Đường Về Có Em
Lục Trầm Uyên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn Tập

Chương 20: Người Tôi Yêu Ơi, Tôi Giỏi Không?

0 Bình luận - Độ dài: 3,918 từ - Cập nhật:

Ngày Quang xuất viện, nắng vàng trải nhẹ trên những tán cây xanh mướt, xuyên qua từng kẽ lá, tạo nên những đốm sáng nhảy múa trên mặt đường. Vết thương trên người cậu dù đã khép miệng, chỉ còn lại những vết sẹo mờ ám ảnh như dấu tích của một trận chiến khốc liệt, nhưng những thớ thịt non vẫn còn nhói nhẹ mỗi khi cử động mạnh. 

Cả cơ thể Quang như được tái sinh, thoát khỏi sự giằng xé của đau đớn và mệt mỏi, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn cậu vẫn mang theo những vết sẹo cũ, những ám ảnh về chuỗi ngày lang bạt, cô độc. 

Cậu vẫn còn chút ngập ngừng, bối rối trước sự ổn định, sự quan tâm mà mình đang nhận được. Suốt cuộc đời, cậu quen với việc tự mình chống chọi, tự mình sinh tồn trong bóng tối và sự lạnh lẽo của đường phố. Giờ đây, có một "gia đình" đón chờ, một ngôi nhà để trở về, cảm giác này vừa lạ lẫm, vừa ấm áp đến khó tả, như một dòng nước mát lành đang từ từ thấm vào khô cằn.

Khi chiếc xe taxi cũ kĩ, mang theo mùi ẩm mốc đặc trưng của những phương tiện đã qua thời hoàng kim, dừng lại trước cổng bệnh viện, Quang thấy Uyên và Ngọc đã đứng chờ. 

Ngọc, với chiếc váy cũ sờn nhưng được giặt giũ sạch sẽ, vừa nhìn thấy cậu đã reo lên sung sướng, đôi mắt to tròn lấp lánh như hai vì sao nhỏ. Con bé không ngần ngại lao tới, ôm chầm lấy chân cậu, dụi dụi mái tóc mềm vào ống quần Quang, như một chú mèo con tìm thấy hơi ấm.

"Anh Quang! Anh Quang khỏe rồi! Em nhớ anh lắm!" Giọng Ngọc líu lo, tràn đầy sự hồn nhiên và vui sướng.

Quang khẽ cúi xuống, bàn tay thô ráp của cậu, từng chai sạn vì những trận đánh và công việc nặng nhọc, giờ đây lại nhẹ nhàng xoa đầu Ngọc. "Anh khỏe rồi. Ngoan lắm." Giọng cậu vẫn còn chút thô ráp, nhưng ánh mắt đã dịu đi rất nhiều khi nhìn đứa em gái bé bỏng, người mà cậu đã thề sẽ bảo vệ bằng mọi giá.

Uyên bước đến gần hơn, nét mặt cô bé pha trộn giữa niềm vui rạng rỡ và sự lo lắng vẫn còn vương vấn. "Cậu ổn chứ? Có mệt lắm không? Bác sĩ dặn cậu cần nghỉ ngơi nhiều đó." Cô bé nhìn Quang với ánh mắt đầy quan tâm, như muốn đọc được mọi suy nghĩ và cảm giác của cậu.

"Tao ổn." Quang gật đầu, cố gắng che giấu sự bối rối trước ánh mắt sâu sắc của Uyên. "Đừng lo. Về thôi." Cậu không quen với việc được quan tâm đến vậy, và sự vụng về trong cách thể hiện cảm xúc khiến cậu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Chuyến xe về nhà không dài, nhưng với Quang, mỗi mét đường như một bước tiến vào một thế giới hoàn toàn khác. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật lướt qua nhanh chóng, những con phố đông đúc, những tòa nhà cao tầng nhưng trong đầu cậu lại là hình ảnh ngôi nhà nhỏ đang chờ đợi. 

Ngôi nhà này, từng chỉ là nơi trú ngụ tạm bợ, một mái hiên để tránh mưa nắng, giờ đây lại mang một ý nghĩa sâu sắc hơn. Nó là tổ ấm, là nơi có những người thân yêu đang chờ đợi cậu trở về.

Khi chiếc xe dừng lại trước căn nhà quen thuộc, bà Mai đã đứng sẵn ở cửa, gương mặt phúc hậu rạng rỡ. Bà bước đến, vòng tay ôm lấy Quang một cách nhẹ nhàng nhất có thể, như sợ làm cậu đau. "Ôi, cháu của cô! Cuối cùng cũng về rồi! Khỏe mạnh là tốt rồi con ạ." Giọng bà run run, chứa đựng sự nhẹ nhõm và tình thương.

"Dạ, cháu cảm ơn cô." Quang nói, giọng vẫn còn hơi ngượng nghịu, nhưng trong lòng trào dâng một thứ cảm xúc ấm áp khó tả. Lòng cậu đầy ắp sự biết ơn, một cảm giác mà cậu chưa từng nghĩ mình sẽ có được, một cảm giác được thuộc về.

Bữa cơm đầu tiên ở nhà sau chuỗi ngày nằm viện ấm cúng hơn bất kỳ bữa tiệc nào mà Quang từng mơ ước. Bà Mai nấu những món ăn dân dã, quen thuộc: canh chua cá lóc nóng hổi, thịt kho tàu thơm lừng, và đĩa rau luộc xanh mướt. 

Mùi thức ăn lan tỏa khắp căn phòng, mang lại cảm giác bình yên và no đủ. Ngọc líu lo kể chuyện về những gì con bé thấy ở khu chợ, về những đứa trẻ khác đi học, và cả những câu chuyện cổ tích mà Uyên kể cho con bé nghe mỗi tối. Uyên thì lặng lẽ gắp thức ăn cho Quang, nhắc cậu ăn nhiều để mau khỏe.

"Cậu ăn thêm đi, Quang. Nhìn cậu gầy đi nhiều quá." Uyên nói, ánh mắt cô bé đầy lo lắng khi nhìn thấy thân hình gầy gò của cậu.

Quang nhăn mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn hết. "Ăn nữa sao? Mày có nấu gì ngon hơn không? Mấy món này ăn mãi cũng chán." Cậu cố tình nói vậy để trêu Uyên, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp vô cùng.

Uyên bật cười khúc khích, nụ cười trong trẻo như tiếng chuông gió. "Ngon hơn thì đợi cậu khỏe hẳn đã. Giờ phải ăn đồ bổ vào. Bác sĩ dặn rồi đó, cậu không được kén ăn."

Bà Mai nhìn ba đứa trẻ, nụ cười hiền hậu nở trên môi, ánh mắt bà tràn đầy hạnh phúc. "Tốt lắm. Cứ như vậy là tốt lắm. Gia đình mình lại đầy đủ rồi." Bà nói, giọng bà chứa đựng niềm vui sướng giản dị, nhưng chân thành.

Sáng hôm sau, khi những cơn đau từ vết thương chỉ còn là những cơn nhói nhẹ, và ánh nắng ban mai tràn vào căn phòng, Quang bắt đầu buổi học chữ đầu tiên của mình. "Lớp học" được dựng ngay trong phòng khách nhỏ, ấm cúng. 

Bảng đen là một tấm bìa carton cũ được Uyên cẩn thận dán lên tường, phẳng phiu và ngay ngắn. Phấn là những mẩu phấn vụn Uyên xin được ở trường của mình, tuy ngắn ngủn nhưng vẫn đủ dùng. Mọi thứ đều đơn sơ, mộc mạc, nhưng lại chứa đựng cả một thế giới tri thức mà Quang khao khát được khám phá.

"Bắt đầu từ bảng chữ cái nhé, Quang" Uyên nói, giọng dịu dàng, kiên nhẫn như một cô giáo thực thụ. Cô bé cầm viên phấn, nắn nót viết từng chữ cái lên tấm bìa. "A, B, C..." Nét chữ của Uyên mềm mại, đều đặn, như những bông hoa nhỏ nở trên giấy.

Quang cố gắng bắt chước. Đôi bàn tay chai sạn của cậu, quen với việc cầm dao để tự vệ hay mưu sinh trên đường phố, giờ đây lại trở nên vụng về một cách đáng ngạc nhiên khi cố gắng cầm viên phấn nhỏ bé. Những nét chữ nguệch ngoạc, xiêu vẹo, to nhỏ không đều hiện lên trên tấm bìa, chẳng hề giống với những gì Uyên viết.

"Khó quá!" Quang gằn giọng, vò đầu bứt tai, vẻ mặt cau có thường ngày lại hiện rõ. "Cái thứ này sao mà cứ lộn xộn hết cả lên thế này! Đọc mãi mà vẫn không nhớ. Học làm quái gì không biết! Thà đi đánh nhau còn dễ hơn!"

Uyên không hề giận, chỉ khẽ nhặt viên phấn bị Quang quăng xuống, đặt lại vào tay cậu. "Cậu đừng nóng. Ai học cũng phải có lúc như vậy. Cậu nhớ hồi tôi dạy Ngọc không? Con bé cũng vậy đó, cứ đòi bỏ cuộc mãi. Mà cậu xem, bây giờ nó đã đọc vanh vách rồi. Cậu còn thông minh hơn Ngọc nhiều, chắc chắn sẽ học nhanh hơn."

"Thông minh cái quái gì!" Quang lầm bầm, nhưng cũng không phản kháng khi Uyên lại đặt tay lên tay cậu, nhẹ nhàng hướng dẫn cách cầm phấn, cách nắn nót từng nét. "Mày cứ nói vậy để tao vui thôi, chứ tao thấy mình ngu lắm."

"Tôi nói thật mà." Uyên mỉm cười, ánh mắt cô bé lấp lánh sự tin tưởng và động viên. "Cậu học rất nhanh. Chỉ là cậu chưa quen thôi. Cậu nhìn xem, nét chữ này của cậu đã thẳng hơn hôm qua nhiều rồi đó. Có tiến bộ hơn hẳn."

Quang nhìn vào nét chữ nguệch ngoạc của mình, rồi nhìn sang nét chữ mẫu ngay ngắn của Uyên. Cậu thở dài, một tiếng thở dài đầy bất lực. "Thẳng hơn thì sao chứ? Vẫn xấu như ma. Mày viết đẹp vậy, sao không viết hết cho tao đi? Tao nhìn là biết đọc rồi."

"Nếu tôi viết hết cho cậu, thì cậu học được gì?" Uyên trêu chọc, nụ cười vẫn thường trực trên môi. "Cậu phải tự mình viết ra, tự mình đọc được thì mới là của cậu chứ. Cậu muốn sau này cứ phải nhờ tôi đọc hộ mãi sao? Cậu muốn đi đâu cũng phải có tôi đi theo đọc bảng hiệu cho cậu à?"

"Thì... thì nhờ mày đọc cũng được mà." Quang lầm bầm, giọng điệu vẫn cộc cằn nhưng ánh mắt đã dịu đi, và khóe môi cậu khẽ nhếch lên. Cậu lại cầm phấn lên, cố gắng nắn nót từng nét. "Mày cứ nói nhiều. Dạy tiếp đi."

"Được rồi." Uyên khẽ cười, biết rằng Quang đã đồng ý tiếp tục. "Giờ mình ôn lại các vần đã học hôm qua nhé. Đọc lại cho tôi nghe nào: 'a, ă, â...'."

Quang bắt đầu đọc, giọng đọc còn vấp váp, nhưng đã có sự tiến bộ rõ rệt so với những ngày đầu. Uyên lắng nghe, thỉnh thoảng chỉnh sửa cho cậu. Họ cứ thế, miệt mài bên những trang sách cũ, dưới ánh đèn vàng vọt. Tiếng Uyên đọc bài dịu dàng, tiếng Quang lầm bầm đánh vần, xen lẫn những tiếng thở dài của sự cố gắng và đôi khi là tiếng cười nhẹ của cả hai khi Quang phát âm sai một cách ngô nghê, tạo nên một bản giao hưởng bình yên của tri thức và tình thân.

Một chiều nọ, khi Quang đang vật lộn với phép tính cộng đơn giản, cậu gần như phát điên. "Trời ơi! Một cộng một sao lại ra hai! Sao không ra ba hay bốn gì đó đi! Cái này là lừa đảo!"

Uyên bật cười thành tiếng, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp căn phòng. "Vì đó là quy tắc mà cậu. Giống như một cái kẹo cộng thêm một cái kẹo thì ra hai cái kẹo vậy. Cậu có một cái kẹo, tôi cho cậu thêm một cái kẹo nữa, vậy cậu có mấy cái?"

"Kẹo cái gì mà kẹo!" Quang càu nhàu, mặt nhăn nhó. "Tao ghét mấy cái số này. Nhức cả đầu. Dẹp đi! Học cái này làm gì chứ!"

"Không được dẹp!" Uyên kiên quyết, giọng cô bé có chút nghiêm túc. "Toán rất quan trọng. Sau này cậu đi làm, cậu phải biết tính toán chứ. Cậu muốn bị người ta lừa tiền, lừa công sao? Hay cậu muốn đi mua đồ mà không biết người ta tính đúng hay sai?"

"Ai dám lừa tao!" Quang vênh mặt, cố tỏ ra bất cần. "Tao đấm cho một phát là chạy mất dép!"

"Thì đó!" Uyên cười rạng rỡ. "Vậy nên cậu phải học giỏi để không ai dám lừa cậu, đúng không? Cậu phải thông minh để người ta không dám động vào cậu nữa."

Quang nhìn cô bé, rồi lại nhìn vào bài toán. Lời nói của Uyên có lý. Cậu không muốn mình mãi mãi là một kẻ mù chữ, dễ bị lừa gạt. "Mày giỏi nói lắm. Thôi được, bày tiếp đi."

Có những đêm, khi bài học đã kết thúc, Ngọc đã ngủ say trong chiếc chăn ấm áp, và căn nhà chìm vào tĩnh lặng, Quang và Uyên vẫn chưa ngủ ngay. Họ thường ngồi bên cạnh nhau, dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, trò chuyện. Uyên thường kể cho cậu nghe những câu chuyện về trường học, về những cuốn sách cô bé đọc, về những ước mơ giản dị của mình. Quang thì lắng nghe, đôi khi hỏi những câu ngô nghê, đôi khi lại trầm ngâm suy nghĩ. Đó là những giây phút hiếm hoi cả hai thực sự mở lòng, vượt qua rào cản của lời nói cộc cằn và vẻ ngoài chai sạn của Quang.

"Cậu này," Uyên bắt đầu một tối, giọng nhỏ nhẹ như gió thoảng qua khe cửa. "Hôm nay tôi đọc một cuốn sách nói về những người hùng. Họ không phải là những người có siêu năng lực đâu. Họ là những người bình thường, nhưng họ dám đứng lên bảo vệ lẽ phải, bảo vệ những người yếu thế, những người không thể tự bảo vệ mình."

"Thì sao?" Quang hỏi, giọng cộc lốc nhưng ánh mắt lại hướng về phía Uyên, đầy sự chú ý. "Mày kể tao nghe làm gì?"

"Thì tôi thấy... cậu cũng giống họ vậy." Uyên nói nhỏ, ánh mắt nhìn thẳng vào Quang, đầy sự chân thành và ngưỡng mộ. "Cậu cũng là người hùng của chúng tôi mà. Cậu đã bảo vệ chúng tôi, bảo vệ cả khu chợ. Cậu không nghĩ vậy sao? Cậu đã làm được một việc rất lớn lao."

Quang im lặng một lát, đôi mắt nhìn ra khoảng không vô định, như đang nhớ lại hình ảnh những kẻ côn đồ dưới lưỡi dao của mình, nhớ lại mùi máu tanh và sự hỗn loạn. "Tao... tao không biết. Tao chỉ làm những gì tao nghĩ là phải làm thôi. Tao không muốn tụi mày bị hại. Tao không muốn tụi mày phải sống như tao ngày xưa."

"Nhưng đó chính là người hùng đó, Quang." Uyên khẽ nói, giọng cô bé chứa đựng niềm tin mãnh liệt, không chút nghi ngờ. "Không phải ai cũng dám làm như cậu đâu. Nhiều người chỉ biết sợ hãi và bỏ chạy thôi. Tôi thấy cậu rất dũng cảm, rất mạnh mẽ."

"Mày không sợ tao sao?" Quang bất ngờ hỏi, giọng trầm xuống, ánh mắt có chút dò xét, như muốn tìm kiếm một chút sợ hãi trong đôi mắt cô bé. "Hôm đó... tao như con quỷ. Máu me, đáng sợ. Mày không sợ tao sẽ làm hại mày sao? Tao đã đánh người đó."

Uyên khẽ lắc đầu, đôi mắt trong veo nhìn Quang, không chút dao động. "Ban đầu... tôi có sợ một chút. Khi thấy cậu nằm đó, đầy máu, tôi sợ lắm. Nhưng tôi biết, cậu làm vậy là vì chúng tôi. Cậu không phải người xấu. Tôi tin cậu." Uyên siết nhẹ tay Quang, bàn tay cô bé ấm áp và mềm mại. "Hơn nữa, tôi đã thấy cậu khóc trong bệnh viện đó. Khi cậu nghĩ tôi không nhìn thấy."

Quang giật mình, vội vàng rút tay lại, mặt cậu đỏ bừng vì bị bắt quả tang. "Mày nói bậy gì vậy! Tao không có khóc! Mày nhìn nhầm rồi!" Cậu quay đi chỗ khác, cố gắng giấu đi sự bối rối và xấu hổ.

Uyên bật cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo xua tan đi sự căng thẳng. "Tôi thấy hết rồi. Cậu không cần giấu đâu. Ai cũng có lúc yếu lòng mà. Cậu là người, không phải robot đâu." Cô bé lại đặt tay lên tay cậu, nắm chặt hơn. "Vì tôi biết cậu có một trái tim ấm áp, nên tôi không sợ cậu. Tôi tin cậu hơn bất cứ ai trên đời này."

Quang không nói gì, chỉ để Uyên nắm lấy tay mình. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy mình được nhìn thấu, được chấp nhận, không phải vì sức mạnh hay vẻ ngoài chai sạn, mà vì con người bên trong, vì những cảm xúc mà cậu luôn cố gắng che giấu. Cảm giác này vừa lạ lẫm, vừa dễ chịu đến mức cậu không muốn nó kết thúc.

"Mày này..." Quang khẽ khàng bắt đầu, giọng nhỏ hơn bình thường rất nhiều, như một lời tâm sự thì thầm. "Sau này... mày muốn làm gì?"

"Tôi á?" Uyên ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng đang chiếu rọi. "Tôi muốn đi học thật giỏi. Sau này, tôi muốn làm cô giáo. Tôi muốn dạy chữ cho những đứa trẻ, những người giống như chúng ta, để họ không phải chịu khổ nữa, không phải mù chữ như tôi ngày xưa." Cô bé quay sang nhìn Quang, ánh mắt lấp lánh những ước mơ. "Và tôi muốn... muốn có một ngôi nhà thật ấm áp, có đủ sách để đọc, và có cậu, có Ngọc, có bà Mai. Chúng ta sẽ sống cùng nhau, mãi mãi. Một gia đình thật sự."

Quang nghe Uyên nói, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa ấm áp vừa... lạ lùng. Một cảm giác hạnh phúc xen lẫn một nỗi lo lắng mơ hồ. "Tao cũng vậy." Giọng cậu trầm hơn, chất chứa nhiều cảm xúc. 

"Tao cũng muốn học thật giỏi. Muốn đọc được hết sách. Muốn hiểu hết những gì viết trong đó. Tao không muốn mình là thằng mù chữ nữa." 

Cậu ngừng lại một chút, ánh mắt kiên định hơn.

 "Sau đó... tao muốn tìm một công việc ổn định, một công việc đàng hoàng, có thể giúp ích cho xã hội. Không phải lo nghĩ từng bữa ăn nữa. Không phải sống chui sống lủi, không có ai biết đến nữa. Tao muốn có một cái tên, một danh phận." 

Cậu quay sang nhìn Uyên, ánh mắt đầy quyết tâm. "Và tao muốn... tao muốn bảo vệ mày mãi mãi. Bảo vệ tụi mình. Bảo vệ ngôi nhà này. Không để ai làm hại tụi mày nữa."

"Ngốc." Uyên khẽ cười, nụ cười dịu dàng trong bóng đêm, ấm áp như ánh trăng. "Cậu đã bảo vệ tôi rồi mà. Cậu đã làm rất tốt. Sau này, chúng ta sẽ cùng nhau đi học, cùng nhau đọc sách. Cậu sẽ không phải một mình nữa đâu. Chúng ta sẽ cùng nhau đi đến những nơi đẹp đẽ, đọc những cuốn sách hay. Chúng ta sẽ cùng nhau khám phá thế giới."

Bà Mai vẫn luôn quan tâm đến quá trình học của Quang. Một buổi sáng, khi Quang đang ngồi học bài cùng Uyên, bà mang đến một chiếc cặp sách mới tinh, màu xanh đậm, cùng vài cuốn vở và bút chì mới.

"Quang này," bà Mai nói, giọng nhẹ nhàng, đầy sự quan tâm. "Cô đã tìm hiểu rồi. Có một lớp học tình thương buổi tối dành cho những người lớn chưa biết chữ. Lớp học đó rất tốt, thầy giáo cũng rất tận tâm. Cháu thấy sao? Khi nào khỏe hẳn, cháu có muốn đến đó học không? Sẽ có nhiều người cùng hoàn cảnh với cháu, cháu sẽ không cảm thấy lạc lõng đâu."

Quang nhìn chiếc cặp sách mới, rồi nhìn bà Mai, ánh mắt ngập ngừng. "Dạ... cháu... cháu có thể sao ạ? Cháu lớn rồi, lại không biết chữ... Cháu sợ người ta cười cháu."

"Không sao cả." Bà Mai mỉm cười trấn an, vỗ nhẹ lên vai cậu. "Không bao giờ là quá muộn để học. Không ai cười cháu đâu. Học là để cho tương lai của cháu. Cô đã nói chuyện với thầy giáo ở đó rồi. Họ rất vui khi có cháu đến học. Và cháu đừng lo lắng về chi phí. Cô sẽ lo liệu tất cả. Cháu chỉ cần chuyên tâm học hành thôi."

Uyên ngồi bên cạnh, nắm lấy tay Quang, ánh mắt cô bé đầy khuyến khích. "Đi đi, Quang. Cậu sẽ không cô đơn đâu. Chúng ta sẽ cùng nhau đến đó, tôi sẽ đưa cậu đi mỗi tối. Chúng ta sẽ cùng nhau học, cùng nhau về."

"Đúng đó anh Quang! Anh đi học đi! Để sau này anh dạy em làm toán nha! Em học dốt toán lắm!" Ngọc hào hứng nói, chạy đến ôm lấy cánh tay Quang, dụi dụi đầu vào vai cậu.

Quang nhìn gương mặt đầy mong chờ của Ngọc, ánh mắt động viên của Uyên và sự tin tưởng của bà Mai. Một cảm giác ấm áp, bình yên dâng lên trong lòng cậu, xua đi những lo lắng ban đầu. "Dạ... cháu đồng ý ạ. Cháu sẽ đi học." Giọng cậu run run vì xúc động, một niềm hy vọng lớn lao bùng cháy trong tim.

Bà Mai gật đầu hài lòng, ánh mắt bà tràn đầy tình thương. "Tốt lắm. Vậy thì từ giờ, cháu cứ yên tâm mà nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đi. Mọi chuyện khác cứ để cô lo. Cháu cứ an tâm tĩnh dưỡng và học tập." 

Bà nhìn Quang với ánh mắt đầy tình thương, như một người mẹ thực sự, người đã tìm thấy đứa con mà mình luôn muốn che chở. "Và lũ trẻ ở nhà, cháu đừng lo. Cô đã nhờ người trông nom chúng cẩn thận hơn, và cũng sẽ lo liệu việc bán vé số cho chúng an toàn. Cháu cứ an tâm."

Quang gật đầu, lòng tràn ngập sự biết ơn. Cậu biết, cuộc đời mình đang bước sang một trang mới, một trang tươi sáng hơn bao giờ hết, nơi cậu không còn là kẻ vô danh, không còn là cái bóng. 

Cậu có một gia đình, có một tương lai để theo đuổi. Nhưng, khi màn đêm buông xuống, và mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, đôi khi một nỗi lo lắng mơ hồ lại len lỏi vào tâm trí Quang. Cậu nhìn ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, lòng cảm thấy một sự bồn chồn khó tả.

Mọi thứ đang quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến cậu bất an. Suốt cuộc đời mình, cậu chưa bao giờ được tận hưởng sự bình yên và hạnh phúc này một cách trọn vẹn. 

Những ám ảnh về quá khứ, về những ngày tháng đơn độc, về những điều tồi tệ đã chứng kiến, vẫn nằm sâu trong tiềm thức cậu. Cậu sợ, không phải một nỗi sợ cụ thể từ giấc mơ nữa, mà là một nỗi sợ không tên, một cảm giác rằng hạnh phúc này quá mong manh, quá dễ vỡ. 

Cậu sợ một ngày nào đó, những người cậu yêu thương sẽ rời bỏ cậu, hoặc cậu sẽ lại vô tình làm mất đi tất cả những gì mình đang có. Cậu sợ rằng cái ánh sáng mà cậu đang chạm tới này, chỉ là một ảo ảnh thoáng qua, và rồi cậu sẽ lại chìm vào bóng tối.

Cậu khẽ siết chặt tay, quyết tâm thầm nhủ. Sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra. Cậu sẽ bảo vệ ngôi nhà này, bảo vệ Uyên, Ngọc, và bà Mai. Bằng mọi giá. Cậu sẽ không để mình mất đi tất cả lần nữa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận