Arc 1: Đứa Con Của Người Anh Hùng Mạnh Nhất
Chương 11: Cánh hoa nhỏ rơi trên sân thượng
0 Bình luận - Độ dài: 4,455 từ - Cập nhật:
“Cậu làm tốt lắm, Zrenye.”
“Không cần phải khen tôi đâu.”
“Ngay ngày khai giảng mà đã nghỉ học, cậu là đồ rác rưởi không hơn không kém.”
Rikka vứt một ánh nhìn tệ hại nhất loài người có thể nhìn nhau về phía Zrenye.
Bây giờ là mười một giờ rưỡi trưa, giờ nghỉ ngơi của học sinh, nhưng cái thời gian quí báu ấy của cậu đang bị làm phiền. Hai người họ đã trải qua ba tiết toán cho buổi sáng đầu tiên, và hiện đang ngồi tại lớp.
“Có thể tôi nói cậu sẽ không tin đâu.”
“Không tin thì đừng có nói.”
Rikka đặt chiếc túi của cô ấy lên bàn Zrenye. Nói là bữa trưa của cô thì đúng hơn. Hộp cơm được bọc ngay ngắn bằng giấy bọc màu hồng, và dán một hình con thỏ trắng ở trên.
“Cậu đang làm gì thế?”
“Ăn trưa.”
Rikka vừa nói vừa cẩn thận mở cái túi. Cô không muốn làm rách chúng, có lẽ vì trông chúng rất đẹp và có thể dùng để gói lại lần sau.
“Tại sao lại ăn ở đây?”
“Ý cậu là bàn của Zrenye ư? Thì chỗ của tôi bị chiếm đóng mất rồi.”
Rikka đưa tay chỉ về phía chiếc bàn cách bên kia tổ của Zrenye. Nó là bàn thứ ba, hiện đang lấp đầy bởi một nhóm con trai và con gái xung quanh.
“Cậu có thể lại đó và nói chuyện với họ thay vì tấn công một kẻ nhàm chán tôi đấy.”
“Không thích… Đây, cái này là cho Zrenye.”
Rikka bẻ nửa nắm cơm và đưa cho cậu.
“Cậu không cần làm vậy đâu.”
Zrenye từ chối thẳng thừng và trả nó lại nắp hộp. Cậu không làm vậy vì không muốn ăn bây giờ, hay thậm chí là ghét bỏ Rikka. Có một vài ánh nhìn trong lớp đang hướng về chỗ hai bọn họ.
Rikka là nữ sinh nổi tiếng nhất trong các nữ sinh, cái gì quan trọng thì sẽ phải nói hai lần, và việc một tên ngố như Zrenye ngồi ăn trưa với cô sẽ là điều không tưởng. Việc vượt qua cái ranh giới tình bạn đó sẽ chỉ khiến cậu kéo thêm những rắc rối không đáng có.
“Kệ bọn họ đi.”
Rikka đưa một miếng xúc xích lên miệng và ghé mái tóc sang một bên.
“Tôi không hề quan tâm đến bất cứ ai đâu, xin hãy yên tâm.”
Zrenye nói dối đến trắng trợn.
“Thế thì ăn hộ tôi miếng ớt chuông nhé.”
Rikka không đợi Zrenye phản ứng lại và gắp miếng ớt lên.
“Há miệng ra nào… A…”
“Tôi không phải trẻ con.”
“Nhưng cậu làm gì có đũa? Chả nhẽ tên ngốc như cậu định ăn bằng tay chắc?”
“Kể cả có vậy thì tôi cũng có thể tự mình cầm.”
“Cậu đúng là hết thuốc chữa thật rồi.”
Rikka tỏ vẻ thất vọng và đặt lại miếng ớt vào trong hộp.
“Bình thường chúng ta đâu có ngồi với nhau như thế này. Cậu đang khiến tôi cảm thấy khó xử đó, Rikka!”
“Cậu biết tại sao không?”
“Tại sao?”
Zrenye đập tay xuống bàn và nghiêm túc nhìn Rikka, về phía đối diện thì cô cũng chỉ tiếp tục đưa mẩu dưa chuột lên miệng và bắt đầu nhai.
“Vì Zrenye là tên đại ngốc.”
Câu trả lời khiến Zrenye chỉ biết ôm đầu ngửa cổ. Cậu phải làm gì trong tình cảnh này đây? Chê lại Rikka cũng là tên ngốc chắc? Nếu làm vậy thì cậu đang chế giễu người có điểm số cao nhất lớp này mà thôi.
Thành tích học tập Rikka luôn đứng đầu lớp, không những thế còn học cả vượt cấp và thi đội tuyển các môn. Kì nào cô gái cũng giành lấy một vài huy chương. So với con gà mờ như cậu chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.
Rikka hé một mắt nhìn Zrenye trong nhân dạng thảm hại, bèn thở dài một cái.
“Thật ra thì có người nhờ tôi đưa cậu cái này.”
“Gì cơ?”
Rikka chìa tay về phía cậu. Zrenye nhận được một tờ giấy gập bốn và bắt đầu mở ra đọc.
“Cậu lấy thứ này từ ai vậy?”
“Người gửi không cho phép tôi tiết lộ thân phận. Nhưng nếu cậu làm theo chỉ dẫn thì chắc chắn sẽ gặp mà thôi.”
Câu trả lời hoàn toàn hợp lí, và không nên gặng hỏi Rikka thì hơn, cậu tự nhủ vậy.
“Nhưng không có thời gian cụ thể?”
“Bất cứ khi nào cậu tới địa điểm thì sẽ có người ở đó đợi cậu.”
Nếu thế thì là bị quỷ ám luôn rồi, Zrenye thầm nghĩ. Cậu đứng dậy và rời khỏi khung cảnh thân mật của nam và nữ. Rikka cũng không nhìn theo hay nói mỉa gì nữa, đôi mắt của cô ấy thoáng một nét buồn.
“A…!”
Ngay khi vừa bước ra cửa, Zrenye va phải một cậu nam sinh và khiến chiếc bánh trên tay người ấy rơi xuống đất. Qui tắc ba giây được thực thi ngay lập tức, nhưng tay cậu đã thua vận tốc gây ra bởi trọng lực.
“Tôi xin lỗi nhé… Để tôi mua bù cho cậu chiếc khác.”
“Không cần đâu.”
Nghe thấy giọng nói trầm trầm rất quen, Zrenye vội ngẩng đầu lên và nhìn về mặt đối phương.
Cậu nam sinh có nước da trắng như con gái, biểu cảm lạnh lùng và mái tóc màu vàng nhạt. Cậu không chắc màu tóc người nam sinh kia là tự nhiên hay màu nhuộm nữa. Nhưng thứ cậu muốn thắc mắc hơn cả là…
“Cậu là người hôm qua…”
Phải. Raven Tokoyama, người đã cứu cậu khỏi bữa sáng của con nguyền thú, đang đứng trước mặt cậu.
“Có chuyện gì sao?”
“Tại sao cậu lại ở đây?”
Khuôn mặt Zrenye tràn đầy sửng sốt, ngược lại thì giọng của Raven vẫn cứ bằng bằng, chẳng có chút nhấn nhá cảm xúc gì.
“Tôi học ở đây, và chẳng có nhẽ gì tôi lại không xuất hiện trong lớp vào giờ hành chính cả.”
“Không khoan đã. Cậu nói cậu là người của Huyễn Giới Kỵ cơ mà!?”
“Xin lỗi, nhưng cậu đang chặn đường tôi. Chẳng phải cậu cũng có hẹn rồi sao?”
Raven lách qua người của Zrenye và nhanh chóng tiến vào trong lớp. Hai người học cùng lớp nhau, giờ thì cậu mới để ý đến điều đó. Năm nhất cậu chưa từng gặp Raven, và hôm nay là ngày đầu tiên cậu đến lớp, vì kì khai giảng hôm qua cậu đã nhập viện.
Dù rất muốn chất vấn Raven thêm nhiều thứ, nhưng bầu không khí từ chối giao tiếp tỏa ra từ cậu ta khiến cậu cảm thấy khó chịu và nhanh chóng phớt lờ nó đi.
*
Hiện tại, cậu đang đứng trên sân thượng của tòa B.
Cậu hít một hơi tận hưởng chút không khí cuối thu se lạnh, rồi quyết định lấy một lon cà phê từ máy bán hàng tự động.
15 phút đã trôi qua, vẫn chỉ có mình cậu ở đây. Giờ nghỉ trưa chỉ còn nửa tiếng nữa là kết thúc.
Cậu cũng đã kiểm tra quanh các tòa khác, nhưng kết quả vẫn là một con số không tròn trĩnh. Hôm nay cũng đâu phải Cá tháng Tư, cậu mong đây không là trò chơi khăm của Rikka hoặc của bất cứ ai đó khác.
“Zureikun!”
Chỉ kịp nghe thấy giọng nói cao vút, Zrenye bỗng cảm thấy vai mình bị một thứ gì đó mềm mại đè nặng lên.
“Thế kẹp cổ phi thiên! Bayo! Bayo! Chào buổi trưa bằng đòn này của tôi đi!”
Cô gái không biết từ đâu xuất hiện đã trèo lên tận đầu của Zrenye, trong khi cậu chưa hoàn hồn thì một chân của cô đã qua được bên kia và kẹp cổ cậu lại theo hình cây kéo. Đây là chiêu Flying Head Scissors, và nếu không chống đỡ kịp thời thì mặt cậu sẽ dính liền với đất.
“Chiêu này đã cũ rích rồi, Hana!”
Zrenye gồng hai tay ghì chặt lấy cơ thể cứng rắn của cô gái lại trên không, trông họ y như đang bế nhau.
“Ch…ch…chờ đã! Cậu học cách phòng thủ này ở đâu?”
Bị kẹt ở tư thế hơi lộn đầu, trong khi hai chân cô thì vẫn kẹp lấy đầu Zrenye. Cậu cố nhấc tay để nới Hana ra, nhưng cô nào có chịu buông.
“Dù đã thực hành đúng nhưng tôi vẫn không thể thở được! Mau buông ra đi – !”
“Zureikun ngốc! Tôi sẽ không thả ra cho đến khi cậu đầu hàng trước.”
“Tôi có thể thấy ‘nó’ đấy nhé!”
Khuôn mặt hớn hở của Hana bỗng dưng đỏ lịm lại, hình như cô đã nhận ra tình cảnh của mình hiện giờ. Bộ đồng phục nữ sinh của trung học Seishin là áo sơ mi kèm váy ngang đùi, và thật bất cẩn nếu nãy giờ cô cứ chổng ngược thân mình trước mặt Zrenye.
“Đồ biến thái!”
Đòn tấn công ngay lập tức thay đổi. Hana dùng cổ cậu làm trụ và xoay một vòng đẹp mắt về phía bên trái, rồi dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể vật cậu xuống đất. Zrenye đã bị hạ đo ván ngay tức khắc.
*
Âm thanh lạch xạch của chiếc máy vang lên, lần này thứ nó nhả ra là một lon Grenato.
“Hana này.”
Zrenye cúi đầu xuống nhặt chiếc lon. Sau một hồi quan sát, cậu đưa nó sang cho Hana đang đứng ở bên cạnh.
“Có chuyện gì thế, Zureikun.”
Zureikun là biệt danh cô dùng để gọi cậu, và cái tên Hana cũng như vậy. Tên đầy đủ của cô là Hayona Shinomiya. Hai người họ đã quyết định gọi nhau như vậy sau khi trở nên thân thiết hơn từ năm ngoái.
“Cậu có thể dừng việc khóa cổ tôi mỗi lần chúng ta gặp nhau được rồi đấy.”
“Tại sao vậy?”
“Tại sao cái con khỉ. Làm gì có ai lại làm vậy với bạn của mình cơ chứ? Tôi có thể bị thương đấy!”
Zrenye tỏ ra giận giữ, Hana lấy làm thích thú với vẻ mặt đó của cậu.
“Vì Zureikun yếu nhớt đó!”
“Ai chả biết cậu là một Huyễn Giới Kỵ tương lai của gia tộc Shinomiya. Bắt nạt kẻ yếu hơn như tôi thì đem lại lợi lộc gì chứ.”
Zrenye kiếm lấy một chiếc ghế đá và ngồi xuống, cậu cảm thấy mệt mỏi sau màn chào hỏi kia.
“Nếu thế thì là do tôi thích biểu cảm lúc đó của cậu, đã hài lòng chưa?”
“... Mặt tôi có thay đổi gì sao?”
“Tất nhiên rồi. Nếu cậu ở vị trí của tôi thì cậu cũng sẽ làm vậy.”
Vừa nói, Hana vừa chạm nhẹ vào trán cậu bằng lon nước mát lạnh.
“Lạnh quá... Mà kể cả vậy thì chẳng ai lại đi hành hạ bản thân cả.”
“Còn hơn là để cậu tiếp tục gặm nhấm mấy cái ý tưởng u ám của mình. Dù gì thì, cậu ra đây làm gì vậy? Đừng nói là hẹn gặp cô gái nào đó ở trên này đấy nhé?”
“Cậu đoán sai bét rồi, Hana. Tôi chỉ muốn hít thở thôi. Vả lại trời mát thế này thì chẳng phải ngồi trên sân thượng là dễ chịu nhất rồi sao?”
Tất nhiên là cậu nói dối. Nếu để mà khai rằng cậu leo lên tận đây chỉ vì một cái tin nhắn nặc danh thì chắc chắn là con nhỏ kia sẽ cười cho cậu thối mũi mất.
“Vậy để tôi ngồi cùng cậu nhé?”
Ngay sau đó, Hana đã xoay người ngồi xuống cạnh cậu trên băng ghế đá. Chiếc váy đồng phục của nhỏ xòe nhẹ theo chuyển động như một cánh hoa nhỏ trước khi rơi xuống. Cô đung đưa đôi chân săn chắc của mình trước mặt Zrenye.
Cậu không nhớ là mình đã nói đồng ý.
“À phải rồi. Rikka với tôi có một đề xuất muốn cậu xem qua. Về chuyện câu lạc bộ ấy.”
“Tôi quyết định rồi, Zrenye.”
“Q…quyết định? Chuyện gì vậy?”
Không trả lời ngay, Hana lặng lẽ đưa lon Grenatno lên nhấp một ngụm. Chất lỏng chảy xuống nhanh hơn mức cô nàng mong đợi, khiến một ít cà phê tràn ra miệng lon. Hana khựng lại một chút, nhưng vẫn uống hết phần còn lại mà không tỏ vẻ khó chịu.
“Loại này nhạt quá…”
Cảm nhận được sự thờ ơ bên cạnh, xong cậu vẫn giả bộ phớt lờ ánh mắt lưỡng lự của cô đang chĩa vào thứ trên tay trái.
Nếu Grenato là một phiên bản pha loãng, thì cà phê sữa của Zrenye lại là phiên bản bão hòa đường. Cả hai đều không phải cà phê nguyên chất, chỉ khác nhau ở cái cách phản bội lại bản thể ban đầu mà thôi. Cậu không nghĩ có ai có thể cưỡng lại được chúng.
“Cậu nghĩ sao về việc thử chuyển sang Cappuchino? Độ ngọt vừa phải hơn, mà nghe bảo khá phổ biến trong giới phụ nữ.”
Hana đặt lon rỗng xuống lan can. Xong xuôi nhỏ dùng ngón tay gõ nhẹ lên nắp, hình như là để kiểm tra độ trống rỗng bên trong.
“Coi bộ Zrenye rành cà phê quá ha?”
“Toàn là kiến thức cơ bản thôi. Maa… thật ra thì em gái tôi là người dạy tôi mấy cái đấy mới đúng.”
Không phải do cậu chủ động tìm hiểu đâu, toàn bộ những kiến thức thừa thãi kiểu này đôi khi được truyền đạt lại từ vị trí em gái. Dù sao phần lớn thời gian cậu chỉ ngồi gật gù nghe nó phân tích hạt Arabica với Robusta khác gì nhau, ấy thế mà chỉ cần nhận xét theo kiểu “ừm, vị này thật khác” là đã ẵm ngay cái hình tượng anh trai am hiểu rộng trong mắt Mizuki rồi.
Nghe đến đó, Hana bất giác ngưng tay, nghiêng đầu nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên.
“Zrenye… có em gái à? Lần đầu tiên tôi nghe thấy luôn nhé?”
“Nhỏ hơn tôi ba tuổi, năm nay sẽ vào học viện mình đấy. Chắc là cậu sẽ được gặp con bé sớm thôi.”
Cậu ném vỏ lon vào thùng rác gần đó, rồi vỗ nhẹ hai tay để phủi bớt hơi nước còn đọng lại trên da.
“Mà hôm nay Hana tới đây làm gì vậy? Theo tôi nhớ không nhầm thì tiết sau là văn hóa và thể dục mà. Cậu không phải đang trong giờ luyện tập sao?”
“Hì… đúng là tôi không nên có mặt ở đây nhỉ?”
“K-khoan đã! Đừng nói là cậu trốn đến đấy nhé?”
Khác với Zrenye, Hana là một kiếm sĩ đang được đào tạo. Gia tộc Shinomya có trách nhiệm sinh ra những Huyễn Giới Kỵ xuất sắc nhờ vào huyết quản mạnh mẽ chảy trong họ. Vì thế mà cô được miễn học những môn phụ đạo của trường học để tập trung cho việc tập luyện.
“Suỵt…! Đừng nói với ai nhé Zureikun. Chỉ là một chút chuyện cỏn con của tôi thôi.”
Hana đưa ngón tay trỏ lên trước miệng cậu, đồng thời cô nở một nụ cười. Chúng chất đầy sự mờ ám.
“Là chuyện gì mới được chứ?”
“Cậu biết Mirandal lớp 2A chứ? Đúng rồi đó, mọi rắc rối bắt đầu từ cái tên đó!”
Mirandal, trưởng nam tương lai của gia tộc Shinomiya, sau khi cha cậu nhường chức. Một gương mặt sáng sủa nổi bật trong số các nam sinh, thành tích học tập thuộc hàng top, không những thế lại còn là đại diện bơi lội của học viện từ cấp thứ nhất. Nghe đồn còn có fanclub hẳn hoi trong trường.
“…Rồi, rồi. Cậu nói tiếp đi, tôi vẫn nghe đây.”
“Cậu biết lũ trẻ trong gia tộc bọn tôi đều phải học kiếm pháp đúng không?”
“À… là Ngự thánh chứ gì?”
“Xong rồi ngày nào tôi cũng phải tập luyện với Mirandal.”
“Được đấy chứ?”
“Được cái đầu cậu ấy, đồ ngốc! Mà thật ra thì ban đầu thì tôi cũng nghĩ một cách ngốc nghếch như cậu vậy…”
Zrenye không chắc “ngốc” ở đây là kiểu gì, nhưng nếu để mà so với tỷ lệ nữ sinh được tiếp cận trực tiếp với Mirandal thì theo cậu hẳn là cũng không tệ. Hơn thế nữa thì có vẻ Mirandal là một ứng viên rất tài năng.
“Ý cậu là Mirandal gây khó dễ cho cậu?”
Nói đến đây, cậu bỗng thấy lon nước trong tay Hana méo dần đi.
Hana lắc đầu. Ánh mắt nhỏ trông cứ như thể có bóng đen phủ xuống.
“Không phải. Nếu hắn gây khó dễ thì tôi đã sút hắn ra chuồng gà từ đời nào rồi. Vấn đề là, dạo gần đây tôi cảm thấy mình không thể theo kịp hắn nữa.”
Nói đúng hơn, chênh lệch trình độ giữa hai người đã tạo cho cô một rào cản lớn với kiếm thuật.
“Sức mạnh của Mirandal thăng tiến từng ngày… à không, phải nói là từng giờ từng phút mới đúng. Hắn đã có thể dùng được Ngự thánh và chiến đấu cùng các thành viên khác trong gia tộc. Trong khi đó thì tôi vẫn dậm chân tại chỗ.”
“Vì thế mà cậu đã bỏ buổi tập và trốn lên sân thượng một mình?”
“Tôi đâu có một mình? Tôi có Zureikun nữa mà!”
“Nếu tôi không lên đây thì cậu đích thị là một đứa bị cô lập.”
“Cậu mới là người bị cô lập đấy, Zureikun. Nghĩ mà xem, nếu không có tôi với Rikka thì cậu làm gì có ai là bạn?”
“Tôi không hề cảm thấy bất tiện với chuyện đó. Mà quay lại vấn đề chính đi. Vậy quyết định của cậu là gì?”
Hana đan hai tay vào nhau và ngồi trầm ngâm.
“Zureikun này, cậu nghĩ sao về việc gia nhập Huyễn Giới Kỵ?”
“Trở thành thợ săn và chiến đấu chống lại lũ nguyền thú ư? Nếu không có gia tộc nào đứng sau thúc ép thì cả đời tôi cũng sẽ không làm.”
“Ý Zrenye là tôi nên từ bỏ?”
“Không hề. Đó là quan điểm của tôi, còn quyết định hoàn toàn nằm ở cậu.”
Ngay lập tức, Hana thẳng lưng và quay sang.
“Tôi thấy cậu có những phẩm chất cần có của một Huyễn Giới Kỵ đấy.”
“Để tôi đoán nhé? Thông minh, chăm chỉ? Hay sẵn sàng giúp đỡ người khác? Cậu đang đánh giá quá cao ai đó chỉ qua ấn tượng của cậu đối với họ. Mà thậm chí có như vậy đi chăng nữa thì tôi làm quái gì biết chiến đấu đâu?”
Tất nhiên, câu trả lời của Zrenye là hoàn toàn đúng đắn. Dù đã cố gắng rất nhiều trong lần đụng độ trước đây với con quái vật, sự thật là cậu vẫn chẳng thể hạ gục được nó mà phải nhờ đến sự cứu giúp của Raven. Một tên như cậu có trở thành Huyễn Giới Kỵ đi chăng nữa thì chỉ tổ ngáng chân người khác mà thôi.
“Zureikun thật chán ngắt! Nhưng mà… tôi vẫn mong được thấy cậu đứng lên bảo vệ người khác đó.”
“Đó là ý tưởng ngu ngốc nhất tôi từng nghe.”
Bị Zrenye gội một gáo nước lạnh, Hana phồng má làm mặt xấu rồi quay đi.
“Cơ mà nghĩ lại thì… những lời cậu nói không phải là không có ý đúng, Hana. Hình như cha mẹ tôi cũng từng là Huyễn Giới Kỵ thì phải.”
Họ là những thợ săn khét tiếng từng phục vụ cho Tổng bộ, và chính thức nghỉ hưu sau trận đại chiến với Linh Thần ba mươi năm về trước. Họ lập gia đình với nhau và có một đứa con trai kháu khỉnh không lâu sau đó. Dù sao thì với cậu đây cũng là cái kết thật viên mãn.
“… Nhưng mà như thế thì chưa đủ. Sinh ra trong gia đình mạnh mẽ chưa chắc đã mạnh mẽ.”
Zrenye vội vàng như thể cố lấp liếm cho những gì mình vừa nói.
“Cậu có chắc là mình không đặc biệt không, Zureikun?”
Hana mở to tròn đôi mắt và nhìn chằm chằm vào Zrenye, khiến cậu trở nên bối rối.
“Tôi đã bảo rồi mà. Tôi không sinh ra để trở thành anh hùng…”
“Có chắc là vậy không?”
“T-tôi… tôi…”
Có một cơn gió mạnh mẽ lướt qua hai người, khiến mái tóc bồng bềnh của Hana bay nhẹ.
Cậu không còn nghe hay nhìn thấy gì ở phía trước, tất cả cứ ù ù và não cậu đơn giản là không thể theo kịp chúng.
Mọi thứ dần trở nên xa xăm.
Khung cảnh của mùa thu năm ấy hiện lại trong tâm trí cậu thật rõ nét.
Cô bé có tròng mắt màu đỏ ấy, chỉ tay về phía ngôi nhà của cậu. Giọng của cô thật quả quyết.
“Thiên mục thần giới. Cậu là con của ông ấy.”
Cậu cảm thấy nôn nao, và ngực đánh trống liên hồi. Cảm giác như thể hồi hộp vì một thứ gì đó vậy.
Giống như có ai đó đang thúc giục cậu.
“Zureikun?”
“Ouch!”
Hana thấy cậu ngồi thờ thẫn liền lấy tay véo má cậu. Zrenye cũng kịp thời tỉnh giấc.
“… Cậu làm sao vậy, Zureikun? Tự nhiên máu bị kẹt không chảy nổi lên não được à?”
"Hài hước thật đấy, Hana."
Hana che miệng cười một cách hồn nhiên, mặc cho đối phương tỏ ra nhạt nhẽo trước câu đùa của cô.
Gạt đi giọt nước ở khoé mắt, Hana bỗng nhiên đổi chủ đề.
"Điều mà tôi muốn nói là... cảm ơn cậu nhé, Zureikun"
"Cảm ơn tôi á...? Tại sao tự nhiên lại?"
"Zureikun ngốc thật đấy. Gần đây cậu bận lắm đúng không?"
Thật ra thì cũng không hẳn. Dạo này cậu dư thời gian tới mức có thể phân loại lại toàn bộ thư viện nhà theo thứ tự bảng chữ cái nếu muốn. Buổi sáng nếu có lịch thì cậu sẽ tới lớp học thêm, không thì la cà như những đứa ranh mới lớn. Chiều mới đến trường sinh hoạt câu lạc bộ.
Nói cho cùng, nếu một trong hai chuyện đó biến mất, cậu cũng chẳng khác gì một tên neet thiếu giao tiếp xã hội cả.
"Tôi cũng có nói chuyện với chị Akari rồi. Chị ấy bảo Zureikun nỗ lực lắm luôn. Nếu không có cậu hồi năm ngoái, chắc tôi đã bỏ cuộc lâu rồi."
"Chị Akari nói thế á...? Vậy chắc tôi phải cảm ơn chị ấy mới được rồi."
Ngay lúc đó, Hana bỗng nghiêng người ra khỏi lan can, ánh mắt như đang lượn lờ tìm kiếm gì đó bên dưới.
"Mà dạo này Zureikun có người đồng hành mới phải không?"
"Hả? Tôi làm gì có... ai?"
"Vậy tôi đoán là... cô gái kia vẫn luôn bám theo cậu nhỉ? Cô ấy đã nhìn chúng ta được một lúc rồi đó. Là người quen của cậu à?"
Nghe vậy, cậu vội vàng hướng mắt xuống dưới. Có một cái bóng lấp ló phía dưới gốc cây đang hướng lên phía hai người thật.
“Hình như là học sinh luân chuyển nhỉ, với lại trông cũng lạ nữa. Năm hai mà lại đi một mình như thế, đáng ngờ lắm.”
“…Aiko.”
“Ể?”
“Cô bé đó tên là Aiko. Tôi mới chỉ tình cờ gặp hôm trước thôi.”
“Ồồồ… Aiko là bạn mới của Zureikun hả?”
Hana vừa lặp lại tên đó vừa kéo dài giọng một cách đáng ngờ, rồi đột ngột xoay người lại, chống tay lên lan can.
“Thế mà tôi lại tưởng… ừm, không có gì đâu. Dù sao thì cái bạn Aiko đó có vẻ đáng yêu đấy chứ.”
“…Cậu tưởng gì cơ?”
“Không có gì hết.”
Cậu liếc mắt nhìn từ phía sau lưng Hana. Mái tóc cô ấy khẽ lay động theo gió chiều, nhưng đôi tai lại đỏ lên thấy rõ.
Cậu vốn định im lặng cho qua, nhưng bằng cách nào đó, miệng cậu lại không chịu nghe lời.
“…Cậu ghen tỵ phải không?”
“Hả?! Cậu im ngay lập tức cho tôi!!!”
Lon nước mềm oặt được phóng tới từ Hana nhanh hơn tốc độ cậu kịp phản ứng. Dù sao thì cô ấy cũng là một kiếm sĩ, cậu không thể đùa với cẳng tay săn chắc của cô được. Nó trượt qua tai, tạo nên âm thanh "xoảng" vang vọng giữa cầu thang thoát hiểm rồi lăn xuống dưới từng bậc.
“Nguy hiểm quá!”
“Cái giá phải trả cho việc trêu đùa con gái nhà người ta đó! Dù sao thì cậu cũng đi mà gặp cái người trong bức thư đó đi! Chẳng phải chỉ vì vậy mà cậu tới tận đây sao? Đúng là tên đào hoa mà.”
Hana nói trong cơn giận giữ khi tiến về phía cầu thang và để lại cậu một mình.
Cậu đứng lặng người trong giây lát. Nhưng rồi sực nhớ ra điều khiến cô ấy giận giữ.
Vội chạy xộc xuống dưới cầu thang, cậu hướng về gốc cây nơi Aiko vừa đứng. Cậu cần phải hỏi cô ấy cho ra nhẽ mọi chuyện. Bị một nữ sinh lạ mặt theo đuổi, nói không thích thú thì cậu đang tự dối lòng.
Thế mà thật ra cậu cũng không phải kiểu nhân vật chính lấp lánh khiến người ta phải chết mê chết mệt gì cho cam. Cái này người ta gọi là bản năng sinh tồn của kẻ tầm thường rồi, ai không biết thì chỉ có thể rước họa vào bản thân.
Cậu vừa chạy xuống đến hành lang tầng một thì không còn ai ở đó cả. Kể cả Hana vừa mới đi xuống chắc cũng đã nhanh chóng trở về nơi tập luyện.
Góc hành lang nơi Aiko đứng lúc nãy giờ trống trơn, chỉ còn một vài học sinh đi lại ở phía phòng học.
Cuối cùng, cậu tiến về phía cửa kính, nơi có thể nhìn ra sân trường phía sau. Một hàng cây đang đổ bóng, lá lay động nhẹ.
Một luồng gió nhẹ lướt qua khiến cổ áo cậu khẽ phồng lên. Chuông báo vang lên cũng là lúc mà giờ nghỉ trưa đã kết thúc.
0 Bình luận