Đường Về Có Em
Lục Trầm Uyên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn Tập

Chương 13: Xin Lỗi Em, Hãy Tha Thứ Cho Tôi

0 Bình luận - Độ dài: 3,916 từ - Cập nhật:

Tiếng hét tuyệt vọng của Uyên xé toạc không gian tĩnh mịch của con hẻm, vang vọng đến tận những ngóc ngách sâu thẳm nhất của thành phố, nơi những ánh đèn đường hiu hắt soi rọi. "Quang! Cậu là đồ thất hứa! Cậu đã hứa là sẽ mãi bên tôi không... không rời bỏ mà!" 

Tiếng kêu ấy không chỉ là một lời trách móc đầy tủi hờn, mà còn là tiếng lòng tan vỡ của một đứa trẻ đang chịu đựng nỗi đau tột cùng, một tiếng gọi tên hy vọng cuối cùng giữa bóng đêm tuyệt vọng.

Những kẻ bắt nạt sững sờ trong giây lát trước tiếng hét bất ngờ, chói tai của Uyên. Chúng không ngờ cô bé yếu đuối, nhút nhát này lại có thể gào lên mạnh mẽ đến vậy. 

Sự bất ngờ chỉ kéo dài trong chốc lát, sau đó là những tiếng cười cợt lớn hơn, đầy vẻ khinh bỉ và hả hê. "Mày la lối gì thế? Thằng ăn mày của mày đâu mà không đến cứu mày! Nó bỏ mày rồi, đồ ngu!" Chúng càng nói càng ác độc, càng nhẫn tâm.

Ở một góc khu ổ chuột quen thuộc, cách con hẻm Uyên đang gặp nạn không quá xa, Quang đang ngồi trên bậc cửa cũ nát của căn nhà tạm bợ, gặm miếng bánh mì khô khốc, mắt nhìn vô định về phía ánh đèn thành phố. 

Đêm đã xuống sâu, nhưng khu ổ chuột vẫn nhộn nhịp những tiếng cãi vã, tiếng xe cộ ầm ĩ từ đường lớn vọng vào, hòa lẫn với tiếng rao hàng yếu ớt. Suốt hơn một tháng qua, Quang đã cố gắng gạt bỏ Uyên ra khỏi tâm trí, cố gắng thuyết phục bản thân rằng đó là điều tốt nhất cho cô bé.

Trong những ngày tháng đó, Quang đã tự ru ngủ mình bằng một ý nghĩ đau đớn nhưng đầy hy vọng: nếu cậu thất hứa, nếu cậu bỏ qua lời hứa đó và để Uyên một mình, cô ấy sẽ sớm quên cậu. 

Cô bé sẽ sớm trở lại cuộc sống thường ngày của một học sinh bình thường, sẽ đi đúng con đường tương lai thành công rực rỡ với những thành tựu trên đỉnh vinh quang mà một kẻ mục ruỗng như cậu không thể mơ tới, không bao giờ có thể sánh bằng. Cậu tin rằng sự biến mất của mình sẽ giúp Uyên thoát khỏi cái bóng của khu ổ chuột, thoát khỏi những rắc rối mà cậu luôn mang theo.

Cậu nghĩ rằng Uyên sẽ tìm thấy những người bạn mới, sẽ có một cuộc sống an toàn và hạnh phúc trong môi trường trại trẻ được bảo bọc. Cậu đã lầm, đã lầm to. Tình cảm mà Uyên dành cho cậu, một thằng bụi đời không tên tuổi, hóa ra lại lớn hơn những gì cậu có thể tưởng tượng.

Nó không phải là một tình cảm thoáng qua, mà là một sợi dây gắn kết sâu sắc, bền chặt. Chính sự vắng mặt của cậu đã khiến cô bé còn khó khăn hơn, còn đau khổ hơn lúc cậu ở bên, vì cô bé luôn chờ đợi trong vô vọng.

Quang cũng không thể ngờ rằng những kẻ bắt nạt trong trường học, những kẻ từng khiếp sợ khi có cậu ở bên, lại dám một lần nữa động tới cô bé, dám làm hại Uyên. Cậu đã quá chủ quan, quá ngu ngốc khi tin rằng Uyên sẽ an toàn khi không có cậu. Cậu đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của thế giới bên ngoài, và cả sức mạnh của tình cảm mà Uyên dành cho mình.

Đột nhiên, giữa những âm thanh hỗn tạp của đêm khuya, một tiếng hét chói tai, lạc đi vì sợ hãi và đau đớn xuyên thẳng vào tai cậu, như một mũi dao đâm vào tim.

"Quang! Cậu là đồ thất hứa! Cậu đã hứa là sẽ mãi bên tôi không... không rời bỏ mà!"

Trái tim Quang như bị ai đó bóp nghẹt, ngừng đập trong vài giây. Giọng nói ấy... không lẫn vào đâu được. Giọng của Uyên! Tiếng hét đó mang theo nỗi tuyệt vọng tột cùng, sự đau đớn tột độ, và cả sự trách móc không nguôi. Quang đứng phắt dậy, miếng bánh mì khô khốc rơi khỏi tay, lăn lóc trên nền đất bẩn thỉu, bị giày xéo dưới chân cậu. Cậu không thể nhầm lẫn. Uyên đang gặp nguy hiểm! Cô bé đang cần cậu!

Lúc này, mọi lời xin lỗi muộn màng đều để lại sau lưng. Mọi suy nghĩ tính toán về tương lai của Uyên, mọi sự kiềm chế bản thân, mọi lời hứa không đánh nhau đều tan biến trong khoảnh khắc. 

Cậu vô cùng, vô cùng hối hận, hối hận tột cùng khi nghe thấy tiếng hét đầy thống khổ ấy của Uyên. Nỗi hối hận đó như một ngọn lửa thiêu đốt tâm can, khiến cậu chỉ muốn xé xác bản thân.

Quang lập tức vồ tới như một con chó hoang đang bị thương nhưng vẫn lao vào bảo vệ chủ nhân của mình. Cậu lao đi như một mũi tên xé gió, mặc cho những vết thương cũ còn âm ỉ nhức nhối, mặc cho cơ thể còn mệt mỏi. 

Cậu lao qua những con hẻm tối tăm, vượt qua những đống rác bốc mùi nồng nặc, băng qua những con đường đất lầy lội trơn trượt, hướng thẳng về phía tiếng hét vừa rồi, nơi ánh sáng duy nhất của cậu đang bị vùi dập.

Tiếng hét của Uyên vang vọng trong đầu Quang, thúc giục cậu nhanh hơn, nhanh hơn nữa, vượt qua giới hạn của bản thân. Cậu đã thất hứa một cách trắng trợn. Cậu đã để cô bé một mình. Cậu đã để cô bé phải chịu đựng sự sợ hãi đó một lần nữa, và còn tệ hơn trước. 

Cảm giác tội lỗi và giận dữ bốc lên ngùn ngụt, không chỉ giận những kẻ đã làm hại Uyên, mà còn giận chính bản thân cậu vì sự ngu xuẩn của mình.

Khi đến gần con hẻm, Quang nghe rõ hơn tiếng cười nhạo báng, tiếng la hét đầy độc địa và cả tiếng khóc nức nở của Uyên, yếu ớt nhưng đầy đau đớn. Cảnh tượng đập vào mắt cậu khiến máu trong người cậu sôi lên, gân xanh nổi đầy trên trán. 

Uyên đang co ro trong góc tường, bị ba bốn đứa nữ sinh lớn hơn vây quanh, chúng đang cười cợt, đá vào người cô bé không thương tiếc. Chiếc cặp sách và những cuốn sách vở vương vãi trên nền đất, một mảnh giấy có hình vẽ xương rồng bị xé nát nằm lăn lóc, như một lời nhắc nhở về sự thất hứa của cậu.

Ánh mắt Quang lập tức chuyển sang màu đỏ rực, như có lửa cháy bên trong. Cơn thịnh nộ bùng phát, xóa tan mọi sự điềm tĩnh, mọi lý trí mà cậu đã cố gắng xây dựng trong hơn một tháng qua.

Cậu không còn là Quang của những lời hứa, của sự kiềm chế. Cậu trở lại là con thú dữ của khu ổ chuột, con thú luôn sẵn sàng xé xác bất cứ kẻ nào dám động đến "người của mình", động đến ánh sáng của đời cậu.

"Dừng lại!" Giọng Quang gầm lên, khàn đặc và đầy giận dữ, vang vọng khắp con hẻm, khiến lũ nữ sinh giật mình quay lại. Khuôn mặt cậu biến dạng vì tức giận, ánh mắt sắc như dao găm, đầy vẻ chết chóc. Chúng chưa từng thấy Quang trong trạng thái này, chúng chỉ biết cậu là một thằng bụi đời lầm lì, không ngờ lại có thể đáng sợ đến thế.

Lũ nữ sinh sửng sốt, đôi mắt chúng mở to vì sợ hãi nhìn Quang. Bộ dạng của cậu lúc này thật đáng sợ, quần áo lấm lem bùn đất, tóc tai bù xù, ánh mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống chúng. Chúng chưa kịp phản ứng, Quang đã lao vào như một cơn bão, không cho chúng một giây để suy nghĩ hay bỏ chạy.

Hắn ta là kẻ đầu tiên phải hứng chịu cơn thịnh nộ tột cùng của Quang. Tên cầm đầu, vẫn còn đang đứng gần Uyên nhất, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Quang vung nắm đấm. Một cú đấm trực diện vào mặt, không chút do dự, không chút nương tay, mang theo tất cả sự hối hận và giận dữ của cậu. Tiếng "rắc" khô khốc vang lên, theo sau là tiếng la thất thanh. Con nhỏ đó ngã lăn ra, ôm mặt rên rỉ thảm thiết. Mũi nó chảy máu xối xả, có lẽ đã bị gãy.

Hai đứa còn lại hoảng sợ tột độ, lùi lại, định bỏ chạy khỏi cơn thịnh nộ đáng sợ này. Nhưng Quang nhanh hơn, như một con báo săn mồi. Cậu nắm lấy tóc một đứa, giật mạnh khiến nó ngã dúi dụi, đập đầu xuống đất.

Sau đó, cậu tung một cú đá hiểm hóc vào bụng đứa còn lại, khiến nó ôm bụng, gập người lại, ngã lăn ra đất, nôn khan. Sự tàn bạo, tốc độ và sức mạnh phi thường của Quang khiến chúng không kịp phản ứng hay chống đỡ.

Không dừng lại ở đó, Quang lao đến đứa cầm đầu đang cố gắng đứng dậy, lê lết thân mình. Cậu túm lấy cổ áo nó, nhấc bổng lên khỏi mặt đất, kề sát khuôn mặt giận dữ của mình vào mặt nó. Đôi mắt cậu ánh lên sự khát máu, muốn xé nát kẻ đã làm hại Uyên.

"Mày... mày dám động vào nó sao? Mày dám làm tổn thương nó sao! Tao sẽ giết chết mày!" Giọng cậu gằn lên, đầy vẻ chết chóc, không còn là giọng nói của một con người.

Uyên, vẫn đang co ro dưới đất, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng kinh hoàng đó. Cô bé ngước nhìn Quang, đôi mắt vẫn còn đọng nước mắt, nhưng ánh mắt đã thay đổi. 

Từ sự sợ hãi tột độ, nó chuyển sang ngạc nhiên, rồi là một tia hy vọng mong manh, và cuối cùng là sự lo lắng. Quang đã đến. Cậu đã không bỏ rơi cô bé. Cậu đã quay lại! Nhưng cậu lại trở nên đáng sợ như vậy.

"Thằng... thằng ranh con... mày dám!" Con nhỏ cầm đầu lắp bắp, khuôn mặt tái mét vì sợ hãi trước ánh mắt giết người của Quang. Nó chưa bao giờ nghĩ rằng một thằng bụi đời lại có thể đáng sợ đến vậy, lại có thể mang theo khí chất của một tử thần.

Quang giơ nắm đấm lên cao, định giáng một đòn chí mạng, kết liễu kẻ đã làm hại Uyên. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt cậu chợt chạm vào ánh mắt của Uyên. 

Đôi mắt trong veo của cô bé, dù vẫn còn đọng nước mắt nhưng lại ánh lên sự đau khổ, sự sợ hãi, và cả sự van nài, cầu xin cậu dừng lại. Cô bé không muốn Quang trở thành một kẻ bạo lực, một kẻ giết người như thế. Cô bé không muốn cậu phải gánh thêm tội lỗi vì mình.

Cái nắm đấm đang giơ lên khựng lại giữa không trung, chỉ cách mặt con nhỏ đó vài phân. Cơn giận dữ trong Quang không hề giảm bớt, vẫn sôi sục trong lồng ngực, nhưng một phần lý trí đã quay trở lại một cách mạnh mẽ. Cậu nhớ lại lời hứa của mình với Uyên. 

"Tao sẽ cố gắng không đánh nhau nếu không cần thiết." Cậu đã hứa sẽ không đánh nhau vô cớ, sẽ không làm Uyên phải thất vọng, sẽ không để cô bé nhìn thấy mình trong hình dạng một con quỷ.

Quang hất mạnh con nhỏ cầm đầu xuống đất, khiến nó ngã lăn ra, hoảng loạn ôm mặt, rên rỉ thảm thiết. "Biến đi! Lần sau còn dám động vào cô ấy, dù chỉ một sợi tóc, tao sẽ bẻ gãy cổ mày! Mày sẽ phải sống không bằng chết!" 

Giọng cậu vẫn đầy giận dữ nhưng đã bớt phần hung bạo, thay vào đó là sự đe dọa lạnh lùng, tàn nhẫn. Lũ nữ sinh run rẩy, lập tức bò dậy và cắm đầu chạy trốn, không dám quay đầu lại nhìn, sợ hãi đến tột độ.

Con hẻm trở lại sự tĩnh lặng đáng sợ, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của Quang và tiếng nức nở nhỏ của Uyên. Quang quay lại, nhìn Uyên. Cô bé vẫn ngồi đó, co ro, run rẩy, đôi mắt vẫn nhìn cậu đầy sợ hãi nhưng cũng đầy sự nhẹ nhõm, như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng.

Quang bước lại gần Uyên, khụy gối xuống, cơ thể cậu vẫn còn run rẩy vì cơn thịnh nộ vừa rồi. Cậu đưa tay ra, khẽ chạm vào má cô bé, nơi vẫn còn in hằn vết tát đỏ ửng, nóng rát. Cậu thấy vết máu khô trên khóe môi cô bé. "Đau không?" 

Giọng cậu khàn khàn, đầy sự hối hận tột cùng, đầy sự xót xa. Cậu đã không ở bên cô bé khi cô bé cần cậu nhất, cậu đã để cô bé phải chịu đựng những chuyện này.

Uyên không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, nước mắt lại trào ra, lăn dài trên má. Cô bé lao vào lòng Quang, ôm chặt lấy cậu, khóc nức nở, vùi mặt vào ngực cậu. Toàn thân cô bé vẫn run rẩy, nỗi sợ hãi vẫn còn hiện hữu, nhưng đã dịu đi rất nhiều khi có Quang bên cạnh, hơi ấm từ cậu truyền sang.

Quang vụng về ôm lấy Uyên, vỗ nhẹ lên lưng cô bé, tay cậu khẽ run lên. Nước mắt cậu cũng bắt đầu ươn ướt, dâng lên trong khóe mắt, nhưng cậu sợ Uyên thấy nên cậu càng ôm chặt lấy cô bé, vùi mặt vào mái tóc cô bé, giấu đi giọt nước mắt hối hận. Đây là lần đầu tiên giọng cậu không còn khô khốc, không còn cộc cằn, mà trở nên mềm mại, đầy sự đau khổ và ân hận.

"Tao xin lỗi mày, xin lỗi mày rất nhiều. Đáng lẽ ra tao không nên nghĩ vậy, tao nghĩ nếu thất hứa mày, mày sẽ vô cùng thất vọng và quên đi tao. Mày sẽ bước tiếp con đường của mày, một con đường rộng lớn với tương lai đầy hứa hẹn chứ không phải một ngõ cụt khi đi chung với tao. Một thằng bụi đời mục ruỗng như tao." 

Giọng Quang run rẩy, những lời nói nghẹn ngào bật ra từ tận đáy lòng, những lời mà cậu đã giấu kín bấy lâu nay. Cậu đã thật ngu ngốc khi nghĩ rằng việc rời xa cô bé là tốt cho cô bé.

Uyên cứ khóc mãi, không ngừng, những tiếng nức nở của cô bé như xé lòng Quang. Cậu biết, đây không chỉ là nỗi sợ hãi vì bị đánh, mà còn là nỗi ấm ức, nỗi thất vọng vì cậu đã không xuất hiện sớm hơn. Cậu đã để cô bé cảm thấy bị bỏ rơi, cảm thấy cô đơn.

"Nín đi. Tao ở đây rồi. Tao sẽ không bao giờ rời xa mày nữa." Quang thì thầm, giọng cậu mềm mại hơn bao giờ hết, cố gắng xoa dịu nỗi đau của cô bé. Cậu dùng tay xoa nhẹ lên mái tóc rối bời của Uyên, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô bé. Hơi ấm đó, dù nhỏ bé, lại mang lại cho cậu một cảm giác quen thuộc, một sự bình yên kỳ lạ giữa sự hỗn loạn và nguy hiểm.

Uyên dần ngừng khóc, nhưng vẫn rúc sâu vào lòng Quan, như một chú mèo con đang tìm kiếm sự che chở tuyệt đối. Cô bé hít hà mùi hương quen thuộc của cậu, mùi của đất, của gió, và một chút mùi thuốc lá cũ. Mùi hương đó khiến cô bé cảm thấy an toàn hơn bất cứ mùi hương nào khác, an toàn hơn cả thế giới bên ngoài.

"Chúng... chúng nó xé bức tranh tôi vẽ cậu... xé nát hết rồi..." Uyên nói khẽ, giọng mũi nghèn nghẹn, đầy sự tủi thân. Cô bé vẫn còn ôm chặt Quang, chỉ ngẩng đầu lên một chút, ánh mắt buồn bã nhìn về phía những mảnh giấy vụn nằm rải rác trên đất.

Quang nhìn theo ánh mắt Uyên. Những mảnh giấy vụn, trong đó có bức vẽ cây xương rồng kiên cường, và hình ảnh cậu che ô cho cô bé dưới mưa. Cơn giận lại bùng lên trong lòng cậu, nhưng cậu cố gắng kiềm chế, không để nó bộc phát nữa. Cậu biết, giờ đây, điều quan trọng nhất là Uyên, là nỗi đau của cô bé.

"Mặc kệ chúng nó. Mày đã vẽ tao, bây giờ để tao vẽ lại cho mày, đẹp hơn. Nếu mày thích bức đó chờ trời mưa tao sẽ ra đứng cho mày vẽ." Quang nói, giọng cậu trấn an, tuy vẫn còn khàn nhưng đã trở lại vẻ cộc cằn thường ngày, chỉ là lần này nó mang theo sự dịu dàng hiếm có. 

Cậu không phải là họa sĩ nhưng cậu muốn an ủi cô bé, muốn nói rằng những kỷ niệm của họ không thể bị xé nát dễ dàng như vậy, rằng tình cảm của họ vẫn còn nguyên vẹn.

Uyên khẽ mỉm cười, nụ cười buồn bã nhưng ánh lên tia hy vọng. Cô bé tin lời Quang. Dù những bức vẽ đó có bị xé nát nhưng hình ảnh của cậu và những ký ức về cậu, vẫn sẽ mãi trong tim cô bé, không thể nào mất đi. Cô bé cảm thấy thật may mắn vì có Quang, dù cậu có cục cằn, dù cậu có ở thế giới khác, nhưng cậu luôn ở đó khi cô bé cần.

"Thật không đó, cậu cũng biết vẽ à. Khi nào vẽ nói tôi trước, tôi sẽ cho cậu chiêm ngưỡng bộ đồ đẹp nhất của tôi." Quang khẽ đỏ mặt, nhưng chỉ lạnh lùng "Ừ!" một cái

Quang giúp Uyên đứng dậy, từng động tác đều cẩn trọng. Cậu cẩn thận nhặt lại những cuốn sách và đồ dùng học tập của cô bé, gom lại vào chiếc cặp đã bị hất tung, phủi sạch bụi bẩn. 

Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ làm. Mỗi hành động của cậu đều thể hiện sự quan tâm sâu sắc, một sự hối lỗi không lời, một lời xin lỗi chân thành hơn cả ngàn lời nói.

Uyên nhìn Quang nhặt từng món đồ. Cô bé thấy những vết sẹo mới trên tay cậu, những vết bầm tím vẫn còn rải rác trên cánh tay, trên khuôn mặt. Cô bé biết cậu vẫn phải chiến đấu, vẫn phải vật lộn với cuộc sống khắc nghiệt nơi khu ổ chuột. Và cô bé cũng hiểu, cậu đã cố gắng kiềm chế để không làm mình thất vọng, để giữ lời hứa.

"Mày về trại đi. Đừng có đi con đường này nữa. Từ giờ trở đi, tao sẽ luôn đưa mày đi học và về." Quang nói, ánh mắt cậu nhìn con hẻm tối tăm với vẻ ghê tởm và đầy sự bảo vệ. "Tao sẽ đưa mày về. Tao sẽ không để mày một mình nữa." Lần này, lời hứa của cậu dứt khoát hơn, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Uyên khẽ gật đầu, lòng tràn ngập cảm xúc lẫn lộn. Cô bé biết mình không thể đòi hỏi Quang ở bên cạnh mãi mãi, không thể yêu cầu cậu từ bỏ cuộc sống của mình để bảo vệ cô bé. Cô bé cũng không muốn cậu phải đánh nhau nữa. Điều duy nhất cô bé muốn là sự an toàn của cậu, và sự hiện diện của cậu.

Họ lặng lẽ đi về phía trại trẻ. Quang đi bên cạnh Uyên, ánh mắt cậu vẫn cảnh giác nhìn xung quanh, đảm bảo không có ai theo dõi hay rình rập, không có kẻ nào dám gây sự. Cậu nắm lấy tay Uyên, một cách tự nhiên, truyền cho cô bé hơi ấm và sự bình yên, một cảm giác an toàn mà cô bé đã mất đi bấy lâu nay.

Khi đến cổng trại, Quang dừng lại. Cậu không bước vào. Cậu vẫn đứng đó, như một cái bóng quen thuộc, chờ đợi Uyên. Uyên quay lại, nhìn cậu. Ánh mắt cô bé giờ đây đã không còn sợ hãi, mà thay vào đó là sự biết ơn sâu sắc, sự thấu hiểu và một tình cảm không nói thành lời, một tình yêu thương vượt qua mọi rào cản.

"Cậu về cẩn thận nhé." Uyên nói khẽ, giọng cô bé vẫn còn chút run rẩy nhưng đầy sự quan tâm. Cô bé không muốn Quang gặp nguy hiểm nữa.

Quang gật đầu. Cậu không nói gì thêm, chỉ khẽ siết chặt tay cô bé một lần cuối trước khi buông ra. Cậu biết, mọi lời nói lúc này đều thừa thãi. Cảm xúc của họ, sự thấu hiểu giữa họ, đã vượt lên trên ngôn ngữ, vượt lên trên mọi lời hứa hay trách móc. 

Cậu nhìn Uyên bước vào cổng trại, khuất dần sau cánh cửa sắt. Lần này, cậu biết cô bé sẽ an toàn, ít nhất là trong đêm nay, và cậu sẽ không bao giờ để cô bé một mình nữa.

Quang quay người lại, bước chân khập khiễng trở về khu ổ chuột. Con hẻm tối tăm lại hiện ra trước mắt cậu, nhưng lần này, nó không còn đáng sợ nữa. Cơn giận dữ ban đầu đã tan biến, thay vào đó là một sự bình tĩnh đáng ngạc nhiên, cùng với nỗi hối hận sâu sắc. Cậu đã bảo vệ Uyên. Cậu đã không để cô bé một mình.

Lời hứa của Uyên vang vọng trong đầu Quang: "Cậu là đồ thất hứa! Cậu đã hứa là sẽ mãi bên tôi không... không rời bỏ mà!" Cậu biết, cậu đã thất hứa một cách trắng trợn, vì cậu đã không ở bên cô bé đúng lúc, đã để cô bé phải chịu đựng nỗi đau. 

Nhưng cậu cũng đã đến, đã kịp thời bảo vệ cô bé, và quan trọng hơn, cậu đã nhận ra sai lầm của mình. Lần này, cậu sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra nữa.

Quang đi về nhà mình, nơi lũ trẻ đang ngủ say. Cậu nằm xuống trên tấm chiếu cũ, nhìn lên trần nhà rách nát, suy nghĩ về tương lai của mình và của Uyên. Dù cuộc sống vẫn khắc nghiệt, dù nguy hiểm vẫn rình rập, nhưng Quang biết mình sẽ mạnh mẽ hơn. 

Cậu sẽ không chỉ sống sót, mà còn sống vì Uyên, vì lời hứa đã được khắc sâu hơn bao giờ hết. Tình yêu và sự hối hận đã thay đổi cậu, biến cậu thành một người đàn ông trưởng thành hơn, kiên cường hơn, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách để bảo vệ ánh sáng của đời mình.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận