Ánh nắng ban mai dần lên cao, rọi chiếu từng tia ấm áp xuống công viên, làm khô đi những vũng nước đọng sau cơn mưa đêm. Quang và Uyên vẫn ngồi đó, dưới tán cây thiên tuế cổ thụ, không gian xung quanh họ dường như tách biệt hoàn toàn với sự ồn ào và bụi bặm của thành phố.
Quang vẫn ôm lấy Uyên một cách vụng về, nhưng vòng tay của cậu giờ đây đã bớt gượng gạo hơn, không còn quá cứng nhắc như lúc đầu. Hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé của cô bé, cùng với mùi tóc ẩm và mùi hương nhẹ nhàng từ những khóm hoa đang bung nở, xoa dịu đi nỗi đau từ những vết thương trên người cậu, mang lại một cảm giác bình yên hiếm có.
Uyên khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Quang. Đôi mắt cô bé vẫn còn sưng húp, hằn lên những vệt đỏ, nhưng đã ánh lên sự bình yên hiếm thấy, một sự tin tưởng tuyệt đối vào người đối diện.
Cô bé cảm nhận được sự bảo bọc từ vòng tay của Quang, một cảm giác an toàn và được che chở mà cô bé chưa bao giờ có được từ bất kỳ ai khác trong suốt cuộc đời mình. Khoảnh khắc đó, giữa sự hỗn loạn và tăm tối của cuộc đời, họ tìm thấy một chút an ủi, một chốn bình yên của riêng mình, nơi mà mọi lo toan dường như tan biến.
Quang khẽ ho khan một tiếng, phá vỡ sự im lặng đang bao trùm lấy hai người, kéo cả hai trở về với thực tại nghiệt ngã. Cậu biết mình không thể cứ để Uyên ở đây mãi, không thể kéo cô bé vào cuộc sống đầy rẫy nguy hiểm và khốn khó của mình.
Cuộc sống của cậu là những con hẻm bẩn thỉu, những bãi rác mục nát và những trận đánh sinh tử mỗi ngày để tồn tại. Cậu không thể và không muốn kéo cô bé vào thế giới đó. Uyên thuộc về một nơi tốt đẹp hơn, một nơi có ánh sáng, có tri thức, có tương lai.
"Mày... mày nên về trại đi." Giọng Quang khàn khàn, cố giữ vẻ cục cằn quen thuộc, một lớp vỏ bọc mà cậu đã dùng để che giấu những cảm xúc mềm yếu bên trong. Cậu khẽ buông tay ra khỏi vai Uyên, nhìn thẳng vào mắt cô bé.
Ánh mắt cậu phức tạp, đầy sự giằng xé giữa mong muốn giữ cô bé lại bên mình và ý muốn đẩy cô bé đến một nơi an toàn hơn, một nơi mà cô bé xứng đáng được ở.
Uyên lập tức lắc đầu, đôi mắt cô bé mở to, đầy vẻ kinh ngạc và cả sự tuyệt vọng. "Không! Tôi không về đâu! Tôi đã nói rồi mà, tôi muốn ở cạnh cậu! Cậu còn đang bị thương mà. Tôi không muốn bỏ cậu lại một mình, tôi không muốn cậu lại phải cô đơn."
Giọng cô bé đầy kiên quyết, pha chút nức nở, tiếng nói nghẹn lại trong cổ họng. Lời nói của Quang như một nhát dao, làm sống dậy nỗi sợ bị bỏ rơi đã ăn sâu vào tâm trí cô bé.
"Mày cứng đầu vừa thôi!" Quang gằn giọng, cố tỏ ra tức giận, nhưng đôi mắt cậu lại ánh lên sự lo lắng không thể che giấu. Cậu nắm chặt tay lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
"Mày ở đây làm gì? Mày đi học đi. Mày có tương lai. Mày có thể trở thành người tốt, sống một cuộc sống khác. Tao... tao không cần mày ở đây chăm sóc."
Cậu cảm thấy khó chịu với chính mình khi phải nói ra những lời này, khi phải đẩy người mà cậu quan tâm nhất ra xa, dù biết đó là điều tốt nhất cho cô bé.
Uyên nhìn cậu, đôi mắt đẫm lệ, những giọt nước mắt lăn dài trên má. "Nhưng... nhưng cậu bị thương mà! Cậu sẽ chết mất nếu cứ ở đây một mình. Cậu sẽ nhiễm trùng! Ai sẽ chăm sóc cho cậu? Ai sẽ băng bó vết thương cho cậu?"
Giọng cô bé nghẹn ngào, cô bé đưa tay run rẩy chạm vào vết thương trên thái dương Quang. Cô bé không thể hiểu tại sao Quang lại muốn mình rời đi lúc này, khi cậu đang yếu ớt nhất.
Quang quay mặt đi, nhìn về phía xa xăm, nơi những tòa nhà cao tầng của thành phố hiện lên lờ mờ trong làn sương sớm. "Tao quen rồi. Tao tự lo được. Mày không cần phải lo cho tao, đồ ngốc. Mày nghĩ tao dễ chết thế à?"
Cậu biết mình đang nói dối. Cậu không hề "quen" và cậu luôn cần Uyên hơn bất cứ ai trên đời này. Nhưng cậu không thể thừa nhận điều đó, không thể để cô bé vì cậu mà bỏ đi tương lai.
"Nghe lời tao đi, đồ phiền phức." Quang tiếp tục, giọng cậu trở nên kiên quyết hơn, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự dịu dàng và một nỗi buồn sâu thẳm. Cậu hít một hơi thật sâu, dường như đang dồn hết can đảm để nói ra những lời thật lòng.
"Mày có biết tại sao tao không thể sống ở trại trẻ không? Tao là thằng bụi đời. Tao không có giấy tờ tùy thân. Tao không có cha mẹ, không có họ hàng thân thích. Tao không có gì cả. Tao không có tương lai..." Cậu ngước đầu lên trời, giọng đầy vẻ tự giễu cợt, đầy sự cay đắng như đang tự phán xét chính mình.
Uyên im lặng lắng nghe, nước mắt vẫn chảy dài trên má, thấm ướt cả chiếc áo sơ mi cũ của cô bé. "Nhưng... nhưng họ có thể giúp cậu mà. Viện trưởng có thể xin giấy tờ cho cậu. Cậu có thể học chữ, học nghề. Cậu sẽ không phải sống như thế này nữa. Cậu sẽ có một cuộc sống mới." Cô bé vẫn cố gắng nhen nhóm một tia hy vọng, một niềm tin vào một tương lai tươi sáng hơn cho Quang.
Quang cười khẩy, một nụ cười đầy chua chát và khinh bỉ vào chính số phận mình.
"Mày nghĩ đơn giản quá rồi, đồ ngu. Xã hội này không chấp nhận loại người như tao. Tao là vết nhơ, là cặn bã. Tao là thứ mà người ta muốn chôn vùi, muốn loại bỏ khỏi mắt. Tao không thể tẩy rửa sạch sẽ được. Mày nghĩ một thằng như tao có thể bước chân vào cái nơi văn minh đó ư? Mày nghĩ mọi người sẽ chấp nhận tao ư?"
Cậu không muốn Uyên ảo tưởng về một tương lai tươi sáng cho cậu, một tương lai mà cậu biết rõ là không bao giờ có thể đạt được.
"Hơn nữa." Quang nói tiếp, giọng cậu trầm xuống, nhìn thẳng vào mắt Uyên, ánh mắt đầy sự nghiêm túc và trách nhiệm. "Mày có nghĩ đến lũ trẻ ở nhà không? Thằng Bi, con Mận, thằng Long... tụi nó đang đợi tao. Tụi nó coi tao là người thân duy nhất, là hy vọng duy nhất của tụi nó. Tao không thể bỏ tụi nó mà đi được, mày nghĩ ai sẽ lo cho tụi nó? Ai sẽ bảo vệ tụi nó khỏi những thằng khốn nạn ngoài kia?"
Đây là một lý do thật lòng, một gánh nặng mà Quang luôn mang trên vai, một trách nhiệm mà cậu không thể chối bỏ.
Uyên cúi đầu xuống, đôi vai khẽ run lên, đôi tay nắm chặt vào nhau. Cô bé biết Quang nói đúng. Cậu có trách nhiệm với những đứa trẻ kém may mắn như mình, những sinh linh bé bỏng, vô tội.
Điều đó khiến cô bé càng thêm ngưỡng mộ cậu, một người đàn ông dù sống trong bùn lầy nhưng vẫn gánh vác trách nhiệm cao cả. Nhưng cũng chính điều đó lại khiến cô bé càng thêm đau lòng, vì cô bé biết Quang đang phải hy sinh quá nhiều cho người khác.
"Mày có tương lai, phải không?" Quang tiếp tục, giọng cậu mềm đi một chút, ẩn chứa một sự chân thành hiếm thấy. "Mày thông minh, mày học giỏi. Tao thấy mày vẽ tranh đẹp lắm. Mày có thể làm được nhiều thứ lớn lao, có thể bay cao hơn tao rất nhiều. Đừng có phí hoài cuộc đời mày vì một thằng như tao, một thằng không có tương lai, không có gì cả."
Cậu muốn Uyên hiểu rằng cô bé có giá trị, có tiềm năng vô hạn và cô bé xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
"Tao không muốn mày phải khổ sở vì tao." Đây là lý do cuối cùng, cũng là lý do quan trọng nhất của Quang, là điều mà cậu muốn Uyên hiểu rõ nhất. Lời nói đó thốt ra từ tận đáy lòng, chất chứa sự lo lắng sâu sắc và tình cảm mãnh liệt mà cậu hiếm khi bộc lộ ra ngoài.
Cậu không muốn Uyên phải sống trong khu ổ chuột, phải chịu đựng sự khinh bỉ và nguy hiểm như cậu, phải đối mặt với những thứ mà cô bé không đáng phải đối mặt. Cậu muốn cô bé được an toàn, được hạnh phúc.
Uyên nhìn Quang, đôi mắt cô bé đẫm lệ, hốc mắt đỏ hoe. Trái tim cô bé đau thắt lại, như có ai đó đang bóp nghẹt. Cô bé hiểu ý của Quang. Cậu đang hy sinh cho cô bé, đang cố gắng đẩy cô bé đến một tương lai tốt đẹp hơn, dù điều đó có nghĩa là phải xa cách, dù điều đó khiến cậu phải chịu đựng sự cô đơn.
Dù rất đau lòng, cô bé cũng phải chấp nhận thực tế phũ phàng này. Mặc dù cô bé muốn ở bên cạnh Quang, muốn chăm sóc cậu nhưng cô bé không thể ích kỷ chỉ vì cảm xúc của mình mà làm hỏng tương lai của cả hai, làm hỏng tấm lòng của Quang.
Uyên hít một hơi thật sâu, cố gắng nuốt ngược những giọt nước mắt nóng hổi vào trong, kìm nén cảm xúc đang trào dâng. "Tôi... tôi hiểu rồi." Giọng cô bé run rẩy, đầy sự chấp nhận, dù rất khó khăn và đầy đau đớn.
"Tôi sẽ về trại trẻ. Tôi sẽ đi học. Tôi sẽ cố gắng sống thật tốt, sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ lòng cậu." Cô bé nhìn Quang, ánh mắt đầy sự quyết tâm như một lời hứa, một lời thề nguyền mà cô bé dành riêng cho Quang, dành cho tương lai của cả hai.
Quang khẽ gật đầu, một nụ cười nhẹ, đầy vẻ hài lòng nhưng cũng ẩn chứa sự đau lòng và nuối tiếc, thoáng qua trên môi cậu. Cậu biết, đây là quyết định đúng đắn nhất, dù nó khiến cả hai phải chịu đựng sự chia ly.
"Ừ. Tốt. Mày làm được mà." Cậu không nói thêm gì nữa, sợ rằng bất kỳ lời nào cũng có thể phá vỡ sự kiên định mong manh của cả hai, làm họ yếu lòng.
"Nhưng... nhưng cậu phải hứa với tôi một điều."Uyên nói, giọng cô bé nhỏ xíu, nhưng đầy nghiêm túc, ánh mắt không rời khỏi Quang.
"Cậu phải hứa là cậu sẽ tự chăm sóc bản thân. Cậu phải hứa là cậu sẽ không đánh nhau nữa, không tự gây nguy hiểm cho mình. Cậu phải hứa là cậu sẽ không bỏ rơi tôi." Cô bé nhìn thẳng vào mắt Quang, ánh mắt đầy sự van nài, cầu xin, đầy sự lo lắng.
Quang khẽ nhíu mày, ánh mắt cậu trở nên khó xử. "Tao không hứa được hết." Cậu không thể hứa sẽ không đánh nhau, vì đó là cách cậu sống sót, cách cậu bảo vệ lũ trẻ trong khu ổ chuột này. Đó là quy tắc của thế giới cậu.
Nhưng ánh mắt kiên định, đầy nước mắt của Uyên khiến cậu lung lay, khiến trái tim cậu mềm đi. Cậu không thể làm cô bé thất vọng, không thể để cô bé phải lo lắng cho cậu.
"Hứa đi mà Quang! Nếu cậu không hứa, tôi sẽ không về đâu! Tôi sẽ ở đây với cậu, dù có chết tôi cũng sẽ không rời đi!" Uyên nói, giọng cô bé đầy sự cố chấp, ánh mắt rực lửa, không chút nhượng bộ. Cô bé đã chuẩn bị sẵn sàng cho điều đó, sẵn sàng từ bỏ tất cả để ở bên cậu.
Quang thở dài, một tiếng thở dài đầy bất lực nhưng cũng đầy sự chấp nhận và yêu thương. Cậu biết mình không thể thắng được cô bé, không thể chống lại sự kiên cường đó.
"Được rồi. Tao hứa. Tao sẽ không bỏ rơi mày. Và... và tao sẽ cố gắng không đánh nhau nếu không cần thiết. Chỉ khi bắt buộc thôi." Cậu nói, giọng khàn khàn, từng lời nói như khắc sâu vào không khí, như một lời thề nguyện thiêng liêng dành riêng cho Uyên.
Uyên mỉm cười nhẹ nhõm, một nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai xua tan mây mù. "Cảm ơn cậu, Quang. Cảm ơn cậu vì tất cả." Cô bé khẽ tựa vào vai cậu một lần nữa, một cái tựa nhẹ nhàng như muốn lưu giữ lại hơi ấm cuối cùng, như muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào tâm trí.
Quang khẽ vỗ nhẹ lên vai Uyên, một cử chỉ vụng về nhưng đầy tình cảm và sự dịu dàng. Cậu không nói thêm lời nào. Cậu biết.. biết rằng lời nói lúc này là thừa thãi. Cảm xúc đã nói lên tất cả, sự hiểu nhau đã vượt lên trên mọi ngôn ngữ. Cậu không muốn kéo dài khoảnh khắc chia ly này thêm nữa, vì nó sẽ chỉ khiến cả hai thêm đau lòng.
Họ đứng dậy. Quang vẫn đi khập khiễng nhưng bước chân cậu đã vững vàng hơn, mang theo một quyết tâm mới, một gánh nặng mới trên vai. Uyên đi bên cạnh cậu, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe nhưng đã ánh lên sự mạnh mẽ và niềm hy vọng.
Họ cùng nhau đi về phía cổng trại trẻ, nơi cuộc sống của Uyên sẽ tiếp tục với một trang mới, nơi mà Quang không thuộc về nhưng cậu sẽ luôn dõi theo.
Khi đến cổng trại trẻ, cô bảo mẫu vẫn đứng đó, vẻ mặt đầy cảnh giác và khó chịu khi nhìn thấy Quang. Bà ta nhìn Quang với ánh mắt không mấy thiện cảm nhưng khi thấy Uyên đi cùng cậu, vẻ mặt bà ta giãn ra đôi chút, từ sự hoảng sợ chuyển sang nhẹ nhõm. "Con bé này, sao giờ mới về? Lại chạy đi đâu lung tung thế?" Bà ta cằn nhằn, nhưng giọng nói đã dịu đi nhiều, không còn gay gắt như trước.
"Dạ, con xin lỗi ạ."
Uyên nói nhỏ, rồi quay sang nhìn Quang. Ánh mắt cô bé đầy lưu luyến, đầy sự biết ơn và tình cảm không nói thành lời, như muốn khắc ghi hình bóng cậu vào trái tim. "Cậu... cậu nhớ giữ lời hứa nhé. Tôi sẽ chờ cậu."
Quang không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt cậu nhìn Uyên đầy phức tạp, đầy sự quan tâm, sự hy sinh và một chút gì đó buồn bã. Cậu biết, đây là quyết định đúng đắn cho cô bé, là cánh cửa mở ra một tương lai tốt đẹp hơn. Nhưng nó cũng là một sự chia cắt đau lòng, một khoảng cách vô hình giữa hai thế giới mà họ đang sống. Cậu không thể đưa cô bé vào thế giới của cậu nhưng cậu sẽ luôn là hậu phương vững chắc.
Uyên bước vào cổng trại, nhưng cô bé không đi thẳng vào bên trong. Cô bé dừng lại, quay người lại, nhìn Quang lần cuối, ánh mắt cô bé như muốn nói hàng ngàn lời, muốn lưu giữ lại hình bóng cậu trong tâm trí.
Quang vẫn đứng đó, bất động, nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của Uyên khuất dần sau cánh cổng sắt lạnh lẽo, đến khi không còn nhìn thấy nữa. Cậu cảm thấy một khoảng trống lớn trong lòng, một sự thiếu vắng khó tả, như thể một phần của cậu vừa rời đi.
Mặc dù Uyên đã đi, đã trở về với cuộc sống an toàn và tốt đẹp hơn nhưng cô bé vẫn ở trong tâm trí Quang, trong từng nhịp đập của trái tim cậu. Cô bé là tia sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối, đầy bùn lầy của cậu, là lý do để cậu tiếp tục tồn tại.
Cậu biết, dù có khó khăn đến mấy, dù có phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm, cậu cũng phải sống sót, phải cố gắng để giữ lời hứa với cô bé. Cậu không thể để Uyên thất vọng, không thể để cô bé phải lo lắng cho mình.
Quang quay người lại, bước chân khập khiễng trở về khu ổ chuột, nơi cuộc sống khắc nghiệt vẫn đang chờ đợi cậu. Con đường phía trước cậu vẫn còn đầy gian truân, đầy nguy hiểm, đầy những thử thách khó lường.
Nhưng giờ đây, cậu đã có một mục đích mới, một lý do để tiếp tục chiến đấu, để tiếp tục sống. Vì Uyên, vì lời hứa không tên mà họ đã trao nhau. Cậu sẽ tiếp tục sống sót, tiếp tục bảo vệ lũ trẻ, và tiếp tục là cái bóng lặng lẽ dõi theo từng bước chân của cô bé, dù họ ở hai thế giới khác nhau. Mối quan hệ của họ, dù ngược đời, vẫn sẽ tiếp tục bền chặt, không thể phá vỡ.


0 Bình luận