Đường Về Có Em
Lục Trầm Uyên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phiên Ngoại ( Thiên Ngoại Lai )

Duy Nhất: Xa Cách Vạn Dặm, Đệ Vẫn Yêu Tỷ.

0 Bình luận - Độ dài: 10,960 từ - Cập nhật:

Chất lỏng màu xanh lam lạnh lẽo, mang theo sự chết chóc, chảy dọc tĩnh mạch Quang. Cơn đau buốt nhói ban đầu nhanh chóng nhường chỗ cho một cảm giác tê liệt lan tỏa, cướp đi mọi giác quan, mọi nỗi đau thể xác. Cơ thể cậu nặng trĩu, nhưng đồng thời lại nhẹ bẫng một cách kỳ lạ, như thể đang tan biến vào hư không. Hơi thở yếu dần, từng nhịp một, chậm rãi, rồi ngừng hẳn. Trái tim, khối cơ bắp từng đập loạn nhịp vì tình yêu, vì thù hận, vì sự sống, giờ đây im bặt.

Trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, hình ảnh Uyên hiện lên rõ nét hơn bao giờ hết trong tâm trí Quang. Không phải Uyên đẫm máu, yếu ớt trên tay cậu, mà là Uyên của những ngày đầu, trong trẻo, hồn nhiên, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Rồi là Uyên trong vòng tay cậu, thủ thỉ về ngôi nhà hoa giấy ở Hội An, về con chó Bánh Mì, về một cuộc đời an nhàn, bình yên. Cậu mỉm cười. Một nụ cười chua chát, nhưng cũng đầy sự giải thoát. "Uyên... anh đến đây..."

Và rồi, một cảm giác lạ lùng ập đến. Quang cảm thấy mình đang trôi nổi, nhẹ như một chiếc lá khô lìa cành. Cậu không còn cảm nhận được trọng lượng cơ thể, không còn cảm nhận được sự lạnh lẽo của phòng xử tử. Cậu như một làn khói mỏng, từ từ thoát ly khỏi khối thân xác đã vô tri vô giác nằm trên chiếc ghế lạnh lẽo.

Cậu "nhìn" thấy chính mình, một hình hài vô định, mờ ảo, đang lơ lửng phía trên. Dưới kia, hai viên cảnh sát vẫn đứng đó, gương mặt vô cảm, ánh mắt dán vào thi thể cậu. Không một chút tiếc nuối, không một chút sợ hãi. Chỉ có sự bình yên đến lạ lùng.

Quang không còn bị ràng buộc bởi không gian hay thời gian. Cậu cảm thấy mình đang di chuyển, không phải bằng đôi chân, mà bằng một lực vô hình nào đó, xuyên qua những bức tường, xuyên qua mái nhà, bay lên cao, cao mãi. Thành phố Sài Gòn dần thu nhỏ lại dưới tầm mắt cậu, những tòa nhà cao tầng, những con hẻm chằng chịt, những vũng máu còn vương vãi, tất cả đều trở nên bé tí, xa xăm. Cậu nhìn thấy ánh đèn đường lấp lánh, tiếng còi xe cấp cứu vẫn còn văng vẳng đâu đó, nhưng tất cả đều không còn liên quan đến cậu nữa.

Cậu bay lên, xuyên qua tầng mây, xuyên qua bầu trời đêm đầy sao, tiến vào một khoảng không vô định. Nơi đây không có ánh sáng, không có âm thanh, không có điểm tựa. Chỉ là một màu đen thăm thẳm, vô tận, và sự tĩnh lặng đến rợn người. Quang không cảm thấy sợ hãi, chỉ có một sự bơ vơ, lạc lõng. Cậu là một linh hồn, một tồn tại không trọng lượng, không mục đích, trôi dạt giữa vũ trụ bao la.

Rồi, một điều kỳ lạ hơn nữa xảy ra.

Trong khoảng không vô định ấy, Quang cảm thấy mình đang rơi xuống, không phải rơi tự do, mà là rơi vào một dòng chảy vô hình. Dòng chảy ấy không có nước, không có màu sắc, nhưng lại có một lực hút nhẹ nhàng, cuốn lấy linh hồn cậu. Cậu "đứng" trong dòng chảy đó, mặc cho nó cuốn theo mình đi, không biết về đâu.

Dòng sông hư vô ấy không có bờ, không có đáy, chỉ là một dòng chảy vĩnh cửu, mang theo vô số những điểm sáng li ti. Đó là những linh hồn khác, cũng đang trôi dạt như cậu, nhưng không ai chạm vào ai, không ai biết đến sự tồn tại của ai. Dòng sông này, là dòng chảy luân hồi, là dòng chảy thời gian, cuốn trôi mọi chấp niệm, mọi quá khứ. Quang cảm thấy mình là một phần của dòng chảy đó, một giọt nước nhỏ bé giữa đại dương vô tận của luân hồi.

Cậu không biết mình đang đi đến đâu, không biết điểm dừng chân tiếp theo là gì. Nhưng trong sự vô định ấy, một cảm giác bình yên lạ lùng lại bao trùm lấy cậu. Mọi nỗi đau, mọi thù hận, mọi tiếc nuối từ kiếp sống trước dường như đã bị dòng sông cuốn trôi đi, chỉ còn lại một sự trống rỗng, và một niềm hy vọng mơ hồ về một nơi nào đó, nơi có Uyên đang chờ đợi.

Cậu nhắm "mắt" lại, mặc cho dòng sông hư vô cuốn mình đi, đến một nơi bất định, một tương lai không thể đoán trước.

Đang trong trạng thái bất định, chìm trong dòng chảy vĩnh cửu, Quang bỗng giật mình. Một giọng nói đột ngột vang vọng trong hư không, không có phương hướng, không có âm điệu cụ thể, nhưng lại xuyên thẳng vào tận linh hồn cậu, khiến toàn bộ "thân thể" linh hồn của cậu chững lại, đứng yên giữa dòng chảy vô tận.

"Ngươi không can tâm?"

Câu hỏi trực diện, như một nhát dao bén nhọn xé toạc màn bình yên giả tạo. Toàn bộ dòng ký ức bị dòng sông cuốn trôi bỗng ùa về, dữ dội hơn bao giờ hết. Từng dòng từng hồi suy nghĩ, từng hình bóng của Uyên vụt qua đầu cậu như một cuộn phim quay ngược. Nụ cười trong trẻo, ánh mắt lấp lánh hy vọng, mái tóc xõa dài, và cả lời thề ước "Em đồng ý làm vợ anh..." 

Tất cả trộn lẫn với hình ảnh cô bé máu me trên tay, đôi mắt dần khép lại, và cái chết nghiệt ngã ở bệnh viện. Một nỗi đau đớn thấu nát tâm can, không phải nỗi đau thể xác, mà là nỗi đau của một linh hồn bị xé toạc bởi sự mất mát và hối tiếc.

Quang bật cười. Một nụ cười điên dại, chua chát đến tột cùng, vang vọng trong không gian vô tận, hòa lẫn với tiếng gào thét câm lặng của linh hồn. "Can tâm... sao tao có thể can tâm được chứ? Mày hỏi tao can tâm là can tâm như thế nào?" Giọng nói của cậu, dù chỉ là ý niệm vang vọng, cũng mang theo sự phẫn uất không gì sánh nổi. 

"Bao nhiêu là giấc mộng về tương lai, về một ngôi nhà nhỏ ở Hội An, về giàn hoa giấy tím biếc, về con chó Bánh Mì... Bao nhiêu là hy vọng về một cuộc sống vừa mới tốt đẹp lên, một người vợ đã đồng ý cầu hôn... Bao nhiêu là thứ tao chưa kịp thực hiện cho cô ấy... Còn bây giờ thì sao? Một đêm... chỉ một đêm thôi... Tao đã mất tất cả! Mày muốn tao can tâm là can tâm như thế nào?!"

Giọng nói bí ẩn vang lên lần nữa, lần này mang theo một nụ cười chế giễu, lạnh lùng và cao ngạo. "Được. Nếu ngươi có thể hút một điếu thuốc và chịu được nỗi đau của điếu thuốc đó. Ngươi, sẽ có cơ hội làm lại tất cả."

Giọng nói vừa dứt, Quang bỗng thấy đầu óc quay cuồng dữ dội, không gian hư vô như bị nén chặt rồi bùng nổ. Một cái chớp mắt, cậu đã không còn ở trong dòng sông luân hồi. Cậu thấy mình đang đứng trong một không gian kì lạ, một văn phòng ở trên tầng cao của một tòa nhà chọc trời, kính trong suốt bao quanh. 

Dưới chân cậu là một thành phố rực rỡ ánh đèn, những con đường tấp nập xe cộ, xa hoa và náo nhiệt đến lạ thường, khác hẳn vẻ trầm mặc của Sài Gòn trong đêm mưa cuối cùng.

Cậu đưa mắt nhìn xuống bản thân. Cậu dường như đã trở thành một người khác. Thân thể này khá thấp bé so với vóc dáng cường tráng của cậu trước đây, nhưng đôi tay lại đầy những vết sẹo lồi lõm chi chít, hằn lên như những đường vân của một bản đồ đau khổ. Làn da trắng bệch, khác hẳn làn da ngăm rám nắng của cậu trong kiếp trước. Quang không quan tâm nhiều đến sự thay đổi đó. Ánh mắt cậu dán chặt vào bàn tay mình.

Trên ngón tay cậu là một điếu thuốc đã nhàu nát, đang cháy dở, khói thuốc cuộn lên lờ mờ. Quang không suy nghĩ nhiều, đưa điếu thuốc lên môi, hít một hơi thật sâu.

"Chỉ là một điếu thuốc thì có thể đau đến mức nào chứ? Huống chi có thể thay đổi thực tại. Thật buồn cười, nói một người chết thay đổi thực tại ư?"

Vừa dứt câu, khi làn khói đặc quánh tràn vào phổi, một cơn đau buốt kinh hoàng đột ngột ập đến, không phải từ phổi hay cổ họng, mà từ tận sâu trong từng thớ thịt, từng tế bào của cơ thể mới này, và cả linh hồn cậu. 

Đó là nỗi đau hàng vạn năm của người 'đó', nỗi đau dai dẳng đến tận cùng, như bị xé gan xé ruột, như thể thân xác này đã trải qua vô số lần hành hạ, bị nghiền nát, bị tái tạo. Linh hồn Quang đau đớn đến thấu xương, như bị thiêu đốt trong biển lửa địa ngục, như bị quất hàng ngàn vết roi bằng xiềng xích gai nhọn, bị chém hàng ngàn thanh kiếm sắc bén xuyên thấu, bị ném hàng ngàn vết dao cứa vào da thịt. 

Cơn đau không ngừng lại ở đó. Nó còn tàn bạo hơn, khi linh hồn cậu như bị treo lên, bị mổ xẻ, bị cắn xé ra thành hàng ngàn mảnh vụng, rồi lại đau đớn tự ráp lại, chỉ để rồi tiếp tục bị hủy hoại, chết đi sống lại liên tục trong một vòng lặp không hồi kết. Nỗi đau thể xác hòa lẫn với nỗi đau linh hồn, nỗi đau của sự hối tiếc và phẫn uất, khiến Quang gần như không thể chịu đựng nổi, ý thức cậu chập chờn, muốn buông xuôi tất cả.

Đúng lúc Quang tưởng chừng mình sẽ tan biến, ý thức cậu chợt bừng tỉnh.

Quang bất ngờ tỉnh dậy. Đôi mắt cậu mở bừng, ánh nhìn sắc như dao, xuyên thấu màn sương mờ của cơn ác mộng. Các viên cảnh sát đứng gần đó, những người đã chứng kiến thi thể cậu bất động, đột nhiên giật mình hoảng sợ, lùi lại vài bước, chân lảo đảo. Họ nhìn cậu như nhìn thấy ma quỷ hiện hình. Một kẻ đã chết, một tử tù đã bị tiêm thuốc độc, lại đột nhiên sống dậy, ánh mắt rực lửa và đầy uy hiếp.

"Mày... mày là cái quái gì?!" Một viên cảnh sát lắp bắp, gương mặt trắng bệch.

"Dừng lại! Dừng lại ngay! Không được nhúc nhích!" Một viên cảnh sát khác hét lên, giọng run rẩy, đồng thời nã liên tiếp ba phát súng về phía Quang. Tiếng súng chói tai vang vọng trong căn phòng. Viên đạn găm vào ngực Quang, tạo ra một tiếng "cốp" khô khốc, nhưng chỉ để lại một vệt trắng nhỏ trên làn da cứng như thép của cậu, rồi rơi xuống đất vô lực.

Quang không quan tâm đến sự kinh hãi của họ. Cậu cảm thấy một luồng sức mạnh kì bí bùng nổ trong cơ thể mình. Nó không phải là sức mạnh cơ bắp đơn thuần, mà là một cảm giác liên kết, một sợi dây vô hình kết nối cậu với những sinh vật đáng sợ kia. Cậu cảm thấy mình như một nhạc trưởng, còn chúng là dàn nhạc hủy diệt. Một dòng suy nghĩ thoáng qua: "Đi tìm Uyên!"

Giọng nói bí ẩn vang vọng trong đầu Quang lần cuối, với một nụ cười chế giễu nhưng đầy thử thách. "Yếu đuối. Tuy nhiên ngươi cũng may mắn đấy nhưng tiếc là vẫn chưa đủ. Ngươi chỉ có thể nắm lấy chưa đến một phần vạn của người đó .Nên là, bây giờ có thể thay đổi thực tại hay không? Chỉ có thể dựa vào ngươi rồi."

Lời nói đó càng thôi thúc Quang. Cậu nghĩ, nếu cậu, một kẻ đã chết đi sống lại một lần, trải qua nỗi đau tột cùng của hàng vạn năm vẫn có thể đứng đây, vậy thì Uyên cũng có thể! Một niềm tin mãnh liệt bỗng trỗi dậy trong lòng cậu. 

Cậu nhớ lại những lần mình đã một mình đối đầu với hàng chục tên côn đồ, chịu hàng ngàn cú đánh mà vẫn đứng vững. "Một người bình thường làm sao có thể làm được điều đó?" Quang bật cười phá lên. Tiếng cười vang vọng trong căn phòng đổ nát, không còn là tiếng cười chua chát, mà là tiếng cười của sự điên cuồng, của sự chấp nhận định mệnh, và của quyền năng mới được thức tỉnh. Cậu không còn sợ hãi. Cậu đã hiểu.

Một dòng suy nghĩ lạ lùng, như một bản năng nguyên thủy, lướt qua tâm trí Quang. Cậu bất giác cắn mạnh ngón tay, máu tươi đỏ thẫm chảy ra. Nhanh như chớp, cậu cúi xuống, dùng máu vẽ lên nền gạch những kí tự kì lạ, cổ xưa, không thuộc bất cứ ngôn ngữ nào cậu từng biết. Chúng phức tạp, uốn lượn như những con rắn đang cuộn mình, tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo.

Vẽ xong, Quang ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực như ánh lửa địa ngục. Cậu giơ cao tay, gầm lên một tiếng đầy uy lực, vang vọng khắp nhà tù, xé toạc màn đêm:

"HUYẾT THI KHÔI!"

Vừa dứt lời, không gian xung quanh đột nhiên run rẩy dữ dội, như có một bàn tay vô hình đang xé toạc bức màn thực tại. Những vết nứt khổng lồ xuất hiện trên bức tường trắng lạnh lẽo của căn phòng xử tử, không phải là những vết nứt thông thường, mà là những khe hở đen ngòm, xoắn vặn, sâu hút như những hố đen nuốt chửng ánh sáng. 

Tiếng "rắc... rắc..." chói tai như tiếng xương cốt bị nghiền nát vang lên, lớn dần, rồi biến thành một tiếng "ẦM!" long trời lở đất. Bức tường đổ sập, không, đúng hơn là bị xé nát, kéo theo cả một mảng lớn của trần nhà, lộ ra một khoảng không tối tăm, sâu thẳm, nơi không khí đặc quánh mùi máu tanh và tử khí.

Từ trong những vết nứt vĩ đại đó, từng bóng đen khổng lồ từ từ ló ra. Rồi hai bóng, ba bóng... Chúng không phải là những xác sống rệu rã, mà là những cương thi cao to đồ sộ, thân hình vạm vỡ đến mức phi lý, cơ bắp cuồn cuộn như được tạc từ đá tảng nhưng lại mang một vẻ rùng rợn, dị hợm đến tột cùng. 

Làn da của chúng tái xanh, khô cứng như da cóc, nứt nẻ chi chít những mạch máu đen sì nổi cộm. Máu đỏ sậm, đặc quánh như nhựa đường, nhỏ giọt tí tách từ khóe miệng nứt toác, từ hốc mắt sâu hoắm không có đồng tử, nhiễu xuống nền gạch trắng, vẽ nên những vệt dài ghê tởm. 

Mùi máu tươi và tử khí tanh tưởi xộc thẳng vào mũi, khiến ngay cả những viên cảnh sát gan dạ nhất cũng phải lùi lại, mặt cắt không còn giọt máu. Ánh mắt chúng trống rỗng, vô hồn, nhưng lại ẩn chứa một lực lượng hủy diệt nguyên thủy. Chúng không bước đi, mà trườn tới, nặng nề, mỗi bước chân đều khiến nền nhà rung chuyển.

Các viên cảnh sát, những người vừa chứng kiến một kẻ đã chết sống lại, giờ lại đối mặt với cảnh tượng kinh hoàng này, hoàn toàn chấn động. Họ lùi lại từng bước, tay run rẩy rút súng.

Quang, đứng giữa căn phòng đổ nát, cảm thấy một luồng sức mạnh kì bí bùng nổ trong cơ thể mình. Nó không phải là sức mạnh cơ bắp đơn thuần, mà là một cảm giác liên kết, một sợi dây vô hình kết nối cậu với những sinh vật đáng sợ kia. Cậu cảm thấy mình như một nhạc trưởng, còn chúng là dàn nhạc hủy diệt. Một dòng suy nghĩ thoáng qua: "Đi tìm Uyên!"

Bất giác, Quang đưa tay lên, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu cậu: "Tiến lên! Tìm Uyên!"

Những con cương thi đồ sộ kia đột nhiên dừng lại, đôi mắt vô hồn của chúng hướng về phía Quang, như đang chờ đợi. Rồi, chúng đột ngột quay người, lao về phía cửa. Mỗi bước chân của chúng vang lên như tiếng trống trận, nghiền nát gạch đá dưới chân.

"Dừng lại! Dừng lại ngay! Không được nhúc nhích!" Một viên cảnh sát hét lên, giọng run rẩy, đồng thời nã liên tiếp ba phát súng về phía con cương thi dẫn đầu. Tiếng súng chói tai vang vọng trong căn phòng. 

Viên đạn găm vào ngực con cương thi, tạo ra một tiếng "cốp" khô khốc, nhưng chỉ để lại một vệt trắng nhỏ trên làn da cứng như thép của nó, rồi rơi xuống đất vô lực. Con cương thi thậm chí còn không chùn bước, tiếp tục lao tới, đôi tay to lớn vung lên, đập nát cánh cửa phòng thành từng mảnh gỗ vụn.

Quang nhìn những con cương thi đang càn quét, một nụ cười điên dại, bất cần nở trên môi cậu. Giờ phút này, cậu không còn là Quang nữa. Nỗi đau của người 'đó' đã hòa vào cậu, sự phẫn uất của Uyên đã là kim chỉ nam. Cậu là một thể sống phi thường, một kẻ đã vượt qua cái chết và nắm giữ quyền năng đáng sợ.

"Tao là ai à?" Quang bước tới, vượt qua các viên cảnh sát đang sợ hãi đến tột độ. Giọng cậu khàn đặc, trầm đục, như tiếng vọng từ địa ngục, mang theo sức mạnh không thể lay chuyển. "Tao là kẻ sẽ lật đổ tất cả để cứu người tao yêu. Ai cản đường, chết!"

Cậu quay lưng đi, bước theo những con cương thi đã càn quét ra ngoài hành lang. Tiếng la hét, tiếng đổ vỡ, tiếng súng nổ bùng lên khắp nhà tù. Các viên cảnh sát phía sau vẫn còn đứng sững sờ, không dám tin vào những gì mình vừa chứng kiến. Một kẻ đã chết, một ác quỷ bị hành quyết, lại sống dậy và mang theo những sinh vật kinh hoàng, càn quét cả nhà tù để tìm kiếm một người con gái.

Quang điềm nhiên bước đi giữa cảnh hỗn loạn, ánh mắt cậu xuyên qua đám đông hoảng loạn, xuyên qua các cai ngục, quản giáo đang chạy trốn, chỉ chăm chăm tìm kiếm một căn phòng. Mùi máu của Uyên vẫn còn vương vấn trong không khí, như một ngọn hải đăng dẫn lối cho cậu.

"Uyên... anh đến đây. Anh sẽ mang em trở về."

Quang lao thẳng đến khu vực nhà xác. Cánh cửa thép nặng nề bật tung dưới sức mạnh của một con Huyết Thi Khôi. Bên trong, không khí lạnh lẽo thấu xương, mùi formol nồng nặc. Nhưng tất cả đều không thể che lấp đi cảm giác bất công đang gào thét trong lòng Quang. 

Tại sao? Tại sao không phải là một ai khác, mà lại là tôi? Tại sao không phải là một ai khác, mà lại là Uyên? Cậu đã làm gì sai? Uyên đã làm gì sai? Cuộc đời này có công bằng sao? Cậu đã cố gắng hết sức để sống lương thiện, để bảo vệ người mình yêu, vậy mà chỉ trong một đêm, mọi thứ đều bị tước đoạt. Cảm giác bị số phận trêu ngươi, bị vận mệnh đùa bỡn khiến lồng ngực cậu quặn thắt.

Bước vào sâu hơn, cậu thấy một cảnh tượng khiến trái tim đang dần hóa đá của cậu bỗng chùng lại. Bên cạnh một chiếc quan tài đơn sơ, bà Mai và con bé Ngọc đang đứng lặng lẽ. Bà Mai cúi đầu, mái tóc bạc phơ rung nhẹ, đôi vai gầy guộc run rẩy. Ngọc, khuôn mặt còn non nớt, đôi mắt sưng húp vì khóc, đang tựa vào chân bà Mai, thút thít. Hai người họ, một lớn một nhỏ, thân ảnh lẻ loi giữa không gian lạnh lẽo của nhà xác.

Quang bỗng thấy sống mũi cay xè, một giọt, rồi hai giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gương mặt lạnh lùng của cậu. Đó là những giọt nước mắt hiếm hoi còn sót lại, thứ lương thiện cuối cùng mà cái thế giới tàn khốc này còn để lại cho cậu. 

Chính hai người phụ nữ này, một người cậu coi là mẹ, một người cậu coi là em gái, cùng với Uyên, đã mở lòng, đã chấp nhận một thằng bụi đời như cậu, đã cho cậu một mái ấm thực sự, một gia đình mà cậu chưa bao giờ dám mơ tới. Giờ đây, chỉ còn lại họ, đứng đây, tiếc thương cho người con gái đã mang lại tất cả.

"Cô Mai... Ngọc..." Quang lầm bầm, giọng khàn đặc, không ai nghe thấy.

Bỗng, một con Huyết Thi Khôi khổng lồ, với đôi tay xương xẩu đầy móng vuốt sắc nhọn, tiến đến chiếc quan tài. Quang phất tay. Con quái vật im lặng, nhưng đôi mắt vô hồn của nó lập tức khóa chặt vào chiếc quan tài, rồi những ngón tay như lưỡi kiếm cắm phập xuống lớp gỗ, bắt đầu bới.

Bà Mai và Ngọc giật mình kinh hãi. "Trời ơi! Cái... cái gì thế này?" Bà Mai kêu lên thất thanh, vội vàng ôm chặt lấy Ngọc. Ngọc sợ hãi đến tái mét mặt, chỉ biết run rẩy nức nở.

"Mẹ Mai! Họ... họ muốn đào mộ chị Uyên!" Ngọc khóc nấc, chỉ tay về phía con cương thi đang càn rỡ.

"Không được! Dừng lại! Chúng mày là quỷ quái phương nào?!" Bà Mai tuy sợ hãi nhưng vẫn cố gắng che chắn cho Ngọc, run rẩy hét lên, đôi mắt đầy kinh hoàng và phẫn nộ.

Nhưng những con Huyết Thi Khôi không mảy may dừng lại. Chỉ trong chớp mắt, chiếc quan tài đã bị bới tung. Nắp gỗ bật ra, để lộ thân xác nằm bên trong.

Là Uyên.

Cái xác đã được trang điểm kỹ lưỡng, gương mặt tái nhợt phủ một lớp phấn trắng. Đôi môi cô bé tô son đỏ thắm, có lẽ đây là lần đầu tiên Quang thấy Uyên được tô son phấn, trong hoàn cảnh nghiệt ngã này. Khuôn mặt cô bé vẫn xinh đẹp, thanh tú như ngày nào, chỉ là giờ đây, nó không còn chút sức sống nào.

Quang bước tới, ôm lấy thân thể lạnh lẽo của Uyên. Cậu siết chặt cô bé vào lòng, cảm nhận sự lạnh lẽo thấu xương đang tỏa ra từ làn da cô. Lòng cậu quặn đau. Cậu đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp mà cậu hằng mong nhớ, chạm vào làn môi đỏ mọng. "Sao... sao lại lạnh như vậy?" 

Lời thì thầm thoát ra khỏi môi cậu, đầy đắng lòng. Nhưng Quang không quan tâm. Cậu mỉm cười dịu dàng, một nụ cười mà đã rất lâu rồi không xuất hiện trên gương mặt cậu, nhưng giờ đây lại mang theo sự kiên quyết đến rợn người.

"Anh đã đến rồi... Uyên à. Cho dù có đập nát Diêm Vương Điện, anh cũng sẽ cứu em về."

Không một động tác thừa, rất thuần thục, Quang ngồi bệt xuống nền nhà lạnh lẽo. Cậu đưa ngón tay bị cắn rách vẽ vài cử chỉ kì lạ trong không khí, như đang viết một thứ ngôn ngữ vô hình. Rồi cậu nhắm mắt, môi lẩm bẩm một thứ ngôn ngữ xa lạ, cổ xưa, như những lời chú cổ của một nghi lễ đã bị lãng quên. 

Khi cậu mở mắt ra, thế giới xung quanh bỗng trở nên khác biệt hoàn toàn. Không gian bỗng biến đổi, không khí trở nên đặc quánh những luồng sáng mờ ảo, những hình ảnh chập chờn. Quang bắt đầu thấy những linh hồn. Họ trôi nổi lững lờ, vô định, không màu sắc, như những chiếc bóng vật vờ.

Ánh mắt Quang lập tức sắc lạnh. Cậu lập tức ra lệnh cho ba con Huyết Thi Khôi. "Đi tìm linh hồn của Uyên!"

Không một chút do dự, ba con quái vật đồ sộ lao đi, chúng không chạy, mà như lướt đi trong không gian, xuyên qua những bức tường như không khí, tìm kiếm một linh hồn đặc biệt giữa hàng vạn linh hồn vô định khác.

Quang bế Uyên lên theo kiểu công chúa, thân thể cô bé nhẹ bẫng trong vòng tay cậu. Kể từ khi sống lại, Quang đã biết mình có thể bay. Cậu không cần đến những đôi chân phàm tục nữa. 

Cậu nhẹ nhàng nhấc bổng Uyên, bay vút lên, xuyên qua mái nhà nhà tù đã tan hoang, lao vào màn đêm vô tận của thành phố. Vừa bay đi tìm, cậu vừa cúi xuống nhìn gương mặt trắng trạch của Uyên. Đôi môi cậu bất giác nhếch lên mỉm cười dịu dàng, nhưng một giọt nước mắt nóng hổi lại bất chợt lăn dài, thấm vào mái tóc của cô bé.

Cậu bay đi, xuyên qua những tầng mây, đến một khoảng không gian mơ hồ, nơi linh hồn và vật chất dường như hòa lẫn. Và rồi, cậu thấy.

Ở giữa một không gian mờ ảo, tối tăm, linh hồn của Uyên đang vùng vẫy dữ dội, bị hai bóng người cao lớn, mặc áo choàng đen kịt, che kín cả mặt, gông cùm. Đó là Hắc Bạch Vô Thường! Một kẻ mang áo đen, gầy gò như bộ xương khô, tay cầm xích sắt loảng xoảng. Kẻ còn lại mặc áo trắng, thân hình đồ sộ hơn, tay cầm cờ lệnh. Khuôn mặt Uyên trắng bệch, đôi mắt đầy sợ hãi, hoảng loạn, cố gắng giãy giụa thoát khỏi xiềng xích vô hình của họ.

"Anh Quang ơi! Cứu em với! Hai người này muốn bắt em đi, đi khỏi anh... Anh Quang ơi!" Linh hồn Uyên thét lên, tiếng kêu xé lòng, đầy tuyệt vọng, đôi mắt mở to nhìn về phía Quang, nhưng cả thân hình linh hồn của cô bé dường như trong suốt, chập chờn, tựa như có thể tan biến bất cứ lúc nào. Cô bé cố gắng vươn tay về phía cậu, nhưng chỉ là một cử chỉ vô vọng, xuyên qua khoảng không.

Tiếng kêu của Uyên như ngàn mũi kim đâm vào tim Quang. Ánh mắt cậu bùng lên ngọn lửa giận dữ.

Quang lao lên, mang theo quyết tâm cứu Uyên không gì lay chuyển nổi. Ba con Huyết Thi Khôi gầm rú, thân hình đồ sộ của chúng xông thẳng vào Hắc Bạch Vô Thường.

Hắc Vô Thường, với thân hình cao gầy như một bộ xương khô, vung sợi xích sắt đen ngòm. Mỗi lần sợi xích quất ra, không gian lại rung lên bần bật, mang theo âm thanh rít gió lạnh lẽo, xé toạc không khí. 

"Thượng hạ vô thường, chẳng phải tà ma! Lệ quỷ bắt hồn, vô thường đòi mệnh! Kẻ phàm tục dám cản đường Quỷ Sai?!" 

Hắc Vô Thường gầm gừ, giọng nói khàn đặc như tiếng kim loại rỉ sét cọ vào nhau, nghe rợn người. Sợi xích quấn lấy một con Huyết Thi Khôi, siết chặt đến mức những khớp xương của nó kêu răng rắc, thân thể to lớn bị nghiến đến biến dạng.

Bạch Vô Thường, với thân hình mập mạp, phất mạnh chiếc cờ lệnh trắng tinh. Mỗi lần phất cờ, một luồng bạch quang lạnh lẽo như băng bắn ra, xuyên thủng không gian, mang theo sức mạnh trấn áp linh hồn. 

"Cho dù ngươi có lấy lại linh hồn này, hòa làm một với thể xác. Chuyện nghịch thiên như vậy, pháp tắc trời đất, thiên đạo sẽ giết chết ngươi, vạn thiên kiếp sẽ giáng xuống. Ngươi không hiểu hậu quả sao?" 

Giọng Bạch Vô Thường vang vọng, mang theo sự uy nghiêm không thể lay chuyển, áp lực đè nặng lên tâm trí Quang.

Quang bay lượn giữa vòng chiến, vừa né tránh những đòn tấn công hiểm hóc của Hắc Bạch Vô Thường, vừa điều khiển ba con Huyết Thi Khôi. Chúng không hề sợ hãi, lao vào giao chiến một cách cuồng bạo, móng vuốt sắc nhọn xé gió, thân thể to lớn va chạm vào nhau gây ra những tiếng động kinh hoàng, như tiếng sấm rền trong không gian mờ ảo.

Một con Huyết Thi Khôi bị sợi xích của Hắc Vô Thường quấn chặt, cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích. Hắc Vô Thường siết mạnh, một tiếng "rắc" vang lên kinh hoàng, thân thể con cương thi khổng lồ bị xé làm đôi từ giữa ngực, máu đen đặc quánh bắn tung tóe như suối phun, nhuộm đỏ cả một vùng không gian. Tàn tích của nó nhanh chóng tan biến vào hư vô.

Quang thấy vậy, ánh mắt càng thêm phần dữ tợn, hằn lên những tia máu. Cậu gầm lên một tiếng, một luồng sức mạnh hắc ám từ trong cơ thể bùng nổ mãnh liệt, bao phủ lấy cậu như một lớp áo giáp vô hình. Tốc độ của cậu tăng lên đáng kể, thoăn thoắt như một bóng ma, liên tục né tránh những luồng bạch quang chết chóc của Bạch Vô Thường.

"Các ngươi là cái thá gì mà dám định đoạt số mệnh của người khác?! Một lũ chó săn của thứ luật lệ mục nát!" Quang gầm lên, tiếng gầm mang theo sự phẫn uất tột cùng. Trong tay cậu, lưỡi dao găm đen kịt xuất hiện, ánh lên vẻ lạnh lẽo chết chóc dưới ánh sáng kỳ dị của không gian.

Hắc Vô Thường khinh miệt cười lạnh: "Kẻ chết đi sống lại, vọng tưởng thay đổi số mệnh? Nực cười! Linh hồn này đã đến số, không kẻ nào có thể thay đổi!" 

Hắn vung xích đón đầu lưỡi dao của Quang. Kim loại va chạm, tia lửa tóe ra như những đốm ma trơi. Sức mạnh của Hắc Vô Thường vượt xa Quang hiện tại, cậu bị đẩy lùi, lồng ngực đau nhói như bị xé toạc.

Lúc này, hai con Huyết Thi Khôi còn lại lao tới, chúng phối hợp tấn công một cách điên cuồng. Một con dùng thân thể to lớn, cứng như thép, ôm chặt lấy Bạch Vô Thường, bất chấp luồng bạch quang đang ăn mòn nó. 

Con còn lại, với móng vuốt sắc bén, nhằm thẳng vào Hắc Vô Thường, cố gắng kéo hắn ra xa khỏi Quang. Bạch Vô Thường phất cờ, một luồng bạch quang cực mạnh đánh trúng con cương thi đang ôm hắn, khiến thân thể nó nứt toác, những vết nứt băng giá lan tỏa khắp nơi. Nhưng con cương thi vẫn không buông bỏ, mặc kệ vết thương trí mạng, nó siết chặt hơn nữa, tạo cơ hội vàng cho Quang.

"Uyên... đợi anh! Anh sẽ không để em đi!" Quang hét lớn, dồn hết sức lực và ý chí vào lưỡi dao găm, đâm thẳng vào ngực Hắc Vô Thường. Một tiếng "phụt" ghê rợn vang lên, lưỡi dao cắm sâu vào da thịt lạnh lẽo của hắn, xuyên qua lớp áo choàng đen. 

Hắc Vô Thường rên lên một tiếng đau đớn, sợi xích trong tay hắn lỏng ra, nhưng ngay lập tức, hắn dùng một tay tóm chặt lấy cổ tay Quang, một luồng âm khí lạnh buốt truyền vào cơ thể cậu.

Nhưng ngay lập tức, Bạch Vô Thường thoát khỏi sự kìm kẹp của con Huyết Thi Khôi cuối cùng, vung cờ đánh mạnh vào lưng Quang. Một lực đạo kinh hoàng như búa tạ giáng xuống, khiến cậu phun ra một ngụm máu tươi đỏ thẫm, thân thể bay ra xa, đâm sầm vào hư không. Con Huyết Thi Khôi cuối cùng cũng bị bạch quang ăn mòn hoàn toàn, tan biến thành tro bụi và những tiếng gào thét cuối cùng.

Quang lảo đảo đứng dậy, khóe miệng rỉ máu, cảm giác đau đớn xé toạc cơ thể. Cả ba con Huyết Thi Khôi đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Đối mặt với Hắc Bạch Vô Thường, Quang cảm thấy áp lực khủng khiếp đang đè nặng lên từng tế bào, nhưng ánh mắt cậu vẫn kiên định, không hề nao núng.

"Xem ra... ngươi cũng không tệ." Hắc Vô Thường rút lưỡi dao găm ra khỏi ngực hắn. Một lỗ đen sâu hoắm hiện ra trên ngực hắn, nhưng kỳ lạ thay, không có máu chảy ra, chỉ có tử khí âm u cuộn xoáy. Hắn nhìn Quang bằng ánh mắt đầy khinh bỉ. 

"Nhưng chỉ nhiêu đó thôi... thì không đủ để chống lại Thiên Đạo!"

Bạch Vô Thường tiến lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Quang. 

"Đây là lần cảnh cáo cuối cùng. Ngươi không có cơ hội thắng. Hãy an phận để linh hồn kia được siêu thoát, nếu không, hậu quả ngươi gánh chịu sẽ vạn kiếp bất phục mãi mãi không được siêu thoát vào vòng luân hồi!"

"Siêu thoát?" Quang cười khẩy, lau vệt máu trên miệng. "Nếu siêu thoát là phải lìa xa người mình yêu, vậy thì ta thà đọa vào địa ngục vạn kiếp! Các ngươi không hiểu tình yêu! Các ngươi chỉ là những kẻ chấp hành luật lệ chó rách!"

Quang lại lao lên, lần này, sức mạnh hắc ám trong cơ thể cậu bùng nổ dữ dội hơn bao giờ hết, dường như đang thiêu đốt cả linh hồn cậu. Cậu không màng đến sống chết, chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu. 

Cứu Uyên!

Ngay khi Quang và Hắc Bạch Vô Thường giao chiến đến đỉnh điểm, bầu trời vốn đã giông bão bỗng tối sầm lại một cách dị thường. Không phải là bóng đêm của mây đen thông thường, mà là một sự tối tăm tuyệt đối, như thể toàn bộ ánh sáng của vũ trụ bị hút vào một vực sâu không đáy. 

Mây đen cuồn cuộn, không theo bất kỳ quy luật nào, chúng xoáy vặn như những con quái vật khổng lồ, nuốt chửng mọi vì sao, che phủ toàn bộ tầng không. Gió rít gào thê lương, không còn là những cơn gió thông thường mà là những luồng khí lạnh buốt thấu xương, mang theo tiếng than khóc của hàng vạn linh hồn vô tội. 

Sấm sét màu vàng ánh kim không còn đơn thuần là những tia chớp nữa, mà là những cột sáng khổng lồ, dày đặc như những mũi giáo vàng của thần linh, xé toạc màn đêm, chiếu rọi xuống mặt đất tan hoang một thứ ánh sáng vừa uy nghiêm vừa đáng sợ đến tột cùng. 

Mỗi tiếng sấm không chỉ rung chuyển không gian, mà còn như đánh thẳng vào tâm trí, khiến mọi sinh linh phải khiếp đảm.

Một áp lực vô hình, khủng khiếp đến mức không thể diễn tả bằng lời, từ trên cao vạn trượng giáng xuống, đè nặng lên mọi sinh vật, mọi vật chất, mọi khái niệm tồn tại. Không gian dường như bị bóp nghẹt đến mức không thể thở nổi, ngay cả những linh hồn vô hình cũng phải run rẩy bần bật, tan biến thành từng hạt bụi. 

Quang cảm thấy lồng ngực mình như bị một bàn tay khổng lồ siết chặt, từng hơi thở đều trở nên khó khăn tột độ, mỗi nhịp tim như muốn vỡ tung. Hắc Bạch Vô Thường, những kẻ vốn không sợ trời không sợ đất, giờ đây cũng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời với vẻ mặt đầy kiêng kỵ và sợ hãi, không dám nhúc nhích.

Từ giữa tầng mây đen kịt, một con mắt khổng lồ, màu vàng kim rực rỡ như được đúc từ vàng ròng và máu huyết của hàng tỉ sinh linh, từ từ hé mở. Nó không phải là con mắt vật lý, mà là một biểu tượng của quyền năng tuyệt đối, của sự giám sát tối thượng, của ý chí không thể lay chuyển của vũ trụ.

Ánh nhìn của nó xuyên thấu mọi không gian và thời gian, soi rọi đến tận sâu thẳm linh hồn của mỗi sinh linh, không bỏ sót bất cứ một hạt bụi nào. Chỉ một cái liếc mắt thôi, cũng đủ khiến người ta cảm thấy mình trần trụi, không thể che giấu bất cứ điều gì, mọi tội lỗi, mọi khát vọng đều bị phơi bày.

Vây quanh con mắt khổng lồ là vô số những hình ảnh hư ảo đầy ám ảnh: những bánh răng thời gian khổng lồ nghiến vào nhau với tiếng ken két đáng sợ, định đoạt số phận vạn vật; những dòng sông định mệnh chảy xiết, mang theo vô số linh hồn bị cuốn trôi; những quy tắc và luật lệ vô hình, như những sợi xích vàng, đang vận hành vũ trụ một cách lạnh lùng và tàn nhẫn. Tất cả tạo nên một khung cảnh vừa tráng lệ vừa kinh dị, thể hiện sức mạnh vô biên, sự bất biến và sự tàn nhẫn tuyệt đối của kẻ đang ngự trị trên cao.

Thiên Đạo.

Và rồi, một giọng nói uy nghiêm, lạnh lẽo, tàn khốc, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào ngoài sự phán xét tuyệt đối, vang vọng khắp mọi ngóc ngách của thế giới, xuyên thẳng vào tận linh hồn của mỗi sinh linh, khiến họ phải quỳ phục.

"Cứu người chết đến số sống lại? Nghịch thiên! Thật nghịch thiên!"

Giọng nói vang lên như tiếng sấm nổ giữa hư không, mang theo sự tức giận của trời đất.

"Pháp tắc ngự trên cao, không tránh không chạy, trên trời dưới đất, Thiên Đạo là quy chuẩn! Mọi thứ trên trời đất này, ta đều quản lí. Pháp tắc của ta, luật lệ của ta quy chuẩn cho tất cả, không một ai được phép làm trái. Nếu không, sẽ bị giáng xuống vạn kim thiên kiếp, vạn kiếp bất phục, mãi mãi không vào luân hồi, hồn xác tan thành tro bụi! Đó là cái giá!"

Lời phán quyết vừa dứt, từ con mắt khổng lồ bắn ra vô số tia sét màu vàng ánh kim, dày đặc như một thác lũ hủy diệt, mỗi tia đều mang theo sức mạnh đủ để biến một ngọn núi thành tro bụi, hoặc san phẳng cả một thành phố. Chúng lao xuống như những mũi tên của thần linh. Đồng thời, một hư ảnh bàn tay khổng lồ, to lớn đến mức che khuất cả bầu trời, nắm giữ sức mạnh nghiền nát cả hành tinh, từ từ giáng xuống, mang theo áp lực kinh khủng, muốn đè bẹp tất cả mọi thứ bên dưới, bao gồm cả Quang và Uyên.

Dưới sự chống đỡ yếu ớt của Quang (lúc này đã mất hết Huyết Thi Khôi) và đang bị thương nặng, trước sức mạnh tuyệt đối của Thiên Đạo, họ không có cơ hội. Quang cảm thấy thân thể mình như muốn nổ tung, linh hồn bị nghiền nát, dù ba con Huyết Thi Khôi đã tan rã.

Nhìn về phía trước mặt, trong vòng tay cậu, linh hồn của Uyên lại một lần nữa bị kéo lên trời cao, dần dần tách rời khỏi thể xác, ánh mắt cô bé lại đầy sợ hãi và tuyệt vọng. Khuôn mặt linh hồn của Uyên nhăn nhó vì đau đớn, đôi tay mảnh mai tuyệt vọng giãy giụa trong không trung, như muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng chỉ có thể với tới khoảng không vô tận. Một tiếng kêu thảm thiết, yếu ớt vang lên, "Không... không muốn rời xa anh Quang...!"

Ánh mắt Quang đỏ ngầu, một tia sáng điên loạn lóe lên. Trong khoảnh khắc đó, cậu trở lại thành một con ác quỷ. Cậu biết một thuật, một thuật mà có thể khiến Thiên Đạo sụp đổ, nhưng cậu... cậu không chắc. Nó quá điên rồ, quá tàn khốc.

Nhưng biết làm sao giờ? Mọi thứ đã thành ra như thế này rồi. Chậm trễ nữa thì Uyên sẽ chết mất, mãi mãi.

Quang không do dự. Một tay cậu đâm thẳng vào ngực mình, xuyên qua da thịt, qua xương sườn, không chút do dự móc ra. Máu tươi bắn tung tóe. Hai tay cậu run rẩy cầm lấy trái tim mình, vẫn còn đập thình thịch, nóng hổi, rồi quỳ gối xuống, dâng cao lên trời, ánh mắt điên dại nhìn thẳng vào hư ảnh bàn tay khổng lồ của Thiên Đạo.

"Ta nguyện hiến tế trái tim!"

"Hiến tế bản mệnh!"

"Hiến tế sinh mệnh!"

"Hiến tế linh hồn!"

"Hiến tế cả đại lục này!"

"Để đổi lấy cơ hội triệu hồi ngài... LỤC ĐẠI MA TỔ!"

Lời thề hiến tế vừa dứt, không gian như ngưng đọng trong một khoảnh khắc kinh hoàng. Từ sâu thẳm trong tâm trí Quang, một giọng nói vang vọng lên, không còn là tiếng vọng trong hư không mà là một giọng nói thực sự, đầy uy áp nhưng cũng mang vẻ cổ quái, như vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ vạn năm.

"Ngươi, một tiểu bối. Cũng dám triệu hồi ta? Nói ta biết, là ai đã truyền cho ngươi thuật này?"

Các câu hỏi dồn dập, mang theo áp lực kinh người, nhưng Quang, lúc này đã trải qua sinh tử, trải qua nỗi đau tột cùng của "người đó", lại bình tĩnh đến bất ngờ. Cậu ngẩng cao đầu, ánh mắt kiên định nhìn thẳng lên hư ảnh Thiên Đạo trước mắt.

"Thưa ngài." Quang nói, giọng không còn run rẩy, dù trái tim trong tay cậu vẫn còn đập mạnh. "Ta là Quang. Ta được một giọng nói thần bí dẫn đến một nơi... một điếu thuốc đã nói cho ta tất cả, thưa ngài."

Giọng nói kia lại vang lên, lần này đầy vẻ cười cợt, như đã hiểu rõ mọi chuyện. "Là bản tôn đã chọn? Hừm... Thì sao chứ? Giúp ngươi, ta sẽ được gì?" 

Giọng nói dần trở nên hờ hững, cao cao tại thượng, không còn quan tâm đến sinh tử của Quang. Dù Quang liên tục cầu xin, dù cậu cố gắng truyền đạt sự khẩn thiết của mình, ý niệm của người kia đã không còn mảy may dao động. Nỗi tuyệt vọng lại một lần nữa bao trùm lấy Quang, khi cậu cảm thấy mình sắp bị bỏ rơi, Uyên sẽ lại lần nữa bị kéo đi.

Đúng lúc Quang định buông xuôi, một tiếng nói yếu ớt, đầy đau đớn, vang lên từ bên cạnh cậu. Đó là giọng của linh hồn Uyên, đang bị Thiên Đạo kéo lên cao, càng lúc càng xa khỏi thể xác.

"Anh Quang ơi! Em đau lắm... làm ơn cứu... cứu em với!"

Tiếng kêu xé lòng của Uyên như một tia sét đánh thẳng vào ý thức của Lục Đại Ma Tổ. Giọng nói cao cao tại thượng kia đột nhiên run lên một cách kỳ lạ, không còn vẻ chế giễu hay hờ hững nữa. Nó trở nên khẩn trương, mang theo một nỗi sợ hãi và kinh ngạc tột độ, như vừa phát hiện ra điều gì đó không thể tin nổi.

"Là tỷ... là tỷ ấy... Lục Trầm Uyên?"

Vừa dứt lời, không gian xung quanh liền bị xé toạc nhiều mảng lớn, nhưng không phải là những vết nứt thông thường. Đó là những đường xé rách của không gian, như một tấm gương bị đập vỡ, lộ ra những mảng tối tăm, sâu thẳm của hư không. Từ trong đó, một bóng người chậm rãi bước ra.

Đó là một người đàn ông mang trọng giáp cổ xưa, đen như mực, được bao phủ bởi vô số gai nhọn và những đường vân uốn lượn như xương rồng. Từng bước chân hắn đi ra từ hư không, không gian xung quanh đều run rẩy, như không thể chịu nổi áp lực từ hắn. Mái tóc bạc trắng đặc trưng, như suối tuyết đổ xuống vai, đối lập hoàn toàn với làn da tái nhợt và đôi mắt sắc lạnh. 

Ánh mắt hắn, sâu thẳm như vực thẳm, rưng rưng đảo liên tục khắp nơi, như đang tìm kiếm điều gì đó cực kỳ quan trọng. Nó lướt qua Thiên Đạo, qua thành phố hỗn loạn, qua tàn tích của Huyết Thi Khôi, cho đến khi cuối cùng, dừng lại ở Quang và linh hồn Uyên đang vùng vẫy.

Người ấy đột nhiên giật mình, đôi mắt co rút lại. Giọng hắn run rẩy đến khó tin, như vừa phát hiện ra điều gì kinh khủng và bi thảm lắm, một sự thật không thể chấp nhận được. "Phạm sư huynh... là huynh sao? Uyên Nhi tỷ tỷ... tại sao tỷ ấy lại thành ra như vậy?!"

Sự bi thương và kinh hoàng đột nhiên biến mất. Người đó đột nhiên trở nên lạnh lùng đến tột độ, một luồng sát khí kinh thiên động địa bùng nổ, đông cứng cả không gian. 

Với một thứ tốc độ kinh hoàng, hắn lập tức như tốc biến mà xuất hiện ngay bên cạnh linh hồn Uyên. Đôi tay khổng lồ của hắn vươn ra, một cách nhẹ nhàng, thậm chí là có phần nâng niu, gỡ bỏ những xiềng xích vô hình đang trói buộc linh hồn Uyên.

Uyên, với đôi mắt vẫn còn ngấn lệ và khuôn mặt đầy hoảng sợ, không dám tin vào những gì đang diễn ra. Khi được giải thoát, cô bé lập tức bay vút đến bên Quang, vùi mặt vào ngực cậu, run rẩy, như một chú chim non vừa thoát khỏi bẫy, tìm kiếm sự an toàn duy nhất mà cô bé biết.

Ánh mắt Lục Hận đỏ ngầu, ngước lên bầu trời đang nổi bão, nhìn thẳng vào hư ảnh bàn tay của Thiên Đạo. Giọng hắn vang lên, đầy uy hiếp, mang theo sự ngạo mạn và khinh thường tuyệt đối, khiến cả không gian như run rẩy: "Thiên Đạo rách nát! Ta là Lục Hận. Nếu biết thì hãy tránh ra!"

Thiên Đạo, dường như coi lời cảnh báo của Lục Hận như một trò cười. Giọng nói lạnh lẽo, cao ngạo kia đáp lời. "Lục Hận? Ta không quen người nào tên này. Ta biết ngươi ở thế giới khác, nhưng nếu chống lại ta, Thiên Đạo của thế giới này, thì ngươi cũng sẽ chết!" Thiên Đạo hiểu rằng Lục Hận không phải là kẻ giữ pháp tắc của bất kể thế giới nào hết, hắn không bị giới hạn bởi luật lệ của trời nơi đây, nhưng hắn cũng không tin Lục Hận có thể làm gì mình.

Lục Hận nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thăng trầm dữ dội, không còn chút vui vẻ hay chế giễu nào. Hắn dường như đã hiểu ra điều gì đó, hiểu ra sự tàn khốc của định mệnh đã giáng xuống Phạm Sư Huynh và Uyên Nhi tỷ tỷ của hắn. Nỗi bi thương xen lẫn phẫn nộ bùng nổ trong đôi mắt đỏ ngầu.

"Được, vậy hãy để tất cả sinh linh của thế giới này và Thiên Đạo chó rách ngươi. CÙNG CHÔN ĐI!"

Vừa dứt lời, Lục Hận phất tay một cái. Không gian xung quanh hắn đột nhiên tan rã. Hàng ngàn, hàng vạn lỗ hổng không gian, lớn nhỏ khác nhau, xuất hiện chằng chịt, xoắn vặn như những vết thương kinh hoàng trên thân xác vũ trụ. Từ bên trong những lỗ hổng đó, một binh đoàn không thể đếm xuể, hàng ngàn, hàng vạn, hàng tỷ Thi Khôi khác nhau chui ra. 

Chúng không phải là những con Huyết Thi Khôi đồ sộ của Quang, mà là những sinh vật còn kinh khủng hơn gấp bội. Có con mang thân hình cao ngất trời, cơ bắp cuồn cuộn như núi lửa, có con mọc chi chít cánh dơi gai góc, có con toàn thân là những lưỡi kiếm sắc bén, có con mang theo nọc độc chết chóc. 

Hàng tỷ Thi Khôi, mang theo đủ loại hình thù quái dị và sức mạnh hủy diệt, chúng xuất hiện không ngừng, lấp kín cả bầu trời, mỗi con đều tỏa ra một luồng sát khí và áp lực kinh hoàng, khiến ba con Huyết Thi Khôi của Quang trở nên bé nhỏ như những con kiến. Nhiều Thi Khôi trong số chúng trông còn mạnh hơn cả một vạn Huyết Thi Khôi cộng lại!

Một chưởng của Thiên Đạo, đang giáng xuống, mang theo sức mạnh hủy diệt, lập tức bị hàng tỷ Thi Khôi lao lên, xé rách và nuốt chửng chỉ trong nháy mắt, hoàn toàn bị đánh tan thành hư vô.

Đây không còn là một trận chiến, mà là một cuộc tàn sát đúng nghĩa.

Lục Hận giơ tay lên trời. Mọi sinh linh trên thế giới, từ những con kiến nhỏ bé dưới mặt đất cho đến những con người đang hoảng loạn tháo chạy, từ những loài động vật hoang dã cho đến những thân cây cổ thụ hàng ngàn năm, tất cả đều run rẩy. Thân thể chúng đột nhiên nứt toác, máu tươi tuôn trào không ngừng, không gian xung quanh nhuộm thành một màu đỏ thẫm. 

Hàng ngàn, hàng vạn, hàng tỷ sinh linh trên thế giới lập tức hóa thành những dòng máu đỏ thẫm, cuộn xoáy lên trời, hội tụ vào lòng bàn tay của Lục Hận, tạo thành một quả huyết cầu khổng lồ, đỏ tươi như mặt trời máu. Tiếng la hét, tiếng giãy giụa của vô số sinh linh vang vọng thảm thiết, nhưng nhanh chóng bị nuốt chửng bởi sự tàn bạo tuyệt đối.

Trên tay hắn, quả huyết cầu biến dạng. Máu thịt cuộn xoáy, từ từ ngưng tụ lại thành một thanh kiếm đơn giản, màu đỏ tươi như máu, nhưng lại tỏa ra một luồng sát khí khiến cả vũ trụ phải run sợ. Lục Hận nắm chặt thanh kiếm máu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng lên hư ảnh Thiên Đạo đang run rẩy trên bầu trời. Hắn nhếch môi, nở một nụ cười khinh bỉ tột cùng.

"Thiên Đạo à. Ngươi không xứng nhận của ta một Si Tình Kiếm. Một tức Huyết Kiếm là đủ."

Vừa dứt lời, Lục Hận vung tay lên, không một chút do dự, một kiếm khí đỏ thẫm khổng lồ xé toạc không gian, cắt đôi mây đen, cắt đôi bầu trời, lao thẳng về phía Thiên Đạo. Thanh kiếm khí này mang theo sự hủy diệt nguyên thủy, nó không chỉ chém đứt vật chất mà còn cắt đứt cả khái niệm, cả pháp tắc.

Một tức...

Chỉ một tức kiếm khí!

Thiên Đạo vỡ nát! Hư ảnh bàn tay khổng lồ tan biến thành vô số mảnh vỡ ánh sáng, rồi biến mất hoàn toàn. Bầu trời vốn đã nổi bão, giờ đây bị chém toạc, lộ ra một khoảng không tối đen như mực, nơi không có sao trời, không có ánh trăng.

Rồi, một cảnh tượng còn kinh hoàng hơn xảy ra: Mặt trời sụp đổ! Quả cầu lửa khổng lồ trên cao, biểu tượng của sự sống và ánh sáng, bỗng nhiên nứt toác, rồi tan vỡ thành vô số mảnh thiên thạch rực lửa, lao xuống mặt đất như mưa sao băng hủy diệt. Cả thế giới chìm trong hỗn loạn và tuyệt vọng.

Sau cuộc tàn sát, sinh linh trên thế giới chỉ còn sót lại một phần mười so với ban đầu, tất cả đều run rẩy, chìm trong bóng tối và nỗi kinh hoàng.

Lục Hận không quan tâm đến sự tàn phá. Hắn bóp nát quả huyết cầu trên tay. Huyết cầu vỡ tan, không phải bắn tung tóe máu, mà hóa thành vô số các dòng khí huyết đỏ tươi, mềm mại như những sợi tơ, nhẹ nhàng bao bọc lấy Quang và Uyên. Những dòng khí huyết ấy không chỉ chữa lành những vết thương trên thể xác của Quang và hàn gắn linh hồn của Uyên, mà còn giúp cơ thể hai người đạt đến một trạng thái hoàn hảo, thanh tẩy mọi tạp chất. 

Quang cảm thấy cơ thể mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết, đầy sức sống và một năng lượng vô tận đang chảy cuồn cuộn. Thân xác Uyên cũng được hồi phục hoàn toàn, những vết thương biến mất, làn da hồng hào trở lại như người sống.

Uyên, lúc này đã hoàn toàn hồi phục, khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn nét bàng hoàng sau những gì đã trải qua. Cô bé ngước nhìn Lục Hận, ánh mắt vừa có chút sợ hãi trước sức mạnh hủy diệt của hắn, lại vừa có sự biết ơn sâu sắc. Cô bé bất giác nắm chặt tay Quang, cảm nhận hơi ấm từ cậu, như để tự trấn an mình rằng tất cả đều là thật. Khi Lục Hận nhìn tới, Uyên khẽ cúi đầu, một cử chỉ e dè và kính trọng.

Lục Hận nhìn Quang và Uyên, ánh mắt phức tạp, vừa có sự nuối tiếc, vừa có sự bình thản. Hắn hỏi, giọng không còn vẻ uy hiếp mà mang chút trầm lắng. 

"Phạm Nhật Quang à.. huynh và Uyên Nhi tỷ tỷ. Kiếp này hai người sống có hạnh phúc không?"

Quang, dù vẫn còn chút sợ hãi trước sự hủy diệt kinh hoàng vừa rồi, nhưng khi nghe nhắc đến Uyên, cậu lại cảm thấy lòng mình ấm áp. Cậu nhìn sang Uyên, cô bé đang mở mắt, nhìn cậu với ánh mắt đầy tin tưởng và tình yêu.

"Ta... ta và Uyên kiếp này không tốt lắm..." Quang nói, giọng nghẹn ngào, nhớ lại những bi kịch đã qua. "...nhưng cũng thật sự, thật sự rất hạnh phúc từ khi ta gặp cô ấy."

Lục Hận ngước mặt lên trời, đôi mắt đỏ ngầu giờ đây mang theo một tia buồn bã khó hiểu. Hắn cười to, tiếng cười vang vọng khắp không gian tan hoang. 

"Được! Được lắm! Lục Lệ hắn cũng ở đây, vậy mà Uyên Nhi tỷ tỷ chỉ thích huynh, chỉ bên huynh... Kiếp trước hai người cũng hạnh phúc nhưng thật khổ, kiếp này cũng vậy... Chỉ một kiếp nữa thôi, ta cho hai người bên nhau... Hãy thật hạnh phúc nhé."

Uyên nghe thấy những lời đó, gương mặt cô bé bỗng đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh. Cô bé khẽ siết chặt tay Quang hơn, một nụ cười ngại ngùng nhưng mãn nguyện nở trên môi. Dù không hiểu hết ý nghĩa của "kiếp trước, kiếp này", nhưng sự ấm áp từ Lục Hận và lời chúc phúc của hắn khiến cô bé cảm thấy được yêu thương và bảo vệ.

Lục Hận không nói thêm lời nào. Hắn dùng chút khí huyết cuối cùng còn lại trong bàn tay, khẽ phất. Ngay lập tức, không gian trước mặt Quang và Uyên lại bị xé toạc. Nhưng lần này, không phải là những lỗ hổng kinh hoàng. Đó là một vết nứt không gian ổn định, một cánh cửa ánh sáng rực rỡ, dẫn lối đến một nơi xa xăm, đầy bí ẩn.

"Đi đi. Cánh cửa này sẽ đưa hai người đến Vĩnh Hải Thần Châu. Bắt đầu một cuộc sống mới bên thế giới khác. Một cuộc sống... mà cả hai xứng đáng."

Không chút chần chừ, Quang ôm chặt Uyên, bước qua cánh cửa ánh sáng. Vết nứt không gian khép lại phía sau họ, mang theo những bí mật và số phận của một thế giới vừa bị hủy diệt, cùng với Lục Hận và hàng tỷ Thi Khôi của hắn. Thế giới cũ đã hoàn toàn chìm vào bóng tối và sự tan rã, để lại phía sau một dấu chấm hết bi tráng.

Và một cánh cửa mới đã mở ra. Một hành trình mới, đầy hứa hẹn, đang chờ đợi Quang và Uyên tại Vĩnh Hải Thần Châu...

Lúc này, từ một góc tối được bóng đêm che khuất hoàn toàn, một người đàn ông bí ẩn từ từ bước ra. Hắn ta khoanh tay trước ngực, dáng người cao lớn nhưng bị màn đêm bao trùm, chỉ thấp thoáng thấy đôi mắt ánh lên những tia sáng ranh mãnh, tựa như kẻ đang nắm giữ mọi bí mật. Hắn ta khẽ mở miệng, giọng nói trầm khàn, mang theo chút mỉa mai:

"Ngươi sai rồi, Lục Hận. Ngươi thật sự rất mạnh, nhưng đầu óc có chút không được đó. Người truyền cho sư huynh không phải bản tôn mà là ta, Lục Lệ."

Lục Hận, vừa tiễn Quang và Uyên đi, nghe thấy giọng nói này thì đột nhiên khựng lại, cả thân hình đang dần trở về trạng thái bình thường cũng chấn động nhẹ. Hắn chậm rãi quay người, ánh mắt đỏ ngầu sắc lạnh xuyên qua màn đêm, găm chặt vào bóng hình đối diện. Trên khuôn mặt tái nhợt của hắn, một nụ cười khẩy, đầy vẻ coi thường hiện rõ, như thể đang nhìn một trò hề.

"Lục Lệ, ngươi cũng có ngày này à? Ta tưởng ngươi đã tính toán nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay rồi chứ?"

Lục Lệ chỉ cười mỉm, nhẹ nhàng lắc đầu, cử chỉ ung dung đến lạ. "Ngươi quả là không thông minh, bộ ngươi không nhận ra Uyên Nhi tỷ tỷ với sư huynh tình sâu nghĩa nặng như thế nào sao? Ta cũng có tới, cũng có trò chuyện, nhưng ta phát hiện ra ban đầu trên người tỷ ấy tử khí lan tràn..." Hắn ta dừng lại một chút, đôi mắt sắc lạnh liếc nhanh về phía khoảng không nơi Uyên và Quang vừa biến mất, rồi tiếp tục, giọng nói có phần trầm hơn.

"Ta cũng rất thắc mắc vì sao như vậy. Lúc đó ta ở bên tỷ ấy với thân phận là một thằng nhóc trong trại trẻ mồ côi. Ta luôn giúp tỷ ấy thoát chết, nhưng tử khí cứ bám lấy không buông. Tỷ ấy đi tới đâu cũng gặp nguy hiểm chết người."

Lục Hận bỗng dưng sôi máu, người hắn toả ra tầng tầng lớp lớp hận khí, oán khí bao quanh, dữ dội đến mức khiến không gian xung quanh hắn trở nên lạnh lẽo, đáng sợ như một cơn bão tố đang hình thành. Đôi tay hắn siết chặt, gân xanh nổi lên.

"Ngươi nói gì? Là thế giới này ruồng bỏ tỷ ấy?!" Giọng hắn gằn lên, đầy phẫn nộ và đau đớn.

Lục Lệ cúi gục đầu xuống, giọng nói mang theo một chút chua xót, như đang kể về một điều đã ám ảnh hắn bôn ba khắp các thế giới.

"Đúng, cũng không đúng. Đúng là thế giới này ruồng bỏ tỷ ấy, nhưng không chỉ thế giới này, mà là tất cả thế giới. Ta đã tìm hiểu xong cả rồi. Trong thế giới không có chút linh khí này, một người chỉ còn một hồn ba phách thì sẽ luôn gặp nguy hiểm đến tính mạng."

Lục Hận đột nhiên cứng người, toàn thân bất động. Ánh mắt đỏ ngầu của hắn mở to đầy kinh ngạc và tức giận, dường như vừa nghe thấy một sự thật không thể chấp nhận được, một nỗi oan khuất thấu trời.

"Một hồn ba phách? Tại sao lại như vậy?"

Lục Lệ chỉ lắc đầu tự giễu, một nụ cười khổ hiện lên trên môi hắn, tựa như đang cười chính mình vì những nỗ lực vô ích. "Ngươi thì biết gì chứ? Ta qua thế giới này, chỉ vì an toàn tính mạng của tỷ ấy mà đã hao tổn không biết bao công sức và trận pháp đấy..."

Chưa nói xong, Lục Hận bỗng nhiên lao tới, túm lấy cổ của Lục Lệ nâng lên. Lục Hận, với thân hình cao lớn hơn nhiều, hắn nhấc bổng Lục Lệ lên một cách dễ dàng, như nhấc một món đồ chơi. Ánh mắt hắn rực lửa giận dữ, gằn từng tiếng: "Ngươi còn dám nói ngươi bảo vệ Uyên Nhi tỷ tỷ, vậy tại sao tỷ ấy lại chết?"

Lục Lệ vẫn cười mỉm, ánh mắt bình thản nhìn Lục Hận như nhìn một kẻ ngốc. Hắn lắc đầu nhẹ nhàng, như đang trách móc sự kém cỏi của đối phương. 

"Ngươi không biết suy nghĩ sao? Ta đã giăng bao nhiêu trận pháp xung quanh thành phố này, nhưng thiên ý khó tránh, tỷ ấy phải chết. Nhưng năng lực ta không đủ để giúp tỷ ấy qua Cửu Châu, nhưng ngươi thì có thể. Ta hết linh lực rồi, ở đây quá lâu bản thân ta cũng tự nhiên yếu đi nhiều, không thể tự thân triệu hồi ngươi nên mới nghĩ ra kế đó gọi ngươi tới đây."

Lúc này, Lục Hận mới từ từ buông Lục Lệ xuống. Hắn thở dài một hơi, vẻ mặt phức tạp, giọng nói hạ thấp, mang theo chút hối lỗi. "Vậy hả? Là ta trách nhầm ngươi rồi... Còn về chuyện hồi sinh Uyên Nhi tỷ tỷ thì sao?"

Lục Lệ ngước nhìn lên trời, ánh mắt vô cùng bi ai, như đang nhìn thấy một vận mệnh nghiệt ngã đang đeo bám. Hắn khẽ nói. "Ta đã điều tra qua rồi, thế giới này cho ta biết tại sao không hồi sinh được tỷ ấy. Khi nãy ngươi cũng dùng thuật hồi sinh dung hồn rồi đó. Nhận ra chưa? Nó hoàn toàn hiệu nghiệm bởi vì thân xác là bể chứa của linh hồn, chỉ cần tương hợp là hồi sinh được. Mà tỷ ấy không thể hồi sinh chỉ có thể là một lý do, linh hồn tỷ ấy chỉ còn 1 hồn 3 phách, 2 hồn 6 phách còn lại tách ra làm đôi, xuyên vào hai thế giới khác nhau, một ở đây, một ở bên bản tôn. Nhưng khó nhằn ở đây là ở Cửu Châu rất khác, muốn hồi sinh phải cần đủ tiên khí, mà tiên lộ bị chặt đứt, tiên giới không cổng mới là điều khó khăn."

Lục Hận buồn bã thất vọng như vừa nghe thấy điều gì không thể tin được vậy, hắn trầm ngâm một lúc, ánh mắt xa xăm như đang suy tính điều gì đó. Cuối cùng, hắn khẽ thở dài, phá vỡ sự im lặng. "Rồi sẽ có cách thôi, đợi bản tôn về rồi tính tiếp. Trước khi đi, bản tôn cùng Hiệp tôn giả đã bàn về một kế hoạch, có lẽ sắp đến rồi. Kế hoạch đó nếu thành công thì sẽ mở ra cánh cửa đến tiên giới, nhưng bây giờ thì chưa phải lúc. Ngươi cần về tĩnh dưỡng, mau nâng cao bản thân, tu vi lên cao thì sẽ có khả năng thành công lớn hơn."

Lục Lệ khẽ gục đầu, chấp nhận lời Lục Hận. Rồi cả hai cùng bay lên, thân ảnh như hòa vào bóng đêm tăm tối của thế giới đang hấp hối. Lục Hận không nói thêm lời nào, chỉ một kiếm chém ra một vết nứt không gian khổng lồ, sâu hun hút, như một cánh cửa dẫn đến hư vô. Cả hai chuẩn bị bước vào thì bỗng Lục Lệ khựng lại, đôi mắt hắn nhìn xuống thế giới đổ nát bên dưới, một tia sáng phức tạp lóe lên.

"Thiên Đạo dù sao cũng là pháp tắc của một thế giới, của một đại lục, chống đỡ cả đại lục đó khỏi thế lực bên ngoài. Khi xưa Uyên Nhi tỷ tỷ luôn dặn hãy làm việc tốt. Mặc kệ bọn chúng gọi chúng ta là Đại Ma Đầu, ta đều sẽ nghe theo tỷ ấy, làm người tốt." Lục Lệ phất tay một cái. Ngay lập tức, hàng vạn tia sáng lấp lánh như những hạt mưa thiên thạch rơi xuống từ hư không, tựa như ban phát cho thế giới tăm tối không còn mặt trời này một con đường sống, một tia hy vọng mong manh. Rồi hắn nói tiếp, giọng nói vang vọng trong không gian hoang tàn. 

"Thiên Đạo sụp đổ, cả thế giới đã rơi vào mạt thế. Vì vậy bọn ta đã từ bi ban phát cho các ngươi năng lực sinh tồn, còn sống chết của các ngươi là do các ngươi định, không do trời định."

Nói xong, hai người hắn liền bước vào vết nứt không gian rồi biến mất, không để lại chút dấu vết nào. Để lại phía sau một thế giới hoang tàn đổ nát, chìm trong bóng đêm vĩnh cửu và những hy vọng nhỏ nhoi về một tương lai bất định.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận