Arc 1: Đứa Con Của Người Anh Hùng Mạnh Nhất

Chương 15: Quan điểm của mỗi người

Chương 15: Quan điểm của mỗi người

Hả? Cái… cái quái? Hana của ngày hôm nay có thực sự nhận thức được mình vừa nói cái gì không thế?

Đầu óc cậu quay cuồng như thể vừa bị tên nào đó giáng một cú thật mạnh từ phía sau. Cậu nhìn chằm chằm vào cô gái đối diện, tự hỏi liệu thứ chất lỏng màu nâu trong tách cà phê sữa ban nãy có bị ai đó lén bỏ vào loại độc dược gây ảo giác nào không.

Hoặc là, cũng có khả năng cái bản mặt ngu ngốc của cậu vừa phát ra một tín hiệu sai lệch chết tiệt nào đó khiến cô ấy hiểu lầm chăng?

Cậu không biết, và cũng không dám chắc. Nhưng trước đôi mắt đang chờ đợi kia, cậu buộc phải thốt lên một câu trả lời, dù nó nghe thật thảm hại.

“Ể? T-Tôi … tôi  nhớ là mình đâu có làm mấy trò như tỏ tình với cậu bao giờ đâu nhỉ?”

“Vậy mà tôi thì cứ trông chờ mãi đấy.”

Câu trả lời nhẹ tênh ấy khiến cậu cứng họng. Hoàn toàn câm nín.

Phản ứng đầu tiên của cậu là hai má nóng bừng lên như lửa đốt. Phản ứng thứ hai, hèn nhát hơn, là quay ngoắt đi, giả vờ hứng thú tột độ với cái chậu cây cảnh vô tri đang đặt bên cửa sổ. Nhưng thực chất, bên trong cái đầu đang bốc khói kia là cả một mớ giả thuyết hỗn độn.

Lời nói vừa rồi của Hana… nó không hoàn toàn giống một lời tỏ tình.

Phải, chắc chắn là thế. Nhưng nó cũng chẳng phải là một câu nói đùa vô thưởng vô phạt. Nó cứ lơ lửng ở cái ngưỡng nguy hiểm, vừa đủ để khiến một kẻ nghiệp dư trong tình trường như cậu cảm thấy mình vừa thua một trận đấu mà trọng tài còn chưa thổi còi bắt đầu. Một kết cục mập mờ, không rõ thắng thua, nhưng chất đầy sự trêu ngươi từ đối thủ.

Cậu vớ lấy cốc nước lọc, đưa lên miệng nhấp một ngụm để che giấu sự bối rối, nhưng chẳng hiểu sao, vị nước hôm nay lại nhạt toẹt đến lạ lùng.

Một khoảng lặng bao trùm lấy không gian chật hẹp giữa hai người, không ai nói thêm lời nào. Bản nhạc Jazz du dương trong quán dường như cũng biết ý mà chuyển sang giai điệu piano êm dịu, chuẩn bị cho khúc cao trào lãng mạn.

Không thể chịu nổi bầu không khí này, cậu quyết định lên tiếng.

“À… ừm… Hana này…”

“Tìm thấy cậu rồi.”

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, cùng lúc đó, một trọng lượng không hề nhẹ đè nghiến lên vai cậu.

“Á á-!?”

Tiếng hét thảm hại thoát ra khỏi cổ họng, cậu giật bắn người quay lại. Đập vào mắt cậu là khuôn mặt của một thiếu nữ xinh đẹp nhưng lại đang tỏa ra sát khí nồng nặc.

Cô gái ấy xuất hiện từ phía sau, nghiêng đầu nhìn xuống. Mái tóc đen nhánh rũ xuống, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của cậu về phía Hana, như thể thế giới của cậu giờ đây chỉ được phép chứa chấp hình bóng áp đảo của cô ta.

“Ra là cậu ở đây lãng phí oxy à. Tôi đã gửi tin nhắn về việc của câu lạc bộ hôm qua. Cậu có thèm để cái não của mình hoạt động để đọc nó không đấy?”

Cô gái ấy - Rikka - thản nhiên lướt qua cậu rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế trống bên cạnh, cử chỉ tao nhã nhưng đầy uy lực. Nhiệt độ xung quanh dường như tụt xuống âm độ ngay tức khắc.

“….Tin nhắn? Tôi… tôi không thấy tin nhắn nào của Rikka cả…”

Cậu lắp bắp, sự hoang mang bắt đầu xâm chiếm tâm trí. Lẽ nào điện thoại cậu hỏng? Hay cậu đã lơ đễnh đến mức gạt bỏ sự tồn tại của nó?

Rikka tặc lưỡi, một âm thanh khô khốc ngập tràn sự khinh bỉ. Đôi mắt sắc lẹm đó nhìn cậu không phải với sự tức giận bùng nổ, mà lạnh lùng như đang nhìn một sinh vật đơn bào hạ đẳng nào đó vậy.

“Vậy sao. Cậu đúng là hết thuốc chữa nhỉ, đồ rác rưởi.”

Tiếng nuốt nước bọt khô khốc vang lên trong cổ họng Zrenye.

Cái người đang chĩa mũi dùi vào cậu lúc này chẳng hề tỏ ra chút ngại ngùng hay đắn đo nào về những lời lẽ sắc bén vừa thốt ra. Hôm nay, cô gái ấy khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng dài tay kín đáo, kết hợp cùng váy xếp ly đen tuyền dài quá gối.

Một bộ trang phục toát lên vẻ thanh lịch nhưng cũng đầy xa cách. Zrenye thầm nghĩ, chẳng lẽ xu hướng của các cô gái khi đi cà phê dạo gần đây là phải ăn vận trang trọng thế này sao?

Nhưng quan trọng hơn cả, cậu cá rằng cô ta đã mong chờ khoảnh khắc này từ lâu, khoảnh khắc được đường hoàng đứng ở thế thượng phong để chỉ trích cậu.

Đôi mày của Rikka khẽ nhíu lại, một cử chỉ nhỏ nhặt gần như không thể nhận ra trên gương mặt vốn dĩ lãnh đạm ấy. Không nói không rằng, cô lôi chiếc điện thoại ra, mở sáng màn hình rồi dí thẳng vào mặt Zrenye.

“Tối hôm qua… cậu chỉ đọc chứ không trả lời…”

Chết dở, thế này thì toang thật rồi.

Dòng chữ “Đã xem” hiện lên rõ mồn một ngay dưới tin nhắn của Rikka. Zrenye cứng họng, lỗi này chắc chắn thuộc về cậu một trăm phần trăm. Có lẽ tối qua do bị Aiko tấn công nên cậu đã đọc xong rồi quên bẵng đi mất. Giờ thì phải viện cớ gì để toàn mạng đây?

“Thôi nào Rikka. Zureikun vừa mới gom hết dũng khí bình sinh để tỏ tình với mình đấy. Cơ mà tiếc là cậu ấy bị từ chối thẳng thừng rồi. Tâm trạng người ta đang không tốt đâu, cậu thông cảm chút đi…”

Hana bất ngờ lên tiếng xen ngang. Lời lẽ thì nghe như đang bênh vực, nhưng cái giọng điệu thích thú đó rõ ràng là muốn đổ thêm dầu vào lửa.

“Cậu nói cái quái gì vậy Hana? Tôi chưa hề tỏ tình cậu bao giờ!”

Zrenye cuống cuồng thanh minh, rồi quay sang lắc đầu nguầy nguậy với Rikka nhằm phủ nhận cáo buộc vô căn cứ kia.

“T-Tôi… không có chuyện đó đâu.”

“Thật đáng đời! Dám làm phiền đến Hayona, loại người như cậu nên chết đi thì hơn!”

Ánh mắt sắc lẹm của Rikka quét qua người Zrenye như muốn xẻ cậu ra làm đôi. Dứt lời, cô quay mặt đi hướng khác. Dù chỉ trong thoáng chốc, Zrenye vẫn kịp nhận ra gò má trắng trẻo của cô dường như ửng hồng lên một cách khó hiểu.

Cô nàng này, chẳng lẽ là tsundere trong truyền thuyết sao? – Zrenye mẩm trong lòng.

Vẻ bối rối đó biến mất nhanh như khi nó xuất hiện, Rikka lạnh lùng bồi thêm:

“Thay vì tốn thời gian vào mấy chuyện vô bổ này, thiết nghĩ cậu nên tập trung làm việc gì khác có ích cho xã hội thì hơn. Thật thảm hại.”

Có cần phải độc miệng đến mức ấy không chứ…

Bị đả kích liên tiếp, Zrenye khẽ thở dài. Tuy nhiên, khi bình tĩnh lại, cậu chợt cảm thấy có điều gì đó không hợp lý trong tình huống này.

“Mà Rikka này… Sao cậu lại biết tôi đang ở đây với Hana thế?”

Nghe câu hỏi, vai Rikka giật nhẹ một cái, nhưng cô vẫn nhất quyết không quay lại nhìn cậu hay đáp lời. Cái thái độ “tôi không quan tâm” này càng khiến nghi ngờ của Zrenye thêm vững chắc.

“Là mình bảo Rikka tới đây đấy. Với lại, địa điểm này cũng là do bọn mình cùng chọn mà.”

Hana điềm nhiên lên tiếng giải đáp thắc mắc.

“Hả? Ý cậu là sao?”

“Thì là, tất cả chuyện này đều nằm trong kế hoạch của tôi và Rikka để dụ cậu ra khỏi nhà đấy, Zureikun ngốc ạ! Bọn mình sợ trời mưa gió thế này, cậu sẽ lười biếng mà không chịu vác xác đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ…”

Ra là vậy.

Một sự hụt hẫng nhẹ len lỏi trong lòng Zrenye khi cậu nhận ra mình chẳng đang ở trong một cuộc hẹn hò lãng mạn nào cả. Những cảm xúc hồi hộp ban nãy nhanh chóng nguội lạnh. Dù vậy, cậu tự nhủ rằng mình không hề thất vọng, tuyệt đối không.

“Thì ra là các cậu đã bắt tay nhau lên kế hoạch từ trước. Nếu vậy thì người phải xin lỗi tôi là Rikka mới đúng chứ!”

Dù chưa rõ mục đích cuối cùng của hai cô nàng này là gì, nhưng rõ ràng Zrenye đã bị chơi một vố khá đau. Lấy lại tinh thần, cậu quay sang phản pháo, chĩa mũi dùi về phía thiếu nữ mắc bệnh tsundere vừa mắng mình xối xả ban nãy.

Thấy không khí có vẻ đang chìm xuống vực thẳm bởi sự lạnh lùng của Rikka và vẻ mặt cam chịu như tội phạm của Zrenye, Hana bỗng vỗ tay một cái thật lớn.

“Được rồi, được rồi!!”

Cô nàng nở một nụ cười rạng rỡ, xua tay đuổi đi đám mây đen đang bao trùm lấy cái bàn nhỏ.

“Thôi nào Zureikun, đừng làm cái mặt bí xị như bánh bao ngâm nước thế nữa. Bọn mình làm vậy cũng chỉ vì lo cậu sẽ mốc meo trong phòng cả ngày chủ nhật thôi mà. Cậu không thấy vinh dự khi được hai cô gái xinh đẹp nhất nhì trường đích thân lên kế hoạch bắt cóc sao?”

“Bằng cách trêu đùa trái tim của một tên trai tân như tôi ư…”

“Hi hi, coi như để tạ lỗi vì đã làm cậu hoảng sợ, hôm nay này tôi mời nhé!”

Không đợi Zrenye kịp phản ứng, Hana đã nhanh nhảu vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đang đứng gần đó.

“Chị ơi! Cho em thêm ba phần bánh Crepe dâu tây đặc biệt, và đổi giúp bạn nam này một ly cà phê sữa mới toanh nhé! Cứ ghi hết vào hóa đơn của em ạ.”

“Này, cậu không cần phải làm vậy đâu…” Zrenye yếu ớt phản đối.

“Không được từ chối lòng tốt của một quý cô!” Hana nháy mắt tinh nghịch, nghiêng đầu làm điệu bộ dễ thương. Thấy vậy, Zrenye cũng không biết nên đáp lễ như nào.

“Crepe dâu tây à… Cũng tạm chấp nhận được. Nể tình Hana, tôi sẽ tạm tha cho cái thái độ lồi lõm của cậu hôm nay.”

Rikka nhìn về phía menu và gật gù, Zrenye cũng thở hắt ra một hơi dài thườn thượt, trút bỏ gánh nặng trong lòng. Rốt cuộc thì cậu vẫn không thể nào thắng nổi hai người này.

Khi những đĩa bánh ngọt ngào và ly cà phê thơm phức được mang ra, bầu không khí căng thẳng ban nãy tan biến như chưa từng tồn tại. Hana vui vẻ cắt một miếng bánh lớn đưa lên miệng, đôi mắt híp lại vì thỏa mãn, rồi bắt đầu ríu rít lôi kéo cả hai vào những câu chuyện phiếm không đầu không cuối. 

Sự vui vẻ và năng lượng tích cực của Hana giống như một thứ phép thuật vậy, nó nhẹ nhàng kéo Rikka ra khỏi vỏ bọc gai góc và khiến Zrenye quên đi sự khó chịu ban đầu. 

Bất chợt, âm thanh từ chiếc tivi treo trên tường quán cà phê vụt lớn lên, át cả tiếng nhạc Jazz êm dịu. Bản tin thời sự đặc biệt cắt ngang chương trình giải trí, thu hút sự chú ý của toàn bộ khách khứa trong quán.

"Chúng tôi đang có mặt tại hiện trường vụ hỏa hoạn kinh hoàng tại quận 7..."

Trên màn hình là cảnh tượng một tòa chung cư cao tầng đang bốc khói nghi ngút. Dù ngọn lửa đã được khống chế phần nào, nhưng những mảng tường đen kịt và đống đổ nát ngổn ngang vẫn tố cáo sự tàn khốc của sự việc.

"Theo thông tin ban đầu, nguyên nhân vụ việc là do một con Nguyền thú hệ Hỏa bất ngờ tấn công vào lúc 4 giờ sáng, khi cư dân vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Lực lượng Huyễn Giới Kỵ đã được điều động ngay lập tức để phong tỏa và tiêu diệt mục tiêu..."

Cô phát thanh viên đang tường thuật với vẻ mặt căng thẳng thì đột nhiên—

BÙM!!!

Một tiếng nổ chói tai vang lên từ chiếc tivi khiến Zrenye giật bắn mình. Toàn bộ tầng trên cùng của tòa nhà trong bản tin bất ngờ phát nổ, khói bụi và gạch đá bắn tung tóe ra xung quanh như pháo hoa. Camera rung lắc dữ dội, tiếng la hét của người dân và phóng viên hỗn loạn cả lên.

Nhưng ngay giữa tâm chấn của vụ nổ ấy, một bóng người lao vút ra.

Từ độ cao hơn mười tầng lầu, bóng người ấy đáp xuống mặt đất một cách nhẹ nhàng đến khó tin, đế giày va chạm với mặt đường tạo nên một vòng tròn bụi nhỏ tỏa ra xung quanh.

Đó là một người đàn ông đeo huy hiệu chỉ huy của Huyễn Giới Kỵ, với chiếc sơ mi trắng tung bay phần phật trong gió, hoàn toàn không dính một chút bụi bẩn nào.

Người phóng viên, dù vẫn còn run rẩy, vội vàng cầm micro chạy tới.

"Đ-Đội trưởng Jinshiro! Tình hình bên trong thế nào rồi ạ? Con Nguyền thú..."

Người đàn ông chậm rãi đứng thẳng dậy. Anh ta vuốt ngược mái tóc bạch kim chải chuốt bóng lộn của mình, nở một nụ cười tự tin đến mức ngạo nghễ trước ống kính.

"Yên tâm đi. Hôm nay sao Hỏa chiếu mệnh, hướng Đông Nam đại cát, rất thích hợp để dọn dẹp mấy thứ nóng tính này."

Jinshiro phẩy tay, một ngọn lửa nhỏ còn sót lại trên vai áo anh ta tự động tắt ngúm như thể sợ hãi chủ nhân của nó.

"Con thú đó đã được ta thanh tẩy về cõi hư vô rồi. Tiếc là nó nổ hơi sớm, làm hỏng mất màn kết liễu nghệ thuật mà ta đã dày công chuẩn bị. Nhưng mà..."  Anh ta nháy mắt với camera, tạo dáng một cách đầy khoa trương "...sự xuất hiện của ta cũng đủ để cứu vớt rating cho đài truyền hình các người rồi, phải không?"

Trong quán cà phê, Hana gần như dán mắt vào màn hình. Đôi mắt cô nàng mở to, lấp lánh như chứa ngàn vì sao, hai tay đan vào nhau đặt dưới cằm đầy phấn khích.

"Trời ơi! Ngầu quá đi mất!"

Hana thốt lên bằng giọng nói không giấu nổi sự ngưỡng mộ cuồng nhiệt. Cô nàng chăm chú nhìn vào hình ảnh vị đội trưởng đang thao thao bất tuyệt về vận mệnh và phong thủy trên tivi, vẻ mặt say mê đến lạ lùng.

"Nhìn phong thái đó xem! Sự tự tin đó, sức mạnh đó! Anh ấy cứ như bước ra từ trong truyện tranh vậy!" Nói rồi Hana quay sang Zrenye, đôi má ửng hồng vì hào hứng. "Zureikun, cậu thấy không? Đó là Jinshiro, đội trưởng đội phản ứng đặc biệt đấy! Anh ấy là thần tượng của tôi!"

"Ừm... tôi thấy rồi. Anh ta hẳn là một người đặc biệt nhỉ."

"Đặc biệt gì chứ, là quá đỉnh ấy! Cậu biết không, Zureikun. Tôi đã quyết định rồi. Sau khi tốt nghiệp, tôi nhất định sẽ trở thành một Huyễn Giới Kỵ xuất sắc. Và mục tiêu tối thượng là được vào đội của anh Jinshiro!"

Cô nàng nói với vẻ chắc nịch, nụ cười rạng rỡ trên môi khiến Zrenye thoáng ngẩn ngơ. Cái vẻ dễ thương đầy nhiệt huyết ấy của Hana quả thực có sức sát thương rất lớn.

Tuy nhiên, khi nhìn lại đống đổ nát cháy đen trên màn hình tivi, trong lòng Zrenye lại dấy lên một cảm xúc hoàn toàn trái ngược.

Cậu cũng ngưỡng mộ họ, những Huyễn Giới Kỵ dũng cảm đứng ra bảo vệ nhân loại khỏi lũ quái vật. Nhưng sự ngưỡng mộ đó đi kèm với nỗi sợ hãi bản năng. Đó là một nghề nghiệp mà ranh giới giữa sự sống và cái chết mỏng manh như sợi chỉ. Chỉ cần một sơ suất nhỏ hoặc một chút may mắn, cậu cũng có thể biến mất vĩnh viễn khỏi trần thế, để lại nỗi đau cho những người ở lại.

Và với một kẻ luôn tự cô lập và khao khát một cuộc sống bình lặng như Zrenye, việc lao đầu vào chỗ chết không hề là lựa chọn hấp dẫn.

Cậu nhìn Hana, nhớ đến cái họ "Shinomiya" đầy sức nặng của cô. Gia tộc Shinomiya lừng lẫy với truyền thống đào tạo ra những chiến binh diệt nguyền thú vĩ đại. Dòng máu đang chảy trong người cô gái nhỏ nhắn này vốn dĩ đã mang theo sứ mệnh đó rồi.

"Dù sao thì... với xuất thân từ gia thế Shinomiya, tôi tin là cậu sinh ra là để tỏa sáng ở những nơi như vậy mà, Hana."

Câu nói của cậu khiến Hana khựng lại một chút. Cô nhìn cậu, ánh mắt thoáng dao động, nhưng rồi lại nhanh chóng bị sự hào hứng lấn át khi Jinshiro trên tivi bắt đầu múa may về một lá bùa may mắn anh ta mới mua được.

Ngồi bên cạnh, Rikka nãy giờ vẫn im lặng khuấy ly nước của mình, đôi mắt lạnh lùng liếc qua Zrenye rồi lại nhìn về phía tivi, dường như đang suy tính điều gì đó.

"Quả nhiên là Đội trưởng Jinshiro! Thật sự là thiên tài của thế hệ, sức mạnh không ai sánh bằng!" Giọng của bình luận viên ca ngợi vang vọng từ tivi. "Anh ấy là hình mẫu lý tưởng mà mọi Huyễn Giới Kỵ trẻ tuổi đều hướng tới!"

Đột nhiên khi đến đây, đôi mắt Hana rời khỏi hình ảnh vị đội trưởng hoàn hảo, rạng ngời trên màn hình, quay sang nhìn chằm chằm vào ly cà phê sữa đang bốc hơi. Nét hào hứng ban nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự chùng xuống nặng trĩu.

"Không hẳn đâu, Zureikun à..."

Hana lí nhí đáp, giọng nói thiếu hẳn sự tự tin thường thấy.

"Chỉ là... các trưởng lão trong nhà nói rằng nếu muốn có tiếng nói trong gia tộc, tôi bắt buộc phải chứng minh được năng lực thực sự. Nếu không thể gây ấn tượng cho họ thì sẽ bị cắt cử đi làm chân hộ vệ, quanh năm suốt thác ôm gác cổng gia môn. Tên đầu đất Mirandal... hắn ta điên cuồng tập luyện ngày đêm cũng là vì lý do đó…"

Gia tộc Shinomiya có nguồn gốc cách đây 350 năm, trải qua 11 đời. Một gia tộc ranh giá với những huyễn giới sư mạnh mẽ. Riêng từ thời Linh Thần Đại Chiến, những thành viên cao nhất của tộc đã lần lượt nắm giữ chức vụ Trấn Thủ ở Đông Kinh. Trách nhiệm bảo vệ vùng đất này vì thế mà đã ăn sâu vào máu thịt của từng cá nhân, nên tiêu chuẩn đặt ra cho con cháu của họ nghiễm nhiên cao khủng khiếp.

"Chờ đã!”

Rikka đột ngột đập mạnh tay xuống bàn. Âm thanh chát chúa khiến cả  Zrenye và Hana đều giật bắn mình, suýt nữa thì làm đổ cả cốc nước. Những vị khách xung quanh lại được một phen quay sang nhìn, nhưng Rikka chẳng thèm bận tâm. Đôi mày thanh tú của cô nhíu chặt lại đầy bất mãn.

“Cái tư duy cổ hủ gì thế này? Cậu định để mấy ông già sắp xuống lỗ đó điều khiển cuộc đời mình sao? Hayona, cậu có quyền lựa chọn con đường riêng cơ mà? Tại sao cứ phải ép mình vào cái khuôn khổ nghẹt thở đó?"

Trước sự gay gắt của Rikka, Hana chỉ khẽ cúi đầu. Mái tóc bạch kim rủ xuống, che khuất đi một phần gương mặt, nhưng Zrenye vẫn kịp nhìn thấy sự bất lực thoáng qua trong đáy mắt cô.

"Tôi biết chứ... Nhưng mà... Tông gia đã có chị Narumi rồi. Chị ấy mới 17 tuổi đã trở thành một đội trưởng chính thức. Trong khi tôi vẫn còn đang chật vật với mấy bài kiểm tra năng lực cơ bản, thì chị ấy..."

"Ê ê ê! Dừng lại ngay!"

Zrenye vội vàng ngắt lời, không thể để cô bạn tiếp tục chìm sâu vào vũng lầy tự ti này. Cậu xua tay liên tục.

"Cậu lại bắt đầu so sánh mình với cái 'thiên tài quái vật' đó nữa rồi. Nghe này Hana, sự so sánh đó khập khiễng đến mức nực cười đấy."

Cậu hít sâu một hơi, nhớ lại ký ức kinh hoàng nhưng cũng đầy ấn tượng mà mình từng chứng kiến.

"Hồi tôi còn học cấp một, tôi đã từng tận mắt thấy chị Narumi đánh nhau với một con Nguyền thú cấp Rồng. Nhớ kỹ nhé, là cấp Rồng đấy! Lúc đó chị ấy mới bao nhiêu tuổi? Mười một? Mười hai? Vậy mà chị ấy dám đơn phương độc mã lao vào chém nát con quái vật đó. Đem một người bình thường so với một ngoại lệ của tạo hóa như thế thì đến thánh nhân cũng thấy bất công!"

"Tên rác rưởi này nói đúng đấy. Nếu không tính đến Hộ Tinh Vệ trưởng Velka, thì chị Narumi thực sự là quái vật trong số những quái vật. Bà chị đó là ngoại lệ duy nhất, Hayona à. Cậu không thể lấy đó làm thước đo cho giá trị của mình được."

“Cảm ơn các cậu. Nhưng mà... Zureikun nè, nếu cậu thực sự có sức mạnh thì sao không gia nhập Huyễn Giới Kỵ đi? Chẳng phải gia đình cậu cũng từng là thành viên của Huyễn Giới Kỵ sao?”

Câu hỏi của Hana như một viên sỏi ném thẳng vào mặt hồ đang yên ả, phá tan bầu không khí vừa mới được hâm nóng lên đôi chút.

Zrenye khựng lại, chiếc dĩa đang găm miếng bánh dâu tây lơ lửng giữa không trung. Cậu nuốt khan, cảm thấy vị ngọt của kem tươi trong miệng bỗng trở nên nhạt thếch.

“...Đó là chuyện từ đâu đó gần nửa đời người về trước rồi, Hana à. Chuyện thời xưa lắc xưa lơ.”

Cậu cố gắng trả lời bằng một giọng điệu hời hợt nhất có thể, mắt lảng tránh sang phía cửa sổ, nơi những giọt nước mưa còn đọng lại đang trượt dài trên tấm kính.

Thế nhưng không để cậu kịp lơ đi, Hana đã chồm người tới, đôi mắt to tròn xoáy sâu vào cậu, rực lên một ngọn lửa nhiệt huyết khiến Zrenye cảm thấy ngột ngạt.

“Nhưng dòng máu thì đâu có mất đi được! Cha mẹ cậu từng là những thành viên của đội phong ấn vì họ có năng lực mạnh mẽ, và cậu chắc chắn thừa hưởng nó. Chẳng lẽ cậu không cảm thấy gì sao? Một sự thôi thúc nào đó?”

“Không. Tuyệt đối không. Cậu đừng có đánh đồng tôi với mấy nhân vật chính trong truyện tranh shounen. Tôi không nghe thấy tiếng gọi của định mệnh, cũng chẳng có khát khao bảo vệ thế giới. Và thậm chí tôi còn không cảm nhận được ám khí tỏa ra từ những con nguyền thú nữa.”

Đó là lời nói dối. Hoặc ít nhất, là một nửa sự thật được dùng để che đậy.

Thực tế, Zrenye không “mù”. Cậu có thể cảm nhận được những luồng khí lạnh lẽo gai người mỗi khi đi ngang qua những nơi có ám khí. Nhưng cậu chọn cách lờ đi. Cậu chọn cách đóng chặt các giác quan của mình lại, giả vờ như một kẻ vô năng. Bởi vì vô năng đồng nghĩa với an toàn.

“Cậu lại viện cớ rồi. Khả năng cảm nhận có thể luyện tập được. Cái chính là thái độ của cậu kìa. Một thanh niên trai tráng, có gia thế, có nền tảng, vậy mà lại chấp nhận sống dật dờ như cái bóng. Cậu không thấy... phí phạm sao?”

“Phí phạm ư? Tôi gọi đó là biết tự lượng sức mình. Tham gia Huyễn Giới Kỵ để làm gì? Để được vinh danh trên tivi một lúc rồi chết cháy đen thui như con quái vật ban nãy à? Xin kiếu. Tôi còn yêu đời lắm.”

“Cậu...!” Hana nghẹn lời, hai má phồng lên vì giận dỗi.

“Tên này nói đúng đấy, Hana.”

Giọng nói lạnh băng của Rikka cắt ngang cuộc tranh luận. Cô nàng chống cằm, dùng chiếc thìa nhỏ khuấy nhẹ ly nước đã tan hết đá, ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn Zrenye với vẻ khinh bỉ không che giấu.

“Cái thứ rác rưởi nhát cáy như cậu ta mà bước vào Huyễn Giới thì chỉ tổ làm vướng chân người khác thôi. Chưa kể đến việc... Cậu ta hoàn toàn thiếu cái gọi là ‘bản lĩnh’. Cho cậu ta cầm vũ khí, có khi cậu ta còn tự cắt vào tay mình trước khi chạm được vào Nguyền thú ấy chứ.”

Những lời lẽ độc địa của Rikka tuôn ra trơn tru như đã được soạn sẵn trong đầu từ lâu. Nghe thì có vẻ như đang sỉ nhục thậm tệ, nhưng Zrenye lại cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.

Đúng rồi, cứ mắng tôi đi. Hãy nói tôi là đồ vô dụng, là kẻ hèn nhát.

Chỉ cần các cậu tin rằng tôi là kẻ vô dụng, tôi sẽ không phải gánh vác bất cứ kỳ vọng nào cả.

“Rikka! Sao cậu lại nói nặng lời thế!” Hana quay sang phản đối cô bạn thân. “Tôi tin là Zureikun có thể làm được mà. Chỉ cần cậu ấy chịu cố gắng...”

“Cố gắng cái gì chứ?”

Zrenye gắt lên, cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đang bị bào mòn. Sự nhiệt tình quá mức của Hana, thay vì khích lệ, lại trở thành một áp lực vô hình đè nặng lên lồng ngực cậu.

“Tại sao cậu cứ phải áp đặt cái lý tưởng anh hùng đó lên tôi vậy? Tôi thích cuộc sống hiện tại. Sáng đi học, chiều về ngủ, tối chơi game. Tầm thường, nhạt nhẽo, nhưng nó an toàn. Tôi là một thằng hèn, được chưa? Cậu hài lòng chưa?”

Không gian quanh bàn bỗng chốc im bặt. Tiếng nhạc Jazz êm dịu trong quán giờ đây nghe sao mà chói tai đến thế.

Hana nhìn cậu sững sờ, ánh mắt long lanh nước. Cô mấp máy môi định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cúi gằm mặt xuống ly nước ép đang uống dở.

Cảm giác tội lỗi trào lên trong lòng Zrenye như thủy triều. Cậu biết mình vừa lỡ lời. Cậu biết Hana chỉ muốn tốt cho cậu, muốn cậu thoát khỏi cái vỏ ốc cô độc này. Nhưng nỗi sợ hãi về cái chết, về trách nhiệm, về việc phải đối mặt với những thứ quái đản trong bóng tối... nó quá lớn. Nó lớn đến mức cậu sẵn sàng làm tổn thương người con gái duy nhất quan tâm đến mình chỉ để bảo vệ sự bình yên giả tạo này.

Mày đúng là một thằng tồi, Zrenye.

Cậu tự chửi rủa bản thân trong im lặng. Nhìn Hana ủ rũ và Rikka đang tỏa ra sát khí lạnh lẽo, cậu biết mình không thể để buổi đi chơi hiếm hoi này kết thúc trong thảm họa như thế.

Zrenye hít một hơi thật sâu, cố xua đi cái không khí nặng nề đang bao trùm. Cậu liếc nhìn đống áp phích dán tường, rồi dường như nhận ra một điều gì đó, liền gượng gạo nở một nụ cười méo xệch.

“À... mà này! Ngồi lì ở đây mãi cũng chán. H-Hay là chúng ta đi đâu đó chơi đi?”

Hai cô gái ngẩng lên nhìn cậu. Hana vẫn còn vẻ hờn dỗi, còn Rikka thì ngước mắt đầy nghi hoặc.

“Trời tạnh mưa rồi, không khí bên ngoài chắc mát mẻ lắm. Tôi nghe nói ở khu phố dưới chân núi, các gian hàng hội chợ đang bắt đầu mở cửa rồi đấy. Có trò vớt cá vàng, bắn súng, và cả... ờm... takoyaki nữa! Chúng ta đi dạo một vòng cho khuây khỏa nhé? Coi như tôi chuộc lỗi vì đã làm hỏng bầu không khí, được không?”

Cậu nhìn Hana với ánh mắt cầu khẩn. Làm ơn, hãy đồng ý đi. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng đó nữa.

Hana chớp mắt vài cái, rồi khẽ thở dài. Sự giận dỗi trên khuôn mặt cô dần tan biến, thay vào đó là nét dịu dàng vốn có.

“...Được rồi. Nể tình cậu biết điều hối lỗi. Nhưng mà vé chơi trò chơi cậu phải bao hết đấy nhé.”

“Được, được! Tôi bao hết!” Zrenye gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, trong lòng thầm cảm tạ trời đất.

“Hừ, đúng là đồ dẻo mỏ. Đi nhanh lên, kẻo bọn họ bán hết đồ ăn ngon bây giờ.”

Zrenye vội vàng vơ lấy áo khoác, lon ton chạy theo hai cô nàng ra cửa. Ánh nắng chiều muộn xuyên qua lớp mây xám xịt, chiếu rọi xuống mặt đường loang loáng nước.

Ít nhất thì, trong ngày hôm nay, cậu vẫn có thể tiếp tục làm một Zrenye bình thường, hèn nhát và vui vẻ bên cạnh hai người bạn của mình.

Tiếng chuông gió lảnh lót nơi cửa quán ngân lên, bỏ lại sau lưng những lời ngụy biện vụng về của Zrenye, để rồi hòa lẫn vào tiếng cười khúc khích trở lại của Hana và cái tặc lưỡi đầy ngụ ý của Rikka.

Đó là một buổi sáng ngày Chủ nhật sau cơn mưa.

Và những vũng nước đọng trên mặt đường vẫn lặng lẽ phản chiếu ráng chiều đỏ rực, soi bóng ba người họ đang dần tan vào dòng người tấp nập.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!