Reimeika cặm cụi làm việc. Nàng muốn xử lí chỗ này nhanh chút. Thực ra trong đầu nàng đã có mọi kế hoạch.
Ngay từ khi bắt đầu, nàng đã phân loại quần áo theo chất liệu: vải mỏng, vải dày, đồ dễ rách và đồ dễ phai màu.
Vải mỏng được xử lý trước, chỉ cần vò nhẹ, giũ nhanh, không tốn nhiều sức. Vải dày nàng sẽ để sau cùng, để tận dụng phần nước giặt đã dùng một lượt, vừa tiết kiệm vừa hiệu quả.
Sau khi giặt xong toàn bộ và để sang cái chậu chống, nàng sẽ đổ đi phần nước giặt vào cái chậu ban đầu để tráng cái chậu đó, rồi đổ đi và lấy nước mới để xả.
Và nàng vẫn duy trì cách phân loại của bản thân.
Sau khi giặt sạch rồi nàng sẽ để lại toàn bộ vào cái chậu đầu tiên và để qua một bên. Rồi đi lấy một chậu quần áo bẩn khác.
Trước đây chẳng ai làm vậy cả. Mọi người sẽ lấy hai chậu nước chứ không phải một, một chậu cho nước giặt và một chậu xả.
Họ sẽ giặt từng bộ một qua nước giặt, sau đó nước xả và sau đó vì không có chỗ để họ thường để luôn vào chậu xả. Như vậy thì sẽ chật và nước dễ tràn.
Nhưng Reimeika thì khác. Nàng không cần theo lối cũ, nàng cần theo cách hiệu quả nhất.
Đến khi chiếc chuông trong tòa nhà khu hầu vang lên, báo rằng đã đến giờ thức dậy, nàng vẫn chẳng để tâm. Cứ thế, nàng làm mọi việc một cách nhanh nhẹn và chính xác.
Một lúc sau... một hồi chuông khác lại vang lên, giờ ăn sáng đã đến. Hồi nãy Sakuya đã nhớ ra chuyện này và tìm nàng.
Bà nói nàng có thể dừng tay ăn sáng và để mọi thứ lại đây, bà sẽ làm chứng nó là của nàng.
Lúc đó nàng đã gật đầu cho qua. Còn giờ thì nàng không có ý định trì hoãn công việc vì bữa sáng.
Thực ra đó đã là thói quen của nàng từ rất lâu về trước. Không hiểu sao nhưng nàng thấy khó chịu khi phải ăn uống.
Và nàng cũng ghét rất nhiều món. Vậy nên thông thường nàng sẽ bỏ bữa và chỉ ăn một bữa một ngày và khi đói sẽ nạp toàn đồ ngọt vào người.
Mặt đất lạnh. Nước cũng lạnh. Nhưng bàn tay nàng thì không ngừng.
Nàng đã sắp giặt xong chậu đầu tiên.
Tay trái nàng giũ đồ, vắt sạch, chuyển sang cái chậu trống. Nàng dùng cả tay phải, nhưng không vận lực quá nhiều.
Sau đó, như đã định, nàng đổ nước giặt sang cái chậu chứa quần áo bẩn ban đầu, tráng qua cái chậu đó rồi đem đổ toàn bộ.
Nàng tiếp tục tiến đến bên cái giếng và dùng tay trái múc nước. Cứ thể, nàng giặt chỗ quần áo, như thể đã làm việc này cả nghìn lần.
Không biết đã bao lâu, nhưng nàng đã giặt gần hết chậu thứ hai khi tiếng bước chân bắt đầu vang lên từ phía sau.
Nàng nhận ra, nhưng như thường lệ, không để tâm.
Tiếng Mira ngáp dài. Tiếng Kaori càu nhàu vì nước lạnh. Và mọi người rầm rì bắt đầu tràn vào khu giặt.
Nhưng có một người nàng không nghĩ đã đến. Souka.
Cô gái tóc vàng kim, dáng vẻ như một tiểu thư bị lạc vào nhầm chỗ.
Bộ đồ của cô hơi khác so với những người khác, nhưng không giống của Hazumi. Nhưng, chỉ dựa vào điều đó, Reimeika cũng hiểu, nàng này... là trưởng khu giặt.
Souka cũng là người đầu tiên thấy nàng.
Nhưng khi cô vừa nhìn thấy rõ mái tóc bạc kim và ánh mắt ung dung bình tĩnh của nàng, cô ta hơi sựng lại. Cô nắm chặt vạt váy.
Trong đầu Souka giờ chỉ còn một suy nghĩ: Sao cô gái này... giống với... anh vậy?
Souka bước lại gần hơn, nhưng khi thấy nhìn hai chậu quần áo giặt gần xong của Reimeika, cô ta gạt cái suy nghĩ ban nãy đi, rồi bĩu môi:
"Thể hiện gì thế? Muốn kiếm công à?"
Reimeika không đáp.
"Mà giặt kiểu gì mà nhanh thế? Đồ có sạch không đấy?"
Nàng vẫn không trả lời.
Souka khịt mũi, bực mình quay đi. Mấy người khác ai cũng nghe thấy, nhưng chẳng ai đứng ra nói đỡ hay giúp nàng.
Thấy nàng không trả lời, cô càng khó chịu, nhưng chưa vội làm gì mà quay lại nói với những người đằng sau:
"Trưởng hầu Hazumi nói hôm nay có sáu mươi bảy chậu. Mỗi người sáu. Còn nhỏ này, làm nhanh vậy thì làm nhiều chút. Mười. Tôi ba."
Gì kì. Nhưng không ai phản kháng. Mọi người đều bắt đầu công việc trong yên lặng.
Hồi nãy Sakuya đã nói với nàng mỗi hầu nữ giặt sáu chậu còn Souka bảy. Giờ như này là sao?
Reimeika, người bình thường kiệm lời nhưng khi gặp mấy tình huống thế này, nàng tất nhiên không dễ chịu. Nàng lên tiếng:
"Bà ấy nói cô bảy còn chúng tôi mỗi người sáu. Tôi sẽ không làm hơn."
Souka giật mình. Đây là lần đầu tiên có người phản lại lời cô ta. Cô lườm Reimeika nhưng nàng không sợ, còn trừng lại.
Souka cười khẩy, sau đó tiên lên một bước, nhìn nàng, nói:
"Thì sao? Ở đây tôi mới là trưởng khu, lời tôi nói giá trị hơn một đứa hạ đẳng như cô. Cô là gì? Tù binh chiến tranh, chưa bị chém đầu là may rồi. Biết ơn đi. Vả lại, cô không biết làm trưởng khu vất thế nào đâu!"
Reimeika lúc đó vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt nàng trầm xuống. Nàng xoay cổ tay, để mặc những giọt nước rơi xuống đất, rồi đáp, giọng đều đều và vô cảm:
– Làm trưởng khu mà phải chia việc gian trá, dùng miệng thay tay, và lấy quyền để lấp sự bất tài... thì đúng là vất thật.
Cả khu giặt như nghẹt thở trong khoảnh khắc ấy. Mira bất giác quay đầu, Kaori thì nín thở. Mấy người hầu nữ gần đó đều sựng lại. Souka cũng không thể tin vào tai mình.
Nàng tiếp lời, không nhanh không chậm:
"Còn về phần tôi... Tôi không cần biết ai nghĩ gì. Tôi chỉ làm phần việc của mình. Đủ và đúng. Còn nếu ai kia thấy ganh tị... tôi không muốn nghe."
Không gian lạnh đến đáng sợ. Souka tức điên lên, cô ta cũng nhận ra có một số người đang cười nhạo mình. Cô quát:
"Cười gì, làm việc đi."
Mọi người liên im bặt và tiếp tục công việc.
Sau đó, cô ta lại quay sang Reimeika lúc đó đang ung dung giặt đồ, nói:
"Còn cô, cứ chờ đó cho tôi"
Chưa đầy mười phút sau, Souka đã có mặt trong phòng của Hazumi.
"Trưởng hầu Hazumi, có chuyện này..."
Hazumi đang xem sổ công việc, ngẩng lên, nhướng mày:
"Gì vậy, Souka?"
"Có một người mới... tên Reimeika ấy. Cô ta giặt nhanh bất thường. Không theo quy trình. Có khi bỏ bước xả."
Hazumi chép miệng:
"Con nhỏ tóc trăng á? Con bé đó thì có thể lắm. Nhưng em có bằng chứng gì không?"
"Không ạ... nhưng nhìn cô ta thì em thấy không đáng tin."
Hazumi im lặng một chút, rồi nhếch mép:
"Giao thêm việc cho cô ta. Cho cô ta làm kiểm tra lại mấy bộ. Kiếm cớ bắt cô ta giặt lại."
Souka cúi đầu, vẻ hài lòng. Cô ta đắc thắng quay về khu giặt là và hùng hồn đứng đối diện Reimeika:
"Hazumi-sama ra lệnh cho cô giặt lại toàn bộ. Làm cho kỹ vào."
"Tôi giặt sạch rồi đó thôi" - nàng nhàn nhạt đáp lời, không thèm liếc Souka lấy một cái.
"Không thể, tôi làm ở đây lâu hơn cô mà cũng chẳng làm nhanh như vậy."
"Do kỹ năng của cô, không liên quan đến tôi."
"Lệnh của Hazumi-sama, làm đi, nói ít thôi."
"Cô có chứng cứ gì không? Việc tôi giặt không sạch" - giọng nàng lần này trầm xuống mấy tông.
Souka chột dạ, lạnh sống lưng nhưng vẫn gắng gượng đáp lời:
"Cô giặt quá nhanh."
"Do phương pháp và kỹ năng.Còn về việc tôi giặt đồ không sạch, đó chỉ là ý kiến riêng của cô, đừng trình bày nó với tôi nếu không có chứng cứ rõ ràng."
"Cô dá..."
Chưa nói hết câu, Reimeika đã ngắt lời cô ta:
"Nhiều lời. Cô có dám đảm bảo cô giặt sạch hơn tôi không?"
Souka sững lại trong ba giây... Cô ta nuốt nước bọt, vẫn cố gắng đáp lời:
"Chắc... chứ"
"Cược đi" - nàng đáp lại, giọng chắc nịch và không hề run.
"Gì cơ...?"
"Cô cược với tôi xem ai giặt đồ sạch hơn. Nếu cô thắng, việc của cô sau này tôi làm hết, cũng không dám cãi cô nữa. Nhưng nếu điều ngược lại xảy ra..."
"Thì... thì sao?"
"Sau này hãy làm toàn bộ việc của mọi người. Lương tháng vẫn của họ."
Souka như sắp ngất xỉu đến nơi. Mặt cô ta tái mét. Còn Reimeika, nàng tiếp lời:
"Không dám thì cũng không sao, nhưng việc chia theo tôi nói. Sau này cũng đừng đến tìm tôi làm phiền nữa."
Souka biết cô ta không thể để mất mặt ở đây được, mọi người đều đang nhìn. Hơn nữa không đồng ý chứng tỏ cô ta đang chột dạ và cố ý kiếm chuyện. Cô ta nhắm mắt, giọng run run:
"Được... nhưng... đồ cô với tôi giặt... làm sao phân biệt?"
"Có mã nè, cô làm ở đây lâu vậy rồi đừng nói với tôi không biết cái áo nào cũng có thêu mã bên trong đấy nhé."
Souka chột dạ. Quả thực cô ta không biết. Vì cho dù ở đây lâu nhưng cô ta rất hay đùn đẩy công việc và giặt một cách qua loa.
Lên được trưởng khu cũng chỉ là nhờ quan hệ.
Chưa để cô ta kịp hoàn hồn thì Reimeika đã nói thêm:
"Hơn nữa tôi muốn có hợp đồng hẳn hoi. Trông cô như vậy chắc phải biết viết chứ nhỉ. Phiền trưởng khu đi xin cho một tờ giấy và một cây bút"m
Lần này nàng đã ngừng tay và quay lại đối mặt với Souka, chân phải bắt ngang qua chân trái, lấy tay chống cằm. Souka yên lặng một hồi, nhắm mắt, hít sâu, sau đó gật đầu và quay đi.
Mười lăm phút sau, cô ta đã quay lại với một tờ giấy được ghi gì đó và một cây bút. Cô ta đưa tờ giấy cho Remeika và yêu cầu nàng kí.
Nhưng nàng không vội. Cẩn tắc vô áy náy kia mà, phải đọc trước đã.
Lúc sau, nàng lườm Souka, đáp với giọng trầm khàn, lạnh buốt:
"Dòng cuối là vi phạm nguyên tắc thỏa thuận công bằng. Gì mà người quyết định cuối cùng là trưởng hầu Hazumi? Viết lại đi."
Souka sựng người, cô không thế tin được người trước mắt biết chữ. Thực chất lúc nãy cô ta đã đến than phiền với Hazumi.
Bản hợp đồng này cũng là Hazumi gợi ý cho cô ta. Bà ta còn chắc chắn một đứa như Reimeika chẳng thể biết chữ.
Còn về phía cô ta, cô ta... chưa từng viết hợp đồng...
Nàng lườm cô ta, cũng lờ mờ đoán ra Souka không biết viết hợp đồng.
Qua chi tiết ấy, nàng cũng hiểu có người đang chống lưng cho cô ta.
Nàng không nói không rằng thu tay lại khi Souka chưa kịp lấy tờ hợp đồng, giật lấy cây bút, gạch toàn bộ những gì đang có trên tờ giấy, ghi một dòng xuống cuối "Toàn bộ thỏa thuận ghi ở mặt này đều không có hiệu lực" và lật mặt sau, bắt đầu viết:
"Văn thư thỏa thuận
Hôm nay, dưới sự chứng kiến của các hầu nữ khu giặt, giữa:
- Reimeika (Người mới)
- Souka (trưởng khu giặt)
Hai bên đồng thuận lập thành một thỏa ước, ghi rõ điều kiện như sau:
1. Nội dung:
Cả hai mỗi người sẽ chọn ra năm bộ quần áo bất kì đã được giặt của nhau vào ngày DD/MM/YYYY. Nếu có một bên vì bất kì lí do gì không thể chọn, coi như trực tiếp thua cuộc. Sau bảy giờ tối mà một trong hai bên chưa hoàn thành công việc, trực tiếp thua cuộc. Mã số lần lượt là:
- Reimeika: .......
- Souka: .......
Năm bộ đồ được chọn sẽ được đưa cho toàn bộ nhân chứng xem xét. Nếu xảy ra điểm gì nghi vấn, bất thường, huỷ bỏ hợp đồng và điều tra kĩ hơn. Bên vi phạm chịu hệ quả như thua cuộc.
2. Phân định thắng – thua:
Sau khi giặt xong, chủ sở hữu hoặc người có thẩm quyền (quản sự) sẽ kiểm tra và chọn ra đồ giặt sạch sẽ hơn.
3. Hệ quả:
- Nếu Souka thua, sẽ phải làm toàn bộ việc của thành viên trong khu từ nay về sau, lương bổng, quyền lợi của các hầu nữ giữ nguyên.
- Nếu Reimeika thua, làm toàn bộ việc của Souka và những việc vặt khác Souka giao.
Không được có sự can thiệp của bên thứ ba (ngoại trừ nhân chứng với vai trò làm chứng và chủ nhân/ quản sự với vai trò kiểm định) dưới mọi hình thức.
Một trong hai bên huỷ hợp đồng mà không có lí do chính đáng và/hoặc sự chấp thuận của bên kia coi như thua cuộc.
Không được chối bỏ trách nhiệm, không đổ lỗi, không sửa đổi lời thỏa thuận.
Văn thư được lập một bản. Cả hai bên tự nguyện ký nhận.
Ngày DD tháng MM năm YYYY
Bên thứ nhất: Reimeika
Bên thứ hai: Souka
Người chứng kiến: Toàn bộ hầu nữ khu giặt là.
Hết."
Sau đó nàng thành thạo kí tên mình rồi chuyện cho Souka. Nàng cũng nói thêm:
"Mã số nào giặt xong điền."
Về phía Souka, cô ta vẫn không nói gì nãy giờ, chị trợn mắt kinh ngạc. Lúc nhận được tờ hợp đồng, cô ta thậm chí không phản ứng kịp. Nhưng sau đó vẫn run tay nhận tờ hợp đồng, đọc qua, sau đó kí vào.
Rồi cô ta cũng đi làm việc của mình, không so đo nữa.
Tờ hợp đồng và cây bút đều do Reimeika giữ, cô cẩn thận gấp gọn và đặt vào phần túi của chiếc áo hầu gái.
Vài giờ sau, khi mọi người còn đang loay hoay với công việc của mình, Reimeika đã hoàn thiện mọi thứ.
Nàng đứng lên, lau tay, nhìn về khu phơi đồ. Mặt trời bắt đầu lên cao, nắng xiên qua hàng giếng phía sau. Thời điểm hoàn hảo để phơi quần áo.
Chậu, ghế gấp, chai nước giặt, tất cả được đặt đúng vị trí.
Mira đang cố gắng vì chà chưa sạch cổ áo. Kaori thì mồ hôi đầm đìa, chẳng khá hơn mấy.
Và như nhớ ra chuyện gì, nàng tiến đến phía Souka, bước chân nhẹ nhàng đến nội chẳng ai hay. Chỉ đến khi nàng tới sau lưng cô ta và cất lời, cô ta mới giật mình:
"Tôi xong rồi, chọn đi."
Ý của nàng bảo Souka hãy chọn ra năm bộ quần áo bất kì theo thỏa thuận.
Cô ta hiểu bản thân không thể tránh. Vì không chọn là thua. Cô ta đứng dậy, toan đi theo Reimeika. Nhưng nàng dặn dò:
"Rửa sạch tay đi đã."
Souka tặc lưỡi, định nói gì đó nhưng khi quay sang nhìn nàng, cô ta lại thôi, ngoan ngoãn đi rửa tay. Sau đó cả hai mới cùng tới bên những chậu quần áo Reimeika đã giặt sạch.
Souka thực sự căng thẳng, cô ta nhắm mắt, bốc bừa, và khi lật ra, những bộ quần áo ấy có mã số lần lượt là: 237, 804, 519, 376, 692.
Reimeika đưa Souka bản hợp đồng và kêu cô ta chính tay ghi lại. Rồi cô nói to, để mọi người cùng nghe:
"Phần của tôi. Mọi người có thể kiểm tra nhưng yêu cầu không được làm bẩn, làm rách hay phá hoại dưới mọi hình thức."
Nghe vậy, những hầu nữ dù đang bận tay cũng vây quanh nơi đó. Bọn họ chia ra, mỗi người xem xét kĩ bộ quần áo đã giặt, đối chiếu mã số.
Và có những người phải bất ngờ vì thấy quần áo quá sạch sẽ. Sau đó, mọi người cùng quay về.
Thế là xong.
Rồi cô ta lại quay về chỗ cũ. Reimeika cũng tiếp tục công việc của mình.
Không ai để ý Reimeika đang lặng lẽ rời đi, bê lên chậu quần áo thứ nhất và tiến về khu phơi đồ.
Có một số hầu nữ khác đang ở đây. Họ không cùng bộ phận với nàng. Thấy nàng, họ rất bất ngờ.
Vì bình thường giờ này chẳng có hầu nữ khu giặt là nào đến đây cả, và họ đang thu quần áo và phân loại những cái của ngày hôm qua.
Ít nhất là chiều xuống mới bắt đầu có người tới.
Nàng là người đầu tiên đến đây nên muốn làm thế nào thì làm. Nhưng tất nhiên nàng cũng không muốn phiền đến những người khác.
Nàng lạnh nhạt phơi từng cái quần, cái áo lên sợi giây. Cứ lặp đi lặp lại... cho đến khi nàng hoàn tất phần việc của mình.
(Hết chương 8)


0 Bình luận