Vừa ra khỏi phòng, gương mặt người kia lập tức đổi sắc. Không còn vẻ dễ mến hòa nhã mà thay vào đó là vẻ độc địa và đầy toan tính. Bàn tay đang nắm tay Reimeika cũng buông ra và bà ta nói:
"Xì, đồ bẩn thỉu, đi theo thôi chứ không cần nắm tay đâu chứ nhỉ. Nhân tiện đi cách xa xa một chút."
Rồi bà ta dẫn Reimeika tới một căn phòng tắm. Xét về diện tích thì nó chả khác phòng giam tội nhân là bao nhưng ít ra có nhiều tiện ích hơn. Cũng dễ chịu và sạch sẽ hơn nữa.
Căn phòng tắm được thắp sáng bởi những chiếc đèn dây tóc, ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống làn hơi nước bốc lên từ bồn tắm gỗ lớn đặt giữa phòng.
Reimeika khẽ chau mày. Đã bao lâu rồi nàng không được tắm nhỉ?
Bà hầu lúc nãy không nói gì nhiều, chỉ đưa khăn, chuẩn bị áo hầu nữ mới cho Reimeika và lui ra ngoài chờ. Trước khi hoàn toàn khuất dạng, bà ta còn nói thêm:
"Nhanh lên đấy! Đừng cậy công chúa Riika cho cô tí đãi ngộ mà lên mặt. Ngài ấy là đang thương hại cô thôi."
Reimeika im lặng.
Thật ra trước giờ nàng cũng không có thói quen tắm lâu. Lần này cũng không ngoại lệ. Chờ người trưởng hầu khuất dạng hẳn sau cánh cửa phòng tắm, nàng mới bắt đầu cởi đồ.
Nhưng thân thể nàng, không mìn màng nõn nà như bao tiểu thư quý tộc. Trên cơ thể nhỏ bé ấy, chi chít những vết sẹo và thậm chí những vết thương chưa lành. Từng vết sẹo hay những vết thương ấy, có thể ẩn chứa một nỗi đau mà người bình thường chẳng thể hiểu được.
Sau khi tắm và thay đồ xong, Reimeika được đưa đến một khu nhà nằm phía Đông cung điện – nơi được gọi là Khu Hầu Nữ.
Không gian nơi đây yên tĩnh, ngăn nắp. Dù không hào nhoáng như khu chính điện nhưng cũng không như cái nơi cô ở trước khi diện kiến công chúa. Hầu gái ra vào tấp nập nhưng ai nấy đều giữ thái độ lễ phép và kỉ luật với trưởng hầu.
Người trưởng hầu dẫn nàng tới một căn phòng nhỏ.
"Đây sẽ là phòng của cô, Reimeika. Phòng này cô sẽ dùng chung với hai người khác, lát nữa họ sẽ về. Giờ thì để tôi dẫn cô đi gặp quản sự."
Reimeika không phản đối. Vẫn là ánh mắt lãnh đạm và dáng vẻ ung dung như mọi khi. Người trưởng hầu cũng không nói gì, có lẽ đã quen với kiểu phản ứng ấy.
Quản sự là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, mái tóc buộc cao, mặc áo choàng sẫm màu, khuôn mặt nghiêm túc nhưng không đến mức quá khắt khe.
Bà đưa mắt nhìn Reimeika từ đầu đến chân, ánh mắt như muốn đọc thấu tất cả.
"Ta là Sakuya (桜夜) – Quản sự chính ở đây." Bà nói tiếp:
Dù em là tù binh chiến tranh, nhưng đã được Riika-sama cho phép làm việc ở khu phục vụ hoàng gia thì phải tuân thủ đúng quy tắc.
Không ưa cũng phải làm. Không biết nói cũng phải học. Không hợp thì ta sẽ gửi cô bé về khu lao dịch. Rõ chưa?"
Reimeika không trả lời. Bà quản sự nhướn mày.
"Trả lời hẳn hoi đi, cô bé."
Reimeika nhìn Sakuya, vẫn không trả lời. Ngay cả Reiji thậm chí Kuroya còn chả ép được nàng nói thì chắc người này có thể?
Sakuya không nói gì thêm, chỉ thở dài ra hiệu cho trưởng hầu dẫn nàng đi.
Bà ta nói với Reimeika:
"Còn ta là Hazumi (蛇澄), quản sự khu hầu nữ."
Hazumi quay người, tay đặt nhẹ lên chuỗi chìa khoá bạc đeo bên hông, ra hiệu Reimeika đi theo.
"Đi thôi. Cố mà mở mắt cho to vào. Nơi này không dành cho những kẻ lười suy nghĩ."
Hành lang rẽ trái rồi lại phải.
Họ đi ngang qua khu phòng ăn, bếp phụ, phòng giặt, khu lưu trữ, sân trong, nơi tập hợp buổi sáng, khu nghỉ cho hầu gái...
Mỗi khu đều có lối đi riêng, nhưng đan xen tầng tầng lớp lớp như mê cung.
Người bình thường chắc sẽ hoa mắt chóng mặt.
Reimeika thì không.
Ánh mắt nàng lướt qua từng chi tiết: hướng cửa sổ, biển tên phòng, âm thanh xa xa vọng lại...
Mỗi bước đi, nàng đều âm thầm ghi nhớ vào đầu, xâu chuỗi lại như đang tạo một bản đồ vô hình.
Hazumi nói khá nhiều – phần lớn là những quy tắc khắt khe, những lời cảnh báo khiến người ta nổi da gà.
Reimeika chỉ im lặng đi sau, không phản ứng.
Đến khi dừng lại trước sân trong – nơi kết thúc chuyến "du hành cung đình", Hazumi quay lại, nhìn nàng:
"Đấy là toàn bộ khu phục vụ hoàng gia. Kẻ thông minh sẽ nhớ được sau vài tuần."
Hazumi ghé sát lại một chút, vẫn bằng chất giọng nhẹ như không:
"Còn cô... cố mà nhớ lấy. Vì sau hôm nay, sẽ chẳng ai nhắc lại đâu. Và khi làm sai... cũng sẽ chẳng ai báo trước."
Cô ta quay đi, bước chân vẫn nhẹ nhàng, nhưng từng từ vừa rồi như muốn ăn tươi nuốt sống Reimeika.
Nàng không đáp. Nhưng trong đầu, bản đồ của nơi này đã gần như hoàn thiện. Không lâu sau đó, trưởng hầu dẫn nàng đến một nơi nào đó.
Ở đây, nàng gặp hai hầu gái mới – cũng là người sẽ sống cùng phòng với nàng.
"Đây là Mira (美良) và Kaori (香織)" – trưởng hầu giới thiệu – "Hai đứa này sẽ chỉ dẫn công việc cho cô."
Mira là cô gái hoạt bát, tóc nâu sáng buộc hai bên, ánh mắt long lanh như sắp hỏi một trăm câu hỏi.
Kaori thì trông điềm đạm, có phần trưởng thành hơn, tóc đen nhánh buông thẳng, ánh mắt sắc sảo nhưng với Reimeika thì dường như nàng này vẫn còn non.
"Chào mừng đến với khu giặt là nha!" – Mira lên tiếng trước, nụ cười sáng rỡ như mặt trời - "Cậu nhìn lạnh lùng ghê, tên cậu là gì thế?"
Reimeika không đáp.
Bà trưởng hầu thấy thế thì đáp thay:
"Nó tên Reimeika, đừng cố nói chuyện với nó vì nó sẽ không đáp đâu."
"Tên cậu là Reimeika, đúng hông? Tên nghe dễ thương ghê! Ơ, không nói gì thật kìa? Ngại hả?"
Kaori kéo Mira lại.
"Thôi đi Mira, để cô ấy yên. Cậu làm quá lên rồi đấy."
Mira trông không phục, nhưng ngoan ngoãn im lặng. Kaori quay sang Reimeika:
"Chỉ cần nhớ giờ giấc, giặt đúng đồ, đừng làm mất đồ hoặc nhầm tên chủ nhân, và tuyệt đối không tò mò chuyện riêng hoàng thất là đủ sống sót ở đây."
Nàng khẽ gật đầu.
Tuy nhiên, sâu thẳm bên trong tâm trí nàng, Reimeika lại đang nghĩ làm thế nào để moi tin từ hoàng gia. Có lẽ điều đó sẽ giúp ích gì đó cho nàng.
Và, đó cũng là mục đích nàng đến đất nước này.
Mira bất ngờ bật thốt:
"Đáng yêu thế! "
Đêm xuống, sau một ngày làm việc tương đối nhẹ nhàng. Chính xác thì cả ngày nay Reimeika chỉ nhìn người khác làm và ghi nhớ chứ chả phải làm gì.
Giờ đây, nàng nằm trong căn phòng nhỏ, nhìn lên trần gỗ.
Nàng không ngủ, cũng không suy nghĩ gì rõ ràng.
Lúc này, một giọng nói vang lên từ giường đối diện:
"Nè, Reimeika... mấy ngày nữa là sinh nhật công chúa Riika-sama đó. Cẩn thận đó nha, chuẩn bị mà thiếu thứ gì là... đầu bay như chơi đó."
Là Mira. Tất nhiên. Nhưng Reimeika lại cảm thấy khó hiểu. Với tính cách của Riika thì dù có thiếu cả chục món chưa chắc đã có chuyện gì chứ nói gì một món.
Riika có thể bao dung cho một đứa như nàng, tù binh chiến tranh hẳn hoi mà chẳng lẽ lại không thể bao dung cho những lỗi nhỏ của hầu gái? Chắc chắc không phải.
Thứ hai là Riika chỉ đang thăm dò nàng?
Nhưng tại sao cô ấy làm vậy? Lẽ nào là Kuroya nhờ?
Suy nghĩ đó vụt tắt ngay lập tức. Kuroya là người quyết đoán, không thích dài dòng. Nếu thực sự muốn biết điều gì, anh ta sẽ hỏi thẳng hoặc ép cung theo kiểu của mình. Không cần thông qua Riika.
Vả lại, giữa hắn và công chúa Riika, mối quan hệ tuy là chị em nhưng chưa chắc họ có cùng mẫu thân, cũng không thân thiết tới mức "nhờ vả việc vặt" kiểu này. Kuroya chắc chắn cũng không tin tưởng Riika.
Một người như thế sao lại đi nhờ người khác thử lòng một tù binh nhỏ nhoi như nàng?
Không. Không phải Kuroya. Vậy là ý của chính Riika? Nhưng để làm gì?
Cô ấy đã chủ động đối xử tốt với nàng, lại cho nàng đồ ăn, cho tắm rửa, cho làm hầu gái – một cách giải quyết cực kỳ nhân đạo với một tù binh chiến tranh.
Một ý nghĩ chợt lóe lên. Không phải Riika thử thách nàng hay gì cả mà chỉ đơn giản là mấy cô hầu kia không hiểu rõ về Riika thôi.
Có lẽ trong mắt họ Riika là người độc ác nhưng lỡ đâu chỉ là tin đồn. Thực ra đã là công chúa thì hình tượng thường thấy sẽ là đanh đá và ích kỉ. Ngay cả Reimeika cũng từng nghĩ thế về Riika mà.
Giả thuyết này có vẻ hợp lí nhưng thực ra có một điểm nghi vấn: Tại sao những người hầu gái kia lại nghĩ Riika là người khó tính.
Rõ ràng họ sống ở đây lâu hơn nàng, ắt cũng phải có hiểu biết gì đó về Riika chứ nhỉ.
Chẳng lẽ Riika cố tỏ ra bản thân độc ác? Rồi, Reimeika chợt nhớ đến một chi tiết.
Khi Riika cho gọi trưởng hầu, cô đã không gọi tên người này.
Tại sao? Không muốn gọi à? Thực ra không đúng lắm.
Riika trông có vẻ hòa nhã với tất cả mọi người nên không muốn gọi tên chắc chắn không phải lí do hợp lí.
Thực ra gọi trưởng hầu không có gì sai nhưng Reimeika đang nghiêng về trường hợp là... Riika không biết tên Hazumi. Nhưng tại sao? Riika còn gặng hỏi tên một người như nàng thì thế quái nào không biết tên Hazumi được.
Reimeika đang ở thế bí và cô thực sự muốn suy nghĩ theo kiểu Riika quen gọi người khác bằng chức vụ. Nhưng càng nghĩ đến khả năng Riika không biết tên Hazumi nàng càng rối.
Đó không phải điều không thể xảy ra nhưng nó vô lí. Chỉ là, nếu Riika thực sự không biết tên Hazumi thì sao nhỉ? Reimeika vẫn chưa có câu trả lời.
Một tiếng "cạch" vang lên khe khẽ khiến nàng dứt khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
Là Mira, người vừa đứng dậy, với tay tắt ngọn đèn dầu duy nhất trong phòng. Ánh sáng chớp tắt vài lần rồi tắt hẳn, để lại không gian chìm vào màu xám lạnh của màn đêm.
Mira xoay người, khẽ ngáp:
"Ngủ nha... Sáng mai dậy sớm đó... ai không dậy là tớ gọi dậy bằng... chổi lông gà đó nhe..."
Không ai đáp. Có lẽ Kaori mệt rồi. Còn Reimeika... vẫn mở mắt, nhìn vào bóng tối. Nàng không tài nào ngủ được khi chưa giải đáp được khúc mắc còn đó. Nàng khẽ cắn môi.
Trong đầu nàng cứ lởn vởn cái suy nghĩ khó hiểu cho dù chính nàng cũng thấy nó vô lí. Nhưng nếu kết hợp với việc Mira và Kaori không biết quá nhiều về Riika thì nàng thấy cũng có thể lắm.
Có lẽ Riika đã thu mình một thời gian, không tiếp xúc với ai nên mới không biết tên của Hazumi.
Đồng thời cô ấy cũng không bao giờ xuất hiện trước mặt người khác và không để lộ chút gì về bản thân nên người ta mới không biết nhiều về cô.
Thế nhưng sao sau đó cô lại muốn tìm hiểu về một tù binh chiến tranh như Reimeika? Để lợi dụng à? Không đúng lắm vì Reimeika có gì đâu mà lợi dụng. Đúng ra là Riika chẳng biết gì về nàng để mà lợi dụng.
Hơn nữa, Reimeika cũng đã cho Reiji và Hazumi vào phòng của mình thì không thể nào cô ấy không biết rõ nội tình trong cung.
Trực giác của Reimeika mách bảo nàng Riika không phải kiểu người vô tình. Nhưng cũng không hẳn là người thẳng thắn.
Nghĩ đến đây, Reimeika khẽ nhắm mắt, nhưng chỉ được vài giây lại mở ra. Bất ngờ nàng nghĩ ra điều gì đó. Dù gì Reimeika cũng mới đến đây và những gì diễn ra tại chốn hậu cung này trước đó hẳn nàng không thể biết được.
Nàng cũng không muốn phải hỏi ai. Vậy thì, chi bằng tự kiểm chứng.
(Hết chương 3)


0 Bình luận