• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol. 01 Đứa con của người anh hùng mạnh nhất

Chương 07: Kế hoạch bắt đầu lại

0 Bình luận - Độ dài: 3,754 từ - Cập nhật:

Có thể nói, kế hoạch của Zrenye nghe qua thì chẳng khác nào trò đùa nghịch ngợm trong đầu một thằng nhóc dại dột, nhưng khi xâu chuỗi lại thì nó lại vận hành như một cỗ máy được bôi trơn cẩn thận, từng mắt xích ăn khớp với nhau không sai lấy một ly.

Bước một: Zrenye cùng Yuroji ngoan ngoãn đưa tay ra cho đối phương trói, diễn trò con tin ngoan hiền. Bề ngoài thì có vẻ như bọn chúng đã thắng, nhưng thực ra chúng chỉ mới sập bẫy, là cái trò false knot mà cậu đã tạo ra cách đây không lâu.

Bước hai: tận dụng thời cơ chín muồi, Yuroji sẽ phóng một mồi lửa nhỏ vào góc tường. Chỉ một chớp sáng thôi cũng đủ biến căn nhà mục nát này thành lò thiêu tập thể.

Bước ba: Hơn ai hết, Zrenye hiểu rõ giá trị của bản thân. Một tên vô danh tiểu tốt như cậu thì chẳng ai phí công cứu làm gì. Người mà tên đầu trọc kia phải giữ bằng mọi giá chính là Yuroji. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là hắn sẽ buộc phải ưu tiên đưa Yuroji ra ngoài, và mặc kệ Zrenye cháy thành than bên trong. Nhưng đó mới là điều cậu mong muốn. Lấy chính sự khinh thường của kẻ thù làm bàn đạp cho kế hoạch đào thoát.

Bước bốn: màn ảo thuật lên tới cao trào. Hỏa thuật của Yuroji vốn có thể bùng cháy theo ý muốn của cô. Vì sao thì Zrenye chẳng quan tâm, chỉ biết rằng ngọn lửa kia không bao giờ phản chủ. Cậu tin Yuroji sẽ không đẩy mình lên bàn thờ tổ tiên. Trong cơn hỗn loạn do ngọn lửa tạo ra, Zrenye sẽ thoát ra một cách êm thấm.

Bước năm: Lặp lại kế hoạch mà trước đó từng thất bại, nhưng lần này nó hoàn toàn khác biệt. Yuroji đã tháo dây trói từ lâu, chỉ là cô giả vờ bị khống chế để che mắt kẻ địch. Cái đòn cũ giờ đây khoác lên lớp áo mới, và không ai ngờ được nó lại tái xuất trong đúng khoảnh khắc quyết định.

Nói cách khác thì cậu sẽ tiếp tục việc húc đầu vào lưng tên đầu trọc rồi kéo Yuroji chạy đi, tất cả thảy chỉ có vậy.

Còn cô bé công chúa, cô vẫn đang chờ đợi cậu ra tín hiệu. Liệu Yuroji có ngoan ngoãn nghe lời mình không? Hỏi cho vui chứ Zrenye rất đánh giá cao cô bé ở khoản này. Nếu không mắc cái bệnh Chuunibyou thì chắc hẳn đã trở thành con át chủ bài trong tay Long Quốc, tha hồ phô trương thanh thế trước mặt cả Đại Lục rồi.

“Yuroji, đến lúc rồi. Đừng thiêu tôi nhé!”

“Ừm!”

Nhắm mắt lại và thì thầm niệm chú, cậu có thể cảm thấy cô đang nín thở để không một âm thanh nào lọt thành tiếng. Trông có vẻ hết sức khó khăn, bằng chứng là sự gắng gượng hiện rõ trên từng giọt mồ hôi lăn dài nơi thái dương. Zrenye liếc sang cũng thừa biết cô đang căng thẳng đến mức nào.

“….Hỡi ngọn đèn đỏ phá tan tĩnh mịch,

theo khế ước cổ xưa mà nuốt lấy linh hồn ta.

Máu là tế phẩm, lời nguyện hóa thành lưỡi kiếm.

Ngọn lửa thiêu đốt đại địa,

ngọn lửa xé rách bầu trời,

ngọn lửa nuốt trọn cả luân hồi.”

…. Hình như lời niệm chú có vẻ dài hơn mọi khi đúng không? Điều đó đồng nghĩa với việc ma lực phải hội tụ nhiều hơn, và áp lực tinh thần lên người thi triển cũng theo đó tăng gấp bội. Zrenye bắt đầu cảm thấy sốt ruột theo cái bài sớ cho ruồi muỗi nghe kia. Cậu thầm cầu xin cô bé mau mau hoàn tất nhiệm vụ đi. Xin lỗi nhưng Zrenye không có nhiều thời gian đâu, cậu còn là người của công việc.

“Hỏa thuật thức!”

Trong chưa đầy một giây lát, căn phòng biến thành một lò sưởi khổng lồ. Lửa liếm trần, khói đen cuộn đặc như màn che.

“Chết tiệt… Cháy rồi à?!”

Tên đầu trọc bật dậy lúng túng. Bản năng lập tức buộc hẳn phải lao đến chỗ Yuroji. Chỉ trong nháy mắt, cô bé đã bị lôi xềnh xệch ra ngoài, an toàn đến mức chính hắn cũng chưa kịp hiểu vừa rồi mình đã cứu theo kiểu quái gì.

Còn Zrenye, cậu khẽ nhích cổ tay. Sợi dây trói vốn chẳng chắc chắn cho cam, chỉ nhờ cậu chịu nằm im giả bộ ngoan ngoãn từ nãy nên mới còn nguyên. Cậu nhăm nhe lúc đối phương chạy loạn ra ngoài mới bắt đầu bật dậy. Nếu có ai đó bên ngoài nhìn vào thì cảnh tượng sẽ khá là ảo diệu, nhưng hành động của Zrenye vốn không thừa thãi như vậy. Cậu che chặt mũi để tránh khói độc, rồi chọn hướng lao thẳng vào bức tường phía sau, nơi ngọn lửa đã thiêu rụi đến mức chỉ còn trơ khung than gãy mục.

“Là do tàn thuốc sao? Nhưng bằng cách nào mà lửa bén như vậy… Mẹ nó! Chết tiệt! Nay là cái ngày chó đẻ gì vậy?”

Ôm thật chặt Yuroji trong tay, tên đầu trọc tru tréo đầy giận giữ ở bên ngoài. Xét về góc độ cấu trúc, căn nhà gỗ khép kín này chẳng khác nào mồi lửa khổng lồ. Vật liệu cũ kỹ, mục nát chính là chất xúc tác khiến đám cháy bùng phát dữ dội. Ngọn lửa nuốt trọn toàn bộ không gian, rồi dựng lên một cột khói đen sừng sững, che khuất gần như cả một vùng trời.

Chỉ cần thêm một khoảng thời gian ngắn, toàn bộ căn nhà đã sụp đổ. Có thể khẳng định, kế hoạch của Zrenye lúc này gần như đã hoàn thành ở mức độ mĩ mãn nhất.

“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Mày! Là do mày phải không? Phải rồi! Là tại mày bị dị ứng! Tất cả là tại mày!”

Hình như ngọn lửa đã thổi bùng lên sự giận giữ bên trong tên đầu trọc. Hắn nắm lấy Yuroji một cách thô bạo, bản năng thúc hắn phải đấm, phải đá, phải nghiền nát con bé ngay tại chỗ. Thế nhưng lí trí sót lại đã ra lệnh cho máu ngừng sôi trong não, vì hắn đang cầm trên tay một con tin có thể đổi lại một núi bạc. Chỉ cần một cái tát mất kiểm soát thôi, hắn sẽ biến viên ngọc quý này thành mảnh vụn. Mà thứ đã vỡ nát thì còn giá trị gì nữa?

“Đợi đến khi tao giao mày cho thằng biến thái đấy, tao sẽ nhậu một bữa thật no nê sau!” gã rít qua kẽ răng, giọng điệu khản đặc tràn đầy khoái trá.

Zrenye không thể để chuyện đó xảy ra. Cậu chắc chắn như vậy.

Lúc này mọi thứ như đang hồi quang phản chiếu, khi mà tên đầu trọc một lần nữa thể hiện sự nghiệp dư khi không kiểm tra thật kĩ xung quanh. Zrenye nấp sau đống đổ nát. Cậu đang chuẩn bị lao lên tấn công bất ngờ.

Thế nhưng, linh tính mách bảo một điều gì đó lành ít dữ nhiều, Zrenye bất chợt đứng chôn chân tại chỗ.

“Ngươi lại không nghe lời ta rồi, Saitaro.”

Một người đàn ông với chiều cao nổi bật, phải đến gấp hai lần Zrenye, tiến đến. Mái tóc màu đen nhánh, với ba vệt trắng phía bên trái vành tai, kết hợp với chiếc áo khoác dài theo kiểu đồng phục giáo hội nào đó. Hẳn là ngọn lửa đã thu hút hắn đến đây.

“Đó là một con người nguy hiểm!” – từng tế bào trong cậu đang kêu gào, mặc dù cậu thậm chí còn chưa gặp người đàn ông đó bao giờ. Tại sao lại như vậy thì cậu cũng không biết, nhưng giờ đây cậu chẳng thể nào làm gì khác ngoài việc run rẩy.

“Các ngươi không thích làm việc cho thật gọn gàng, nhỉ?”

“Ngài… ngài Kosched…”

Tên đầu trọc cũng đang tái mặt không kém gì cậu. Hắn vội vàng hạ thấp trọng tâm, bày tỏ sự nhún nhường rõ ràng. Dù chiều cao của hắn là thấp hơn người đàn ông kia, song tuyệt nhiên hắn không có ý định ngẩng lên đối chất.

“… Là lỗi của tôi! Mong ngài rộng lượng tha thứ!”

“Ta đã dặn ngươi như thế nào rồi? Nhắc lại cho ta nghe.”

“T-thưa ngài! Ngài nói với chúng tôi rằng không được lơ là nhiệm vụ!”

“Tốt!” – người đàn ông gằn giọng. “Vậy mà ngươi đang làm gì?”

“Ngài Kosched! Xin ngài cho tôi thêm thời gian! Chỉ cần nốt đêm nay là tôi sẽ làm việc gấp hai gấp ba để đáp ứng ngài!”

“Gấp đôi gấp ba thì có ý nghĩa gì, khi hiện tại ngươi không làm gì cả? Hử? Còn thằng nhóc kia, ngươi đang làm gì vậy?”

Như có dòng điện chạy qua trái tim đang chết lặng của Zrenye, nhắc mới nhớ từ lúc nãy đến giờ cậu vẫn chưa thở một hơi nào. Người đàn ông đưa mắt nhìn về hướng cậu, đôi mắt tam bạch nhãn đáng sợ một cách kinh hoàng, và nó đang khủng bố đến tê liệt hệ thần kinh nhận biết của cậu. Giờ đây cậu không còn nhớ mình đang tính làm gì nữa.

“Ta đang nói ngươi đấy, nhóc.”

Ở phía bên kia còn có Yuroji. Trông cô thậm chí còn hơn cả sợ, đó là thái độ thù địch đến sẵn sàng nhảy vào chiến đấu tới nơi rồi.

Nhận thấy đối phương không có khả năng đáp lại, Kosched bỏ mặc gã đầu trọc mà tiến lên một bước, âm thanh giày nện xuống nền đá phát ra khô khốc. Mỗi tiếng động ấy lọt vào tai Zrenye như búa gõ, khiến đầu óc cậu càng choáng váng.

Kosched dừng lại. Bóng đen của ông ta phủ trùm lên Zrenye, giống như một hố sâu đang mở ra dưới chân cậu vậy.

“Nhóc… Ngươi biết ta ghét nhất điều gì không?”

Zrenye cắn chặt răng, nhưng hàm run lên bần bật. Một câu trả lời cũng không thể thoát ra.

“Zrenye!”

Yuroji hốt hoảng hét tên cậu lên, nhưng điều đó không hề suy chuyển cái ý niệm nặng như đá tảng của Kosched. Hắn cứ đứng đó trước mặt Zrenye cũng đủ khiến cậu cảm thấy mình có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào.

“T-thưa ngài… Tôi… tôi…”

“Đó là những câu hỏi không có lời đáp. Việc đó giống như là không tôn trọng người khác vậy”

“X-xin lỗi ngài… là tại tôi… tôi có hơi… sợ ngài…”

“Hửm? Sợ hãi ta thì cũng phải thôi. Vậy thì nói đi, ngươi ở đây làm gì?”

Zrenye lập bập đưa mắt nhìn về phía Yuroji. Cô bé há hốc miệng như muốn nói điều gì đó. Về phần cậu thì cậu sợ hãi vẻ ngoài điềm đạm và nặng nề của người đàn ông, nhưng trông Yuroji thì có vẻ cô bé đang nghi kị một điều gì đó hơn. Là gì vậy? Zrenye không hiểu được.

“Tôi… tôi muốn cứu bạn của mình.”

“Bạn của ngươi? Là con bé kia sao?”

Kosched chỉ tay về phía Yuroji, nhưng ánh mắt hắn không hề rời khỏi cậu.

“Vâng… thưa ngài. Mong ngài hãy để tôi cùng cô ấy đi…”

“Nhóc tên là gì?”

Kosched nhướng mày. Lời thỉnh cầu run rẩy kia chẳng hề lọt qua lớp vỏ thép trong ánh mắt ông ta. Ngược lại, cái bóng uy quyền càng siết chặt lấy Zrenye, buộc cậu phải tiếp tục nín thở.

“Zrenye… Zrenye Katori.”

“Ồ… Thiên Mục Thần Giới cũng có một đứa con trai cơ à?”

“…”

Cậu lập tức nghẹn lại. Câu nói đó mang ý gì, cậu không hiểu, chỉ cảm thấy nó lạnh buốt như một lưỡi dao được nhét vào cổ họng cậu.

Kosched không còn bận tâm mong muốn của cậu, bằng cách nhướn đôi lông mày lên, hắn tăng dần áp lực trong câu nói của mình.

“Này nhóc. Ta cho ngươi một lựa chọn. Quên toàn bộ những gì vừa diễn ra ở đây, quên luôn cả con bé kia. Làm vậy, ta sẽ tha mạng cho cả hai. Nhưng chỉ ngươi được rời đi, còn cô bé thì phải đi theo bọn ta.”

“Thưa ngài… việc đó… không thể nào…”

Một tiếng quát rống vang lên từ phía sau:

“Thằng ngu! Ngài đã tha cho mày còn không biết cút đi à?”

Tên đầu trọc hùng hổ tiến lên, nhưng Kosched chỉ khẽ giơ tay ra hiệu. Không khí lập tức lắng xuống, càng làm câu nói sau đó nặng nề hơn:

“Vậy ra… đó là quyết định cuối cùng của ngươi.”

Thông thường khi nghe đến câu nói này, đó là dấu chấm hết cho mục tiêu bị nhắm đến.

Mục tiêu ở đây không ai hết, chính là Zrenye.

Cậu choáng váng nhận ra thân thể mình bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Thứ gì đó lạnh lẽo và cứng rắn siết chặt lấy cổ họng, bẻ gãy mọi nỗ lực hít thở của cậu.

“Mau thả Zrenye ra! Hỏa thuật thức!”

Một luồng hỏa diễm lóe sáng từ phía sau. Thế nhưng, ngay trước khi nó kịp chạm vào thân thể Kosched, ánh lửa đã tàn lụi, tan thành tàn khói.

Đó là đòn vô hiệu ma thuật, thường chỉ có thể sử dụng bởi những cá nhân đạt tới cấp Rồng trở lên.

Dù điều kiện chỉ dừng lại ở ngưỡng đó, nhưng trên thực tế, thuật thức này hiếm khi được nhìn thấy trong giới cường giả. Lý do khá rõ ràng: nó tiêu hao lượng ma lực khổng lồ, vốn đáng lẽ dành để duy trì chiến đấu lâu dài. Hơn nữa, quá trình vận dụng cũng đòi hỏi người dùng phải can thiệp chính xác vào mạch vận hành của ma lực, một sai lệch nhỏ thôi là chẳng những thất bại mà còn phản ngược lên cơ thể. Vì thế, nhiều cao thủ lựa chọn cách đơn giản hơn. Họ dùng các đại thuật cấp cao để chặn hoặc phản công, thay vì dốc sức cho một kỹ năng vốn rủi ro nhiều hơn lợi.

“Mau dừng tay, tên to xác kia!”

Âm thanh thứ hai vang lên, sát bên sau lưng Zrenye, rồi một viên đạn băng lao đi nhanh đến mức mắt thường khó mà bắt kịp. Ngay khi chạm vào Kosched, nó nổ tung thành màn sương mù dày đặc trước khi hắn kịp sử dụng vô hiệu lần nữa.

Lớp sương cuộn kín lấy thân hình to lớn kia, nhưng chỉ bằng một cái phẩy áo, luồng gió đã quét sạch không gian. Song, Zrenye không còn trong tay hắn nữa.

“Biết dùng thủy thuật đại cấp để đánh lừa ta. Xưng danh đi, ngươi là ai?”

Kosched chầm chậm quay người về phía cô gái trẻ, đang ôm lấy Zrenye trong trạng thái ho sặc sụa.

“Chị… chị gái!”

Yuroji lúc này cũng đã thoát khỏi tay của tên đầu trọc, còn bản thân hắn thì đã nằm sõng soài trên mặt đất từ lúc nào không hay.

“Tìm thấy hai đứa rồi. Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?”

“Em xin lỗi…”

Dù chính mình cũng không thể giấu nổi cơn run sợ, nhưng Yuroji vẫn cố gắng chạy lại chỗ chị gái mình.

Kiềm chế nỗi sợ hãi, Zrenye loạng choạng đứng dậy.

Cậu không thể để cho cô gái vừa cứu mình lo hết được, mặt khác, tính mạng của cậu sẽ không thể nào đảm bảo nếu không có sự trợ lực của cô.

Nếu Zrenye chỉ có một mình, cậu sẽ không thể đứng dậy nổi vì sợ.

Còn bây giờ, cậu đứng dậy được vì cậu không chỉ có một mình. Cảm nhận được mối liên kết ấy đã giúp cậu chống cự lại nỗi sợ.

“Chị Yukio…”

“Không được bước tới thêm nữa!”

Yukio quát lên về phía người đàn ông, Zrenye thấy được sự can đảm tuyệt đối khi cô ấy làm vậy. Tuy nhiên lời nói đó có tác dụng hơn suy nghĩ của cậu, bởi Kosched đã làm đúng như yêu cầu, tức là dừng lại, cách nhóm của cậu vài chục bước chân.

“Ta có thể thấy ngươi là người thân thích ruột thịt của con bé kia. Là chị gái sao?”

“Việc đó không có liên quan gì đến nhà ngươi.”

“Xin lỗi cô gái trẻ, nhưng ta rất lấy làm tiếc. Một cá nhân ưu tú như ngươi mà phải bỏ mạng tại đây là một phí phạm quá lớn cho giới ma thuật sư.”

Nói như vậy, tức là hắn đang quyết tâm lấy mạng cô. Vậy tại sao hắn không đưa ra lựa chọn như đã trao cho Zrenye lúc trước? Là do hắn đã hết kiên nhẫn sao?

Mồ hôi chảy xuống bên thái dương Yukio. Cô cắn chặt môi, đồng thời tay phải nắm đến trắng bệch lại.

“Nguyền Ma Điểu, lên.”

Âm thanh vừa rồi chính xác là để phát động đòn tấn công. Và sau đó, từ phía dưới chân hắn có mọc lên một đống lông vũ lùm xùm. Chúng cứ nhún dần nhún dần cho đến khi lộ ra hình hài của một con chim to lớn hoàn chỉnh.

Nó có màu đen tím, kết hợp với bộ cánh vũ lớn và móng chân sắc đến gai người.

Ở phía bên này, Yukio nhanh chóng chuyển đổi tư thế, với đôi tay hướng về phía trước.

“Thủy thuật trung cấp, Sa Long Môn!”

Con rồng nước được phóng ra để đối đầu với ma thú vừa được triệu hồi trước mặt, và theo nguyên lí thì một con chim vô hại sao mà ăn được sinh vật mang tên rồng. Nhưng trong trường hợp kích cỡ cả hai là ngang nhau, thì phép thử này hoàn toàn phải kiểm chứng lại.

Khoảng cách giữa hai bên tuy không phải là xa, nhưng lại quá rộng để Yukio có thể che chắn cho Zrenye một cách tuyệt đối. Chỉ cần Nguyền Ma Điểu ép sát, cô sẽ buộc phải vừa thủ vừa công, nguy cơ sơ hở là rất lớn.

Đúng như dự đoán, hay nói đúng hơn là mong muốn, con chim điên kia lập tức bị rồng nước của Yukio chặn đứng. Nhưng cậu chưa kịp xác định bên nào thắng thế thì một bóng hình khác đã vượt lên trên.

“Xin lỗi, nhưng ta phải kết thúc việc này ngay tại đây.”

Từ mạn sườn của Yukio, bỗng dưng từ đâu ra xuất hiện một cánh tay. Chỉ cần một giây nữa thôi là nó sẽ đâm xuyên phần yếu điểm của cô.

Cậu gần như có thể thấy trước cảnh máu me bắn ra từ đó.

Không, Yukio chặn lại được bằng tốc độ. Cô không để đối phương chạm được tới người mình, bằng cách quay vòng sang bên phải và dùng chân đẩy cánh tay đó ra.

Về mặt phản xạ, đây rõ ràng là kỹ thuật được rèn luyện rất nhiều lần. Nhưng vấn đề là chỉ cần để áo bị hất lên, cánh tay còn lại lập tức đánh thẳng vào chân đang đưa cao.

Khá đau, cú đánh đủ mạnh để khiến người bình thường liệt ngay lập tức. Nhưng cô vẫn kịp kéo Zrenye cùng Yuroji lùi lại, ép đối phương phải mất thêm một bước nếu muốn áp sát, nếu không thì tất cả sẽ bị khống chế.

Thân là một ma thuật sư, để lộ các yếu điểm nếu phải đánh cận chiến là một điều hoàn toàn dễ hiểu đối với Yukio. Cô chắc chắn không thể có phản ứng nhanh nhẹn hay có thân thủ cường đại của một đấu sĩ được.

Nói cách khác việc để đối phương tiếp cận như này, chẳng khác nào đang bị “chiếu tướng”.

Tốc độ của hai người không cần phải bàn đến, vì Kosched đang hoàn toàn áp đảo. Một, hai, ba, bốn đòn đánh chính xác gây thương tổn lên người của Yuroji, khiến cho bộ váy của cô mặc gần như tan tác, với máu thẫm đẫm những nét hoa văn.

Yukio vẫn cố duy trì lối đánh thiên về ma thuật, nhưng hoàn cảnh không cho phép. Việc bị buộc phải chống đỡ ở cự ly gần chẳng khác nào đang đặt cô vào thế bất lợi toàn diện. Rất có thể, chỉ cần Kosched tiếp tục chuỗi áp sát thêm vài nhịp, trận chiến sẽ kết thúc sớm với phần thắng thuộc về hắn.

“Thân thủ rất bền bỉ, chỉ cần cải thiện thêm về tốc độ là có tiềm năng lớn đấy!”

Kosched buông lời khen ngợi trong khi vẫn ra đòn tới tấp về phía trước. Mỗi nhịp ra tay của hắn nhanh đến mức tạo cảm giác Yukio đang chậm đi nửa nhịp so với thực tế. Về phần Yukio thì cô đang mất sức rõ rệt, với lượng ma thuật còn sót lại may chăng chỉ để dùng thêm một đòn đại cấp nữa.

“Thổ thuật trung cấp, Đối Địa Phá Thiên.”

Bằng cách dẫm thật mạnh chân xuống đất, một vết nứt xuất hiện và trồi lên từ đó là một hàng những gai nhọn làm từ đá, đẩy hai con người về hai phía khác nhau. Khoảnh khắc đó chẳng khác nào ván cược: hoặc Yukio kéo giãn được khoảng cách để thở lấy một hơi, hoặc cô sẽ kiệt quệ tại chỗ.

Quả thật, đòn này đã cho cô một khe hở thoát khỏi vòng vây áp đảo. Nhưng đổi lại, bảy tám phần ma lực sót lại đã bị nhổ tận gốc. Cái giá ấy đồng nghĩa việc kéo dài giao tranh chỉ còn là hành động tự sát.

“Khoan đã… ta có một trao đổi.”

Yukio không còn đứng vững nữa, cô gần như phải bám nhờ chỗ đá còn sót lại từ đòn tấn công khi nãy.

“Ngươi có vẻ đã cạn kiệt ma lực rồi. Được, ta cho phép ngươi nói.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận