Buổi sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua ô cửa sổ nhỏ của căn nhà tạm bợ, đánh thức Quang. Hôm nay khác mọi ngày. Không có tiếng loảng xoảng của những vỏ chai nhựa từ những gánh hàng rong buổi sớm, không có mùi ẩm mốc quen thuộc của khu ổ chuột ám vào quần áo đã sờn cũ của cậu.
Thay vào đó là một sự háo hức lẫn chút lo âu về một khởi đầu mới, một công việc mới, một trách nhiệm mới đang chờ đợi. Quang vươn vai, cảm nhận những vết bầm tím từ cuộc đối đầu với những têm con đồ trong nhiều đêm qua vẫn còn nhức nhối, nhưng chúng không còn là gánh nặng.
Lời hứa với Uyên rằng sẽ không bao giờ đánh nhau vô cớ nữa và cả quyết tâm thay đổi cuộc đời mình, đã khiến những vết đau đó trở nên nhỏ bé, không đáng kể. Chúng nhắc nhở cậu về một con đường khác, một con đường mà cậu đang cố gắng đi.
Cậu nhanh chóng vệ sinh cá nhân. Nhờ có tiền từ những mẩu phế liệu nhặt được những ngày gần đây và giờ là hy vọng từ công việc mới, Quang đã mua được một ít xà phòng thơm rẻ tiền.
Lần đầu tiên, cậu cảm thấy cơ thể mình thật sự sạch sẽ, không còn mùi hôi đặc trưng của rác rưởi, bụi bặm và mồ hôi chua. Điều đó mang lại cho cậu một sự tự tin nhỏ bé nhưng rất có ý nghĩa.
Cậu nhìn mình trong mảnh gương vỡ treo trên tường, mái tóc được vuốt lại gọn gàng hơn, đôi mắt vẫn giữ vẻ sắc lạnh nhưng đã bớt đi phần nào sự hoang dại, thay vào đó là ánh lên một tia hy vọng mới mẻ.
Đến cổng trại trẻ, Uyên đã đứng đợi. Hôm nay cô bé mặc chiếc váy màu xanh nhạt cùng chiếc áo đồng phục, mái tóc tết gọn gàng, trông thật tươi tắn và tràn đầy sức sống. Nhìn thấy Quang, nụ cười rạng rỡ lại nở trên môi Uyên, khiến không gian xung quanh như bừng sáng. Nụ cười ấy, giờ đây đã không còn e ấp, mà thật sự tự nhiên và đầy sự tin tưởng.
"Chào cậu!" Uyên reo khẽ, giọng trong trẻo, không còn chút rụt rè. "Hôm nay cậu đến sớm hơn mọi khi đó. Tôi cứ tưởng cậu bận gì rồi chứ."
Quang khẽ gật đầu, có chút ngượng nghịu trước ánh mắt tươi vui của Uyên. Cậu để ý chiếc khăn len Uyên tặng vẫn quàng quanh cổ mình, một vật bất ly thân trong những ngày qua, mang theo hơi ấm và mùi hương dịu nhẹ của cô bé. "Ừ. Sẵn tiện tao có chuyện muốn nói với mày." Giọng cậu vẫn cộc lốc, nhưng ẩn chứa sự quan tâm đặc biệt.
Trên đường đến trường, dưới ánh nắng ban mai ấm áp, Quang kể về lời đề nghị của bà Mai. Cậu nói một cách ngắn gọn, không chút hoa mỹ, về công việc dọn dẹp và chăm sóc cho một cô bé. Cậu không nói về nỗi sợ hãi hay sự bỡ ngỡ của mình, chỉ tập trung vào sự thật của công việc.
"Tao... tao quyết định sẽ làm." Cậu nhìn thẳng vào Uyên, tìm kiếm sự chấp thuận trong ánh mắt cô bé.
Uyên im lặng lắng nghe, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào Quang, như đang cố gắng thấu hiểu từng lời cậu nói, từng suy nghĩ sâu kín trong lòng cậu. Khi Quang kết thúc, cô bé không nói gì, chỉ khẽ nắm lấy bàn tay chai sạn của cậu, siết nhẹ. Bàn tay nhỏ bé của cô bé ấm áp và mềm mại, khác hẳn với sự thô ráp, chai sần của bàn tay cậu.
"Tôi mừng cho cậu. Cậu xứng đáng có một công việc tốt. Cậu đã cố gắng rất nhiều." Giọng Uyên thật nhỏ, nhưng đầy chân thành, như một lời động viên vô giá, khiến trái tim Quang như được sưởi ấm, những lo lắng tan biến đi phần nào.
Quang cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều. "Nhưng... tao cũng không biết phải làm thế nào." Cậu bất ngờ thú nhận, giọng hơi ngập ngừng. Đây là lần đầu tiên cậu bộc lộ sự yếu đuối, sự bất an của mình với Uyên.
"Nhà bà ấy to lắm, mọi thứ đều sạch sẽ, gọn gàng... Tao... tao chưa bao giờ làm những việc đó. Rồi còn con bé Ngọc nữa... Tao sợ mình làm hỏng việc." Cậu ngập ngừng, nhìn xuống đất, cảm thấy những ngón tay mình cứ xoắn vào nhau.
Uyên mỉm cười trấn an, nụ cười dịu dàng như gió xuân. Cô bé buông tay Quang ra, rồi dùng cả hai tay ôm nhẹ lấy cánh tay cậu.
"Không sao đâu, cậu cứ cố gắng là được. Tôi tin cậu sẽ làm tốt mà. Bà Mai đã nhìn thấy sự tốt bụng của cậu, tôi cũng vậy. Cậu chỉ cần làm những gì cậu vẫn làm thôi, là bảo vệ tớ, bảo vệ những người cậu quan tâm. Bà Mai chắc chắn sẽ rất thích cậu."
Quang nhìn Uyên, đôi mắt cậu ánh lên vẻ bối rối. Cô bé này, tại sao lại luôn tin tưởng cậu một cách vô điều kiện như vậy? "Tao... tao sẽ cố gắng." Rồi, như để tự nhắc nhở bản thân, cậu nhìn vào chiếc khăn trên cổ mình, siết chặt nắm tay.
"Tao nhớ lời hứa với mày mà. Sẽ không đánh nhau, không làm những chuyện xấu nữa." Lời hứa đó không chỉ là một lời nói, nó đã trở thành một nguyên tắc sống, một kim chỉ nam cho cậu, là sợi dây níu giữ cậu khỏi quay về con đường cũ.
"Tôi biết mà." Uyên gật đầu, đôi mắt lấp lánh niềm tin. "Cậu hứa là sẽ không để tớ phải lo lắng nữa. Tớ sẽ đợi cậu mỗi buổi chiều ở cổng trường, như mọi khi." Cô bé lại mỉm cười, một nụ cười hồn nhiên và trong sáng, xua tan đi mọi lo lắng còn vương vấn trong lòng Quang.
Đối với Quang, nụ cười của Uyên chính là động lực lớn nhất, là lý do để cậu không ngừng cố gắng, không ngừng thay đổi bản thân. Cậu muốn nhìn thấy nụ cười ấy mỗi ngày, bình yên và rạng rỡ.
Vào buổi chiều, sau khi đưa Uyên về trại và tranh thủ ăn vội bữa trưa với một miếng bánh mì khô và chút nước lã, Quang đứng trước cánh cổng sắt lớn của ngôi biệt thự vườn của bà Mai.
Nó không quá xa hoa lộng lẫy như những căn biệt thự trong phim ảnh hay trên tivi mà cậu từng thoáng thấy, nhưng vẫn đủ bề thế và sang trọng một cách kín đáo, với bức tường rêu phong cổ kính được cắt tỉa gọn gàng và những cây hoa giấy khoe sắc rực rỡ bên trong.
Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng gạt bỏ sự tự ti và mặc cảm về thân phận của mình, rồi nhấn chuông. Tiếng chuông thanh thoát vang lên trong không gian yên tĩnh, khác hẳn với tiếng còi xe ồn ào hay tiếng rao hàng inh ỏi ở khu ổ chuột.
Bà Mai ra mở cổng, trên người vẫn là bộ đồ công sở tươm tất, toát lên vẻ thanh lịch và chuyên nghiệp. Bà nở nụ cười nhẹ nhõm khi thấy Quang đúng hẹn, không một chút chậm trễ. "Cháu đến rồi. Mời cháu vào." Giọng bà vẫn nhẹ nhàng, ấm áp như hôm trước.
Quang bước vào, đôi mắt cảnh giác quét một lượt quanh khu vườn rộng lớn, rồi đến ngôi nhà ba tầng với kiến trúc hiện đại nhưng vẫn giữ nét cổ điển. Mọi thứ đều sạch sẽ, ngăn nắp một cách khó tin đối với cậu.
Những bụi hoa được cắt tỉa cẩn thận, những lối đi lát đá không một chiếc lá khô. Mùi hương dịu nhẹ của hoa cỏ và tinh dầu thơm thoang thoảng trong không khí, khác xa với mùi hôi thối quen thuộc ở khu ổ chuột hay mùi ẩm mốc của những đống rác mà cậu vẫn thường bới. Nó mang lại một cảm giác bình yên và lạ lẫm đến khó tả.
"Cháu cứ gọi cô là cô Mai là được." Bà Mai dẫn Quang vào trong, đi qua hành lang rộng rãi với những bức tranh treo tường, không quá hào nhoáng nhưng có giá trị nghệ thuật.
"Cháu cứ tự nhiên như ở nhà. Công việc chính của cháu là trông Ngọc, chơi với con bé khi cô đi vắng. Ngoài ra thì dọn dẹp nhà cửa và giúp cô chuẩn bị bữa tối nếu cháu rảnh."
Ngọc đang ngồi trong phòng khách, một cô bé khoảng sáu tuổi, với mái tóc đen nhánh và đôi mắt to tròn, đang say sưa vẽ nguệch ngoạc trên một cuốn sổ. Nhìn thấy Quang, bé nở một nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt bầu bĩnh ánh lên vẻ thích thú. "Chào anh Quang!" Giọng bé trong veo.
Quang gật đầu chào lại. "Chào em, Ngọc." Lần đầu tiên cậu nghe thấy một đứa trẻ nhà giàu gọi mình là "anh", thay vì "thằng nhặt rác" hay "thằng vô gia cư". Cảm giác lạ lẫm nhưng dễ chịu. Một chút ấm áp len lỏi trong lòng cậu.
Bà Mai dẫn Quang đi một vòng quanh nhà, giới thiệu các khu vực, cách sử dụng một số thiết bị đơn giản như máy hút bụi, máy giặt.
Quang cố gắng ghi nhớ mọi thứ, từ vị trí của cây chổi, cái giẻ lau đến cách bật tắt đèn trong từng phòng. Bà Mai cũng chỉ cho cậu căn bếp sạch bong, nơi mọi thứ đều sáng loáng, những chiếc bát đĩa được xếp ngay ngắn, và cả tủ lạnh chứa đầy thức ăn tươi ngon.
Tất cả những điều đó đều xa lạ với Quang, người đã quen với việc ăn những bữa ăn đơn giản, thậm bạc.
"Cô thường đi làm từ sáng sớm, và về khá muộn" bà Mai giải thích, giọng có chút mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ chuyên nghiệp và bình tĩnh.
"Nhiều khi cô còn phải đi công tác mấy ngày liền. Ngọc thì còn nhỏ, cô không yên tâm để con bé ở nhà một mình. Hàng xóm thì ai cũng bận rộn... Ở chỗ cũ, con bé cũng hay bị mấy đứa khác trêu chọc vì không có bố, cô đơn... Cô muốn tìm một người có thể trông nom, bầu bạn với nó, để nó không phải chịu thiệt thòi nữa. Và cháu... cô đã quan sát cháu và Uyên nhiều lần rồi. Cô thấy cháu là một người rất tốt bụng, rất đáng tin cậy. Cách cháu bảo vệ cô bé đó đã cho cô niềm tin."
Bà Mai nhìn Quang với ánh mắt đầy sự tin tưởng, khiến Quang bất giác cảm thấy một trách nhiệm nặng nề nhưng cũng đầy vinh dự.
Quang gật đầu. Những lời này giải thích rất nhiều điều. Cậu hiểu được nỗi lo của một người mẹ đơn thân, nỗi sợ hãi khi con gái mình bị tổn thương. Và cậu cảm thấy trách nhiệm của mình lớn hơn nữa. Cậu không chỉ làm việc để kiếm tiền, mà còn để bảo vệ một đứa trẻ khác, để đem lại bình yên cho một gia đình.
Công việc bắt đầu. Quang nhanh chóng thích nghi với việc dọn dẹp. Đôi tay chai sạn của cậu, vốn quen với việc bới móc rác, khuân vác những thứ nặng nhọc, giờ lại khéo léo cầm khăn lau từng món đồ, quét dọn từng ngóc ngách một cách tỉ mỉ.
Cậu làm việc cẩn thận, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào, dù là nhỏ nhất. Mặc dù ban đầu còn chút vụng về, có khi làm rơi vài thứ hay lau chưa thật sạch, nhưng sự chăm chỉ và nghiêm túc của Quang khiến bà Mai rất hài lòng.
Bà thường xuyên nhìn cậu với ánh mắt khuyến khích và đôi khi còn chỉ dẫn tận tình những mẹo vặt trong công việc nhà. Quang cũng học hỏi rất nhanh, chỉ sau vài ngày, cậu đã làm quen được với hầu hết các công việc, từ việc sắp xếp chén bát trong bếp đến việc lau kính cửa sổ.
Nhưng phần việc thú vị nhất và cũng đầy thử thách nhất đối với Quang lại là khi bà Mai đi làm và chỉ còn cậu với Ngọc. Những buổi chiều đó, căn biệt thự rộng lớn trở nên yên tĩnh hơn, chỉ có tiếng cười nói của Quang và Ngọc.
"Anh Quang ơi, anh đọc truyện cho em nghe đi!" Ngọc nói, chìa ra một cuốn sách ảnh đầy màu sắc với những hình vẽ ngộ nghĩnh. Ngọc biết đọc từ rất sớm nhưng cô bé vẫn rất thích được người khác đọc cho nghe, đặc biệt là giọng của Quang. "Giọng anh Quang hay lắm! Ấm áp ơi là ấm áp!"
Quang bối rối. Đọc sách? Cậu chưa từng động vào sách, làm sao đọc được? Cuộc đời cậu chỉ biết đến những mẩu giấy vụn, những mảnh báo cũ bẩn thỉu. "Anh... anh không biết đọc truyện, Ngọc à." Cậu nói thật lòng, cảm thấy chút ngại ngùng và mặc cảm về sự thiếu hiểu biết của mình.
Ngọc chớp mắt, đôi mắt to tròn nhìn cậu, rồi bé cười khúc khích, tiếng cười trong veo như tiếng chuông gió. "Không sao đâu! Anh cứ đọc đại đi, em chỉ cho. Hay anh kể chuyện cũng được. Em thích nghe anh kể chuyện lắm!"
Quang ngập ngừng, rồi cậu lại nhớ đến Uyên, đến những câu chuyện Uyên kể cho cậu nghe mỗi đêm, những câu chuyện về thế giới bên ngoài khu ổ chuột, về những ước mơ nhỏ bé.
"Ừm... vậy anh kể cho em nghe chuyện về một con bé rất dũng cảm, tên là Uyên. Con bé đó rất mạnh mẽ, và tốt bụng..." Và cứ thế, Quang bắt đầu kể, những câu chuyện về Uyên, về cuộc sống ở khu ổ chuột, về những điều cậu đã trải qua, được kể bằng giọng khàn đặc nhưng trầm ấm, đầy trải nghiệm và chân thật.
Ngọc lắng nghe say sưa, đôi mắt long lanh, không rời khỏi Quang một giây. Đối với Ngọc, những câu chuyện đó thật mới lạ và hấp dẫn, khác hẳn những câu chuyện cổ tích hay truyện thiếu nhi mà mẹ thường đọc cho bé nghe.
Thời gian trôi qua, Quang dần quen với việc đọc truyện cho Ngọc nghe, dù đó chỉ là những câu chuyện cậu tự bịa ra hoặc nhớ mang máng từ lời kể của Uyên. Cậu nhận ra rằng Ngọc không quan trọng nội dung, mà quan trọng là được nghe giọng nói của cậu, được cảm nhận sự quan tâm từ cậu. Ngọc luôn dựa vào cậu, ôm cánh tay cậu khi nghe kể chuyện, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Và rồi, một ngày, khi Ngọc đang đọc một cuốn truyện cổ tích về chàng hoàng tử dũng cảm giải cứu công chúa, Quang nhìn vào những dòng chữ. Những nét cong, nét thẳng, những ký hiệu xa lạ mà Uyên đã cố gắng chỉ cho cậu qua vài lần đọc những mẩu báo cũ.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Quang, mạnh mẽ và rõ ràng hơn bao giờ hết. Cậu nhìn Ngọc, rồi nhìn cuốn sách trên tay bé, một ánh mắt đầy quyết tâm.
"Ngọc này," Quang nói, giọng hơi ngượng nghịu, nhưng đầy kiên quyết. "Anh... anh có thể mượn sách của em không?"
Ngọc ngạc nhiên, rồi gật đầu ngay tắp lự. "Được chứ! Anh muốn mượn cuốn nào? Em có nhiều sách lắm! Sách về công chúa, siêu anh hùng, cả khủng long nữa!"
"Anh... anh mượn về nhà, rồi anh sẽ nhờ chị Uyên dạy anh đọc." Quang nói, ánh mắt kiên định. "Sau này, anh sẽ đọc truyện cho em nghe, không phải kể nữa. Em thích anh đọc cho em nghe mà, đúng không? Giọng anh không khàn nữa đâu!" Cậu mỉm cười, nụ cười hiếm hoi nhưng rất chân thật.
Ngọc bật cười vui sướng, tiếng cười trong veo vang khắp căn phòng. Cô bé không ngần ngại nhào tới ôm chặt lấy cánh tay Quang, đầu dụi dụi vào vai cậu. "Thích lắm! Anh Quang là bạn đầu tiên của em đó! Mà còn là anh cả nữa! Anh sẽ đọc truyện cho em nghe mỗi ngày nhé! Em sẽ chỉ cho anh từng chữ, từng chữ một, giống như mẹ em dạy em đó!"
Quang khẽ vuốt mái tóc mềm mại của Ngọc, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, bình yên đến lạ thường. Ngọc, một cô bé nhỏ tuổi thiếu vắng bóng cha, thiếu đi một người bạn đúng nghĩa, đã xem cậu như một người anh cả, một chỗ dựa vững chắc.
Mối quan hệ này không phải là chủ với giúp việc đơn thuần, nó là một sợi dây gắn kết mới, một trách nhiệm ngọt ngào và thiêng liêng. Cậu cảm thấy mình thật sự có giá trị, thật sự được yêu thương và cần đến.
Tối đó, sau khi về căn nhà tạm bợ, Quang không đi nhặt rác ngay. Cậu ngồi xuống bên cạnh Uyên, đặt cuốn sách của Ngọc lên tay cô bé, một cuốn truyện cổ tích với những hình ảnh màu sắc sống động. "Uyên, mày... mày dạy tao đọc chữ đi." Giọng cậu trầm thấp, nhưng đầy sự chân thành và quyết tâm.
Uyên ngạc nhiên nhìn cuốn sách, rồi nhìn Quang, đôi mắt ánh lên sự vui mừng khó tả. Cô bé chưa bao giờ nghĩ Quang sẽ có hứng thú với việc học chữ. "Cậu... cậu muốn học đọc thật sao?"
"Ừ." Quang gật đầu, có chút lúng túng nhưng vẫn kiên định. "Tao muốn đọc truyện cho con bé Ngọc nghe. Con bé thích nghe tao đọc lắm. Với lại... tao cũng muốn biết chữ. Tao không muốn mãi mãi là một thằng không biết gì."
Cậu không nói ra rằng việc muốn biết chữ còn vì muốn hiểu rõ hơn về thế giới, để trở thành một "trụ cột" vững vàng hơn, xứng đáng hơn với niềm tin mà Uyên và giờ là bà Mai, Ngọc đã đặt vào cậu.
Uyên mỉm cười rạng rỡ, một nụ cười chưa bao giờ tươi tắn đến thế. Cô bé nhẹ nhàng cầm lấy cuốn sách, bàn tay chạm nhẹ vào tay Quang. "Được thôi! Tôi sẽ dạy cậu. Bắt đầu từ hôm nay! Chúng ta sẽ học cùng nhau, như hồi tôi kể chuyện cho cậu nghe vậy."
Giọng cô bé tràn đầy nhiệt huyết. Và cứ thế, dưới ánh đèn leo lét của khu ổ chuột, hai con người tưởng chừng như ở hai thế giới khác biệt lại cùng nhau khám phá những con chữ đầu tiên, mỗi nét chữ là một hy vọng về tương lai.
Quang vẫn duy trì việc nhặt rác vào buổi tối, sau giờ làm ở nhà bà Mai và đôi khi là sáng sớm tinh mơ trước khi đón Uyên đi học.
Trước khi cậu có tiền lương, cậu không muốn từ bỏ nguồn thu nhập chính để nuôi lũ trẻ. Tuy nhiên, sự xuất hiện của cậu ở khu vực này vào một khung giờ khác, cùng với việc cậu đã từ chối mọi hoạt động trấn lột hay gây rối, đã khiến những người khác trong khu ổ chuột phải nhìn cậu với ánh mắt khác.
Một số thì nể trọng sự thay đổi của cậu, sự cương trực và giữ lời của cậu. Họ biết Quang không phải là loại "đại ca" chỉ biết bóc lột, mà là người giữ cho khu này tương đối bình yên. Số khác lại tò mò, xì xào bàn tán về việc cậu bỗng dưng có "công việc" ở một nơi xa hoa nào đó. Và tất nhiên, có những kẻ vẫn dè bỉu, ghen ghét.
Một buổi tối, khi Quang đang cúi đầu bới rác ở một góc hẻm tối hơn bình thường, cậu nghe thấy tiếng xì xào từ hai tên đàn em của Tám Gù đang đi ngang qua. Chúng không dám đến gần cậu như mọi khi, chỉ dám đứng từ xa và nói vọng lại.
"Thằng Quang giờ làm người ở cho bà nhà giàu rồi đấy. Nghe nói còn được tắm rửa sạch sẽ nữa cơ!" Một tên nói, giọng đầy vẻ châm chọc.
"Nhìn kìa, giờ nó còn đi nhặt rác vào ban đêm nữa. Chắc sợ nghèo chết hay sao ấy, hay là làm người ở không đủ tiền ăn?" Tên còn lại cười khẩy, cố tình nói to để Quang nghe thấy.
"Mày nghĩ nó được bao lâu? Loại bẩn thỉu như nó mà đòi làm người tử tế à? Rồi sớm muộn gì bà ta cũng đá nó ra đường thôi. Giống như cái cách nó bị bỏ rơi vậy!"
Quang vẫn cúi đầu, bàn tay thoăn thoắt phân loại phế liệu. Cậu không để tâm đến những lời châm chọc đó nữa. Những lời lẽ như vậy giờ đây đã không còn chạm đến tận cùng nỗi đau của cậu như trước.
Cậu biết con đường mình chọn không dễ dàng, và những lời gièm pha, những ánh mắt phán xét sẽ luôn tồn tại. Nhưng cậu đã có mục tiêu, có trách nhiệm. Cậu không sống để làm hài lòng những kẻ như Tám Gù.
Cậu sống vì Uyên, vì lũ trẻ và vì chính bản thân mình, để trở thành một con người tốt hơn, để chứng minh cho chính cậu thấy rằng cậu có thể thay đổi, có thể vươn lên. Nỗi đau về quá khứ vẫn còn, nhưng giờ đây nó là động lực chứ không còn là gánh nặng.
Đêm đó, dưới ánh đèn đường leo lét chiếu qua cửa sổ phòng học của trại trẻ mồ côi, Quang đứng ở ngoài, nhìn vào. Uyên ngồi bên trong, gương mặt cô bé được ánh đèn hắt sáng, hiện rõ vẻ tập trung.
Cả hai cách nhau một chiếc cửa sổ, nhưng dường như không gian ấy không hề ngăn cách được sự gắn kết của họ.
Quang miệt mài học những con chữ đầu tiên cùng Uyên. Uyên kiên nhẫn chỉ từng chữ, từng nét qua ô cửa kính, giải thích ý nghĩa của từng từ bằng những cử chỉ và lời nói nhỏ nhẹ. Cô bé đôi khi còn dùng tay vẽ lên mặt kính để Quang dễ hình dung.
Quang, với sự tập trung cao độ và trí nhớ tốt, tiếp thu rất nhanh. Cậu chăm chú nhìn theo từng ngón tay Uyên chỉ, khắc ghi từng hình thù con chữ vào tâm trí mình.
Mỗi nét chữ Uyên chỉ, mỗi câu chuyện cô bé kể lại để minh họa cho từ ngữ, đều là một viên gạch xây nên tương lai tốt đẹp hơn cho cậu. Trong những khoảnh khắc đó, thế giới bên ngoài, những khó khăn, những lời gièm pha dường như tan biến hết, chỉ còn lại sự yên bình và niềm hy vọng.
Rồi khi đêm đã về khuya, và Uyên cần trở về phòng ngủ, Quang khẽ gật đầu chào tạm biệt. Cậu lại về, về thẳng căn phòng nhỏ tồi tàn của mình, nơi lũ trẻ đang ngủ say trên nền đất lạnh.
Dù chỉ là một không gian chật hẹp và đơn sơ nhưng với những con chữ vừa học được, một thế giới mới đang dần mở ra cho Quang, từng chút một. Cậu cảm thấy mình đang tiến lên từng bước, chậm rãi nhưng vững chắc, trên con đường mà cậu đã lựa chọn, con đường mang tên Uyên và tương lai.


0 Bình luận