Đường Về Có Em
Lục Trầm Uyên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn Tập

Chương 19: Người Tôi Yêu Ơi, Tôi Còn Đây

0 Bình luận - Độ dài: 4,646 từ - Cập nhật:

Trong bệnh viện, Quang được đưa thẳng vào phòng cấp cứu. Các bác sĩ và y tá vội vã sơ cứu cho cậu, sắc mặt ai cũng đầy lo lắng trước tình trạng nghiêm trọng của cậu. Bà Mai không ngần ngại chi trả mọi chi phí, yêu cầu đội ngũ y bác sĩ tốt nhất để cứu chữa cho Quang. Uyên và Ngọc ngồi ở phòng chờ, lo lắng đến tột độ, đôi mắt không rời khỏi cánh cửa phòng cấp cứu, từng giây phút trôi qua như cả thế kỷ.

Sau nhiều giờ cấp cứu căng thẳng, Quang cuối cùng cũng qua cơn nguy kịch và được chuyển vào phòng bệnh. Cậu nằm đó, cơ thể chi chít băng bó, khuôn mặt xanh xao, nhợt nhạt, nhưng ít nhất cậu còn sống. 

Bà Mai ngồi bên giường bệnh, đôi mắt đỏ hoe vì thức trắng đêm, không rời mắt khỏi Quang dù chỉ một giây. Bà không còn là người chủ thanh lịch, mà là một người mẹ đang lo lắng đến tột cùng cho con trai mình, tình mẫu tử hiện rõ trong từng cử chỉ.

"Cậu ấy sẽ ổn thôi, thưa cô." Uyên khẽ nói, giọng khản đặc vì khóc nhiều, nỗi lo lắng vẫn còn hằn rõ trên khuôn mặt xanh xao của cô bé.

Bà Mai nắm lấy tay Uyên, nước mắt chực trào. "Cảm ơn cháu, Uyên. Cảm ơn cháu đã ở bên Quang. Cậu ấy... cậu ấy là một người tốt. Một người hùng. Cô không thể để cậu ấy gặp chuyện gì được." Giọng bà nghẹn ngào, chân thành.

Trong những ngày Quang nằm viện để an tâm tĩnh dưỡng và hồi phục, cậu được chăm sóc kỹ càng hơn bao giờ hết. Uyên túc trực bên cạnh cậu, trừ lúc trên trường và đêm muộn về trại trẻ cô bé không rời nửa bước.

Cô bé tự tay gọt trái cây, lau mặt, lau tay cho Quang, kể cho cậu nghe những câu chuyện vui để cậu không cảm thấy buồn chán, và đôi khi còn đọc sách cho cậu nghe để cậu tiếp tục học chữ, dù đôi mắt Quang vẫn còn mờ mịt. 

Ngọc cũng thường xuyên đến thăm, mang theo những bức vẽ ngây thơ, những con hạc giấy nhỏ xinh, và những lời động viên hồn nhiên nhưng đầy ý nghĩa, rằng "anh Quang là anh hùng của em".

Lũ trẻ sau khi đến bệnh viện cũng là băng bó nằm lại một ngày, đều có thể đi về tĩnh dưỡng, vết thương đa số xay xác ngoài da, lũ trẻ tuy còn non nhưng lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm cơ thể cũng không phải bị đánh chảy máu, thê thảm một chút liền chịu không được. Lâu lâu, sau khi bán vé số chúng cũng đến thăm Quang nhưng cũng biết ý về sớm để lại mình Quang với Uyên. 

Với chúng, chúng là những đứa trẻ bị bỏ rơi, có giấy khai sinh, có cha mẹ, chỉ là những bậc cha mẹ tồi không muốn nhận chúng, chúng là những con chó hôi hám nhưng biết điều, ở trong bệnh viện sang trọng này, chúng rất ngại, rất ngại các ánh nhìn, chúng không dũng cảm như Quang.

Bà Mai đến thăm Quang mỗi ngày, bất kể công việc bận rộn đến đâu. Bà gọt trái cây, hỏi han tình hình sức khỏe của cậu, và trò chuyện với cậu như một người mẹ thực sự, không chút khoảng cách hay khách sáo. 

Khoảng cách chủ nhà với giúp việc đã hoàn toàn biến mất. Bà Mai nhìn Quang như một người con trai lớn, một trụ cột đã hy sinh để bảo vệ những người yếu thế, một người mà bà và Ngọc có thể dựa vào. Bà cảm nhận được sự chân thành, lòng dũng cảm và tình yêu thương mà Quang dành cho những người xung quanh.

"Quang này," bà Mai nói một lần, khi Uyên và Ngọc cũng có mặt trong phòng bệnh, không khí ấm cúng như một gia đình. "Con bé Ngọc rất quý cháu. Nó xem cháu như anh trai ruột vậy. Và cô... cô cũng vậy." Bà Mai nhìn Quang với ánh mắt đầy tình cảm, sự yêu thương không lời, đầy vẻ che chở. 

"Cháu đã bảo vệ gia đình cô, bảo vệ những đứa trẻ. Cháu là một người hùng của chúng. Cháu đã cứu lấy chúng."

Quang nhìn bà Mai, rồi nhìn Uyên và Ngọc. Trong căn phòng bệnh viện trắng toát, cậu cảm thấy một sự ấm áp lạ thường, một cảm giác thuộc về, một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mà cậu chưa từng được trải nghiệm. Đây chính là gia đình mà cậu luôn khao khát, một gia đình không phải bằng máu thịt, mà bằng tình yêu thương và sự hy sinh, một nơi mà cậu có thể đặt niềm tin.

Trong những ngày Quang nằm viện, bà Mai đã âm thầm đi làm những việc quan trọng. Bà đã liên hệ với luật sư, với các cơ quan chức năng. Bà đã đi làm giấy khai sinh cho Quang, đăng ký tạm trú tạm vắng để cậu có danh phận rõ ràng, một cuộc đời hợp pháp, không còn là kẻ vô thừa nhận.

Và quan trọng nhất, bà đã chuẩn bị giấy tờ nhận nuôi cậu. Tất cả những việc này được bà làm một cách kín đáo, không để Quang hay Uyên biết rõ ngay lập tức. 

Bà muốn Quang được khỏi bệnh hoàn toàn và đồng ý một cách tự nguyện, không phải vì nghĩa vụ hay áp lực. Bà chỉ chờ Quang hoàn toàn khỏe lại và đồng ý, bà sẽ hoàn thành thủ tục, trao cho Quang một cuộc đời mới, một gia đình thực sự, một nơi chốn để trở về.

Trong phòng bệnh, Uyên cũng có những cuộc trò chuyện vui vẻ, ấm áp với cả hai mẹ con bà Mai. Họ chia sẻ những lo lắng, những hy vọng và cả những câu chuyện đời thường. Không khí trong phòng bệnh không hề u ám, mà tràn đầy sự quan tâm, tình yêu thương và niềm tin vào một tương lai tốt đẹp hơn, một tương lai mà họ sẽ cùng nhau xây dựng.

Những ngày nằm viện của Quang trôi qua chậm chạp, nhưng cũng đầy ấm áp. Vết thương trên cơ thể cậu đang dần lành lại, nhưng vết sẹo vô hình trong tâm hồn thì cần nhiều thời gian hơn để chữa lành. Uyên vẫn luôn ở bên, như một bóng hình không thể thiếu. Mỗi sáng, khi Quang tỉnh giấc, ánh mắt cậu luôn tìm kiếm Uyên trước tiên. Cô bé sẽ ngồi đó, bên cửa sổ, đọc sách, hoặc đôi khi chỉ đơn giản là ngắm nhìn thành phố qua khung kính.

Một buổi chiều, khi y tá vừa thay băng cho Quang xong và rời đi, căn phòng lại chìm vào sự yên tĩnh quen quen thuộc. Uyên nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống, quay sang nhìn Quang.

"Cậu đau nhiều không?" Uyên hỏi, giọng nhỏ nhẹ, ánh mắt đầy lo lắng. Cô bé tiến đến gần hơn, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán Quang.

Quang khẽ lắc đầu, nụ cười nhợt nhạt nở trên môi. "Không sao. Đỡ nhiều rồi." Cậu cố gắng giấu đi sự đau nhức, không muốn Uyên phải lo lắng thêm.

Uyên ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, ánh mắt cô bé nhìn vào những vết băng trắng chi chít trên tay Quang, rồi đến khuôn mặt còn sưng tím của cậu. "Cậu... cậu thật sự đã làm tôi sợ chết khiếp đó.

Khi tôi nhìn thấy cậu ở chợ..." Giọng Uyên nghẹn lại, cô bé cúi đầu, nước mắt rưng rưng. "Cậu như một... một con quỷ vậy. Đầy máu me, đáng sợ lắm. Tôi cứ nghĩ... tôi sẽ mất cậu mãi mãi. Cậu đã nằm đó, bất động... tôi đã nghĩ mọi thứ kết thúc rồi."

Quang im lặng một lát, đôi mắt nhìn ra khoảng không vô định, dường như đang nhớ lại trận chiến kinh hoàng. "Tao xin lỗi." Cậu khẽ nói, giọng đầy day dứt. "Tao đã khiến mày sợ hãi rồi."

Uyên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu. "Cậu xin lỗi làm gì? Cậu... cậu đã bảo vệ các em mà. Tôi biết cậu không muốn làm thế. Nhưng cậu... cậu không còn lựa chọn nào khác. Trận chiến đó... nếu không phải cậu, thì không biết lũ trẻ sẽ ra sao."

"Tao đã hứa với mày rồi mà." Quang nói, giọng trầm buồn. "Tao hứa là sẽ không đánh nhau nữa. Tao đã thất hứa với mày."

Uyên đưa tay lên nắm chặt bàn tay không bị thương của Quang, lòng bàn tay cô bé ấm áp bao trọn lấy sự chai sạn của cậu. "Không. Cậu không thất hứa với tôi. Tôi đã nói rồi mà, tôi cho phép cậu. Tôi... tôi biết cậu làm thế là vì chúng tôi. Cậu là người hùng của chúng tôi." 

Giọng Uyên run run, đầy sự chân thành. "Tôi... tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ai đó đứng ra bảo vệ tôi và các em như cậu đã làm. Ai đó lại quan tâm đến những người như chúng ta. Cảm ơn cậu, Quang. Cảm ơn cậu vì đã không bỏ cuộc."

Quang nhìn Uyên, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay cô bé truyền sang. "Ngốc ạ. Mày không cần cảm ơn. Tao... tao muốn làm thế. Tao muốn bảo vệ cậu, bảo vệ lũ trẻ. Mấy đứa đó... chúng nó cũng đáng được sống yên bình mà. Chúng nó cũng là những đứa trẻ như Ngọc vậy." Cậu siết nhẹ tay Uyên, ánh mắt đầy trìu mến. 

"Mày và lũ trẻ... là gia đình của tao mà. Là tất cả những gì tao có. Trước đây tao không có gì, giờ có chúng mày rồi, tao sợ mất lắm."

Uyên mỉm cười qua dòng nước mắt. "Cậu cũng là gia đình của tôi. Là anh trai của Ngọc. Là người... là người bạn thân nhất của tôi. Là người tôi tin tưởng nhất. Tôi cũng từng không có gì, giờ có cậu rồi, tôi cũng không muốn mất."

Họ im lặng một lát, chỉ có tiếng máy móc y tế kêu tích tắc đều đặn trong phòng. Không khí giữa họ đầy ắp sự thấu hiểu và tình cảm không lời, như hai tâm hồn lạc lõng tìm thấy nhau giữa biển đời.

"Cậu này," Uyên lại lên tiếng, giọng nhỏ hơn, như một lời tâm sự thì thầm trong đêm tối. "Khi thấy cậu nằm gục ở chợ, tôi sợ lắm. Tôi... tôi đã gọi cảnh sát ngay lập tức. Tôi cứ run lẩy bẩy, chỉ biết cầu xin họ đến."

Quang gật đầu, ánh mắt ánh lên một niềm tin đơn giản nhưng mãnh liệt. "Pháp luật sẽ đứng về phía mình thôi mà. Kẻ xấu sẽ bị trừng trị. Cảnh sát sẽ bảo vệ những người yếu thế."

Uyên khẽ thở dài, ánh mắt xa xăm, chứa đựng nỗi thất vọng. 

"Nhưng họ... họ rất rề rà. Dường như họ có quan tâm nhưng không nhiều. Họ nói là chuyện đó rất khó giải quyết e là phải chờ thêm.Chuyện của những kẻ không danh không phận. Họ không để mặc cho những kẻ mục ruỗng, những 'bóng ma' không ai biết đến tự giải quyết.."

Uyên tỏ vẻ thất vọng, cuối mặt xuống nhìn Quang rồi lại chậm rãi nói tiếp. "Từ xưa đến nay, những vụ việc liên quan đến những người không giấy tờ, không danh phận rất khó điều tra, rất khó phân định đúng sai. Nhiều khi họ lại sợ liên lụy. Vì vậy họ rất nhát, nhát động tay đến chuyện này và bởi vì cái nhát cái rè rà ấy mà khiến cậu thành ra như này, họ đã không tới kịp lúc. Tôi không trách họ, cũng đúng thôi nhưng tôi đã cảm thấy tuyệt vọng lắm, khi nhìn thấy cậu tôi cứ nghĩ cậu sẽ nằm đó mãi."

Quang im lặng lắng nghe, khuôn mặt cậu thoáng chút cay đắng, xen lẫn sự bất lực. Niềm tin ban đầu của cậu vào pháp luật, vào sự công bằng, đã bị hiện thực tàn nhẫn dập tắt. Cậu biết rõ điều đó hơn ai hết.

Thế giới của những kẻ sống ngoài lề xã hội, sống không danh phận, luôn bị bỏ rơi, bị lãng quên bởi luật pháp, bởi những người có quyền lực. Họ chỉ là những con số vô hình. Nhưng cậu vẫn còn niềm tin vào pháp lực, vào công lý, một niềm tin tuyệt đối

"Thế rồi sao?" Quang hỏi, giọng khẽ khàng, chất chứa sự tò mò và cả một chút hy vọng mong manh.

"Nhưng rồi... bà Mai đã đến." Uyên nói, ánh mắt lộ vẻ biết ơn sâu sắc. "Bà Mai đã đưa cậu đi bệnh viện ngay lập lập tức. Và... và tôi nghe loáng thoáng bà ấy đã dùng ảnh hưởng của mình để cảnh sát phải hành động. Bà ấy đã gọi điện thoại, nói chuyện rất gay gắt. Tôi chưa bao giờ thấy bà Mai như vậy." 

Uyên nhìn Quang với đôi mắt đầy vẻ ngưỡng mộ. "Nhờ bà Mai mà cảnh sát đã điều tra rất nhanh. Họ đã đến thăm cậu ở đây. Họ gọi cậu là 'người hùng' đã một mình đánh với mấy chục tên côn đồ để khu chợ đó những ngày sau được yên bình hơn. Những tên côn đồ đó thì... bị pháp luật nghiêm trị, trừng phạt xứng đáng rồi. Cả khu chợ giờ đã yên bình trở lại, không ai còn dám quấy rối lũ trẻ nữa."

Quang hơi sững sờ. Cậu không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy. Công lý, thứ mà cậu nghĩ sẽ không bao giờ chạm tới mình hay những người như cậu, cuối cùng cũng đã đến, dù phải thông qua sự can thiệp của bà Mai. 

Nhưng cậu có niềm tin về công lý, công lý có thể đến muộn nhưng sẽ không bao giờ không đến, nếu không có bà Mai có lẽ nó sẽ muộn thêm chút thôi. Một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa trong lòng cậu.

"Thật sao?" Quang khẽ hỏi, giọng cậu vẫn còn ngỡ ngàng, như không dám tin vào điều mình vừa nghe.

"Thật mà." Uyên gật đầu, nở một nụ cười rạng rỡ. "Cậu đã làm được một điều rất lớn đó, Quang. Cậu không chỉ bảo vệ chúng tôi, mà còn mang lại sự yên bình cho cả một khu chợ. Mọi người đều biết ơn cậu lắm. Cậu là người hùng thật sự đó."

Một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng Quang. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy mình không chỉ là một kẻ sinh tồn, mà là một người có thể tạo ra sự khác biệt, một người được công nhận, được mọi người biết đến và trân trọng.

"Quang này," Uyên thì thầm, đổi chủ đề, như muốn xua đi bầu không khí nặng nề còn vương vấn.

"Từ nhỏ, tôi đã sống ở trại trẻ mồ côi. Tôi không biết ba mẹ tôi là ai. Tôi cũng không có anh chị em ruột. Nhiều lúc tôi thấy lạc lõng lắm. Cảm giác như mình là một đứa trẻ không thuộc về đâu cả. Giống như... một chiếc lá khô bị gió cuốn đi vậy, không biết sẽ trôi dạt về đâu. Tôi luôn sợ hãi mỗi khi nghĩ đến tương lai." 

Cô bé ngước nhìn Quang, đôi mắt long lanh, chứa đựng cả nỗi buồn và hy vọng. "Nhưng từ khi có cậu, tôi không còn cảm thấy vậy nữa. Tôi thấy mình có một gia đình. Thấy mình được che chở. Được yêu thương. Tôi thấy có một nơi để trở về."

Quang khẽ vuốt mái tóc Uyên. "Tao cũng vậy." Giọng cậu trầm hơn, chất chứa nhiều cảm xúc, như đang nói ra những bí mật sâu kín nhất trong lòng. 

"Tao cũng không có ba mẹ. Cũng sống lang thang từ nhỏ. Tao đã nghĩ mình sẽ sống một mình mãi mãi. Không có ai quan tâm, cũng chẳng cần ai quan tâm. Sống như một cái bóng không ai nhìn thấy, không ai nhớ đến khi chết đi. Tao đã chấp nhận số phận đó." Cậu thở dài, một tiếng thở dài nặng nề. 

"Nhưng rồi... tao gặp mày. Gặp lũ trẻ. Tao không muốn mình là một thằng đầu đường xó chợ nữa. Tao muốn... tao muốn trở thành một người tốt, một người có ích. Để... để có thể bảo vệ mày, bảo vệ chúng nó. Để không ai trong tụi mình phải sống như những cái bóng nữa. Để tụi mình có một cuộc đời thật sự, có tên tuổi, có chỗ đứng."

Uyên đặt tay lên má Quang, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận hơi ấm từ làn da cậu. "Cậu đã là một người tốt rồi, Quang. Cậu đã là người hùng rồi. Dù cậu có làm gì đi nữa, dù cậu có xấu xí hay ghê rợn sau trận chiến đi nữa, tôi vẫn tin cậu. Tôi vẫn luôn ở bên cậu. Sẽ không ai làm cậu phải sống như một cái bóng nữa đâu."

Quang nhắm mắt lại, cảm nhận sự dịu dàng từ bàn tay Uyên. Lời nói của cô bé như một liều thuốc an thần, xoa dịu những cơn đau thể xác và cả những vết sẹo trong tâm hồn. 

Cậu nắm chặt tay Uyên, không nói nên lời, chỉ có những cảm xúc dâng trào trong lồng ngực. Một cảm giác bình yên chưa từng có bao trùm lấy cậu, một sự bình yên đến từ việc được chấp nhận và yêu thương.

Ít ngày sau, Ngọc được bà Mai đưa đến thăm Quang. Con bé vừa nhìn thấy Quang đã lao đến, ôm chầm lấy cậu.

"Anh Quang! Anh hùng của em! Anh có đau không?" Ngọc líu lo, đôi mắt to tròn nhìn Quang đầy lo lắng và ngưỡng mộ.

Quang mỉm cười, khẽ vuốt tóc Ngọc. "Anh không sao. Anh đỡ nhiều rồi. Em không cần lo."

"Em nhớ anh lắm! Anh mau khỏe về chơi với em nha!" Ngọc nói, rồi đưa ra một bức tranh vẽ nguệch ngoạc. "Đây là em vẽ anh đó! Anh Quang đánh bại quỷ dữ!"

Quang nhận lấy bức tranh, nhìn những nét vẽ ngây thơ của Ngọc, trong đó cậu được vẽ như một siêu anh hùng, với ánh mắt rực lửa và cơ bắp cuồn cuộn. Cậu bật cười. "Anh cảm ơn Ngọc. Anh sẽ mau khỏe để về chơi với em."

Bà Mai đứng cạnh đó, nhìn cảnh tượng ấm áp trước mắt. Bà mỉm cười nhẹ. "Đó, cháu thấy không? Mọi người đều yêu quý cháu đó, Quang."

Quang nhìn bà Mai, ánh mắt đầy biết ơn. "Dạ."

"Mà này," bà Mai tiếp tục, giọng bà rất đỗi nhẹ nhàng, khác hẳn vẻ nghiêm nghị thường ngày. "Vết thương của cháu sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?"

"Dạ, cháu đỡ nhiều rồi ạ." Quang trả lời.

"Tốt quá. Cháu làm cô lo lắm đó. Từ lúc Ngọc nói cháu bị thương, cô đã gần như đứng tim." Bà khẽ thở dài. "Cháu liều lĩnh quá. Một mình đối đầu với cả đám người như vậy... nhưng cháu đã làm được một điều vĩ đại, Quang ạ."

Quang cúi đầu. "Cháu... cháu không thể để chúng làm hại lũ trẻ được ạ."

Bà Mai đặt tay lên vai Quang, vỗ nhẹ. "Cô biết. Cô biết cháu là người có trách nhiệm. Cháu đã bảo vệ chúng rất tốt. Cháu là một người hùng, Quang ạ. Ngọc rất tự hào về cháu. Con bé cứ khoe với bạn bè là 'anh Quang của tớ đã đánh bại hết kẻ xấu đó." Bà mỉm cười đầy trìu mến.

Quang khẽ cười, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp. "Dạ."

"Mà này," bà Mai tiếp tục, nhìn sang Uyên đang ngồi đọc sách bên cạnh. "Uyên cũng rất lo cho cháu đó. Con bé trốn khỏi trại mồ côi rồi cả thức trắng đêm mấy ngày liền, cứ đòi vào thăm cháu mãi thôi. Nó quan tâm cháu lắm đó."

Uyên đỏ mặt, ngẩng đầu lên nhìn bà Mai, rồi liếc nhanh sang Quang. Quang nhìn Uyên, mỉm cười nhẹ, ánh mắt biết ơn.

Bà Mai tiếp tục nói, giọng bà trầm hơn nhưng vẫn đầy sự dịu dàng. "Quang này, con bé Uyên là một đứa trẻ tốt. Nó rất thông minh, hiếu thảo. Nếu cháu muốn học chữ, cô nghĩ Uyên có thể giúp cháu rất nhiều. Và cô cũng muốn giúp cháu nữa. Cháu có muốn... đi học không?"

Quang mở to mắt ngạc nhiên. "Đi học ạ? Cháu... cháu có thể sao ạ?" Ánh mắt cậu ánh lên một tia hy vọng mà bấy lâu cậu không dám mơ tới, một tia sáng vụt qua đáy mắt đã từng chai sạn. "Cháu... cháu lớn rồi, lại không biết chữ..."

Bà Mai mỉm cười động viên. "Không sao cả. Không bao giờ là quá muộn để học. Cô có thể tìm cho cháu một lớp học đặc biệt, hoặc Uyên có thể kèm cháu thêm. Cháu thấy sao?"

Quang nhìn Uyên. Uyên gật đầu, ánh mắt đầy khuyến khích. "Tôi sẽ giúp cậu. Chúng tôi sẽ cùng học. Cậu sẽ không phải một mình nữa đâu. Chúng tôi sẽ cùng nhau đến trường."

Một cảm xúc mạnh mẽ dâng trào trong lòng Quang. Đi học. Đó là điều cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới, chưa bao giờ dám hy vọng. Đó là cánh cửa đến một thế giới mới, một thế giới mà cậu khao khát được khám phá cùng Uyên, một thế giới mà cậu có thể có danh phận, có tương lai.

"Dạ... cháu... cháu muốn ạ." Quang nói, giọng run run vì xúc động, nước mắt chực trào. "Cháu muốn được đi học. Cháu cảm ơn cô, cảm ơn cô nhiều lắm! Cảm ơn vì đã cho cháu cơ hội này."

Bà Mai mỉm cười mãn nguyện, ánh mắt bà tràn đầy tình thương. "Tốt lắm. Vậy thì từ giờ, cháu cứ yên tâm mà nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đi. Mọi chuyện khác cứ để cô lo." Bà nhìn Quang với ánh mắt đầy tình thương, như một người mẹ thực sự, người đã tìm thấy đứa con mà mình luôn muốn che chở. "Và lũ trẻ ở nhà, cháu đừng lo. Cô đã nhờ giúp dở cái nhà xập xệ đó, dọn rác xung quanh, xây lên một căn nhà bằng gạch cho chúng. Cháu cứ an tâm tĩnh dưỡng."

Quang gật đầu, lòng tràn ngập sự biết ơn. Cậu biết, cuộc đời mình đang bước sang một trang mới, một trang tươi sáng hơn bao giờ hết, nơi cậu không còn là kẻ vô danh, không còn là cái bóng.

Những ngày sau đó, Quang không chỉ được chăm sóc về thể chất mà cả tâm hồn cũng được xoa dịu. Uyên luôn ở bên, trò chuyện, đọc sách, và đôi khi chỉ đơn giản là im lặng cùng cậu, cảm nhận sự hiện diện của nhau. 

Những cuộc đối thoại của họ không còn chỉ là những lời hỏi han đơn thuần, mà là sự sẻ chia sâu sắc về những ước mơ, nỗi sợ hãi, và cả những kỷ niệm tuổi thơ thiếu thốn tình cảm, về những khoảng trống trong tâm hồn mà họ đang cùng nhau lấp đầy.

"Cậu này," Uyên thì thầm một đêm, khi cả căn phòng đã chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn ánh đèn ngủ mờ ảo chiếu rọi. "Sau này, khi cậu khỏe lại, cậu muốn làm gì nhất?"

Quang suy nghĩ một lát, ánh mắt cậu hướng về phía cửa sổ, nơi có ánh trăng sáng. "Tao... tao muốn học thật giỏi. Muốn đọc được hết sách. Muốn hiểu hết những gì viết trong đó." Cậu ngừng lại một chút.

"Sau đó... tao muốn tìm một công việc ổn định, một công việc đàng hoàng, có thể giúp ích cho xã hội. Không phải lo nghĩ từng bữa ăn nữa. Không phải sống chui sống lủi, không có ai biết đến nữa." 

Cậu quay sang nhìn Uyên, ánh mắt đầy kiên định. "Và tao muốn... tao muốn bảo vệ mày mãi mãi. Bảo vệ tụi mình. Bảo vệ ngôi nhà này."

Uyên khẽ cười, nụ cười dịu dàng trong bóng đêm, ấm áp như ánh trăng. "Ngốc. Cậu đã bảo vệ tôi rồi mà. Sau này, chúng ta sẽ cùng nhau đi học, cùng nhau đọc sách. Cậu sẽ không phải một mình nữa đâu. Chúng tôi sẽ cùng nhau đi đến những nơi đẹp đẽ, đọc những cuốn sách hay. Chúng tôi sẽ cùng nhau khám phá thế giới."

"Tao... tao sợ lắm." Quang bất ngờ thú nhận, giọng cậu run lên, như một đứa trẻ lạc lối. "Tao sợ một ngày nào đó, mọi thứ lại biến mất. Sợ lại phải quay về những ngày tháng lang thang, đói rét, không ai biết đến. Sợ... sợ mất mày. Sợ mình lại trở thành một cái bóng vô danh, không ai nhớ đến."

Cái nỗi sợ không tên này có lý do. Cậu đã từng thấy nó trong giấc mơ, nó rất chân thật. Nhưng đã rất lâu, cậu không nhớ rõ, lúc đó cậu cũng chưa gặp Uyên, chỉ nhớ bản thân trong giấc mơ đã giết người vì một người bản thân rất yêu rồi pháp luật trên trời giáng xuống án tử. 

Một công lý chính phái kết tội cho cậu, một kẻ giết người, một cái chết thanh thản không đau đớn, lúc đó cậu rất đau khổ cuộc sống hiện tại nên rất muốn chết một cách không đau đớn. Đáng lẽ ra cậu phải vui sướng nhưng trong giấc mơ cậu lại rất đau đớn không phải vì chết mà là vì ai đó quan trọng đã chết. Mở mắt ra nước mắt đã sớm đầy mặt cậu, cậu sợ.. cậu sợ giấc mở đó thành hiện thực, người cậu mất sẽ là Uyên.

Nhìn Quang thẫn thờ suy nghĩ Uyên siết chặt tay Quang, bàn tay cô bé run lên vì xúc động. "Sẽ không đâu. Tôi sẽ không để cậu một mình nữa. Sẽ không có ai làm hại cậu nữa. Chúng tôi... chúng tôi sẽ cùng nhau xây dựng một cuộc sống mới. Một cuộc sống mà chúng tôi được chọn. Có tôi, có cậu, có Ngọc, và có cả bà Mai nữa. Chúng tôi là một gia đình rồi. Một gia đình thật sự. Không ai có thể chia cắt chúng tôi được đâu. Chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau."

Quang nhìn Uyên, trong mắt cậu ánh lên một niềm hy vọng mãnh liệt, một niềm tin vào tương lai. Lời nói của cô bé không chỉ là sự an ủi, mà là một lời hứa, một lời thề nguyện thầm lặng giữa hai con người từng thiếu thốn tình thương.

Họ đã cùng nhau trải qua những điều tồi tệ nhất, và giờ đây, họ sẽ cùng nhau hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn. Trận chiến kinh hoàng vừa qua, dù để lại những vết sẹo hằn sâu, nhưng cũng đã gắn kết họ lại với nhau một cách bền chặt hơn bao giờ hết, tạo nên một sợi dây liên kết không thể phá vỡ, một mối quan hệ vượt lên trên mọi danh phận và hoàn cảnh.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận