Arc 1: Đứa Con Của Người Anh Hùng Mạnh Nhất
Chương 17: Cuộc đụng độ đầu tiên
2 Bình luận - Độ dài: 5,158 từ - Cập nhật:
“Này… híc… Nhìn kìa! Em gái kia… cái chân nuột nà phết nhỉ! Đi uống với anh một ly không cưng?”
Một gã thanh niên mặt đỏ gay, tay cầm lon bia đã vơi một nửa, lảo đảo chỉ trỏ vào đám nữ sinh mặc yukata đang đi ngược chiều. Mấy cô gái sợ hãi né sang một bên, bước nhanh để tránh xa gã.
“Thôi đi Mataka! Cậu say quá rồi đấy!”
Người bạn đi cùng, trán lấm tấm mồ hôi, vội vàng kéo tay gã say xỉn lôi đi. Cậu ta cúi đầu xin lỗi rối rít những người xung quanh, cố gắng lôi ông bạn trời đánh của mình vào một con ngách nhỏ vắng người để tránh gây thêm rắc rối.
Con ngách này nằm sau dãy cửa hàng trò chơi, ánh đèn lồng không chiếu tới được, chỉ có bóng tối lờ mờ và mùi ẩm mốc của rêu phong.
“Buông tao ra… híc… Tao chưa say! Tao còn uống được mười lon nữa!”
“Im miệng lại đi! Cậu định để bảo vệ gô cổ cả hai đứa à?”
Gã say tên Mataka vùng vằng, hất tay bạn mình ra. Gã ta lảo đảo lùi lại vài bước, chân nam đá chân chiêu thế nào mà va sầm vào một bóng người đang đứng dựa lưng vào tường trong bóng tối.
Cú va chạm khá mạnh khiến lon bia trên tay Mataka rơi xuống đất, bọt bia văng tung tóe lên quần áo.
“Mẹ kiếp! Thằng chó nào đi đứng không có mắt thế hả!?”
Mataka gầm lên, men rượu bốc lên tận não khiến gã quên mất sợ hãi là gì. Gã túm lấy cổ áo người đàn ông kia.
Đó là một gã đàn ông trung niên mặc áo khoác dài màu xám tro, đội một chiếc mũ lưỡi trai che khuất nửa khuôn mặt. Hắn ta đang lầm bầm gì đó vào chiếc điện thoại, nhưng khi bị va phải, hắn vội vàng cất nó đi.
“Xin lỗi. Tôi không để ý. Cậu cứ đi đi.”
Giọng gã đàn ông khàn khàn, trầm đục. Hắn giơ hai tay lên tỏ ý hòa hoãn, ánh mắt lảng tránh, rồi định lách người bước qua để rời đi nhanh chóng. Hắn không muốn gây chú ý khi “giờ G” đang đến gần.
Nhưng Mataka thì không nghĩ thế. Sự nhún nhường của đối phương càng làm gã hăng máu hơn.
“Đi á? Mày làm đổ bia của tao rồi định phủi đít đi thế à? Mày biết tao là ai không hả thằng ranh con?”
Mataka chặn đường hắn, dí mặt sát vào mặt gã đàn ông, phả ra hơi rượu nồng nặc.
Người bạn đi cùng sợ xanh mặt, vội chạy tới can ngăn.
“Thôi mà Mataka! Người ta xin lỗi rồi! Đi thôi!”
“Câm mồm! Tao phải dạy cho thằng này một bài học…”
Mataka vung tay định đấm vào mặt gã đàn ông.
Nhưng nắm đấm của gã dừng lại giữa không trung. Không phải là gã đã thay đổi ý định, mà vì gã cảm thấy một luồng khí lạnh toát chạy dọc sống lưng, khiến toàn thân tê liệt.
Gã đàn ông trung niên từ từ ngẩng đầu lên. Dưới vành mũ, đôi mắt hắn không có lòng trắng, chỉ có một màu đen đặc quánh như mực tàu.
“Ta đã cố gắng lịch sự rồi, tại sao lũ sâu bọ các ngươi cứ thích tìm đến cái chết thế nhỉ?”
Cằn nhằn một tiếng rồi hắn búng tay. Không gian trong con ngách nhỏ bỗng chốc vặn vẹo. Một vòng tròn ma thuật màu tím đen hiện ra dưới chân Mataka. Từ trong hư không, một thứ gì đó nhớp nháp rơi xuống, bám chặt lấy vai gã say xỉn.
“Cái… cái gì…?”
Mataka chưa kịp quay đầu lại thì một tiếng Rắc khô khốc vang lên.
Một con quái vật hiện hình ngay trên lưng gã. Nó có tám cái chân nhọn hoắt như chân nhện cắm phập vào da thịt Mataka để giữ thăng bằng. Phần thân trên của nó giống người, nhưng làn da trơn tuột màu xám ngoét.
Kinh khủng nhất là cái đầu. Nó cúi xuống đối diện với khuôn mặt đang méo xệch đi vì kinh hoàng của Mataka.
“Hiiii… hiii…”
Con quái vật phát ra tiếng cười rúc rích. Rồi đột ngột, cái miệng của nó, thứ vốn chỉ là một đường chỉ may, toác rộng ra. Chúng tách làm bốn mảnh như một bông hoa thịt nở rộ, để lộ hàng trăm chiếc răng kim nhọn hoắt xoay tròn bên trong.
Phập!
Chỉ trong một cái chớp mắt, cái miệng khổng lồ đó ngoạm trọn lấy đầu của Mataka.
Tiếng xương sọ vỡ vụn vang lên giòn tan, nghe rõ mồn một trong con hẻm vắng. Máu tươi từ cổ phun ra xối xả như đài phun nước, bắn tung tóe lên bức tường gạch và phủ kín người cậu bạn đang đứng chết trân cách đó vài mét.
Cái xác không đầu của Mataka giật giật vài cái rồi đổ sầm xuống đất như một bao tải thịt.
“A… A… A…”
Người bạn há hốc mồm, nhưng cổ họng nghẹn đắng không thốt nên lời. Máu của bạn mình tanh nồng và ấm nóng trên mặt cậu, đánh thức nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất.
Con quái vật nhện người kia ngẩng đầu lên, nuốt chửng cái đầu trong miệng đánh ực một cái, rồi quay sang nhìn cậu bằng bốn con mắt đỏ lòm vừa mở ra trên trán.
“ÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!!!!”
Cuối cùng cậu cũng hét lên được. Cậu quay đầu bỏ chạy trối chết. Chân cậu đập vào nhau loạn xạ, nhưng bản năng sinh tồn thôi thúc cậu phải chạy về phía ánh sáng của lễ hội.
“Cứu! Cứu với! Có quái vật! Giết người rồi!!”
Cậu lao ra khỏi con ngách, đâm sầm vào dòng người đang đi dạo bên ngoài. Ánh đèn lồng, tiếng nhạc vui tươi dường như thuộc về một thế giới khác.
Đang cắm đầu chạy, cậu va mạnh vào một người đi đường.
“Cứu tôi! Làm ơn! Trong kia… trong kia có…”
Cậu túm lấy áo người đó như cọc vớt được giữa dòng nước lũ, nước mắt nước mũi giàn giụa. Cậu vừa nói vừa quay đầu lại chỉ tay vào con ngách tối tăm.
“Bình tĩnh nào chàng trai. Trong kia có gì cơ?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, trầm đục và lạnh lẽo ngay bên tai cậu.
Cả người cậu cứng đờ. Cậu từ từ quay đầu lại nhìn người mình đang cầu cứu.
Gã đàn ông mặc áo khoác xám tro. Hắn đang mỉm cười, nhưng đôi mắt đen đặc vẫn không hề có chút ý cười nào. Trên tay áo hắn vẫn còn vương vài giọt máu tươi.
Làm sao hắn… làm sao hắn có thể ra đây trước cả… mình?
“Ngươi chạy nhanh đấy,” hắn thì thầm, bàn tay đặt nhẹ lên vai cậu. “Nhưng tiệc vui thì không được bỏ về giữa chừng.”
“Kh – !”
Chưa kịp thốt lên tiếng “Không”, một mũi nhọn sắc lẻm từ tay áo hắn đã xuyên thẳng qua cổ họng cậu.
Mắt cậu trợn ngược, máu trào ra khỏi miệng ồ ạt. Gã đàn ông rút tay lại, để mặc cậu ngã gục xuống ngay giữa đường đi bộ đông đúc.
“KYAAAAAAA!!!!”
Một nữ sinh đi ngay bên cạnh hét lên thất thanh khi thấy người thanh niên ngã xuống vũng máu ngay dưới chân mình.
Tiếng hét ấy như quân bài domino đầu tiên đổ xuống.
Tiếp theo đó, từ trong con ngách tối tăm, con quái vật nhện người bò ra, cái miệng bốn mảnh của nó rỏ dãi thèm thuồng khi nhìn thấy biển người trước mắt. Và không chỉ có nó, hàng chục bóng đen khác bắt đầu trồi lên từ mặt đất, từ những cái bóng của đèn lồng.
“Quái vật!!!”
“Chạy đi!! Có người chết!!”
Tiếng cười nói vui vẻ tắt ngúm, thay vào đó là những tiếng la hét xé lòng. Dòng người xô đẩy, giẫm đạp lên nhau. Lễ hội pháo hoa rực rỡ trong phút chốc biến thành một chảo lửa hỗn loạn.
Bữa tiệc máu đã chính thức bắt đầu.
Những con quái vật nhện người bò lổm ngổm trên mặt đất, và dùng những móng vuốt sắc nhọn cày xới mặt đường nhựa, lao vào đám đông đang hoảng loạn như bầy sói đói khát. Tiếng la hét, tiếng khóc than của trẻ con, cùng với tiếng đổ vỡ của các gian hàng tạo nên một bầu không khí hỗn loạn.
"Mẹ ơi! Cứu con!"
Một bé gái khoảng năm tuổi vừa bị dòng người xô ngã ra lòng đường. Cô khóc nấc lên từng tiếng gọi mẹ, nhưng con quái vật nhện đã tiến đến trước mặt. Cái miệng bốn mảnh của nó mở toang, rỏ từng giọt dãi nhớp nháp xuống chiếc váy của cô.
"Không... đừng..."
“Hiiii… hiiii… hiiii”
Con quái vật rít lên, lao tới định xé xác con mồi ngon lành.
Vút!
Cái đầu gớm ghiếc của con quái vật bay vút lên không trung, thân xác nó đổ sầm xuống ngay trước mặt cô bé.
“Nhánh Kaoru, cánh tả! Nhánh Shinokami, sơ tán dân thường! Đừng để con nào lọt qua!"
Sáu bóng người mặc đồng phục tác chiến màu xanh đen đồng loạt đáp xuống từ các mái nhà.
“Lũ sâu bọ hạ cấp.”
Một nam hiệp sĩ gào lên, lưỡi kiếm của anh ta vẽ một đường bán nguyệt tuyệt đẹp, chém đôi hai con quái vật nhện đang lao tới. Những đồng đội khác cũng nhanh chóng kết liễu mục tiêu.
Chứng kiến cảnh tượng tay chân của mình bị tàn sát, gã đàn ông mặc áo khoác xám tro vẫn đứng yên chẳng hề tỏ vẻ lo lắng. Hắn thở dài thườn thượt, và lắc đầu ngán ngẩm.
"Chán thật... Lũ Huyễn Giới Kỵ này đến nhanh hơn dự kiến. Vẫn chưa đến 'giờ G' mà..."
Hắn đưa tay chỉnh lại vành mũ, rồi bất chợt, khóe miệng hắn kéo ngoác lên tận mang tai, để lộ một nụ cười điên dại đến rợn người.
"Nhưng mà... dọn món khai vị sớm một chút cũng chẳng sao nhỉ?"
Hắn giơ bàn tay đầy máu lên. Mặt đất dưới chân hắn nứt toác, dung nham nóng chảy phun trào lên sục sôi.
"Ra đi, 'Hỏa Ngục Thủ Hộ Giả'."
ẦM!!!
Mặt đất rung chuyển dữ dội, vết nứt từ chân hắn lan rộng ra, phun trào những cột lửa nóng rực.
Một cột lửa khổng lồ bùng lên, thiêu rụi cả một dãy gian hàng gần đó. Từ trong ngọn lửa, một sinh vật khổng lồ cao hơn ba mét bước ra. Toàn thân nó được bao phủ bởi lớp vảy đá đỏ rực như dung nham đang chảy, tỏa ra sức nóng khủng khiếp khiến không khí xung quanh bốc hơi nghi ngút.
"C-Cái gì thế kia?"
Một Huyễn Giới Kỵ kinh hoàng lùi lại.
"Đùa sao... Con quái vật này... Nó giống hệt con Nguyền thú đã gây ra vụ cháy chung cư sáng nay!"
“Không thể nào! Đội trưởng Jinshiro đã thanh tẩy nó rồi cơ mà!?”
"Cẩn thận! Nó có khả năng phóng hỏa cực mạnh! Dùng thủy thuật tấn công!"
Nhưng đã quá muộn. Con nguyền thú gầm lên một tiếng long trời lở đất, vung cánh tay rực lửa của nó quét ngang một đường. Sức mạnh áp đảo hất văng cả ba thành viên Huyễn Giới Kỵ bay xa hàng chục mét, đập mạnh vào các gian hàng trò chơi, hộc máu bất tỉnh.
Sự tuyệt vọng bắt đầu len lỏi trong mắt các chiến binh trẻ. Con quái vật này ở một đẳng cấp hoàn toàn khác, hoàn toàn không phải chuyện đùa được.
Đúng lúc con quái vật giơ nắm đấm rực lửa định giáng đòn kết liễu xuống nhóm Huyễn Giới Kỵ đang bị thương, thì một cơn mưa kỳ lạ bắt đầu rơi xuống.
Những vật thể màu đen tuyền thong thả rơi từ không trung.
Những chiếc lông quạ.
Đi cùng với đó là một bóng đen lao xuống với tốc độ của một con báo, chặn đứng nắm đấm rực lửa khổng lồ kia bằng một thanh kiếm dài. Mặt đất dưới chân người đó lún xuống thành một hố sâu vì lực va chạm, nhưng cậu ta không hề xê dịch dù chỉ một milimet.
Chiếc áo măng-tô đen tung bay phấp phới. Đôi mắt thạch anh tím lạnh lùng ngước lên nhìn con quái vật khổng lồ.
"Ồn ào quá đấy, đống than vụn."
Là Raven Tokoyama, cậu đã quan sát mọi thứ ở trên cao và quyết định tiến lên tham chiến.
Thế nhưng, "Hỏa Ngục Thủ Hộ Giả" sở hữu sức phòng thủ vượt xa dự đoán.
Nó gầm lên, và phóng ra một luồng hỏa diệm thiêu đốt mọi thứ xung quanh. Raven buộc phải nhảy lùi lại. Khói xám bốc lên nghi ngút từ vạt áo cháy xém.
"Da dày thật. Kiểu này thì kiếm thường không xi nhê rồi."
Raven tra thanh kiếm vào vỏ, hạ thấp trọng tâm. Ánh mắt cậu trở nên sắc lẹm, luồng khí đen kịt bắt đầu tỏa ra từ cơ thể, bao trùm lấy không gian xung quanh, nuốt chửng cả ánh sáng của ngọn lửa. Những cái bóng đen ngòm tách ra, hóa thành đàn quạ và liên tục kêu lên những tiếng kêu thảm thiết ai oán.
"Gosei, Yagarasu Sorei!”
“Ngự thánh, Dạ Nha Táng Lễ (Đám tang của bầy quạ)."
Vút!
Bóng tối bùng nổ. Hàng ngàn con quạ đen được tạo thành từ ám khí lao vào con quái vật như một cơn bão đen. Chúng vừa cắn xé bên ngoài, vừa tìm cách xuyên qua lớp giáp, tấn công trực tiếp vào lõi ma lực của nó.
Con quái vật gào thét trong đau đớn khi ngọn lửa sinh mệnh của nó bị bóng tối nuốt chửng. Chỉ trong tích tắc, cơ thể khổng lồ ấy vỡ vụn, hóa thành tro bụi và tan biến vào hư không như chưa từng tồn tại.
Việc sử dụng Gosei tiêu tốn một lượng ma lực không nhỏ. Cậu tra kiếm vào vỏ, sau đó dùng cảm nhận kiểm tra tình hình.
“Mức độ ám khí ở mức 80%. Vẫn còn nữa sao?”
"Làm tốt lắm, cậu bé quạ đen."
Trong khi Raven còn đang thắc mắc về luồng khí lạ, một giọng nói lạnh lẽo đã vang lên ngay sau lưng cậu.
Raven giật mình, định xoay người lại chém, nhưng cơ thể cậu bỗng cứng đờ.
Từ dưới bóng của cậu, những sợi xích bằng xương trắng hếu mọc lên, quấn chặt lấy tứ chi và cổ cậu, siết mạnh đến mức xương cốt kêu răng rắc.
"Cái... gì...?" Raven nghiến răng, cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích. Ma lực của cậu đang bị những sợi xích này hút cạn một cách tham lam.
Một con Nguyền thú khác, hình dạng như một bộ xương khô khổng lồ với sáu cánh tay, đã hiện hình từ lúc nào ngay sau lưng Raven, tay nó điều khiển những sợi xích xương trói chặt cậu.
Gã đàn ông bước tới, nụ cười điên dại vẫn treo trên môi. Hắn giơ con dao găm lên, chĩa thẳng vào mắt trái của Raven.
"Ta sẽ rạch nát cái khuôn mặt điển trai đó của ngươi trước, rồi mới móc đôi mắt tím đẹp đẽ kia ra làm bộ sưu tập.”
Raven trừng mắt nhìn hắn trong bất lực. Cậu đã quá chủ quan.
Cậu sắp chết sao? Ngay tại đây?
Một âm thanh chói tai vang lên, kéo theo một luồng áp lực khổng lồ từ trên cao giáng xuống.
RẦM!!!!
Mặt đất rung chuyển dữ dội như có động đất. Một luồng sóng xung kích màu đỏ vàng quét ngang qua, nghiền nát con quái vật xương xẩu thành bột phấn chỉ trong tích tắc, giải thoát Raven khỏi những sợi xích.
Gã đàn ông bị sóng xung kích hất văng ra xa, lăn lông lốc trên mặt đất, và va đổ sập một quầy hàng ở gần đó, con dao trên tay hắn khi nãy đã mất hút.
Từ trong màn khói bụi mù mịt, một bóng người cao lớn hiện ra. Anh ta mặc chiếc áo Haori trắng khoác ngoài đồng phục đội trưởng, trên lưng thêu chữ “Tam” to tướng đầy uy quyền.
Dù chỉ đứng yên ở đó, với đôi tay vẫn đút trong túi quần, nhưng sát khí tỏa ra từ anh ta khiến không khí xung quanh như đông cứng lại.
Gã trung niên kia nằm tái mặt trên chiếc bàn đã gãy đôi, cảm giác như có tảng đá ngàn cân đè lên ngực. Hắn không thể tin được đối thủ mới xuất hiện lại có áp lực kinh người đến thế.
Đội trưởng đội 3 liếc nhìn Raven đang quỳ dưới đất bằng nửa con mắt, rồi quay sang nhìn gã kẻ thù với vẻ mặt chán chường tột độ.
“Này nhóc Tokoyami. Mới rời mắt một chút mà đã để thứ trông như con giun này đánh bại rồi à? Thật mất mặt cho đội 3 quá đấy.”
“Ngài Zarukashi…”
Raven ngước mắt nhìn, nhưng khi vừa thấy vẻ mặt cợt nhả kia, sự cảm kích trong cậu vụt tắt.
“Đến muộn quá đấy, ông già.”
Raven phủi nhẹ lớp bụi trên vai áo măng-tô, giọng nói vẫn đều đều vô cảm dù vừa thoát chết trong gang tấc. Cậu chẳng mảy may tỏ ra biết ơn người vừa cứu mạng mình, thay vào đó là cái nhìn đầy soi mói vào tấm lưng rộng lớn của Zarukashi.
“Haha! Cậu vẫn khó tính như mọi khi nhỉ, Tokoyami! Một lời cảm ơn cũng xa xỉ đến thế sao?”
Zarukashi quay lại, nụ cười nhe nhởn để lộ chiếc răng khểnh sắc nhọn vẫn thường trực trên môi. Anh ta vung tay, luồng áp lực vô hình xung quanh tan biến như chưa từng tồn tại, trả lại bầu không khí trong lành cho lễ hội.
“Và đừng gọi ta là ông già chứ. Ta mới chỉ ba mươi bảy tuổi, đang ở độ tuổi xuân xanh phơi phới đấy nhé!”
"Ba mươi bảy là tuổi xế chiều rồi, thưa ông già."
Trong khi hai người họ còn đang bận rộn với màn đối đáp chẳng đâu vào đâu, gã đàn ông bí ẩn đã lồm cồm bò dậy từ đống đổ nát. Hắn lau vệt máu trên khóe môi, ánh mắt điên dại giờ đây đã chuyển sang cảnh giác tột độ.
“Zarukashi Ketsurama... ‘Hỏa Kĩ’ của Huyễn Giới Kỵ...” Hắn rít lên qua kẽ răng. “Không ngờ lại đụng phải thứ dữ ở cái xó xỉnh này.”
Nhận được sự đay nghiến từ đối thủ giành cho mình, Zarukashi chỉ đưa tay lên che cái miệng đang ngáp, rồi thong thả bước tới. Mỗi bước chân của anh ta đều để lại một dấu cháy sém nhỏ trên mặt đất.
“Ồ? Ngươi biết danh tiếng của ta sao? Vinh hạnh quá nhỉ. Vậy thì hẳn ngươi cũng nên biết quy tắc của ta rồi chứ? Ta rất ghét những kẻ phá hỏng bầu không khí lễ hội, đặc biệt là những kẻ dám làm bẩn bộ haori mới toanh mà ta định mặc đi tán gái tối nay.”
“Đừng lẩm cẩm thế chứ ông già, đối phương là một nguyền thú sư đấy. Ta chưa biết được khả năng của địch như nào đâu.” – Raven đứng sau đánh tiếng.
“Rồi… rồi…”
Zarukashi khẽ nhấc một bàn tay ra khỏi túi quần, búng nhẹ ngón tay cái.
Chỉ một âm thanh nhỏ bé vang lên, nhưng không khí xung quanh gã đàn ông áo xám bỗng nhiên bốc hơi dữ dội. Nhiệt độ tăng vọt một cách phi lý.
“Cái…!?”
Gã đàn ông hoảng hốt nhảy lùi lại, nhưng vạt áo khoác của hắn đã bốc cháy rừng rực. Ngọn lửa mang màu trắng lóa mắt, thiêu rụi lớp vải dày cộp thành tro bụi chỉ trong tích tắc trước khi hắn kịp dập tắt nó bằng ma thuật của mình.
“Ngươi... tên khốn ngạo mạn... Ngươi ép ta phải dùng đến nó!”
Gã đàn ông mặc áo khoác cháy xém gầm lên, đôi mắt đen đặc giờ đây hằn lên những tia máu đỏ lòm điên loạn. Hắn biết rõ chênh lệch sức mạnh. Đối đầu trực diện với một Đội trưởng bằng những chiêu thức thông thường chẳng khác nào tự sát.
Hắn đập mạnh cả hai tay xuống mặt đất. Một luồng khí lạnh thấu xương, trái ngược hoàn toàn với sức nóng ban nãy, bùng nổ từ cơ thể hắn.
“Triệu hồi! Cực Hàn Băng Chúa!!”
Không khí xung quanh ngưng đọng lại ngay tức khắc. Hơi nước trong không khí kết tinh thành những bông tuyết sắc như dao cạo. Từ vòng tròn ma thuật màu xanh lam nhạt dưới chân hắn, một sinh vật khổng lồ trồi lên. Nó không có hình thù cụ thể như con quái vật lửa hay nhện, mà là một khối băng trôi lơ lửng, tỏa ra hàn khí tuyệt đối, với độc một con mắt màu xanh dương nằm ở giữa.
“Đóng băng tất cả cho ta! Băng Giới: Vĩnh Cửu Đông Miên!”
Rắc! Rắc! Rắc!
Tiếng băng đóng băng lan nhanh với tốc độ chóng mặt. Chỉ trong tích tắc, mọi thứ trong phạm vi mười mét đều bị phủ kín trong một lớp băng dày cộp, trong suốt nhưng cứng hơn cả kim cương.
Raven Tokoyama, người vừa mới gượng dậy, chưa kịp phản ứng thì đã bị cái lạnh tê tái nuốt chửng.
“Chết tiệt--”
Raven chỉ kịp thốt lên nửa lời trước khi toàn bộ cơ thể bị phong ấn trong khối băng khổng lồ. Cậu vẫn còn ý thức, đôi mắt tím mở to nhìn ra ngoài, nhưng không thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay. Cái lạnh thấu vào tận xương tủy, khiến dòng chảy ma lực trong người cậu bị đình trệ hoàn toàn. Thứ duy nhất cậu cảm nhận được là mức độ ám khí ở mức 100%.
Và dĩ nhiên, Zarukashi Ketsurama, người đứng gần nhất, cũng không ngoại lệ. Bức tượng băng tạc hình vị Đội trưởng đội 3 đứng sừng sững giữa lễ hội, tay vẫn còn đút trong túi quần, chứng tỏ ông còn chưa kịp phản ứng.
“Hahaha! Thấy thế nào hả ‘Hỏa Kĩ’? Đây là Nguyền thú cấp Rồng mạnh nhất của ta! Trong cái lồng băng đó, nhiệt độ là độ không tuyệt đối! Ngươi sẽ không thể nào phát hỏa được nữa!”
Gã đàn ông cười sằng sặc, thở hồng hộc vì kiệt sức nhưng đầy mãn nguyện. Hắn đã làm được. Hắn đã phong ấn được một trong những quái vật của Huyễn Giới Kỵ.
Nhưng nụ cười của hắn chưa kịp tắt hẳn thì–
Xèo… xèo…
Một âm thanh nhỏ, giống như tiếng nước rơi vào chảo dầu sôi, vang lên từ bên trong tảng băng giam giữ Zarukashi.
Gã đàn ông trố mắt nhìn.
Bên trong lớp băng trong suốt, cơ thể của Zarukashi bắt đầu đỏ rực lên. Làn da, cơ bắp, và mạch máu của anh ta đang phát sáng như than hồng.
Hơi nước bốc lên mù mịt bên trong. Lớp băng vĩnh cửu bắt đầu nứt toác.
RẦM!!!
Tảng băng nổ tung, bắn ra hàng ngàn mảnh vụn lấp lánh như pha lê. Từ trong màn hơi nước nóng rực, Zarukashi bước ra. Quần áo anh ta bốc khói nghi ngút, làn da đỏ ửng dần trở lại màu sắc bình thường.
“Cái… cái quái gì…? Sao ngươi có thể thoát ra được? Ở nhiệt độ đó, không ngọn lửa nào có thể cháy được cơ mà!”
Gã đàn ông nói năng lắp ba lắp bắp trước một Zarukashi phủi những vụn băng còn sót lại trên vai áo, chép miệng đầy vẻ thất vọng.
“Ngươi hiểu sai về năng lực của ta rồi, tên đần.”
Anh ta giơ bàn tay giữa không trung, ngọn lửa bùng lên từ đầu ngón tay cái.
“Danh xưng ‘Hỏa Kĩ’ không phải chỉ để cho vui. Ta không ‘tạo ra’ lửa từ không khí. Ta là kẻ đốt cháy. Ta có thể biến bất cứ thứ gì thành nhiên liệu. Vải, gỗ, sắt, không khí, …”
Zarukashi chỉ tay vào ngực mình.
“…và dĩ nhiên, cả chính cơ thể này nữa. Ta đã đốt cháy lớp biểu bì và mỡ dưới da của mình để tạo ra nhiệt lượng nội tại vượt qua cả độ không tuyệt đối. Chút băng giá trẻ con đó làm sao dập tắt được cái lò thiêu này?”
“Đốt cháy… chính mình?”
Gã đàn ông rùng mình. Tên này không phải người, hắn là một con quái vật điên rồ.
“Giờ thì, trò đùa kết thúc được rồi. Ta còn phải đi mua Takoyaki trước khi các hàng quán đóng cửa nữa.”
Zarukashi đưa tay ra sau lưng. Không gian vặn xoắn lại, và từ hư không, anh rút ra một thanh đại đao khổng lồ.
Thanh đao dài hơn hai mét, lưỡi đao đỏ sậm như được rèn từ máu và lửa, tỏa ra sức nóng làm méo mó cả không gian xung quanh. Sức nặng của nó khiến mặt đất dưới chân Zarukashi nứt toác ngay khi anh cầm nó trên tay.
Ánh mắt cợt nhả của Zarukashi biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc chết chóc. Anh nâng thanh đại đao lên cao, luồng ma lực khổng lồ tụ lại khiến bầu trời đêm rực sáng như ban ngày.
“Gosei, Entei Tendanzan”
(Ngự thánh, Viêm Đế Phần Thiên Trảm)
Thời gian như ngưng đọng. Gã đàn ông cảm nhận được cái chết đang kề cận sát cổ. Nó không phải là dự cảm, mà là sự khẳng định tuyệt đối. Đứng trước lưỡi đao rực lửa kia, sự tồn tại của hắn chỉ như một hạt bụi sắp bị cơn bão quét sạch.
Trong khoảnh khắc sinh tử, ánh mắt hắn liếc nhanh về phía Raven Tokoyama vẫn đang bị đóng băng một nửa, và xa hơn nữa là đám đông dân thường đang hoảng loạn bỏ chạy ở đằng xa.
Một ý nghĩ hèn hạ nhưng hiệu quả lóe lên.
“Chết chùm đi!!!”
Hắn gào lên, dồn toàn bộ số ma lực cuối cùng của mình vào khối băng trôi khổng lồ, ra lệnh cho nó tự hủy. Khối băng vỡ vụn thành hàng ngàn mũi tiễn sắc nhọn, và thay vì nhắm vào đối thủ trước mặt, chúng xé gió lao vút về phía đám đông dân thường vô tội ở phía sau lưng vị Đội trưởng.
Nhưng Zarukashi thậm chí còn chẳng thèm quay đầu lại nhìn đám đông.
“Ồn ào thật đấy. Định làm vấy bẩn lễ hội bằng mấy cục đá bào này sao?”
Vẻ mặt anh ta vẫn dửng dưng, thậm chí có phần chán ghét như thể vừa nhìn thấy một con ruồi bay qua súp. Không hề có chút do dự nào, Zarukashi vung thanh đại đao lên.
“Biến cho khuất mắt ta.”
Lưỡi đao rực lửa quét ngang một đường.
Ngọn lửa từ "Viêm Đế" bùng lên dữ dội, không cuộn lại thành khiên chắn mà bành trướng ra như một cơn sóng thần đỏ rực, nuốt chửng không gian theo chiều ngang.
Nó lao thẳng về phía cơn mưa băng, và dĩ nhiên, nuốt trọn cả tầm nhìn về phía gã đàn ông.
ẦM ẦM ẦM!!!
Lửa và băng va chạm tạo nên một vụ nổ hơi nước khổng lồ. Tiếng rít của khí nóng át đi mọi tiếng la hét. Cả khu vực chìm trong một màu trắng xóa mù mịt.
Sức nóng khủng khiếp tỏa ra, nhưng kỳ lạ thay, nó dừng lại đúng ở ranh giới an toàn. Những người dân thường chỉ cảm thấy một luồng gió nóng quét qua mặt, làm tan chảy những mũi tên băng chết người ngay trước khi chúng kịp chạm vào da thịt họ, biến chúng thành những giọt nước vô hại rơi lả tả xuống đất.
Khi làn khói trắng dần tan đi, Raven Tokoyama cũng đã được giải thoát khỏi lớp băng. Cậu khuỵu xuống, thở dốc, ngước nhìn về phía trước.
Khoảng sân phía trước Zarukashi đã bị cày nát và cháy đen thui. Nhưng gã đàn ông bí ẩn đã biến mất, để lại trên mặt đất vũng máu đen và chiếc mũ lưỡi trai rách nát đang bốc khói.
Không gian im lặng trong vài giây.
“Á á á…”
Zarukashi cắm phập thanh đại đao xuống đất, gãi gãi mái tóc đen rối bù, giọng điệu kéo dài đầy vẻ thất vọng.
“Trượt mất tiêu rồi. Chán thật, tay chân dạo này lóng ngóng quá. Mình đã bao nhiêu tuổi rồi cơ chứ, chắc mắt mũi bắt đầu kèm nhèm rồi.”
Raven đứng dậy, chỉnh lại cổ áo măng-tô, lạnh lùng đáp trả.
“Ông già lẩm cẩm. Đến lúc về hưu dưỡng già được rồi đấy.”
Mặc dù miệng buông lời mỉa mai cay độc, nhưng ánh mắt tím của Raven lại thoáng qua tia nhìn phức tạp khi liếc về phía vết cháy trên mặt đất.
Không hề trượt. Góc chém đó... Ông ta cố tình mở rộng phạm vi của ngọn lửa sang hai cánh để đảm bảo nung chảy toàn bộ số tiễn băng đang bay tản ra. Nếu ông ta tập trung lực vào một điểm để giết tên kia, chắc chắn sẽ có thương vong phía sau. Một sự kiểm soát lực lượng đến mức đáng sợ dưới cái vỏ bọc cợt nhả đó...
“Ha ha! Đau lòng quá nha nhóc quạ đen!”
Zarukashi cười lớn, vỗ bồm bộp vào vai Raven trong lúc mải suy nghĩ khiến cậu ngã lộn ra mặt đất.
*
Cách đó không xa, trong bóng tối của một con hẻm nhỏ hẹp bẩn thỉu.
Gã đàn ông mặc áo khoác xám tro tựa lưng vào tường trượt xuống, hơi thở khò khè nặng nhọc. Một nửa khuôn mặt hắn bị bỏng rát, lớp da sần sùi đỏ ửng lên đau đớn.
“Khốn kiếp... Hỏa Kĩ... Ta sẽ nhớ...”
Hắn ho ra một ngụm máu, tay run rẩy móc chiếc điện thoại trong túi ra. Màn hình nứt vỡ sáng lên, hiển thị một dòng thông báo ngắn gọn vừa được gửi đến.
*Giờ G đã điểm*
Khóe miệng rướm máu của hắn nhếch lên, tạo thành một nụ cười méo mó man dại. Nỗi đau thể xác dường như biến mất, thay vào đó là sự hưng phấn bệnh hoạn.
“Cuối cùng... cũng bắt đầu rồi.”
2 Bình luận