Buổi tối định mệnh ấy bắt đầu như bao buổi tối khác ở Sài Gòn. Hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ cả một góc trời, nhưng trong lòng Quang, một dự cảm chẳng lành đang len lỏi, lạnh buốt đến tận xương tủy.
Sau một ngày dài căng thẳng với vụ án tranh chấp đất đai tại tập đoàn của ông Hưng, cậu lái xe máy đến trại trẻ mồ côi.
Mấy hôm nay, công việc bận rộn khiến cậu ít có thời gian ghé thăm Uyên, nỗi nhớ cô bé cứ day dứt không nguôi. Hôm nay, cậu muốn dành trọn buổi tối để trò chuyện với Uyên, nghe cô bé kể về những câu chuyện ở trại và kế hoạch học hành.
Cậu định đón Uyên để cùng về biệt thự bà Mai dùng bữa tối như thường lệ, hoặc ít nhất là trò chuyện với cô bé một lúc trước khi cô bé quay lại công việc phụ giúp các cô chú. Hình ảnh nụ cười hồn nhiên của Uyên thoáng hiện trong tâm trí, một tia sáng hiếm hoi trong cuộc sống vốn dĩ đầy căng thẳng của cậu.
Tuy nhiên, khi Quang rẽ vào con hẻm nhỏ quen thuộc dẫn đến trại, một cảm giác bất an ập đến, lạnh toát sống lưng, dữ dội hơn bất cứ linh cảm nào cậu từng có. Khung cảnh trước mắt khiến máu trong huyết quản cậu như ngừng lại.
Trại trẻ mồ côi, thường ngày luôn rộn ràng tiếng trẻ con nô đùa, tiếng cô quản lý gọi, tiếng bát đĩa lanh canh từ nhà bếp, giờ đây lại tĩnh lặng một cách đáng sợ. Không một âm thanh, không một bóng người nào lướt qua khung cửa sổ.
Những ánh đèn đường vàng vọt hắt vào chỉ đủ để tạo nên một khung cảnh u ám, hoang vắng, như một căn nhà hoang bị bỏ lại giữa lòng Sài Gòn, nơi thời gian dường như đã ngừng lại từ rất lâu.
Quang rùng mình, một cảm giác ghê rợn xâm chiếm toàn thân. Cậu dựng xe máy vội vã, lao xuống đất, từng bước chân như bị ghì lại bởi một lực vô hình. Cánh cổng sắt không khóa, hé mở một khe nhỏ, khẽ kẽo kẹt trong gió đêm như một tiếng rên rỉ yếu ớt của nỗi tuyệt vọng.
Quang đẩy nhẹ, tiếng kim loại cọ vào nhau vang lên khô khốc giữa không gian tĩnh mịch, lớn đến mức như tiếng sét đánh vào tai cậu, vang vọng trong màn đêm tĩnh mịch. Sân trại trống rỗng, không một món đồ chơi nào bị bỏ quên trên nền gạch, không có tiếng động nào vọng ra từ các phòng.
Mọi thứ đều im lìm, phủ một lớp bụi mờ ảo, hoàn toàn không giống một trại trẻ hoạt động bình thường vào giờ này.
Quang gọi lớn. "Uyên! Cô Lan! Có ai ở đây không?"
Chỉ có tiếng vọng lại từ bức tường cũ kỹ, nuốt chửng giọng cậu vào bóng tối sâu thẳm, càng khiến nỗi sợ hãi trong lòng Quang dâng lên tột đỉnh. Một cảm giác bất lực và kinh hoàng đang dần chiếm lấy tâm trí cậu, khiến lồng ngực cậu như bị bóp nghẹt.
Cậu chạy vội vào khu nhà chính, trái tim đập thình thịch như muốn vỡ tung lồng ngực. Từng mạch máu căng phồng dưới làn da, đập mạnh đến nhức nhối. Các phòng sinh hoạt, phòng ngủ của lũ trẻ đều tối đen như mực.
Cậu bật công tắc nhưng không có điện. Nỗi sợ hãi tột cùng bủa vây Quang, nó bóp nghẹt lấy lồng ngực cậu, khiến cậu gần như không thở nổi. Hai chân cậu như muốn khuỵu xuống, cả cơ thể run rẩy một cách vô thức.
Cậu chạy đến phòng làm việc của cô quản lý, cánh cửa khép hờ. Bên trong, mọi thứ vẫn ngăn nắp nhưng không một bóng người. Trên bàn, một cuốn sổ ghi chép mở ra dở dang, một ly nước đã nguội lạnh, và một cây bút bi lăn lóc. Mọi thứ đều bất động, như thể thời gian đã ngừng lại ở đây từ rất lâu, chỉ chờ đợi cậu đến khám phá sự thật khủng khiếp.
Không một dấu hiệu xô xát, không một tiếng động lạ, chỉ có sự tĩnh lặng đến rợn người. Trại trẻ mồ côi, mái nhà của Uyên, đã biến thành một nơi khác hoàn toàn, một vỏ bọc trống rỗng, nuốt chửng đi tất cả hy vọng cuối cùng của Quang, để lại một vực sâu của tuyệt vọng.
Tim Quang thắt lại, cảm giác buốt giá hơn cả cơn gió đêm, nó thấm vào từng thớ thịt, từng mạch máu, đông cứng cả linh hồn cậu. Cậu lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Uyên, nhưng chỉ nhận được những tiếng tút dài vô vọng từ phía bên kia. Mỗi tiếng tút là một nhát dao đâm vào lồng ngực Quang, một tiếng chuông báo hiệu sự mất mát tột cùng.
Cậu gọi cho bà Mai, giọng bà cũng đầy lo lắng: "Uyên á? Không có về đây đâu con. Bà cứ tưởng con đón rồi, sao lại thế được?" Giọng bà Mai run rẩy qua điện thoại càng làm nỗi sợ hãi trong Quang nhân lên gấp bội, như một tiếng sét đánh ngang tai, báo hiệu điều tồi tệ nhất.
Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán Quang, ướt đẫm mái tóc, dính chặt vào vầng trán căng thẳng, nhưng vẻ mặt cậu đã cứng đờ, không một biểu cảm, như một bức tượng đá vô tri. Nỗi sợ hãi từ quá khứ ùa về, dữ dội hơn bao giờ hết, mạnh mẽ đến mức làm lu mờ mọi thứ, đè nén tất cả cảm xúc khác xuống đáy sâu.
Quang nhớ lại cái giấc mơ của mình, nhớ lại cảm giác bất lực đến tê liệt khi không thể bảo vệ người thân yêu nhất của mình. Giờ đây, cảm giác đó lại trỗi dậy, nhân lên gấp bội khi nghĩ đến Uyên, người mà cậu đã thề sẽ bảo vệ bằng cả sinh mạng.
Khuôn mặt Quang dần biến sắc, trở nên lạnh lùng và sắt đá, ánh mắt ánh lên sự nguy hiểm quen thuộc của một kẻ từng sống trong bóng tối, một "Quang máu lạnh" đã được chôn vùi nay lại trỗi dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết, sẵn sàng đốt cháy mọi thứ cản đường. Đây không chỉ là sự lo lắng, mà là nỗi kinh hoàng tột độ của một người sắp mất đi tất cả.
Quang không phí thời gian vào sự hoảng loạn vô ích. Bản năng sinh tồn từ những năm tháng đường phố khắc nghiệt trỗi dậy mạnh mẽ, chiếm lấy lý trí cậu. Cậu lao ra khỏi trại, nhảy vội lên xe máy.
Cậu sau khi đánh một trận thành danh đã thu nhận rất nhiều người dưới trướng, vừa là bảo vệ lũ nhóc vừa là đảm bảo cho lũ kẻ thù cũ trong khi vực không nhúc nhích vừa là vì lòng tốt không muốn tụi bụi đời này khổ giống cậu. Ngay lập tức, cậu rút điện thoại ra, gọi một vài số máy quen thuộc.
"Tao cần tụi mày. Ngay bây giờ. Ở trại trẻ mồ côi. Nhanh." Quang nói, giọng cậu ngắn gọn, dứt khoát, không cho phép bất kỳ sự kháng cự nào. Những kẻ đã từng dưới trướng Quang hiểu rõ, khi cậu đã dùng giọng điệu này, mọi việc đều trở nên nghiêm trọng.
Chỉ vài phút sau, ba chiếc xe máy khác rú ga lao đến. Đó là Tùng "Mặt Sẹo", thằng Lộc "Lủi", và thằng Khải "Điên", ba cái tên sừng sỏ nhất từng theo Quang trong giới giang hồ. Chúng không hỏi han nhiều, chỉ nhìn ánh mắt của Quang là đủ hiểu. Vẻ mặt máu lạnh của Quang, cùng với ánh mắt rực lửa căm phẫn, đã nói lên tất cả.
"Uyên mất tích." Quang nói, không vòng vo. "Cả trại trẻ đều biến mất. Chúng mày rải ra, lật tung tất cả các bến xe, nhà ga, khu chợ đêm, bệnh viện, bất cứ chỗ nào có thể chứa người trong Sài Gòn. Tìm tất cả những đứa trẻ hoặc cô quản lý. Báo cho tao ngay nếu có bất cứ manh mối nào. Tao sẽ đi trước, rà soát những điểm nóng mà tao nghi ngờ."
Không một lời phản đối, không một câu hỏi. Tùng "Mặt Sẹo" gật đầu chắc nịch, ánh mắt lóe lên sự trung thành tuyệt đối. "Rõ, đại ca! Tụi em đi ngay!"
Quang bắt đầu cuộc tìm kiếm điên cuồng trong màn đêm Sài Gòn. Cậu phóng xe như điên khắp những con đường, những con hẻm, những ngóc ngách mà Uyên có thể đi qua.
Tiếng động cơ xe gầm rú xé tan màn đêm, tốc độ xé gió lạnh lẽo lướt qua khuôn mặt cậu, từng sợi tóc bết lại vì mồ hôi. Ánh mắt cậu quét qua từng góc phố, từng gương mặt của những người qua đường, đầy dứt khoát và sắc bén, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nhỏ nào, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nhỏ nhất nào của Uyên, hay bất kỳ điều gì khả nghi.
Cậu như một con chó hoang bị dồn vào đường cùng, mất đi chủ nhân người duy nhất thuần hoá được nó, là người quan trọng hơn cả mạng của nó, là thứ quan trọng nhất đối với nó, nó sẵn sàng xé xác bất cứ kẻ nào dám cản đường hay che giấu thông tin.
Cậu ghé qua công viên mà hai người hay ngồi, nơi từng chứng kiến những cuộc trò chuyện ấm áp và những ước mơ về tương lai.
Cậu đi ngang qua quán cà phê cóc gần trại, thư viện nơi Uyên thường đọc sách, nhưng tất cả đều vắng bóng cô bé, chỉ còn lại những bóng đèn hiu hắt và sự trống rỗng đến não lòng.
Cậu thậm chí còn quay lại khu chợ cũ, nơi cậu từng là "đại ca", nơi mà chỉ cần một ánh mắt của cậu cũng đủ khiến người khác rụt rè khi đối mặt với cái uy của một kẻ từng đứng đầu thế giới ngầm.
"Có thấy con bé Uyên đâu không?" Quang hỏi dồn dập, giọng cậu trầm đục, đầy uy lực, pha lẫn sự sốt ruột và căm giận bị kìm nén, khiến những người đối diện phải rùng mình, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của cậu.
Nhưng tất cả đều lắc đầu. "Không thấy cháu Uyên đâu cả, Quang ơi. Từ chiều giờ không thấy con bé ra đây."
Mỗi câu trả lời "không thấy" là một nhát dao cứa vào tim Quang, nhưng không làm cậu gục ngã. Nó chỉ làm ánh mắt cậu thêm sắc lạnh, quyết tâm thêm sắt đá, và ngọn lửa căm phẫn trong cậu càng bùng cháy dữ dội.
Đồng hồ cứ điểm từng giờ, và nỗi tuyệt vọng ngày càng lớn, đè nặng lên từng hơi thở, nhưng nó được che giấu một cách hoàn hảo bởi vẻ ngoài máu lạnh, quyết đoán của Quang.
Cậu liên hệ với ông Hưng, báo cáo tình hình một cách ngắn gọn, súc tích, không chút cảm xúc thừa thãi và yêu cầu ông Hưng dùng tất cả các mối quan hệ của mình để âm thầm tìm kiếm. Ông Hưng, cảm nhận được sự nghiêm trọng và lạnh lùng trong giọng nói của Quang, lập tức cam kết sẽ dốc toàn lực.
Khi đồng hồ điểm hơn 10 giờ đêm, sau khi rà soát khắp các con phố, ngõ hẻm của Sài Gòn mà không có kết quả, Quang quay lại trại trẻ mồ côi một lần nữa. Cậu vẫn ôm một tia hy vọng mong manh rằng Uyên sẽ quay về hoặc có một lời giải thích nào đó cho sự biến mất kỳ lạ này.
Cánh cổng trại vẫn hé mở, nhưng bên trong vẫn chìm trong sự tĩnh lặng đến ghê người, bao trùm bởi một màn đêm đặc quánh. Đèn đóm vẫn tắt, không một ánh sáng le lói.
Quang đứng tựa vào tường đối diện cổng, ánh mắt vô hồn nhìn vào bên trong, cố gắng tìm kiếm bất cứ điều gì. Một cơn gió đêm thổi qua, mang theo cái lạnh lẽo của sự lo sợ, như muốn nuốt chửng cậu vào bóng tối sâu thẳm.
Đột nhiên, Quang khẽ giật mình, một tia hy vọng mong manh lóe lên trong cái đêm đen đặc của nỗi tuyệt vọng.
Trong ánh sáng lờ mờ từ đèn đường hắt vào, cậu nhìn thấy một vật gì đó lấp lánh dưới nền đất ngay sát chân tường bên trong sân trại. Quang men theo bức tường, lách qua khe hở cánh cổng. Cậu cúi xuống nhặt lên.
Đó là một chiếc kẹp tóc màu xanh ngọc, chiếc kẹp tóc mà Uyên luôn cài trên mái tóc đen óng của mình, mà cậu đã tặng cô bé trong một lần đi dạo phố. Chiếc kẹp bị gãy làm đôi, một nửa nằm dưới đất, một nửa còn lại kẹt vào một sợi dây thép gai nhỏ trên hàng rào cũ, như thể nó bị vướng lại trong một cuộc giằng co vội vã, một dấu vết cuối cùng mà Uyên để lại.
Tim Quang đập mạnh đến nỗi cậu có thể cảm nhận từng nhịp đập đau đớn trong lồng ngực, vang dội trong tai. Chiếc kẹp tóc này không thể ngẫu nhiên ở đây. Nó như một dấu hiệu, một lời nhắn nhủ, một tia hy vọng mỏng manh nhưng đủ để tiếp thêm sức mạnh, thổi bùng lên ngọn lửa quyết tâm trong Quang. Và nó nằm ở vị trí cho thấy một sự giằng co nào đó, hoặc một nỗ lực để lại dấu vết một cách cố ý.
Ngay lúc đó, một tiếng động rất khẽ vọng lại từ phía khu nhà chính, khiến Quang giật bắn mình. Cậu nín thở, lắng nghe, từng thớ thịt căng cứng. Tiếng động đó giống như tiếng bước chân nhẹ nhàng, đang di chuyển bên trong, rất chậm rãi và cẩn trọng như thể sợ bị phát hiện.
Trong ánh sáng yếu ớt của trăng đêm, Quang nheo mắt nhìn về phía khu nhà chính, nơi vẫn chìm trong bóng tối. Và rồi, một bóng dáng quen thuộc chợt lướt qua khung cửa sổ tầng hai, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, như một ảo ảnh.
Không phải là một bóng ma, cũng không phải là một ảo ảnh của nỗi tuyệt vọng. Đó là Uyên.
Quang đứng sững, toàn thân như bị đóng băng, mắt không rời khỏi khung cửa sổ đó. Hình bóng đó rất nhanh, chỉ thoáng qua như một cơn gió, nhưng cậu chắc chắn đó là Uyên. Cô bé xuất hiện ở một nơi đáng lẽ không có ai, trong một căn phòng tối đen của một trại trẻ đã tĩnh lặng như hoang phế.
Điều này không thể là ngẫu nhiên. Uyên luôn ở trại trẻ mồ côi, không hề về nhà bà Mai, không hề đi chơi với bạn. Cô bé đang ở trong trại, nhưng lại không xuất hiện khi Quang tìm kiếm, và trại trẻ lại hoàn toàn vắng lặng, không một bóng người khác.
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng Quang, khiến cậu rùng mình. Điều gì đó không đúng. Uyên có bị ép buộc? Hay bị giam giữ ngay bên trong trại? Tại sao trại trẻ mồ côi lại đột nhiên biến thành một nơi hoang vắng, tĩnh lặng đến đáng sợ như vậy? Và tại sao Uyên lại không thể xuất hiện, không thể lên tiếng dù chỉ một lời, dù biết cậu đang ở đó? Hàng ngàn câu hỏi xoáy vào tâm trí Quang, thúc giục cậu hành động.
Linh tính mách bảo Quang rằng đây không phải là một sự mất tích đơn thuần, mà là một vụ án phức tạp hơn nhiều, có bàn tay của thế lực ngầm nhúng vào.
Ánh mắt cậu trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết, không còn vẻ suy tư của một Trưởng phòng an ninh cộng đồng, mà là ánh mắt của một kẻ từng sống trong bóng tối, đã quen với sự tàn nhẫn và bạo lực. Tất cả những lý thuyết về luật pháp, về cách giải quyết vấn đề ôn hòa mà cậu đã học được bỗng chốc trở nên vô nghĩa, tan biến như khói sương trước nỗi sợ hãi tột cùng này.
"Nếu có chuyện gì xảy ra với Uyên, tao sẽ không tha cho bất cứ ai!" Quang nghiến răng, giọng nói thốt ra như tiếng gầm gừ từ sâu trong lồng ngực, đầy hận thù và quyết liệt, vang vọng trong không khí lạnh lẽo.
Nỗi tức giận, hối hận và quyết tâm bùng cháy trong cậu như một ngọn lửa địa ngục, thiêu đốt mọi sự nhân tính, chỉ còn lại bản năng báo thù. Cậu thề sẽ tìm bằng được Uyên, bất chấp mọi giá, bất chấp mọi nguy hiểm, dù phải đối mặt với bất cứ thứ gì, dù phải đổ máu.
Con đường lương thiện không có nghĩa là không có thử thách. Và có lẽ, thử thách này còn khó khăn hơn nhiều lần so với việc dùng nắm đấm. Bởi vì, cái giá phải trả giờ đây không chỉ là bản thân cậu, mà là người cậu yêu thương nhất, là linh hồn cậu.
Quang hít một hơi thật sâu, ánh mắt cậu quét một lượt qua cánh cổng sắt im lìm, rồi nhìn lên khung cửa sổ tối đen trên tầng hai, nơi bóng Uyên vừa lướt qua. Cậu biết rõ, cậu sẽ phải đối mặt với những bóng ma từ quá khứ và có thể phải quay lại một phần của "thế giới ngầm" mà cậu đã cố gắng rời bỏ, nhưng lần này là với một mục đích duy nhất, thiêng liêng hơn bao giờ hết: giải cứu Uyên, không phải để gây chiến hay tranh giành địa bàn, mà để bảo vệ sự sống và linh hồn cô bé.
Cánh cổng trại trẻ mồ côi ở Sài Gòn đêm đó đóng kín như một lời thách thức, giam giữ bí mật về sự biến mất của Uyên và thắp lên ngọn lửa báo thù trong lòng Quang. Cậu biết rằng, cuộc chiến thực sự chỉ mới bắt đầu, và cậu sẽ không dừng lại cho đến khi tìm thấy Uyên, dù phải hủy diệt bất cứ thứ gì cản đường.


0 Bình luận