Sáng hôm sau, khi những tia nắng yếu ớt đầu tiên chiếu rọi qua khe hở của tấm bạt rách và những tấm tôn gỉ sét, đánh thức Quang khỏi giấc ngủ chập chờn trên nền đất lạnh ẩm.
Cậu thức dậy với những vết thương còn nhức nhối, từng cơn đau âm ỉ lan khắp cơ thể, nhưng trong lòng lại mang một nỗi trống trải lạ thường, một sự thiếu vắng khó tả.
Chỉ mới một hôm có Uyên thôi đã khiến câu lưu luyến vô cùng, không có Uyên ngồi bên cạnh, không có tiếng hít thở đều đều của cô bé, căn nhà tạm bợ dường như trở nên lạnh lẽo và rộng lớn hơn bao giờ hết, chỉ còn lại sự cô độc của riêng cậu.
Cậu ngồi dậy, vươn vai mệt mỏi, cơ bắp co rút từng hồi. Từ nơi cậu nằm, có thể nhìn ra ngoài. Khu ổ chuột vẫn ồn ào và hỗn loạn như mọi ngày, với tiếng cười nói xô bồ, tiếng rao hàng the thé của những người bán rong, tiếng cãi vã văng vẳng từ xa và tiếng trẻ con nô đùa, la hét trộn lẫn vào nhau.
Quang hít một hơi sâu, mùi ẩm mốc và mùi rác rưởi vẫn đặc quánh trong không khí, xộc thẳng vào mũi, nhắc nhở cậu về thực tại khắc nghiệt của cuộc sống.
Quang bắt đầu ngày mới như mọi khi, theo thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức, nhưng mọi thứ dường như đã thay đổi kể từ khi Uyên rời đi. Một khoảng trống lớn xuất hiện trong cuộc sống thường nhật của cậu.
Cậu đi kiếm ăn, lang thang qua những bãi rác quen thuộc, nhặt nhạnh từng mẩu bánh mì khô cứng, từng miếng rau củ dập nát, hay bất cứ thứ gì có thể ăn được để cầm cự qua ngày.
Lũ trẻ vẫn quấn quýt bên cậu, những đôi mắt ngây thơ, đầy mong chờ nhìn lên cậu, hy vọng vào một miếng ăn. Cậu chia sẻ tất cả những gì mình tìm được cho chúng, tự mình nhịn đói để chúng được no lòng, dù chỉ là tạm thời.
Tuy nhiên, mỗi khi đưa tay ra nhặt đồ, cậu lại nhớ đến bàn tay nhỏ bé, trắng trẻo của Uyên đã từng cầm lấy tay cậu. Mỗi khi cắn miếng bánh, cậu lại nhớ đến việc cô bé đã từng nhường cho cậu những chiếc bánh bao nóng hổi, thơm lừng, còn bốc khói.
Mùi vị của chúng vẫn còn vương vấn trong ký ức cậu. Mọi thứ xung quanh, từ con đường đất lầy lội, đến những mái nhà tạm bợ, dường như đều nhắc nhở cậu về sự thiếu vắng của cô bé, về khoảng trống mà cô bé để lại trong trái tim cậu.
Chiều tà, khi những tia nắng cuối cùng buông mình xuống, nhuộm đỏ cả một góc trời, Quang ngồi dựa lưng vào bức tường đổ nát, nhìn lũ trẻ chơi đùa, chạy nhảy dưới ánh hoàng hôn. Tâm trí cậu không ngừng nghĩ về Uyên.
Cô bé đang làm gì vào giờ này? Có được chăm sóc tốt không, có được ăn uống đầy đủ không? Có còn khóc nữa không sau những lời nói cay nghiệt của cậu? Nỗi lo lắng len lỏi trong lòng cậu, một cảm giác mới lạ, đầy day dứt mà cậu chưa từng trải qua, nó nặng trĩu hơn bất kỳ gánh nặng nào mà cậu từng mang.
Cậu nhớ lại lời hứa của mình với Uyên. Sẽ không bỏ rơi cô bé, và sẽ cố gắng không đánh nhau nếu không thực sự cần thiết. Lời hứa đó như một sợi dây vô hình, một xiềng xích nhẹ nhàng nhưng kiên cố, ràng buộc cậu vào một mục đích mới.
Nó không phải là gánh nặng, mà là một động lực mạnh mẽ, một mục đích sống mới, một lý do để cậu tiếp tục tồn tại và chiến đấu trong cái thế giới khắc nghiệt này. Nó mang lại cho cậu một tia hy vọng.
Quang quyết định rằng cậu cần phải biết Uyên đang sống thế nào, phải đảm bảo rằng cô bé vẫn ổn. Cậu không thể đến gần trại trẻ, vì cậu biết mình là một kẻ không được chào đón ở đó, một kẻ sẽ bị xua đuổi.
Nhưng cậu có thể theo dõi từ xa, chỉ để đảm bảo rằng cô bé vẫn an toàn và bình yên. Đó là cách duy nhất cậu có thể giữ lời hứa của mình, cách duy nhất cậu có thể chăm sóc cô bé từ xa.
Và thế là, mỗi ngày, Quang lại bắt đầu một cuộc hành trình mới. Cậu lặng lẽ đi đến gần trại trẻ mồ côi, ẩn mình sau những bụi cây rậm rạp, những bức tường cũ kỹ hoặc những góc khuất của các con đường, nơi không ai có thể nhìn thấy cậu.
Cậu cố gắng không để bất kỳ ai phát hiện ra mình, đặc biệt là cô bảo mẫu khó tính và những người xung quanh đầy định kiến, những người luôn nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bỉ.
Từ nơi ẩn nấp kín đáo, Quang quan sát Uyên. Cậu nhìn thấy cô bé đi học mỗi sáng, trong bộ đồng phục đã cũ nhưng sạch sẽ, được là phẳng phiu.
Cô bé vẫn bước đi với dáng vẻ nhỏ bé, gầy guộc, nhưng giờ đây có thêm một sự kiên cường, một nét quyết tâm trong từng bước chân, không còn vẻ sợ sệt như trước.
Cậu thấy cô bé ngồi trong lớp học, chăm chú lắng nghe bài giảng của giáo viên, đôi mắt không rời khỏi bảng đen. Thỉnh thoảng, cô bé lại đưa tay lên viết gì đó vào cuốn sổ tay đã sờn cũ hoặc khẽ mỉm cười khi trả lời câu hỏi của giáo viên, nụ cười nhẹ nhàng và trong trẻo.
Những lúc đó, trái tim Quang lại khẽ thắt lại, một cảm giác vừa vui mừng vừa xót xa. Cậu cảm thấy một niềm vui nhỏ bé, một niềm tự hào thầm kín khi thấy cô bé được sống trong môi trường mà cậu chưa bao giờ dám mơ tới, một môi trường có tri thức, có hy vọng.
Đồng thời, một nỗi buồn sâu thẳm cũng len lỏi trong lòng cậu, vì cậu biết mình không thể ở đó cùng cô bé, không thể chia sẻ những khoảnh khắc đó. Hai thế giới của họ quá khác biệt, như hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau.
Cậu thấy Uyên chơi đùa với những đứa trẻ khác trong sân trại. Cô bé vẫn hiền lành, vẫn tốt bụng, thỉnh thoảng lại giúp đỡ các em nhỏ hơn đang gặp khó khăn.
Nụ cười của cô bé vẫn rạng rỡ như ánh nắng ban mai, mang theo một vẻ đẹp thuần khiết, không vướng bụi trần của cuộc đời. Quang đứng đó, lặng lẽ nhìn như một cái bóng vô hình, một vệ sĩ thầm lặng, dõi theo ánh sáng duy nhất của đời mình, không muốn làm phiền, không muốn phá vỡ sự bình yên đó.
Có những ngày, Uyên ngồi một mình trên chiếc ghế đá trong sân trại, đôi mắt nhìn xa xăm về phía khu ổ chuột, nơi Quang đang sống. Quang biết cô bé đang nhớ cậu, nhớ những ngày tháng họ bên nhau, những kỷ niệm dù ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa.
Những lúc đó, cậu chỉ muốn lao ra, ôm lấy cô bé, an ủi, và nói rằng cậu cũng nhớ cô bé rất nhiều. Nhưng cậu biết, cậu không thể. Cậu không thể phá vỡ cuộc sống bình yên, tương lai tươi sáng mà cô bé đang có, không thể kéo cô bé trở lại vào thế giới đầy bóng tối của cậu.
Một lần, Quang thấy Uyên ngồi đọc sách dưới gốc cây bàng lớn trong sân trường, nơi có bóng mát rợp cả một góc. Cô bé đọc rất chăm chú, đôi lông mày khẽ chau lại khi suy nghĩ, khi đọc những dòng chữ khó hiểu.
Cậu nhớ lại lời cô bé từng nói về những cuốn sách, về thế giới rộng lớn bên ngoài, về tri thức và những ước mơ. Cậu nhận ra, Uyên đang từng bước chạm tới những điều đó, những điều mà cậu không thể chạm tới, không thể mơ ước. Cô bé đang bay cao hơn cậu rất nhiều.
Trong những ngày tháng lặng lẽ dõi theo Uyên, Quang nhận ra một điều quan trọng hơn cả sự sống còn của bản thân.
Uyên không chỉ là tia sáng, là nhà của cậu như cô bé đã nói. Cô bé còn là động lực. Động lực để cậu cố gắng sống sót, để không gây rắc rối, để giữ lời hứa. Cậu không muốn cô bé phải lo lắng cho mình, không muốn cô bé phải đau lòng vì cậu. Cô bé đã trở thành kim chỉ nam cho cuộc đời cậu.
Cuộc sống của Quang vẫn khắc nghiệt như cũ, thậm chí còn khắc nghiệt hơn khi không có Uyên bên cạnh, không có hơi ấm và sự động viên từ cô bé.
Những vết thương thể xác của cậu dần lành lại, để lại những vết sẹo vĩnh viễn trên da thịt, nhưng nỗi đau trong lòng thì không.
Cậu vẫn phải đối mặt với những băng nhóm khác, những cuộc tranh giành lãnh địa, những trận đánh không hồi kết để bảo vệ địa bàn và những người yếu thế hơn. Nhưng giờ đây, mỗi khi đối mặt với nguy hiểm, hình ảnh Uyên lại hiện lên rõ ràng trong tâm trí cậu, như một lá chắn vô hình.
"Tao sẽ cố gắng không đánh nhau nếu không cần thiết." Lời hứa đó vang vọng trong đầu cậu, như một lời nhắc nhở không ngừng. Cậu không thể tránh hoàn toàn những cuộc đối đầu, vì đó là quy luật của khu ổ chuột, nơi kẻ mạnh tồn tại.
Nhưng cậu đã học được cách kiềm chế, cách suy nghĩ trước khi hành động. Cậu chỉ đánh khi thực sự cần thiết để bảo vệ bản thân và lũ trẻ, để bảo vệ những người không thể tự bảo vệ mình. Cậu không còn lao vào những cuộc ẩu đả vô nghĩa, những trận chiến vì danh dự hão huyền như trước.
Thỉnh thoảng, những tên côn đồ cũ, những kẻ thù truyền kiếp, hoặc những kẻ xa lạ từ nơi khác, vẫn tìm đến khu ổ chuột để gây sự, để thị uy.
Chúng nhìn thấy Quang, thấy cậu vẫn lấm lem bùn đất, vẫn mang vẻ mặt bất cần và lạnh lùng. Chúng vẫn thách thức, vẫn buông lời trêu chọc, nhưng Quang đã khác. Cậu không còn muốn lãng phí sức lực vào những trận đánh không đáng có, không còn muốn mạo hiểm mạng sống của mình một cách vô ích.
"Thằng bụi đời! Mày làm gì mà nhìn như thằng ngáo đá vậy? Hay mày sợ rồi?" Một tên côn đồ to lớn, xăm trổ đầy mình, râu ria xồm xoàm, buông lời trêu chọc đầy thô tục. Hắn ta tiến lại gần Quang, vẻ mặt đầy sự khinh bỉ và ngạo mạn, tay cầm theo một thanh sắt gỉ sét.
Quang không nói gì, chỉ liếc nhìn hắn ta bằng ánh mắt lạnh như băng, đủ để khiến kẻ đối diện phải rùng mình. Cậu siết chặt nắm đấm, kìm nén cơn giận đang bốc lên trong lồng ngực. Hình ảnh Uyên lại hiện lên trong đầu cậu, cô bé mỉm cười và nói: "Cậu phải hứa là cậu sẽ không đánh nhau nữa." Lời nói đó như một liều thuốc an thần, giúp cậu bình tĩnh lại.
"Mày câm à? Hay mày sợ rồi, thằng ranh con!" Tên côn đồ cười khẩy, hắn ta vươn tay định đẩy Quang, định gây sự. Nhưng Quang đã nhanh hơn. Cậu lách người qua một cách nhẹ nhàng, tránh khỏi cú đẩy. Cậu không muốn đánh, nhưng cậu cũng không để mình bị bắt nạt, không để mình trở thành kẻ yếu thế.
"Biến đi." Quang nói, giọng cậu trầm đục, lạnh lùng, đầy vẻ cảnh cáo, không chút cảm xúc. Lời nói đó như một lưỡi dao sắc bén. Tên côn đồ ngạc nhiên trước thái độ của Quang. Hắn ta chưa bao giờ thấy thằng bụi đời này lại điềm tĩnh đến vậy.
"Mày dám bảo tao biến đi à, thằng ranh con!" Hắn ta định lao vào nhưng ánh mắt sắc lạnh của Quang, cùng với sự điềm tĩnh bất ngờ của cậu, khiến hắn ta chùn bước, một sự sợ hãi vô hình len lỏi trong lòng hắn. Hắn ta cảm thấy có gì đó khác biệt ở thằng nhóc này, một khí chất đáng sợ hơn trước.
Cuối cùng, tên côn đồ bỏ đi, lẩm bẩm những lời nguyền rủa tục tĩu. Quang đứng đó, lòng thở phào nhẹ nhõm, một chiến thắng thầm lặng. Cậu đã giữ được lời hứa. Dù rất khó khăn, nhưng cậu đã làm được.
Cậu nhận ra, việc không đánh nhau, việc kiềm chế bản thân, lại cần nhiều sức mạnh và sự kiên cường hơn là lao vào ẩu đả. Đó là một loại sức mạnh mới mà cậu đang học được.
Quang cũng cố gắng tìm kiếm công việc lặt vặt. Cậu khuân vác hàng hóa ở chợ, dọn dẹp rác thải ở những con hẻm, làm bất cứ việc gì có thể kiếm được chút tiền lương ít ỏi. Số tiền đó, cậu không giữ cho riêng mình.
Cậu mua thức ăn cho lũ trẻ, mua thuốc men cho những người già yếu trong khu ổ chuột. Cậu cũng dành dụm một phần nhỏ, với một mục đích bí mật mà cậu chưa dám nghĩ đến, một mục đích liên quan đến tương lai của cô bé.
Mỗi chiều, sau khi đi theo dõi Uyên, Quang lại trở về khu ổ chuột, trở về với thực tại khắc nghiệt của mình. Cậu kể cho lũ trẻ nghe về những gì cậu thấy ở thế giới bên ngoài, về những tòa nhà cao tầng chọc trời, những con phố sạch đẹp không một hạt bụi, về những đứa trẻ đi học trong bộ đồng phục tinh tươm.
Cậu không kể về Uyên, vì cậu muốn giữ cô bé là một bí mật của riêng mình, một tia hy vọng mà chỉ mình cậu biết, một kho báu quý giá.
Lũ trẻ lắng nghe say sưa, mắt chúng sáng lên với những ước mơ xa vời, những khao khát được một lần đặt chân đến thế giới đó. Quang nhìn chúng, nhìn những đôi mắt ngây thơ, và cậu hiểu rằng, mình phải mạnh mẽ hơn, phải bảo vệ chúng, phải là chỗ dựa vững chắc cho chúng.
Uyên đã dạy cho cậu điều đó, bằng cách hy sinh và chấp nhận rời xa cậu để có tương lai tốt đẹp hơn. Cô bé đã truyền cho cậu động lực để thay đổi.
Dù cách biệt về không gian, dù sống ở hai thế giới khác nhau, nhưng Quang và Uyên vẫn có một sợi dây liên kết vô hình, một mối liên hệ sâu sắc mà không ai có thể cắt đứt.
Uyên là động lực để Quang sống tốt hơn, để cố gắng giữ mình khỏi những rắc rối, để thay đổi bản thân. Quang là lý do để Uyên nỗ lực học tập, để sống thật tốt ở trại trẻ, để không phụ lòng cậu, để một ngày nào đó có thể quay lại và giúp cậu thoát khỏi cuộc sống này.
Một đêm trăng sáng vằng vặc, ánh trăng bạc chiếu rọi xuống những mái nhà đổ nát, Quang ngồi một mình trên nóc một tòa nhà bỏ hoang, nhìn về phía xa xa, nơi có ánh đèn lấp lánh của thành phố, nơi có trại trẻ mồ côi.
Cậu biết Uyên đang ở đó, đang bình yên trong giấc ngủ, được an toàn và ấm áp. Cậu khẽ đưa tay lên chạm vào vết sẹo trên thái dương, vết sẹo mà Uyên đã sơ cứu cho cậu, nó vẫn còn đau âm ỉ nhưng lại mang một ý nghĩa đặc biệt.
Cậu nhớ lại khoảnh khắc Uyên nói "Cậu là hoa xương rồng của tôi... là tia sáng của tôi... là tất cả những gì tôi có... là nhà của tôi." Những lời đó đã thay đổi cậu, đã thổi một luồng sinh khí mới vào cuộc đời cậu. Một con sâu bọ mục ruỗng như cậu, giờ đây lại có một tia sáng, một ngôi nhà để hướng về, một người để quan tâm.
Quang vẫn là một thằng bụi đời, vẫn sống trong khu ổ chuột đầy rẫy nguy hiểm và khó khăn. Nhưng trong lòng cậu đã có một sự thay đổi lớn. Cậu không còn chỉ sống sót, không còn chỉ tồn tại vô định.
Cậu sống vì một mục đích, vì một lời hứa, vì một người. Tình cảm của cậu dành cho Uyên ngày càng lớn, ngày càng sâu đậm và thuần khiết. Cậu biết, có thể sẽ có một ngày, con đường của họ sẽ giao nhau một lần nữa. Và khi đó, cậu sẽ sẵn sàng, sẵn sàng để đối mặt với mọi thứ, sẵn sàng để bảo vệ và yêu thương cô bé.


0 Bình luận