Arc 1: Đứa Con Của Người Anh Hùng Mạnh Nhất
Chương 14: Buổi sáng giữa hai anh em nhà Katori
0 Bình luận - Độ dài: 4,711 từ - Cập nhật:
--Chết tiệt, tắc thở mất. Cứ đà này thì mình chết chắc.
Trong tiềm thức của Zrenye, cậu cảm thấy sự sống đang bị bóp nghẹt. Thứ đè lên khí quản giống như một bàn tay ai đó đang tóm chặt lấy cậu, và cái lý do đứng sau nó, dù là gì đi nữa cũng chỉ khiến tình hình tệ hơn từng nhịp một.
Sự ngột ngạt lan dần xuống thân, để lại đôi tay và chân vốn luôn phản xạ nhanh lẹ của cậu trở thành hai khúc gỗ vô dụng.
Biết chắc mình đang bị mắc kẹt trong lớp mơ đặc quánh, Zrenye cố xoay trở cơ thể, nhưng cái thứ giống như “sự sống” của cậu lại đang bị giữ lại ở đáy phổi, chỉ còn lại bản năng sinh tồn đang vùng vẫy trong tuyệt vọng để ngoi lên mặt nước.
“Khụ…!”
Cơn khát không khí đột ngột vượt quá sức chịu đựng. Zrenye giật mình, đạp tung bóng tối ra khỏi đầu --- và bật dậy. Thân thể cậu rúm ró như một con sâu, trong khi bàn tay quăng lên che miệng, còn ngực thì co thắt dữ dội.
Hơi thở trở lại cũng kéo theo cảm giác tê buốt ở sống mũi, một cảm giác không lẫn vào đâu được.
Để chắc rằng thứ vừa hành hạ mình không phải ảo giác, Zrenye đưa tay chạm vào sống mũi đang tê rần. Cái tê ấy không chỉ ở da mà còn lan sâu xuống cổ họng, như thể vừa có ngón tay thò thẳng vào đó và khuấy mạnh vài vòng.
Hệt như lần trước.
Lần trước trong giấc mơ, nơi ý thức bị kéo trượt khỏi cơ thể, cậu cũng nhớ mình đã nghẹt thở đến mức cả lồng ngực tê dại.
Nếu vậy thì… thời điểm này là gì?
Ý nghĩ đó chạm vào Zrenye như đầu kim chích.
Nếu cơn nghẹt thở ban nãy thực sự là phần còn sót lại của tế bào não đang hoạt động trong tiềm thức, vậy thì có nghĩa là cậu vừa bị đá văng khỏi một giấc mơ thậm chí là còn chưa kết thúc.
Khoan đã. Như vậy thì…
Một kẻ bị lôi tuột khỏi trạng thái giấc ngủ sâu sẽ không bao giờ ngạt thở vô cớ như vậy. Chắc chắn phải có một tác động vật lý từ bên ngoài, hoặc một thứ đủ thô bạo để kéo tâm trí từ tầng sâu trở về mặt nước.
Và ngay khi suy luận ấy thành hình, thủ phạm lập tức lọt vào tầm mắt cậu.
Đó là Mizuki.
Đứa em gái của cậu đang đứng đó, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, có vẻ là vì khó chịu. Đáng nói hơn cả là bàn tay nhỏ nhắn của con bé vẫn đang trong tư thế sẵn sàng tấn công, như thể sợ nạn nhân của mình sẽ lại lăn ra ngủ tiếp bất cứ lúc nào.
“Anh Zrenye, mau thức dậy đi. Trời ạ, giờ này mà vẫn còn ngủ nữa.”
Giọng con bé vừa trách móc vừa bất mãn, trong khi kẻ vừa bị đánh thức thô bạo vẫn còn bối rối giữa ranh giới của mơ và thực, cố ráp nối lý do vì sao “bóng đè” lại có ngón tay mềm mại đến vậy.
Khi Oxi đã lấp đầy được khí quản, Zrenye dụi đi hai mí mắt của mình, rồi lờ mờ nhìn một lượt xung quanh.
Không khí trong phòng vẫn còn vương chút trong trẻo của buổi sáng sớm, trông nó khá gọn gàng, mặc dù Zrenye không hề có thói quen dọn dẹp. Điểm duy nhất lạc quẻ là tấm ga giường nhàu nát của cậu, thứ bằng chứng của một trận vật lộn mà chỉ mình Zrenye vừa trải qua.
Cậu đưa tay xoa mặt, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Em… có thể đánh thức anh theo cách bình thường hơn không…?”
“Ba lần! Em đã đánh thức anh những ba lần và trông anh như một con cá mắc cạn vậy. Nếu Mizuki không lấy tay bịt mũi anh lại thì anh sẽ biến thành một tên ngủ quá giờ trưa mất.”
Ý miêu tả nối tiếp sự nghiêm túc ấy là một cái phồng má, như thể việc anh trai mình suýt chết vì ngộp thở hoàn toàn chẳng liên quan gì đến cách đánh thức của cô. Thấy thế, Zrenye thả người xuống giường một nhịp rồi ngồi dậy hẳn, vò mái tóc rối bù để tìm lại sự tỉnh táo.
“Mà, chuyện gì đã xảy ra vào đêm qua vậy? Anh nhớ là có một người phụ nữ nào đó đã đột nhập vào nhà của chúng ta…”
“Anh vẫn còn đang ngủ mơ sao? Nếu vậy thì bữa sáng nay của Mizuki sẽ giúp anh tỉnh táo ngay lập tức!”
“Hự! Đừng nói với anh là…”
“Là cá ngừ sốt mozzarella! Thật may khi hôm qua bác bán cá đã giữ lại giúp Mizuki hai con cuối cùng.”
“Mấy con cá đó chắc chắn sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn nếu được nằm trong bụng một con mèo thay vì bị tưới phô mai lên đấy!”
“Anh muốn lãng phí tâm huyết cả buổi sáng của đứa em gái đáng yêu này sao?”
“Dù em có nói vậy thì…”
Dù miệng thì phản kháng yếu ớt, nhưng Zrenye rốt cuộc cũng không thắng nổi sức mạnh cơ bắp đáng ngạc nhiên của Mizuki. Bị cô bé lôi xềnh xệch ra khỏi giường, cậu chỉ kịp vơ lấy chiếc áo khoác ném lên vai. Hai chân cậu lảo đảo y như một tên say rượu bị vợ kéo về nhà.
Nghiêm túc đấy, con bé lấy đâu ra cái sức mạnh quái vật đó chứ?
Cậu lầm bầm trong đầu sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, nhưng ngay khi bước qua ngưỡng cửa phòng bếp, mọi suy nghĩ về sức mạnh thể chất đều bị thổi bay. Thay vào đó là một cuộc tấn công trực diện vào khứu giác.
Mùi tanh nồng đặc trưng của hải sản, theo đánh giá của đầu bếp thì là do chưa được xử lý kỹ, quyện chặt với mùi ngậy béo đến ngấy của phô mai rẻ tiền, tạo nên một bản giao hưởng mùi hương mà Zrenye tin chắc rằng có thể dùng để tra tấn tù nhân chiến tranh.
Trên bàn ăn, tuyệt phẩm của Mizuki đang tỏa khói nghi ngút.
Đó là hai con cá ngừ nguyên con, vẫn còn cả đầu và mắt đang nằm ngập trong biển sốt màu vàng cam sền sệt. Đôi mắt cá trắng dã nhìn trân trân vào Zrenye như muốn oán trách về số phận bi thảm của chúng.
“Tada! Cá ngừ sốt phô mai chuẩn công thức của nữ minh tinh Katori đệ nhị! Em có thêm chút mật ong để tạo độ bóng nữa.”
“Mật… mật ong ư?”
Zrenye tái mặt, cảm giác dạ dày mình đang thắt lại biểu tình. Cậu nuốt nước bọt, liếc nhìn nụ cười rạng rỡ đến chói mắt của Mizuki. Trong thế giới này, có lẽ nụ cười đó là thứ duy nhất tinh khiết, đối lập hoàn toàn với thứ “vũ khí sinh học” đang nằm trên đĩa.
“Sao vậy anh Zrenye? Anh không ăn à? Hay là…”
Đôi mắt Mizuki bắt đầu rưng rưng, bờ môi dưới run rẩy nhẹ. Cô chắp hai tay lại và nhìn cậu chăm chăm.
“Anh ghét đồ ăn em nấu sao? Anh ghét em sao?”
“Aaa, không! Không phải thế! Anh ăn! Anh ăn ngay đây!”
Đầu hàng trước chiêu bài tâm lý quen thuộc, Zrenye nhắm mắt đưa chân. Cậu ngồi phịch xuống ghế, tay run rẩy cầm nĩa lên.
Xin lỗi nhé, cái dạ dày tội nghiệp của tao. Kiếp sau tao hứa sẽ đối xử tốt với mày hơn.
Thầm nghĩ vậy với tâm thế của một kẻ tử vì đạo, Zrenye xắn một miếng cá dính đầy phô mai và mật ong, miễn cưỡng tống chúng vào miệng.
Ngay lập tức, vị giác của cậu bị cưỡng bức. Vị mặn, vị ngọt, vị tanh và cái kết cấu dai ngoách của phô mai nguội lao vào đánh nhau loạn xạ trên đầu lưỡi. Zrenye trợn ngược mắt, cố gắng không để bản năng sinh tồn phun hết mọi thứ ra ngoài. Cậu nhai, nuốt trọn, và cảm thấy một luồng nhiệt chạy dọc xuống thực quản.
Nếu Gordon Ramsey mà có thấy được món này, chắc chắn ngài ấy sẽ đòi đốt luôn nhà cậu mất.
“Thế nào? Thế nào?” Mizuki chồm người tới, mắt lấp lánh.
“Nó… ừm… Khá là… bùng nổ.”
“Tuyệt quá! Em biết anh sẽ thích mà!”
Nhìn cô bé vui vẻ xắn phần của mình ăn ngon lành, Zrenye chỉ biết thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm. Cậu nhằm lúc Mizuki đang tít hết mắt lại thì cậu với tay lấy cốc nước, uống một hơi cạn sạch để trôi đi cái dư vị kinh hoàng kia.
Và chính trong khoảnh khắc lơ đễnh nhìn quanh phòng ăn khi chiếc cốc che đi tầm mắt, ánh nhìn của Zrenye khựng lại.
Cửa tủ trà.
Nó đang khép hờ. Thông thường sẽ có một cái chốt bằng sắt đen ở đó, thứ mà cậu nhớ rất rõ mình đã gạt xuống cẩn thận để đảm bảo lũ chuột không thể mò đến, giờ đây đã bị cong vênh một cách bất thường. Những vết xước kim loại mới toanh lộ ra dưới ánh nắng ban mai, tố cáo một lực tác động thô bạo từ bên ngoài.
Không phải mơ.
Cảm giác đau buốt ở sống mũi và cổ họng ban nãy dội lại trong ký ức cậu.
Hình ảnh người phụ nữ đột nhập đêm qua, cái cảm giác bóp cổ, và cả sự hiện diện đe dọa đó… Tất cả không phải là sản phẩm của ác mộng.
“Mizuki này.”
Zrenye hạ giọng, cố gắng giữ vẻ bình thản nhất có thể khi đặt chiếc cốc xuống bàn, dù đầu ngón tay cậu đã bắt đầu lạnh toát.
“Hửm? Anh muốn ăn thêm không? Còn một cái đầu cá này, mắt nó to lắm nha.”
“Không, anh no rồi… Anh chỉ muốn hỏi, sáng nay khi dậy, em có thấy… thứ gì lạ trong nhà không? Hay là, ừm, ai đó chẳng hạn?”
“Ai lạ ư? Không có. Sao anh lại hỏi thế? Hay là… anh lại mơ thấy chị gái xinh đẹp nào à?”
“À, không có gì. Chắc là anh vẫn còn chưa tỉnh thật thôi.”
Zrenye cười trừ, xua tay. Nhưng bên dưới gầm bàn, bàn tay cậu đã siết chặt lại thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt để giữ cho bản thân không run rẩy.
Cô gái mặc áo chùm đầu đen. Kẻ tự xưng là Aiko, lảm nhảm những thứ điên rồ về "Ma vương" và "Thiên mục thần giới". Cái cách cô ta vật lộn với cậu trên sàn nhà, và cả sự hiểu lầm tai hại của Mizuki về mối quan hệ brocon-siscon chết tiệt đó.
Nhưng quan trọng hơn tất cả, là cái kết của đêm hôm ấy.
Cái cảm giác nóng rát đó
Zrenye vô thức đưa tay lên ngực trái. Cậu nhớ lại tách trà Reishi đắng ngắt mà cô ta chê ỏng chê eo. Cậu nhớ lại lời từ chối thẳng thừng của mình về việc trở thành cái gì mà "Huyễn Giới Kỵ". Và rồi, ánh mắt cô ta thay đổi.
"Thức dậy đi, Zrenye Katori. Hãy để tôi đốt cháy ngọn lửa trong tim cậu."
Câu nói đó vang lên trong đầu cậu rõ mồn một. Theo sau đó là hình ảnh thanh kiếm rực lửa đâm xuyên qua lồng ngực cậu không chút do dự.
Cô ta đã thực sự đâm cậu, ngay trong chính căn nhà này, sau khi uống cạn tách trà mà cậu pha.
Cô ta không phải là một tên hoang tưởng. Cô ta là một con quái vật thực sự.
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Zrenye. Nếu nhát kiếm đó là thật, tại sao giờ cậu vẫn còn sống? Tại sao trên ngực cậu không có vết thương nào, ngoại trừ cảm giác nóng âm ỉ như có than hồng đang cháy bên dưới lớp da?
Và đáng sợ nhất là Mizuki. Con bé hoàn toàn không nhớ gì về cuộc gặp gỡ đó sao? Hay ký ức của con bé đã bị thay đổi?
Zrenye nuốt khan, vị tanh của món cá ngừ phô mai dường như đã biến mất, thay vào đó là vị đắng ngắt của sự cảnh giác tột độ.
“Zừ… Zừ…”
Dòng suy nghĩ đen tối và nặng nề của Zrenye bị cắt ngang một cách thô bạo bởi tiếng rung rè rè trên mặt bàn gỗ.
Cậu giật mình, nhưng trước khi tay cậu kịp chạm tới nguồn phát ra âm thanh, một bàn tay nhỏ nhắn khác đã nhanh như chớp cướp lấy nó.
“Hửm~? Tin nhắn mới này. Để xem nào, vào sáng sớm ngày Chủ Nhật đẹp trời thế này thì ai lại nhắn tin cho một tên neet chỉ biết ngủ nướng như anh Zrenye nhỉ?”
Mizuki cầm chiếc điện thoại của cậu giơ lên cao, cô nheo đôi mắt lại để lộ rõ vẻ soi mói.
“Này, trả đây cho anh! Đừng có đọc tin nhắn của người khác chứ!”
“Ồ hô…?”
Mizuki lờ đi sự phản kháng yếu ớt của ông anh trai. Cô bé nhìn vào màn hình, rồi từ từ, khuôn mặt chuyển sang một biểu cảm đau khổ đầy kịch tính. Đôi môi cô bé trề ra, mắt long lanh nước, và giọng nói trở nên run rẩy.
Thì ra ngoài khả năng nấu nướng, Mizuki còn có cả tài diễn xuất nữa.
“Không thể tin được… Anh Zrenye, anh lén lút sau lưng em sao?”
“Hả? Lén lút cái gì cơ?”
“Hẹn hò! Lại còn là quán cà phê lãng mạn nữa chứ!”
Mizuki áp chiếc điện thoại vào ngực, ngả người ra sau ghế, lấy tay lau đi giọt nước mắt.
“Vậy là… thời khắc định mệnh ấy cuối cùng cũng đến. Mizuki bé bỏng sắp sửa mất người anh trai yêu dấu vào tay một ả hồ ly tinh nào đó rồi sao? Ôi, trái tim thiếu nữ mong manh của em đang vỡ tan thành từng mảnh nhỏ đây này…”
“Đừng có diễn sâu quá đà như thế! Với lại ai là hồ ly tinh chứ hả!?”
Không thể chịu đựng thêm màn kịch sến súa này, Zrenye chồm người qua bàn, nhanh chóng giật lại chiếc điện thoại từ tay cô em gái quái chiêu.
Làm ơn đừng là Aiko. Làm ơn đừng là cái cô gái điên khùng đêm qua nhắn tin đe dọa.
Tim đập thình thịch, Zrenye mở khóa màn hình.
Và ngay khi cái tên người gửi hiện lên, lồng ngực cậu nhẹ nhõm như vừa trút được cả tấn đá, nhưng đồng thời đôi mày cũng nhíu lại vì khó hiểu.
[Người gửi: Hayona]
[Ê con sên yếu nhớt kia, dậy chưa đấy? Ra quán "Goghi" ngay đi. Tôi đang đợi. Có chuyện quan trọng cực, liên quan đến sống còn đấy nhé!]
“Hana…?”
Zrenye lầm bầm cái tên quen thuộc.
Hana không phải kiểu người nhắn tin vào giờ này trừ khi có chuyện gấp. “Liên quan đến sống còn”? Chẳng lẽ cô ấy lại quên làm bài tập Toán à?
“Là chị Hayona sao?”
Giọng nói của Mizuki vang lên ngay bên tai, cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu. Con bé đã thôi diễn cái vẻ mặt đau khổ, thay vào đó là nụ cười ranh mãnh của một con mèo vừa trộm được mỡ.
“Phải, là Hayona. Và không phải hẹn hò gì đâu, cô ấy bảo có chuyện quan trọng.”
“Chuyện quan trọng ư? Hừm… Chuyện quan trọng giữa một nam và một nữ ở quán cà phê… Theo kinh nghiệm đọc manga shoujo của em, thì 90% là tỏ tình, 10% còn lại là thông báo có thai đấy.”
Phụt--!
Zrenye suýt nữa thì phun hết chỗ cá ngừ trong miệng ra ngoài.
“Em bớt đọc mấy cái truyện tranh vớ vẩn đó đi! Đầu óc em đen tối quá rồi đấy!”
Cậu đứng bật dậy, vơ lấy cái áo khoác đang vắt trên ghế. Dù Mizuki chỉ đang đùa cợt, nhưng tin nhắn của Hayona thực sự khiến cậu để tâm. Giữa cái mớ hỗn độn về ký ức đêm qua và sự xuất hiện của Aiko, một cuộc gặp gỡ với người bạn bình thường như Hayona có lẽ là thứ cậu cần nhất lúc này để neo giữ lại thực tại.
Hoặc ít nhất, cậu hy vọng là vậy.
“Anh đi đây. Nhớ dọn dẹp bát đĩa đấy nhé.”
“Đi vui vẻ nha. Nếu 10% còn lại diễn ra thì em nhất định sẽ là người dẫn anh đi trốn.”
Bỏ lại tiếng cười khúc khích của Mizuki phía sau, Zrenye bước nhanh ra khỏi cửa, trong lòng dấy lên một dự cảm không mấy yên bình về cái gọi là “chuyện quan trọng” mà Hayona nhắc tới.
*
Hôm nay là chủ nhật, cơn mưa tầm tã lúc sáng sớm đã tạnh, để lại mặt đường ướt sũng nước.
Các cửa hàng và cột điện thì đang bị dán chằng chịt áp phích thông báo về lễ hội pháo hoa sẽ diễn ra vào buổi tối. Lễ hội thường được cư dân địa phương tổ chức ngay dưới chân núi của khu phố, và thu hút rất nhiều người tham gia mỗi năm.
Quán café mà Zrenye đến nằm khuất sâu sau một tiệm sách cũ, phong cách trang trí theo hơi hướng hoài cổ. Bảng hiệu gỗ treo lệch trên cao, nhưng mặt chữ viết tay bằng phấn trắng thì đã nhòe đi vài nét vì ẩm mốc. Một bản jazz nhẹ nhàng cất lên từ dàn loa giấu trong góc tường, trộn lẫn với tiếng cười khẽ khàng của một cặp đôi đang giở trò ngọt ngào ở bàn bên cạnh.
Zrenye chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ rồi ngồi đó chờ, miệng nhấp từng ngụm nước lọc trong lúc thư thái ngắm nhìn đường phố bên ngoài.
Dù tin nhắn ghi rành rành là “tôi đang đợi”, nhưng rốt cuộc mình vẫn là thằng đến trước.
Cậu hít sâu, cảm thấy sự bực bội nho nhỏ này lại có tác dụng kỳ diệu trong việc xua tan cơn căng thẳng thần kinh do cô nàng Aiko gây ra. Dù sao thì, mọi thứ bình thường vẫn tồn tại. Bài tập Toán và sự chậm trễ của bạn bè vẫn là định luật bất biến của thế giới này.
“Cho mình gửi cà phê sữa của quí khách ạ.”
“Dạ vâng. Em cảm ơn.”
Chị nhân viên với nụ cười tiêu chuẩn đặt cốc nước xuống trước mặt cậu. Theo phản xạ, cậu đưa tay vuốt lại phần cổ áo sơ mi hơi nhàu, ánh mắt lại vô thức hướng về phía cửa chính. Và đúng lúc đó—
Một bóng áo màu xám nhạt lướt nhanh qua tấm kính mờ bên ngoài.
Trong khoảnh khắc tiếp theo cánh cửa mở ra, kéo theo âm thanh chiếc chuông gió khẽ rung một tiếng thanh mảnh.
Người vừa bước vào là Hana.
Mái tóc dài hôm nay được cô nàng thả tự do, đồng thời trên cổ đeo một chiếc headphone mang phần lớn tính chất trang trí. Bộ trang phục được Hana lựa chọn là chiếc áo hoodie có túi khá rộng rãi, đi kèm với một chiếc váy ngắn cũn cỡn để lộ ra phần lớn cặp đùi trắng nõn.

Diện một bộ đồ táo bạo như thế ở tuổi học sinh, Hana thực sự khiến cậu có chút bất an trước ánh mắt của mấy gã trai đang ngồi rải rác trong quán. Mấy cô bạn gái đang hẹn hò ở đây tốt nhất là nên biết điều nhắc nhở đối phương của mình đi thì hơn.
Rồi bằng một cách nào đó, ánh mắt nhỏ dừng đúng chỗ Zrenye đang ngồi như thể đã định vị từ trước.
“Xin lỗi nha,” - cô ấy cất lời khi đến nơi. - “Có kẹt xe chút xíu.”
“À… không sao. Tôi cũng vừa mới đến thôi.”
Một câu nói dối kinh điển.
Dù miệng nói những lời lịch sự, nhưng sự thật là đáy cốc nước lọc trước mặt cậu đã trơ ra từ năm phút trước. Ly cà phê sữa dù mới được mang ra, nhưng trong một buổi hẹn hò thế này thì… nói sao nhỉ? Để đối phương phải đợi ngay buổi đầu tiên thì điểm thanh lịch coi như về con số không tròn trĩnh.
Mà, dù sao thì cô ấy không xuất hiện từ phía sau mà vật cậu xuống đất cũng tính là thanh lịch lắm rồi.
Hana ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Cô nàng đảo mắt nhìn quanh một lượt, khẽ chỉnh lại chiếc túi vải đặt cạnh ghế rồi mới đặt hai tay lên mặt bàn.
“…Cậu đợi lâu không?”
“Không đâu, thật mà. Do tôi đến hơi sớm một chút thôi.”
Hana khẽ gật đầu, tỏ vẻ chấp nhận lời nói dối trắng trợn của cậu một cách đầy thiện chí. Cô đưa tay cầm cốc cà phê sữa lên, rút chiếc ống hút ra cắm thật mạnh vào ly.
Ê! Khoan đã! Đó là cà phê của tôi cơ mà? – Zrenye nhăn nhó.
“Sao nhìn tôi như vậy, Zureikun? Bộ mặt tôi dính cái gì sao?”
“Kh-không… Mà cậu gọi gì chưa?”
“Ừm… ôi ọi ồi.”
Hana ậm ừ trong miệng khi đã hút một ngụm nhỏ thứ nước trong ly.
Chưa kịp để cậu tiếp tục đính chính xem thứ đó là của ai, đôi mày cô nàng đã nhíu lại ngay tắp lự.
“...Ngọt quá trời.”
“Ờ thì... cà phê sữa mà, tên cũng ghi ở trên luôn còn gì. Với lại đó là cốc của tôi…”
“Tôi biết đọc chữ mà Zrenye à, nhưng chẳng hiểu sao mấy hôm nay tâm trạng dễ bị ngán ngọt thật…”
Zrenye không rõ “tâm trạng dễ bị ngán ngọt” là cái thể loại cảm xúc quái quỷ gì, nhưng cậu cũng chẳng dại mà hỏi thêm. Kinh nghiệm xương máu cho thấy: Một khi con gái đã lôi tâm trạng ra làm lá chắn mà không có lý do cụ thể, thì tốt nhất đừng có đào sâu vào, trừ khi cậu muốn rước họa vào thân.
“Mà hôm nay rốt cuộc có chuyện gì đặc biệt khiến cậu gọi tôi ra đây vậy? Cái lí do sống còn đó…”
Cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt, Zrenye vội vàng lảng tránh sang chủ đề khác.
Đáp lại nỗ lực của cậu chỉ là một ánh nhìn lạnh lẽo, sắc lẹm từ phía Hana.
“Ý cậu là, muốn được đi chơi riêng cùng Zureikun này thì bắt buộc phải có một cái cớ hợp lý sao?”
“Cậu đang hiểu lầm tai hại ngữ cảnh câu nói của tôi rồi đấy!”
Zrenye luống cuống thanh minh, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra.
Đúng vào cái khoảnh khắc sự khó xử leo thang đến cực điểm ấy, cứu tinh xuất hiện. Một nữ phục vụ duyên dáng nhẹ nhàng tiến đến, đặt xuống bàn một ly cappuccino nóng hổi.
Chỉ cần nhìn lướt qua cũng đủ thấy người pha chế đã dồn hết tâm huyết vào tác phẩm này. Bằng chứng là hình chiếc lá rosetta được vẽ tỉ mỉ, nổi bật đầy nghệ thuật trên lớp bọt sữa trắng mịn.
Ấy thế mà, Hana chẳng buồn để cho cậu hay chính cô có cơ hội chiêm ngưỡng nó thêm một giây nào.
Không chút do dự, cô nàng chộp lấy chiếc thìa, khuấy một đường mạnh bạo ngược chiều kim đồng hồ. Động tác tàn nhẫn ấy biến chiếc lá dương xỉ kiêu hãnh chỉ còn là một vũng bọt màu vàng nâu buồn bã.
Này này, hành động đó là cực kỳ, cực kỳ thiếu tôn trọng công sức của bartender đấy có biết không hả?
Zrenye gào thét trong lòng, nhưng ngoài mặt chỉ dám im lặng nuốt nước bọt.
“Zureikun. Dạo gần đây tôi nhận được một lượng lời mời kết bạn khổng lồ trên Pacelook.”
Hana bắt đầu câu chuyện với tông giọng mệt mỏi, chán chường. Cô chống cằm lên bàn, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào cái đống bọt hỗn độn trong ly.
“Nhiều đến mức phi lý. Thậm chí trang cá nhân của tôi hiện giờ náo nhiệt chẳng khác gì của mấy người nổi tiếng cả.”
“Đó chẳng phải là chuyện tốt sao?”
“Không hề. Không có lấy một chút gì gọi là tốt đẹp cả.”
Hana khẽ lắc đầu, mái tóc đung đưa theo nhịp thở dài thườn thượt của cô.
“Những kẻ muốn làm quen với tôitoàn là con gái! Và cậu có biết điều đầu tiên họ nhắn cho tôi là gì không? Họ hỏi thăm về Mirandal! Không phải tôi, mà là Mirandal! Cái tên đầu đất đó! Trời ạ! Và dù tôi đã giải thích đến khản cả cổ rằng tôi và hắn chẳng có quan hệ gì sất, họ vẫn dai dẳng quấy rầy bằng hàng tá câu hỏi soi mói. Thậm chí bọn họ còn có cả ảnh chụp lén lúc tôi và hắn tập luyện nữa cơ!”
Rầm!
Vừa dứt lời, Hana siết chặt nắm tay giáng mạnh xuống mặt bàn. Cú va chạm mạnh đến mức Zrenye có cảm giác như chiếc bàn tội nghiệp đang run lên bần bật.
“Chết tiệt thật chứ! Cứ bám riết lấy người ta như đỉa đói vậy, mấy con nhỏ đó tới kỳ phát dục cả lũ rồi hay sao hả!?”
Tiếng ré lên đầy phẫn nộ của Hana xé toạc bầu không khí yên tĩnh, khiến những vị khách ở các bàn xung quanh đồng loạt quay lại, ném về phía hai người những ánh nhìn tò mò xen lẫn ái ngại.
“H… Hana à, làm ơn bình tĩnh lại chút đi. Tôi nghĩ chúng ta không nên gây sự chú ý ở nơi công cộng thế này…”
“Cậu không hiểu được đâu, Zureikun. Dù gì thì tôi cũng là con gái, tôi cũng có lòng tự trọng và sự kiêu hãnh của riêng mình chứ bộ.”
Nghe lời khuyên giải, Hana dần hạ giọng, rồi lại gục mặt xuống bàn như một quả bóng xì hơi.
“À… Xin lỗi… Tôi hiểu rồi.”
Không gian lại chìm vào sự im lặng ngượng ngùng. Ly cà phê sữa trước mặt cậu đã vơi đi gần một nửa.
Giờ mà mình tiếp tục uống, liệu có bị tính là hôn gián tiếp với Hana không nhỉ?
Suy nghĩ vẩn vơ ấy thoáng qua, nhưng nếu Zrenye cả gan đứng dậy đi xin một chiếc ống hút khác vào lúc này, có khi hành động đó sẽ châm ngòi nổ cho cô nàng đang trong trạng thái tâm lý bất ổn kia cũng nên.
“Zureikun.”
Nghe tên mình được xướng lên, Zrenye giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung, quay sang nhìn Hana.
“Này nhé, cậu có thấy tôi cũng là một cô gái khá dễ thương không? Ừ thì, không hẳn là tôi quá tự tin vào nhan sắc của bản thân đâu, nhưng tôi vẫn thừa sức nhận ra ánh mắt của đám con trai xung quanh dán vào mình suốt đấy. Vậy mà tại sao… tại sao đến tận giờ phút này tôi vẫn chưa có lấy một mảnh tình vắt vai cơ chứ…”
Hana chống khuỷu tay lên bàn, rồi bất ngờ rướn người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt cậu với vẻ nghiêm túc đến lạ thường.
“Cả cậu nữa đấy. Nếu cậu không nỗ lực hơn nữa, thì việc tôi gật đầu đồng ý lời tỏ tình của cậu vào cuối mùa thu này sẽ mãi chỉ là giấc mơ thôi, hiểu chưa?”
0 Bình luận