Đường Về Có Em
Lục Trầm Uyên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn Tập

Chương 22: Người Tôi Yêu Ơi, Tôi Lo Lắm

0 Bình luận - Độ dài: 3,350 từ - Cập nhật:

Những ngày tháng trôi qua, căn nhà của bà Mai luôn tràn ngập tiếng cười nói và sự ấm áp. Quang, từ một kẻ lang thang chỉ quen với bóng tối và bạo lực, giờ đây đã thực sự hòa nhập vào cuộc sống mới, vào nếp sinh hoạt của một gia đình đúng nghĩa.

Cậu vẫn ở nhà bà Mai, giúp đỡ bà những việc lặt vặt như sắp xếp lại vườn cây cảnh, dọn dẹp nhà cửa, hay đôi khi là sửa chữa lặt vặt mấy món đồ cũ kỹ. Cuộc sống của cậu ổn định trong biệt thự vườn, được bao bọc bởi sự quan tâm của bà Mai, sự hồn nhiên của Ngọc và tình cảm sâu sắc từ Uyên.

Buổi tối, ánh đèn vàng vọt từ lớp học tình thương hắt ra, soi rõ những trang sách, những nét chữ nguệch ngoạc nhưng đầy cố gắng của Quang. Cậu không chỉ học đọc, học viết mà còn say mê tìm hiểu những kiến thức mới mẻ về cuộc sống, về xã hội. Thầy An, với sự tận tâm của mình, luôn dành lời khen cho sự tiến bộ vượt bậc của Quang.

"Cháu Quang thật sự có tố chất, cháu học rất nhanh." Thầy An nói với Uyên một lần, khi Uyên đến đón Quang. "Nếu cháu được đi học sớm hơn, chắc chắn sẽ là một học trò xuất sắc."

Uyên mỉm cười tự hào, ánh mắt cô bé lấp lánh niềm vui. "Dạ, cậu ấy chịu khó lắm thầy."

Quang, dù vẫn còn chút vẻ mặt lạnh lùng bên ngoài, nhưng sâu thẳm bên trong, cậu cảm nhận được niềm vui khi được học, được hiểu biết. Cậu bắt đầu tự mình đọc những tờ báo cũ, nắm bắt tin tức thời sự. Thỉnh thoảng, cậu còn giảng giải lại cho Uyên những điều thú vị mình học được, hoặc giải thích cho Ngọc những câu hỏi ngô nghê về thế giới xung quanh.

"Cái này gọi là 'đất nước' đó Ngọc." Quang chỉ vào tấm bản đồ Uyên treo trên tường. "Mình đang ở Sài Gòn, là một thành phố lớn trong đất nước Việt Nam này."

Ngọc tròn xoe mắt lắng nghe, còn Uyên thì mỉm cười nhìn hai anh em. Không khí gia đình bình yên, ấm cúng ấy là điều mà Quang chưa từng nghĩ mình sẽ có được. Cậu cảm nhận được sự an toàn, sự yêu thương mà mọi người dành cho mình. 

Bà Mai cũng rất mực yêu thương và chăm sóc Quang, coi cậu như đứa cháu trong nhà, không hề có sự phân biệt đối xử. Cuộc sống này, dù giản dị, nhưng lại là tất cả những gì Quang hằng mong ước.

Tuy nhiên, sự bình yên ấy không kéo dài mãi. Sài Gòn vẫn là một thành phố rộng lớn với những con hẻm nhỏ phức tạp. 

Một buổi chiều, khi Quang đang trên đường từ lớp học tình thương về nhà, con đường cậu đi bộ mỗi ngày, băng qua vài con hẻm nhỏ quen thuộc – cậu bỗng cảm thấy một ánh mắt dõi theo. Lần này, đó là một nhóm ba bốn tên côn đồ vặt vãnh, trẻ tuổi, vẻ mặt hung hãn, đang lảng vảng gần khu chợ cũ. Chúng là những kẻ mà Quang từng đối phó khi bảo vệ khu chợ, nhưng có vẻ chưa bị đánh đủ đau để bỏ cuộc.

Quang giả vờ thản nhiên đi tiếp, nhưng cơ bắp trong người cậu đã căng cứng. Cậu liếc nhanh qua vai, và thấy chúng đang lầm bầm chỉ trỏ về phía cậu, ánh mắt đầy sự khiêu khích và thù hằn. 

Chúng chưa làm gì, chỉ đơn thuần là sự hiện diện và thái độ, nhưng điều đó đủ để gieo một hạt mầm bất an trong lòng Quang. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng cậu. 

Chúng lại mò đến khu này sao? Nỗi sợ hãi quen thuộc lại trỗi dậy trong Quang, nhưng lần này nó không còn là nỗi sợ cho bản thân. Nó là nỗi lo lắng tột độ cho sự an toàn của Uyên, Ngọc, và bà Mai. Cậu đã thề sẽ bảo vệ họ bằng mọi giá. Giờ đây, khi sự bình yên chưa kịp bén rễ sâu, những tên côn đồ vặt vãnh lại xuất hiện, như những con ruồi bám riết không rời.

Quang tăng tốc bước đi, cố gắng giữ vẻ bình thản nhất có thể. Cậu không muốn chúng biết rằng cậu đã nhận ra chúng. Về đến nhà, cậu đóng sập cổng biệt thự, khóa trái cẩn thận, rồi quay sang nhìn Uyên và Ngọc đang ngồi chơi trong phòng khách rộng lớn. Trái tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực.

"Cậu làm sao vậy, Quang? Sao mặt cậu xanh mét thế?" Uyên hỏi ngay, ánh mắt lo lắng nhìn cậu. Cô bé tinh ý nhận ra ngay sự thay đổi trên khuôn mặt Quang, vốn đã quen với những nét trầm tĩnh gần đây.

Quang hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. "Tao... tao vừa thấy mấy tên côn đồ." Cậu nói nhỏ đủ để chỉ Uyên nghe thấy, không muốn Ngọc đang chơi đồ chơi gần đó nghe được. "Mấy tên hôm trước ở khu chợ."

Khuôn mặt Uyên lập tức biến sắc. "Chúng lại đến sao? Chúng muốn gì?" Giọng Uyên run rẩy, nhưng cô bé cố gắng giữ bình tĩnh, nắm lấy tay Quang. "Chúng có... chúng có làm gì cậu không?"

"Không. Hôm nay chúng chỉ đứng nhìn. Nhưng tao không muốn chúng lảng vảng gần đây. Không an toàn. Tao không muốn tụi nó lại làm phiền khu chợ, hay tệ hơn là tìm đến đây."

"Vậy... cậu định làm gì?" Uyên hỏi, giọng cô bé đầy lo lắng. "Cậu định ra ngoài tìm chúng sao?"

Quang im lặng, ánh mắt xa xăm nhìn ra cửa sổ, nơi những ánh đèn đường bắt đầu thắp sáng cả khu vườn. "Tao không biết. Tao chỉ biết tao không thể ngồi yên nhìn tụi nó đe dọa. Tao đã hứa sẽ bảo vệ khu chợ, bảo vệ tụi mày. Lần trước tao đã dùng nắm đấm để dẹp yên. Lần này... tao không muốn lặp lại."

"Nhưng nếu không như vậy thì sao?" Uyên hỏi, giọng cô bé nhỏ dần, như sợ làm vỡ tan bầu không khí căng thẳng. "Nếu chúng cứ tiếp tục quấy phá thì sao? Chúng có thể làm hại những người ở chợ, hoặc... hoặc đến tận đây. Cậu không thể cứ mãi né tránh được."

"Tao biết chứ!" Quang gằn giọng, giọng cậu lộ rõ sự bực dọc và bất lực. 

"Tao biết tao không thể né tránh. Nhưng tao cũng không muốn... không muốn trở lại làm cái thằng chỉ biết dùng bạo lực để giải quyết mọi chuyện. Mày không hiểu đâu, Uyên. Cái cảm giác đó... cái cảm giác phải dựa vào nắm đấm để sống, để tồn tại... Nó kinh khủng lắm. Nó biến con người ta thành quỷ. Tao đã cố gắng thoát ra khỏi cái vũng lầy đó. Tao đã có cuộc sống này, có tụi mày, có bà Mai. Tao không muốn vì mấy thằng tép riu đó mà lại tự hủy hoại bản thân."

Uyên siết chặt tay Quang, đôi mắt cô bé rưng rưng nhưng vẫn kiên định nhìn cậu. 

"Tôi hiểu mà Quang. Tôi hiểu cậu đang sợ gì. Cậu sợ lại phải trở thành con người cũ, đúng không? Cậu sợ bị cái thế giới đó kéo lại. Nhưng đó không phải là lỗi của cậu. Đó là những gì cậu đã phải làm để sống sót. Bây giờ cậu đã khác rồi. Cậu đã thay đổi rất nhiều."

"Thay đổi?" Quang cười nhạt, một nụ cười đầy chua chát. "Thay đổi cái gì chứ? Nếu không có nắm đấm, tao lấy gì để bảo vệ tụi mày đây? Lấy mấy con chữ tao vừa học được sao? Hay lấy mấy phép toán thầy An dạy?" 

Cậu nói, giọng đầy sự tuyệt vọng. "Mày không biết đâu, cái cảm giác bất lực đó... cái cảm giác đứng nhìn những kẻ xấu lộng hành mà không làm gì được, vì mình đã chọn con đường lương thiện. Nó còn đáng sợ hơn cả việc phải đánh nhau đổ máu. Bởi vì lúc đó, tao sẽ không thể bảo vệ được bất cứ ai. Không thể bảo vệ được mày, không thể bảo vệ Ngọc, không thể bảo vệ bà Mai. Đó mới là cái mà tao sợ nhất."

Nỗi sợ hãi của Quang lúc này không còn là nỗi sợ về sự mất mát chung chung, hay về việc bản thân sẽ trở nên xấu xa. Nó là một nỗi sợ cụ thể hơn, nỗi sợ không đủ mạnh để bảo vệ những người mình yêu thương bằng cách lương thiện, và nỗi sợ phải quay lại con đường bạo lực để bảo vệ họ, từ đó đánh mất bản chất tốt đẹp mà cậu đang cố gắng xây dựng. 

Cậu sợ mình sẽ lại trở thành kẻ chỉ biết dùng nắm đấm, không phải vì bản năng, mà vì bị dồn vào đường cùng để bảo vệ "ánh sáng" của mình. Cậu sợ rằng, chỉ có bạo lực mới đủ sức chống lại bạo lực, và điều đó sẽ hủy hoại những gì cậu đang có.

Uyên không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Quang, đầu cô bé tựa vào vai cậu. Hơi ấm từ Uyên lan tỏa, xoa dịu phần nào sự giằng xé trong lòng Quang. 

Cậu khẽ đặt tay lên lưng cô bé, đôi mắt vẫn nhìn xa xăm, nhưng trong lòng đã bớt đi phần nào sự nặng trĩu. Cậu biết, mình không thể để cô bé lo lắng mãi. Cậu phải tìm ra một giải pháp.

"Cậu này..." Uyên khẽ lên tiếng sau một hồi im lặng, giọng cô bé nhỏ nhẹ nhưng đầy kiên định. 

"Tôi biết cậu muốn bảo vệ chúng tôi. Tôi biết cậu sẵn sàng làm mọi thứ. Nhưng đừng quên, cậu không đơn độc đâu. Chúng ta là gia đình. Và gia đình thì cùng nhau đối mặt mọi chuyện, cậu hiểu không? Cậu đã thay đổi nhiều lắm rồi. Tôi đã thấy cậu học hành chăm chỉ thế nào, thấy cậu giúp đỡ mọi người thế nào. Cậu không phải dùng nắm đấm nữa đâu. Tôi tin cậu sẽ tìm được cách khác."

"Cách gì chứ?" Quang hỏi, giọng cậu vẫn còn vương vấn sự mệt mỏi. "Mấy thằng đó đâu có chịu nói chuyện tử tế. Chúng nó chỉ biết gây rối thôi."

"Thì mình sẽ có cách khác. Một cách hợp pháp, một cách khôn ngoan hơn." Uyên nhẹ nhàng nói, buông Quang ra và nhìn thẳng vào mắt cậu. 

"Cậu có trí óc mà. Cậu thông minh hơn chúng nhiều. Thầy An cũng nói cậu học nhanh mà. Cậu có thể dùng cái đầu của mình để giải quyết, chứ không phải dùng nắm đấm nữa. Cậu có thể nhờ bà Mai, bà có nhiều mối quan hệ mà. Hoặc cậu có thể báo công an. Đó là con đường đúng đắn."

Quang im lặng, suy nghĩ về những lời Uyên nói. Bà Mai... đúng rồi, bà Mai có thể giúp. Công an... đó là điều mà cậu chưa từng nghĩ đến. Cuộc đời cậu trước đây chỉ biết né tránh pháp luật, chứ không bao giờ nghĩ đến việc nhờ cậy họ. Nhưng giờ đây, cậu đang trên con đường thay đổi.

"Mày nói đúng..." Quang khẽ thì thầm. "Tao sẽ tìm cách khác. Tao sẽ không làm cho mày phải lo lắng nữa."

Khi màn đêm dần buông xuống sâu hơn, và Ngọc đã ngủ say trong căn phòng ấm cúng của mình, tiếng điện thoại của bà Mai bất ngờ reo lên từ phòng khách. Bà Mai bước ra, trên tay cầm chiếc điện thoại bàn cũ kỹ, nét mặt có vẻ lạ lùng.

"Quang, cháu này... có người muốn nói chuyện với cháu." Bà Mai nói, giọng bà chứa chút tò mò. "Họ nói là ông Hưng. Ông Hưng nào ấy nhỉ? Bà không quen ai tên đó."

Quang và Uyên nhìn nhau. Ai có thể gọi cho Quang vào giờ này, qua điện thoại của bà Mai, và lại biết chuyện của cậu? Quang cầm lấy ống nghe, lòng đầy cảnh giác. Cậu quay sang Uyên, ra hiệu cho cô bé im lặng lắng nghe.

"Alo... ai vậy?" Quang hỏi, giọng cậu cảnh giác.

Đầu dây bên kia là một giọng nói trầm thấp, đầy quyền lực, nhưng lại rất ôn hòa và có vẻ đáng tin cậy. "Chào cậu, Quang. Tôi là ông Hưng. Tôi đã nghe nhiều về cậu, về việc cậu đã giúp đỡ khu chợ và về sự thay đổi của cậu. Tôi cũng biết cậu đang có chút rắc rối với mấy thành phần côn đồ lảng vảng gần đây."

Quang cau mày. "Sao ông biết?"

"À, đơn giản thôi." Ông Hưng cười khẽ, tiếng cười rất nhỏ, đủ để Quang cảm nhận được sự tự tin của đối phương. 

"Cái chợ đó, một phần đất thuộc dự án của tôi. Tôi cũng có vài người bạn ở đó, họ kể cho tôi nghe nhiều chuyện về cậu. Về việc cậu đã mạnh tay dẹp đám côn đồ lần trước, và về cách cậu đã thay đổi, nỗ lực để trở thành một người tốt hơn. Tôi đánh giá cao điều đó. Tôi cũng nhận được báo cáo về việc mấy tên nhóc quấy phá đó lại lảng vảng gần đây. Chúng là mấy con sâu làm rầu nồi canh, tôi vốn định cho người giải quyết, nhưng xem ra cậu lại nhạy bén hơn tôi tưởng."

"Ông muốn gì ở tôi?" Quang hỏi thẳng thắn, không vòng vo. Cậu không tin vào những lời nói sáo rỗng. Cậu liếc sang Uyên, cô bé vẫn lắng nghe với vẻ mặt căng thẳng.

"Tôi là một nhà đầu tư, và tôi đang tìm kiếm những người trẻ có năng lực và sự chính trực để phát triển một dự án cộng đồng lớn ở khu vực này, nhằm mang lại một môi trường sống tốt hơn, an toàn hơn cho mọi người. Đó là một dự án cải tạo khu dân cư cũ, xây dựng thêm các tiện ích công cộng, và thiết lập một hệ thống an ninh hiệu quả hơn." 

Ông Hưng giải thích, giọng điệu rất rõ ràng, không hề có vẻ lừa lọc. "Tôi cần một người vừa có sự hiểu biết về địa bàn, vừa có khả năng xử lý tình huống khéo léo, mà lại có tinh thần trách nhiệm và lòng chính trực như cậu. Cậu có thể giúp tôi xây dựng và quản lý đội ngũ an ninh trật tự, đảm bảo an toàn cho cư dân và dự án. Đồng thời, cậu cũng sẽ tham gia vào việc điều phối các hoạt động cộng đồng, giúp đỡ những người khó khăn."

Quang cau mày. "Tôi... tôi không hiểu. Tại sao lại là tôi? Tôi chỉ là một thằng từng sống ngoài đường. Tôi không có bằng cấp, không có kinh nghiệm gì."

"Cậu có thứ quý giá hơn bằng cấp và kinh nghiệm, Quang." Ông Hưng nói, giọng ông ta có vẻ nghiêm túc hơn. 

"Cậu có lòng dũng cảm, có sự trung thực, và quan trọng nhất, cậu có một trái tim muốn làm điều tốt. Tôi có thể giúp cậu giải quyết dứt điểm những kẻ quấy phá đó một cách hợp pháp và triệt để, thông qua các kênh chính quyền và lực lượng an ninh địa phương, chứ không phải bằng bạo lực. Đổi lại, tôi muốn cậu tham gia vào dự án của tôi. Một công việc lương thiện, có mức lương xứng đáng, nhưng đòi hỏi sự mạnh mẽ về ý chí và tinh thần trách nhiệm. Cậu sẽ không phải dính dáng đến bạo lực, mà là học cách quản lý, điều hành công việc, và thậm chí là được đào tạo thêm về kỹ năng mềm, về luật pháp. Cậu sẽ có một tương lai vững chắc, không chỉ cho bản thân mà còn cho những người cậu yêu thương, trong một môi trường tốt đẹp hơn. Cậu sẽ là một phần của sự thay đổi tích cực cho cộng đồng này."

Lời đề nghị này khác hẳn với những gì Quang từng nghĩ. Nó không phải là quay lại bóng tối, mà là một cơ hội để Quang vận dụng sức mạnh của mình vào một con đường lương thiện, đúng đắn, góp phần xây dựng xã hội. Một ngã rẽ hoàn toàn mới, đầy hứa hẹn, nhưng cũng tiềm ẩn những điều không chắc chắn.

Quang nhìn Uyên, ánh mắt cậu gặp ánh mắt cô bé. Uyên nhìn cậu đầy tin tưởng, như muốn nói: "Hãy chọn con đường đúng đắn, Quang."

Cậu nghĩ về bà Mai, về Ngọc, về cuộc sống bình yên mà cậu đang có. Cậu nghĩ về lời hứa với Uyên, về khát khao được sống một cuộc đời lương thiện, có ích. Cậu hít một hơi thật sâu.

"Ông Hưng," Quang nói, giọng cậu đã trở nên dứt khoát hơn, và tràn đầy hy vọng. "Tôi đồng ý."

Quang cúp máy, đặt điện thoại xuống bàn, lòng cậu vẫn còn chút bàng hoàng. Uyên chạy lại, đôi mắt tò mò và lo lắng.

"Sao rồi, Quang? Ông ta nói gì vậy?"

"Ông ta... ông ta muốn tao làm việc cho ông ta." Quang trả lời, giọng cậu vẫn còn ngạc nhiên. "Một dự án cộng đồng. Về an ninh trật tự. Không phải đánh đấm gì hết. Ông ta nói sẽ giúp tao giải quyết mấy tên côn đồ đó một cách hợp pháp. Còn tao sẽ học cách quản lý, làm việc đàng hoàng."

Uyên lắng nghe, đôi mắt cô bé dần mở to. "Thật sao? Một công việc đàng hoàng? Không phải... không phải lại quay lại mấy chuyện cũ?"

Quang lắc đầu. "Không. Ông ta nói không. Ông ta nói ông ta cần một người như tao, có năng lực, có sự chính trực. Ông ta muốn tao dùng cái đầu để giải quyết vấn đề."

Uyên bật khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má. Cô bé ôm chặt lấy Quang, những tiếng nức nở vỡ òa. "Tôi biết mà! Tôi biết cậu sẽ làm được mà! Tôi biết cậu sẽ tìm được con đường đúng đắn mà!"

Quang cũng vòng tay ôm lấy Uyên, vỗ nhẹ vào lưng cô bé. Trong khoảnh khắc đó, mọi gánh nặng, mọi nỗi sợ hãi trong lòng cậu dường như tan biến. Lời đề nghị của ông Hưng không chỉ là một cơ hội nghề nghiệp, mà còn là một con đường để cậu khẳng định giá trị bản thân, để cậu thực sự bước ra khỏi bóng tối của quá khứ, và bảo vệ những người cậu yêu thương bằng một cách đúng đắn, lương thiện.

"Tao sẽ làm được, Uyên." Quang thì thầm, giọng cậu đầy kiên định. "Tao sẽ không để ai làm hại tụi mày nữa. Và tao sẽ không bao giờ quay lại con đường đó nữa."

Đêm đó, Quang nằm trên chiếc nệm to tướng đặt trên chiếc giường dài trong căn phòng riêng của mình, không còn trằn trọc như những đêm trước. Cảm giác bất an về sự phù du của hạnh phúc vẫn còn đó, nhưng đã được thay thế bằng một niềm hy vọng mãnh liệt và sự quyết tâm sắt đá. Cậu biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng cậu không còn đơn độc nữa. Cậu có Uyên, có Ngọc, có bà Mai, và giờ đây, có cả một cơ hội mới để xây dựng một tương lai khác, một tương lai mà cậu xứng đáng được hưởng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận