Arc 1: Đứa Con Của Người Anh Hùng Mạnh Nhất
Chương 13: Khởi nguồn của sức mạnh
4 Bình luận - Độ dài: 3,715 từ - Cập nhật:
Không có phần nào của não thật sự tắt đi khi con người chìm vào giấc ngủ; đôi khi, nó còn làm việc chăm chỉ hơn cả lúc tỉnh.
Thế nhưng trạng thái Zrenye hiện giờ hoàn toàn không mang dấu vết của một giấc ngủ yên bình. Một sự quay cuồng rất nhẹ nhưng bám dai dẳng vào trong đầu, như một dư âm của thứ gì đó từng tấn công thẳng vào trung tâm nhận thức, trong khi chân và tay cậu lại vô cùng yếu ớt.
Tất nhiên là Zrenye từng nhiều lần bật dậy sau những lần bất tỉnh, và ký ức về việc phải kiểm tra lại xem mình còn lành lặn hay không gần như đã trở thành bản năng của cậu.
Chỉ có điều, dù đảm bảo được rằng máu đã chảy về não, Zrenye không chắc chắn là mình đã thực sự lấy lại được ý thức hay chưa.
Trong kí ức còn sót lại, cậu vừa bị đâm bởi một cô gái. Một thanh katana dài khoảng một trăm xăng ti dưỡi, đi xuyên qua cơ thể cậu một cách duyên dáng. Vết thương chắc chắn là ở phần ngực, nên Zrenye run rẩy đưa cánh tay lên.
Cậu làm vậy với tâm thế vô cùng căng thẳng, như thể một phần khác của cậu đang cố ngăn lại hành động đó, sợ rằng kết quả chạm vào sẽ khai tử hy vọng mong manh rằng những gì xảy ra chỉ là ảo giác.
Và ngay khoảnh khắc đầu ngón tay đặt lên bề mặt da, cậu mới cảm nhận rõ ràng điều đầu tiên mà ý thức mơ hồ của cậu muốn tìm hiểu.
Liệu một kẻ vừa bị xuyên tim… lại có thể cảm nhận được chính mình như thế này không?
Zrenye không tiếp xúc được với da thịt của mình, trái lại thì đến áo cậu còn không có nổi một vết xước.
“Vậy thì… không phải mình vừa bị giết sao?”
Tạm thời tự chúc mừng bản thân vì chưa đến ngày phải gặp ông bà, Zrenye bật dậy và quan sát xung quanh.
Nơi cậu đứng là một đồng cỏ trải dài như bất tận, và bằng những cơn gió rì rào, cánh đồng ấy lại nhấp nhô như từng đợt sóng trôi về vô định.
Zrenye hít lấy một hơi, cảm nhận sự tinh khiết mà không một nơi nào trong thành phố có thể đem lại, tự cảm thấy mọi thứ chưa phải là quá tệ. Giá như có thêm một cốc trà để cậu nhâm nhi thì thật tốt biết mấy.
…Khoan. Trà ư?
“Chuẩn bị đi.”
Chẳng biết từ bao giờ mà hung thủ đã xuất hiện trước mặt cậu, một cô gái vận lên mình bộ trang phục chiến đấu.
Từ mái tóc đen tuyền đến bộ Kyuru phối giữa hai gam màu đỏ và trắng, mọi chi tiết trên cơ thể thiếu nữ này đều khiến trí nhớ của kẻ bị đâm khẽ run lên, và chính sự run rẩy đó lại kéo ánh mắt cậu xuống thanh katana bên hông cô. Thanh katana tưởng chừng như đã đưa cậu về cõi vĩnh hằng.
Chỉ cần nhìn vũ khí ấy đủ khiến Zrenye dựng cả sống lưng.
“Trông cậu như đang có nhiều thắc mắc nhỉ?”
“…Đây là đâu?”
“Một trong các gosei của tôi cho phép kéo đối thủ vào một không gian kết nối giữa hai tâm trí. Nói thẳng ra, hiện giờ cậu đang đứng trong giấc mơ chung của cả hai chúng ta.”
Giấc mơ – từ đó khiến sự hồ nghi của cậu trôi về câu hỏi quan trọng nhất.
“Vậy là tôi đã chết chưa?”
“Chưa hẳn. Tuy nhiên thì, mọi sự việc diễn ra ở đây đều sẽ ảnh hưởng tới thực tại bằng cách này hay cách khác.”
Nhìn cái cách Aiko nói mà không hề tỏ ra lo âu, Zrenye cũng phần nào lấy lại được sự bình tĩnh vốn có. Dù thế, cậu vẫn không thể ngăn cản cảm giác bất an khó hiểu trong lòng mình.
“Là ma thuật sao? Hay là tôi vừa bị đánh cho hôn mê và tất cả chỉ là ảo giác?”
“Cậu thắc mắc nhiều quá rồi đấy! Với lại đã bảo là tôi không thể dùng ma thuật mà!”
Biểu cảm tức tối của Aiko phát tiết khi cô đặt tay mình lên thanh katana, nó gợn lại trong lòng cậu một cảm giác ghê dại. Không rõ sự giận giữ đó có phải đến từ việc cậu vừa chọc tức cô không.
“Sức mạnh mà cậu cố hiểu không chỉ là ma thuật, nó là một trạng thái khai mở. Nhân tộc các cậu gọi chúng là gosei, mỗi người đều có những dạng khác nhau tùy thuộc vào năng lực bản thân. Khi kích hoạt, sức mạng sẽ được bộc phát, và để tìm được nó chúng ta phải huấn luyện ngay tại đây.”
“Tại sao?”
“Về mặt lý thuyết thì nơi này an toàn hơn. Với lại cậu đâu muốn làm phiền em gái cậu đâu, phải không?”
Cụm từ “về mặt lý thuyết” khiến cậu tự động lùi nửa bước. Nhưng trái với khoảng lùi đó, Aiko lại rút thanh katana khỏi vỏ. Âm thanh kim loại nghe như tiếng giọt nước lạnh rơi xuống bề mặt gỗ.
“Tôi sẽ dạy cậu cách dùng gosei như đã hứa.”
“Tại sao cơ chứ? Tôi đã nói là không nghe theo cậu, điều đó sẽ không thay đổi kể cả cậu có đưa tôi đến nơi quái quỉ này!”
“Nhận lấy đi!”
Thanh kiếm được đưa lên cao, và chính bóng của nó trải xuống mặt đất, báo hiệu bài học đầu tiên đã bắt đầu trước khi Zrenye kịp chuẩn bị.
Bài học ấy được mở màn bằng cú chém dứt khoát lao thẳng vào vị trí mà bản năng của người chưa từng chiến đấu chắc chắn sẽ đứng yên chịu trận. Và đúng như bản năng dự đoán, cơ thể Zrenye bị kéo giật sang một bên như thể phản xạ đang tự đẩy nó chạy.
“C-chờ đã! Rốt cuộc là cậu muốn gì ở tôi?”
“Sống sót.”
Cách mà Aiko trả lời thì lại không đơn giản vậy. Nhát kiếm tiếp theo của cô không cho phép đối phương thở. Lần này lưỡi kim loại chỉ lướt qua sát sườn, để lại một đường đau âm ỉ nằm đâu đó dưới lớp áo Zrenye, như thể da thịt đang tự hỏi vì sao nó chưa bị rạch ra.
Cậu vẫn nhận biết được rằng cơ thể mình hoàn toàn nguyên vẹn, nhưng cảm giác này không phải của sự lành lặn.
Cảm giác ấy lại bị cắt ngang khi sống lưng chạm đất. Không rõ cú quét chân xảy ra từ bao giờ; tất cả chỉ còn lại dư vị của việc bị giật khỏi thăng bằng và cảm giác thảm cỏ đón lấy lưng cậu với thái độ chẳng tử tế chút nào.
Trước khi cậu kịp thu nhặt ý thức, lưỡi kiếm katana kia đã ghé xuống sát cổ.
Một sợi gió lạnh trườn qua da, và chính cái lạnh đó lại khiến Zrenye nhận ra rằng mình vẫn chưa chết. Điều đó không khiến nỗi sợ trong cậu nhỏ đi, một chút cũng không, nó thậm chí chỉ khiến sự tỉnh táo phải quay lại nhanh hơn.
“Đứng dậy, cậu chưa xong đâu.”
“Chết tiệt! Cậu là đồ chết tiệt, Aiko!”
“Đó không phải là một lời nên giành cho người sẽ dạy mình gosei đâu.”
Giọng Aiko không hề nâng cao, nhưng cái cách âm sắc của nó phủ xuống tai người nghe làm cậu tự thấy mình bị lệnh ấy kéo lên bằng một sợi dây vô hình.
Đứng lên chỉ để đón thêm một cú đánh nữa—đó là bài học thứ hai. Và rồi bài học thứ ba. Mỗi cú đều đủ nặng để khiến phổi của Zrenye khó giữ được hơi, đi cùng đó là thần kinh cậu gần như cháy khét trong nỗ lực đuổi theo.
Đến nhát thứ mười mấy, Zrenye không còn phân biệt nổi đâu là động tác của Aiko, đâu là phản xạ của chính mình nữa. Tất cả hòa thành một dòng hỗn loạn, thứ mà cậu cảm giác như đang bị nhồi vào cho đến khi kiệt quệ.
Sự kiệt quệ không mang hình dạng của mệt mỏi. Nó giống một vết nứt đang âm thầm mở rộng trong đầu, như thể ý thức muốn tự tháo rời khỏi cơ thể để mặc cho xác thịt cậu ngã gục lại phía sau.
“Dù cậu có giết tôi tại đây thì thứ đó cũng sẽ không xuất hiện đâu!”
Zrenye vẫn đang chối bay chối biến, nhưng Aiko lạnh lùng kia không để lấy một lời vào tai. Cô vung thanh kiếm sắc nhọn vào những chỗ đe dọa đến tính mạng cậu hơn. Zrenye cũng chỉ có thể chật vật lăn lộn trên thảm cỏ.
Và ngay khoảnh khắc tưởng chừng như ý thức cậu sắp bị cuốn đi lần nữa, một nhát kiếm cuối cùng chém sát ngang gò má.
Đường gió lạnh mở ra một nhận thức đơn giản.
Nếu Aiko muốn giết cậu, thì cậu đã chết từ nhát đầu tiên rồi.
Nhận thức đó kéo toàn bộ ý chí còn sót lại tụ vào một điểm, điểm duy nhất mà kẻ đang bị dồn vào chân tường có thể bám vào. Nó khiến hai chân không chịu khuỵu, khiến mắt không chịu nhắm lại.
Một luồng sáng bao phủ lấy hai bên, cuộc tấn công liên tiếp chính thức chấm dứt sau khi đã nghiền nát sức chịu đựng của một người, và làm lung lay sự kiên nhẫn của người còn lại.
Khoảnh khắc yên lặng đó vừa chạm xuống, thứ gì đó tự động hình thành trong tay Zrenye. Thứ đó có hình hài của một thanh kiếm—thứ sắc lạnh vừa trồi khỏi đáy bản năng sống sót và dựng thẳng lên như để chống lại cái chết đang đứng trước mũi.
“Không thể nào…”
Đôi mắt Aiko mở to đầy sửng sốt. Lưỡi kiếm được nâng lên để ánh sáng rọi rõ hơn, và ánh sáng lại lộ ra màu đen phủ kín toàn bộ thân kim loại, nhưng lưỡi kiếm của nó thì chạy dọc những đường đỏ hoắc. Thật dễ để liên tưởng chúng với mạch máu của con người.
“Cái này là?”
Zrenye cũng bất ngờ không kém, mặt cậu hiện rõ mồn một vẻ thỏa thích.
“Không ngờ mình… cũng làm được chuyện này. Aiko, đây là gosei của tôi phải không?”
“Đồ ngốc. Cái đó chỉ là vũ khí của cậu thôi. Nhưng…”
Aiko ngập ngừng trong chốc lát.
“…cậu lấy nó từ đâu ra vậy?”
Câu hỏi ấy khiến Zrenye đứng ngơ ra, và chính sự ngơ ngác đó lại khiến tình huống trở nên lạ lùng hơn. Hiển nhiên là cậu chẳng biết gì cả.
“Hả? Ý cậu là… cái này không phải gosei?”
“Không, không hề.”
Nơi họ đứng chính là lớp giao thoa giữa ma lực của cả hai, một vùng hỗn hợp hình thành thành “giấc mơ chung”. Vì thế, đôi khi những hiện tượng ngoài ý muốn có thể chen vào, miễn là ý niệm của kẻ nào đó mạnh hơn sự kiểm soát của Aiko. Cơ chế ấy vẫn vận hành bình thường, nhưng điều khiến cô khó hiểu lại nằm ở chủ thể còn lại.
Một người bình thường như Zrenye mà lại có thể bùng lên thứ sức mạnh tâm trí đủ lớn để đánh bại cô sao?
Không, điều này càng khiến cho kết luận của Ma vương là thêm phần đúng đắn.
Cô phải tin vào lời của ngài ấy và tiếp tục chuyển đến bước thứ hai.
Luồng hứng khởi vừa nảy lên từ chiếc kiếm đen vẫn còn dao động trong tay Zrenye. Cậu thích thú đến nỗi cầm món đồ của đời mình múa may nó một vòng, để lại những vệt sáng đỏ hằn lên không khí như những đường gân đang nổi trên nỗi tự mãn.
“Gosei! Gosei! Gosei!”
Zrenye vung vẩy thanh kiếm như một đứa trẻ, nhưng Aiko dường như không muốn cậu được vui vẻ trong thế giới của cô.
“Đó không phải là cách dùng gosei! Để tôi chỉ cậu xem.”
Aiko cầm thanh katana bằng cả hai tay, chầm chậm đưa nó lên phía trước. Ngay khi vừa vào thế thủ cao, cô thở ra một hơi và hô lớn.
“Gosei! Koen Dankai!”
(Ngự thánh, Hồng Viêm Đoạn Giới)
Từ lưỡi kiếm đỏ rực kia vạch ra một ngọn lửa bùng cháy, lao nhanh về phía Zrenye. Theo phản ứng cậu đưa thanh kiếm lên nghênh chiến ngọn lửa.
Tuy nhiên, đó là quyết định khiến cậu hối hận nhất trong các quyết định của mình từ trước tới nay.
Cú đánh tiếp xúc lưỡi kiếm trước khi Zrenye kịp nhận ra. Sự va chạm mạng mẽ đó giật một tia lạnh chạy dọc xương bàn tay, và thứ lạnh lẽo vừa vượt qua cầu nối ấy nhanh chóng đè sập toàn bộ sự tự tin vừa kịp trồi lên.
Tình trạng đau nhức khiến một ý nghĩ bật khỏi đầu cậu như một tiếng gào thét.
Khoan đã, chẳng phải mình vừa mạnh lên rồi sao? Thế quái nào—
Ý nghĩ bị bẻ gãy ngay khi cậu vô tình trật cổ tay. Kẻ đang cố bấu víu chút kiêu hãnh bị hất văng khỏi mặt đất như thể không còn trọng lượng, thân thể lăn qua vài vòng rồi tự dừng lại bằng cách dập lưng xuống nền trắng của giấc mơ chung.
Aiko lại lao đến, nhịp chân của cô kéo dài từ cú ngã ấy, như thể thí nghiệm lên chuột bạch của cô vừa tìm được hướng để tiếp tục.
“K-k-k-khoan đã Aiko! Tôi vẫn chưa làm chủ được…”
Mũi chân Aiko dừng trên mặt đất cùng lúc bàn tay dựng đường tấn công thứ hai, một đường đâm thẳng vào trọng tâm đối phương.
Zrenye đưa kiếm lên quá trễ, cậu chỉ kịp dựng một nửa tư thế phòng thủ, phần còn lại bị dấu chân của cô dập xuống.
Một cơn đau bật lên, nhưng lại mang cảm giác… kì quặc.
Ủa, sao lại nóng? Đáng lý phải đau chứ?
Lúc này cậu mới nhận ra cơ thể đang đánh lừa chính nó bằng thứ nhiệt lượng vô duyên nào đó, một trò đùa kỳ cục giữa lúc sống chết đang treo lơ lửng.
Nhiệt lượng ấy bị Aiko chặn đứng bằng cú đánh cuối, một đường xé nhỏ không gian giữa hai người. Khoảnh khắc nó chạm vào bộ phận nào đó mà Zrenye không kịp gọi tên, thế giới trong mạch tâm thức chao đảo và nhòe dần.
Thứ còn bám lại chỉ là tiếng tim đập cố níu cậu khỏi bờ vực.
Tiếng tim run rẩy đó kéo kẻ hấp hối trở về, nhưng lại bị chính thân xác vừa nhận trận đòn đó từ chối, như thể hai phần của cậu không thống nhất được xem việc tỉnh dậy là lựa chọn đúng đắn.
Một nhịp đập nữa cất lên. Và từ nhịp ấy, màn trắng của giấc mơ co lại—
Zrenye mở bừng mắt trong thế giới thực.
*
Cùng lúc đó, ở một góc thành phố.
Trời chuyển mưa.
Tổng bộ cấp trực thuộc thành phố đã lập tức phong tỏa toàn bộ bán kính 500 mét, đồng thời chỉ thị sơ tán cư dân trong phạm vi 1 km về phía tây, nơi không có tuyền đường thoát hiểm bị chặn. Một đơn vị được điều động để dẫn dắt dân thường và chấn an họ, đề phòng việc hoảng loạn sẽ có thể lan rộng.
Theo lời khai được ghi nhận từ một cư dân sống trong khu chung cư bị ảnh hưởng, đám cháy bùng phát vào khoảng 4 giờ sáng, trùng khớp với thời điểm người này ra ngoài để tập thể dục. Tuy nhiên, điều khiến người ta đặc biệt lưu tâm chính là chi tiết ông khẳng định đã tận mắt nhìn thấy “hai cái miệng khổng lồ” trồi lên từ trong biển lửa.
Dù không thể loại trừ việc tiếp xúc với nguồn nhiệt và bị mất nước có thể gây ảo giác, nhưng ghi chú này lập tức được lưu ý trong hồ sơ vụ việc.
Thực tế, số lượng các vụ giả thú tấn công thành phố đang có xu hướng gia tăng rõ rệt trong những tuần gần đây. Đỉnh điểm là một cuộc tấn công quy mô lớn đang diễn ra vốn dĩ được các Huyễn Giới Kỵ cảnh báo từ trước. Nhờ vậy, công tác sơ tán đã diễn ra vô cùng nhanh chóng.
Tuy nhiên, việc một hoặc nhiều giả thú xuất hiện tại một tòa nhà dân cư đông đúc đã khiến tình hình chuyển biến nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Từ trước đến giờ, Giả thú chỉ ẩn mình trong các tòa nhà hay công trình vắng vẻ. Thực tế chỉ ra rằng việc xử lí chúng nhanh chóng đến mức hiếm người dân có thể nhận ra. Vì lý do đó, phần lớn sự tồn tại của giả thú vẫn nằm trong phạm trù những lời đồn đại mơ hồ, truyền tai nhau dưới dạng các câu chuyện kỳ dị không rõ thật giả.
Chúng còn được người ta gọi dưới danh nghĩa: các “Truyền thuyết đô thị.”
Và nhiệm vụ của các Huyễn Giới Kỵ, là ngăn những “truyền thuyết” đó trở thành “đe dọa”.
Chiếc xe thứ tám có mặt tại hiện trường. Một hàng người đã đứng thành một vòng tròn bao quanh tòa nhà.
Bước xuống từ chiếc Porsche đen bóng là một người đàn ông cao lớn, khoác trên vai áo choàng dài màu lam đậm, bên trong là sơ mi trắng không gài hết khuy, lộ ra một chuỗi bùa chú khắc trực tiếp lên da thịt. Không khí xung quanh khẽ rung lên khi ông ta xuất hiện.
Một vài sĩ quan trực chiến nhận ra anh. Họ lập tức nhường đường, gần như theo phản xạ.
“Vệ trưởng Jinshiro…”
Cái tên đó chỉ được thì thầm qua miệng vài người, nhưng đủ để tạo ra một đợt chấn động lặng lẽ trong đội hình phòng tuyến. Người vừa đến không chỉ là một Huyễn Giới Kỵ cấp đặc biệt. Anh là một Thập Nhị Hộ Tinh Vệ đứng đầu của Tổng bộ, người từng đơn độc trấn giữ cổng phía bắc thủ đô Zoryagrad suốt ba ngày ba đêm trong biến cố “Lục Quỷ Tịnh Giới”.
Người đàn ông không hề nói một câu. Anh chỉ để ánh mắt trượt qua tòa chung cư đang oằn mình dưới thứ khói đen sền sệt trào ra từ các khe nứt như chất thải của một sinh vật bị buộc phải tồn tại trong hình dạng không thuộc về nó. Thứ khói đó đặc đến mức ánh đèn thành phố bị chặn lại ngay từ lớp vỏ ngoài; kể cả những ngọn đèn công suất lớn của đội phản ứng cũng chỉ soi được một lớp mờ xám trước khi bị nuốt chửng.
“Nó sắp hình thành cơ thể rồi.” Một nữ Huyễn Giới Kỵ báo cáo, nét mặt căng thẳng. “Chúng tôi đã cố phong ấn ba tầng tà thuật, nhưng nhịp dao động đang tăng không kiểm soát.”
“Kết giới hạ cấp không giữ được nó đâu. Có bao nhiêu người bị kẹt bên trong?”.
“Theo báo cáo thì có khoảng năm mươi người. Bao gồm cả trẻ em. Hầu hết chưa thể chạy thoát vì ngọn lửa bùng phát lúc mọi người còn đang ngủ.”
Lúc này, một trong những tấm rèm cửa tầng 9 bật tung. Một mảng khói đen cuộn ra như sóng nước. Từ bên trong, hình dạng mơ hồ của một cái đầu đang dần lộ rõ.
Không ai kịp phản ứng thì cơ thể quái vật đã trồi ra một phần, tiếng rít như kim loại bị kéo lê vang vọng khắp bán kính khu vực. Âm thanh ấy khiến toàn bộ người phía dưới gục quỵ và lấy hai tay ôm đầu, đồng thời thủy tinh từ các tòa nhà liền kề đó vỡ vụn như giọt nước.
Nhưng đúng lúc đó—
Một luồng ánh sáng bùng nổ từ dưới đất.
“Thế là đủ rồi.”
Giọng nói đó kiềm nén sự kiêu căng bẩm sinh của kẻ biết rõ sức mạnh của mình, và khi bàn tay Jinshiro vung lên, một lá bùa đen bật khỏi tay áo, xoay vòng giữa không khí. Trong một khoảnh khắc, không gian như bị đóng băng. Mọi âm thanh biến mất, ngay cả tiếng tim đập của những người còn đứng cũng bị rơi xuống ngưỡng “không tồn tại”.
“Gosei, Sanmon Fu!”
(Ngự thánh, Tam Văn Phong)
Bùa chú rơi xuống đất, cắm thẳng vào lòng đường. Một tiếng ầm vang lên, và từ tâm điểm, ba vòng kết giới bùng sáng, đan cài vào nhau thành một chuỗi xiềng khổng lồ khóa chặt không gian quanh con quái vật.
Tiếng gào rú từ sinh vật lập tức bị bóp nghẹt.
Nó giãy giụa không ngừng, nhưng cái thân thể chưa kịp định hình hoàn chỉnh của nó phản bội lại chính nó trong việc cử động.
Khi sự giãy giụa rơi xuống mức vô vọng, Jinshiro mới đưa tay xuống bên hông. Một chuyển động tưởng chừng đơn giản, nhưng để lộ thanh trường kiếm có lưỡi bạc như gương, phản chiếu lại chính lớp khói đen đang cố nuốt ánh sáng trong khu vực.
Ma lực đỏ bắt đầu xoáy lên từ trong cơ thể ông, cuốn theo những tia bạc bám dọc lưỡi kiếm.
“Danh tính chưa rõ, nhưng thứ này không còn là linh thể nữa.”
Anh chĩa mũi kiếm về phía sinh vật bị trói chặt trong ba lớp không gian đang rung lên.
“Thứ vượt qua giới hạn của phong ấn trận… chỉ có thể là ngạ quỷ.”
4 Bình luận
Mà từ "chiếc kiếm đen" đổi thành "thanh kiếm hoặc cây kiếm" đọc thấy phù hợp hơn đó bác (ý kiến riêng)
Đoạn chuyển cảnh cuối tôi đọc qua thấy cấn quá, mấy cảnh nhân vật "anh" hành động kia có phải là của vệ trưởng Jinshiro không? Chứ tôi đọc thoại giữa nữ Huyễn Giới Kỵ với người còn lại và cảnh hành động lẫn lời thoại cuối chương có phải cùng 1 người không nữa?
- Này chỉ là thắc mắc thôi, dù sao cảm ơn ra chap mới (mò chap mới bác sắp xếp khó nhìn quá 🐧)
Còn lại thì toàn bộ cảnh hoạt động là của Jinshiro nhé.