Sau khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng Uyên lướt qua khung cửa sổ tối đen, mọi nỗi sợ hãi, hoài nghi trong lòng Quang biến mất, nhường chỗ cho một quyết định lạnh lùng và dứt khoát.
Cậu không thể chờ đợi, không thể chần chừ dù chỉ một giây phút nào nữa. Luật pháp, thủ tục rườm rà, những quy tắc mà cậu đã nỗ lực để tuân theo bỗng chốc trở nên vô nghĩa, không phải là thứ cậu có thể dựa vào lúc này để cứu Uyên.
Uyên đang ở bên trong, bị giam hãm trong bóng tối và cậu phải vào, phải kéo cô bé ra khỏi nơi địa ngục này. Mọi mạch máu trong người Quang như sôi lên, thôi thúc cậu hành động ngay lập tức, không một chút chần chừ hay tính toán về hậu quả. Bản năng sinh tồn và tình yêu thương bóp nghẹt mọi lý trí.
Kỹ năng từ những năm tháng sống ngoài vòng pháp luật bỗng chốc quay trở lại một cách bản năng, không cần suy nghĩ, như thể chúng chưa bao giờ rời bỏ cậu.
Quang không còn là Trưởng phòng An ninh Cộng đồng lịch thiệp, gương mẫu, mà là "đại ca" của những con hẻm, một bóng ma của Sài Gòn đêm, kẻ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để bảo vệ những gì mình trân trọng.
Cậu di chuyển dọc theo bức tường rào, đôi mắt sắc như dao găm quét qua từng chi tiết nhỏ nhất, tìm kiếm điểm yếu, tìm kiếm lối vào. Phát hiện một khe hở nhỏ ở hàng rào sau, nơi dây thép gai bị nới lỏng, như thể được sắp đặt sẵn, cậu nhanh chóng luồn lách qua. Toàn thân cậu căng như dây đàn, từng thớ cơ bắp cuồn cuộn, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ hiểm nguy nào, bất kỳ cái bẫy nào có thể chờ đợi, bất kỳ kẻ thù nào dám cản đường.
Bên trong sân trại, không khí còn tĩnh lặng và nặng nề hơn, dường như đang nuốt chửng mọi âm thanh, mọi hy vọng, mọi hơi thở của sự sống.
Từng bước chân của Quang vang vọng trong khoảng không trống rỗng, tiếng bước chân của chính cậu cũng trở nên xa lạ, cô độc nhưng cậu di chuyển khéo léo, không gây ra dù chỉ một tiếng động thừa thãi, như một bóng ma thực thụ. Cậu men theo lối đi quen thuộc, đến gần khu nhà chính.
Cánh cửa sau, thường ngày vẫn khóa chặt, lại hé mở một khe nhỏ, một chi tiết bất thường đến ghê rợn. Một sự bất thường rõ rệt, khiến Quang rùng mình, cảm giác ớn lạnh bò dọc sống lưng, nhưng cũng là một tín hiệu cho thấy có điều gì đó không ổn.
Quang đẩy nhẹ cánh cửa, âm thanh kẽo kẹt kéo dài như một tiếng rên rỉ ma quái trong đêm, khiến lòng cậu quặn thắt, một nỗi sợ hãi vô hình cứa vào tim. Cậu bước vào bên trong, mùi ẩm mốc và bụi bặm xộc vào mũi, khác hẳn với mùi quen thuộc của nhà trẻ, nơi đáng lẽ phải phảng phất mùi thức ăn, mùi giấy vở, và tiếng cười nói trẻ thơ.
Hành lang tối om như nuốt chửng mọi ánh sáng, chỉ có bóng tối hun hút và sự im lặng đáng sợ. Quang rút điện thoại, bật đèn pin, tia sáng yếu ớt chỉ đủ rọi một phần nhỏ không gian, tạo ra những bóng đổ kỳ dị, nhảy múa trên tường.
Những chiếc ghế, bàn học đều lộn xộn, như thể có một cuộc rút lui vội vã, một sự bỏ chạy hỗn loạn nhưng lại không có dấu vết của sự xô xát hay chống cự. Điều này khiến Quang càng thêm bất an.
Khi nãy vì quá vội vàng, cậu không kịp tìm kiếm rà sát kĩ càng nhưng giờ thì không. Quang bắt đầu tìm kiếm, không ngừng nghỉ, với một sự tập trung đáng sợ, từng giác quan của cậu được đẩy lên đến cực điểm.
Cậu rà soát từng căn phòng ở tầng trệt, nhà bếp, phòng ăn, phòng sinh hoạt chung. Tất cả đều trống rỗng, đồ đạc không xô lệch nhiều, nhưng lại thiếu vắng sự sống. Không có dấu vết của một bữa ăn dở dang, không có áo khoác của trẻ con vương vãi trên ghế, không có những bức vẽ nguệch ngoạc trên tường, không có những đôi dép nhỏ nằm lộn xộn dưới nền nhà, không có tiếng động nào, dù là tiếng kim đồng hồ chạy.
Mọi thứ cứ như thể đã được "dọn dẹp" một cách vội vã, nhưng lại quá sạch sẽ đến mức đáng sợ, không giống một cuộc tháo chạy hoảng loạn mà giống một cuộc "gom hàng" có chủ đích, một kế hoạch được tính toán tỉ mỉ, lạnh lùng.
Quang dừng lại trước một tủ đựng đồ chơi, nơi thường ngày luôn tràn ngập những con búp bê, xe hơi đồ chơi, những hình nộm bằng bông. Giờ đây, chúng đã biến mất, chỉ còn lại những kệ trống rỗng phủ bụi, một hình ảnh ám ảnh về sự biến mất của những đứa trẻ, về sự trống rỗng đến não lòng.
Cậu tiến lên tầng hai, nơi cậu thấy bóng Uyên. Mỗi bước chân lên cầu thang gỗ cũ kỹ lại phát ra tiếng cọt kẹt rợn người, như tiếng xương cốt va vào nhau trong đêm, hay tiếng khóc thầm của những linh hồn bé bỏng bị bỏ lại.
Căn phòng nơi Quang thấy bóng Uyên là phòng ngủ tập thể của các bé gái. Ánh đèn pin lướt qua những chiếc giường tầng trống trơn, những chiếc chăn màn gấp vội vàng, nhưng không có một bóng dáng, không một hơi ấm, không một dấu vết nào của sự hiện diện.
Trống rỗng. Hoàn toàn trống rỗng. Không có Uyên, không có đứa trẻ nào, không một dấu hiệu của sự sống, chỉ còn lại sự im lặng đến điên dại, như tiếng vọng từ một nấm mồ. Quang dùng tay sờ lên từng chiếc gối, từng chiếc chăn, từng mép giường, mong tìm thấy một chút hơi ấm, một chút dấu vết, một sợi tóc, nhưng chỉ có sự lạnh lẽo và bụi bặm.
Tuyệt vọng dâng lên đỉnh điểm, một cảm giác bất lực bóp nghẹt lồng ngực Quang, khiến cậu gần như không thể thở được, như thể một tảng đá khổng lồ đang đè nén. Nhưng cậu không cho phép mình gục ngã. Quyết tâm sắt đá trỗi dậy, lấn át mọi cảm xúc yếu đuối, mọi nỗi sợ hãi, biến chúng thành năng lượng cho cơn giận dữ đang bùng cháy. Cậu tiếp tục tìm kiếm một cách tỉ mỉ, không bỏ sót bất cứ ngóc ngách nào, bất cứ chi tiết nhỏ nhất, như một con chó săn đang truy lùng con mồi.
Trong góc phòng, dưới một chiếc giường tầng cuối cùng, nơi ánh sáng đèn pin khó với tới, cậu phát hiện một chiếc ba lô nhỏ màu hồng, chiếc ba lô Uyên vẫn thường dùng để đựng sách vở và những món đồ quý giá của cô bé. Nó nằm úp mặt xuống sàn, dây kéo bung ra, như một lời tố cáo thầm lặng về một sự thật kinh hoàng, về một cuộc giằng co vội vã.
Quang quỳ xuống, dùng ngón tay run rẩy lật chiếc ba lô lên, trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hy vọng lóe lên trong giây lát. Bên trong, một vài cuốn sách cũ, một cây bút, và... một sợi dây chuyền bạc.
Sợi dây chuyền có mặt hình trái tim, chính là món quà mà Quang đã tặng Uyên, một kỷ vật thiêng liêng giữa hai người, biểu tượng cho tình cảm của cậu dành cho cô bé.
Nó nằm gọn trong chiếc ba lô, như thể Uyên không kịp mang theo, hoặc cố tình để lại một dấu hiệu mong manh, một hy vọng cuối cùng để Quang có thể tìm thấy cô bé, một sợi chỉ nhỏ kết nối cậu với Uyên.
Ngay bên cạnh chiếc ba lô, dưới một lớp bụi mỏng, Quang nhìn thấy một ký hiệu được khắc vội bằng vật nhọn lên sàn gỗ.
Đó là một hình tam giác cân với một đường thẳng cắt ngang đáy, một ký hiệu mà Quang từng thấy trong quá khứ, một ký hiệu ám ảnh, biểu tượng của một băng nhóm nhỏ nhưng khét tiếng trong giới cờ bạc và bảo kê ở ngoại ô Sài Gòn, do một kẻ tên là Hùng "Sẹo" cầm đầu.
Cái tên đó, cái ký hiệu đó như một vết cứa vào tâm trí Quang, một vết sẹo cũ vừa bị xé toạc, kéo theo những ký ức kinh hoàng từ thế giới ngầm mà cậu đã cố gắng chôn vùi, những ký ức về máu và nước mắt, về sự tàn nhẫn không lối thoát.
Quang ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sát khí, hàm răng nghiến chặt đến ken két, tạo ra âm thanh khô khốc trong đêm tĩnh mịch, như tiếng nghiến răng của một con thú dữ.
Vậy ra, Uyên không phải là mục tiêu ngẫu nhiên. Đây là một thông điệp, một lời thách thức trực tiếp gửi đến cậu, một lời tuyên chiến không tiếng động từ thế giới ngầm, một sự chế nhạo trắng trợn.
Cảm giác bất lực và tức giận bùng lên dữ dội trong lòng Quang, như một ngọn núi lửa đang phun trào, thiêu đốt mọi thứ, mọi sự kiềm chế. Hóa ra, dù đã cố gắng sống lương thiện, dù đã xây dựng một cuộc sống mới, một tương lai bình yên cho mình và cho Uyên, quá khứ vẫn bám lấy cậu, như một bóng ma không thể xua đuổi. Và giờ đây, nó đã giáng đòn vào điểm yếu nhất của cậu.
Uyên, người mà cậu yêu thương hơn cả bản thân mình, hơn cả sinh mạng này. Khuôn mặt cậu trở nên u tối, ánh mắt đầy sát khí, một sự tàn nhẫn từng bị chôn vùi nay trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết, lạnh lẽo đến tận xương tủy, sẵn sàng hủy diệt mọi thứ cản đường, không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Cậu đã cố gắng thoát khỏi thế giới đó, đã cố gắng rũ bỏ những vấy bẩn của nó, nhưng thế giới đó lại không buông tha cậu, thậm chí còn tìm cách kéo cậu trở lại bằng cách hèn hạ nhất, bẩn thỉu nhất, lợi dụng những người vô tội.
Nhưng rồi, một mảnh ký ức vụt sáng trong đầu Quang, lạnh lẽo và rõ ràng, nối kết mọi mảnh ghép lại với nhau, như những mảnh vỡ của một tấm gương bị vỡ tan, giờ đây được ghép lại thành một bức tranh khủng khiếp, một sự thật kinh hoàng.
Cách đây không lâu, trong một lần đi làm nhiệm vụ an ninh cộng đồng, cậu đã từng bắt gặp viện trưởng trại trẻ mồ côi lén lút ra vào một sòng bạc ngầm do Hùng "Sẹo" bảo kê ở khu vực ven đô Sài Gòn.
Không chỉ một lần, mà là vài lần, với khuôn mặt xanh xao, run rẩy và ánh mắt đầy ám ảnh của con bạc, ánh mắt của một kẻ đang bị dục vọng nuốt chửng, ánh mắt của sự tuyệt vọng và tham lam.
Mỗi lần nhìn thấy, Quang đều có cảm giác ngờ vực, một linh cảm xấu đeo bám dai dẳng, một sự khó chịu khó tả, nhưng không thể ngờ mọi chuyện lại tồi tệ đến mức này, kinh khủng đến vậy, vượt xa mọi dự đoán tồi tệ nhất của cậu.
Giờ đây, ký hiệu của Hùng "Sẹo" và sự biến mất của cả trại trẻ như một lời khẳng định tàn nhẫn và đau lòng, một sự thật khủng khiếp đã được phơi bày: viện trưởng đã chìm sâu vào cờ bạc, một con nghiện không lối thoát và trong cơn túng quẫn, ông ta đã thế chấp cả trại mồ côi cùng với số phận của tất cả lũ trẻ cho băng Hùng "Sẹo" để trả nợ hoặc đổi lấy lợi ích cá nhân, một hành động vô nhân tính.
Sau đó, để thoát khỏi món nợ và hậu quả khủng khiếp của hành động đê hèn, ông ta đã mất dạy bỏ trốn, cao chạy xa bay, bỏ mặc tất cả những linh hồn bé nhỏ, vô tội cho lũ ác quỷ, những con người không có lương tâm, không có một chút tình người.
Một cơn sóng phẫn nộ dữ dội trào dâng trong lòng Quang, thiêu đốt mọi tế bào, thiêu rụi mọi thứ còn sót lại của sự bình tĩnh, biến cậu thành một con thú hoang dại. Sự thật này còn tàn nhẫn hơn cả một vụ bắt cóc đơn thuần.
Uyên và tất cả những đứa trẻ vô tội khác đã trở thành vật thế chấp, thành con tin trong một phi vụ bẩn thỉu, một trò chơi ác độc của những kẻ không có nhân tính, không hề biết đến tình người. Hùng "Sẹo" và những kẻ đồng bọn chắc chắn đã ra tay, lợi dụng sự vắng mặt của Quang để hành động nhanh gọn, cuốn đi tất cả, không để lại dấu vết nào.
Nỗi bất an cồn cào trong dạ dày Quang, biến thành một ngọn lửa giận dữ muốn hủy diệt, muốn thiêu rụi cả thế giới, thiêu rụi những kẻ đã gây ra tội ác này. Cậu muốn ngay lập tức kéo đến sòng bài của Hùng "Sẹo", lôi hắn ra và xử lý hắn cho ra lẽ, xé xác hắn thành trăm mảnh để trả thù cho Uyên và những đứa trẻ vô tội, để rửa sạch nỗi nhục này.
Quang biết rằng việc dựa vào pháp luật hoàn toàn trong trường hợp này là không đủ, hoặc ít nhất là không phải ngay lập tức. Những kẻ này không hoạt động theo luật pháp, và chúng sẽ không để lại dấu vết rõ ràng cho công an tìm thấy, chúng sẽ che giấu mọi thứ một cách hoàn hảo, lẩn khuất trong bóng tối.
Cậu biết mình phải dùng cách riêng, những cách mà cậu đã từng sử dụng trước đây khi còn là "đại ca" của Sài Gòn, những cách mà cậu đã thề sẽ không bao giờ dùng lại, những cách bạo lực và tàn nhẫn nhất.
"Nếu có chuyện gì xảy ra với Uyên, tao sẽ không tha cho bất cứ ai! Tao thề, tao sẽ lật tung cái Sài Gòn này lên để tìm nó! Thằng Hùng 'Sẹo' chết tiệt, mày dám động vào người của tao! Mày sẽ phải trả giá bằng xương máu, bằng cả mạng sống của mày và của những kẻ liên quan!"
Quang nghiến răng, giọng nói thốt ra như tiếng gầm gừ từ sâu trong lồng ngực, đầy hận thù và quyết liệt, vang vọng trong không khí lạnh lẽo, như một lời thề nguyền độc địa, một lời tuyên án tử hình không thể đảo ngược.
Nỗi tức giận, hối hận và quyết tâm bùng cháy trong cậu như một ngọn lửa địa ngục, thiêu đốt mọi sự nhân tính, mọi lương tri, chỉ còn lại bản năng báo thù, bản năng của một con quái vật bị dồn vào đường cùng.
Cậu thề sẽ tìm bằng được Uyên, bất chấp mọi giá, bất chấp mọi nguy hiểm, dù phải đối mặt với bất cứ thứ gì, dù phải đổ máu, dù phải hy sinh chính mình, thậm chí là đánh đổi linh hồn.
Con đường lương thiện không có nghĩa là không có thử thách. Và có lẽ, thử thách này còn khó khăn hơn nhiều lần so với việc dùng nắm đấm, bởi vì nó liên quan đến những thứ thiêng liêng nhất.
Cái giá phải trả giờ đây không chỉ là bản thân cậu, mà là người cậu yêu thương nhất, là linh hồn cậu, là tất cả những gì cậu còn lại, là ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời cậu.
Quang siết chặt sợi dây chuyền của Uyên trong lòng bàn tay, cảm nhận sự lạnh lẽo của kim loại, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được sức mạnh từ đó, một lời nhắc nhở về mục tiêu của mình.
Ánh mắt cậu quét một lượt qua căn phòng trống rỗng, một lần cuối cùng nhìn vào nơi từng là mái nhà của Uyên, nơi tràn ngập tiếng cười, rồi quay lưng bước ra khỏi trại trẻ mồ côi đã chìm trong bóng tối, bước ra khỏi quá khứ lương thiện mà cậu đã cố gắng xây dựng, để dấn thân vào một con đường đầy máu và nước mắt.
Cậu biết rõ, cậu sẽ phải đối mặt với những bóng ma từ quá khứ và có thể phải quay lại một phần của "thế giới ngầm" mà cậu đã cố gắng rời bỏ, nhưng lần này là với một mục đích duy nhất, thiêng liêng hơn bao giờ hết: giải cứu Uyên, không phải để gây chiến hay tranh giành địa bàn, mà để bảo vệ sự sống và linh hồn cô bé, dù phải chìm sâu vào tội lỗi, dù phải trở thành ác quỷ, dù phải tự tay nhúng chàm.
Cánh cổng trại trẻ mồ côi ở Sài Gòn đêm đó đóng kín như một lời thách thức, giam giữ bí mật về sự biến mất của Uyên và thắp lên ngọn lửa báo thù trong lòng Quang, một ngọn lửa không thể dập tắt, chỉ có thể bùng cháy cho đến khi kẻ thù bị tiêu diệt.
Cậu biết rằng, cuộc chiến thực sự chỉ mới bắt đầu và cậu sẽ không dừng lại cho đến khi tìm thấy Uyên, dù phải hủy diệt bất cứ thứ gì cản đường, dù phải đạp lên xác chết, dù phải chìm vào địa ngục sâu thẳm nhất.
Đây là cái giá của sự lương thiện, cái giá của việc để quá khứ bám lấy. Và Quang, giờ đây, đã sẵn sàng trả cái giá đó, bằng bất cứ cách nào, dù có phải đánh đổi cả sinh mạng.
Ngay khi bước ra khỏi cánh cổng sắt, Quang rút điện thoại ra. Bàn tay cậu run rẩy không phải vì sợ hãi, mà vì một cơn giận dữ tột độ đang cuộn trào trong huyết quản, muốn bùng nổ, muốn xé nát mọi thứ.
Cậu lướt qua danh bạ, những cái tên quen thuộc từ quá khứ, những cái tên mà đã từ rất lâu cậu không còn liên lạc, những "bóng ma" đã từng theo cậu vào sinh ra tử, những kẻ mà cậu đã thề sẽ không bao giờ phải nhờ đến nữa, không bao giờ kéo họ trở lại vào vũng lầy này. Nhưng giờ đây, vì Uyên, vì linh hồn của cô bé, cậu không còn lựa chọn nào khác.
"Tao cần tụi mày. Ngay bây giờ. Ngay lập tức. Nhanh." Quang nói, giọng cậu ngắn gọn, dứt khoát, từng chữ như đóng đinh vào không khí, không cho phép bất kỳ sự kháng cự hay thắc mắc nào. Hàng loạt cuộc gọi được thực hiện liên tiếp, chỉ với một câu lệnh duy nhất, nhưng đủ để lan truyền một "huyết lệnh" vô thanh, một lời hiệu triệu khẩn cấp trong thế giới ngầm của Sài Gòn, đánh thức những kẻ đang ngủ say trong bóng tối.
Chỉ vài phút sau, tiếng xe máy gầm rú bắt đầu xé tan màn đêm tĩnh mịch, vọng lại từ khắp các hướng, mỗi tiếng gầm rú như một lời đáp trả. Không phải ba, bốn chiếc xe, mà là hàng chục, rồi hàng trăm chiếc xe máy từ khắp các ngõ ngách, các khu ổ chuột, các con đường lớn, các bến cảng, các khu chợ đêm của Sài Gòn đổ về, tạo thành một dòng thác âm thanh cuồn cuộn.
Những bóng người lướt tới, lặng lẽ và nhanh chóng như những con sói đói khát đang được triệu tập. Đó là Tùng "Mặt Sẹo", với gương mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc lẹm, mang theo sự trung thành tuyệt đối. Kế đến là thằng Lộc "Lủi", lầm lì và nhanh nhẹn như một con rắn độc, sẵn sàng luồn lách vào mọi ngóc ngách.
Và Khải "Điên", với vẻ ngoài bất cần và nụ cười ghê rợn, kẻ sẵn sàng làm mọi thứ không cần suy nghĩ. Nhưng không chỉ có ba kẻ thân cận đó.
Đằng sau họ là hàng trăm gương mặt khác, những kẻ đã từng là "binh lính" của Quang, những kẻ sống trong bóng tối, những "bóng ma" đích thực của Sài Gòn mà cậu đã cố gắng rũ bỏ, những kẻ không bao giờ muốn lộ diện nhưng giờ đây lại xuất hiện không một chút chần chừ.
Những ánh mắt đó, giờ đây, đều ánh lên sự trung thành tuyệt đối, sự khao khát được hành động, được trở lại, khi nhìn thấy "đại ca" của mình một lần nữa trở lại với dáng vẻ máu lạnh quen thuộc.
Chúng không hỏi han nhiều, không cần giải thích. Chỉ nhìn ánh mắt của Quang là đủ hiểu. Vẻ mặt máu lạnh của Quang, cùng với ánh mắt rực lửa căm phẫn, đã nói lên tất cả, một lời hiệu triệu không cần ngôn ngữ. Sự im lặng của chúng là sự đồng tình tuyệt đối, là lời thề nguyền không cần nói ra, là sự cam kết sẵn sàng vào sinh ra tử.
"Uyên đã mất tích thật rồi, tao đã tìm ra manh mối!" Quang nói, không vòng vo, giọng điệu sắc như lưỡi dao, vang lên giữa tiếng động cơ xe máy đang dần tắt, giữa hàng trăm ánh mắt đang đổ dồn về cậu. "Cả trại trẻ đều biến mất. Tao vừa nhận ra, tất cả là do thằng viện trưởng khốn nạn kia đã thế chấp tụi nhỏ cho Hùng 'Sẹo' vì cờ bạc. Thằng chó đó đã bỏ trốn rồi. Giờ tao cần tìm Hùng 'Sẹo', càng nhanh càng tốt. Tao thề, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với Uyên, tao sẽ xé xác nó ra, xé xác tất cả những kẻ liên quan!"
Quang chỉ tay về phía những tên đàn em, ánh mắt đầy sát khí như muốn xuyên thủng màn đêm, như một vị tướng ra lệnh cho đạo quân của mình trong trận chiến cuối cùng. "Nghe rõ đây! Chúng mày rải ra khắp Sài Gòn! Lật tung tất cả các bến xe, nhà ga, khu chợ đêm, bệnh viện, những khu ổ chuột, những quán bar, sòng bài ngầm, những kho bãi bỏ hoang, bất cứ chỗ nào có thể chứa người. Tìm tất cả những đứa trẻ hoặc cô quản lý. Đặc biệt, hãy tìm những nơi thuộc về thằng Hùng 'Sẹo', bất kể là sòng bài, tụ điểm bảo kê hay kho hàng, những căn nhà ẩn mình. Lôi cổ thằng chó đó ra đây cho tao. Bằng mọi giá! Báo cho tao ngay nếu có bất cứ manh mối nào, dù là nhỏ nhất. Tao sẽ tự mình đi một hướng, rà soát những điểm nóng mà tao nghi ngờ, đặc biệt là những sòng bài của nó, và những khu vực hắn thường xuyên lui tới, những nơi hắn không ngờ tới nhất!"
Không một lời phản đối, không một câu hỏi. Tùng "Mặt Sẹo" gật đầu chắc nịch, ánh mắt lóe lên sự trung thành tuyệt đối và khao khát được hành động. Hắn biết rằng khi "đại ca" đã ra lệnh, chỉ có một con đường duy nhất là tuân theo và hoàn thành nhiệm vụ, bất kể cái giá phải trả là gì, thậm chí là mạng sống. "Rõ, đại ca! Tụi em đi ngay! Sẽ lật tung cái Sài Gòn này lên cho đại ca!"
Hàng trăm "bóng ma" của Sài Gòn lập tức phân tán, mỗi nhóm một hướng, như những con thiêu thân lao vào bóng đêm, mang theo mệnh lệnh sắt đá của Quang, mệnh lệnh của sự báo thù. Tiếng động cơ xe máy gầm rú lại, tạo nên một bản giao hưởng chết chóc, báo hiệu một đêm không yên bình cho thành phố, một đêm mà máu có thể đổ.
Quang leo lên chiếc xe máy của mình. Gương mặt cậu không còn vẻ trầm tư của Trưởng phòng an ninh, thay vào đó là sự tàn nhẫn, lạnh lùng của một kẻ sẵn sàng làm tất cả để đạt được mục đích, không còn chút khoan nhượng nào, không còn chút nhân tính nào. Cậu biết con đường này sẽ đầy nguy hiểm, và cậu đang quay lại vũng lầy mà cậu đã từng rất khó khăn để thoát ra. Nhưng vì Uyên, cậu chấp nhận tất cả, chấp nhận chìm sâu trở lại vào bóng tối, chấp nhận trở thành ác quỷ để cứu lấy thiên thần của mình, chấp nhận đánh đổi tất cả những gì cậu có.
Cánh cổng trại trẻ mồ côi ở Sài Gòn đêm đó đóng kín như một lời thách thức, giam giữ bí mật về sự biến mất của Uyên, và thắp lên ngọn lửa báo thù trong lòng Quang, một ngọn lửa không thể dập tắt, chỉ có thể bùng cháy cho đến khi kẻ thù bị tiêu diệt. Cậu biết rằng, cuộc chiến thực sự chỉ mới bắt đầu, và cậu sẽ không dừng lại cho đến khi tìm thấy Uyên, dù phải hủy diệt bất cứ thứ gì cản đường, dù phải đạp lên xác chết, dù phải chìm vào địa ngục sâu thẳm nhất. Đây là cái giá của sự lương thiện, cái giá của việc để quá khứ bám lấy. Và Quang, giờ đây, đã sẵn sàng trả cái giá đó, bằng bất cứ cách nào, dù có phải đánh đổi cả sinh mạng.


0 Bình luận