Arc 1: Đứa Con Của Người Anh Hùng Mạnh Nhất
Chương 16: Không khí lễ hội
0 Bình luận - Độ dài: 3,378 từ - Cập nhật:
Ba người họ dạo quanh khắp nơi cho đến khi chiều tà.
Khi đến khu phố dưới chân núi, nơi đây đã lột xác hoàn toàn so với vẻ ảm đạm lúc mưa. Những dải đèn lồng đỏ rực được chăng mắc khắp nơi, bắt đầu tỏa sáng lung linh khi hoàng hôn dần buông xuống. Mùi thơm nức mũi của sốt Takoyaki cháy xém, mùi ngậy béo của mì Yakisoba xào trên chảo gang lớn, và cả tiếng rao hàng lanh lảnh hòa lẫn với tiếng cười nói xôn xao của dòng người đi hội.
Không khí lễ hội náo nhiệt dường như đã cuốn trôi đi những đám mây u ám trong lòng Zrenye. Hay nói đúng hơn, việc bị kẹp giữa hai cô gái xinh đẹp nhất nhì trường khiến cậu không còn tâm trí đâu mà ủ dột nữa.
“Zureikun! Ở đằng kia! Kia là hàng vớt cá vàng đúng không!?”
Hana hét lên đầy phấn khích, ngón tay chỉ thẳng về phía đám đông đang tụ tập ồn ào phía trước. Cô ấy quá hứng thú đến độ suýt nữa va phải một cặp đôi đang đi ngược chiều, hoàn toàn quên mất cái mác tiểu thư đài các của gia tộc Shinomiya.
“…Hôm nay Hayona trông có vẻ tràn đầy năng lượng nhỉ?”
“Lúc ở trường còn tệ hơn ấy chứ.”
Zrenye trả lời Rikka với một nụ cười khô khan từ phía sau.
Hana bình thường vốn dĩ đã hoạt bát, nhưng một khi đã hòa mình vào không khí lễ hội này, cô ấy dường như đã thật sự biến thành một đứa trẻ lên ba.
“Mau lấy cái vợt đi, Zureikun” – Mắt cô ấy sáng rực lên khi kéo tay áo của Zrenye, lôi xềnh xệch cậu về phía bể nước xanh ngắt.
Thật ra, Zrenye đôi lúc cảm thấy phiền phức vì sự nhiệt tình thái quá này, nhưng mỗi khi thấy nụ cười vô tư lự của Hana, cậu hoàn toàn nuốt đi những lời cằn nhằn định thốt ra. Đó là một điều kỳ lạ khi thấy gương mặt vui vẻ thật sự của người khác có thể lây lan nhanh đến thế.
Và còn, khi ở bên cạnh một Hana hồn nhiên, Zrenye không cần phải lo nghĩ về bất cứ điều gì trên thế giới này nữa. Mối quan hệ giữa hai người cứ như là chị em ruột thịt trong một ngôi nhà vậy.
Nghĩ đến đây, Zrenye bất chợt tự hỏi mình.
…Có lẽ nào em gái cậu cũng tham dự lễ hội không?
Zrenye chẳng thể hình dung được cảnh Mizuki dịu dàng vớt cá vàng. Với sức mạnh quái vật của con bé, có khi cái vợt giấy chưa chạm nước đã bị bóp nát vụn rồi cũng nên. Hoặc tệ hơn, con bé sẽ chán nản mà định thò tay xuống tóm gọn cả bể cá.
Trong khi cậu đang ở đây tận hưởng niềm vui thì, con bé đang làm gì-
Chỉ sau đó…
“…Zrenye?”
Rikka thầm lặng gọi ra, và Zrenye vội vàng tự trấn tĩnh trong sự ngạc nhiên.
“Gì vậy?”
“Ừ… Không có gì, đến lượt cậu rồi kìa.”
Zrenye mỉm cười, bỏ qua mọi chuyện và sự bối rối của cậu ta trở về lại lễ hội.
Mặt trời đã lặn hẳn, và ánh đèn trên các gian hàng cùng với hàng hàng chiếc lồng đèn đỏ rọi sáng cả mặt nước trong bể.
Ngay sau đó, Hana, lúc nãy đây còn ngồi xổm trên mặt đất mở to mắt nhìn những cái đuôi phấp phới của những chú cá vàng, đứng bật dậy.
“A! Rách mất rồi! Tôi chưa bao giờ thấy loại giấy nào mỏng tang như thế này!”
“Ồ, đó là mánh khóe kinh doanh đấy, tiếc làm sao.”
Ngay khi Zrenye nói, Hana đã móc ví trả tiền cho lượt chơi tiếp cho chủ gian hàng.
Người chủ đưa cho cô ấy một chiếc vợt giấy mới tinh.
“… Làm sao để sử dụng thứ này cho đúng đây? Zrureikun, cậu mau chỉ tôi đi!”
Cô ấy nhìn Zrenye với ánh mắt cầu khẩn, và Zrenye thở dài, cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô ấy, điều chỉnh góc độ của chiếc vợt sao cho mặt giấy tiếp xúc nhẹ nhàng nhất với mặt nước.
“Rồi, cậu chỉ cần đưa vợt xuống nghiêng một góc 45 độ, đừng tham mấy con to, nhắm vào mấy con nhỏ bơi lờ đờ ở mép ấy.”
“Cảm ơn! Được rồi, xem nào, con cá may mắn nào sẽ về với vòng tay rộng lượng này đây?”
“Nghe này Hana, cậu không thể nào vớt được con cá đen to tướng kia đâu, không chỉ là cậu sẽ không thể theo kịp tốc độ của nó, mà có vớt được đi chăng nữa, giấy cũng sẽ rách toạc ngay lập tức vì trọng lượng. Theo lý thuyết thì, cậu nên đặt mục tiêu của mình vào đám cá vàng nhỏ ở ngay phía trước, đó là những mục tiêu khả thi nhất.”
“A, lại rách rồi.”
“Nghe tôi nói không đấy!”
Hana tự mình hành động, và chẳng thể bắt được bất cứ con cá nào hết. Cô ấy mạnh dạn đưa vợt đuổi theo con to nhất bể, hoàn toàn không chú ý tới ý kiến của Zrenye.
“Nghe đây, Zureikun! Tôi đã biết cách dùng vợt rồi. Chính vì thế nên tôi thách đấu cậu! Nếu như có ai trong số chúng ta bắt được con cá đen đó, người còn lại sẽ phải làm chân sai vặt!”
“Đề nghị hấp dẫn đấy! Tôi chấp nhận!”
Dường như bị cuốn vào nhiệt huyết của Hana, Zrenye dễ dàng đồng ý tham gia thử thách cùng cô, mặc dù cậu vẫn biết rõ việc bắt con cá to nhất bể là điều bất khả thi. Cậu chắc mẩm rằng cả hai sẽ cùng trắng tay, nhưng ít ra họ sẽ vui vẻ thêm đôi chút.
Thế nhưng khác với vẻ vụng về thường thấy khi học hành, Hana lại thể hiện một sự khéo léo đến kinh ngạc. Chỉ với một chiếc móc giấy mỏng manh, cô nàng đã câu được con cá đen khi nó vừa vờn đến viền bể, trong khi Zrenye thì làm rách toạc cái vợt giấy của mình ngay từ giây đầu tiên chạm xuống mặt nước.
“Từ đã… Không thể nào!”
"Zureikun yếu kém thật đấy. Nhìn nè, nhìn nè! Như vậy là cậu đã thua rồi nhé!"
Hana đung đưa con cá trước mặt cậu, chiếc túi bóng chưa đựng con cá quẫy đuôi bên trong nảy lên nảy xuống đầy vẻ trêu ngươi.
"Im đi. Do cái vợt của tôi bị lỗi thôi."
"Lại đổ thừa hoàn cảnh. Cậu đúng là hết thuốc chữa thật mà. Phải không, Rikka?"
“Không hề nằm ngoài dự đoán của tôi.”
Rikka đứng bên cạnh nhai nốt miếng kẹo táo cuối cùng, thưởng thức niềm vui vẻ ở ngoài cuộc. Vị ngọt gắt của lớp đường thắng hòa với vị chua nhẹ của táo thật ngon miệng.
Tiếng cười đùa của họ hòa lẫn vào dòng người tấp nập. Chẳng mấy chốc, cả nhóm đã trôi dạt về phía cây cầu gỗ sơn đỏ bắc ngang qua con kênh nhỏ, nơi dẫn lối lên khu vực đền thờ trên núi.
"Zureikun! Há miệng ra nào! Aaaa~"
"Cậu làm cái trò gì vậy hả?"
Zrenye nhăn nhó lùi lại, nhìn chằm chằm vào viên bạch tuộc nướng nóng hổi đang bốc khói nghi ngút trên đầu que xiên mà Hana đang cố dí vào mặt mình.
"Thì ăn đi chứ sao! Đây là hình phạt cho kẻ thua cuộc trong trò chơi ban nãy. Cậu không định nuốt lời đấy chứ, hả chàng nam nhi hảo hán đại trượng phu?"
"Tôi nhớ hình phạt là tôi phải xách đồ cho cậu, chứ đâu phải làm bia đỡ đạn cho cái thứ nóng như dung nham đó..."
"Nhiều lời quá! Mau ăn đi!"
Không để cậu kịp phản ứng thêm, Hana nhanh tay tống tọt viên takoyaki vào miệng Zrenye. Vị sốt mặn ngọt hòa quyện với lớp vỏ giòn tan bùng nổ trong khoang miệng, nhưng đi kèm với đó là sức nóng kinh hoàng khiến Zrenye chỉ biết trợn tròn mắt, ú ớ không thành tiếng.
"Ngon không? Ngon mà đúng không?"
"Ngon... cái con khỉ khô..." Zrenye vừa nhai vừa thầm rủa xả trong lòng, cố gắng nuốt trôi cục tức đang nóng bỏng xuống dạ dày. Cậu liếc nhìn sang bên cạnh tìm sự cứu trợ, nhưng chỉ nhận lại được cái ngoảnh đầu hờ hững của Rikka.
"Đáng đời. Chấp nhận rằng mình luôn thua Hana ở mọi điểm đi."
Rikka thản nhiên nhận xét, hoàn toàn không có ý định can thiệp vào màn bạo hành thực khách này.
Sau màn tra tấn ẩm thực, cả ba quyết định kéo nhau đến khu vực thả hoa đăng. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn, mang theo hơi nước mát lạnh thốc vào từ phía sông. Ánh đèn lồng đỏ rực phản chiếu xuống mặt nước đen thẫm, vỡ ra thành ngàn vạn mảnh sáng lung linh huyền ảo mỗi khi có chiếc thuyền hoa đăng trôi qua.
Hana, vẫn với nguồn năng lượng vô tận như một chú chim sẻ, chạy vụt lên phía trước. Cô nàng tì hẳn người vào lan can gỗ, rướn mình ra xa để ngắm nhìn dòng người tấp nập bên dưới. Chiếc váy ngắn cũn cỡn bay phần phật, để lộ đôi chân trắng ngần tương phản với màn đêm.
“Oa! Đẹp quá đi mất! Zureikun, Rikka! Lại đây xem này! Nhìn kìa, thuyền rồng đang diễu hành đấy!”
“Rồi rồi, tôi thấy rồi. Cậu làm ơn đi đứng cẩn thận chút đi, cầu đông người lắm đấy.”
Zrenye đi phía sau, tay đút túi quần, miệng lầm bầm nhắc nhở nhưng mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng nhỏ nhắn phía trước.
“Cậu lo xa quá đấy, Zureikun à. Tôi là ai chứ? Tôi là Shinomi – Á á!?”
Lời khẳng định hùng hồn của cô chưa kịp dứt thì bị cắt ngang bởi một tiếng thét thất thanh.
Có lẽ do quá mải mê ngắm nhìn chú cá cưng mới tậu, hoặc có lẽ vì say mê trước khung cảnh lãng mạn ấy, Hana đã không nhận ra rằng cơn mưa ban sáng đã khiến lan can cầu trở nên trượt tuột thế nào. Cả thân người Hana chới với, mất đà ngả hẳn ra phía lan can gỗ thấp tè.
Bên dưới là dòng nước đen ngòm đang chảy xiết.
“Hana!!”
Không kịp suy nghĩ, cơ thể Zrenye tự động phản ứng nhanh hơn cả lý trí. Cậu lao tới, vứt toẹt cả hình tượng lười biếng thường ngày.
Trọng tâm cơ thể mất kiểm soát hoàn toàn. Cả người Hana chới với ngã ngửa ra sau, hướng thẳng về khoảng không vô định của mặt nước đen ngòm lạnh lẽo bên dưới. Mái tóc bạch kim của cô tung lên, những ngón tay quờ quạng trong không trung nhưng chỉ nắm được vào hư vô.
Tiếng hét của Hana tắc nghẹn ngay nơi cổ họng. Cô nhắm nghiền mắt lại, nín thở chờ đợi cú va chạm đau đớn và ướt át.
Nhưng cú ngã đó không bao giờ đến.
Một cánh tay rắn chắc bất ngờ vòng qua eo cô, siết chặt. Một lực kéo mạnh mẽ, dứt khoát và đầy uy lực giật ngược cô trở lại.
Cả hai cùng ngã nhào xuống sàn gỗ cứng.
Theo quán tính, cơ thể nhỏ bé của Hana va mạnh vào một lồng ngực vững chãi của Zrenye.
Thịch.
Âm thanh va chạm không lớn, nhưng với Hana, nó vang dội như tiếng sấm nổ bên tai.
Hana mở bừng mắt, và thế giới xung quanh cô giờ đây như bị nhấn nút tạm dừng.
Tiếng huyên náo của lễ hội, tiếng nhạc cụ, tiếng cười nói của đám đông... tất cả dường như bị đẩy lùi ra xa tít tắp, nhòe đi thành những tạp âm vô nghĩa. Trong không gian chật hẹp ấy, chỉ còn lại duy nhất hơi thở gấp gáp của hai người.
Đập vào mắt cô là khuôn mặt của Zrenye ở cự ly gần đến mức nghẹt thở.
Cậu đang thở dốc, một tay vẫn ghì chặt lấy eo cô như sợ cô sẽ tan biến mất, tay kia bám lấy thành cầu làm điểm tựa đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cậu ánh lên dưới ánh đèn lồng đỏ rực.
Trong một giây ngắn ngủi nhưng dài tựa thiên thu đó, Hana nhận ra ánh mắt của Zrenye xoáy sâu vào mình thế nào. Hình ảnh phản chiếu của cô nằm gọn trong đáy mắt cậu, rõ nét và độc nhất.
Gió sông thổi tung mái tóc của cả hai, khiến vài lọn tóc rối của Hana vương lên má Zrenye. Mùi hương nam tính thoang thoảng từ áo sơ mi của cậu hòa quyện với mùi mưa và mùi gỗ ẩm ướt, tạo nên một thứ hương vị gây nghiện khiến đầu óc Hana quay cuồng.
Cô cảm nhận được hơi ấm nóng rực từ bàn tay cậu truyền qua lớp vải mỏng manh, lan tỏa khắp cơ thể đang run rẩy của mình. Nhịp tim của cậu đập mạnh mẽ, dồn dập, cộng hưởng với trái tim đang nhảy loạn xạ trong lồng ngực cô, tạo thành một bản hòa tấu hỗn loạn.
“Cậu… cái đồ ngốc này! Đã bảo là phải cẩn thận rồi mà!”
Tiếng quát của Zrenye vang lên, phá vỡ sự im lặng nhưng không phá vỡ được bầu không khí ma mị ấy.
Nhưng Hana không thể trả lời. Cổ họng cô khô khốc, và lồng ngực lại trào dâng một cảm xúc ấm áp đến lạ kỳ.
Cô ngước nhìn cậu với đôi má đỏ bừng lan tận mang tai. Ánh mắt ấy long lanh dao động dữ dội như mặt nước dưới chân cầu.
Sự sợ hãi ban nãy đã bị thay thế bởi một thứ cảm xúc mãnh liệt hơn, ngọt ngào hơn, và cũng nguy hiểm hơn.
Đôi môi anh đào của Hana khẽ hé mở, run rẩy. Hơi thở nóng hổi của cô phả nhẹ vào cằm cậu.
"Zureikun... tôi..."
Cô vô thức siết nhẹ tay vào áo cậu. Ánh mắt cô trở nên mê dại, nửa như cầu khẩn, nửa như hiến dâng.
"Tôi... tôi thực sự..."
Zrenye ngẩn người nhìn cô gái trong vòng tay mình. Cậu như bị thôi miên bởi đôi mắt ướt át và đôi môi đang mấp máy kia. Cậu muốn đẩy cô ra để lấy lại khoảng cách an toàn, nhưng cơ thể lại phản bội lý trí, đôi tay vẫn không chịu buông lơi vòng eo nhỏ nhắn ấy.
Thời gian dường như kéo dài vô tận, chờ đợi một từ khóa để phá vỡ định mệnh.
"Hayona! Cậu có sao không!”
Rikka đã kịp chạy tới. Cô gần như không hề để ý đến tư thế thân mật quá mức của hai người, mà chỉ tập trung vào sự hoảng loạn của Hana.
Hana giật bắn mình, vội vàng đẩy Zrenye ra và lồm cồm bò dậy, mặt đỏ như quả gấc chín không chỉ vì ngượng mà còn vì sự bối rối bị gián đoạn.
“T-tôi không sao hết…”
“Nhưng sao mặt cậu đỏ bừng thế kia?”
“K-Không có! Chỉ là… trời hơi nóng thôi! Phải, nóng quá đi mất!”
Hana vừa nói vừa lấy tay quạt lấy quạt để, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn về phía Zrenye.
Zrenye lúc này cũng đã đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, thầm cảm tạ trời đất vì sự xuất hiện đúng lúc một cách vô tình của Rikka.
Rikka nhìn hai người một lượt với ánh mắt khó hiểu, nhưng rồi cũng nhún vai cho qua chuyện. Cô chỉ tay về phía bờ sông, nơi đám đông đang bắt đầu di chuyển về một hướng.
“Mà này, đừng có đứng ì ra đấy nữa. Nghe nói pháo hoa sắp bắt đầu rồi. Nếu không nhanh chân ra bãi cỏ ven sông thì sẽ hết chỗ đẹp đấy.”
“A! Đúng rồi! Pháo hoa! Đi thôi, đi nhanh lên nào!”
Hana như vớ được cọc cứu sinh, vội vàng hét lên rồi quay đầu chạy biến về phía trước, bỏ lại sau lưng sự ngượng ngùng dở dang.
“Này, chờ đã! Đừng có chạy nữa!”
Zrenye thở dài, lắc đầu ngán ngẩm rồi bước theo sau. Rikka đi bên cạnh cậu, khẽ nhấp một ngụm nước ngọt, ánh mắt lơ đễnh nhìn theo bóng lưng hấp tấp của Hana.
*
Trong khi đó, tại đỉnh tháp chuông của ngôi đền cũ phía xa. Bóng tối đặc quánh nơi đây tách biệt hoàn toàn với ánh sáng rực rỡ của lễ hội bên dưới, chính vì thế mà không ai để ý tới một nhân vật đang xuất hiện.
Gió đêm trên cao rít gào, thổi tung vạt áo măng-tô đen tuyền của chàng trai trẻ đang đứng vắt vẻo trên mép lan can. Cậu ta đứng một cách bất động, đôi mắt màu thạch anh tím quét qua biển người bên dưới.
Trong tai cậu, thiết bị liên lạc nhỏ xíu phát ra tiếng rè rè tĩnh điện, rồi một giọng nói méo mó vang lên.
“Báo cáo tình hình, Tokoyami. ‘Lưới’ đã giăng xong chưa?”
Raven đưa tay lên ấn nhẹ vào tai nghe, giọng nói lạnh băng, không chút cảm xúc:
“Điểm A và B đã được đội cài người vào. Nồng độ ám khí trong không khí đang ở mức 0.05%. Mọi thứ vẫn nằm trong giới hạn an toàn. Lũ chuột vẫn chưa chui ra khỏi cống.”
“Tốt. Đừng lơ là. Nếu ‘Thứ đó’ xuất hiện, cậu biết quy tắc rồi đấy.”
“Giết không tha. Tôi rõ rồi.”
Raven định ngắt kết nối, nhưng ánh mắt cậu bất chợt khựng lại.
Giữa dòng người tấp nập, ồn ào và hỗn loạn bên dưới, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm ngắm của cậu.
Zrenye Katori.
Cậu ta đang đi cùng hai cô gái. Một người tóc bạch kim đang cười nói vui vẻ, người kia tóc đen với vẻ mặt khó chịu. Zrenye đang cầm một bọc cá vàng, vẻ mặt ngán ngẩm, trông chẳng khác gì một nam sinh trung học vô hại, yếu đuối.
Raven nheo mắt lại. Ký ức về tập hồ sơ mật mà cậu từng đọc lướt qua trong kho lưu trữ của Huyễn Giới Kỵ hiện về.
Katori. Cái họ bị nguyền rủa đó.
Bàn tay đang đặt trên lan can của Raven siết nhẹ lại. Có gì đó không đúng. Cảm giác của một thợ săn mách bảo cậu rằng con mồi đang ngụy trang quá hoàn hảo.
“Tokoyami? Sao im lặng vậy? Có phát hiện gì à?”
Giọng nói từ đầu dây bên kia kéo cậu về thực tại. Raven liếc nhìn Zrenye thêm một lần nữa. Cậu ta đang bị cô gái tóc bạch kim chọc ghẹo, vẻ mặt khổ sở đến tội nghiệp.
Một kẻ như thế... có thực sự là mối đe dọa? Hay chỉ là một biến số ngẫu nhiên?
Raven trầm ngâm một giây, rồi thả lỏng cơ mặt. Cậu quyết định chưa vội hành động.
“Không có gì.” Raven đáp, giọng nói trở lại vẻ đều đều nhàm chán. “Chỉ là thấy một con mèo hoang đi lạc vào bữa tiệc thôi. Nó trông hoàn toàn vô hại.”
“Mèo hoang? Cần dọn dẹp không?”
“Không cần. Để tôi quan sát thêm đã. Có lẽ nó sẽ dẫn chúng ta đến chỗ lũ chuột cống.”
“Tùy cậu xử lý. Nhớ giữ vị trí.”
Tiếng bíp vang lên, cuộc gọi kết thúc.
Raven hạ tay xuống, đút vào túi áo khoác. Cậu đứng đó, cô độc giữa bầu trời đêm, ánh mắt thạch anh tím vẫn dán chặt vào bóng lưng của Zrenye đang dần khuất xa về phía cổng đền thờ.
“Cố mà tận hưởng lễ hội đi, Katori."
0 Bình luận