Hơn một tháng trôi qua kể từ ngày Uyên trở lại trại trẻ mồ côi. Cuộc sống của cô bé đã dần đi vào quỹ đạo mới, với những buổi học đều đặn tại ngôi trường thành phố khang trang, những bữa ăn đúng giờ tại trại, và một chiếc giường ấm áp hơn nhiều so với những đêm lạnh lẽo ngoài đường.
Trại trẻ có vẻ bình yên, với những khuôn viên cây xanh, những phòng học sáng sủa, nhưng sâu thẳm trong lòng Uyên, một khoảng trống vẫn hiện hữu, không thể lấp đầy. Hình bóng Quang, dù không còn kề bên, vẫn in đậm trong tâm trí cô bé, như một vết mực không thể tẩy xóa, một phần ký ức không thể xóa nhòa, ám ảnh từng suy nghĩ của cô bé.
Mỗi khi tan học, bước chân Uyên lại trở nên chậm chạp một cách vô thức, không theo kịp bước chân vội vã của các bạn cùng lớp. Cô bé thường thẫn thờ nhìn vào những góc cây cổ thụ có bóng lớn trong sân trường, hoặc dọc theo con đường về trại, nơi họ từng trú mưa, từng chia sẻ những câu chuyện nhỏ bé giữa thế giới rộng lớn.
Đôi mắt trong veo của cô bé dáo dác nhìn vào những góc phố tối om, những con đường kiệt nhỏ hẹp, những ngõ nhỏ không lối kết nối ra các con đường lớn, nơi Quang thường xuất hiện bất ngờ để bảo vệ cô bé khỏi những nguy hiểm rình rập, những ánh mắt dò xét, và những kẻ xấu xa.
Uyên nhìn về phía khu ổ chuột, một khu vực nằm lẫn trong lòng thành phố hiện đại nhưng lại như một thế giới khác biệt hoàn toàn, nơi những mái nhà tạm bợ nằm san sát dưới ánh nắng gay gắt ban ngày hoặc trong màn đêm mịt mùng.
Cô bé biết Quang vẫn ở đó, vẫn sống trong thế giới đầy khắc nghiệt ấy, vẫn chiến đấu để tồn tại từng ngày. Nỗi nhớ cậu cứ cồn cào trong lòng, như một ngọn lửa âm ỉ, thiêu đốt tâm hồn cô bé, khiến cô bé không thể tập trung hoàn toàn vào bất cứ điều gì, dù là bài học khó hay những trò chơi giải trí với các bạn cùng trại.
Hơn một tháng như vậy, mỗi ngày đều là một chuỗi những khoảnh khắc chờ đợi và thất vọng nối tiếp nhau.
Buổi sáng, khi ra khỏi trại để đến trường, cô bé lại len lén nhìn quanh, ánh mắt quét qua từng góc đường, từng con hẻm, hy vọng thấy một bóng hình quen thuộc, dù chỉ là thoáng qua.
Buổi chiều, khi trở về trại, cô bé lại nán lại bên cổng trường, hoặc tìm một góc khuất trên con đường về để lặng lẽ dõi theo con đường cũ, con đường mà họ đã từng đi qua cùng nhau, nơi cậu thường đứng đợi.
Nhưng Quang không bao giờ xuất hiện. Dù cô bé đã hứa sẽ cố gắng sống tốt, nhưng nỗi nhớ cậu cứ gặm nhấm tâm hồn cô bé từng ngày, từng giờ, khiến trái tim cô bé nặng trĩu.
Trong lớp học, giữa những bài giảng của giáo viên về lịch sử, toán học hay văn học, tâm trí Uyên thường xuyên bị lạc lối. Cô bé cố gắng ghi chép, cố gắng lắng nghe, nhưng đôi mắt lại vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về phía những con đường tấp nập của thành phố.
Thay vì những con số khô khan hay những câu văn học phức tạp, trong đầu cô bé lại hiện lên hình ảnh những con hẻm tối tăm, những vũng nước đọng sau mưa, và bóng dáng cao lớn của Quang đang đứng đó, chờ đợi cô bé.
Những cuốn sách trong thư viện trường, những câu chuyện về thế giới rộng lớn, về những chuyến phiêu lưu kỳ thú mà Uyên từng say mê, giờ đây cũng không còn đủ sức hấp dẫn cô bé nữa.
Mỗi trang sách lật giở, cô bé lại thấy hình ảnh Quang hiện lên rõ mồn một: đôi mắt lạnh lùng nhưng đầy ấm áp, bàn tay thô ráp nhưng đầy sức mạnh, ánh mắt kiên định và bất cần đời nhưng lại ẩn chứa sự quan tâm sâu sắc. Những bài toán phức tạp trở nên mờ nhạt, những câu chuyện văn học bay bổng trở nên vô vị.
Uyên cố gắng vùi mình vào học tập, vào các hoạt động ở trại trẻ để quên đi nỗi nhớ, để lấp đầy khoảng trống trong lòng. Cô bé học hành chăm chỉ, cố gắng đạt điểm cao, vẽ tranh vào những giờ tự học, tham gia các buổi đọc sách trong thư viện của trại.
Các cô bảo mẫu khen ngợi cô bé ngoan ngoãn, tiến bộ vượt bậc trong học tập, không còn nhút nhát và sợ sệt như trước. Nhưng sâu thẳm trong tim, Uyên biết, cô bé đang che giấu một nỗi buồn không tên, một vết thương lòng không thể hàn gắn, không một ai có thể nhìn thấy. Một nỗi buồn vì sự vắng mặt của Quang, một nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.
Cô bé nhớ mùi hương của bùn đất và mưa, mùi hương đặc trưng của khu ổ chuột, nơi Quang sinh sống, nơi đã chứng kiến tình cảm đặc biệt của họ. Cô bé nhớ cảm giác bàn tay thô ráp, chai sần của Quang nắm lấy tay mình, truyền cho cô bé sự ấm áp và an toàn tuyệt đối.
Nhớ cái cách cậu gằn giọng nhưng lại đầy sự quan tâm, đầy sự che chở, những lời nói tuy cộc cằn nhưng chân thành. Nhớ cái cách cậu đứng chắn trước mặt cô bé, bảo vệ cô bé khỏi mọi nguy hiểm, mọi ánh mắt độc ác và những kẻ xấu xa. Những kỷ niệm đó, dù có đau khổ, có nguy hiểm nhưng lại là những ký ức quý giá nhất của Uyên, là những viên ngọc sáng trong tâm hồn cô bé, không thể nào phai mờ.
Sự thay đổi trong Uyên với vẻ mặt thường xuyên thẫn thờ, ánh mắt nhìn xa xăm, sự lơ đãng trong giờ học, thật sự không thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của những kẻ chuyên bắt nạt trong trường và trại trẻ.
Trong môi trường khép kín này, vẫn có những nhóm học sinh cá biệt, những đứa trẻ lớn hơn, hung hăng hơn, thường xuyên bắt nạt các em yếu hơn để thể hiện quyền lực và sự thống trị.
Chúng đã để ý thấy Uyên, một cô bé hiền lành, ít nói, thường xuyên lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, hoặc đi thẫn thờ trên sân trường, như một người mất hồn, dễ bị tổn thương. Chúng dường như nhận ra con chó hoang bên cạnh Uyên đã không còn nữa rồi.
"Ê, con bé kia! Mày nhìn gì đấy? Mày tưởng về trại trẻ là ngon à?" Một ngày nọ, khi Uyên đang trên đường từ trường về trại, đi qua một con hẻm vắng vẻ, heo hút, nằm khuất sau những tòa nhà cao tầng, một nhóm nữ sinh lớn hơn, khoảng ba bốn đứa, bất ngờ chặn đường cô bé. Con nhỏ cầm đầu, tóc nhuộm vàng hoe chói mắt, vẻ mặt kênh kiệu, nhếch mép cười khinh bỉ, ánh mắt đầy vẻ đắc thắng khi thấy Uyên lạc lõng.
Uyên giật mình, lùi lại vài bước, trái tim cô bé đập loạn xạ trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài. Đã rất lâu rồi, trong sự bao bọc của Quang, cô bé đã được an toàn, bình yên, không phải đối mặt với những cảnh tượng tồi tệ như thế này, không phải chịu đựng sự sợ hãi này.
Sự sợ hãi quen thuộc, một nỗi ám ảnh từ quá khứ, lại lan tỏa khắp toàn thân, từ đầu đến chân, khiến chân cô bé mềm nhũn, không thể nhúc nhích, cứ dính chặt vào nền đất bẩn thỉu. Tim cô bé đập thình thịch, muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Giờ không có thằng bụi đời kia bảo vệ nữa rồi chứ gì? Sợ rồi à, đồ hèn!" Một đứa khác trong nhóm nói, giọng châm chọc, ánh mắt đầy vẻ thích thú khi thấy Uyên sợ hãi, run rẩy, bất lực.
Chúng biết về Quang, biết Uyên từng đi cùng cậu và giờ đây, sự vắng mặt của cậu chính là cơ hội vàng để chúng ra tay, để trả thù cho những lần bị Quang dọa nạt trước đây, những lần chúng không thể chạm vào Uyên.
Chúng nhanh chóng áp sát, đẩy mạnh Uyên vào góc tường, nơi bóng tối bao trùm, không một ánh sáng nào lọt vào, càng làm tăng thêm sự rùng rợn. Lưng cô bé đập mạnh vào bức tường gồ ghề, cảm giác đau rát lan ra khắp cơ thể, từng thớ thịt như bị xé toạc.
Sự sợ hãi tột độ bao trùm lấy cô bé, khiến cô bé nghẹt thở, không thể thở nổi. Đôi mắt Uyên hoảng loạn nhìn xung quanh, tìm kiếm một lối thoát, tìm kiếm một bóng hình quen thuộc, một tia hy vọng mong manh sẽ xuất hiện. Nhưng không có ai ở đó, không một ai có thể giúp cô bé vào lúc này
"Mày có gì trong cặp không? Đưa đây xem nào! Nhanh lên, đồ chậm chạp!" Con nhỏ cầm đầu vươn tay giật phăng chiếc cặp sách đã cũ của Uyên, lục lọi bên trong một cách thô bạo, không chút thương xót.
Sách vở, bút thước, và cả hộp bút chì màu yêu thích của cô bé văng tung tóe xuống nền đất bẩn thỉu, lấm lem. Cô bé chỉ biết co người lại, ôm lấy đầu, nước mắt bắt đầu chảy dài, thấm ướt má, hòa lẫn với bụi bẩn.
"Đừng... đừng mà... xin cậu..." Uyên khẽ thốt lên, giọng cô bé run rẩy, yếu ớt, đầy sự van nài, mong cầu một chút lòng trắc ẩn. Cô bé cố gắng đưa tay giữ lại cuốn sổ tay cũ kỹ, nơi cô bé vẽ những bức tranh, nơi cô bé ghi lại những dòng cảm xúc về Quang, về những kỷ niệm của họ, những lời hứa của cậu. Nhưng bàn tay cô bé bị hất ra một cách thô bạo, không thương tiếc, và cuốn sổ rơi xuống đất.
Con nhỏ cầm đầu nhìn thấy cuốn sổ tay rơi dưới đất, nó nhặt lên một cách tò mò và mở ra. Bức vẽ hình Quang đang che ô cho Uyên dưới mưa, bức vẽ hình cây xương rồng kiên cường mọc giữa sa mạc đầy cát bụi và những dòng chữ nguệch ngoạc nhưng đầy cảm xúc. "Quang, cậu là tia sáng của tôi. Cậu là nhà của tôi."
Nó phá ra cười lớn, tiếng cười the thé vang vọng khắp con hẻm. Những đứa còn lại cũng hùa theo, tiếng cười vang vọng khắp con hẻm, như những mũi dao đâm vào tim Uyên, xé nát tâm hồn cô bé.
"Ôi giời ơi, thằng bụi đời bẩn thỉu mà cũng được vẽ đẹp thế này cơ à? Đồ ngốc, mày cũng mê thằng đó sao! Đúng là hai đứa đều bẩn thỉu như nhau!"
Nó xé toạc bức vẽ, xé nát từng mảnh, những mảnh giấy vụn rơi lả tả xuống chân Uyên, giống như những mảnh vỡ của trái tim cô bé, những mảnh vỡ của niềm hy vọng cuối cùng. Uyên nhìn những mảnh giấy rách nát, trái tim cô bé như bị ai đó bóp nghẹt, không thở được, một cảm giác đau đớn tột cùng.
"Mày còn dám nhìn cái gì, đồ ngu! Dám nhìn tao bằng cái ánh mắt đấy à!" Con nhỏ đó vung tay tát mạnh vào mặt Uyên, một cú tát như trời giáng. Một tiếng "chát" vang lên khô khốc trong con hẻm vắng, vọng lại những tiếng cười của bọn chúng.
Má cô bé nóng rát, in hằn năm ngón tay đỏ ửng. Đầu óc cô bé quay cuồng, choáng váng, trước mắt tối sầm lại, một dòng máu tanh tưởi chảy ra từ khóe môi, thấm vào lưỡi, khiến cô bé rùng mình.
Chúng tiếp tục đẩy cô bé mạnh hơn, đá vào chân cô bé, vào bụng cô bé, vào lưng cô bé. Uyên ngã khuỵu xuống nền đất lạnh lẽo, bẩn thỉu, toàn thân đau nhói, từng khớp xương như muốn rời ra. Nước mắt hòa lẫn với máu và bụi bẩn, chảy dài trên khuôn mặt cô bé, tạo thành những vết nhơ, những dấu hiệu của sự đau khổ.
Sự đau đớn thể xác không bằng nỗi đau trong tim, nỗi đau của sự cô độc và tuyệt vọng. Cô bé cảm thấy mình thật yếu đuối, thật vô dụng, không thể tự bảo vệ mình, không thể thoát khỏi tình cảnh này.
Những tiếng cười nhạo báng, những lời nói độc địa cứ vang lên bên tai cô bé, như những lời nguyền rủa, xuyên thấu vào tận xương tủy.
"Mày đúng là đồ nhà quê! Giờ không có thằng bảo kê nữa rồi chứ gì! Ai sẽ đến cứu mày bây giờ? Thằng ăn mày của mày đâu rồi? Chắc nó bỏ mày luôn rồi, đồ vô dụng!" Chúng càng nói càng ác độc, càng hả hê, càng cười lớn hơn khi thấy cô bé co ro.
Uyên co người lại, ôm chặt lấy đầu, cố gắng che chắn cơ thể yếu ớt của mình khỏi những cú đá và lời nói cay nghiệt. Đã rất lâu rồi, trong sự bao bọc của Quang, cô bé đã được an toàn, bình yên, không phải nếm trải cảm giác kinh hoàng này.
Giờ đây, khi Quang không ở đây, tất cả sự sợ hãi cũ lại ùa về, mạnh mẽ hơn bao giờ hết, nhấn chìm cô bé vào bóng tối của tuyệt vọng. Cô bé cảm thấy mình hoàn toàn đơn độc, hoàn toàn bất lực, không có ai bên cạnh để dựa dẫm.
Những lời hứa của Quang, lời hứa sẽ không bỏ rơi cô bé, sẽ luôn bên cạnh cô bé, cứ vang vọng trong tâm trí Uyên, như những lời thì thầm từ một giấc mơ xa xôi, một lời thề đã vỡ.
"Tao sẽ không bỏ rơi mày." Nhưng cậu ấy đâu rồi? Tại sao cậu ấy không xuất hiện? Tại sao cậu ấy lại để cô bé phải chịu đựng thế này, phải đau đớn đến vậy? Một cảm giác bị phản bội, bị bỏ rơi dâng lên trong lòng cô bé, hòa lẫn với nỗi sợ hãi tột độ, một sự tủi thân không thể tả.
Cô bé nhớ về lần đầu tiên Quang cứu mình khỏi những tên côn đồ khác, khỏi những ánh mắt tham lam. Nhớ về vòng tay vững chãi của cậu, ánh mắt kiên định, và những lời nói tuy thô lỗ nhưng lại đầy sự che chở, ấm áp.
Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là ký ức xa vời, một giấc mơ đẹp đã tan vỡ, không bao giờ trở lại. Cô bé cảm thấy mình lại trở về với con bé yếu đuối, nhút nhát ngày xưa, con bé luôn bị bắt nạt, không có ai che chở, không có ai bảo vệ.
Sự đau đớn thể xác, sự tuyệt vọng trong tâm hồn và cả sự thất vọng tột độ dâng lên đến đỉnh điểm, không thể kìm nén được nữa. Uyên không thể chịu đựng thêm được nữa. Cô bé cần Quang. Cô bé cần sự bảo vệ của cậu, cần hơi ấm từ vòng tay cậu, cần một tia hy vọng. Nhưng cậu ấy ở đâu? Tại sao cậu ấy lại thất hứa? Tại sao cậu ấy lại bỏ rơi cô bé vào lúc này, lúc cô bé cần cậu nhất?
Ngay trong khoảnh khắc đó, khi những cú đá và lời nhục mạ vẫn tiếp diễn không ngừng, khi những kẻ bắt nạt vẫn hả hê cười cợt, Uyên khóc thét lên, tiếng hét xé toạc không khí tĩnh mịch của con hẻm, vang vọng đến tận những ngóc ngách sâu thẳm nhất của thành phố.
Giọng cô bé lạc đi, khàn đặc, đầy sự tuyệt vọng và đau đớn tột cùng. Cô bé không còn quan tâm đến những ánh mắt khinh bỉ, những tiếng cười nhạo báng xung quanh mình nữa.
"Quang! Cậu là đồ thất hứa! Cậu đã hứa là sẽ mãi bên tôi không... không rời bỏ mà!" Tiếng hét của Uyên vang vọng, hướng thẳng về phía khu ổ chuột, nơi Quang đang sống, như một lời nguyền rủa, một lời trách móc đầy cay đắng, một lời van xin tuyệt vọng, một tia hy vọng cuối cùng. Nước mắt và máu hòa lẫn trên khuôn mặt cô bé, nhưng ánh mắt cô bé vẫn nhìn về phía xa xăm, nơi có tia hy vọng cuối cùng, nơi mà cô bé tin rằng Quang vẫn đang ở đó, vẫn sẽ nghe thấy tiếng kêu cứu của cô bé.
Tiếng hét đó không chỉ là của riêng cô bé, mà là tiếng kêu của một tâm hồn đang tan vỡ, tiếng kêu của sự cô đơn và tuyệt vọng tột cùng.


0 Bình luận