Arc 1: Đứa Con Của Người Anh Hùng Mạnh Nhất
Chương 18: Trận đối đầu giữa hai nguyền thú sư
0 Bình luận - Độ dài: 4,848 từ - Cập nhật:
Cơn bạo loạn nhanh chóng nhấn chìm toàn bộ lễ hội. Các trục đường chính tràn ngập giao tranh giữa huyễn giới kỵ và nguyền thú. Không khí lễ hội vốn dĩ vui tươi giờ đây bị xé toạc bởi tiếng gầm rú và mùi hôi thối nồng nặc của tử khí, thứ mùi khiến người ta buồn nôn hơn cả mùi cống rãnh vào ngày hè.
"Cái quái gì đang diễn ra vậy? Lũ nguyền thú này từ đâu chui ra vậy chứ?"
Zrenye lớn tiếng chất vấn, cùng với Hana và Rikka đang bị kẹt giữa dòng người hoảng loạn. Tiếng la hét, tiếng khóc lóc của trẻ con vang lên khắp nơi. Những quầy hàng bị xô đổ, cá vàng bị dẫm đạp, kẹo bông gòn bị vứt lăn lóc dưới đất, tạo nên một khung cảnh hỗn độn đến đau lòng.
Từ trên các mái nhà, những cái bóng đen kịt lao xuống như loài nhện, mang theo sát khí nồng nặc nhắm thẳng vào vị trí của ba người.
“Phiền phức thật đấy. Không có kiếm đúng là bất tiện.”
Đôi mắt của Hana đảo nhanh qua đống đổ nát. Không một chút do dự, cô cúi thấp người và vớ lấy một thanh chống bằng tre khá chắc chắn từ một gian hàng takoyaki đã sập.
Kỹ thuật dụng kiếm thượng thừa đã biến một thanh tre bình thường thành vũ khí chết người. Con quái vật đi đầu lĩnh trọn một cú chém ngang hông; lực tác động vật lý khủng khiếp khiến nó bị xé toạc làm đôi.
Kỹ thuật ấy... quả thực không phải chuyện đùa.
Zrenye dù đang chạy bán sống bán chết cũng phải thầm kinh ngạc. Cậu biết Hana mạnh, nhưng chứng kiến cô dùng một thanh tre nát để thi triển kiếm kĩ áp đảo cả một đội quân nguyền thú thế này thì đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng.
“Zrenye! Cậu và Rikka hãy chạy trước đi! Tôi sẽ chặn hậu!”
Hana hét lớn trong khi tay vẫn không ngừng múa thanh tre, thân ảnh nhỏ nhắn của cô thoắt ẩn thoắt hiện giữa vòng vây kẻ thù, tạo ra một bức tường phòng thủ vững chắc bằng chính kỹ năng của mình.
“Hiểu rồi! Cậu cẩn thận đấy!”
Zrenye không chần chừ, cậu kéo Rikka lao vào một con hẻm hẹp bên hông đền thờ. Cậu biết ở lại chỉ làm vướng chân Hana khi cô ấy không có vũ khí sở trường. Đối thủ của họ hừng hực sát khí, và mục tiêu của chúng rõ ràng là nhai đầu bất cứ ai xuất hiện trong tầm mắt.
“Tình hình này không khả quan lắm đâu. Vũ khí tạm bợ đó sẽ sớm gãy thôi.”
Rikka nhận xét ngắn gọn khi cả hai tạm nấp sau một bức tường đá.
“Đừng lo Rikka, tôi có thể thấy những Huyễn Giới Kỵ rồi. Họ sẽ bảo vệ chúng ta thôi. Coi kìa! Đó chẳng phải là đội trưởng đội 3 sao?”
Zrenye thản nhiên trấn an, mắt cậu sáng lên khi thấy một ngọn lửa hừng hực đang chiến đấu phía xa xa. Tuy nhiên, cậu không chắc là họ có thể đảm nhiệm hết tất cả sinh mạng ở đây không nữa.
“Đồ ngốc! Tôi không hề lo cho chúng ta, mà là Hayona kìa! Cô ấy không thể chiến đấu mãi như thế được!”
“…Hana?”
Phải rồi, năng lực chiến đấu của cô là có hạn, và cho dù có là thành viên của gia tộc Shinomiya đi chăng nữa, cô vẫn chưa phải một Huyễn Giới Kỵ chính thức, và kinh nghiệm thực chiến gần như không có.
Nói cách khác, đây là trận chiến đầu tiên của cô, nó đã diễn ra một cách quá bất ngờ.
“Chúng ta có thể làm gì sao? Tôi với cậu chỉ là người bình thường thôi! Cứ ở yên đây đi, sẽ không sao đâu!”
Zrenye gào lên trong tuyệt vọng. Nhưng lưới trời lồng lộng, số phận dường như vẫn muốn trêu ngươi họ.
Một con nguyền thú dạng chim ưng đã lọt qua tuyến phòng thủ của Hana, lao vút tới chỗ họ với cái mỏ sắc nhọn như dao. Nó rít lên một tiếng chói tai, và khoảng cách giữa nó với hai người họ chỉ còn tính bằng gang tấc.
“Zrenye! Cẩn thận kìa!”
“Để tôi!”
Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, Zrenye vớ lấy một mảnh ván gãy ném mạnh về phía con quái vật.
Một âm thanh thảm hại vang lên. Mảnh ván đập vào bộ lông cứng như thép của con chim và nảy ra vô dụng. Con quái vật thậm chí chẳng thèm phản ứng lại, đôi mắt đỏ ngầu của nó như cười nhạo nỗ lực yếu ớt của con người.
“Cậu làm cái trò mèo gì thế hả đồ ngốc!”
Rikka hét lên, vừa sợ hãi vừa tức giận trước hành động vô nghĩa của bạn mình. Nhưng ngay khi móng vuốt của con quái vật sắp chạm vào mặt Zrenye thì một âm thanh xé gió sắc lẹm vang lên từ phía sau.
Dù đang bị vây hãm cách đó mười mét, Hana đã nhận ra tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Không thể lao tới kịp, cô dồn toàn bộ ma lực vào cánh tay phải, biến thanh tre đang cầm thành một ngọn lao và phi tới.
"Phập!"
Nó găm thẳng vào giữa thân con chim, lực ném kinh hoàng đóng đinh con quái vật vào cây cột điện gỗ gần đó trước khi nó kịp tan biến thành khói.
“Hai người không sao chứ?”
Hana xuất hiện ngay bên cạnh, thấy thế Zrenye cũng chỉ kịp thở phào một hơi dài.
“… Cảm ơn cậu nhé, Hana! Cậu vừa cứu mạng tụi này đấy!”
“Để sau đi! Số lượng chúng càng lúc càng tăng. Thanh tre gãy rồi, tôi cần một thứ gì đó bền hơn.”
Hana ra hiệu dứt khoát, và cả ba người lại tiếp tục bỏ chạy dọc theo khu vực đền thờ.
Tuy nhiên, vận đen dường như rất thích bám lấy họ.
Gần như không hề chịu lực quán tính, một khối thịt bầy nhầy lẫn lộn xương xẩu đột ngột rơi xuống từ mái nhà, chắn ngang con đường thoát thân duy nhất.
Nó lù lù ở đó, cao những hai mét, và lộ ra ba cánh tay dài tới hết cơ thể của nó, một con quái vật được chắp vá từ những xác chết vô thừa nhận.
Là người duy nhất có khả năng chiến đấu, nhưng lần này, Hana đã phải lùi lại một bước.
Sức ép này... luồng ma lực ô uế đặc quánh đến mức khó thở này...
“Chẳng phải đây là… nguyền thú cấp Rồng hay sao…?”
*
"Còn mười lăm phút nữa."
Lời thì thầm vang lên giữa làn gió đêm, phát ra từ một cô gái nhỏ nhắn trong bộ váy Gothic Lolita cầu kỳ. Chiếc điện thoại màu tím có gắn tai thỏ trên tay cô đã chuyển sang màu đỏ báo động, nhưng chủ nhân của nó lại điềm nhiên như không.
Bằng mũi giày da bóng loáng chỉ chạm nhẹ vào cành lá mỏng manh, cô đứng trên đỉnh ngọn trúc cao nhất trong khu rừng.
Phía dưới chân cô là một vòng tròn ma thuật màu xanh lục khổng lồ đang dần hình thành, thứ phát ra ánh sáng ma mị và hút lấy sinh khí của cây cỏ xung quanh khiến chúng héo rũ trong tích tắc. Đó là cái dạ dày không đáy của một đại ma pháp sắp sửa nuốt trọn khu vực này, nhiệm vụ của cô là bảo vệ nó cho đến khi quá trình nạp năng lượng hoàn tất.
“Dừng tay lại ngay! Đối tượng truy nã cấp hai Nishimi, cô đã bị bao vây!”
Tiếng hét khàn đặc của người đàn ông mặc thường phục xé toạc màn đêm.
Ngay lập tức, mười hai bóng đen lao ra khỏi những bụi rậm, di chuyển với tốc độ mắt thường khó theo kịp, khép dần vòng vây quanh cô gái.
Tất cả đều là thành viên của Đội 5 Huyễn Giới Kỵ, hoạt động dưới chỉ huy của đội trưởng Tensukaze Renfuhou, nhưng trong tình huống này quyền điều động trực tiếp được giao cho đội phó Kohata Isaribe – chính là người đã phát tín hiệu mở màn.
"Nhàm chán~"
Nishimi chỉ ngáp dài một cái, bàn tay nhỏ nhắn đeo găng ren đen hờ hững rút ra chiếc ô và vung nó lên trời.
Ngay lập tức, một tiếng nổ lớn vang dội. Luồng áp lực gió khủng khiếp bùng nổ cày xới mặt đất, và không thể tin được sức tàn phá mang tính hủy diệt ấy lại được sinh ra chỉ từ một cái phất tay lười biếng đến vậy.
"Là phong thuật thức! Giữ nguyên đội hình!"
Keng! Keng! Keng!
Những tia lửa bắn tung tóe. Vũ khí phòng ngự của họ rên xiết khi va chạm với lưỡi dao gió vô hình. Dù đã kịp thời thủ thế theo nhiều cách khác nhau, cả chục con người vẫn bị hất văng ngược trở lại, trượt dài trên mặt đất để lại những rãnh sâu hoắm.
"Chậm chạp. Yếu ớt. Thiếu thẩm mỹ."
Cô gái cười khúc khích, cơ thể cô bắt đầu tỏa ra những luồng hào quang màu xanh ngọc bích. Cô không đứng yên nữa mà bắt đầu di chuyển bằng lướt đi giữa không trung.
Các Huyễn Giới Kỵ bên dưới điên cuồng đáp trả. Hàng loạt đạn ma pháp và mũi tên ánh sáng lao vun vút về phía cô như mưa rào.
“Hừm...”
Nishimi khẽ thở dài, một hơi thở mang đầy sự chán chường. Cô thậm chí chẳng thèm nhìn vào chỗ đạn đang lao tới. Mắt cô vẫn dán chặt vào màn hình chiếc điện thoại tai thỏ.
“Mạng ở đây chậm thật đấy... A, tải xong rồi.”
Ngón tay thon dài được bọc trong lớp găng ren đen khẽ chạm vào màn hình, cô đứng lại.
“Cái--!?”
Những mũi tên ánh sáng đột ngột dừng lại giữa không trung khi chỉ còn cách vạt váy của Nishimi vài milimet.
Như thể có ai đó vừa nhấn nút tạm dừng lên chúng vậy.
“Trả lại nhé.”
Không gian quanh cô vặn xoắn lại rồi bung ra dữ dội.
Tất cả đòn tấn công vừa bị ngưng đọng, giờ đây bị phản ngược lại chính chủ nhân của chúng với tốc độ gấp đôi.
Những kẻ tấn công bị chính ma lực của mình đánh bật ngược trở lại. Kẻ nhẹ thì văng vào thân cây, kẻ nặng thì lăn lộn trên mặt đất với bộ đồng phục bốc khói nghi ngút.
"Đừng bắn lung tung nữa! Là năng lực thao túng không gian của ả!"
Kohata hét lên, đôi mắt thâm quầng của anh bắt đầu hằn lên những tia máu.
Vốn dĩ ngay từ khi bắt đầu đợt phục kích, vị phó đội trưởng đã nhanh chóng nhận ra sự chênh lệch khủng khiếp này.
Lượng ma lực tỏa ra từ người cô ta dồi dào và tinh khiết đến mức đáng sợ, áp đảo hoàn toàn so với những Huyễn Giới Kỵ thông thường. Đó là khí chất của một kẻ đứng trên vạn người, một thuật thức sư cấp Vĩ tiềm năng trong tương lai không xa, và thật không ngờ tới nó lại nằm trong hình hài của một bé gái còn trong độ tuổi đến trường.
"Lên hết đi! Ta đang buồn chán đây này!"
Nishimi xoay người một vòng trên không, chiếc ô dù bung mở đi cùng một nụ cười tàn nhẫn trên khuôn mặt bé nhỏ.
Từ đầu nhọn của chiếc ô, hàng trăm viên đạn khí nén được bắn ra như mưa rào. Rừng trúc bị cày nát. Những cây trúc to bằng bắp chân người lớn bị bắn gãy đôi, đổ rạp xuống như ngả rạ.
Khói bụi che lấp cả một khu vực rộng lớn. Và khi khói dần tan đi, những cái bóng đã bắt đầu chuyển động trở lại.
Thật đáng kinh ngạc. Dù đứng trước đòn tấn công diện rộng có sức tàn phá khủng khiếp ấy, đội hình của Đội 5 vẫn chưa hề vỡ nát. Một vài người đã nhận lấy những thương tổn đẫm máu, nhưng đôi chân họ vẫn găm chặt xuống đất như rễ cây già cỗi.
Họ là những kẻ chuyên nghiệp. Và sự chuyên nghiệp không cho phép họ gục ngã dễ dàng như thế.
“Mau chỉnh đốn lại hàng ngũ! Đòn tấn công này chưa là gì cả!”
Không có thời gian để chần chừ, những thành viên của đội 5 đã quay trở lại vị trí bao vây khi nãy, số còn lại thì bắt đầu niệm thuật. Việc điều động nguyên một đội hình qui mô như này là để thực hiện chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh, và dù việc thiếu đi đội trưởng có khiến nhiệm vụ này trở nên khó khăn như nào, đối thủ của họ vẫn chỉ là một bé gái không hơn không kém.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!”
Một Huyễn Giới Kỵ nãy giờ vẫn đang chịu trách nhiệm bắn tỉa từ xa, có vẻ vì quá ức chế khi thấy đồng đội liên tục bị thương tổn, đã mất bình tĩnh. Anh ta nạp một viên đạn ma lực cỡ lớn vào súng, và hét lên đầy phẫn nộ:
“Tại sao chúng ta lại phải chật vật với một con ranh con vắt mũi chưa sạch thế này chứ?!"
Viên đạn bay ra khỏi nòng súng, xé gió lao về phía cô gái.
Về phần cô thì chỉ đơn giản là nghiêng đầu để viên đạn sượt qua mái tóc. Một vài sợi màu tím bay ra giữa không trung.
“Cô ta không dùng thao túng không gian nữa ư?”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Vài người khác ở dưới vẫn còn ngỡ ngàng khi phát bắn đã trúng mục tiêu.
Không gian xung quanh cô gái bỗng nhiên đông cứng lại. Những cơn gió đang rít gào bỗng tắt ngúm. Sự im lặng chết chóc bao trùm lấy khu rừng trúc, nặng nề đến mức khiến người ta khó thở.
Kohata đang lao tới giữa không trung cũng cảm thấy da gà nổi lên khắp người. Bản năng sinh tồn của một chiến binh dày dạn kinh nghiệm đang gào thét về sự nguy hiểm.
Trên bầu trời, cô gái từ từ hạ tay xuống. Chiếc ô dù rơi tự do xuống đất. Cô cúi gằm mặt, bóng tối che khuất đi biểu cảm trên gương mặt xinh xắn.
"...Trẻ con?"
Giọng nói của cô vang lên rõ mồn một trong sự tĩnh lặng, mang theo sự rung động của không gian khiến màng nhĩ của mọi người đau nhói.
"Ngươi... vừa gọi ta là trẻ con sao?"
Từ cơ thể nhỏ bé ấy, một cột ma lực màu đen kịt bùng lên, xuyên thủng bầu trời đêm, xua tan cả những đám mây đen đang che phủ ánh trăng. Áp lực tỏa ra không còn là sự trêu đùa nữa, mà là cơn thịnh nộ thực sự của một thảm họa thiên nhiên.
Một luồng áp lực vô hình nhưng nặng tựa ngàn cân bỗng chốc đè sập xuống khu rừng trúc. Những thân tre đang lay động trong gió bỗng đứng yên phăng phắc, rồi nứt toác ra vì không chịu nổi mật độ ma lực đang gia tăng đột ngột.
“Ngu ngốc! Ai bảo cậu chọc giận nó hả!?” Kohata chửi thề.
Nhưng là một chỉ huy dày dạn kinh nghiệm, Kohata không để nỗi sợ chi phối. Ngay khoảnh khắc cảm nhận được sát khí, anh đã ra dấu tay ra lệnh triển khai đội hình phòng thủ tuyệt đối.
Trong màn khói bụi che phủ trước đó, Kohata đã bí mật chỉ đạo đội 5 thiết lập một mạng lưới kết giới “Lục Giác Thủy Ngục” bao quanh khu vực, kết hợp với những lá bùa hấp thụ xung lực vừa được chôn sâu dưới lòng đất.
Hơn nữa, đây là loại kết giới phản đòn cao cấp nhất của các thuật thức sư đội 5, có khả năng chuyển hóa sát thương nhận vào thành thủy thuật thức hồi phục cho người bên trong, đồng thời lọc bỏ mọi loại ám khí gây tê liệt.
Một sự chuẩn bị hoàn hảo theo đúng sách giáo khoa của Huyễn Giới Kỵ. Kohata tin chắc rằng, dù đối phương có tung ra đòn tấn công diện rộng, kết giới này sẽ không chỉ chặn đứng nó mà còn tạo tiền đề cho một cuộc phản công chớp nhoáng, khiến kẻ địch bất ngờ và rơi vào thế bị động.
Nhưng tất cả những toan tính ấy đều trở nên vô nghĩa trước sự điên loạn của một “đứa trẻ” bị tổn thương lòng tự trọng.
Cô gái ngẩng mặt lên. Đôi mắt to tròn dễ thương giờ đây vằn lên những tia máu đỏ lòm. Cô ta dang rộng hai tay, và hét lên chói tai:
“Ta sẽ cho các ngươi thấy thế nào là sự giận dữ của người lớn!! Ra đây, Kokuyoku Rokka!!”
OÀNH!!!!
Bầu trời đêm bị xé toạc. Một cái đầu quái vật khổng lồ màu xanh lục bảo hiện ra từ vết nứt không gian. Nó có hình thù của một con nhân sư, và đi kèm với đó là tới sáu chiếc cánh to tới năm mét đang giang rộng.
GÀOOOOOOOO!!!!
Đó là một tiếng gầm mang theo sức mạnh của bão tố cấp 12 nén lại trong một điểm, kèm theo đó là đôi cánh giang rộng nãy giờ của nó hoạt động hết mức công suất, phóng ra hàng vạn những lưỡi đao gió sắc bén bay bốn phương tám hướng.
Khái niệm về “phòng thủ” trở nên nực cười trước sức mạnh áp đảo tuyệt đối. Ngay khi kết giới Lục Giác vừa nhận diện được luồng năng lượng thù địch để kích hoạt cơ chế phản đòn, thì cấu trúc ma pháp của nó đã bị nghiền nát bởi những cơn xung kích.
Tốc độ của sóng âm và phong đao nhanh đến mức phi lý. Các thành viên Huyễn Giới Kỵ thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy kết giới vỡ vụn thì cơ thể họ đã bị hất văng đi.
Những lá bùa chôn dưới đất bị bóc trần và thiêu rụi, rừng trúc bạt ngàn bị san phẳng trong tích tắc, tạo thành một vùng đất trống trơ trọi bán kính 500 mét.
Kohata cắm phập con dao găm xuống đất, dùng toàn bộ ma lực để tạo ra một lá chắn cá nhân, nhưng đôi chân anh vẫn bị đẩy lùi lại tạo thành hai rãnh sâu hoắm trên mặt đất, kéo dài hàng chục mét.
Nhưng đồng đội của Kohata lại không may mắn được như vậy. Họ ngay lập tức trúng đòn và va đập mạnh vào các tảng đá, thân cây gãy, hộc máu và bất tỉnh nhân sự ngay lập tức. Những bộ giáp cường hóa ma thuật mà họ tự hào giờ đây nát bươm như giấy vụn.
“Ăn từ tốn thôi nhé. Đừng làm rơi vãi, dọn dẹp phiền phức lắm.”
Nishimi chống cằm lên hai bàn tay, ánh mắt dõi theo chỗ hậu quả kinh hoàng của con nguyền thú vừa gây ra. Đối với cô bé thì kẻ địch đằng kia kia chẳng khác nào chỗ đồ chơi vừa bị đổ ra sàn vậy.
Kohata nghiến răng ken két. Máu từ vết thương trên ngực rỉ ra ướt đẫm áo, nhưng cơn đau thể xác không thấm vào đâu so với sự nhục nhã này.
“Chết tiệt… Một con nguyền thú cấp Vĩ sao? Thông tin tình báo không phải là sai lệch nữa, mà là rác rưởi!”
"Kohata! Chúng ta không tiếp cận được nữa đâu! Con Kokuyoku Rokka đó tương đương sức mạnh của một đội trưởng rồi!"
“Làm sao bây giờ? Nên ra lệnh rút lui chứ?”
Hai người đồng đội đứng vững còn sót lại cũng đang nhìn chỉ huy của mình với ánh mắt hoảng loạn. Kohata siết chặt con dao găm trong tay. Lưỡi dao hình miệng thú dường như cảm nhận được sát khí của chủ nhân, nó bắt đầu rỉ ra chất lỏng nhớp nháp, phát ra tiếng lép bép thèm khát.
"Nếu không tiếp cận được thì tạo đường mà đi! Takahashi, Yamato! Dùng 'Thổ Thuật' tạo bệ phóng! Ta sẽ lao vào!"
"Rõ!"
Hai người họ lập tức dậm tay xuống đất. Những cột đá nhô lên, tạo thành một bật nhảy đưa Kohata bay thẳng lên bầu trời.
Tốc độ của anh nhanh đến mức để lại tàn ảnh phía sau. Đôi mắt anh khóa chặt vào mục tiêu đang lơ lửng kia.
"Ồ? Con chuột đầu đàn muốn thử sức sao? Kokuyoku Rokka, đập nát hắn!”
Nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, con nhân sư khổng lồ lại phe phẩy sáu cái cánh của nó.
Kohata nghiêng người né trong gang tấc, rồi mượn lực gió, anh bật nhảy lên cao.
Con dao găm trên tay anh vung lên, một đường chém cực nhanh và hiểm hóc nhắm vào cổ đối phương.
Nhưng Nishimi phản xạ cũng không tồi. Cô ta nghiêng đầu né tránh. Mũi dao chỉ kịp quệt nhẹ qua gò má trắng trẻo của cô, để lại một vết xước mảnh như sợi tóc.
“Cái đồ...!”
Chưa kịp dứt lời, Kohata đã bị một luồng khí nén từ con nhân sư bắn trúng trực diện vào ngực.
Anh bị đánh văng ra xa hàng chục mét, đập mạnh vào một tảng đá lớn khiến nó nứt toác. Máu tươi trào ra khỏi miệng, một vài cái sương xườn có lẽ cũng đã gãy nát.
“Khụ…!”
Kohata ho ra một ngụm máu tươi, cánh tay cầm dao run lên bần bật vì chấn động. Anh ngước nhìn lên con quái vật khổng lồ đang che khuất cả bầu trời, và cô gái nhỏ bé đang đứng trên đầu nó.
“Ahaha! Ngu ngốc! Ngươi nghĩ cái tăm xỉa răng đó làm gì được ta sao?”
Nishimi sờ lên vết xước nhỏ xíu trên má, rồi liếm nhẹ ngón tay dính chút máu. Ánh mắt cô ta nhìn Kohata đầy vẻ thương hại và tàn độc.
Chiếc điện thoại trên tay cô phát ra tiếng Bíp chói tai.
Nụ cười trên môi cô gái bỗng chốc rạng rỡ hẳn lên.
“A, đúng lúc lắm. Cũng đến giờ rồi.”
Dưới chân cô, vòng tròn ma thuật màu xanh lục đột ngột mở rộng ra gấp mười lần, bao trùm toàn bộ khu rừng trúc và cả những thành viên Đội 5 đang nằm la liệt.
Mặt đất rung chuyển dữ dội.
“Giờ ăn tối đến rồi nhé, bé cưng của ta.”
Nishimi thì thầm với cái hố đen ngòm đang mở ra dưới chân mình, hoàn toàn phớt lờ những ánh mắt tuyệt vọng đang nhìn lên cô từ bên dưới.
Nhưng Kohata, dù đang nằm bẹp dí trong đống đổ nát, khóe miệng đầy máu của anh lại nhếch lên một nụ cười quỷ quyệt.
Anh giơ con dao găm lên trước mặt. Trên lưỡi dao vẫn còn dính một vệt máu tươi – máu của cô gái đó.
“Không kéo ngươi chết cùng thì chả ra dáng đội phó tí nào cả…”
Kohata thì thầm. Cái miệng đầy răng trên thân con dao bỗng mở to ra, cái lưỡi dài ngoằng bên trong thè ra, liếm sạch vệt máu trên lưỡi dao một cách thèm thuồng.
“Gosei, Chigui Juka!”
(Ngự thánh, Huyết thực chú hoại)
Tiếng cười của cô gái tắt ngúm. Thay vào đó, một cái lạnh thấu xương tủy bắt đầu từ vết xước nhỏ bé kia, như thể có ai đó vừa tiêm nước đá lỏng trực tiếp vào mạch máu cô vậy.
"Cái... gì? Vết thương của mình…”
Nishimi đưa tay lên chạm vào má.
Khi cô hạ tay xuống, đập vào mắt cô không còn là màu đỏ tươi của máu. Chúng đã bị thay thế thành màu đen, một thứ chất lỏng sền sệt, đen kịt như mực đang rỉ ra từ vết thương.
Ngay lúc đó, những bông tím kết tinh từ máu bắt đầu lan ra từ vết xước nhỏ trên má, trườn qua xương hàm, bò xuống chiếc cổ trắng ngần, và lan dần xuống lồng ngực. Làn da trắng sứ của Shinimi giờ đây bị bôi bẩn bởi một tấm lưới độc địa gớm ghiếc.
"Khụ... ahhh!!"
Nishimi ôm lấy cổ họng, có một cảm giác như hàng ngàn mũi kim đang liên tục châm chích vào khí quản. Tầm nhìn của cô bắt đầu chao đảo. Con nhân sư khổng lồ trên bầu trời dường như cũng cảm nhận được sự suy yếu của chủ nhân, hình dáng của nó bắt đầu chập chờn như tivi nhiễu sóng.
Mất đi sự nâng đỡ của gió, trọng lực tàn nhẫn kéo tuột cô gái xuống.
"Bịch."
Một tiếng động khô khốc, trần trụi vang lên. Thân hình nhỏ bé trong bộ váy Gothic Lolita rơi tự do từ độ cao mười mét, đập mạnh xuống nền đất đầy rễ trúc lởm chởm.
"Kết thúc rồi. Ngự thánh của ta cho phép khả năng sử dụng năng lực kịch độc của nguyền thú để hủy hoại cơ thể, điều kiện thì đơn giản chỉ là một chút máu mà ta đã lấy được từ ngươi. Càng cử động thì tim càng chậm lại đấy."
Kohata ôm lấy vết thương lết tới, giọng nói đều đều không chút cảm xúc. Mũi giày của anh nghiền nát những mảnh vỡ của chiếc điện thoại tai thỏ. Xung quanh, các Huyễn Giới Kỵ khác cũng bắt đầu tỉnh dậy và từ từ siết chặt vòng vây, dù đối thủ của họ trông như đã hoàn toàn ngã gục, ánh mắt ai nấy đều lộ rõ vẻ cảnh giác tột độ.
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, tình trạng của Nishimi trông thật kinh khủng.
Chất độc đen sì đã lan ra quá nửa khuôn mặt. Những đường gân đen nổi lên chằng chịt trên làn da trắng sứ, chạy ngoằn ngoèo xuống cổ và cánh tay trái. Một bức tranh trừu tượng đầy gớm ghiếc của quỷ dữ.
"Khụ... khụ... ộc..."
Nishimi ho liên tục, và một vũng máu đen sệt trào ra khỏi khóe miệng, nhỏ tong tỏng xuống chiếc nơ ren trắng trước ngực.
Cơn đau. Nó không phải là kiểu đau đớn như bị cắt da xẻ thịt, mà là cảm giác lạnh lẽo của cơn ăn mòn đang nuốt đi từng tế bào.
"Đau... quá nhỉ..."
Nishimi cố chống tay để ngồi dậy, nhưng cánh tay trái đã hoàn toàn bất tuân lệnh, rũ xuống vô lực.
"Ngoan ngoãn chịu trói đi, nguyền thú sư Shinimi. Kế hoạch của giáo hội các người thất bại rồi!”
Anh cúi xuống, đưa tay định tóm lấy cổ tay cô gái.
Nhưng đúng lúc đó.
“He... hehe...”
Một tiếng cười gai người vang lên, phá tan sự im lặng chết chóc.
Kohata khựng lại, bàn tay đang định tóm lấy đối thủ lơ lửng giữa không trung. Nishimi từ từ ngẩng đầu lên. Một bên mặt đen đúa, một bên trắng bệch, và ngự trị trên khuôn mặt biến dạng ấy là nụ cười ngoác tận mang tai của một kẻ điên loạn thuần túy.
"Này ông chú..."
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt cô, Kohata - một cựu binh dạn dày sương gió - cũng phải rùng mình.
"Ngươi sử dụng nguyền thú làm vũ khí, và ta cũng vậy. Chẳng phải chúng ta giống nhau quá sao?"
“Ngươi định làm gì?!”
"Sao thế? Ngươi không nhận ra à? Đây chính là trận chiến giữa hai nguyền thú sư đấy! Nó mới chỉ bắt đầu mà thôi!"
Kohata giật mình và vội vàng đưa lưỡi dao xuống.
Nhưng Nishimi nhanh hơn. Cánh tay phải vẫn còn cử động được giơ lên, và cô tàn nhẫn đưa ngón cái vào miệng.
Rắc.
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên ghê rợn. Máu đen phun xối xả từ ngón tay cái bị cắn nát. Cô dùng chính dòng máu đen ngòm ấy quẹt một đường dứt khoát ngang cổ họng mình.
Một luồng áp suất khủng khiếp bùng nổ từ lồng ngực cô gái, hất văng Kohata ra xa.
Máu từ vết thương trên cổ cô chưa kịp chảy xuống đất đã hóa cứng lại thành vật chất đen ngòm. Vô số gai nhọn bắn tủa ra từ cơ thể nhỏ bé ấy như lông nhím, chúng xuyên thủng mặt đất, xé toạc không gian và đan vào nhau tạo thành một lồng giam bao trùm lấy tất cả.
0 Bình luận