Sáng hôm sau, Quang đến điểm hẹn, một tòa nhà văn phòng hiện đại tọa lạc giữa lòng Sài Gòn, nơi ánh nắng ban mai rọi xuống những khối kính lấp lánh.
So với những con hẻm tối tăm hay khu chợ bụi bặm mà cậu từng quen thuộc, nơi đây như một thế giới hoàn toàn khác trật tự, sạch sẽ và đầy sự chuyên nghiệp đến choáng ngợp. Bước vào sảnh lớn, cảm giác bỡ ngỡ xen lẫn chút lo lắng len lỏi trong lòng Quang, nhưng quyết tâm thay đổi đã gạt đi mọi ngần ngại.
Cậu đã mặc bộ đồ lịch sự nhất mà bà Mai chuẩn bị, cảm thấy cứng nhắc nhưng cũng đầy tự tin.
Ông Hưng đón Quang trong một văn phòng rộng rãi với tầm nhìn bao quát thành phố. Khác với hình dung của Quang về một doanh nhân khô khan, ông Hưng là một người đàn ông trung niên, mái tóc đã điểm bạc nhưng ánh mắt vẫn tinh anh, nụ cười hiền hậu toát lên vẻ đáng tin cậy. Cách ông nói chuyện điềm đạm, không hề có chút khoa trương, nhưng ẩn chứa sự quyết đoán và tầm nhìn xa.
"Chào cậu, Quang. Mời cậu ngồi." Ông Hưng đưa tay mời về phía chiếc ghế đối diện, trên bàn đã bày sẵn một tách trà xanh nghi ngút khói.
"Tôi rất vui vì cậu đã chấp nhận lời đề nghị của tôi."
Quang ngồi xuống, thẳng lưng. Cậu cảm thấy ánh mắt của ông Hưng dò xét, nhưng không phải kiểu soi mói, mà là đánh giá. "Chào ông Hưng. Tôi... tôi muốn biết rõ hơn về công việc này."
Ông Hưng gật đầu, đặt tách trà xuống.
"Như tôi đã nói qua điện thoại, tôi đang triển khai một dự án lớn mang tên 'An Cư Thịnh Vượng'. Chúng tôi muốn cải tạo một khu dân cư cũ ở vùng ven, biến nó thành một khu đô thị kiểu mẫu với đầy đủ tiện ích: trường học, bệnh viện, công viên, khu vui chơi cho trẻ em, và đặc biệt là một hệ thống an ninh trật tự vững chắc. Mục tiêu của tôi không chỉ là xây dựng nhà cửa, mà là xây dựng một cộng đồng thật sự, nơi mọi người dân đều cảm thấy an toàn và được chăm sóc. Dự án này sẽ kéo dài nhiều năm, và tôi cần những người thật sự đáng tin cậy."
Quang lắng nghe, những lời của ông Hưng dần vẽ ra một viễn cảnh khác hẳn với cuộc sống mà cậu từng biết. Một nơi không có tiếng chửi bới, không có những cuộc ẩu đả, không có nỗi lo sợ. "Vậy... vị trí của tôi là gì?"
"Cậu sẽ là Trưởng nhóm An ninh Cộng đồng." Ông Hưng nói, ánh mắt ông ta nhìn thẳng vào Quang, không giấu vẻ tin tưởng.
"Nghe có vẻ to tát, nhưng công việc chính của cậu là quản lý và điều phối đội ngũ bảo vệ, đảm bảo trật tự trong khu vực dự án. Tuy nhiên, điều tôi cần ở cậu không chỉ là sức mạnh, mà là sự tinh ý, khả năng quan sát và giải quyết vấn đề một cách khôn khéo. Cậu sẽ là cầu nối giữa cư dân, đội an ninh và chính quyền địa phương. Mục tiêu là giải quyết mọi mâu thuẫn, mọi sự quấy phá mà không cần đến bạo lực. Cậu sẽ được đào tạo thêm về quản lý, về các quy định pháp luật liên quan đến an ninh trật tự đô thị, và cả kỹ năng giao tiếp."
Quang hơi ngạc nhiên. "Tôi... tôi không có bằng cấp. Tôi chỉ mới học chữ. Liệu tôi có làm được không?"
Ông Hưng mỉm cười. "Bằng cấp chỉ là tấm vé ban đầu, còn năng lực mới là thứ giữ chân cậu lại. Tôi đã tìm hiểu về cậu. Cậu có khả năng lãnh đạo bẩm sinh, có sự quyết đoán và quan trọng nhất là tinh thần trách nhiệm. Cậu đã tự mình dẹp yên một khu chợ lộn xộn, đã bảo vệ những người yếu thế. Đó là những thứ mà không trường lớp nào dạy được. Tôi tin cậu."
Ông Hưng nhấp một ngụm trà. "Và về chuyện mấy tên côn đồ quấy phá khu chợ, tôi đã cho người thu thập đầy đủ bằng chứng về hành vi của chúng. Tôi cũng đã liên hệ với lực lượng công an khu vực. Những kẻ đó sẽ bị xử lý theo đúng pháp luật, không cần cậu phải ra tay. Khu chợ và gia đình cậu sẽ hoàn toàn yên bình. Tôi không muốn bất cứ ai có thể quấy rối dự án của tôi, hay những người đã chọn tin tưởng tôi."
Lời cam kết của ông Hưng như gỡ bỏ một gánh nặng khổng lồ trong lòng Quang. Cậu thấy được sự khác biệt giữa thế giới cũ và thế giới này: mọi thứ được giải quyết bằng luật pháp, bằng quy trình, chứ không phải bằng những trận hỗn chiến vô nghĩa.
"Dạ, tôi hiểu rồi." Quang gật đầu, lòng cậu đã vững tâm hơn nhiều. "Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Những ngày sau đó, Quang bắt đầu cuộc hành trình mới. Cậu được cấp phát đồng phục chỉnh tề, bao gồm cả áo sơ mi, quần tây và một chiếc cà vạt gọn gàng – những thứ mà cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ mặc.
Ban đầu, cậu cảm thấy cứng nhắc, không thoải mái chút nào. Cậu được cấp một chiếc thẻ nhân viên, một chiếc điện thoại di động và một cuốn sổ tay nhỏ để ghi chép. Mọi thứ đều được chuẩn bị rất chu đáo.
Cậu được đưa đến khu vực dự án, nơi những tòa nhà cũ đang dần được phá dỡ để nhường chỗ cho những công trình mới. Cậu gặp gỡ đội ngũ bảo vệ mà cậu sẽ quản lý một nhóm mười mấy người, đa phần là những cựu chiến binh hoặc những người có kinh nghiệm về an ninh.
Trong số đó có anh Hải, một người đàn ông khoảng 40 tuổi, khuôn mặt khắc khổ và ánh mắt đầy kinh nghiệm. Anh ta đã làm công tác an ninh nhiều năm, và ban đầu, ánh mắt anh ta nhìn Quang không giấu vẻ nghi ngờ.
"Chào cậu, Quang. Tôi là Hải, đội trưởng đội bảo vệ ở đây." Anh ta nói, giọng hơi cứng nhắc. "Tôi được biết cậu là Trưởng Phòng mới. Hy vọng cậu sẽ không gây rắc rối ở đây, và sẽ làm việc theo đúng quy trình của tập đoàn."
Quang chỉ gật đầu. "Chào anh. Tôi sẽ cố gắng làm tốt công việc của mình. Có gì không hiểu, mong anh chỉ bảo." Quang chọn cách khiêm tốn, biết rằng mình còn nhiều điều phải học hỏi từ những người có kinh nghiệm hơn.
Trong những buổi đào tạo đầu tiên do các chuyên gia của tập đoàn và luật sư hướng dẫn, Quang cảm thấy vô cùng bỡ ngỡ.
Mọi thứ đều mới mẻ như cách sử dụng máy tính để ghi chép báo cáo, cách tra cứu thông tin trên mạng, cách gửi email, cách giao tiếp qua điện thoại một cách lịch sự, và quan trọng nhất là cách làm việc có hệ thống, theo đúng luật pháp.
Có những lúc cậu cảm thấy nản lòng, những con chữ pháp lý, những thuật ngữ chuyên ngành cứ nhảy múa trước mắt, khó hiểu vô cùng. Nỗi mặc cảm về sự thiếu hụt kiến thức lại trỗi dậy, và cậu nhớ đến những ngày tháng lang thang, không một mảnh bằng cấp.
"Đau đầu quá!" Quang lầm bầm với Uyên một buổi tối, khi cậu đang cố gắng đọc một bản hướng dẫn về quy trình báo cáo sự cố.
"Mấy cái này phức tạp hơn cả việc đánh nhau. Ít ra đánh nhau thì biết ai là địch, ai là ta. Cái này thì cứ lằng nhằng luật này luật kia. Rồi còn phải nhớ cả điều khoản nào áp dụng cho tình huống nào nữa chứ. Có khi tao thấy đầu tao muốn nổ tung mất."
Uyên ngồi bên cạnh, trên tay là cuốn sách ngữ pháp, đôi lúc lại liếc sang nhìn Quang với vẻ quan tâm. Ngọc thì đang chơi đồ chơi trong phòng khách, thi thoảng lại cười khúc khích. "Cậu lại than nữa rồi." Uyên mỉm cười nhẹ nhàng.
"Nhưng cậu thấy đó, giải quyết mọi chuyện bằng luật pháp sẽ không ai bị thương, không ai phải chịu đau đớn. Sẽ tốt hơn nhiều mà. Cậu cứ nghĩ tới việc mình đang xây dựng một nơi an toàn cho những đứa trẻ như Ngọc, cho những người dân lao động như ở khu chợ. Đó là một việc làm ý nghĩa hơn nhiều so với việc chỉ dùng nắm đấm."
"Tao biết chứ. Nhưng mà khó quá." Quang đặt tài liệu xuống, xoa trán, vẻ mặt đầy suy tư.
"Làm sao mà người ta nhớ hết được mấy cái luật này luật kia chứ? Rồi còn phải nói năng sao cho lịch sự, không được cộc cằn. Mấy cái đó tao làm sao mà quen được. Mấy ông luật sư cứ nói mấy từ ngữ khó hiểu, tao nghe mà cứ như vịt nghe sấm. Nhiều lúc tao chỉ muốn bỏ quách hết đi cho xong."
"Cậu cứ từ từ thôi." Uyên nhẹ nhàng trấn an, cô bé đặt sách xuống, quay hẳn người về phía Quang.
"Mới đầu ai cũng vậy mà. Quan trọng là cậu có ý chí muốn học. Cậu thông minh mà. Cậu thử đọc lại đi, đọc chậm thôi, từng đoạn một. Chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi. Tôi sẽ giải thích cho cậu. Hoặc cậu có thể hỏi bà Mai, bà ấy biết nhiều lắm. Cậu đừng có bỏ cuộc dễ dàng như vậy chứ."
Quang nhìn Uyên, cảm thấy lòng mình ấm áp hơn. Cô bé luôn ở đó, luôn tin tưởng và động viên cậu. Chính những lời nói và sự kiên nhẫn của Uyên đã giúp cậu vượt qua những buổi học ban đầu đầy khó khăn.
Dần dần, với sự kiên trì và khả năng quan sát nhạy bén của mình, Quang bắt đầu nắm bắt mọi thứ. Những kinh nghiệm sống đường phố, khả năng "đọc vị" con người và sự quyết đoán từ quá khứ lại trở thành lợi thế bất ngờ. Cậu nhanh chóng hiểu được bản chất của vấn đề, nhìn ra những chi tiết mà người khác có thể bỏ qua. Cậu bắt đầu ghi chép cẩn thận hơn, thậm chí còn tự mày mò tìm kiếm thêm thông tin trên internet mà Uyên hướng dẫn.
Cậu cũng bắt đầu giao tiếp tốt hơn với các thành viên trong nhóm an ninh, đặc biệt là với anh Hải. Anh Hải tuy ban đầu còn nghi ngờ nhưng Quang không lấy quyền Trưởng Phòng để áp đặt.
Cậu lắng nghe ý kiến của anh Hải, tôn trọng kinh nghiệm của anh ta, và chỉ đưa ra quyết định sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng. Dần dần, anh Hải và các thành viên khác trong đội bắt đầu nhìn nhận Quang không chỉ là một cấp trên, mà là một người lãnh đạo thực sự, có tầm nhìn và khả năng.
Việc Quang có một công việc đàng hoàng khiến bà Mai vô cùng hạnh phúc và an tâm. Bà thường xuyên chuẩn bị những món ăn ngon, tẩm bổ cho Quang.
"Cháu thấy công việc mới thế nào, Quang?" Bà Mai hỏi một buổi tối, khi cả gia đình đang quây quần bên mâm cơm. Ngọc ngồi cạnh Quang, bi bô kể chuyện ở lớp mẫu giáo, những câu chuyện ngây thơ khiến không khí thêm vui vẻ.
"Dạ, cũng ổn ạ." Quang trả lời, giọng cậu đã trở nên tự nhiên hơn khi nói chuyện với bà. "Cháu đang học được nhiều thứ mới. Mấy anh chị ở công ty cũng giúp đỡ cháu nhiệt tình. Dù còn bỡ ngỡ nhiều thứ lắm ạ, nhưng cháu sẽ cố gắng. Hôm nay cháu còn được tự mình viết báo cáo nữa."
"Tốt quá rồi." Bà Mai mỉm cười hiền hậu, gắp thêm thức ăn vào bát Quang. "Cô biết cháu sẽ làm được mà. Cứ cố gắng học hỏi, rồi cháu sẽ có một tương lai thật tốt đẹp. Có gì khó khăn, cháu cứ nói với cô. Cô sẽ hết lòng giúp cháu. Nếu cháu cần sách báo hay tài liệu gì, cứ nói, cô sẽ tìm cho."
Đối với Uyên, việc Quang có công việc ổn định là niềm hạnh phúc lớn nhất. Cô bé không chỉ là người lắng nghe, mà còn là người trực tiếp giúp đỡ Quang trong việc học.
Mỗi tối, sau khi Quang về, hai người lại cùng nhau ôn bài, thảo luận về những điều cậu học được ở công ty, hay những kiến thức về luật pháp mà ông Hưng yêu cầu cậu tìm hiểu.
"Hôm nay cậu học được gì mới không?" Uyên hỏi một đêm, khi Quang đang ngồi trên chiếc giường lớn của mình, nhìn vào cuốn sách luật dày cộp. Quang đã mua thêm vài cuốn sách về quản lý, kỹ năng giao tiếp và luật pháp.
"Ừm..." Quang lật trang sách. "Hôm nay tôi học về quyền và nghĩa vụ của người dân trong việc giữ gìn trật tự công cộng. Rồi còn về các bước khi có mâu thuẫn hay tranh chấp đất đai nữa. Thầy giáo còn kể mấy vụ án mà người ta giải quyết bằng cách trình báo, có bằng chứng rõ ràng là thắng lợi. Nó khiến tôi thấy mấy vụ mình đánh nhau trước đây thật vô nghĩa. Có khi còn rước họa vào thân nữa."
"Ồ, vậy có phức tạp không?" Uyên hỏi, tò mò nhìn vào cuốn sách.
"Phức tạp lắm. Nhưng mà cũng hay." Quang nói, trong giọng cậu hiện rõ sự suy tư.
"Nó cho tao thấy, hóa ra không phải mọi chuyện đều phải giải quyết bằng bạo lực. Có luật pháp, có quy trình. Chỉ cần mình hiểu nó, mình có thể bảo vệ bản thân và người khác mà không cần phải đổ máu. Tôi nghĩ, cái đó mới là sức mạnh thật sự. Không phải chỉ là sức mạnh cơ bắp. Mà còn là sức mạnh của trí óc nữa."
"Đúng rồi đó!" Uyên réo lên, cô bé tựa đầu vào vai Quang, cảm nhận sự thay đổi rõ rệt trong suy nghĩ của cậu.
"Đó mới là cái mà tôi muốn cậu học được mà! Tri thức chính là sức mạnh đó, Quang. Mạnh hơn cả nắm đấm. Cậu thấy không? Cậu đã thay đổi rất nhiều. Tôi rất tự hào về cậu. Tôi biết cậu sẽ làm được mà."
"Tự hào cái gì chứ." Quang khẽ nói, nhưng khóe môi lại nhếch lên. Cậu đặt tay lên đầu Uyên, khẽ vuốt mái tóc cô bé. "Cũng nhờ mày, nhờ bà Mai, nhờ Ngọc thôi. Nếu không có tụi mày, tao đâu có động lực mà cố gắng mấy cái này. Tao nợ tụi mày nhiều lắm."
Ngọc thì hồn nhiên, bé không hiểu nhiều về công việc của anh Quang, nhưng mỗi khi thấy anh Quang mặc đồng phục đi làm, bé lại hớn hở chạy ra ôm chân anh, nói.
"Anh Quang đẹp trai quá! Anh Quang là người tốt bụng nhất! Con thích anh Quang đi làm!" Những lời nói ngây thơ của Ngọc là nguồn động lực to lớn, nhắc nhở Quang về lý do cậu đang cố gắng.
Đúng như lời ông Hưng đã hứa, mối đe dọa từ nhóm côn đồ vặt vãnh nhanh chóng được giải quyết một cách êm thấm. Vài ngày sau khi Quang bắt đầu làm việc, cậu nhận được thông tin từ ông Hưng rằng nhóm côn đồ đó đã bị công an triệu tập và xử lý.
"Chào Quang." Giọng ông Hưng vang lên từ điện thoại.
"Về chuyện mấy kẻ quấy phá khu chợ, tôi đã liên hệ với đội cảnh sát khu vực. Họ đã tiến hành triệu tập và lập biên bản. Với những bằng chứng thu thập được, chúng đã bị xử phạt hành chính, và có một vài tên có tiền án cũ thì bị tạm giữ để điều tra thêm. Chúng sẽ không còn dám bén mảng đến khu chợ hay bất cứ đâu liên quan đến dự án của chúng ta nữa đâu. Cậu có thể yên tâm."
Quang cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Cậu đã từng nghĩ rằng để dẹp yên những kẻ như vậy, chỉ có cách dùng nắm đấm. Nhưng giờ đây, cậu đã chứng kiến sức mạnh của pháp luật, của hệ thống.
Nó mạnh mẽ hơn nhiều so với bất kỳ cá nhân nào, và quan trọng nhất, nó mang lại sự công bằng thực sự, không để lại những vết sẹo hay sự trả thù dai dẳng. Cậu cảm thấy niềm tin vào con đường lương thiện mà cậu đã chọn càng trở nên vững chắc hơn.
Một buổi chiều thứ Bảy, Quang cùng Uyên ghé thăm khu chợ cũ. Không khí ở đó đã hoàn toàn khác. Những người bán hàng vui vẻ hơn, không còn vẻ lo sợ. Tiếng cười nói rộn ràng, tấp nập. Một vài người nhận ra Quang, họ nhìn cậu với ánh mắt tôn trọng và biết ơn, không còn sự sợ hãi như trước.
"Cảm ơn cậu nhiều lắm, Quang ơi!" Một bà cụ bán rau vẫy tay từ xa, khuôn mặt rạng rỡ. "Từ bữa cậu giúp, rồi mấy hôm nay công an tuần tra thường xuyên hơn, mấy đứa du côn đó không thấy mặt nữa. Giờ chợ mình yên bình hẳn, bà con buôn bán cũng thoải mái hơn nhiều. Cậu đúng là người hùng của cái chợ này mà!"
"Cậu Quang đúng là phúc tinh của cái chợ này mà!" Một cô bán thịt cũng thêm vào, cười tươi. "Ngày xưa cứ nơm nớp lo sợ, giờ thì yên tâm làm ăn rồi."
Quang chỉ mỉm cười gật đầu, lòng ấm áp lạ thường. Cậu cảm thấy một sự bình yên sâu sắc mà trước đây cậu chưa bao giờ trải nghiệm. Đây là thứ hạnh phúc mà nắm đấm không bao giờ mang lại được.
Nó là thành quả của sự cố gắng, của sự lựa chọn đúng đắn và sự tin tưởng vào những điều tốt đẹp. Cậu cảm thấy tự hào, không phải vì đã đánh bại ai đó, mà vì đã góp phần mang lại sự bình yên cho những người lao động chân chính.
Nỗi bất an về sự phù du của hạnh phúc mà Quang từng cảm thấy dần dần tan biến. Cậu không còn trằn trọc lo lắng mỗi đêm nữa. Cậu nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là thứ dễ dàng mất đi nếu mình biết cách trân trọng và bảo vệ nó bằng sự nỗ lực và những lựa chọn đúng đắn.
Những bài học về pháp luật, về cách vận hành của xã hội, cùng với sự hỗ trợ của ông Hưng và niềm tin của Uyên, Ngọc, bà Mai, đã giúp Quang dần gạt bỏ những ám ảnh của quá khứ. Cậu hiểu rằng, việc sống lương thiện không có nghĩa là yếu đuối. Ngược lại, nó đòi hỏi một sức mạnh nội tại lớn hơn nhiều – sức mạnh của trí tuệ, của lòng kiên định và sự dũng cảm đối mặt với những thử thách không dùng bạo lực.
Tương lai của Quang giờ đây không còn là một con đường mịt mờ. Cậu đã có một công việc, một mục đích, và quan trọng nhất là một gia đình yêu thương. Cậu không chỉ muốn bảo vệ họ, mà còn muốn góp phần xây dựng một cộng đồng tốt đẹp hơn, một xã hội công bằng hơn, nơi không ai phải sống trong sợ hãi hay bị bỏ rơi như cậu đã từng. Cậu bắt đầu mơ về một ngày nào đó, những khu dân cư mà ông Hưng đang cải tạo sẽ thực sự trở thành những nơi an toàn, hạnh phúc, và cậu sẽ là một phần nhỏ bé nhưng quan trọng trong hành trình đó.
Một tối, Quang đứng trên ban công biệt thự, nhìn ra thành phố Sài Gòn rực rỡ ánh đèn. Cơn gió đêm thổi nhẹ, mang theo hương hoa lài thoang thoảng từ vườn. Cậu hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự bình yên hiếm có.
Cậu quay đầu lại, nhìn vào căn phòng ấm áp nơi Uyên đang ngồi đọc sách dưới ánh đèn vàng dịu, Ngọc đang say ngủ trong chiếc giường êm ái. Khóe môi cậu khẽ nhếch lên, một nụ cười mãn nguyện và đầy hy vọng. Con đường phía trước còn dài, nhưng Quang biết, cậu đã tìm thấy ánh sáng của cuộc đời mình và cậu sẽ không bao giờ buông tay.


0 Bình luận