất ngủ. Hơn nữa đây lại là nơi đất khách quê người, nàng nào dám ngủ. 

Nàng từng được dạy, rằng ngủ say là mất đầu như chơi. Vả lại, nàng thường dùng thuốc để ngủ hoặc thi thoảng mệt quá chợp mắt. 

Nàng nhẹ nhàng trở mình. 

Bây giờ Reimeika nghĩ bản thân nên tính tới ngày mai cái đã. 

Về những việc ngày hôm qua, không có thêm manh mối thì cũng khó cho nàng lắm. 

Nàng đã quan sát Mira và Kaori làm việc rồi, nhưng thực ra theo nàng thấy thì họ vẫn còn là người mới. Họ còn khá vụng về và hay quên. 

Và, họ hình như cũng bị chèn ép với nàng. Bởi một hầu nữ khác, cũng trẻ tuổi, hình như nàng nghe người khác gọi cô ấy là Souka (蒼禍). 

Cô ấy trông còn giống như  "con cưng" của trưởng hầu. Cơ mà cũng chả biết bọn họ có quan hệ gì. 

Dẫu vậy, nhìn thôi là đủ rồi. 

Reimeika không hiểu có nhiêu đó công việc mà sao với Mira và Kaori lại nặng nhọc đến thế. 

Nàng nhẩm tính trong đầu. Nhiêu đó công việc nàng làm trong chưa đầy một buổi sáng là đã có the giải quyết êm đẹp. Nhưng nếu để thừa ra phần thời gian buổi chiều và chập tối... Lỡ bị giao thêm việc thì sao nhỉ? 

Nàng không nghiêng về khả năng đó lắm. Vì như vậy giữa nhưng hầu gái làm được việc với người làm việc chậm chạp sẽ có sự khác biệt. Có điều, còn tuỳ thuộc vào mức lương mỗi người nhận được. 

Khu này... không rõ chế độ phân cấp như nào nữa... Nếu là phân việc theo nhóm... nàng hiểu nàng sẽ phải gánh hộ hai người kia. Nếu phân việc theo cá nhân... đúng ý nàng. 

Đang ngẩn ngơ, Reimeika tiện thể sắp xếp lại khu vực nàng sẽ làm việc ngày mai và sau này. Công việc của nàng là giặt giũ, sẽ có một số khu chính. 

Đầu tiên là kho chứa dụng cụ kiểu như chậu, nước giặt xả các kiểu. Gần đó là khu chứa quần áo bẩn, sẽ được chuyển đến mỗi ngày. 

Xa chút chỗ giếng nước. Hình như có tới ba cái. Cơ mà... mỗi cái một hướng. Như cố tình trêu ngươi người ta vậy... 

Đúng hơn các hầu nữ sẽ phải tự múc nước từ cái giếng lên để giặt đồ. Cơ mà sẽ phải múc nước vào một cái chậu và ngồi ra giữa cái nắng giặt đồ. 

Nàng ghét nắng. 

Chưa kể, một bộ đồ phải được giặt ít nhất hai lần, sau đó vắt cho bớt nước rồi đặt qua một cái chậu khác. 

Xong thì lại mang cả lũ ra khu phơi đồ. 

Từ chỗ mấy cái giếng đến khu phơi phải đi một đoạn, qua mấy bộ phận khác. Bởi vì thu quần áo, gấp quần áo và trả về là công việc cho cấp cao hơn. 

Theo nàng thấy thì một hầu nữ ở khu này phải giặt đến ít nhất năm chậu một ngày, tuỳ từng hôm. Sau khi làm xong mọi việc họ sẽ phải trả đồ về kho. Còn phải lấy mấy tấm bạt đậy miệng giếng lại. 

Chưa kể mỗi lần giặt sẽ phải đổ nước cũ đi. 

Thoạt nghe có vẻ đơn giản nhưng thực ra khu đó như mê cung vậy. Nhưng... chỉ vậy thì vẫn không là gì với nàng. 

Reimeika yên lặng, nàng nhìn về phía khe hở của rèm cửa sổ. Mặt trời đang dần lên rồi. 

Theo kinh nghiệm của nàng thì lúc này đâu đó khoảng bốn giờ sáng. Các hầu nữ sẽ thức giấc lúc năm giờ và có khoảng ba mươi phút để chuẩn bị. 

Năm rưỡi sẽ là khoảng thời gian mọi người tụ tập tại khu vực của mình để nhận nhiệm vụ từ trưởng khu. 

Dù gì cũng không ngủ được, dậy đi loanh quanh tí xem sao cũng e là còn hay hơn. 

Reimeika khẽ khàng ngồi dậy, nàng bước nhẹ về phía nhà vệ sinh. 

Mỗi phòng có một nhà vệ sinh riêng, phòng của nàng cũng không ngoại lệ. Bên trong có một bộ chiếc bàn chải được đặt gọn trên một cái khăn trông có vẻ thô. 

Kệ đi vậy, nàng nhủ thầm. 

Sau đó, nàng vẫn quyết định làm vệ sinh cá nhân. Mọi thứ diễn ra gọn gàng trong chưa đầy mười phút. 

Nàng vẫn chưa đánh thức hai cô bạn kia. 

Reimeika rời phòng vệ sinh, sải bước đi tới bên kệ để giày dép và lấy xuống đôi giày của mình. 

Bàn chân nàng xỏ vào đôi giày thấy hơi rộng, cứng ngắc nhưng đây cũng chẳng phải nơi nàng có thể đòi hỏi mọi thứ. 

Nàng đẩy cửa bước ra, nhẹ nhành và khẽ khàng. Nàng men theo hành lang tiến về phía cầu thang, rồi cứ vậy, từ tầng bốn nàng xuống dần. 

Nhưng đi gần hết hành lang tầng hai, nàng nghe thấy tiếng động. Bên dưới có người sao? Cũng không phải không thể, vì có những hầu nữ có thói quen dậy rất sớm. 

Nàng vẫn bước về phía chiếc cầu thang, nhưng nhẹ nhàng hơn nữa. Khi tới khúc ngoặt cuối cùng, nàng cũng đã nhìn thấy người đó. 

Là bà Sakuya. 

Trông bà ấy cũng cao tuổi, nên có lẽ mới dậy sớm vậy. Nàng không động, hoàn toàn yên lặng. 

Bà quản sự tất nhiên không nhận ra nàng, bà vẫn lọ mọ sắp xếp lại mấy thứ. 

Reimeika không biết con người có tính khí thế nào, nhưng lần gặp đầu tiên, bà đã gọi cô là "em" bất chấp cách biệt tuổi tác. Không giống Hazumi, con người lật mặt còn nhanh hơn trở bàn tay. 

Được một lúc, nàng cũng quyết định đi xuống. Có gì thì bảo nàng xuống chuẩn bị cho công việc sáng nay là được. 

Lần này nàng cố tình tạo ra tiếng động. 

Còn Sakuya, người nãy giờ đang cắm cúi làm việc, sau một lúc, bà cũng nghe thấy tiếng động phát ra sau lưng và ngoảnh đầu lại. 

Lúc đối mặt với Reimeika, bà hơi rùng mình nhưng sau đó đã bình tĩnh lại và cười nhẹ, còn nói với cô: 

"Cô bé dậy sớm thế!"

"Quản sự cũng vậy!"

Sakuya lại lần nữa giật mình, như không tin vào tai mình. Lúc trước bà dùng chất giọng nghiêm khắc nói với nàng, nàng chẳng dao động. Ấy thế mà bây giờ cũng chính con người ấy đã đáp lời bà. 

Nhưng vô tình điều ấy khiến bà vui. Sakuya tiếp lời: 

"Có chuyện gì sao? Sao lại dậy sớm vậy?" 

Lần này Reimeika không trả lời bằng lời nữa, nàng chỉ khẽ lắc đầu. 

Sakuya thấy vậy cũng chẳng ép, bà nói thêm: 

"Cô bé có điều gì muốn hỏi không?" 

Nàng không hiểu sao tự nhiên bà ấy lại hỏi vậy. Nhưng tiện thể thì có một số chuyện nàng đang muốn hỏi... cụ thể là chuyện phân công công việc và chuyện của Riika. 

Dù vậy như nàng cũng không muốn hỏi lắm... chỉ là... đang có cơ hội, Reimeika muốn tận dụng triệt để. 

Nàng mở lời, giọng nhẹ như mây: 

"Công việc... của tôi... như nào ạ?" 

Sakuya hơi lấy làm lạ. Vả lại, bà cũng không biết nàng hỏi việc của mình hay về phân công công việc, nên bà đã trả lời cả hai: 

"Nếu cô bé hỏi việc của cô bé, thì là giặt giũ đó. Thường là quân phục và đồ của Riika-sama. Nếu cô bé hỏi về phân công công việc, thì còn tuỳ từng ngày và từng khu. Hoàng cung mà, người ra người vào nhiều lắm, nên khu giặt giũ cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ. Về lượng việc thì mọi người như nhau. Ai xong sớm nghỉ sớm, làm chậm thì phải chịu thôi. Nhưng yên tâm, làm nhiều sẽ quen ấy mà." 

Có được câu trả lời mình muốn, nàng cảm thấy dễ chịu đôi chút. Bình thường có lẽ sẽ không đâu nhưng do đang cao hứng, nàng khẽ cúi đầu cảm ơn Sakuya. 

Sakuya thấy nàng nhưu vậy, cũng vui lay. 

Bà hỏi cô: 

"Cô bé có muốn bắt đầu công việc luôn không, đang sớm, ta rảnh, có thể chỉ cô bé đôi chút..." 

Reimeika nghiêng đầu, làm ra vẻ khó hiểu. Nhưng sau đó nàng lại gật đầu. Sakuya mỉm cười, ra dấu ám chỉ nàng đi theo mình. 

Cả hai bước về phía cánh cửa. 

Sakuya lấy từ trong túi áo ra một chùm chìa khoá với... rất nhiều chìa. Sau đó, bà thành thục chọn ra một cái chìa vừa với ổ khoá. 

Cảnh cửa mở ra, ánh bình minh xuyên vào khu nhà. 

Bà quản sự dẫn nàng đi một đoạn dài, qua nhiều khu vực, nhiều ngã rẽ khác nhau trước khi dừng lại ở khu giặt là. 

Khu này rộng mà. 

Bà tiến tới kho chứa đồ và nói với cô: 

"Đây là kho chứa đồ. Mỗi hầu nữ sẽ lấy hai cái chậu, một cái ghế gấp, nước giặt và xả thì một nhóm ba đến năm người dùng chung một chai." 

Sakuya lấy một chiếc chìa khoá khác từ chùm ban nãy, chắc là chìa dự phòng của kho, mở cửa ra. 

Bà ra hiệu cho nàng bước vào và nói với nàng hãy lấy những thứ cần thiết. Reimeika làm theo. 

Nàng khom người lấy hai cái chậu, sau đó lấy cái ghế gấp, một túi nước giặt và một túi xả đặt toàn bộ vào bên trong cái chậu. 

Nàng bê tất cả lên và nhìn Sakuya. Bà mỉm cười, sau đó dẫn nàng ra ngoài. 

Sakuya dặn nàng để tạm ở đâu đó, sau đó dẫn nàng sang bên chứa quần áo cần được giặt. 

Lần nữa, bà lấy chìa khoá ra mở kho. Vừa mở ra, mùi của quần áo bẩn sộc vào mũi cả hai. 

Sakuya tất nhiên không để tâm, bà chỉ hơi nhăn mặt rồi quay lại nhìn nàng, như thử thăm dò phản ứng của nàng. Và, thứ bà nhận lại là  một khuôn mặt vô cảm, y như ban đầu. 

Đến nơi như này mà khuôn mặt nàng chẳng hề biến sắc... Sakuya thấy hơi khó hiểu. 

Bà dẫn nàng vào trong và nhìn một lát, rồi nói: 

"Hôm nay sẽ là một ngày khổ sở của khu giặt là đấy. Để xem, có... một, hai... ba..." 

Reimeika biết bà đang đếm số chậu. 

Chờ được năm bảy giây gì đó mà bà chưa đếm xong, nàng thấy bà đếm lâu quá, bèn lên tiếng: 

"Sáu mươi bảy..." 

Sakuya giật mình, bà nhìn nàng, hơi nghi ngờ, hỏi lại: 

"Cô bé chắc không đấy?" 

Nàng yên lặng. Bà quản trị còn hơi nghi nghi, nhưng sau một hồi đếm kĩ lại, liền liên tục gật đầu. Rồi bà lại bảo: 

"Khu này có mười người và một trưởng khu, tổng là mười một. 

Vậy mỗi người sáu, con bé trưởng khu đó thạo việc, bảy cũng không sao." 

Sau đó bà kêu nàng vào bê một chậu quần  áo ra. Nàng làm theo, vẫn không đáp. 

Chậu quần áo trông thì đầy, nhưng với nàng thì cũng không nặng lắm. 

Sakuya thấy nàng bê chậu quần áo đầy thế kia nhẹ tênh, càng bất ngờ hơn. Bà kêu nàng bê chậu quần áo ra và đặt bên cạnh chỗ đồ lúc nãy rồi lại bảo nàng mang một cái chậu ra giếng múc nước. 

Lần này nàng vẫn làm theo, động tác nhanh nhẹn, nàng mang một cái chậu ra chỗ tấm bạt. 

Cái giếng được phủ bởi một tấm bạt, Reimeika lấy tay trái giật mạnh tấm bạt xuống, sau đó gấp lại làm bốn, nhẹ đặt xuống đất. 

Nàng đặt tay trái lên thành giếng. Tay nàng nắm lấy sợi dây, kéo lên. 

Cái gầu nặng trĩu, nước chảy ròng ròng. 

Nhưng dù sao với những gì tay trái của nàng có thì nó cũng không đến nổi không thể kéo. 

Sakuya đứng đằng xa, cau mày:

"Cô bé... thuận tay trái à?" 

Reimeika không đáp. Thực ra không phải. 

Tay phải của nàng khẽ siết lại, rồi thả lỏng. 

Cũng lúc đó, ở dưới ống tay áo của bộ đồ hầu gái, một vệt sẹo dài chạy dọc cánh tay... chưa ai nhìn thấy bao giờ... 

Cả hai cùng ngồi xuống sau đó. Reimeika ngồi trên cái ghế, Sakuya ngồi xổm. 

Bà Sakuya đặt tay lên miệng chậu nước, nghiêng người nhìn nàng:  

"Có cần ta chỉ không? Chắc cô bé từng giăt đồ rồi chứ nhỉ?" 

Reimeika lắc đầu. Sakuya hơi nhướng mày. 

Bà không ngạc nhiên, chỉ hơi... tò mò. Bà nói: 

"Cứ giặt hai lượt. Lần đầu là nước giặt, lần sau nước xả. Rồi sau đó tráng hết qua nước sạch. Nhớ vắt nước." 

Reimeika không đáp, chỉ gật đầu nhẹ. Sakuya tiếp tục: 

"Phơi đồ thì phơi ngược cổ, treo áo dài với áo ngắn tay ra riêng. Xong việc thì lau khô chỗ này, rồi trả đồ về kho. Tấm bạt đậy giếng cũng phải kéo lại, nhưng để người cuối cùng kéo." 

Nói xong, bà đứng thẳng lưng, khoanh tay nhìn nàng làm. Không hối. Không ép. Cũng không giúp. 

Reimeika xắn tay áo lên gọn gàng, rồi ngồi xuống. Tay trái nàng vươn ra, nhấc chiếc áo đầu tiên khỏi chậu.  

Nước rất lạnh. Nhưng bàn tay nàng vẫn đều đặn chà, vắt, giũ. 

Sakuya nhìn, không nói gì thêm. Cuối cùng, bà chỉ khẽ gật đầu: 

"Cô bé cũng thạo việc ấy, xem ra không cần ta chỉ thêm. Cứ vậy mà làm. Lát ta sẽ kêu trưởng khu trừ những gì cô bé đã làm." 

Nói rồi, bà quay lưng rời đi, tiếng guốc lộc cộc dần xa. 

Reimeika không nhìn theo. Tay nàng vẫn làm việc, nước vẫn bắn lên đều đặn theo nhịp tay nhanh, chính xác, sạch sẽ.  

(Hết chương 7)

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận