Đường Về Có Em
Lục Trầm Uyên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn Tập

Chương 14: Tôi Xin Được Làm Chiếc Bóng Của Em

0 Bình luận - Độ dài: 4,678 từ - Cập nhật:

Đêm đó, Quang nằm vật vã trên tấm chiếu mục nát, đôi mắt thao láo nhìn lên trần nhà thủng lỗ chỗ, không tài nào chợp mắt được. Tiếng hét xé lòng của Uyên, "Cậu là đồ thất hứa!", cứ vang vọng trong đầu cậu như một lời nguyền rủa, không ngừng ám ảnh, bào mòn tâm can cậu. 

Những hình ảnh về Uyên co ro trong góc tường, về vết tát đỏ ửng trên má cô bé và những mảnh giấy vụn của bức tranh xương rồng cứ hiện rõ mồn một trước mắt cậu, như một thước phim quay chậm đầy đau đớn.

Cậu thật sự ân hận tột cùng về quyết định dại dột và ngu xuẩn của mình. Đáng lẽ ra, cậu đã nghĩ rằng việc thất hứa, việc bỏ lại Uyên một mình sẽ là cách tốt nhất để giải thoát cô bé. 

Cậu nghĩ rằng nếu cậu thất hứa bỏ qua lời hứa đó rồi để Uyên một mình, cô ấy sẽ sớm quên cậu, sẽ sớm trở lại cuộc sống thường ngày của một đứa trẻ bình thường, không bị vướng bận bởi một thằng bụi đời như cậu.

Cô ấy sẽ đi đúng con đường tương lai thành công rực rỡ với những thành tựu trên đỉnh vinh quang mà một kẻ mục ruỗng như cậu không thể mơ tới, không bao giờ có thể sánh bằng. Cậu đã tự ru ngủ bản thân trong ảo tưởng đó.

Suốt hơn một tháng qua, Quang đã cố gắng tin vào lý lẽ tồi tệ của bản thân, rằng sự biến mất của cậu là điều tốt đẹp cho Uyên, là sự hy sinh thầm lặng của cậu. Cậu đã cố chấp nghĩ rằng một đứa trẻ như Uyên sẽ nhanh chóng quên đi một thằng bụi đời bẩn thỉu, một con chó hoang như cậu, sẽ thích nghi với cuộc sống mới trong trại trẻ được bảo bọc, sẽ chuyên tâm học hành và đạt được những thành tựu mà cậu, một kẻ chỉ biết sống lay lắt, không bao giờ có thể chạm tới. 

Cậu đã tự nhủ rằng cô bé sẽ có một cuộc sống an toàn, một tương lai xán lạn, không bị vướng bận bởi cái bóng của cậu.

Nhưng tiếng hét của Uyên trong con hẻm tối tăm đêm qua đã đập tan ảo tưởng đó, như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cậu, khiến cậu bừng tỉnh khỏi cơn mê. Tiếng hét của cô bé không chỉ là tiếng đau đớn thể xác, mà còn là nỗi thất vọng tột cùng, nỗi trách móc sâu xa nhất. 

Cô bé không hề quên cậu. Cô bé đã khổ sở vì sự vắng mặt của cậu, đã chịu đựng nỗi cô đơn và sợ hãi. Và quan trọng hơn, lũ bắt nạt đã lợi dụng sự vắng mặt của cậu để một lần nữa hành hạ cô bé, điều mà cậu không thể chấp nhận được, không thể tha thứ cho chính bản thân mình.

Quang nhắm nghiền mắt, cố gắng xua đi những hình ảnh đau lòng, nhưng chúng cứ hiện rõ mồn một trong tâm trí cậu. Cậu sợ, thật sự rất sợ. Sợ rằng lũ bắt nạt ấy lại đến, lại đánh đập Uyên, lại khiến cô bé ngập tràn trong sợ hãi tột cùng, lại một lần nữa cảm thấy bị bỏ rơi, không có ai bảo vệ. 

Cậu không thể chịu đựng được ý nghĩ đó. Cậu đã thất bại một lần, đã để Uyên một mình chịu đựng, đã làm cô bé thất vọng ê chề. Lần này, cậu sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm đó nữa, dù có phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào, dù có phải chết.

Nỗi ân hận gặm nhấm tâm can Quang, khiến cậu không thể chợp mắt, không thể tìm thấy bình yên trong tâm hồn. Lời hứa của cậu với Uyên không chỉ là một lời nói suông, nó là lời thề từ tận đáy lòng, một lời thề thiêng liêng mà cậu đã khắc ghi. Cậu đã phản bội lời thề đó một cách trắng trợn. 

Cậu đã để Uyên phải chịu đựng nỗi đau mà lẽ ra cậu phải gánh chịu, phải bảo vệ cô bé khỏi tất cả những điều tồi tệ nhất. Giờ đây, mọi lời xin lỗi đều trở nên vô nghĩa, điều duy nhất cậu có thể làm là sửa chữa sai lầm của mình, bằng hành động chứ không phải bằng những lời hứa suông.

Cậu hình dung lại khoảnh khắc cậu ôm Uyên vào lòng, cảm nhận sự run rẩy yếu ớt của cô bé, và nghe thấy tiếng nức nở đau đớn của cô bé. Lời xin lỗi nghẹn ngào của cậu, những giọt nước mắt nóng hổi mà cậu đã cố giấu đi để cô bé không thấy, tất cả đều là bằng chứng cho nỗi hối hận chân thành, không thể che giấu. 

Cậu đã nhận ra rằng cuộc sống của Uyên không thể thiếu cậu, ít nhất là lúc này, và có thể là mãi mãi về sau. Cậu không phải là gánh nặng, mà là một phần quan trọng, một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô bé.

Màn đêm dần nhường chỗ cho ánh bình minh mờ ảo, những tia nắng yếu ớt bắt đầu len lỏi qua khe cửa sổ rách nát. Quang bật dậy, cảm thấy cơ thể rã rời, đau nhức sau trận chiến đêm qua, nhưng tinh thần lại vô cùng kiên định, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. 

Cậu biết mình phải làm gì. Từ giờ trở đi, cậu sẽ luôn đi kè kè với Uyên, bảo vệ cô bé như cũ, không một phút giây nào rời xa, ít nhất là cho đến khi cô bé thực sự không cần cậu nữa. Cậu sẽ là cái bóng của cô bé, là lá chắn vững chắc nhất, là người duy nhất cô bé có thể tin tưởng tuyệt đối giữa thế giới hỗn loạn này.

Quang chuẩn bị đồ đạc một cách vội vã, chỉ có vài thứ đơn giản. Một vài miếng bánh mì khô cứng, một chai nước lọc đã cũ, và con dao găm quen thuộc luôn giấu kỹ trong người, như một phần cơ thể không thể thiếu của cậu. 

Cậu sẽ không để bất cứ kẻ nào dám động đến Uyên thêm một lần nào nữa, dù là một ánh mắt khinh bỉ, một lời nói xúc phạm. Cậu sẽ là người bảo vệ cô bé, bất chấp mọi nguy hiểm, bất chấp mọi hậu quả có thể xảy ra, dù có phải mất mạng.

Cậu ra khỏi căn nhà tạm bợ, bước đi vững chãi hơn hẳn đêm qua, mang theo một sự quyết tâm sắt đá chưa từng có. Hơi lạnh buổi sớm của thành phố se sắt, len lỏi vào từng thớ thịt, nhưng không làm lung lay ý chí của cậu. 

Cậu đi thẳng về phía trại trẻ, đến con đường mà Uyên thường đi học, nơi cậu sẽ chờ đợi cô bé, chờ đợi ánh sáng của cậu. Cậu sẽ chờ cô bé ở đó, như những ngày xưa cũ, nhưng với một sự tận tâm và hối hận sâu sắc hơn nhiều.

Bình minh hé rạng, những tia nắng yếu ớt bắt đầu xuyên qua các tòa nhà cao tầng chọc trời, soi rọi con đường dẫn đến trường học của Uyên, nơi những chiếc xe cộ bắt đầu tấp nập. Học sinh từ các con phố dần đổ về, tiếng nói cười ríu rít, làm xôn xao cả một góc phố đông đúc.

Quang đứng nép mình vào một góc khuất gần cổng trại trẻ, nơi ít người qua lại, ánh mắt cậu dò xét xung quanh một cách cẩn trọng, không bỏ sót bất kỳ ai. Cậu muốn đảm bảo rằng không có bất kỳ kẻ bắt nạt nào dám xuất hiện gần Uyên, không một ai có thể gây nguy hiểm cho cô bé.

Khoảng vài phút sau, cánh cổng trại trẻ mở ra một cách chậm rãi. Uyên bước ra, tay cầm chiếc cặp sách quen thuộc, vai đeo chiếc ba lô nhỏ đã sờn cũ. Vẻ mặt cô bé vẫn còn chút mệt mỏi và buồn bã, vết tát đỏ ửng trên má vẫn còn hơi sưng nhưng không còn sợ hãi tột cùng như đêm qua. Cô bé vẫn đi thẫn thờ như mọi ngày, đôi mắt vẫn vô thức nhìn về phía những góc cây, những con hẻm cũ, nơi Quang thường đứng đợi, nhưng không có chút hy vọng nào trong ánh mắt đó.

Uyên không nghĩ rằng Quang sẽ xuất hiện. Cô bé đã nghĩ rằng sau tất cả, cậu sẽ thực sự rời xa mình, sẽ thực sự biến mất khỏi cuộc đời cô bé, sẽ thực sự thất hứa. Nỗi đau của đêm qua vẫn còn âm ỉ trong lòng cô bé như một vết thương chưa lành, không thể nào nguôi ngoai. 

Cô bé bước đi chậm rãi, như đang cố kéo dài thời gian, không muốn đối mặt với một ngày học mà không có Quang ở bên, không có sự bảo vệ quen thuộc.

Đột nhiên, một bóng hình quen thuộc bước ra từ góc khuất như một phép màu. Quang đứng đó, ánh mắt cậu tuy vẫn lạnh lùng, nhưng lại ẩn chứa một sự kiên định và quan tâm sâu sắc không thể che giấu, chỉ dành riêng cho cô bé.

Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ đi đến bên cạnh Uyên, sánh bước cùng cô bé, như thể đó là điều hiển nhiên và tự nhiên nhất trên đời, như thể cậu chưa từng rời đi.

Uyên giật mình, ngước nhìn. Đôi mắt cô bé mở to vì ngạc nhiên tột độ, rồi dần lấp lánh một niềm vui không nói thành lời, một niềm hạnh phúc dâng trào trong trái tim bé nhỏ. Quang! Cậu! Cậu thật sự đã ở đây! Cô bé không mơ, đây là sự thật hoàn toàn. 

Tim cô bé đập rộn ràng, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp lồng ngực, xua đi những lo lắng và sợ hãi còn sót lại từ đêm qua, thay vào đó là sự bình yên và an toàn tuyệt đối.

"Quang..." Uyên khẽ gọi tên cậu, giọng cô bé nhỏ xíu, như sợ rằng cậu sẽ tan biến nếu cô bé nói to, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ đẹp đẽ sắp tan vỡ.

Quang không trả lời bằng lời nói. Cậu chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt cậu quét qua khuôn mặt còn sưng húp của Uyên, rồi lại cảnh giác nhìn xung quanh, dò xét mọi ánh mắt lạ, mọi đối tượng khả nghi. 

Hành động của cậu đã nói lên tất cả, cậu sẽ ở đây, sẽ bảo vệ cô bé, sẽ không bao giờ rời xa cô bé nữa. Cậu sẽ không để cô bé phải chịu đựng bất cứ điều gì nữa, dù là một ánh mắt khó chịu, một lời nói ác ý.

Họ đi cùng nhau trên con đường đến trường, con đường tấp nập xe cộ và người đi bộ. Uyên vẫn giữ khoảng cách nhất định, có lẽ vì còn chút ngại ngùng hoặc đơn giản là đã quen với việc Quang luôn đi cách cô bé một bước chân. 

Nhưng lần này, Quang lại chủ động đi sát hơn, gần đến mức cánh tay họ đôi khi chạm vào nhau, truyền cho nhau hơi ấm và sự tin cậy, một cảm giác không lời nhưng đầy ý nghĩa. Sự hiện diện của cậu mang lại cho Uyên một cảm giác an toàn tuyệt đối, một sự bình yên mà cô bé đã khao khát bấy lâu, một sự bình yên không gì sánh được giữa thế giới đầy rẫy hiểm nguy.

Trong suốt quãng đường đi, Quang liên tục đảo mắt quan sát. Cậu nhận ra một vài ánh mắt tò mò từ những học sinh khác, những ánh mắt nhìn về phía Uyên với vẻ soi mói, hay thậm chí là ánh mắt của những kẻ bắt nạt đã chạy trốn đêm qua, những ánh mắt đầy thù hằn nhưng cũng đầy sợ hãi. 

Nhưng khi chúng chạm phải ánh mắt sắc lạnh như dao găm của Quang, chúng lập tức quay đi, không dám nhìn thẳng, sợ hãi đến tột độ. Quang biết, lời đe dọa của cậu đã có tác dụng, và chúng sẽ không bao giờ dám động đến Uyên nữa, ít nhất là khi có cậu ở đây.

Khi đến cổng trường, Quang dừng lại. Cậu không bước vào, vẫn giữ khoảng cách quen thuộc, nhưng lần này lại đứng gần hơn một chút. Cậu vẫn đứng đó, như một cái bóng quen thuộc, kiên định, chờ đợi Uyên.

Uyên quay lại, nhìn cậu. Ánh mắt cô bé giờ đây đã không còn sợ hãi hay lo lắng, mà thay vào đó là sự biết ơn sâu sắc và một tình cảm không nói thành lời, một niềm tin tuyệt đối không gì lay chuyển được.

"Mày đi học đi." Quang nói, giọng cậu vẫn cộc cằn, nhưng ẩn chứa sự quan tâm sâu sắc. "Chiều tao sẽ đợi mày ở đây, không đi đâu cả."

Uyên gật đầu. Cô bé không nói gì thêm, chỉ khẽ mỉm cười. Nụ cười của cô bé rạng rỡ hơn bao giờ hết như một bông hoa nhỏ vừa được tưới nước sau cơn hạn hán kéo dài, tươi tắn và đầy sức sống. Cô bé tin tưởng cậu. Cô bé biết cậu sẽ giữ lời, sẽ không bao giờ rời xa cô bé nữa.

Sau khi tiễn Uyên vào trường, Quang không đứng lại như mọi ngày mà quay lưng, bước nhanh về phía khu ổ chuột. Vừa đi, cậu vừa nghĩ về những gì đã xảy ra đêm qua, về lời hứa thất bại của mình, về nỗi đau mà cậu đã gây ra cho Uyên.

Cậu cảm thấy mình cần phải làm gì đó, không chỉ là bảo vệ Uyên khỏi những kẻ bắt nạt, mà còn là tìm cách để không phải sống lay lắt như thế này mãi mãi. Cậu muốn có một tương lai tốt đẹp hơn cho cả hai, một tương lai mà cậu có thể tự hào mà không phải cúi đầu.

Quang rẽ vào một con hẻm nhỏ, tối tăm, nơi thường có những đống rác lớn để tìm kiếm những món đồ có thể bán được. Mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi, mùi của rác thải, ẩm mốc và nước đọng, nhưng cậu đã quá quen với nó, gần như không còn cảm nhận được. 

Cậu bắt đầu lục lọi giữa những bao tải rác bẩn thỉu, đôi mắt tinh tường tìm kiếm những vỏ chai nhựa, những mảnh kim loại, hoặc bất cứ thứ gì có giá trị có thể bán được để kiếm vài đồng bạc lẻ.

Khi cậu đang cúi xuống, một âm thanh lạ khiến cậu ngẩng đầu lên. Ở cuối con hẻm cụt, nơi những bức tường ẩm mốc và bẩn thỉu bao quanh, có hai bóng người đang run rẩy ép sát vào tường, tìm cách trốn tránh. 

Đó là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc sang trọng, và một cô bé nhỏ hơn Quang một chút, có lẽ khoảng mười hai, mười ba tuổi, dáng người thanh mảnh, khuôn mặt trắng trẻo. Họ mặc những bộ đồ sạch sẽ, đẹp đẽ, sang trọng, hoàn toàn lạc lõng giữa cảnh bẩn thỉu của con hẻm, như hai người từ thế giới khác lạc bước vào đây.

Quang vô tình lướt qua, ánh mắt cậu không định làm gì, không định xen vào chuyện của người khác. Cậu đã quá quen với việc nhìn thấy những người lạc đường trong khu ổ chuột, những kẻ bị lừa gạt hoặc vô tình đi lạc và cậu không muốn gây sự chú ý không cần thiết.

Tuy nhiên, khi tầm mắt cậu chạm vào bóng dáng cao lớn, gầy gò đang đứng chắn trước mặt hai mẹ con, sát khí trong người cậu liền tăng cao đột ngột, một cảm giác tức giận bùng lên.

"Thằng Tám Gù!" Quang gằn giọng, nhận ra kẻ đang chặn đường hai mẹ con kia chính là Tám Gù, một trong những tên côn đồ chuyên quấy rối ở khu này và cũng là kẻ từng bắt nạt Uyên. Nhớ đến đêm qua, nhớ đến việc Uyên bị đánh đập thảm hại, lửa giận trong lòng Quang lại bùng lên một cách dữ dội, không thể kiểm soát.

Tám Gù giật mình quay lại. Hắn ta không ngờ lại gặp Quang ở đây, và càng bất ngờ hơn với ánh mắt lạnh lùng, đầy sát khí của Quang. Quang bước đến gần, từng bước chân chậm rãi nhưng chắc chắn, như một con mãnh thú đang tiến đến con mồi, đầy uy hiếp.

"Mày đang làm cái quái gì ở đây?" Quang lạnh lùng nói, giọng cậu trầm thấp, mang theo sự đe dọa rõ rệt. Đôi mắt cậu ánh lên vẻ chết chóc, khiến Tám Gù rùng mình, lạnh sống lưng. "Dám động đến người khác à? Mày chán sống rồi sao, đồ rác rưởi?"

Tám Gù lắp bắp, sợ hãi lùi lại, chân run lập cập. Hắn ta biết Quang là kẻ không dễ đối phó, và ánh mắt lúc này của Quang còn đáng sợ hơn những lần trước rất nhiều, như một con quỷ dữ. Hắn không muốn rước họa vào thân, không muốn bị Quang đánh cho bán sống bán chết một lần nữa. "Không... không có gì... tao chỉ... đi ngang qua thôi... đại ca... tao đi ngay đây!"

"Biến!" Quang gầm lên, giọng cậu vang vọng khắp con hẻm, khiến những tiếng vọng lại cũng đầy sự đe dọa. "Biến ngay lập tức! Trước khi tao cho mày biết tay, biết thế nào là địa ngục!"

Tám Gù hoảng sợ tột độ, lập tức chạy ngay lập tức, không dám ngoái đầu lại dù chỉ một lần, bỏ mặc hai mẹ con kia. Hắn ta lao ra khỏi con hẻm như một cơn gió, sợ hãi ánh mắt của Quang còn hơn cả cái chết, sợ hãi sự tàn bạo của Quang.

Quang quay lại nhìn hai mẹ con. Người phụ nữ và cậu bé vẫn còn run rẩy, ép sát vào bức tường bẩn thỉu. Họ cao hơn cậu, đặc biệt là cậu bé kia, dáng người thanh mảnh, khuôn mặt trắng trẻo, thư sinh. 

Cậu thấy hai kẻ này thật lạ lùng. Họ là người thành phố, trông cũng là nhà giàu, khá giả, quần áo không một vết bẩn, lại đứng trong con hẻm hôi thối này, trong một khu ổ chuột nguy hiểm. 

Và điều đáng ngạc nhiên hơn cả, họ không hề chê cậu hôi thối, rách nát, không hề tỏ vẻ khinh bỉ hay sợ hãi cậu như những người thành phố khác mà cậu từng gặp. Trừ Uyên, đây là lần đầu cậu thấy một người không chê một con chó hoang như cậu, không có vẻ gì là sợ hãi hay ghê tởm cậu, thậm chí còn ánh lên vẻ biết ơn.

Cả hai mẹ con nhìn Quang với ánh mắt đầy biết ơn và ngưỡng mộ. Người phụ nữ khẽ cúi đầu: "Cảm ơn cậu... Cảm ơn cậu rất nhiều..." Cô bé bên cạnh cũng lí nhí. "Cảm ơn anh..."

Quang không tò mò cho lắm về lý do họ ở đây, cũng không quan tâm đến lời cảm ơn sáo rỗng. Cậu chỉ thấy rất lạ, rất khác biệt so với những gì cậu từng biết về người thành phố giàu có. Quang lạnh lùng nói, giọng cậu vẫn giữ vẻ cộc cằn thường ngày: "Nên làm. Chúng mày nên đi đi, chỗ này không an toàn đâu. Muốn chết thì cứ ở lại." Cậu không muốn họ ở lại đây để gặp rắc rối, vì cậu không muốn phải dây dưa thêm nữa.

Nói rồi, Quang xoay người đi về phía nhà cậu, tiếp tục công việc nhặt rác như thường ngày, giúp lũ trẻ kiếm thêm vài đồng bạc lẻ để mua cơm. 

Cuộc gặp gỡ kỳ lạ này, dù chỉ thoáng qua, đã gieo vào lòng cậu một hạt giống tò mò về thế giới bên ngoài, về những người không phán xét cậu qua vẻ bề ngoài, những người không ghê tởm cậu. 

Nó như một dấu hiệu cho một sự thay đổi lớn hơn, một con đường mới sắp mở ra trong cuộc đời của cậu, một con đường mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới, chưa bao giờ dám mơ ước.

Giờ giải lao đầu tiên, Uyên ngồi ở một góc sân trường, mở hộp thức ăn sáng của mình. Hôm nay cô bé có một chiếc bánh bao nhân thịt to, nóng hổi, được trại trẻ phát. Cô bé bẻ đôi chiếc bánh, cẩn thận bọc lại một nửa bằng tờ giấy ăn và giữ trong tay. Ánh mắt cô bé lại vô thức nhìn ra cổng trường, nơi Quang đang đợi, nơi có cái bóng quen thuộc của cậu.

Quang vẫn đứng ở đó, dựa lưng vào bức tường cũ kỹ, ánh mắt cậu cảnh giác quét qua những học sinh ra vào, những người đi đường. Cậu biết Uyên đang nhìn mình. Cậu khẽ gật đầu, như một tín hiệu. Uyên hiểu ý, cô bé cầm nửa chiếc bánh bao, lặng lẽ đi về phía cổng trường, tiến về phía cậu.

Cô bé đưa nửa chiếc bánh bao qua khe cổng. "Cậu ăn đi." Giọng Uyên nhỏ nhẹ, đầy sự quan tâm.

Quang đón lấy chiếc bánh, tay cậu khẽ chạm vào tay Uyên, một khoảnh khắc nhỏ bé nhưng ấm áp. Chiếc bánh bao vẫn còn ấm nóng, lan tỏa hơi ấm sang bàn tay thô ráp của cậu. 

Quang không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, một cách chấp nhận. Cậu biết Uyên luôn dành phần ngon nhất cho cậu, luôn nghĩ đến cậu trong mọi bữa ăn. Nửa chiếc bánh bao này không chỉ là thức ăn, nó là sự quan tâm, là tình cảm mà Uyên dành cho cậu, là lời tha thứ không lời cho sự thất hứa của cậu.

Quang ăn hết nửa chiếc bánh bao một cách chậm rãi, nhai kỹ từng miếng, cảm nhận vị ngon ngọt của nhân thịt và sự mềm mịn của vỏ bánh. Nó ngon hơn bất cứ thứ gì cậu từng ăn, bởi vì nó được chia sẻ từ Uyên, được thấm đẫm tình cảm của cô bé. Cậu nhìn Uyên đang ăn nốt phần bánh còn lại, ánh mắt cậu tràn đầy sự ấm áp, xen lẫn nỗi hối hận và sự quyết tâm bảo vệ.

Suốt cả ngày hôm đó, Quang vẫn đứng ở cổng trường, như một cái bóng kiên định, không rời đi. Cậu chờ đợi Uyên ở mỗi giờ giải lao, ở mỗi buổi ra chơi. Uyên không cần phải tìm cậu, cậu luôn ở đó, trong tầm mắt cô bé như một người bảo vệ thầm lặng. Dù không nói nhiều, sự hiện diện của cậu đã là lời cam đoan lớn nhất, là lời hứa được thực hiện bằng hành động.

Giờ ăn trưa, Uyên lại nhận được một suất cơm đơn giản từ trại. Cô bé ngồi ăn cùng các bạn trong phòng ăn, nhưng tâm trí vẫn hướng về phía cổng trường, nơi Quang vẫn đang đứng đó. 

Cô bé biết Quang vẫn đang ở ngoài đó, có lẽ cậu vẫn chưa có gì vào bụng. Uyên chỉ ăn một nửa suất cơm, phần còn lại cô bé cố gắng để dành, nhưng không tiện mang ra ngoài vào lúc này.

Chiều tan học, Quang đã đứng sẵn ở cổng trường, ánh mắt cậu đã hướng về phía cánh cổng trước khi Uyên kịp bước ra. Khi thấy Uyên bước ra, cậu lập tức đi đến bên cạnh cô bé. 

Không một lời nói, chỉ có sự hiện diện kiên định và ánh mắt đầy sự bảo vệ, sự quyết tâm không để cô bé một mình nữa. Họ lặng lẽ đi về phía trại trẻ, bước chân song song, thân thiết hơn bao giờ hết, như hai con người gắn bó không thể tách rời.

Trên đường về, Uyên khẽ đưa chiếc bánh bao từ buổi sáng mà cô bé đã cất kỹ trong túi cặp cho Quang, đó là một nửa chiếc bánh bao còn lại từ suất ăn trưa của cô bé. "Cậu ăn đi. Chắc cậu đói rồi."

Quang đón lấy chiếc bánh bao. Lần này, cậu không giấu sự ngạc nhiên. Cậu đã nghĩ Uyên sẽ ăn hết, hoặc sẽ không nhớ đến cậu. Nhưng cô bé lại dành phần cho cậu, cất giữ cẩn thận suốt cả buổi sáng. Điều này khiến trái tim cậu ấm áp lạ thường, một cảm giác chưa từng có. 

"Cảm ơn mày." Giọng cậu vẫn cộc cằn, nhưng ẩn chứa sự biết ơn sâu sắc, một sự trân trọng chân thành.

Quang ăn chiếc bánh bao trong im lặng, cảm nhận từng vị ngọt mặn của nhân, từng thớ bánh mềm. Sự quan tâm nhỏ bé của Uyên khiến cậu càng thêm ân hận về những gì mình đã nghĩ, đã làm. Uyên không hề yếu đuối. 

Cô bé mạnh mẽ hơn cậu tưởng rất nhiều, mạnh mẽ hơn cả cậu khi phải chịu đựng một mình. Và cô bé xứng đáng được bảo vệ, được yêu thương, được trân trọng.

Khi đến cổng trại, Quang lại dừng lại. Cậu nhìn Uyên bước vào, nhìn cánh cửa khép lại. Lần này, ánh mắt cậu không còn sự lo lắng tột độ, mà là một sự quyết tâm sắt đá, một lời thề im lặng. Cậu sẽ ở đây. Cậu sẽ bảo vệ cô bé. Mãi mãi, cho đến khi nào cô bé không cần cậu nữa.

Quang quay người lại, bước chân khập khiễng trở về khu ổ chuột. Con hẻm tối tăm lại hiện ra trước mắt cậu, nhưng lần này, nó không còn đáng sợ nữa. Cơn giận dữ ban đầu đã tan biến, thay vào đó là một sự bình tĩnh đáng ngạc nhiên, cùng với nỗi hối hận sâu sắc nhưng đã được chấp nhận. Cậu đã bảo vệ Uyên. Cậu đã không để cô bé một mình.

Lời hứa của Uyên vang vọng trong đầu Quang: "Cậu là đồ thất hứa! Cậu đã hứa là sẽ mãi bên tôi không... không rời bỏ mà!" Cậu biết, cậu đã thất hứa một cách trắng trợn, vì cậu đã không ở bên cô bé đúng lúc, đã để cô bé phải chịu đựng nỗi đau. Nhưng cậu cũng đã đến, đã kịp thời bảo vệ cô bé, và quan trọng hơn, cậu đã nhận ra sai lầm của mình. Lần này, cậu sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra nữa.

Quang đi về nhà mình, nơi lũ trẻ đang ngủ say. Cậu nằm xuống trên tấm chiếu cũ, nhìn lên trần nhà rách nát, suy nghĩ về tương lai của mình và của Uyên, và cả cuộc gặp gỡ kỳ lạ ban sáng. 

Dù cuộc sống vẫn khắc nghiệt, dù nguy hiểm vẫn rình rập, nhưng Quang biết mình sẽ mạnh mẽ hơn. Cậu sẽ không chỉ sống sót, mà còn sống vì Uyên, vì lời hứa đã được khắc sâu hơn bao giờ hết. 

Tình yêu, sự hối hận, và cuộc gặp gỡ định mệnh ban sáng đã thay đổi cậu, biến cậu thành một người đàn ông trưởng thành hơn, kiên cường hơn, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách để bảo vệ ánh sáng của đời mình, và có lẽ, để tìm một con đường mới cho chính cậu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận