Đường Về Có Em
Lục Trầm Uyên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn Tập

Chương 2: Tên Của Em

0 Bình luận - Độ dài: 4,713 từ - Cập nhật:

Mấy ngày sau cuộc gặp gỡ kỳ lạ ở tiệm bánh, ánh mắt cô bé học sinh vẫn cứ ám ảnh Quang. Nó như một vết cứa nhẹ vào lớp vỏ chai sạn của cậu. Cảm giác bận lòng này khó hiểu vô cùng.

Cậu không tài nào lý giải được sự day dứt ấy. Chỉ biết nó khác hoàn toàn với giận dữ hay khinh miệt cậu vẫn thường nhận được từ những kẻ khác.

Cái ánh nhìn như ngàn vì sao, nhưng chất chứa nỗi buồn sâu thẳm. Nó cứ lẩn quẩn trong tâm trí cậu, ngay cả khi cái đói vẫn gặm nhấm ruột gan.

Cậu đã cố xua đuổi hình ảnh đó đi. Cố trở lại với bản năng sinh tồn lạnh lùng thường ngày. Nhưng không thể.

Mỗi khi nhắm mắt, đôi mắt trong veo đó lại hiện lên. Nó xáo trộn mọi thứ trong thế giới vốn dĩ đơn điệu, chỉ có đói và sống.

Cuộc sống ở khu ổ chuột của Quang vẫn thế. Mùi hôi thối đặc trưng bám riết lấy từng ngóc ngách, từng hơi thở. Những con đường đất lầy lội, ngập ngụa nước thải sau mỗi cơn mưa.

Tiếng la hét, chửi bới, tiếng cười man rợ của những kẻ nghiện ngập. Và tiếng khóc thút thít của những đứa trẻ đói khát là bản nhạc nền cho cuộc đời cậu. Quang quen với tất cả, như một phần không thể thiếu của môi trường sống tàn bạo này.

Cậu quen với những cảnh bạo lực, những lời rủa sả, những ánh mắt vô cảm. Thẳm sâu bên trong, cậu vẫn là một đứa trẻ khao khát thoát ra. Nhưng cậu chẳng biết lối thoát nằm ở đâu.

Hôm nay, cơn mưa đầu mùa đổ xuống Sài Gòn dữ dội hơn bao giờ hết. Nó như trút hết bầu trời giận dữ xuống mặt đất, không ngừng nghỉ.

Từng hạt mưa nặng trĩu quất thẳng vào mái tôn lụp xụp của căn nhà hoang. Chúng tạo nên một bản giao hưởng ầm ĩ của sự mục nát và tuyệt vọng.

Tiếng mưa rơi lộp bộp, xối xả khắp nơi. Nó hòa cùng tiếng gió rít lên từng hồi, luồn lách qua những khe hở mục nát của vách tường. Nó mang theo cái lạnh ẩm mốc đặc trưng của khu ổ chuột.

Nước từ mái nhà dột xuống như thác, tạo thành những vũng nước lớn, đục ngầu ngay giữa nền nhà đất. Một mùi nấm mốc nồng nặc bốc lên, hòa lẫn với mùi ẩm ướt của đất và mùi hôi thối từ cống rãnh tràn ngược.

Bên trong căn nhà, không khí ngột ngạt và nặng nề như muốn nghẹt thở. Mấy đứa nhỏ co ro trong những tấm chăn mỏng dính, ướt sũng. Chúng run lên từng hồi vì lạnh và đói.

Chúng ôm chặt lấy nhau, cố gắng truyền hơi ấm cho nhau trong vô vọng. Nhưng cái lạnh và sự trống rỗng trong dạ dày cứ gặm nhấm. Thằng Bi, đứa nhỏ nhất, ho khan từng tiếng đứt quãng.

Khuôn mặt nó xanh xao, đôi môi tím tái. Nó đã không ăn gì ra hồn gần ba ngày nay, chỉ còn là một cái bóng vật vờ. Hơi thở khò khè của nó như một lời nhắc nhở đau đớn về tình cảnh khốn cùng của tất cả.

Thằng Long nằm vật ra nền đất, ôm chặt bụng. Ánh mắt nó trũng sâu vì mệt mỏi và kiệt sức. Lông mày nó nhíu lại, khó chịu trước tiếng ho của Bi và tiếng bụng sôi của đám còn lại.

Cuộc sống nơi đây, mỗi khi mưa xuống, cái đói càng trở nên dữ dội hơn. Đường sá lầy lội, việc "kiếm ăn" càng trở nên khó khăn gấp bội. Chúng chỉ có thể co cụm lại, chờ đợi một phép màu, hoặc một hành động tuyệt vọng.

"Em đói quá! Anh Quang ơi, có gì ăn không?"  Thằng Tuấn, đứa bé nhất trong nhóm, rụt rè hỏi. Giọng nó run rẩy, đôi mắt long lanh chực khóc.

Tiếng hỏi của nó như mũi dao cứa vào sự bất lực của Quang, một nhát cứa sâu hơn cả những vết thương thể xác. Cậu cảm thấy một gánh nặng đè nén lên vai, một trách nhiệm không tên mà cậu chưa bao giờ muốn gánh vác.

Quang không đáp. Cậu biết thừa là chẳng có gì. Nỗi đói cồn cào làm cậu dễ cáu bẳn hơn bao giờ hết, như một con thú bị dồn vào đường cùng, sẵn sàng cắn xé bất cứ ai. Ruột gan cậu quặn thắt.

Một cơn đau buốt xé dọc từ dạ dày lên tận lồng ngực. Cậu đã cố gắng chịu đựng, nhưng tiếng réo của cái bụng và tiếng rên rỉ của lũ trẻ như hàng ngàn mũi kim châm vào thần kinh, thúc giục cậu phải hành động.

"Câm mồm đi! Mày réo nữa là tao táng cho một trận bây giờ!" Long gắt lên. Giọng nó khàn đặc vì mệt mỏi và đói, sự kiên nhẫn của nó đã cạn kiệt. Nó nằm vật ra nền đất, quay lưng lại, cố gắng tránh đi những ánh mắt van xin của đám nhỏ.

Với Long và những đứa trẻ khác, mối quan hệ giữa chúng chỉ là sự cộng sinh để sinh tồn. Chúng ở cùng nhau vì đó là cách duy nhất để có một mái che đầu, để không chết cóng giữa đêm, và để cùng nhau tìm kiếm từng miếng ăn.

Chẳng có tình cảm anh em sâu nặng, chỉ là những kẻ đồng cảnh ngộ nương tựa vào nhau vì lợi ích bản thân. Cùng lắm, đó là sự quen thuộc, sự chịu đựng và hiểu biết ngầm về cách để duy trì sự tồn tại của nhóm, một mối liên kết mỏng manh và dễ vỡ.

"Đói thì cút ra ngoài mà kiếm!" Quang buột miệng. Giọng cậu bực dọc hơn cả Long, đầy vẻ tuyệt vọng che giấu. Cậu biết mình vô lý, biết lời nói đó sẽ chẳng giúp ích gì, nhưng cậu không thể kìm nén. Nỗi tuyệt vọng biến thành sự giận dữ, trút lên những kẻ yếu hơn, những kẻ không có khả năng tự kiếm sống.

Long ngẩng đầu lên, ánh mắt tóe lửa nhìn Quang, nhưng rồi lại cụp xuống. Nó biết, trong tình cảnh này, cãi nhau chỉ tốn sức, và Quang lúc này chẳng khác gì một quả bom nổ chậm, sẵn sàng phát nổ bất cứ lúc nào. Sự im lặng sau đó nặng nề hơn cả tiếng mưa.

Mưa vẫn cứ trút. Cả khu ổ chuột chìm trong một màu xám xịt, ẩm ướt và đói khát. Quang không chịu nổi nữa. Cậu không thể ngồi yên nhìn lũ trẻ co ro, nhìn thằng Bi khó nhọc ho từng tiếng, nhìn Long ôm bụng quằn quại.

Một cảm giác bất lực, vô dụng xé nát lồng ngực cậu. Cậu phải đi kiếm gì đó. Bất kể là gì. Bất kể giá nào. Bản năng sinh tồn mách bảo cậu phải hành động, phải lao ra ngoài kia, tìm kiếm một cơ hội dù là nhỏ nhất.

"Tao đi đây!" Quang nói vọng vào trong. Giọng cậu khàn đặc nhưng đầy sự quyết đoán, một sự quyết đoán đến từ tận cùng của nỗi tuyệt vọng. Cậu không đợi câu trả lời, không cần ai đồng ý.

Cậu vén tấm bạt rách nát, lao ra màn mưa tầm tã. Cái lạnh buốt và những hạt mưa lớn táp thẳng vào mặt, xuyên qua lớp áo mỏng dính của cậu, dán chặt nó vào da thịt. Cơn đói và trách nhiệm với bản thân và một phần nhỏ là với "những kẻ cộng sinh" khác lớn hơn bất cứ sự khó chịu nào.

Quang chạy dọc con hẻm lầy lội, nước ngập đến mắt cá chân, bùn đất bám chặt lấy ống quần. Mỗi bước chân là một sự vật lộn, một cuộc chiến với chính con đường.

Đèn đường nhập nhoạng, yếu ớt, chỉ đủ soi rõ những bóng người lầm lụi trong màn mưa, và những đống rác cao ngất ở hai bên đường, những ngọn núi của sự khốn cùng.

Cậu hướng về phía khu chợ cũ, nơi thường có những thùng rác lớn với thức ăn thừa từ các hàng quán. Đó là nơi cuối cùng cậu có thể hy vọng tìm thấy thứ gì đó còn sót lại, dù là một miếng xương, một mẩu bánh mì khô, hay vài cọng rau đã úa.

Khi đến gần khu chợ, mùi tanh nồng của cá ươn, mùi rau củ thối rữa và mùi nước cống hòa quyện lại, xộc thẳng vào mũi, khiến cậu buồn nôn, nhưng cậu đã quá quen với điều đó. Đèn đường ở đây còn yếu ớt hơn, chỉ thấy lờ mờ những đống rác cao ngất, đen ngòm như những ngọn núi mục nát.

Tiếng mưa rơi ào ạt không ngừng, nhấn chìm mọi âm thanh khác. Quang bỗng nghe thấy những tiếng động lạ từ phía trước, xuyên qua màn mưa dày đặc.

Đó không phải tiếng mưa, không phải tiếng gió. Đó là tiếng người. Tiếng lầm bầm của đàn ông, pha lẫn những tiếng cười cợt ghê tởm, những âm thanh man rợ xé toạc màn đêm.

Và rồi, một giọng nói trong trẻo, non nớt nhưng đầy hoảng sợ, tiếng kêu cứu xé lòng vang lên, bị bóp nghẹt bởi tiếng mưa và những tràng cười ghê rợn, khiến không gian vốn đã âm u càng trở nên đáng sợ hơn.

Quang khựng lại. Tim cậu đập thình thịch, một nhịp đập nhanh bất thường. Những chuyện dơ bẩn như thế này không phải là chuyện lạ ở khu ổ chuột.

Cậu đã thấy nhiều, nghe nhiều. Những mảnh đời bị vấy bẩn, bị chà đạp diễn ra mỗi ngày, như một phần tất yếu của cuộc sống nơi đây, một định luật bất thành văn của kẻ yếu.

Bản năng mách bảo cậu nên tránh xa, nên làm ngơ, bởi xen vào chỉ rước họa vào thân. Cậu không phải là kẻ bao đồng. Cậu không có thời gian và sức lực cho những thứ không mang lại lợi ích gì cho bản thân.

Thế nhưng, có gì đó khác lạ trong tiếng kêu cứu đó. Nó không phải là tiếng rên rỉ của một kẻ nghiện ngập bị vật thuốc, cũng không phải tiếng la ó của một vụ đánh nhau tranh giành địa bàn.

Nó là tiếng kêu của một sự tuyệt vọng cùng cực, một nỗi sợ hãi tột cùng, một sự cầu xin vô vọng từ sâu thẳm tâm can. Tiếng kêu đó như một lưỡi dao cào xé màng nhĩ, len lỏi vào từng tế bào thần kinh của Quang.

Quang cẩn thận nấp vào một đống rác lớn, hé mắt nhìn qua khe hở của những bao rác bốc mùi hôi thối. Dưới ánh đèn đường nhập nhoạng và ánh sáng mờ ảo từ vài chiếc điện thoại, cậu thấy một khung cảnh rùng rợn, một cơn ác mộng đang diễn ra ngay trước mắt.

Một nhóm người, gồm cả đàn ông và một vài phụ nữ ăn mặc lôi thôi, bẩn thỉu, với ánh mắt vẩn đục và khuôn mặt đầy tham lam, đang vây quanh một bóng người nhỏ bé.

Tất cả bọn chúng đều có nụ cười dơ bẩn, ghê tởm trên môi, những nụ cười như dính đầy bùn đất và tội lỗi. Những ánh mắt thèm khát, đầy dục vọng của đám đàn ông, và ánh mắt ghen tị, độc địa của đám phụ nữ, dường như đang muốn xé nát con mồi.

Chúng lườm nguýt, thì thầm những lời lẽ dơ bẩn, và cười khúc khích một cách man rợ.

Và rồi, cậu nhận ra. Bóng dáng nhỏ bé đó, mái tóc dài đen nhánh, bộ đồng phục học sinh ướt sũng. Từng chi tiết hiện rõ trong ánh sáng chập chờn. Đó chính là cô bé ở tiệm bánh bao!

Cô bé với vẻ đẹp tinh khôi, làn da trắng nõn nà mà cậu đã từng thoáng thấy. Cậu chợt nhớ lại cảm giác day dứt khi nhìn ánh mắt buồn bã của cô bé hôm đó, và giờ đây, cảm giác đó càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Cô bé đang bị đám người đó dí sát vào bức tường bẩn thỉu, ẩm ướt của một căn nhà hoang tàn, không thể chạy thoát. Hai tên đàn ông to con, với thân hình vạm vỡ, nắm chặt lấy hai cổ tay cô, ghì chặt lên cao, khiến cô không thể kháng cự, chỉ có thể giãy giụa trong vô vọng.

Một trong số đó, một gã đàn ông hôi hám với hàm răng vàng ố, khuôn mặt sẹo ngang dọc, đang nắm chặt vào vạt áo đồng phục của cô bé, định xé toạc ra, lộ rõ ý đồ đồi bại. Hắn ta cười một cách dâm tà, ánh mắt dán chặt vào thân hình nhỏ bé đang run rẩy của cô.

Những chiếc điện thoại di động sáng đèn, chiếu thẳng vào khuôn mặt cô bé, vào thân hình đang run rẩy, vào bộ đồng phục đã ướt sũng và nhăn nhúm. Ánh sáng trắng lạnh của màn hình điện thoại khiến khuôn mặt cô bé càng trở nên trắng bệch, đôi môi tái mét, đôi mắt to tròn, đẹp đẽ như ngàn ánh sao giờ đây ngập tràn kinh hoàng, tuyệt vọng và đau khổ đến tận cùng.

Chúng chĩa điện thoại vào cô, như đang muốn ghi lại cảnh tượng ghê tởm này hay đơn giản chỉ là để chiếu sáng cho hành vi đồi bại của mình, một cách để tăng thêm sự man rợ.

Cô bé giật mạnh người, cố gắng thoát ra nhưng thật vô vọng biết bao. Nước mắt hòa lẫn với nước mưa chảy dài trên khuôn mặt, tạo thành những dòng suối trong suốt trên làn da trắng bệch. Tiếng kêu cứu của cô bé, ban đầu chỉ là những tiếng nấc nghẹn ngào, bị bóp nghẹt trong cổ họng, giờ bỗng vỡ òa thành những tiếng thét xé lòng, tuyệt vọng, vang vọng trong màn đêm mưa gió, nó thảm thiết như một tiếng kêu cứu cuối cùng từ vực sâu của địa ngục.

Trong khoảnh khắc đó, Quang không còn thấy tiếng mưa, không còn nghe thấy tiếng cười ghê tởm của đám người. Mọi thứ xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại hình ảnh và âm thanh của cô bé.

Cậu chỉ thấy ánh mắt đau khổ thấu trời đất của cô bé, một ánh mắt không thể diễn tả bằng lời, chứa đựng tất cả sự tuyệt vọng, sợ hãi và bị tổn thương mà một con người có thể gánh chịu.

Ánh mắt đó, không phải là ánh mắt van xin sự giúp đỡ, mà là một sự đau đớn tột cùng, một sự tuyệt vọng không thể diễn tả bằng lời. Nó như một lưỡi dao sắc lạnh, nó không ngừng cứa thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim Quang, nơi mà cậu tưởng chừng đã chai sạn, vô cảm từ rất lâu rồi, một nơi mà cậu đã đóng băng để sống sót.

Trái tim Quang bỗng thắt lên một hồi nhói đau. Một cảm giác quen thuộc đến lạ lùng nhưng cũng hoàn toàn mới mẻ, chạy dọc sống lưng cậu, khiến toàn thân cậu chấn động.

Nó không phải là cơn đói, không phải nỗi sợ hãi, không phải sự giận dữ hay lòng tham thường ngày. Đó là một thứ cảm xúc mà cậu chưa từng gọi tên được, một thứ gì đó vượt ra ngoài mọi bản năng sinh tồn.

Cậu nhìn kỹ cô bé thêm một chút, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt ngấn nước, mái tóc bết vào mặt, chiếc áo đồng phục bị xé rách một cách dã man. Một cảm giác xót xa, thương cảm dâng lên trong lòng cậu, chưa từng có trước đây.

Cậu tự hỏi vì sao mình, một kẻ đã vô tình, vô cảm từ lâu, chỉ biết đến sự sống còn của bản thân, lại vì một cô gái mới gặp lần đầu mà lại động lòng như thế này. Quang vốn thiếu thốn tình cảm từ bé, cậu không biết tình yêu là gì, không hiểu phong tình nam nữ là gì. Cuộc đời cậu chỉ toàn là những mảnh vỡ, những vết sẹo. Cậu chỉ biết thứ mình vừa cảm giác được là cảm xúc, một thứ cảm xúc mạnh mẽ đến mức khiến cậu bối rối, làm cậu khó chịu, nhưng lại không thể nào dứt bỏ, như một chất độc ngọt ngào đã thấm vào máu.

Ý định quay đi, làm ngơ, mặc kệ chuyện này như bao chuyện dơ bẩn khác ở khu ổ chuột, chợt lóe lên trong đầu Quang. Cậu vốn là kẻ thực dụng, luôn cân nhắc lợi hại trước khi hành động. Xen vào chuyện này chỉ rước thêm phiền phức, có khi còn bị đánh bầm dập, chẳng ích lợi gì. Đó là một sự tính toán khô khan, lý trí, đúng với bản chất của cậu.

Nhưng rồi, mỗi khi cậu cố gắng quay lưng, tìm cách trốn đi, tim cậu lại thắt lên một cái đau nhói, mạnh hơn bao giờ hết, như có ai đó đang siết chặt lồng ngực cậu. Cảm giác đó níu giữ cậu lại, không cho cậu rời đi, bất chấp mọi lý trí và bản năng sinh tồn.

Nó như một sợi dây vô hình kéo cậu về phía cô bé, một sức mạnh vô hình đẩy cậu tiến lên, khiến chân cậu tự động nhúc nhích. Đây dường như không phải là ý muốn của cậu, mà là ý trời, là số phận đã sắp đặt, một sự sắp đặt nghiệt ngã nhưng lại ẩn chứa một tia hy vọng.

Quang tự trấn an bản thân bằng một suy nghĩ thực dụng cuối cùng, một cách để tự biện minh cho hành động mà cậu sắp làm, một cách để che giấu sự lay động trong trái tim vốn dĩ khô cằn: "Cũng chẳng quan tâm nữa, có khi cứu cô ấy lại cho cậu một buổi no, thì quả thật không lỗ." Câu nói đó bật ra trong đầu cậu, nhưng sâu thẳm bên trong, cậu biết, đó không phải là lý do duy nhất. Ánh mắt tuyệt vọng của cô bé đã gieo một hạt mầm lạ lùng vào tâm hồn cậu, một hạt mầm của sự đồng cảm, của nỗi day dứt, và của một điều gì đó hơn cả bản năng sinh tồn.

Cậu không còn do dự. Bản năng cứu giúp, hay thứ cảm xúc lạ lùng đó, đã hoàn toàn lấn át mọi sự tính toán lợi hại, mọi nỗi sợ hãi. Cậu biết mình phải làm gì. Cậu siết chặt cây gậy trong tay, ánh mắt đỏ ngầu, và lao ra khỏi đống rác, lao thẳng vào đám người như một con thú điên, không một chút sợ hãi, không một chút toan tính. Mưa vẫn xối xả, nhưng đối với Quang lúc này, mọi thứ đều mờ nhạt. Chỉ còn ánh mắt kinh hoàng của cô bé và tiếng thét tuyệt vọng của cô, như một lời hiệu triệu thúc giục cậu hành động.

"Thằng ranh con nào đây!?" Một tên đàn ông trong đám gầm lên. Hắn ta chưa kịp hiểu chuyện gì, Quang đã bất ngờ lao vào. Cậu dùng cây gậy đập mạnh vào đầu hắn ta, một tiếng "bốp" khô khốc vang lên giữa tiếng mưa.

Tên đó loạng choạng, ôm đầu, buông tay cô bé. Sự bất ngờ của Quang khiến đám đông nhất thời hỗn loạn.

Quang không nói một lời. Cậu như một cơn lốc, đánh trả liên tục, không theo quy luật nào. Những cú đấm, cú đá của cậu tuy không mạnh nhưng đầy sự điên cuồng và chính xác.

Cậu nhắm vào những chỗ hiểm, vào mắt, vào bụng, vào đầu gối. Vào bất cứ điểm yếu nào mà cậu có thể tìm thấy. Cậu chấp nhận lãnh trọn vài cú đấm từ đám đông, nhưng bù lại, cậu cũng khiến chúng phải kêu la, đau đớn.

"Cái thằng điên này! Giết nó đi!" Đám phụ nữ gào lên, vẻ mặt đầy ghen ghét và sợ hãi. Chúng không ngờ lại có kẻ dám xen vào chuyện của chúng, đặc biệt là một thằng nhóc bụi đời.

Một tên đàn ông khác, có vẻ là kẻ cầm đầu, vung dao tấn công. Lưỡi dao sáng loáng trong màn đêm. Quang nhanh như cắt né tránh, rồi dùng cây gậy gạt mạnh, khiến con dao văng xuống đất, tạo ra tiếng kim loại va chạm khô khốc.

Cậu không phải là một chiến binh được đào tạo. Nhưng bản năng sinh tồn đã mài giũa cậu thành một cỗ máy chiến đấu tàn bạo, chỉ biết tấn công và sống sót.

Cậu cắn, cấu, đá, và dùng gậy đánh. Cậu không sợ chết. Cậu không sợ đau. Điều duy nhất cậu sợ là nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của cô bé đó thêm một giây phút nào nữa. Cậu chiến đấu như một kẻ điên, không có gì để mất.

Tên cầm đầu là một gã to lớn, xăm trổ đầy mình, tên Tám "Gù". Hắn gầm lên, lao vào Quang, dùng nắm đấm như búa bổ. Quang lách mình né tránh, rồi bất ngờ húc đầu vào bụng hắn.

Cú húc không mạnh, nhưng bất ngờ, khiến Tám "Gù" khựng lại. Ngay lập tức, Quang xoay người, dùng cây gậy vụt mạnh vào đầu gối hắn, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

"Á!" Tám Gù khụy xuống, ôm đầu gối đau đớn, mặt cắt không còn giọt máu. Hắn không ngờ thằng nhóc này lại hiểm ác đến vậy, ra đòn nhanh và dứt khoát như một con rắn độc.

Hai tên đàn em khác, thấy Tám Gù bị hạ gục, lập tức lao vào từ hai phía, chúng quyết tâm đánh hạ Quang. Quang xoay người như một con quay, một chân đá móc vào mặt tên bên trái. Một tay dùng gậy gạt cú đấm của tên bên phải.

Tiếng "bốp!" chát chúa vang lên khi cú đá của Quang trúng đích, làm tên kia loạng choạng, ngã vật ra, ôm mặt. Tên còn lại sững sờ, nó chưa kịp phản ứng, Quang đã lao tới.

Cậu dùng đầu gối thúc mạnh vào hạ bộ của nó. "Aaaaaa!" Tiếng la thất thanh vang lên, xé toạc màn mưa. Tên đó quỵ xuống, ôm chặt hạ bộ, mặt tái mét, co giật từng hồi.

Đám phụ nữ vây quanh trước đó giờ đã lùi lại xa. Chúng nhìn Quang với ánh mắt kinh hãi, không còn sự ghen tị, chỉ còn nỗi sợ hãi tột cùng. Chúng đã thấy một thứ gì đó nguyên thủy và đáng sợ bùng nổ trong con người gầy gò của Quang.

Quang không cho chúng cơ hội. Cậu như một cơn bão dữ dội, không ngừng nghỉ. Cậu đạp mạnh vào ngực tên vừa bị đá vào mặt, khiến nó lăn lóc ra xa, va vào đống rác bốc mùi. Rồi cậu quay sang Tám Gù, kẻ đang cố gắng gượng dậy một cách khó nhọc.

Quang giơ cao cây gậy. Ánh mắt cậu đỏ ngầu, đầy vẻ tàn bạo và điên loạn, không còn chút nhân tính. "Cút! Cút hết đi! Nếu không, tao giết!" Quang gằn giọng, tiếng nói của cậu khàn đặc, đầy sự đe dọa như tiếng gầm của một con thú hoang dã bị dồn vào đường cùng.

Sự điên cuồng và sát khí trong mắt cậu khiến Tám Gù và những kẻ còn lại run sợ. Chúng nhìn thấy cái chết, một cái chết tàn bạo, trong ánh mắt của thằng nhóc này.

Không một lời nói, Tám "Gù" và hai tên đàn em còn lại run rẩy, cố gắng lê bước. Chúng bỏ chạy tán loạn vào những con hẻm nhỏ hơn, biến mất trong màn đêm mưa gió, như những bóng ma vừa xuất hiện và tan biến.

Để lại sự hỗn loạn, vài vết máu lờ mờ trên nền đất bùn lầy, và mùi tanh tưởi của sợ hãi. Không có tiếng còi cảnh sát. Chỉ còn tiếng mưa rơi đều đều.

Và Quang đứng đó, thở dốc. Cây gậy trong tay và cô bé vẫn co ro dưới bức tường bẩn thỉu. Không gian bỗng trở nên im lặng một cách đáng sợ.

Quang quay lại nhìn cô bé. Cậu tiến lại gần, nhìn cô bé đang run rẩy, khóc không thành tiếng. Áo cô bé đã bị xé rách một mảng lớn, lộ ra làn da trắng ngần, nổi bật trên nền áo ướt sũng.

Vết bầm đỏ ửng trên cổ tay cô hiện rõ, hằn sâu dấu tay của những kẻ đồi bại, như một vết nhơ ám ảnh. Cô bé vẫn cúi gằm mặt, sợ hãi và xấu hổ, thân thể bé nhỏ run lên bần bật.

Quang cởi chiếc áo khoác mỏng dính, đã ướt sũng và bẩn thỉu của mình ra. Rồi nhẹ nhàng khoác lên người cô bé. Chiếc áo tuy bẩn thỉu, rách rưới, nhưng đủ để che đi phần áo bị xé rách của cô, một hành động vô thức của sự bảo vệ.

Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp đẽ như ngàn ánh sao giờ đây ngấn nước, nhưng không còn là nước mắt tuyệt vọng. Cô nhìn thẳng vào Quang.

Trong ánh mắt đó, không còn là sự sợ hãi hay tuyệt vọng. Mà là sự biết ơn sâu sắc, sự nhẹ nhõm đến tột cùng, và một điều gì đó mới lạ. Một sự liên kết không lời đã được thiết lập giữa hai con người xa lạ.

"Cậu... có sao không?" Cô bé khẽ hỏi, giọng nói vẫn còn run rẩy, nhưng đầy sự quan tâm chân thành, như thể cô bé quên đi nỗi đau của chính mình. Ánh mắt cô lo lắng dán chặt vào những vết bẩn và một vài vết rách nhỏ trên áo của Quang.

Quang khẽ nhăn mặt, lắc đầu. Cậu không muốn nói gì về vết thương của mình. Cả đời cậu, chưa ai từng lo lắng cho cậu như thế này. Một cảm giác lạ lẫm, vừa dễ chịu vừa khiến cậu bối rối, như một thứ gì đó mềm mại chạm vào lớp vỏ chai sạn của cậu, khiến lớp vỏ ấy khẽ rung động.

"Họ... họ đi hết rồi thật sao?" Uyên lại hỏi, giọng vẫn còn lắp bắp, như không dám tin vào sự thật. Cô nhìn quanh quất, đôi mắt mở to trong màn đêm, sợ hãi những bóng đen có thể ập đến bất cứ lúc nào trong con hẻm tối tăm, lạnh lẽo này.

"Đi rồi." Quang đáp cụt lủn, ánh mắt sắc lạnh quét qua màn đêm. Cậu chắc chắn rằng lũ người đó đã không dám quay lại. Sát khí của cậu đủ để khiến chúng khiếp vía, bỏ chạy không dám ngoảnh đầu.

"Tên... cậu là gì?" Cô bé hỏi tiếp, giọng vẫn còn run run, nhưng đã có một chút dò hỏi, một chút tò mò.

"Quang." Cậu khẽ nói, lần đầu tiên tự giới thiệu tên mình một cách rõ ràng, không còn là một cái tên vô danh bị vùi lấp trong khu ổ chuột.

"Tôi là Uyên." Cô bé đáp lại, giọng nói ấm áp đến lạ lùng, như một luồng gió mát xoa dịu đi cái lạnh của màn đêm và những cơn đau của Quang.

Cái tên Uyên, nghe thật dịu dàng, nhưng lại có sức mạnh lạ lùng. Như một ngọn lửa nhỏ nhóm lên trong trái tim băng giá của Quang, sưởi ấm tâm hồn cằn cỗi của cậu giữa màn đêm u tối. Đó là sự khởi đầu của một con đường mới. Một Đường Về Có Em.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận