Những ngày sau đó, Quang giữ lời hứa một cách kiên định, không một chút dao động. Cậu không rời Uyên nửa bước, như một cái bóng trung thành và bất di bất dịch, luôn hiện hữu trong tầm mắt cô bé.
Mỗi sáng sớm tinh mơ, khi những tia nắng đầu tiên còn chưa kịp xua tan màn sương ẩm ướt trên những con phố vắng, và khi cánh cổng trại trẻ từ từ mở ra, bóng dáng Quang đã đứng sẵn ở đó, nép mình vào một góc khuất quen thuộc bên vệ đường, ánh mắt kiên định dõi theo từng bước chân nhỏ bé của Uyên.
Cậu đi bên cạnh cô bé đến trường, giữ một khoảng cách vừa đủ để Uyên cảm thấy thoải mái, không bị gò bó hay khó chịu, nhưng cũng đủ gần, đủ sát để bất cứ kẻ nào có ý định xấu xa, dù là một ánh mắt soi mói hay một lời trêu chọc ác ý, đều phải chùn bước trước ánh mắt sắc lạnh như dao của cậu.
Khuôn mặt cậu, vốn dĩ đã chai sạn vì gió sương và những tháng ngày lang bạt, giờ đây lại càng thêm vẻ cảnh giác tột độ, như một bức tường vững chắc, không thể xuyên thủng, che chắn cho cô bé khỏi mọi hiểm nguy.
Uyên đã thay đổi rõ rệt, không còn là cô bé rụt rè, lặng lẽ của những ngày đầu. Sự hiện diện kiên định của Quang như một tấm khiên vô hình, một bùa hộ mệnh thiêng liêng, xua tan nỗi sợ hãi đã bám rễ sâu trong lòng cô bé, từng ngày bào mòn tâm hồn non nớt.
Cô bé giờ đây không chỉ bình yên mà còn hoạt bát hơn hẳn trong giao tiếp và thể hiện cảm xúc một cách tự nhiên. Ánh mắt cô bé giờ đây ánh lên sự bình yên lạ thường và niềm tin tưởng tuyệt đối vào người bạn đồng hành của mình.
Mỗi khi nhìn thấy Quang ở cổng trường, một nụ cười rạng rỡ lại nở trên môi cô bé, không còn khẽ khàng nữa, đủ để sưởi ấm trái tim vốn chai sạn, lạnh giá của Quang, khiến cậu cảm thấy một chút nhẹ nhõm hiếm hoi, một tia sáng le lói trong cuộc sống đầy khắc nghiệt.
Suốt những giờ học kéo dài trong ngày, Quang vẫn lẳng lặng đứng bên ngoài khuôn viên trường, kiên nhẫn và bền bỉ. Cậu không còn đi nhặt rác trong khoảng thời gian này nữa, vì cậu không muốn rời xa Uyên một giây phút nào, không muốn cô bé phải đối mặt với bất cứ hiểm nguy nào một mình, dù là nhỏ nhất.
Ý nghĩ về việc Uyên lại bị bắt nạt khi không có cậu ở bên khiến cậu rùng mình. Thay vào đó, cậu ngồi bệt xuống vỉa hè đối diện trường, đôi mắt sắc lạnh không ngừng quét qua những cánh cổng sắt cao vút, những hàng rào kiên cố, quan sát mọi động tĩnh xung quanh.
Cậu ghi nhớ từng gương mặt khả nghi, từng cử chỉ lạ lùng của những kẻ từng bắt nạt Uyên, khắc sâu vào tâm trí để sẵn sàng can thiệp nếu cần, nhưng luôn giữ nguyên tắc tránh bạo lực.
Chúng vẫn lảng vảng quanh trường, đôi khi là những cái liếc mắt đầy hằn học và thù địch, nhưng không còn dám đến gần Uyên nữa. Ánh mắt đe dọa của Quang đã trở thành một lời cảnh báo hiệu nghiệm, một rào cản vô hình khiến chúng phải dè chừng và tránh xa, không dám làm gì quá giới hạn.
Giờ ra chơi, khi những đứa trẻ khác ùa ra sân với tiếng cười đùa rộn rã, Uyên lại ra cổng trường. Cô bé không vội vàng chạy đi chơi như những đứa trẻ khác, không hòa mình vào những trò đùa vui vẻ của chúng.
Thay vào đó, Uyên đến bên Quang, đưa cho cậu nửa chiếc bánh bao, hoặc một phần nhỏ bữa sáng mà cô bé đã cất kỹ trong chiếc khăn gói cẩn thận, đôi khi là một mẩu bánh mì khô khan được chia từ khẩu phần ăn ít ỏi của cô bé ở trại.
"Cậu ăn đi." Giọng Uyên trong trẻo, không còn rụt rè, nhưng vẫn đầy sự quan tâm chân thành, như một làn gió mát xoa dịu tâm hồn Quang, xoa dịu những vết sẹo sâu thẳm trong lòng cậu.
Đối với Quang, đó không chỉ đơn thuần là thức ăn để lấp đầy cái bụng rỗng, mà còn là sự sẻ chia, là lời tha thứ không nói thành lời cho sai lầm của cậu, là sợi dây vô hình gắn kết họ lại với nhau một cách bền chặt, không thể tách rời.
Và giờ đây, Uyên đã chủ động trò chuyện hơn rất nhiều, đôi khi khiến Quang phải đỏ mặt vì bất ngờ và ngượng ngùng.
"Hôm nay cậu có lạnh không? Tối qua trời mưa to lắm, tôi nghe tiếng sấm còn giật mình."
Uyên hỏi, đôi mắt tròn xoe ngước nhìn Quang, giọng nói trong trẻo, không còn rụt rè như trước. Cô bé chìa tay chạm nhẹ vào áo cậu, khẽ nhíu mày khi cảm nhận được lớp vải mỏng manh đã sờn rách, không đủ ấm áp cho một đêm mưa lạnh.
Quang giật mình, vội vàng rụt người lại, mặt cậu bất giác đỏ bừng một cách khó hiểu. "Không... không lạnh. Mày lo xa quá rồi."
Cậu trả lời cộc lốc, giọng có chút ngượng nghịu, cố gắng che giấu vẻ bối rối. Chưa bao giờ có ai quan tâm đến việc cậu có lạnh hay không, ngoài lũ trẻ ở nhà.
"Vậy mà tay cậu lạnh nắt này." Uyên vẫn không chịu bỏ qua, cô bé chìa bàn tay nhỏ bé của mình ra, cố gắng chạm vào tay Quang một lần nữa. Bàn tay Uyên thật ấm, đối lập với sự lạnh giá quen thuộc của Quang.
"Cậu phải mặc ấm hơn chứ. Mấy ngày nay trời cứ mưa, lạnh lắm. Cậu mà ốm thì sao mà đưa tôi đi học được? Rồi ai bảo vệ tớ khỏi mấy tên bắt nạt đó?" Cô bé nói, giọng điệu nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt đầy vẻ quan tâm.
Quang lúng túng, không biết phải phản ứng thế nào. Cậu chưa bao giờ được đối xử dịu dàng và kiên nhẫn như vậy. Mặt cậu lại càng đỏ hơn, cố gắng quay đi để Uyên không nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của mình.
"Tao... tao quen rồi. Mày cứ lo cho mày đi, đồ ngốc." Cậu lẩm bẩm, cảm thấy có chút hạnh phúc lan tỏa trong lồng ngực.
Uyên bật cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông gió, khiến Quang ngạc nhiên. Đó là lần đầu tiên cậu nghe thấy Uyên cười lớn đến vậy, một nụ cười hồn nhiên và vô tư, không chút vướng bận.
"Cậu đúng là đồ cứng đầu mà. Cậu cũng phải tự lo cho mình nữa chứ." Cô bé nói, rồi cẩn thận lấy ra một chiếc khăn len cũ kỹ từ trong cặp sách, trông có vẻ là đồ đã dùng rồi, nhưng vẫn còn sạch sẽ và được gấp gọn gàng.
"Đây, cậu quàng tạm vào cổ đi. Bà quản lý trại trẻ cho tớ đó, nhưng tôi có cái khác rồi. Đừng có mà từ chối đấy nhé, không tôi giận cậu đó!"
Quang sững sờ nhìn chiếc khăn. Nó không mới, nhưng lại mang theo hơi ấm và mùi hương dịu nhẹ của Uyên. Cậu chưa từng nhận được món quà nào từ ai, đặc biệt là một món quà ấm áp và mang ý nghĩa quan tâm như vậy.
"Cái này... mày cứ giữ lấy mà dùng." Cậu lúng túng nói, không dám nhận, sợ làm bẩn nó hoặc không xứng đáng với nó.
"Không! Cậu quàng đi." Uyên kiên quyết, cô bé chủ động vòng tay qua cổ Quang, giúp cậu quàng chiếc khăn một cách nhẹ nhàng. Bàn tay nhỏ bé của cô bé chạm vào cổ cậu, truyền đi hơi ấm và một cảm giác nhột nhột, khiến Quang lại một lần nữa đỏ mặt tía tai, tim đập loạn xạ.
"Cậu mà không giữ ấm, lại ốm thì ai đưa tôi đi học đây? Lỡ tôi lại bị bắt nạt thì sao? Cậu đã hứa là sẽ không để tôi bị ai bắt nạt nữa mà!" Uyên nói, đôi mắt lấp lánh, trêu chọc, nhìn thẳng vào cậu, như đang nhắc nhở về lời hứa của cậu.
Quang không biết nói gì, chỉ cúi gằm mặt xuống. Chiếc khăn len mềm mại, ấm áp quấn quanh cổ cậu, nhưng cảm giác ngượng ngùng trong lòng còn mạnh hơn.
Cậu thầm nghĩ, con bé này giờ còn nói nhiều hơn cả thằng Tám Gù nữa rồi, và đáng yêu hơn rất nhiều. Nhưng sâu thẳm trong tim, cậu lại cảm thấy một niềm hạnh phúc lạ lùng, một cảm giác được quan tâm mà cậu chưa từng trải nghiệm, một niềm vui mà tiền bạc không thể mua được.
Buổi trưa, Uyên vẫn ăn cơm trong phòng ăn của trại trẻ, ngồi cùng những đứa trẻ khác, nhưng cô bé thường chỉ ăn một nửa suất. Phần còn lại, cô bé cố gắng giấu đi một cách khéo léo trong chiếc khăn bọc cẩn thận hoặc túi áo, để không ai phát hiện ra, để dành cho Quang.
Khi tan học vào buổi chiều tà, cô bé lại đưa phần cơm đó cho Quang, khuôn mặt ánh lên sự mong chờ và lo lắng cho cậu.
Cậu biết, cô bé luôn nghĩ cho mình, luôn lo lắng cho mình, ngay cả khi bản thân cô bé cũng không có nhiều để ăn. Cậu không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu, một cái gật đầu đầy biết ơn, nhưng trong lòng tràn ngập sự biết ơn sâu sắc, một lòng biết ơn không gì có thể đong đếm được, và nỗi thầm hứa sẽ bảo vệ cô bé bằng mọi giá.
Quang nhận ra rằng, dù cuộc sống của cậu vẫn bấp bênh, dù những nguy hiểm vẫn rình rập xung quanh khu ổ chuột, nơi sự sống còn là một cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ, nhưng sự hiện diện của Uyên đã mang đến cho cậu một mục đích sống, một ý nghĩa to lớn và thiêng liêng.
Cậu không còn cảm thấy cô độc nữa, không còn là một con chó hoang lang thang vô định giữa thế giới rộng lớn này. Cậu có một người để bảo vệ, một người để quan tâm, một người để trở về sau mỗi ngày mệt mỏi, một người là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của cậu.
Sự ân hận của đêm hôm đó vẫn còn hằn sâu trong tâm trí Quang, như một vết sẹo khó phai mờ, nhưng giờ đây nó không còn là gánh nặng mà là động lực để cậu thay đổi, để cậu trở thành một người tốt hơn, xứng đáng với niềm tin vô bờ bến của Uyên, niềm tin đã vực dậy cậu khỏi vực sâu của sự tuyệt vọng.
Cậu muốn cô bé được sống một cuộc đời tốt đẹp hơn, được đến trường mỗi ngày mà không phải lo sợ, được có những bữa ăn no đủ và một giấc ngủ bình yên, không còn ám ảnh bởi những cơn ác mộng.
Tối đến, sau khi đưa Uyên về trại, Quang lại trở về căn nhà tạm bợ của mình, nơi lũ trẻ nhỏ hơn đang chờ đợi cậu với ánh mắt mong ngóng. Cậu vẫn miệt mài đi nhặt rác, vẫn tìm kiếm từng mẩu kim loại, từng vỏ chai nhựa, từng thứ có thể bán được để kiếm tiền nuôi chúng, đảm bảo chúng không phải đói rét, không phải ngủ trên vỉa hè lạnh giá như cậu.
Trong khu ổ chuột này, Quang không chỉ là một thằng nhặt rác bình thường. Cậu là "đại ca" của cái xóm này, một "đại ca" khác biệt.
Vị trí này không phải cậu cướp được bằng những cuộc ẩu đả hay trấn lột. Trước đây, khu này do một vài băng nhóm nhỏ quản lý, chúng thường xuyên đánh nhau, cướp bóc lẫn nhau và trấn lột những người dân yếu thế, những người lao động nghèo khổ.
Quang, với sức lực và sự lì lợm trời phú, đã đứng ra dẹp loạn, không phải vì muốn ngồi lên vị trí đó, mà vì cậu chán ghét sự hỗn loạn và bất công. Cậu đã từng có suy nghĩ sẽ trấn lột tiền, sẽ sống như những đại ca khác nhưng từ khi gặp Uyên, cái ý nghĩ đó hoàn toàn tan biến. Lời hứa với Uyên về một cuộc sống không bạo lực đã trở thành nguyên tắc sống của cậu.
Bây giờ, dưới sự "quản lý" của Quang, khu ổ chuột này bình yên hơn rất nhiều. Không còn những cuộc ẩu đả vô cớ, không còn cảnh trấn lột người yếu thế. Ai cũng biết, "đại ca" Quang tuy cộc cằn, ít nói, nhưng lại có nguyên tắc riêng, và đặc biệt là không bao giờ làm hại người dân nghèo.
Cậu chỉ chuyên tâm vào việc nhặt rác, tìm kiếm những công việc bốc vác nặng nhọc, đôi khi còn giúp những người già yếu khuân vác đồ đạc mà không lấy tiền. Lũ trẻ trong xóm đều rất nể và sợ cậu, nhưng cũng rất mực tin tưởng và yêu quý cậu. Chúng biết, có Quang ở đây, chúng sẽ không bị đói, sẽ được bảo vệ.
Cuộc gặp gỡ với hai mẹ con trong con hẻm hôm trước vẫn còn vương vấn trong tâm trí Quang, như một câu đố khó giải, một mảnh ghép lạ lùng trong bức tranh cuộc đời cậu. Đó là một sự kiện lạ lùng, một tia sáng bất ngờ trong cuộc sống tăm tối của cậu, một điều chưa từng xảy ra trước đây, gieo vào lòng cậu một hạt giống của sự tò mò và hy vọng.
Mấy ngày sau, khi Quang đang lục lọi một đống rác lớn ở đầu con hẻm quen thuộc, nơi mùi ẩm mốc và hôi thối đã trở thành một phần quen thuộc của cuộc sống cậu, cậu lại bất ngờ bắt gặp người phụ nữ và cô bé hôm trước.
Lần này, họ không còn run rẩy sợ hãi nữa, mà đang đứng trước căn nhà tồi tàn của một bà lão sống gần đó, ngôi nhà với những bức tường cũ kỹ và mái ngói xiêu vẹo, đầy dấu vết của thời gian và sự tàn phá.
Quang không quan tâm lắm đến sự xuất hiện của họ, tiếp tục công việc của mình với đôi tay thoăn thoắt, đôi mắt vẫn lướt nhanh qua những vật dụng bỏ đi một cách chuyên nghiệp. Cậu không muốn dây dưa với những người thành phố giàu có, bởi cậu biết rằng họ thường mang theo rắc rối và những ánh nhìn phán xét, những thứ mà cậu đã quá quen thuộc và muốn tránh xa bằng mọi giá.
"Chào cháu!" Bà Mai lên tiếng, giọng bà ấy nhẹ nhàng, ấm áp, khác hẳn với vẻ kiêu kỳ, khinh bỉ của những người giàu có mà Quang từng gặp, những người chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt dè bỉu và xa lánh, như thể cậu là một vật ô uế.
"Cháu có phải là người đã giúp mẹ con cô hôm trước không?" Bà ấy nhìn cậu với ánh mắt chân thành, không chút giả tạo, một ánh mắt đầy thiện cảm.
Quang ngẩng đầu lên, ánh mắt cảnh giác. Cậu không trả lời ngay, chỉ nhìn chằm chằm vào bà ấy, cố gắng đọc vị những ý định ẩn sau nụ cười thân thiện đó, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu lừa dối nào.
Cô bé đứng cạnh mẹ cũng nhìn cậu với ánh mắt tò mò, trong sáng, không hề có vẻ khinh thường hay sợ hãi, ngược lại còn ánh lên sự ngưỡng mộ, như thể cậu là một anh hùng vừa bước ra từ câu chuyện cổ tích.
Cả hai đều mặc đồ sạch sẽ, không một vết bẩn dù nhỏ nhất, mùi hương thoang thoảng của nước hoa cao cấp khác hẳn với mùi ẩm mốc, hôi thối của khu ổ chuột, tạo nên một sự tương phản rõ rệt giữa hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
"Cô tên là Mai, còn đây là con gái cô, tên là Ngọc." Bà Mai mỉm cười thân thiện, giới thiệu về mình và con gái một cách tự nhiên. "Hôm đó, nếu không có cháu, chắc mẹ con cô đã gặp chuyện rồi. Cô thật sự rất cảm ơn cháu. Cháu đã ra tay giúp đỡ mà không hề do dự, không đòi hỏi bất cứ điều gì, đó là điều rất hiếm thấy trong cái xã hội này, nơi lòng tốt thường bị lợi dụng."
Quang vẫn im lặng, không nói một lời nào. Lòng cậu có chút khó chịu, một cảm giác lạ lẫm. Cậu không quen với những lời cảm ơn như thế này, không quen với việc được người khác đối xử tử tế mà không có mục đích, không có sự tính toán.
Cậu chỉ làm những gì cậu thấy cần làm, theo bản năng và lương tâm của mình, không mong được báo đáp hay ghi công. Hơn nữa, cậu đã quá quen với việc những người thành phố này thường chỉ quan tâm đến bản thân họ, và lời cảm ơn của họ đôi khi chỉ là xã giao, che đậy những ý đồ khác, những mưu tính sâu xa hơn.
Cậu đã trải qua quá nhiều sự dối trá, quá nhiều sự phản bội, nên khó lòng tin tưởng một cách dễ dàng bất cứ ai.
"Cháu đừng ngại." Bà Mai tiếp tục, giọng nói vẫn mềm mại, như hiểu được suy nghĩ phức tạp và những lớp phòng thủ trong tâm trí Quang.
"Cô biết cháu có vẻ ngoài hơi... bụi bặm, có vẻ ngoài của một kẻ lang thang không nhà cửa, của một người sống dưới đáy xã hội." Bà Mai khẽ cười, một nụ cười nhẹ nhõm không có chút ác ý, không chút phán xét.
"Nhưng cô tin vào mắt mình. Cô thấy cháu là một người tốt, một người đáng tin cậy. Cách cháu bảo vệ cô bé kia, cô đã nhìn thấy hết, từ những ngày đầu tiên cô chuyển về đây. Đó là một sự tử tế hiếm có mà cô chưa từng thấy ở bất kỳ ai khác, một tình cảm chân thành và cao quý." Bà Mai nhẹ nhàng chỉ về phía trường, nơi Uyên đang học, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ và trân trọng.
Quang im lặng, không nói gì, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào bà Mai, tìm kiếm sự thật trong lời nói của bà. Lời của bà ấy khiến cậu bất ngờ, một sự bất ngờ lớn đến mức cậu không thể che giấu.
Bà ấy nhìn thấy cậu bảo vệ Uyên? Bà ấy không chê bai vẻ ngoài của cậu, không ghê tởm mùi cơ thể cậu, không phán xét hoàn cảnh của cậu? Đây là lần đầu tiên, ngoài Uyên, có người nhìn thấy con người thật của cậu, không phải chỉ là một thằng nhặt rác, một kẻ vô gia cư đáng khinh bỉ. Cậu cảm thấy một chút bối rối khó tả, một cảm giác ấm áp len lỏi vào trái tim khô cằn.
"Công việc cũng không quá nặng nhọc đâu cháu." Bà Mai tiếp tục, phá vỡ sự im lặng khó xử, giọng nói mang theo một chút hy vọng.
"Chỉ cần cháu đến nhà cô vào buổi chiều, khoảng sau khi đưa cô bé của cháu về trại. Giúp cô dọn dẹp nhà cửa một chút, chuẩn bị bữa tối. Và quan trọng nhất là làm bạn với Ngọc, chơi với con bé, đọc sách cho con bé nghe nếu cháu biết chữ. Ngọc nó rất ít bạn bè, và con bé có vẻ rất quý cháu, rất muốn được làm quen với cháu, muốn được nghe cháu kể chuyện." Bà Mai nhìn Ngọc một cách trìu mến, ánh mắt đầy tình yêu thương của một người mẹ.
Quang suy nghĩ miên man, những ý nghĩ đan xen vào nhau như một mớ bòng bong. Đây là một cơ hội lớn, một cơ hội có thể thay đổi hoàn toàn cuộc đời cậu. Một cơ hội để kiếm tiền một cách đàng hoàng, lương thiện, không phải lang thang nhặt rác hay trộm cắp những thứ nhỏ nhặt để sống qua ngày.
Một cơ hội để thoát khỏi cuộc sống tăm tối hiện tại, ít nhất là một phần, để có một tương lai tốt đẹp hơn cho lũ trẻ đang nương tựa vào cậu, và quan trọng nhất là cho Uyên.
Nhưng liệu cậu có thể làm được không? Cậu, một thằng nhặt rác, một kẻ chưa từng được học hành tử tế, lại đi làm bạn với một cô bé nhà giàu, một cô bé được ăn học tử tế, được sống trong nhung lụa? Cậu có thể hòa nhập vào môi trường đó không? Liệu cậu có làm hỏng mọi thứ không?
"Tôi có thể suy nghĩ không?" Quang nói, giọng cậu trầm xuống, thể hiện sự do dự rõ rệt, sự đấu tranh nội tâm mạnh mẽ. "Tôi không biết... liệu tôi có phù hợp với công việc này không. Tôi chưa từng làm những việc như vậy."
"Được chứ. Cháu cứ suy nghĩ kỹ." Bà Mai nói, giọng vẫn ôn tồn, đầy sự kiên nhẫn và thấu hiểu.
"Cô sẽ đợi câu trả lời của cháu. Cô không vội. Cô biết đây là một quyết định lớn đối với cháu. Khi nào Uyên ra, cô sẽ đi trước để tránh làm cháu khó xử, tránh để cô bé phải đợi lâu."
Nói rồi, bà Mai mỉm cười nhẹ nhàng và rời đi, bóng dáng bà khuất dần trong con hẻm, để lại Quang một mình với những suy nghĩ hỗn độn, những trăn trở về tương lai và những lựa chọn khó khăn.
Lời đề nghị của bà Mai đã làm chấn động cả thế giới của Quang, vốn chỉ xoay quanh việc kiếm ăn và bảo vệ Uyên. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một cơ hội như vậy. Một công việc ổn định, có lương, có địa điểm cố định. Tiền. Và một người không chê bai cậu, thậm chí còn tin tưởng cậu, một điều hiếm hoi mà cậu chưa từng nhận được từ bất kỳ ai ngoài Uyên, người đã trao cho cậu niềm tin vô điều kiện.
Chiều hôm đó, sau khi đưa Uyên về trại, Quang không vội vã đi nhặt rác như mọi ngày. Cậu đứng tần ngần trước cánh cổng trại, nhìn theo bóng Uyên khuất dần. Lời đề nghị của bà Mai cứ luẩn quẩn trong đầu cậu.
Cậu nhớ lại ánh mắt tin tưởng của bà, sự hồn nhiên của cô bé Ngọc, và cả cảm giác ấm áp khi Uyên quàng chiếc khăn len cho cậu. Có lẽ, đây thực sự là một cơ hội.
Tuy nhiên, Quang cũng không khỏi lo lắng. Cậu chưa từng sống trong một ngôi nhà tử tế, chưa từng làm việc cho người khác.
Cậu sợ mình sẽ làm hỏng việc, sẽ khiến bà Mai thất vọng. Cậu sợ mình không thể hòa nhập vào thế giới của họ. Bàn tay cậu siết chặt chiếc khăn len, cảm nhận sự mềm mại của nó, như một lời nhắc nhở về sự dịu dàng mà cậu đang dần quen thuộc.
Đang mải suy nghĩ, Quang chợt nghe thấy một tiếng cười khẩy đầy châm biếm vang lên phía sau lưng.
"Ồ, nhìn xem ai kia kìa? Thằng nhặt rác mà giờ lại thành thằng bảo mẫu à?"
Quang quay phắt lại, ánh mắt sắc lạnh như dao găm. Là Tám Gù, cùng với hai tên đàn em bặm trợn khác. Bộ dạng Tám Gù vẫn bẩn thỉu, tóc tai bù xù nhưng ánh mắt hắn lại ánh lên vẻ chế giễu và khinh thường quen thuộc.
Hắn ta luôn là cái gai trong mắt Quang, một kẻ chuyên đi gây rối và bóc lột những người yếu thế trong khu này, dù hắn biết rõ "đại ca" của khu này là ai.
"Mày muốn gì, Tám Gù?" Quang gằn giọng, bàn tay nắm chặt nhưng cố gắng kiềm chế. Cậu không muốn gây chuyện, đặc biệt là gần trại trẻ. Lời hứa với Uyên về việc không đánh nhau lại hiện lên trong tâm trí cậu.
Tám Gù nhổ một bãi nước bọt xuống đất, cười khẩy. "Muốn gì à? Tao muốn xem thằng hèn như mày bây giờ ra vẻ người hùng được đến bao giờ.
Nghe nói mày còn đi bảo vệ con nhỏ câm điếc đó nữa cơ đấy. Hay ho nhỉ? Hay là mày định biến thành chó giữ nhà cho con nhỏ yếu ớt đó? Mày không định đòi tiền bảo kê từ nó à, hay mày bỏ luôn cái 'công việc' đại ca của mày rồi?" Hắn ta cố tình nhấn mạnh từ "đại ca" với giọng điệu đầy mỉa mai, như muốn chọc tức Quang.
Lời nói của Tám Gù như xát muối vào vết thương lòng của Quang, và còn xúc phạm cả Uyên. Ánh mắt Quang tối sầm lại, nhưng cậu vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. "Tao không có hứng gây sự với mày, Tám Gù. Cút đi trước khi tao thay đổi suy nghĩ." Cậu nói, giọng trầm đục, đầy uy lực, khác hẳn với vẻ ngoài nhếch nhác.
"Ồ, giờ còn biết cả bảo vệ gái cơ đấy?" Tám Gù nhếch mép, tiến lại gần hơn, hai tên đàn em cũng lăm le theo sau. "Mày nghĩ mày làm vậy là hay ho lắm hả? Hay là mày đang giả vờ tốt bụng để lừa gạt ai đó? Tao biết mày mà Quang. Một thằng ranh ma, xảo quyệt. Đừng có mà làm ra vẻ thánh thiện."
"Mày nói cho tao nghe."
"Mày ở đây làm gì? Dạo này khu này yên ổn quá, mày ngứa tay hay sao mà lại đi gây sự?" Quang lạnh lùng cắt lời Tám Gù.
Ánh mắt Quang quét qua hai tên đàn em, khiến chúng rụt rè lùi lại một bước. Dù Tám Gù có hung hăng cỡ nào, thì bọn đàn em của hắn cũng hiểu ai mới là kẻ nắm quyền ở đây. Chúng biết Quang không bao giờ động đến người dân vô tội, nhưng khi bị chọc giận, cậu có thể biến thành quỷ dữ.
"Tao... tao đi ngang qua thôi." Tám Gù lắp bắp, giọng hắn ta có chút chùn xuống khi đối diện với ánh mắt kiên định của Quang.
"Mà mày cứ giấu làm gì. Tao nghe nói mày còn được một bà nhà giàu nào đó mời đi làm giúp việc nữa cơ đấy? Ha! Một thằng nhặt rác bẩn thỉu như mày mà cũng mơ làm người ở cho bọn giàu à? Mày nghĩ mày xứng đáng sao? Hay là mày nghĩ bọn nhà giàu đó sẽ không coi mày như một con chó ghẻ?" Hắn ta lại cố ý lặp lại những lời lẽ xúc phạm, dù có vẻ đã e dè hơn.
Lời nói của Tám Gù như một nhát dao đâm thẳng vào nỗi sợ hãi sâu kín nhất của Quang. Nó chạm đúng vào điểm yếu của cậu, một sự tự ti về thân phận, về xuất thân của mình, và cả nỗi ám ảnh về việc bị bỏ rơi.
Quang đứng sững lại, ánh mắt đầy sự đau đớn và phẫn nộ. Cậu siết chặt nắm đấm đến mức móng tay đâm vào da thịt, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế. Lời hứa với Uyên rằng sẽ không đánh nhau vô cớ lại hiện lên rõ ràng trong tâm trí, mạnh mẽ hơn bất cứ cơn giận nào.
"Mày muốn gì từ tao, Tám Gù?" Quang gằn giọng, giọng cậu khàn đặc, đầy kìm nén.
"Nếu mày muốn kiếm chuyện, tao không ngại. Nhưng mày phải biết ai là chủ của khu này và ai đang giữ cho nó yên ổn. Mày động đến người dân trong khu, hay động đến con bé, thì mày biết hậu quả rồi đấy."
Tám Gù nghe vậy thì mặt tái đi. Hắn biết rõ Quang không nói chơi. Mấy lần trước, hắn đã nếm mùi sức mạnh của Quang khi cố ý quậy phá. Hắn ta chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu, chứ đối diện với Quang, hắn lại chùn bước. Hắn rít lên một tiếng, rồi quay người bỏ đi cùng hai tên đàn em, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi rủa những lời tục tĩu.
Quang đứng đó, thở dốc. Cơn giận dữ vẫn còn cuộn trào trong lồng ngực, nhưng cậu đã kiềm chế được. Cậu nhìn theo bóng Tám Gù khuất dần, rồi đưa tay xoa nhẹ lên chiếc khăn len quàng cổ. Cậu đã giữ lời hứa với Uyên. Cuộc sống này sẽ còn nhiều thử thách, nhưng cậu sẽ không bao giờ để mình trở lại là kẻ bạo lực như trước.
Cậu lảo đảo trở về căn nhà tạm bợ. Lũ trẻ đang ngủ say. Cậu lặng lẽ ngồi xuống, nhìn những vết bầm tím trên cánh tay mình. Lời đề nghị của bà Mai vẫn văng vẳng trong đầu.
Những lời lẽ cay nghiệt của Tám Gù cũng vậy. Cậu biết, con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Nhưng vì Uyên và vì chính cậu, cậu phải bước tiếp. Cậu không thể để mình mãi mãi là một thằng nhặt rác, một kẻ bị coi thường.
Cậu muốn chứng minh cho Tám Gù và cả thế giới thấy, cậu không phải là con chó ghẻ bị bỏ rơi. Cậu sẽ cho họ thấy, một "đại ca" khu ổ chuột cũng có thể vươn lên, có thể sống một cuộc đời lương thiện và bảo vệ những người mình yêu thương.
Đêm đó, Quang không ngủ được. Lời đề nghị của bà Mai cứ văng vẳng bên tai cậu, rõ ràng và đầy sức hút, như một lời mời gọi từ một thế giới khác. Một công việc. Một cuộc sống mới.
Liệu cậu có xứng đáng với cơ hội đó không? Liệu cậu có thể hòa nhập vào thế giới của họ không, một thế giới của những ngôi nhà sạch sẽ, những bộ quần áo tươm tất, những bữa ăn đầy đủ, nơi những đứa trẻ không phải lo lắng về cái ăn cái mặc? Hay cậu sẽ chỉ mang rắc rối đến cho họ, làm ô uế không gian sống của họ, làm phiền lòng họ?
Nỗi sợ hãi thất bại, nỗi sợ hãi về việc mình không đủ tốt, không đủ tư cách, lại dấy lên trong lòng cậu, mạnh mẽ hơn bao giờ hết, đe dọa nhấn chìm cậu trong tuyệt vọng.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến Uyên, đến nụ cười bình yên của cô bé khi có cậu ở bên, đến ánh mắt tin tưởng vô điều kiện mà cô bé dành cho mình, Quang lại có thêm động lực mạnh mẽ.
Cậu muốn một tương lai tốt đẹp hơn cho cả hai, một tương lai mà cô bé có thể lớn lên trong an toàn và hạnh phúc. Cậu muốn Uyên được sống trong một thế giới an toàn, hạnh phúc, không phải lo sợ những kẻ bắt nạt, không phải chịu đựng đói khát hay lạnh lẽo, không phải ngủ co ro trong những góc hẻm tối tăm.
Và nếu công việc này có thể giúp cậu thực hiện điều đó, giúp cậu có đủ khả năng để bảo vệ Uyên một cách trọn vẹn hơn, để chu cấp cho cô bé một cuộc sống tốt đẹp hơn, cậu sẽ không ngần ngại. Cậu sẽ vượt qua mọi nỗi sợ hãi, mọi trở ngại, mọi định kiến của xã hội.
Quang quyết định. Cậu sẽ chấp nhận lời đề nghị của bà Mai. Cậu sẽ thử, bất chấp những khó khăn phía trước. Cậu biết sẽ có rất nhiều khó khăn, nhiều điều phải học hỏi, nhiều sự lạ lẫm phải đối mặt, nhưng cậu không sợ.
Cậu sẽ làm mọi thứ có thể để bảo vệ Uyên, để xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn cho cả hai, một tương lai mà cả hai có thể ngẩng cao đầu, không còn phải sống trong bóng tối của khu ổ chuột. Và quan trọng hơn, cậu sẽ không bao giờ thất hứa với Uyên nữa, cậu sẽ luôn ở bên cô bé, như lời hứa đã khắc sâu trong tim, như một lời thề thiêng liêng.
Sáng hôm sau, khi Quang đưa Uyên đến trường, cậu nhìn cô bé với ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết, ánh mắt chứa đựng một niềm hy vọng mới, một sự quyết tâm không gì lay chuyển được.
Cậu biết, đây là khởi đầu cho một hành trình mới, một hành trình đầy thử thách nhưng cũng đầy hy vọng, một bước ngoặt lớn trong cuộc đời cậu, mở ra một cánh cửa đến một thế giới hoàn toàn khác.
"Tôi sẽ làm được." Quang tự nhủ, ánh mắt cậu hướng về phía mặt trời đang lên, rực rỡ và đầy hứa hẹn, như một lời khẳng định cho chính bản thân mình, một lời thề sẽ không bao giờ gục ngã. Cậu sẽ thay đổi, vì Uyên, và vì chính cậu, để trở thành một người xứng đáng hơn.


0 Bình luận