• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol. 01 Đứa con của người anh hùng mạnh nhất

Chương 06: Ma thuật sư lộ diện

0 Bình luận - Độ dài: 3,507 từ - Cập nhật:

Bóng tối dày đặc như nuốt chửng cậu bé sáu tuổi. Lúc đầu chỉ là đau nhói nơi thái dương, nhưng rồi cơ thể Zrenye nhanh chóng bị kéo vào một khoảng không mờ mịt.

Mặc dù ý thức của cậu khá mơ hồ, song cậu cảm nhận được thứ ánh sáng qua lớp mi. Cậu dần mở được mắt, để rồi ngay sau đó cậu nhận ra là mình có một đôi cánh.

Lúc ấy cậu không nghĩ về cơ chế sinh học, hay việc “làm sao mà mình có cánh?”, mà thay vào đó là cảm giác một đôi cánh lông vũ trắng xóa mọc ra từ sau lưng. Cậu chẳng hiểu tại sao, chỉ biết mình đang bay, vượt lên trên cả những dãy núi và hòa lẫn vào những đám mây.

Dựa trên hoàn cảnh để mà nói thì, cậu đang sát cánh cùng những con Nhạn để trở về miền đất hứa phía nam.

Bầu trời trên này trông thật rộng. Rộng đến mức khiến cậu vừa hoảng sợ lại vừa phấn khích. Mỗi đợt gió tạt qua mặt lại là một nhát dao lạnh buốt, buộc cậu phải vỗ cánh mạnh hơn để không bị rơi xuống.

—Nhưng bay mãi như thế này thì đến đâu?

Câu hỏi ấy bỗng dưng nảy lên khiến cậu khựng lại, và đôi cánh cũng ngừng vỗ. Ngay lập tức, cơ thể Zrenye dần mất thăng bằng. Không hiểu sao, nhưng cảm giác có cánh khi nãy đã biến mất, nên theo định luật vạn vật hấp dẫn cậu bắt đầu rơi tự do.

Những đám mây phía dưới rút lại, biến thành một lớp hơi mờ trước khi tan hẳn. Bên dưới là một đồng cỏ xanh kéo dài đến tận rìa thế giới, hoặc ít nhất là như vậy trong tầm nhìn đang co lại của cậu.

Mặt đất há miệng nuốt chửng một sinh vật nhỏ nhoi đang cố giãy dụa không ngừng, trước khi nó đáp xuống một dải cỏ xanh ngát.

“Khoan đã, đừng mà! Đừng rơi!”

Mọi thứ đột ngột tối sầm.

*************************

“Zrenye! … Zrenye! Nghe ta nói gì không?!”

Âm thanh kéo cậu trở về với hiện thực.

Mi mắt nặng trĩu, nhưng cậu vẫn cố hé ra. Thứ đập vào tầm nhìn đầu tiên không phải ánh sáng mặt trời hay trần nhà, mà là thứ gì đó thuần khiết và trong trẻo hơn. Đó là đôi mắt màu đỏ ngọc, nằm tròn trĩnh trên gương mặt xinh đẹp tựa như búp bê của một cô bé đang không cách mặt cậu đến một gang.

“T-thiên thần?”

Hai bàn tay bé nhỏ của cô chầm chậm thu lại, sau khi đã dán chặt lên ngực và bụng Zrenye.

Khí lạnh trong người cậu được thay bằng một cảm giác ấm áp, như thể có dòng nước ấm đang chảy qua từng mạch máu. Vết đau rát bỏng nơi thái dương cũng đã dịu bớt.

“Cậu tỉnh rồi nhỉ? Ta đã lo thủy thuật của ta không thể chữa trị nổi cho cậu.”

“Cậu… đã cứu tôi sao?”

“Tất nhiên! Thức thuật của Ma vương ta là mạnh nhất, và mọi vấn đề của cậu đều chỉ cần dùng đến trung cấp là có thể giải quyết một cách nhanh chóng.” – Yuroji hất tóc khoe khang một cách kiêu ngạo.

“Hả…?”

Hẳn là cô lại bắt đầu luyên thuyên gì đó về mấy cái hoang tưởng rồi. Cậu không tin những lời cô nói, nên cậu đoán già non rằng Yuroji đã sử dụng thảo mộc, tức là dược liệu có nguồn gốc từ thiên nhiên, hay chính xác một bụi cỏ nảo đó gần đây để sơ cứu vết thương cho cậu.

Còn về khả năng phục hồi, thì chính cậu lại cảm thấy kinh ngạc về bản thân mình hơn. Vừa nãy mới bị ăn đập ra bã, nếu không muốn nói là chết đi sống lại, thử hỏi có đứa trẻ nào khác sống dai như vậy không? Chắc là hiếm.

Zrenye nheo mắt cẩn thận quan sát căn phòng xung quanh. Cậu nhận ra cả hai đang ở trong một căn nhà gỗ chật hẹp với cửa sổ đóng kín. Chỉ một ngọn đèn dầu leo lét tỏa ra thứ ánh sáng vàng đục, do đó cậu thấy rõ ba bức tường bị bịt kín và một cánh cửa.

Khỏi cần thử cũng biết, bên kia cửa chắc chắn có chốt khóa cẩn thận, bởi mục đích sử dụng duy nhất vốn cũng là chỉ nhốt nạn nhân bên trong.

“…Chúng ta bị nhốt rồi à?”

“Theo như góc nhìn của ta là vậy. Đám người kia sau khi đánh cậu đến ngất thì đã lôi cả hai đến căn nhà này và rời đi.”

“Vậy sao.”

Dần dà cậu nhận ra rằng suy nghĩ bồng bột của mình có phần ấu trĩ và tự phát. Giá như cậu chịu báo cho người lớn ngay từ đầu thì đã chẳng tự biến mình thành miếng mồi ngon.

Một thằng nhóc mười một tuổi đánh bại hai gã lực lưỡng? Ngay cả trong mơ giữa ban ngày cũng khó xảy ra nữa. Thậm chí cái giấc mơ vừa rồi cậu lại chỉ là một con chim không hơn không kém.

“Yuroji… tôi xin lỗi. Là tại tôi mà chúng ta bị như thế này.” Zrenye nói, đồng thời cậu cúi gập đầu để thể hiện sự hối hận.

“Không sao đâu Zrenye! Ma vương tiền kiếp ta đây không cần phải trách móc ngươi!” Yuroji khoanh tay mỉm cười. Trái với ý nghĩ của cậu, có vẻ con bé ít khi để bụng người khác.

“Phải là ngươi không cần phải cảm thấy hối hận chứ… Nhưng mà cậu ổn không đó, Yuroji? Đám người đó có làm gì cậu không?”

“Yên tâm đi! Cơ thể vàng ngọc này vẫn chưa hề bị vấy bẩn!”

“Thật là…” Zrenye khẽ thở dài.

Càng nghĩ lại càng khiến Zrenye cảm thấy đầu óc quay cuồng, không rõ là do dư âm của cú đánh ban nãy hay từ sự hỗn loạn vừa trải qua. Thế nhưng đầu óc phân tán khắp nơi thì rất khó mà nghĩ ra phương án thoát thân. Cậu hít thở sâu, rồi tự ép bản thân phải tập trung vào vấn đề trước mắt.

Phải tìm cách trốn thoát khỏi căn phòng này.

Nhưng trước khi làm được điều đó, có một chuyện cần được xác định rõ cái đã: Tại sao cậu lại bị nhốt ở đây? Rồi thì hai tên kia là ai?

Dựa vào tình huống ban đầu, nhiều khả năng Yuroji bị bắt vì vẻ ngoài quý tộc, còn bản thân cậu bị vạ lây. Chúng có thể đã lầm tưởng rằng cô là tiểu thư của một gia tộc giàu có nào đó và cậu là thằng hầu đi theo - một giả định vừa sai vừa xúc phạm, nhưng rất có thể là nguyên nhân mọi chuyện.

Và nếu đúng như vậy, động cơ hành sự đã quá rõ ràng: tiền chuộc hoặc đổi chác.

Nếu danh tính thật của cô bị lộ và vụ mất tích đến tai những thế lực lớn, thậm chí việc cả hai bị truy sát để bịt đầu mối là hoàn toàn có thể xảy ra.

Zrenye khẽ liếc sang Yuroji, cảm thấy lạnh gáy khi nghĩ đến viễn cảnh đó, nhưng đối phương lại chẳng hề bận tâm.

Cô bé hiện là mục tiêu trao đổi nên không mảy may có một vết xước nào. Trái lại thì cô đang trong trạng thái vô cùng bình tĩnh, đôi mắt không ngừng quan sát cậu, chỉ có mỗi cơ thể cử động vô cùng bất tiện vì kĩ năng trói người của tên đầu trọc dở tệ quá.

Cái thái độ đó của cô làm Zrenye rất lấy làm vi diệu. Cậu tạm gác lại dòng suy nghĩ về nguy cơ chính trị, rồi quay lại việc cởi trói trước mắt.

Đương nhiên, mục đích của cậu là trốn thoát khỏi đây. Để làm được điều đó, cậu cần một Yuroji có thể đi lại thoải mái cái đã. Phải tìm cách cắt dây, nhưng đồng thời cũng phải cân nhắc đến thời điểm. Nếu đám người kia quay lại giữa lúc cậu đang hành động thì tình hình còn tệ hơn.

Vấn đề thứ hai: thời gian.

Cậu không rõ hai người đã bị nhốt bao lâu. Dựa trên biểu hiện tràn đầy sức sống của Yuroji, cậu có thể nói là chưa đến mức một ngày. Nhưng không có đồng hồ, và vả lại chẳng thể nhìn ra bên ngoài. Mọi ước lượng của cậu đều coi như vô vọng.

“Zrenye này. Thực ra ta cảm thấy rất cảm động.”

Yuroji bỗng dưng thu người lại. Vì đang bị trói, cô chỉ có thể làm được giữa chừng động tác rồi dừng.

“Đây là lần đầu tiên ta thấy có người dám chịu đánh đến vậy chỉ vì cứu ta đấy.”

“Chỉ là chuyện bình thường ở huyện thôi. Với lại người có lỗi trước cũng là tôi mà.”

“Không hề bình thường chút nào hết! Cậu thậm chí có thể bỏ mạng đó!”

“Yuroji à. Sẽ có hàng tá người khác vì thân phận và sự xinh đẹp của công chúa mà nguyện được chết đấy.”

Zrenye không hề tâng bốc cô một chút nào khi nói vậy. Bởi ngay từ đầu cậu cũng chẳng có ý định hy sinh vì nghĩa cử cao đẹp, chẳng qua kế hoạch đổ bể cậu mới bị đám người kia đánh đập dã man đến vậy mà thôi.

“Hỡi thủy tổ của ngọn lửa vĩnh hằng, hãy ban cho con thứ ánh sáng sẽ soi ngàn vạn dặm đường cho kẻ lạc lối này. Để rồi khi thế giới sụp đổ, nhân loại vẫn sẽ nhớ tới thứ ánh sáng vĩ đại của người. Hỏa thuật thức!”

Bất chợt Zrenye nghe thấy Yuroji thì thầm điều gì đó. Lại là triệu chứng của bệnh sao? Cậu nghĩ cô bé thật đáng thương nếu cứ suốt ngày ăn nói linh tinh như vậy, và hẳn là gia đình cô chắc là lo lắng cho cô lắm…

Nhưng không.

Có một đốm lửa xuất hiện từ tay của Yuroji, và rất nhanh chóng nó đã thiêu rụi dây thừng đang buộc chặt lấy người cô. Kì lạ nữa là nó không bén vào áo của Yuroji, nếu không thì chúng ta sẽ có một tiểu thư nóng bỏng theo đúng nghĩa đen.

“K-khoan đã! Làm như nào…”

“Hỏa thuật thức!”

Cuối cùng, sợi dây của Zrenye cũng đã chịu chung số phận với đồng loại của nó, tức là tan thành mây khói.

“Được rồi đấy.” cô bé nói. “Nếu cứ bị trói như này thì bổn tọa thật khó có thể cử động. Thật may khi già đã dạy hỏa thuật trước.”

“Cậu có thể dùng được ma thuật?”

“Mới chỉ đạt đến sơ cấp thôi. Ngoài ra thì ta cũng chưa thành thạo nhiều lắm.”

“Vậy… vậy tất cả những lời cậu nói trước đây là?”

Zrenye không ngậm nổi miệng mà há hốc kinh ngạc. Mọi lập luận về thảo mộc, cỏ dại gì đó của cậu vừa bị ném qua cửa sổ. Nói thật, cái quái gì vừa diễn ra vậy?

“Là thật. Do Zrenye không chịu tin ta mà thôi.”

Đáng lý ra, phản ứng bình thường phải là một cơn mưa câu hỏi: “Cậu vừa làm gì thế?”, “Đây là trò ảo thuật à?”, “Dạy tớ được không?”, hoặc ít nhất cũng phải hét toáng lên. Nhưng thay vì thế, đầu óc cậu lại kẹt ở một chỗ:

Nếu việc Yuroji có thể dùng được ma thuật là thật, thì những chuyện khác nữa thì sao?

Nghĩ đến đây, Zrenye cảm thấy hổ thẹn so với phần tự mãn khi nãy. Một phần vì ý thức được mình đang thực dụng chẳng kém gì những kẻ trưởng thành từng tính toán với cậu, một phần vì nhận ra cả hai đứa đang ở cùng một dạng lệch chuẩn nào đó.

Ví dụ như cô là một cục vàng còn cậu chỉ là cái vỏ đựng nó vậy, không hơn không kém.

Nhưng thứ đó có thể xét đến sau, chỉ có điều cậu không thể bỏ qua chính là câu hỏi lớn hơn: nếu Yuroji có thể dùng hỏa thuật, thì tại sao lại để mình bị bắt ngay từ đầu? Cô không dùng nó để phản kháng sao? Hay có giới hạn gì đó mà cậu chưa biết?

Zrenye nuốt xuống câu hỏi. Giờ chưa phải lúc, lí do đều có thể theo kiểu tích cực và tiêu cực. Nếu lỡ làm Yuroji khó chịu vì bị động chạm bởi một động cơ nào đó, cậu không chắc mình sẽ còn cái vụ ảo thuật với lửa lần thứ hai.

“Vậy thì tốt rồi… nếu Yuroji có thể sử dụng ma thuật, chúng ta có thể đánh bại hai tên kia…”

“Không được!”

“Tại sao cơ chứ? Ma thuật của Yuroji rất có ích…”

“Ta đã bảo là không được mà!”

Yuroji bỗng nhiên hét lên. Âm thanh cao và bổng đó làm cậu khựng người lại. Đôi má cô đỏ ửng, cộng thêm đôi mắt đỏ sẵn có, khiến khuôn mặt chẳng khác nào quả cà chua chín mọng là bao.

“Ta đã hứa với già rồi… Chống lại lời thề là một điều ngu ngốc…”

 “T-tôi không hiểu? Chỉ cần phóng ra hỏa thuật như khi nãy là được mà. Tôi sẽ tìm cách đánh lạc hướng tên cầm dao, còn Yuroji chỉ cần đứng từ xa và tấn công thôi...”

“Cậu không hiểu được đâu, Zrenye.”

Đôi mắt của cô tới giờ mới cụp xuống. Zrenye liền hiểu ngay đây là phản ứng của việc né tránh câu trả lời.

“Được rồi. Vậy thì tôi sẽ tìm cách khác.”

Hiển nhiên, cậu không có dự định đào sâu thêm.

Nếu Yuroji không chịu sử dụng hỏa thuật thì cũng chẳng sao cả, vì vốn dĩ trong các kế hoạch đào tẩu ban đầu của cậu chẳng hề có yếu tố ma thuật. Chẳng qua, lợi thế hiện tại là việc cởi trói đã xong, và điều đó giống như có thêm một quân cờ dự bị mà thôi.

“Vậy thì tôi có ý này. Cậu giúp tôi đục một lỗ ở trước cửa nhé? Nhớ là chỉ một lỗ bé thôi đấy. Được chứ?”

“Nếu là yêu cầu đó… thì được.”

Yuroji trông có vẻ ngại ngần. Cô bé tiến lại gần cánh cửa gỗ và bắt đầu niệm chú. Trong khi đó Zrenye tiến tới đoạn dây thừng còn thừa ở góc nhà và bắt đầu mô phỏng lại động tác trói.

“Được rồi này, Zrenye. Cậu định làm gì?”

“Dĩ nhiên là cái lỗ sẽ dùng để quan sát bên ngoài rồi! Công chúa biết không, thu thập thông tin là kĩ năng sơ đẳng để giải quyết tình huống đấy.”

Với chiếc lỗ ở cửa, Zrenye sẽ dễ dàng quan sát và nắm bắt tình hình bên ngoài. Theo tính toán của cậu thì khả năng hai tên kia sẽ quay lại kiểm tra là rất cao, vì vốn dĩ chúng cũng đâu thể bỏ mặc một món hàng cao cấp như Yuroji được.

Nếu chỉ có mình cậu thì… ừ thì, bọn chúng có quay lại cũng chỉ để phi tang xác mà thôi.

Và đúng như cậu dự đoán, hai tên khi nãy – một đầu trọc, một cầm dao đã quay trở lại. Chúng chỉ còn cách ngôi nhà tầm dăm bước chân.

“Mau lên Yuroji! Đưa tay cậu lại đây!”

“Zre-Zrenye làm trò gì vậy? Cậu thích trói tay người khác đến vậy sao? Nhưng mà, nhưng mà chơi trò này tại đây thì có hơi…”

“Tôi không có chơi gì hết! Giả vờ bị trói đi Yuroji, sau đó làm theo lời tôi nói là được. Chúng ta sẽ thiêu cháy căn nhà này. Hành động khi tôi ra hiệu nhé?”

Chưa kịp hiểu lời nói của Zrenye, cô đã bị cậu quấn vài vòng quanh người. Cậu gập lại một đoạn để tạo thành một vòng tròn lỏng hơn cổ tay một chút. Quấn chừng ba lượt quanh cổ tay, phần ngoài được cố định bằng một nút thắt ngay ngắn hình số 8 tròn trĩnh.

Zrenye khẽ kéo nhẹ phần dây bên trong, để lại một khoảng trống đủ cho cổ tay xoay thoải mái. Vòng dây thật vẫn nằm sát da, nhưng không hề bị siết chặt, cử động hoàn toàn theo ý muốn bản thân.

Kĩ thuật vừa rồi còn được gọi là ‘false knot’, được sử dụng chuyên nghiệp bởi các ảo thuật gia.

Xong thì cậu cũng tiện thể buộc lỏng tay mình lại và nằm ra sàn. Có thể hiểu là Zrenye đang có tình dựng lại hiện trường trước khi tỉnh dậy.

Ngay sau đó, một tiếng cót két và tiếng xích lẻng xéng, cách cửa bật tung ra. Tên đầu hói bước vào, nhưng trông tâm trạng của hắn khá tệ. Hắn đang quát tháo điều gì đó với tên còn lại.

Dù nhắm mắt, nhưng Zrenye vẫn cố nắm bắt sự tình. Đại loại là như sau:

“Chả thể hiểu nổi! Cái tên đó thì biết cái đếch gì về tiền cơ chứ! Đúng là mấy thằng phù thủy chó đẻ!”

“Bình tĩnh đi! Nói to thế? Mày không sợ có người mò tới à?”

“Mò tới thì đã sao? Nếu không bán được con tiểu thư kia thì có phải công sức vứt xuống ao không? Mày dễ dãi thế à?”

“Hay là mày đem bán đi, còn tao đi cùng ngài ấy rồi kiếm cớ nói đỡ cho chứ biết sao giờ… Mà này! Bán xong phải chia đôi tiền thưởng đấy. Bao giờ thì bên kia đến?”

“Thấy bảo là sáng sớm mai, ở thị trấn dưới. Đêm nay tao thức canh.” – Tên đầu trọc vừa nói vừa gãi cổ, móng tay cào xước lớp da rám nắng, để lộ vết đỏ nhạt. “Mày bảo lão đấy kiếm tao ít đồ nhắm, chứ đi cả tuần liền không được uống thì sống làm cái chó gì.”

“Rồi rồi. Kể ra thì chuyến này cũng nhàn mà. Chỉ là bộ mặt ngài ấy cứ nhăn nhó suốt từ sáng đến giờ. Mà mày nghĩ thằng điên nào lại đi đánh nhau với Hydra cơ chứ?”

“Tao cũng không biết. Mà nếu là thật thì tao nghĩ sức mạnh cũng phải liệt vào dạng Cửu Đại Ngũ Quái chứ đùa. Nếu hắn có tiền thì tao cũng sẵn sàng làm theo, chứ tao chán mấy phục vụ mấy thằng phù thủy khố rách áo ôm lắm rồi.”

Lời qua tiếng lại của chúng rơi vào tai Zrenye chẳng sót một chữ. Dựa vào đoạn hội thoại trên mà cậu khai thác được rất nhiều thứ. Theo cậu hiểu thì thời cơ để hành động đang đến rất gần rồi.

“Thế nhé! Tao ra ngoài đây. Đừng có mà lơ là.”

“Mày lại còn phải nhắc? Tính khịa tao à?” – Đầu trọc trợn mắt nhìn đối phương, nhưng giọng hắn lại chẳng được gay gắt đến mức như vẻ ngoài.

Bỏ qua vẻ ngoài giận dữ, tên còn lại nhanh chóng bỏ ra ngoài. Còn lại một mình, đầu trọc bắt đầu kiếm đại một chỗ trước cửa mà ngồi xuống. Đoạn hắn lục lọi cái túi quần rách nát và lôi ra được một gói bạc. Hắn xòe ra trong tay rồi lẩm nhẩm đến, đếm đến vật thể cuối cùng rồi lại thở dài. Cứ thế, đầu trọc lặp lại hành động trên ba lần trước khi đưa một cây lên mồm và đốt.

Đó là thuốc lá.

Tất nhiên, Zrenye bị dị ứng với cái mùi kinh khủng này. Cậu cố gắng khẽ cử động tay lên che mũi, nhưng điều đó là vô nghĩa. Khói thuốc có thể len lỏi vào bất cứ đâu, và giờ thì nó đang nhảy múa trước mặt của cậu.

Không thể nhịn nổi nữa, cậu há miệng theo bản năng.

“Xì!”

Không chỉ khói, mà dường như cả trái tim của Zrenye cũng bật ra ngoài theo cú hắt hơi. Còn tên đầu trọc lập tức quay phắt lại, ánh mắt nghi hoặc như lưỡi dao lạnh lẽo lia qua.

“Xì!”

“Xì!”

Hai tiếng tiếp theo không thuộc về cậu. Nó thuộc về Yuroji. Cô bé đưa tay lên miệng và mô phỏng lại âm thanh vừa rồi của cậu.

“Mày bị dị ứng à? Thế mà không mở mồm ra để tao còn bỏ. Tiên sư, thằng mua mày yêu cầu tao khắt khe lắm. Chỉ cần sổ mũi thôi là ốm tiền với nó đấy.”

Hắn hậm hực đứng lên mở cửa rồi vứt tàn thuốc ra ngoài.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận