Đường Về Có Em
Lục Trầm Uyên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn Tập

Chương 6: Chung Bước Cùng Em

0 Bình luận - Độ dài: 3,282 từ - Cập nhật:

Kể từ ngày cái "giao kèo" nửa vời được thiết lập, cuộc sống của Quang bỗng có thêm một nhịp điệu mới, một thứ mà trước đây cậu chưa từng biết đến, một thứ xa lạ đến lạ lùng. Sự đều đặn. 

Trước đây, mỗi ngày của cậu là một cuộc chiến không định trước, một sự hỗn loạn không lối thoát. Nhưng giờ đây, có một kim chỉ nam vô hình dẫn lối. 

Mỗi buổi sáng, ngay cả trước khi lũ trẻ trong ổ chuột thức giấc hoàn toàn, tiếng thở đều đều của chúng vẫn còn lấp đầy không gian tĩnh mịch, Quang đã lẳng lặng rời khỏi căn nhà tồi tàn của mình. 

Chiếc bóng nhỏ bé của cậu lướt đi trong màn sương sớm, hòa lẫn với mùi ẩm mốc và khói bếp của khu ổ chuột. Cậu không còn lao đầu vào bãi rác hay những con hẻm xa xôi ngay lập tức như một thói quen ăn sâu vào máu thịt. 

Thay vào đó, bước chân cậu hướng về con đường lớn, nơi có cánh cổng trường học của Uyên, nơi hai thế giới giao nhau. Cậu xuất hiện ở đó, luôn giữ một khoảng cách nhất định, ẩn mình trong những góc khuất, những bóng cây rậm rạp, như một cái bóng vô hình, một người bảo vệ thầm lặng.

Quang vẫn cục cằn, thô lỗ với lũ trẻ như thường lệ, đó là cái vỏ bọc không thể thiếu của cậu. "Dậy đi lũ ăn hại! Sáng rồi mà còn nằm ườn ra đó à?" hay "Đồ chó má, ăn xong rồi thì biết mà dọn dẹp đi chứ! Để tao hầu hạ tụi mày chắc?" Những lời lẽ đó đã ăn sâu vào máu thịt cậu, là vỏ bọc bảo vệ cậu khỏi thế giới này, và cũng là cách để cậu thể hiện sự quan tâm của mình, một cách méo mó và khó hiểu mà chỉ lũ trẻ mới hiểu được. 

Lũ trẻ không để tâm, chúng đã quá quen với những câu chửi rủa đó. Chúng biết, đằng sau những lời lẽ ấy là một trái tim không xấu, là một người anh sẽ luôn che chở cho chúng, sẽ luôn mang về miếng ăn cho chúng. 

Nhưng sâu thẳm trong tâm trí Quang, những suy nghĩ về Uyên cứ luẩn quẩn. Cậu tự hỏi không biết cô bé có ăn sáng tử tế không, chiếc bánh bao có đủ no cho cô bé không, có bị bọn bắt nạt làm phiền trên đường đi học không. Những suy nghĩ đó khiến cậu bứt rứt, không yên, một cảm giác lạ lùng mà cậu chưa từng trải qua.

Uyên, mặt khác cô bé đã quen với sự hiện diện của Quang. Cô bé không còn giật mình hay sợ hãi khi thấy cậu xuất hiện ở những góc phố quen thuộc. Thay vào đó, trong ánh mắt cô bé có một sự chấp nhận, thậm chí là một tia ấm áp, một niềm tin vô điều kiện. 

Cô bé biết Quang sẽ ở đó, dù chỉ là một cái bóng thầm lặng nhưng là một cái bóng đáng tin cậy, một điểm tựa an toàn giữa cuộc đời đầy biến động. Sự hiện diện của cậu, dù thầm lặng, đã mang lại cho cô bé một cảm giác an toàn mà trước đây cô bé chưa từng có, một cảm giác bình yên đến lạ thường.

Từ ngày có "vệ sĩ" Quang, những lời chửi rủa ở trường vẫn còn, vẫn cay nghiệt như dao cứa, nhưng không còn kèm theo những cái đẩy, những cú xô xát hay những vết thương thể xác nữa.

"Con mồ côi kia! Mày với thằng chó hoang đó lại đi cùng nhau à? Đúng là đồ dơ bẩn, làm ô uế cả cái trường này!" Một đứa con gái tóc nhuộm đỏ lè, mặt đầy son phấn, gào lên the thé khi Uyên bước vào cổng trường, giọng điệu đầy vẻ khinh miệt và ghen tỵ. "Đúng là đồ đồng loại! Một con chó hoang bẩn thỉu từ khu ổ chuột và một kẻ huấn luyện chó đĩ điếm, xứng đôi vừa lứa!" Tiếng cười cợt của đám bạn nó vang lên, chói tai và nhức nhối.

Uyên khẽ cúi đầu, đôi vai hơi rụt lại, cảm giác tủi thân dâng lên nhưng cô bé không còn run rẩy hay khóc lóc như trước. Cô bé liếc nhanh về phía gốc cây nơi Quang thường đứng, một ánh nhìn lướt qua đầy hy vọng. Cậu vẫn ở đó, ẩn mình trong bóng tối của tán cây, ánh mắt sắc lẹm như dao, nhìn chằm chằm vào đám con gái kia, đôi mắt đầy sát khí. 

Chỉ cần một cái nhìn của Quang, một cái nhìn lạnh lẽo như băng, những kẻ đó liền ngậm miệng, tiếng cười cợt tắt lịm, và lùi lại vài bước, vẻ mặt chúng biến sắc vì sợ hãi. Chúng không dám động vào Uyên. Cái tiếng tăm của Quang, một thằng nhóc bụi đời sẵn sàng dùng nắm đấm để giải quyết mọi chuyện, đã lan truyền khắp nơi.

Vụ cậu đánh lũ giang hồ bảo kê ở chợ đã trở thành một truyền thuyết trong trường, khiến ngay cả những đứa học sinh ngổ ngáo nhất, những kẻ có tiền có quyền cũng phải khiếp vía, không dám dây dưa. 

Chúng có thể nói xấu, có thể bôi nhọ, có thể dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để xúc phạm Uyên, nhưng không ai dám đặt một ngón tay vào cô bé. Sự hiện diện của Quang đã trở thành một tấm khiên vô hình, bảo vệ Uyên khỏi những tổn thương vật lý, dù cậu không hề lộ diện.

Mỗi sáng, khi Quang đã đưa Uyên đến gần cổng trường, chờ cô bé yên vị và đám bắt nạt không còn bén mảng, cô bé lại lấy ra một chiếc bánh bao. Không phải lúc nào cũng là chiếc bánh bao nóng hổi như lần đầu tiên, đôi khi là bánh mì, đôi khi là một mẩu bánh ngọt nhỏ hay một củ khoai lang luộc. Nhưng đó luôn là phần ăn sáng quý giá nhất của cô bé, là thứ duy nhất cô bé có để sẻ chia. Cô bé luôn cẩn thận bẻ đôi nó, đưa nửa cho Quang, ánh mắt đầy vẻ mong chờ và tin tưởng.

"Cậu ăn đi" Uyên nói, giọng nhỏ nhẹ, ấm áp, đôi mắt trong veo nhìn cậu đầy vẻ mong chờ. "Hôm nay là bánh bao nhân thịt." Giọng cô bé pha chút tự hào, như thể đây là một món quà đặc biệt.

Quang cầm lấy nửa chiếc bánh, vẫn giữ cái vẻ mặt lạnh lùng và cái gật đầu cụt lủn quen thuộc. "Ừ." Cậu không nói nhiều. Nhưng ánh mắt cậu lại không rời khỏi Uyên. Cậu nhìn cách cô bé cắn miếng bánh còn lại, nhìn đôi môi nhỏ xinh khẽ mấp máy, nhìn cái cách cô bé trân trọng miếng bánh của mình.

Cậu không nói rằng cậu đói cồn cào, không nói rằng nửa chiếc bánh bao đó quý giá với cậu đến mức nào, quý giá hơn bất cứ bữa ăn nào cậu từng có. Nhưng Uyên hiểu. Cô bé cảm nhận được sự khao khát trong ánh mắt cậu, cảm nhận được sự chấp nhận thầm lặng đó.

Và rồi, những cuộc trò chuyện bắt đầu, ban đầu chỉ là những câu hỏi bâng quơ, những lời đáp cụt ngủn. Lúc đầu, Uyên chỉ nói nhỏ, e dè như sợ làm phiền hay khiến Quang khó chịu. Nhưng Quang, mặc dù vẫn cục cằn, lại lắng nghe một cách lạ thường. 

Cậu không ngắt lời, không chửi bới, không tỏ vẻ khó chịu. Cậu chỉ đứng đó, nhìn thẳng vào Uyên, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa sự chú ý, sự tò mò và một chút gì đó rất mới mẻ.

"Hôm qua cô giáo khen tôi làm bài tốt" Uyên kể, giọng đầy hào hứng, một sự hào hứng mà cô bé chưa từng dám thể hiện trước đây với bất cứ ai. "Cô còn bảo tôi cố gắng thì sẽ được học bổng vào cuối năm học."

"Thế thì cố mà học cho tử tế vào" Quang đáp, giọng vẫn thô ráp, cộc lốc như một lời ra lệnh. Nhưng khóe môi cậu khẽ cong lên một chút, một nụ cười hiếm hoi mà Uyên là người duy nhất nhìn thấy, một nụ cười gần như không tồn tại trên khuôn mặt Quang. "Đừng có ngu mà để phí cơ hội, đồ đần."

Uyên bật cười, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông gió. "Cậu đúng là... chẳng bao giờ nói được câu nào tử tế." Cô bé nói nhưng không có chút giận dỗi nào, chỉ có sự thân thiết, sự chấp nhận tính cách đặc biệt của cậu. "Nhưng tôi biết cậu có ý tốt. Cảm ơn cậu."

Đó là cách họ trò chuyện, một cách nói chuyện kỳ lạ nhưng lại vô cùng hiệu quả đối với hai con người cô độc này. 

Quang luôn dùng lời lẽ cộc cằn, thô tục, như thể đó là cách duy nhất để cậu giao tiếp. Nhưng Uyên lại có thể cảm nhận được sự quan tâm ẩn sâu bên trong từng câu nói, từng cử chỉ nhỏ nhặt. 

Cô bé, từ một người ít nói, khép kín, sống trong thế giới riêng của mình, dần trở nên hoạt bát hơn khi ở bên Quang. Cô bé có thể chia sẻ mọi điều mà không sợ bị chế giễu, không sợ bị bắt nạt. 

Cô bé kể cho cậu nghe về những gì xảy ra ở trường, về những môn học yêu thích, về ước mơ được vẽ tranh của mình, về những cuốn sách mà cô bé được đọc ở thư viện trại trẻ, về những câu chuyện cổ tích đầy phép thuật. Cô bé nói về những bạn nhỏ trong trại, về những câu chuyện ngây thơ của chúng, về những giấc mơ giản dị mà chúng ấp ủ, những giấc mơ về một cuộc sống bình thường.

Quang lắng nghe. Cậu chưa bao giờ được nghe những câu chuyện như vậy. Thế giới của cậu chỉ có đói, có bẩn thỉu, có bạo lực, có sự tranh giành sinh tồn. Những câu chuyện của Uyên, tuy có những nỗi buồn, có những mảng tối của số phận nhưng lại mang một màu sắc khác, một màu sắc của hy vọng và sự ngây thơ mà cậu đã đánh mất từ lâu, từ khi cậu còn là một đứa trẻ. Nó như một làn gió mát lành thổi qua tâm hồn cằn cỗi của cậu.

"Mấy đứa ở trường cứ nói tôi là đứa mồ côi xấu xí" Uyên khẽ nói, giọng chùng xuống, ánh mắt nhìn xa xăm, vẻ mặt thoáng buồn. "Họ bảo tôi không nên sống, rằng tôi chỉ là gánh nặng cho xã hội."

Quang nhíu mày, nắm chặt tay, gân xanh nổi lên. Một cơn giận dữ trỗi dậy trong lòng cậu. "Kệ mẹ tụi nó. Tụi nó là đồ ngu còn mày.. mày đẹp, còn đẹp hơn cả lũ chó má đó gộp lại, mày có giá trị của mày, đồ đần." Lời nói của cậu vẫn thô tục nhưng đó là cách cậu an ủi, cách cậu bảo vệ, cách cậu thể hiện sự tức giận thay cho cô bé. Cậu muốn đấm vào mặt những kẻ đã nói ra những lời đó.

Uyên ngẩng đầu lên, nhìn Quang. Đôi mắt cô bé long lanh, một giọt nước mắt lăn dài trên má. "Thật không?" Giọng cô bé run rẩy, đầy vẻ yếu ớt nhưng ánh mắt lại chứa đựng một niềm hy vọng mong manh.

"Thật chớ cái đéo gì mà không thật, tao từ trước đến nay là người thẳng thắn có gì nói nấy!" Quang gằn giọng, khuôn mặt hơi đỏ lên vì ngượng, nhưng vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng, bất cần. "Tao nói là thật thì là thật, mày mà còn hỏi nữa là tao đấm mày đó!".Cậu giơ nắm đấm lên nhìn thẳng về phía Uyên nhưng không giống thường ngày, nắm đấm của cậu bây giờ tuy chặt lại không chặt cứ thế run run.

Cô bé bật cười, một nụ cười hồn nhiên, trong sáng. Như thể lời nói của Quang đã xua đi tất cả những đám mây u ám trong lòng cô bé thay thế bằng ánh nắng. Đó là nụ cười mà Quang chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thấy, một nụ cười chân thật đến lạ. Và nó khiến trái tim cậu, dù chai sạn đến mấy, dù đã đóng băng bao lâu, cũng khẽ rung động, một cảm giác ấm áp lan tỏa.

Đổi lại, Quang cũng bắt đầu kể cho Uyên nghe về cuộc sống của cậu, một cuộc sống mà cậu chưa từng kể cho bất cứ ai, một cuộc sống mà cậu luôn che giấu. 

Cậu kể về khu ổ chuột, về những đứa trẻ nheo nhóc, về những lần phải bới rác kiếm ăn dưới cái nắng gay gắt hay trong đêm tối lạnh lẽo, về những trận đánh nhau để giành giật miếng cơm, để bảo vệ địa bàn. 

Cậu kể về thằng Bi, thằng Long, thằng Tuấn, về cách chúng nương tựa vào nhau để sống sót qua từng ngày. Cậu kể về cái lạnh cắt da, về những cơn đói cồn cào, về nỗi sợ hãi khi bệnh tật ập đến mà không có tiền chữa trị, về sự vô vọng của một tương lai mờ mịt.

Uyên lắng nghe một cách chăm chú, từng lời từng chữ của Quang đều được cô bé khắc ghi. Cô bé không ngắt lời, không phán xét, không tỏ vẻ kinh tởm hay sợ hãi.

Đôi mắt cô bé ánh lên sự đồng cảm sâu sắc, đôi khi là nỗi buồn sâu sắc nhưng không có sự thương hại. Cô bé hiểu. Cô bé đã từng nếm trải cảm giác bị bỏ rơi, cảm giác cô độc, cảm giác phải vật lộn để tồn tại. Cô bé biết cuộc sống của Quang khắc nghiệt đến nhường nào, một cuộc sống mà người bình thường không thể hình dung nổi.

"Khó khăn lắm đúng không?" Uyên hỏi, giọng nhỏ nhẹ như sợ làm vỡ tan không khí tĩnh lặng, sợ chạm vào nỗi đau của cậu.

"Khó khăn cái đéo gì" Quang đáp, giọng vẫn cố tỏ ra bất cần, bất khuất. "Quen rồi. Sống mãi thì quen thôi." Nhưng ánh mắt cậu lại ánh lên vẻ mệt mỏi, một sự mệt mỏi đã tích tụ từ rất lâu, từ nhiều năm tháng.

"Cậu giỏi lắm" Uyên nói, nhìn thẳng vào mắt Quang, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ chân thành. "Cậu đã chăm sóc cho các em. Tôi thấy cậu thật sự rất tốt bụng."

Quang giật mình. "Tốt bụng cái đéo gì. Mày nói linh tinh cái gì đó? Tao mà tốt bụng á?" Cậu chưa bao giờ được ai gọi là tốt bụng. Cậu luôn là "thằng bụi đời", "thằng côn đồ", "thằng vô lại", là cái gai trong mắt xã hội. Lời nói của Uyên khiến cậu bối rối, không biết phải phản ứng thế nào.

"Cậu tốt bụng thật mà" Uyên khẽ cười, một nụ cười dịu dàng. "Tuy cậu nói những lời không hay nhưng tôi biết cậu đã thật sự rất quan tâm đến các em và cả... cả tôi nữa. Cậu đã cứu tôi rất nhiều lần."

Lời nói của Uyên khiến Quang đứng hình. Cô bé nhìn thấu cậu, nhìn thấu cái vỏ bọc thô ráp mà cậu đã dày công xây dựng suốt bao năm qua. Cô bé không hề sợ hãi hay xa lánh cậu, mà lại thấy được phần con người, phần bản chất ẩn sâu bên trong.

Điều đó khiến cậu bối rối nhưng cũng có một chút gì đó nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng vô hình vừa được trút bỏ. Cậu không cần phải giả vờ mạnh mẽ, giả vờ vô cảm trước mặt cô bé.

Họ cứ thế, mỗi sáng, trên con đường đến trường của Uyên, họ lại trò chuyện. Những cuộc trò chuyện đó dần trở thành một phần không thể thiếu trong ngày của cả hai, là thứ họ mong chờ nhất. 

Uyên tìm thấy ở Quang một người lắng nghe không phán xét, một người bạn đầu tiên trong đời, một người bạn có thể hiểu và chấp nhận cô bé. Cô bé có thể chia sẻ mọi điều mà không sợ bị chế giễu, không sợ bị bắt nạt, không sợ bị tổn thương.

Còn Quang, ngược lại, cậu tìm thấy ở Uyên một tia sáng trong cuộc đời tăm tối của mình, một mục đích sống mới. Cậu dần hiểu hơn về thế giới bên ngoài, về những điều mà cậu chưa từng biết đến và về những cảm xúc mà cậu chưa từng nghĩ mình sẽ có.

Cậu bắt đầu chú ý đến những điều nhỏ nhặt hơn, những điều mà trước đây cậu chưa bao giờ để tâm. Cậu nhớ Uyên thích bánh bao nhân thịt, nhớ cô bé thích đọc sách về thiên văn, về những vì sao và vũ trụ rộng lớn.

Cậu thậm chí còn thử nhặt những vỏ lon nước ngọt có hình mặt trăng hay ngôi sao khi đi lượm ve chai, dù chẳng để làm gì, chỉ để rồi lại quẳng chúng đi vì thấy mình thật ngu ngốc khi làm những việc vô bổ như vậy. Nhưng những hành động nhỏ nhặt đó cho thấy Uyên đã len lỏi vào cuộc sống của cậu, một cách chậm rãi nhưng chắc chắn, như một sợi tơ mong manh nhưng lại vô cùng bền chặt.

Thế giới bên ngoài vẫn coi thường họ. Những lời nói xấu về "con chó hoang bẩn thỉu" và "kẻ huấn luyện chó đĩ điếm" vẫn lan truyền trong trường, trong khu dân cư, tạo thành một làn sóng thị phi không ngừng. Nhưng chúng không thể chạm tới Uyên một cách vật lý nữa. 

Danh tiếng đáng sợ của Quang đã trở thành một lá chắn vô hình, một lời cảnh báo cho bất cứ ai có ý định làm hại cô bé. Không ai dám đến gần cô bé, không ai dám động vào cô bé, vì họ biết, phía sau cô bé là một thằng nhóc bụi đời sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ thứ mình quan tâm, sẵn sàng dùng bạo lực để bảo vệ điều quý giá nhất của mình.

Quang có thể không biết cách nói những lời hoa mỹ, không thể mang đến cho Uyên một cuộc sống sung túc hay một tương lai tươi sáng. Nhưng cậu đã mang đến cho cô bé sự an toàn, sự lắng nghe và một thứ tình bạn độc đáo, được xây dựng trên sự thấu hiểu và sự sẻ chia từ nửa chiếc bánh bao, một giao kèo bất ngờ nhưng đầy ý nghĩa.

Những bước chân song hành của họ trên con đường đến trường mỗi sáng không chỉ là sự di chuyển vật lý. Đó là sự giao thoa của hai thế giới, của hai tâm hồn cô độc đang tìm thấy nhau, từng chút một, chậm rãi và sâu sắc. Họ đang cùng nhau viết nên một câu chuyện của riêng mình, một câu chuyện về tình bạn đặc biệt giữa những mảnh đời khác biệt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận