Đường Về Có Em
Lục Trầm Uyên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn Tập

Chương 7: Lời Hứa Của Em

0 Bình luận - Độ dài: 4,718 từ - Cập nhật:

Những ngày sau cái "giao kèo" nửa chiếc bánh bao, cuộc sống của Quang không còn là một chuỗi vòng lặp tẻ nhạt của sự khắc nghiệt và vô vọng. 

Giờ đây, nó có thêm một mục đích rõ ràng hơn, một sợi dây vô hình níu kéo cậu mỗi sáng, một lý do để cậu thức dậy sớm hơn những đứa trẻ khác trong khu ổ chuột. 

Cậu vẫn lầm lũi đi lượm ve chai, bới rác, vẫn cộc cằn với lũ trẻ nheo nhóc nhưng mỗi buổi sáng, một thói quen mới đã hình thành, trở thành một phần không thể thiếu trong nhịp sống của cậu. 

Cậu không còn lặng lẽ dõi theo từ xa nữa. Thay vào đó, ngay khi Uyên bước ra khỏi cổng trại trẻ mồ côi, bóng dáng Quang đã hiện diện kề kề bên cô bé, đi song song như một cái bóng, dù vẫn giữ một khoảng cách nhất định để cô bé không cảm thấy khó chịu.

Cậu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc như dao găm quét qua mọi ngóc ngách trên con đường, mọi người qua lại, dò xét từng ánh mắt, từng cử chỉ, đảm bảo không có bất kỳ mối đe dọa nào bén mảng đến Uyên.

Những câu nói cục cằn vẫn là thương hiệu của cậu như một lớp vỏ bọc thô ráp bảo vệ trái tim đang dần mềm ra bên trong. "Đi đứng cái kiểu gì vậy đồ ngu! Muốn té sấp mặt à?" cậu gằn giọng khi thấy Uyên vô tình vấp nhẹ trên vỉa hè lồi lõm, không quên đưa tay ra đỡ nhẹ vào khuỷu tay cô bé một cách rất nhanh và tinh tế, rồi rụt lại ngay lập tức. 

Hay khi Uyên kể về một bài kiểm tra khó, cậu sẽ phán: "Học hành ngu như chó vậy, thế mà cũng than! Đừng có lề mề, đồ chậm chạp!" Nhưng đi kèm với những lời lẽ đó luôn là một cái nhìn tinh ý, một cái khẽ nhíu mày lo lắng, hay đôi khi là một bước chân vô thức chậm lại để khớp với nhịp bước của cô bé. 

Uyên, cô bé với sự nhạy cảm của một tâm hồn yếu ớt đã trải qua nhiều tổn thương, dường như có khả năng "dịch" được những câu nói cộc cằn đó thành những lời quan tâm theo cách của riêng Quang. Cô bé biết, cậu đang lo cho mình, cậu đang bảo vệ mình.

Mỗi sáng, nghi thức chia sẻ nửa chiếc bánh bao vẫn diễn ra ngay dưới gốc cây bàng cổ thụ gần cổng trường, nơi ánh nắng ban mai len lỏi qua kẽ lá, vẽ nên những vệt sáng lốm đốm trên nền đất ẩm ướt.

Quang vẫn gật đầu cụt lủn khi Uyên đưa bánh, ánh mắt lướt qua đôi bàn tay nhỏ bé, trắng trẻo, không chút tì vết của cô bé, khác biệt hoàn toàn với bàn tay chai sạn, đầy vết sẹo của cậu. 

Cậu vẫn nói những lời cộc cằn, "Ăn xong rồi thì đi đi, đồ phiền phức!", nhưng ánh mắt lại không rời khỏi cô bé, một ánh mắt đầy chăm chú. Rồi cậu sẽ thì thầm, giọng khẽ hơn, chỉ đủ cho Uyên nghe thấy. "Cẩn thận." Giọng cậu dù thô ráp nhưng lại chứa đựng một sự dịu dàng khó nhận ra. Cô bé luôn mỉm cười, một nụ cười trong sáng như ánh nắng ban mai xua đi bóng tối, làm ấm cả một góc phố, và sưởi ấm cả trái tim cằn cỗi của cậu.

Những cuộc trò chuyện của họ cũng sâu sắc hơn, không còn là những câu hỏi đáp đơn thuần. Khi kề kề bên nhau, họ có nhiều thời gian và không gian để chia sẻ. Uyên kể về những bài học trên lớp, về ước mơ được vẽ những bức tranh đầy màu sắc, về những cuốn sách cô bé đọc ở thư viện trại trẻ, về những điều kỳ diệu của thế giới bên ngoài khu ổ chuột mà cậu chưa từng biết đến. 

Quang lắng nghe, đôi khi đưa ra những câu hỏi cụt lủn nhưng đầy tò mò, cho thấy cậu thực sự chú ý. Cậu học được về những ngôi sao, những hành tinh, những câu chuyện về thế giới khác xa thực tại tàn khốc của cậu. Những lời nói của Uyên gieo vào lòng cậu những hạt mầm mới, không phải của sự sống còn mà là của tri thức, của sự tò mò và một chút hy vọng về một thế giới khác.

"Cậu có biết không, hôm nay tôi học về các loài hoa" Uyên nói vào một buổi sáng nắng nhẹ, đôi mắt sáng lên vẻ hào hứng, lấp lánh như những vì sao. "Có một loài hoa tên là... hoa xương rồng. Nó sống ở nơi rất khô cằn, rất ít nước, đầy nắng gió, nhưng nó vẫn nở hoa rất đẹp, dù gai góc thế nào." Cô bé dừng lại, nhìn Quang đầy ẩn ý.

Quang nhíu mày, nhìn vào đôi tay chai sạn, đầy vết sẹo của mình. "Hoa gai thì đẹp cái đéo gì. Chỉ tổ đâm vào tay thôi."

Uyên bật cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông gió. "Nó đẹp theo cách riêng của nó, Quang ạ. Nó mạnh mẽ, kiên cường, vượt qua mọi khó khăn để tồn tại. Giống như... giống như cậu vậy." Giọng cô bé nhỏ dần ở cuối câu, ánh mắt trong veo nhìn thẳng vào cậu, một ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ, sự thấu hiểu và một chút gì đó sâu sắc hơn tình bạn, một tình cảm đang nảy nở.

Quang giật mình, ánh mắt lảng đi, nhìn về phía xa xăm. Cậu không quen với những lời khen, đặc biệt là những lời ẩn ý như vậy. "Mày nói linh tinh gì đó. Tao thì liên quan gì đến hoa xương rồng, đồ dở hơi." Cậu cảm thấy một sự bối rối lạ lùng dâng lên trong lòng, một cảm giác nóng bừng trên má, nhưng sâu thẳm, lời nói của Uyên đã chạm đến một nơi mà cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có ai chạm vào, một nơi mềm yếu nhất trong trái tim chai sạn của cậu. Cậu cảm thấy khó chịu nhưng lại không muốn lời nói đó biến mất.

Những ngày yên bình đó không kéo dài mãi. Khu ổ chuột vốn đã là nơi tập trung của đủ loại thành phần bất hảo, những kẻ luôn tìm cách bóc lột và gây sự. 

Sự xuất hiện của Quang, một thằng nhóc không sợ trời không sợ đất, ngang nhiên "bảo kê" một con bé ở khu dân cư bên ngoài, đã chọc tức không ít kẻ. Đặc biệt là những tên giang hồ nhỏ lẻ, những kẻ chuyên bắt nạt và ăn chặn tiền của lũ trẻ mồ côi hay những người yếu thế, những kẻ đã quen thói coi thường và dẫm đạp lên người khác. 

Vụ Quang đánh tan nát băng nhóm của thằng Bảy Móm, khiến hắn phải nhập viện và mất đi nguồn thu béo bở, đã khiến chúng mất mặt và nung nấu ý định trả thù, một cách lặng lẽ và tàn độc hơn, rình rập chờ đợi cơ hội.

Ở trường, những lời đồn thổi về Uyên và Quang ngày càng trở nên ác ý và tràn lan. Chúng không chỉ thì thầm, mà còn nói thẳng vào mặt Uyên khi cô bé không có Quang bên cạnh. "Con mồ côi Uyên lại đi với thằng ăn mày khu ổ chuột kìa! Ghê tởm!" "Nghe nói nó là bạn trai của con đĩ mồ côi đó đó! Đúng là đồ tiện tì, chỉ biết bám víu!" "Đúng là đôi lứa xứng đôi, một con chó hoang bẩn thỉu từ khu ổ chuột và một kẻ huấn luyện chó đĩ điếm, xứng đáng bị khinh bỉ!" 

Những lời lẽ miệt thị, thô tục vang lên xì xào, rồi lớn dần thành những câu nói thẳng thừng mỗi khi Uyên bước qua hành lang hay giờ ra chơi. Chúng không ngần ngại dùng những từ ngữ cay độc nhất để xúc phạm cô bé và cả Quang, dù Quang chưa bao giờ xuất hiện ở trong trường.

Uyên vẫn cảm thấy tổn thương sâu sắc. Mỗi lời nói như một mũi kim châm vào trái tim cô bé, rỉ máu. Đôi khi, cô bé sẽ cúi gằm mặt, bước nhanh hơn, cố gắng không để nước mắt rơi.

Nhưng cô bé không còn run rẩy hay sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu như trước. Bởi vì cô bé biết, những lời đó chỉ là lời nói suông. Chúng không dám động vào cô bé, không dám chạm vào cô bé dù chỉ là một ngón tay. Đó là nhờ Quang.

Cái tiếng tăm của Quang đã trở thành một nỗi ám ảnh trong tâm trí những đứa học sinh ở trường, thậm chí là cả những giáo viên và phụ huynh. Vụ Quang đánh tan nát lũ giang hồ ở chợ, bảo vệ đám trẻ bụi đời, đã lan truyền như cháy rừng, không chỉ trong khu phố mà còn đến tận tai những học sinh, những phụ huynh có "tai mắt" ở khắp nơi trong thành phố, những kẻ có quyền lực ngầm. 

Những kẻ ban đầu chỉ nghe phong thanh, giờ đã được chứng thực bằng những lời kể rợn người, những vết sẹo trên mặt của những tên côn đồ dám dây vào Quang.

Chúng biết, Quang không phải là một thằng nhóc bốc đồng, nông nổi. Cậu là một kẻ thực sự nguy hiểm, một con thú hoang sẵn sàng xé xác bất cứ ai dám động vào lãnh địa của mình, một kẻ không có gì để mất. 

Chúng có thể nói xấu, có thể bôi nhọ, có thể dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để xúc phạm Uyên nhưng không ai dám đặt một ngón tay vào cô bé. Sự hiện diện của Quang, dù vô hình, đã trở thành một tấm khiên vô hình, một bức tường thành vững chắc, bảo vệ Uyên khỏi những tổn thương vật lý.

Một chiều mưa tầm tã, những hạt mưa như trút nước xuống khu ổ chuột, biến những con đường đất thành dòng suối bùn lầy lội, những căn nhà tạm bợ ngập trong nước. 

Tiếng sấm rền vang, báo hiệu một cơn bão sắp đến, không khí trở nên nặng nề, ngột ngạt. Thằng Bi bị sốt cao trở lại, ho sù sụ, mặt tái mét. Quang không thể đi lượm ve chai. Cậu phải ở nhà chăm sóc thằng bé, cố gắng đắp chăn, cho nó uống thuốc hạ sốt. Tiền thuốc men đã cạn, lương thực cũng không còn nhiều. Lòng Quang nóng như lửa đốt.

"Mày cứ ngủ đi" Quang nói với thằng Bi, giọng khàn đặc, đầy sự lo lắng, xoa nhẹ trán thằng bé. "Tao đi kiếm ít đồ ăn." Cậu biết, ra ngoài trong cơn mưa này là cực kỳ nguy hiểm, mọi thứ đều trơn trượt và tầm nhìn bị hạn chế nhưng cậu còn lựa chọn nào khác hay không? Cậu không thể để thằng Bi và lũ trẻ đói.

Cậu lao ra ngoài, bóng tối đã bao trùm khu ổ chuột, chỉ có ánh chớp thi thoảng rọi sáng những con hẻm lầy lội, những vũng bùn đen ngòm. Mùi bùn đất, mùi ẩm mốc, mùi rác rưởi càng trở nên nồng nặc hơn trong mưa, xộc thẳng vào cánh mũi, khó chịu đến tột cùng.

Quang tìm kiếm trong những thùng rác lớn ở rìa khu dân cư, nơi những người có của thường vứt đi những thứ còn có thể dùng được, những thức ăn thừa, những món đồ cũ kỹ. Cơn đói cồn cào hành hạ, ruột gan cào xé nhưng nỗi lo cho thằng Bi và lũ trẻ còn lớn hơn gấp bội.

Bất ngờ, một bóng đen to lớn lao ra từ con hẻm tối tăm, cắt ngang tầm nhìn của Quang. Rồi một bóng nữa, một bóng nữa. Tổng cộng có năm, sáu tên. Chúng đều là những tên giang hồ vặt vãnh ở khu này nhưng nổi tiếng về sự tàn bạo, tính toán và không từ thủ đoạn. Đứng đầu là thằng Bảy Móm, mặt sẹo chằng chịt, một vết sẹo lớn chạy dài từ thái dương xuống gò má, ánh mắt tóe lửa căm hờn, đầy sự thù hằn.

"Thằng chó hoang! Cuối cùng cũng lòi mặt ra!" Thằng Bảy Móm gằn giọng, tiếng cười khẩy man rợ vang lên trong màn mưa, át cả tiếng sấm. "Mày nghĩ mày là ai mà dám động vào địa bàn của tao? Dám cướp mối làm ăn của tao hả? Hôm nay tao sẽ cho mày biết tay!" Hắn vung cây gậy lớn trong tay, ánh mắt đầy vẻ đắc thắng.

Quang đứng thẳng người, dù cả người ướt sũng và lạnh cóng, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào chúng, không chút run sợ. Cậu biết, lần này không thể trốn. Chúng đã mai phục sẵn, đã tính toán kỹ lưỡng. Cậu không thể chạy thoát, và cũng không muốn chạy thoát. 

Cậu phải bảo vệ lũ trẻ, phải bảo vệ Uyên. "Tránh ra! Đừng có gây sự!" Quang gằn giọng, nắm chặt tay, sẵn sàng chiến đấu, từng khớp xương kêu răng rắc. Cậu biết mình không có nhiều cơ hội.

"Mày ngon thì nhào vô đây!" Thằng Bảy Móm ra hiệu. Năm tên còn lại xông vào, mỗi đứa cầm một cây gậy gỗ hoặc một thanh sắt gỉ sét, ánh mắt đầy vẻ hung hãn. Chúng tấn công dồn dập, không cho Quang có cơ hội phản công, không cho cậu một giây phút nào để thở. 

Quang chống trả quyết liệt, những đòn đánh của cậu nhanh và mạnh, mang theo sự tức giận và tuyệt vọng của một con thú bị dồn vào chân tường. Cậu né tránh, đỡ đòn, phản công. Một tên bị Quang đá văng vào tường, kêu la thảm thiết, ôm đầu lăn lộn trong bùn. Một tên khác ôm bụng quằn quại, nôn thốc nôn tháo. Nhưng chúng quá đông, quá hung hãn.

Một cây gậy gỗ vụt thẳng vào vai Quang, khiến cậu loạng choạng. Một thanh sắt sắc lẹm cứa vào tay cậu, máu tươi rỉ ra, đỏ thẫm trên nền bùn đen, hòa lẫn vào nước mưa. 

Quang cắn răng chịu đựng, cơn đau buốt óc nhưng cậu không rên lấy một tiếng, không một lời than vãn. Cậu biết mình phải trụ vững. Phải trụ vững để bảo vệ lũ trẻ đang chờ cậu về, phải trụ vững để không ai dám động vào Uyên, người mà cậu đã hứa sẽ bảo vệ.

"Mày nghĩ mày làm anh hùng à?" Thằng Bảy Móm cười khẩy, giọng đầy vẻ khinh bỉ, vung cây gậy lớn bổ thẳng xuống đầu Quang. Quang cố gắng né tránh nhưng tốc độ của hắn quá nhanh và cậu đã kiệt sức.

Cây gậy sượt qua thái dương cậu, một cảm giác choáng váng ập đến, đầu óc quay cuồng như bị búa bổ. Cậu ngã khụy xuống vũng bùn, cơ thể không còn chút sức lực nào, đầu óc mơ màng. Máu từ thái dương chảy xuống, đỏ thẫm, hòa lẫn với nước mưa và bùn đất, tạo thành một vệt dài kinh hoàng. Cậu cảm thấy lạnh buốt và một nỗi sợ hãi mơ hồ xâm chiếm.

Cùng lúc đó, Uyên đang ở trại trẻ mồ côi. Cơn mưa lớn khiến đường sá ngập úng, xe buýt đến muộn hơn mọi ngày. Cô bé đứng ở cổng, chờ đợi, ánh mắt liên tục hướng ra ngoài, tìm kiếm một bóng hình quen thuộc. Trong lòng cô bé có một cảm giác bồn chồn lạ lùng, một dự cảm không lành, một nỗi lo lắng vô cớ nhưng lại day dứt khôn nguôi. 

Quang luôn ở đó, đợi cô bé ở điểm hẹn, dù trời nắng hay mưa, dù bão tố hay giông bão. Nhưng hôm nay, cậu không xuất hiện. Tim cô bé đập thình thịch, từng nhịp đập như tiếng trống dồn, một nỗi lo lắng vô hình bao trùm, nặng trĩu.

"Thằng chó hoang đó chắc lại trốn mưa rồi! Sợ chết mất xác rồi!" Một đứa trẻ mồ côi khác nói vọng lại từ trong trại, giọng đầy vẻ khinh miệt và châm chọc. "Làm gì có thằng nào ra đường cái thời tiết bão bùng này mà làm anh hùng."

Uyên không đáp, cô bé không thèm để ý đến những lời nói đó. Cô bé biết Quang không phải người như vậy. Cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi cô bé, sẽ không bao giờ phá vỡ giao kèo giữa họ. Cô bé cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ phải đi tìm cậu. Cảm giác đó ngày càng lớn dần, thiêu đốt tâm trí cô bé, cho đến khi cô bé không thể chịu đựng được nữa, không thể ngồi yên chờ đợi.

"Con đi đâu vậy, Uyên?" Cô bảo mẫu hỏi khi thấy Uyên định lao ra khỏi cổng trại, khuôn mặt tái mét vì lo lắng.

"Con... con đi mua đồ giúp cô!" Uyên nói dối, giọng cô bé run rẩy, bất chấp cơn mưa đang xối xả, bất chấp những lời cấm cản của cô bảo mẫu. Cô bé không thể nói rằng cô bé đang đi tìm một thằng nhóc bụi đời, một kẻ mà xã hội coi là cặn bã, một kẻ không có giá trị gì.

Cô bé lao ra đường, bất chấp những lời gọi của bảo mẫu, bất chấp những ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh. Mưa xối xả như trút nước, khiến tầm nhìn bị hạn chế, chỉ thấy một màu trắng xóa của mưa.

Những con đường bùn lầy lội, những vũng nước đục ngầu, những căn nhà lụp xụp xiêu vẹo hiện ra rồi lại khuất đi trong màn mưa. Uyên chạy, chạy thật nhanh, trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực, tiếng thở dốc hòa lẫn vào tiếng mưa. Cô bé không biết Quang đang ở đâu, nhưng một linh cảm mạnh mẽ mách bảo cô bé rằng cậu đang gặp nguy hiểm, rất nguy hiểm.

Khi đến gần khu ổ chuột, tiếng la ó, tiếng đánh đấm hỗn loạn vọng lại trong màn mưa, át cả tiếng sấm. Uyên dừng lại, trái tim cô bé như ngừng đập, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. 

Cô bé nhìn xuyên qua màn mưa và cô bé nhìn thấy. Quang đang nằm gục trong vũng bùn, máu chảy dài từ thái dương, đỏ thẫm trên khuôn mặt trắng bệch, đầy vết thương, đầy bùn đất. Thằng Bảy Móm và đồng bọn đang cười man rợ, đứng xung quanh, chuẩn bị ra đòn cuối cùng, một đòn chí mạng.

Một cơn hoảng loạn tột độ bao trùm Uyên. "Quang!" Cô bé hét lên, giọng lạc đi vì sợ hãi, không chút do dự lao thẳng về phía cậu, lao vào giữa những tên côn đồ hung hãn. Cô bé không nghĩ gì đến bản thân, không nghĩ đến sự nguy hiểm đang rình rập. Trong mắt cô bé, chỉ có hình ảnh Quang đang nằm đó, bất lực, cần được bảo vệ.

Thằng Bảy Móm và đồng bọn giật mình quay lại. Chúng nhìn thấy Uyên, một cô bé yếu ớt, ướt sũng, run rẩy trong mưa. Chúng cười khẩy, giọng đầy vẻ khinh miệt. "À, con nhỏ của thằng chó hoang đây rồi. Tính ra làm anh hùng hả mày? Hay mày muốn chết chung với nó?"

Uyên không đáp. Cô bé lao đến, quỳ xuống bên cạnh Quang, đôi tay run rẩy chạm vào khuôn mặt lạnh ngắt, đầy bùn đất và máu của cậu. Nước mắt cô bé hòa lẫn với nước mưa, với máu của Quang, mặn chát và xót xa. "Quang... Quang ơi... cậu tỉnh lại đi! Đừng... đừng bỏ tôi!"

Uyên ôm chặt lấy Quang, thân hình nhỏ bé của cô bé che chắn cho cậu khỏi những ánh mắt độc ác và những đòn đánh có thể ập tới bất cứ lúc nào. Cô bé ngước lên nhìn lũ côn đồ, đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhưng lại đầy kiên quyết, không còn chút sợ hãi nào, chỉ có sự phẫn nộ và ý chí bảo vệ.

"Các người... các người đừng động vào cậu ấy! Tránh xa cậu ấy ra!" Giọng cô bé yếu ớt, nhưng vang lên đầy sức mạnh của sự tuyệt vọng và bảo vệ, như một tiếng gào thét của linh hồn.

Thằng Bảy Móm cười lớn, tiếng cười vang vọng trong mưa, như muốn xé toạc không gian. 

"Mày tính làm gì con nhỏ? Mày tưởng mày là ai mà dám cấm bọn tao? Tránh ra nếu không muốn bị đánh chung, con đĩ mồ côi!" Hắn vung cây gậy lên, định giáng xuống đầu Uyên, một đòn chí mạng.

Đúng lúc đó, một ánh mắt chợt hé mở. Quang, dù đang choáng váng và đau đớn tột cùng, dù cơ thể rã rời, đã nhìn thấy Uyên. Thấy cô bé đang ôm chặt lấy mình, che chắn cho mình, thấy khuôn mặt đầy nước mắt và sự kiên quyết, sự dũng cảm của cô bé. 

Một sức mạnh vô hình, một dòng điện mạnh mẽ bỗng trỗi dậy trong cậu, đánh thức bản năng sinh tồn và bản năng bảo vệ. Cậu không thể để Uyên bị thương vì mình. Tuyệt đối không thể.

Với một tiếng gầm nhẹ, Quang bật dậy, một sức mạnh phi thường bùng nổ. Dù cả người đau nhức, máu vẫn rỉ ra từ vết thương trên thái dương và cánh tay, cậu vẫn đứng vững, đôi chân run rẩy nhưng kiên định.

Ánh mắt cậu rực lửa, đầy sự giận dữ và sát khí, không còn sự choáng váng nào nữa, chỉ còn là sự cuồng nộ. Cậu lao vào đám côn đồ như một con chó hoang bị dồn vào chân tường, không màng đến vết thương, không màng đến cái chết, không màng đến bất cứ điều gì ngoài việc bảo vệ Uyên. Từng cú đấm, từng cú đá của cậu đều mang theo sự điên cuồng, sự tức giận tột độ, mỗi đòn đánh đều chí mạng.

Bọn côn đồ hoảng sợ tột độ. Chúng chưa bao giờ thấy Quang chiến đấu như vậy, như một kẻ mất trí, một con quỷ. Chúng bắt đầu bỏ chạy tán loạn, không dám quay đầu lại, tiếng la hét thất thanh vang vọng trong mưa. Thằng Bảy Móm cũng vội vã tháo chạy, khuôn mặt tái mét, bỏ lại đồng bọn của mình, không dám đối mặt với ánh mắt rực lửa của Quang.

Quang đứng đó, thở dốc, cả người run rẩy vì mệt mỏi và đau đớn. Máu từ thái dương vẫn chảy xuống, hòa lẫn với nước mưa, một cảnh tượng kinh hoàng. Cậu nhìn theo bóng dáng lũ côn đồ khuất dạng, rồi cơ thể mất thăng bằng, ngã quỵ xuống lần nữa, hai tay chống đỡ cơ thể yếu ớt.

Uyên lập tức chạy đến, ôm chặt lấy cậu, không màng đến máu và bùn đất. Nước mắt cô bé lại tuôn rơi, nóng hổi trên da thịt Quang. 

"Quang... cậu không sao chứ? Cậu... cậu làm tôi sợ lắm, Quang ơi!" 

Giọng cô bé đầy lo lắng, xen lẫn sự nhẹ nhõm đến tột cùng. Cô bé cố gắng đỡ cậu dậy, bàn tay nhỏ bé run rẩy lau đi vết máu trên thái dương cậu bằng vạt áo đồng phục của mình.

Quang dựa vào người Uyên, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé của cô bé, một hơi ấm dịu dàng xua đi cái lạnh giá của cơn mưa và nỗi đau. 

"Tao... tao không sao" cậu lẩm bầm, giọng khàn đặc, yếu ớt, nhưng ánh mắt nhìn Uyên lại chứa đựng sự dịu dàng hiếm thấy.

"Cậu có sao đó.." Uyên nói, giọng nghẹn ngào, nức nở. Cô bé ôm chặt lấy cậu hơn, không màng đến bùn đất và máu đang thấm vào áo mình. 

"Cậu... cậu là hoa xương rồng của tôi, Quang ạ. Dù gai góc, dù sống ở nơi khô cằn nhất, đầy hiểm nguy, nhưng cậu vẫn luôn mạnh mẽ, kiên cường, và bảo vệ tôi. Cậu... cậu làm tôi sợ lắm, sợ cậu sẽ bỏ tôi lại một mình." 

Cô bé nói, nước mắt lăn dài, nhưng ánh mắt lại nhìn cậu đầy sự ngưỡng mộ và một thứ tình cảm sâu sắc. 

"Cậu không phải chó hoang, Quang. Cậu là... là tia sáng của tôi, là tất cả những gì tôi có, là người quan trọng nhất đối với tôi. Cậu là... là nhà của tôi."

Quang im lặng, lắng nghe từng lời Uyên nói. "Tia sáng của tôi." "Tất cả những gì tôi có." "Là nhà của tôi." Những lời đó như sấm sét đánh vào tai cậu, vừa lạ lẫm, vừa ấm áp, vừa khiến cậu bối rối đến tột độ. 

Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là "tia sáng" hay "ngôi nhà" của bất cứ ai. Cậu chỉ là một kẻ sinh tồn, một thằng nhóc bụi đời không có nơi nương tựa, không có gia đình. Nhưng lời nói của Uyên lại chân thật đến lạ, như một thứ phép thuật xua đi tất cả những nỗi đau thể xác, xoa dịu những vết sẹo trong tâm hồn cậu, lấp đầy những khoảng trống trong trái tim cậu.

Quang khẽ đưa tay lên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Uyên. Bàn tay cậu thô ráp, lạnh ngắt vì mưa và dính đầy bùn đất và máu nhưng bàn tay Uyên lại mềm mại và ấm áp, như một dòng nước ấm chảy vào tim cậu.

Cậu nắm thật chặt, chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch như thể sợ cô bé sẽ biến mất, sợ đây chỉ là một giấc mơ. "Mày... mày đừng có nói mấy lời linh tinh đó." 

Giọng cậu vẫn cục cằn, nhưng không còn chút giận dữ nào, chỉ có sự dịu dàng khó nhận ra, một sự chấp nhận thầm lặng, và một chút gì đó gọi là hạnh phúc.

Uyên khẽ dựa đầu vào vai Quang, cảm nhận hơi thở đều đều của cậu, và sự ấm áp từ bàn tay đang nắm chặt tay cô bé. Mặc cho cơn mưa vẫn xối xả, mặc cho bùn đất lấm lem, mặc cho máu vẫn rỉ ra từ vết thương của Quang, cô bé cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết. 

"Tôi không nói linh tinh. Tôi nói thật. Cậu... cậu là người quan trọng nhất đối với tôi. Cậu là... là điều duy nhất tốt đẹp mà tôi có." Lời nói của cô bé như một lời thề nguyện, một lời hứa không tên.

Tiếng mưa vẫn rơi, xối xả xuống khu ổ chuột, gột rửa đi bùn đất và máu. Nhưng trong góc khuất đó, dưới màn mưa lạnh giá, hai tâm hồn cô độc, hai mảnh đời bất hạnh đã tìm thấy nhau, đã dựa vào nhau. 

Quang, dù vẫn mang trên mình những vết sẹo của cuộc đời, nhưng giờ đây cậu đã có một mầm non mới trong tim, một mầm non mang tên Uyên, mang theo hy vọng và một tình cảm đã vượt xa giới hạn của tình bạn, một tình cảm đang dần định hình. 

Và Uyên, dù bị cả thế giới ruồng bỏ, bị khinh miệt, nhưng cô bé biết, mình không còn cô độc nữa. Cô bé đã có một người bảo vệ, một người bạn, một "hoa xương rồng" gai góc nhưng đầy kiên cường, sẵn sàng bảo vệ cô bé bằng cả sinh mạng. Họ đã tìm thấy nhau, và trong màn mưa đó, một lời hứa không tên đã được khắc sâu vào trái tim họ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận