Vol. 01 Đứa con của người anh hùng mạnh nhất
Chương 01 p4: Hội chứng hoang tưởng
0 Bình luận - Độ dài: 3,507 từ - Cập nhật:
Tập 4
Bảy giờ sáng là thời điểm thành phố Eryndo bắt đầu hé mắt chào ngày mới. Trời chưa hẳn sáng hẳn, cũng không còn tối nữa, một khoảng giao thời mơ hồ như thể cả thành phố vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ lưng chừng. Mây trôi lềnh phềnh bị vắt ngang trên nền xanh, và mặt trời chậm rãi như một quý ông già nua đang từ tốn đẩy rèm sương sang một bên để ngó nghiêng thế gian bên dưới.
Không khí lúc này sẽ se lạnh một chút, khiến cho bất cứ ai đi ngang cũng phải kéo lại áo, nhưng đồng thời cũng chính là lúc lý tưởng nhất để những người dân thổ cư gác lại giấc mộng và bắt đầu một ngày mưu sinh: có người dọn dẹp trước hiên nhà, có người đẩy xe hoa quả ra chợ, và cũng có người vừa mở hé cửa tiệm đã cúi đầu chào những vị khách đầu tiên.
Ấy thế mà giữa góc phố sát bên sườn núi đó, có một căn nhà nhỏ đã vô cùng tập nập người. Nếu không biết rõ, hẳn người ta sẽ nghĩ nơi này vừa khai trương một hàng tiệm nổi tiếng: một quán trà có tiếng từ vùng đồng bằng lên đây, hay một nhà trọ quý tộc vừa khánh thành, và chắc chắn sẽ khiến các chủ quán khác nhìn bằng ánh mắt ghen tỵ. Thế nhưng căn nhà ấy lại chẳng bán gì cả. Tất cả những náo nhiệt kia chỉ để phục vụ một điều duy nhất: bữa tiệc ra mắt đứa trẻ mới chào đời của bà Juliana.
Bác Stipanov, nhân vật quen mặt với mọi buổi tiệc không chính thức trong vòng bán kính mười dặm, đến từ sớm với hai tay vướng víu đầy dây kim tuyến và bánh trái gói sẵn. Bác vừa giúp trang trí căn nhà từ sớm, vừa hỏi có cần đốt pháo hoa không. Câu trả lời dĩ nhiên là "không", nhưng bác vẫn treo đèn nhấp nháy như chuẩn bị đón năm mới vậy.
Bên trong, căn nhà vốn yên bình nay được khoác lên tấm áo mới đến lạ. Ghế thì không đủ cho từng ấy người, nên một số vị khách tự giác đứng xếp hàng bên cửa sổ, thi nhau ném lời chào hỏi:
“Zrenye phải không? Trời đất ơi, nhìn cháu mà xem, cao như cây cột đèn rồi kìa!”
“Có em rồi nhé! Chuẩn bị bị thất sủng thôi!”
“Cháu định đặt tên cho em là gì? Cho bác đoán nhé, chắc là cái gì lấp lánh như sao ấy nhỉ?”
Dù mới chỉ chớm bảy tuổi, Zrenye đã khá thấm thía một chân lý phũ phàng: đám đông là nỗi khổ của mọi sinh vật sống.
Cậu không hiểu vì sao ai cũng phải hỏi đi hỏi lại một câu duy nhất với hai mươi phiên bản khác nhau. Không phải đã quá rõ ràng sao? Vâng, cháu là Zrenye. Không, cháu không định vứt em gái ra đường. Vâng, cháu vẫn thích ăn cháo trứng như hồi nhỏ. Cám ơn bác, cám ơn dì, cám ơn cô chú hàng xóm ba đời chưa gặp mặt.
Trong lúc cậu cố giữ nụ cười lễ phép bằng cơ mặt đã đơ cứng, những nhân vật đặc biệt hơn cuối cùng cũng đã xuất hiện. Họ không mặc áo thun hay sơ mi xắn tay như những người bình thường khác. Họ mặc vest, màu đen và vô cùng bóng loáng. Có người còn đeo kính râm dù ánh mặt trời mới chỉ nhú một nửa.
“Tổng Bộ đấy,” có ai đó thì thầm.
Dĩ nhiên, những người được gọi là “Tổng bộ đấy” thường đứng rất xa – đúng một khoảng cách đủ để không dính vào cảnh chen chúc nhưng lại đủ gần để khiến người ta cảm thấy bị quan sát. Mỗi cái gật đầu và nụ cười của họ như được lập trình sẵn, nên nếu một trong số họ không có ý định tháo rời cái lớp y phục ấy, hẳn là Zrenye sẽ bắt đầu nghĩ rằng họ là những con robot trông nhà.
Nếu phải chọn giữa mấy bà bác và những người này, đây sẽ là một lựa chọn giữa hai kiểu cực hình xã giao. Và như mọi đứa trẻ đủ tỉnh táo, cậu chọn phương án thứ ba: lén trốn ra sân sau nhà.
Đứng ở đây, phóng hết tầm mắt ra khỏi hàng rào gỗ dựng vụng về là đỉnh của ngọn núi. Cậu hít lấy một hơi thật sâu, sau đó vung tay lên. Mười ngón tay của cậu hoà vào trời xanh, và những tia nắng ban trưa len lỏi trên mặt cậu.
“Hyaaa___!”
Tiếng hét vừa rồi âm lượng có vẻ không lớn, nhưng tông thì nó cao đến bất ngờ. Có thể nói, nó giống như âm thanh phát ra từ một sinh vật nhỏ đang tuyệt vọng kêu cứu vậy, giống như một chú mèo con bị mắc kẹt trên mái nhà chẳng hạn.
Và quả thực, ngay trên đỉnh hàng rào kia có thứ gì đó đang động đậy. Thoạt nhìn như một cục bông đỏ, rồi hóa ra là vải lụa. Nhưng nếu tinh mắt hơn một chút, người ta sẽ nhận ra đây không phải là vật thể vô tri. Nó biết đạp, biết giãy và hiện giờ thì đang mắc kẹt.
Trên cái hàng rào gỗ đóng bằng đinh gỉ và thanh ngang mục nát ấy, có một cô bé đang cố leo qua. Vật cản cao hơn cô gần ba cái đầu, nên cô loay hoay với tư thế chẳng lấy gì làm ưu nhã: phần lớn cơ thể đã đặt sang phía sân sau, trong khi chân trái thì vẫn vướng víu ở đầu của thanh gỗ. Một cử động bất cẩn nữa thôi là cả mớ lụa ấy sẽ bị xé toạc, và có khi trông lại hợp với hoàn cảnh hiện giờ hơn.
Nhưng lạ thay, điều khiến cậu không thể rời mắt khỏi cô lại không nằm ở sự loạng choạng ấy mà là ở đôi mắt. Đôi mắt cô có tròng đỏ hoe như thể vừa khóc, và lại nổi bật lên giữa mái tóc đen và ánh nắng. Cậu không chắc rằng nhân tộc nào mà lại có màu mắt lạ đến như thế, những người xung quanh cậu kể cả bác Stipanov có mái tóc đỏ hoe cũng đều sở hữu đôi mắt đen cả.
Cơ thể cô trượt lệch đi một chút. Phần hông lắc sang một bên, mắt cá chân cũng chẳng còn điểm tựa. Trong một phần mười giây sau đó, cơ thể bé nhỏ ấy mất toàn bộ cân bằng.
Về mặt kỹ thuật, cậu có thể nói là cô bé gần như đã leo được một nửa. Nhưng xét về an toàn, thì khả năng cô sẽ đáp xuống sân sau bằng tư thế trồng chuối là cao hơn 70%.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả suy nghĩ thừa thãi bị cuốn sạch khỏi đầu. Thứ duy nhất còn sót lại trong tâm trí cậu là “cô bé kia đang rơi”.
Cơ thể cô tuột khỏi hàng rào theo một góc chéo, giống như chiếc bút trượt khỏi mép bàn. Bàn tay cô bé theo phản xạ cố với lên tìm chỗ bám, và ngay lúc ấy cô nắm được một vật thể mềm mại và ấm áp. Cứ như thế, cô bé treo thân mình ở phía bên kia hàng rào, cách mặt đất khoảng tầm một mét.
“Có sao không? Tay tôi….. không giữ được lâu nữa đâu nên là…..tôi thả xuống….. nhé?”
Đằng sau lớp hàng rào vang lên tiếng gọi ngắt ngứ. Cô chưa biết phải đáp lại như nào thì đối phương đã buông lỏng bàn tay. Cứ thế, cô tiếp đất bằng tứ chi theo hình Chữ Khẩu (口).
Phải kiềm chế lắm cô mới không buột miệng rên lên vì ê ẩm. Dù không thể nói vừa rồi là một pha tiếp đất tốt, nhưng đối chiếu với tình huống hiện hành thì vẫn có thể coi là kì tích.
Còn chủ nhân của giọng nói vừa rồi – Zrenye chèo thoăn thoắt qua vị trí mà cô vừa mắc kẹt. Hành động ấy thuần thục và chuyên nghiệp đến nỗi chính cô cũng cảm thấy chút ít ganh tỵ. Nhưng rồi đống ganh tỵ nhanh chóng được cô chuyển đổi thành suy nghĩ “khỉ thì mới trèo được như thế”, và rồi cô bắt đầu thấy tò mò nhiều hơn.
Zrenye hạ người xuống bên kia rào, tay đè lên thanh gỗ còn ấm nhiệt, rồi đáp xuống đất một cách khá nhẹ nhàng.
Cậu làm động tác ấy nhanh đến nỗi chính bản thân mình còn thấy hơi bất ngờ. Hồi trước thì chắc chắn cậu sẽ loạng choạng giữa chừng, nhưng bây giờ thì lại cảm thấy rất ổn. Thế rào này không khó như tưởng tượng, và hóa ra mấy lần lén trèo qua sân sau trốn mẹ đi chơi cũng có ích thật.
Cơ thể cậu đã linh hoạt hơn trước nhiều, dù là vẫn chưa đến mức bật ngược người hay nhào lộn như mấy tên trong phim hoạt hình. Theo cậu hiểu thì như thế đã là khá tốt.
“Nguy hiểm quá đó! Cậu không sợ ngã hay sao?”
Zrenye dang rộng tay và quay sang cô bé đang theo dõi suốt bấy giờ. Nghe thì có vẻ lo lắng, nhưng nhìn lại chính cái cách cậu vừa vượt qua hàng rào đó cô lại chẳng thấy thuyết phục tẹo nào.
Cô mặc chiếc áo dài truyền thống màu đỏ, được thêu hoa văn tinh xảo bằng chỉ vàng tinh xảo đến mức, nếu không nhìn kỹ sẽ tưởng là loài côn trùng nào đó bay lượn trên vải. Tóm lại thì, đây là một cô bé dễ thương với đôi mắt đỏ ngọc, chưa biết chừng còn thuộc vào dạng con cháu quí tộc lớn.
“Cơ thể của ta không bị ảnh hưởng bởi tổn thương vật lí.” Cô vừa nói vừa phủi tay.
“Làm sao mà….”
“Cậu là… con của ông ấy, phải không?”
“Gì cơ?”
“Thiên mục thần giới. Cậu là con của ông ấy.”
“Tôi là con của ai cơ?”
Câu trả lời phát ra theo bản năng. Có thể thấy rõ cậu không có manh mối nào về thứ đang được nhắc đến. Cô bé đưa tay chỉ về phía ngôi nhà sau hàng rào, nơi đám người lớn đang tụ tập ở đó và tiếp tục.
“Thiên mục thần giới sống trong đó.”
Zrenye vừa liếc sang thì đã thấy cô bé sấn tới gần. Chiều cao của hai đứa là gần như ngang nhau, nên mặt cô kề sát mặt cậu, gần đến nỗi thứ cậu hít vào chẳng phải là oxi mà là hương thơm lạ lẫm từ mái tóc đen tuyền đó.
“Erh…”
“Cậu không có ‘nó’ à?”
“Nó là cái gì?”
“Ma nhãn.” Cô bé nói và đưa tay chỉ lên mắt mình. “Con mắt nguyền rủa có thể ban cho chủ nhân một sức mạnh tối thượng. Nó là bằng chứng sống của Ma Vương tiền kiếp. Nghe nói Thiên Mục Thần Giới có một con đó.”
“Trên đời này có thứ đó sao?”
“Tất nhiên.”
“Thật không? Nhưng nếu có thì sao tôi chưa từng thấy bao giờ?”
“Không thấy không có nghĩa là không tồn tại.” Cô bé làm mặt kênh kiệu. “Nhưng đừng lo, đợi đến khi ta lấy lại được sức mạnh và danh phận của mình, ta sẽ giúp cậu có được chúng.”
Zrenye ban đầu cứ nghĩ rằng cô bé kia chỉ muốn chơi trò tưởng tượng với mình và thậm chí còn nói với cô rằng: “nếu thế thì cậu mau mau lấy lại danh phận đi.” Nhưng ngay sau đó, cô bé bỗng nhiên thể hiện khuôn mặt vô cùng quả quyết. Giờ thì cậu mới biết là mình sai rồi.
“Không được. Muốn trở lại làm Ma Vương cần thoả mãn ba điều kiện. Ta mới chỉ làm được một mà thôi, và vả lại vẫn còn hai cái.”
“Là gì vậy?”
“Cậu thực sự muốn nghe à?”
Đột nhiên, hai con mắt của cô bé trở nên sáng loá. Trông cô có vẻ hào hứng đến lạ. Đảm bảo là chuẩn bị có chuyện thú vị rồi đây.
“Ừmmm…. Tôi không biết nữa.”
“Nó không đáng là chuyện để tò mò đâu… nhưng nếu cậu thực lòng muốn biết, ta sẽ nói.”
Cô bé vén tay áo lên. Đằng sau lớp lụa là nóng đến phát ngốt là những nét vẽ kì quặc trên cổ tay trắng ngần của cô. Có vẻ giống một ma trận, hoặc là bùa trấn yêu chăng? Zrenye cũng chẳng biết nữa, chúng có vết nhoè nên cậu đoán chúng được vẽ bằng mực.
“Thứ nhất! Hậu kiếp Ma Vương ta đây phải sử dụng được ma pháp. Không những thế còn phải vô cùng tài giỏi.” Cô vừa nói vừa khoa chân múa tay. “Thứ hai, đánh thức được Ma Nhãn đang bị phong ấn trong con mắt trái này.”
“Lại là Ma Nhãn?”
“Vẫn còn điều thứ ba cơ, ta tiếp tục nhé?”
“…”
“Ư__Hưm! Để tái sinh thành Ma Vương một lần nữa, chỉ hai điều kiện trên là không đủ. Sách cổ ngữ nói rằng Ma Vương tiền kiếp có một hiền nhân vô cùng vĩ đại, và dĩ nhiên, định mệnh của ta là phải đi tìm bằng được người ấy. Sau khi gặp lại, họ sẽ thực hiện một khế ước vĩnh hằng và hoà vào làm một. Rồi thì nhân dạng hoàn chỉnh cuối cùng của quỉ sẽ xuất hiện…”
Cậu không thể nói cô bé đang nghiêm túc hay nói đùa từ sắc mặt kia. Nếu mà kiểm tra và cô ấy đang nghiêm túc thật thì cậu chẳng thích điều đó, cậu quyết định không đào sâu nữa mà liền đổi chủ đề.
“Vậy cậu đang làm gì ở đây vậy?”
“Ta đang bị theo dõi.”
“Ai theo dõi cậu?”
“Long Quốc. Sức mạnh bóng tối của Ma Vương tiền kiếp là cực kì vĩ đại, chẳng ai có thể chế ngự chúng ngoài ta. Chính vì thế mà từ khi ta tái sinh trong vương quốc này, hoàng gia đã luôn giám sát ta rất sát sao. Thậm chí chúng còn cử một giám mục có nhân dạng y hệt ta đi cùng để sai khiến bọn chúng.”
“Chờ đã. Nói vậy tức là cậu là công chúa của Long Quốc phải không? Còn vị giám mục giống y hệt cậu kia tôi đoán là chị gái cậu rồi nhỉ?”
“Hô!? Sao cậu biết? Đúng là không thể đánh giá thấp truyền nhân của Thiên mục Thần Giới được. Mắt quỉ! Cậu vừa dùng mắt quỉ để nhìn ta phải không?”
Cô bé đưa tay lên phản kháng và lui lại. Còn Zrenye, sau một hồi bị cô bé quay vòng thì trí óc cậu cuối cùng cũng khôi phục lại hoạt động. Suy đoán của cậu không hề ngẫu nhiên. Mới nãy thôi khi tìm cách trốn khỏi nhà, cậu đã bắt gặp một cô gái lớn tuổi hơn có vẻ ngoài giống hệt cô bé trước mặt. Thế nhưng, vẫn còn một chuyện nữa cậu cần phải xác nhận.
“Cậu bị Chuunibyou….. phải không?”
Zrenye đã từng nghe đến hiện tượng này. Nó có tên gọi đầy đủ là
“Hội chứng hoang tưởng – Chuunibyou.”
Về mặt định nghĩa, nó được cho là một giai đoạn tâm lý phát triển phổ biến ở độ tuổi thanh thiếu niên. Những người mắc phải thường tự xem mình là “người được chọn”, hoặc “sinh ra mặc định là để cai trị”,… Và thường là để bệnh nhân thoát được khỏi thực tại bình thường và nhàm chán của họ.
Các chuyên gia của vấn đề này coi đó là hệ quả trực tiếp của việc tiếp xúc với quá nhiều anime, light novel, hoặc trò chơi nhập vai gì đó, trong khi vài người khác lại tỏ ra đồng cảm bằng việc chỉ ra rằng đó là biểu hiện của nỗi khao khát được công nhận.
Cũng có cách nhìn thực tế hơn rằng Chuunibyou chỉ đơn giản là một phương thức tạm thời để trốn tránh sự tầm thường. Và dù lý do là gì, điểm tương đồng đều là: rất hiếm ai thừa nhận mình từng trải qua nó. Giống như thể đó là một bí mật quá khứ đáng xấu hổ vậy.
Vấn đề ở đây là cô bé trước mặt cậu mới 6 tuổi, và hoàn toàn chưa chạm đến cái mốc tuổi để mắc “hội chứng hoang tưởng”.
“Ta không hiểu cậu đang nói gì hết cả, Zrenye.”
Cô đáp bằng một chất giọng nghiêm nghị. Zrenye không cảm thấy phần nào nói dối trong đó, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi áy náy vì đã buột miệng.
“Làm sao mà cậu biết tên tôi?”
“Có vấn đề gì sao? Cậu chưa có ma nhãn để ta gọi là Thiên Mục Thần Giới đời hai đâu. Yêu cầu bị từ chối.”
“Không phải! Ý tôi là chúng ta chưa làm quen phải không? Nếu vậy thì làm sao mà cậu biết tên tôi?”
“Không gì có thể vượt qua được con mắt này.”
“Nghe thì ngầu thật đó, nhưng cậu biết rằng đó là một lời nói xạo thôi, nhỉ?”
“Ta-ta-ta-ta-ta…. không hề nói xạo!”
“Vậy thì tôi đoán cậu đang cố trốn khỏi nhà tôi.”
“Ta đã bảo là ta bị theo dõi mà!”
Cô bé nhìn cậu trừng trừng, nhưng thật không may là nó chẳng đáng sợ chút nào so với cái danh Ma Vương hậu kiếp của cô. Trái lại thì trông cô cực kì đáng yêu khi làm vậy.
“Nếu là vị giám mục kia thì họ đến rồi đấy.”
Zrenye không hề đùa khi nói thế, bởi khi đó, phía bên kia hàng rào đã vang lên vài tiếng động lạo xạo. Một cô gái lớn tuổi hơn hẳn họ, mái tóc đen dài và ánh mắt đỏ sẫm, đang bước lại gần với vài hộ vệ đi sau. Mặc dù cô ấy chưa hề lên tiếng, nhưng khí chất của một người có quyền lực rõ ràng bao trùm lấy toàn bộ khoảng sân. Quả nhiên, tất cả suy đoán của cậu nãy giờ đều đúng. Cô bé trò chuyện cùng cậu suốt nãy giờ có xuất xứ không hề tầm thường một chút nào. Và nếu không cẩn thận giữ lời ăn tiếng nói, người tiếp theo gặp vấn đề có thể sẽ là cậu.
“Yuroji! Em định đi đâu vậy?” Cô gái kia lên tiếng.
“Chết rồi! Làm sao mà chúng có thể phát hiện ra ta chứ? Chẳng nhẽ lớp tàng hình bị vô hiệu rồi ư?”
Cô có vẻ hoảng loạn. Cô nhìn chị gái mình phía bên kia hàng rào mà run rẩy liên hồi. Dù cho hành động đó thể hiện sự sợ hãi hay mệt mỏi, cô bé thu mình lại, nhưng Zrenye vẫn có thể cảm nhận ánh mắt cầu cứu của cô.
“Cậu sợ chị gái mình đến vậy sao?”
“Đừng bao giờ coi nhẹ giám mục, Zrenye! Giám mục là một kẻ tàn ác! Ả ta sẽ tra tấn người ta bằng giọng nói đáng nguyền rủa của ả!”
“Này! Đừng có gọi chị gái mình là ả ta chứ?”
“Phải làm sao đây Zrenye? Ta vẫn chưa đủ sức mạnh để chống lại ả! Ta sẽ bị bắt lại vào ngôi nhà đó mất!”
Khuôn mặt cô trở nên tái nhợt, cậu cảm giác nếu mọi chuyện diễn ra đúng hướng thì cô sẽ khóc luôn tại đây mất.
“Em làm gì ở đó vậy? A?! Là Zrenye phải không? Mẹ nhóc cũng đang đi tìm nhóc đấy!”
Giọng gọi vang lên sát ngay bên kia hàng rào. Một người hộ vệ đã trèo gần đến nơi, mặc dù ông ta mặc đồ dày nhưng lại không hề có dấu hiệu mệt mỏi.
Zrenye cũng lo lắng và nhìn cô. Cậu không hề muốn dính đến chuyện khó xử kiểu này một chút nào. Nhưng hình như người chị gái ấy đã nghe thấy tiếng họ nói chuyện từ lúc trước. Cũng có thể cô ta được ai đó mách lại. Bây giờ có đánh trống lảng thì cũng vô ích.
“Chạy thôi, Ma Vương ơi.”
“Gì… cơ?”
“Chẳng còn cách nào khác nữa! Mau theo tôi lên núi!”
"Nhỡ chúng ta bị bắt thì sao?"
"Nhưng chẳng phải không chạy thì cũng bị bắt à?"
Zrenye đưa tay ra, và Yuroji lưỡng lự nắm lấy chúng. Cứ thế, hai đứa trẻ đan tay vào nhau và họ vụt chạy, bỏ mặc tiếng gọi ầm ĩ từ phía sau.


0 Bình luận