Vol. 01 Đứa con của người anh hùng mạnh nhất
Chương 05: Sai lầm tai hại
0 Bình luận - Độ dài: 3,901 từ - Cập nhật:
“Mình đang làm cái quái gì vậy…”
Zrenye đã tự hỏi câu đó không dưới mười lần trong buổi sáng hôm nay. Chỉ cần chậm chân một chút, cậu có thể đã bị bắt lại và cấm túc nguyên tuần. Còn về phần cô công chúa kia thì cậu thậm chí không dám đoán chắc. Có thể phải theo cô về Long Quốc để giải trình, cũng có thể kết cục còn phiền toái hơn chăng? Nói chung là dù có tưởng tượng theo kết cục nào thì chúng cũng đều tệ hết biết.
Zrenye cảm thấy ái ngại với cô bé tiểu thư kia. Cô là công chúa của một quốc gia lớn, có địa vị và tầm ảnh hưởng mà một thằng nhóc như Zrenye khó hình dung nổi. Ngộ nhỡ cô có mệnh hệ gì thì chỉ còn nước đè cậu ra mà tét mông thôi. Ngược lại để mà nói thì cô bé có vẻ rất vui, thứ trạng thái mà Zrenye không tài nào hiểu nổi trong tình cảnh hiện tại.
Thật ra cũng không khó để giải thích. Một cô công chúa sinh ra trong hoàng cung, nói cũng không ngoa thì lấy đâu ra vấn đề dài hạn nào để cô lo lắng cơ chứ? Khi mọi mối nguy đều có người khác đứng ra giải quyết, tâm lý trở nên khó đo lường. Người thuộc tầng lớp quý tộc hay hoàng gia thường mang theo cảm giác “được bảo hộ tuyệt đối” mà bản thân họ không nhận ra. Chính điều này khiến hành động của Yuroji càng trở nên khó đoán với Zrenye, ấy là còn chưa kể cô còn có triệu chứng của bệnh Chuunibyou nữa.
Hiện giờ thì công chúa nho nhỏ của chúng ta đang nghịch ngợm thứ gì đó trong bụi rậm. Hai người họ đã bỏ lại những cận vệ một quãng xa, và chưa chắc đám người đó có khả năng nhận biết phương hướng trong khu rừng này.
“Này, Yuroji. Tay cậu có cái gì vậy?”
“Ý ngươi là ấn chú này sao? Nhìn thì cũng được thôi, nếu ngươi chịu nổi một phần vạn của chân lí tận cùng.”
Yuroji vén phần tay áo lên. Giờ đang là mùa thu, nhưng so với bộ áo mà cô bé đang mặc thì có vẻ khá là nóng. Cộng theo việc hai người họ vừa chạy thục mạng nữa, cho nên không thể tránh khỏi việc người cô bé đang chảy đầy mồ hôi. Kết cục là dấu vết khi nãy đã nhòe gần hết.
“K-k-khoan đã!! Linh hồn mình đang tan rã–!!”
Yuroji vội vàng thu mình vào bụi cỏ, một lúc sau cô quay ra với một ma trận được vẽ mới.
“Suýt chút nữa thì bị trục xuất khỏi thế giới này rồi. Xin lỗi về bất tiện nhé, Zrenye. Sự xuất hiện của ta ở đây là điều bị nguyền rủa.”
“Rồi rồi. Còn về vụ Thiên Mục Thần Giới là sao? Khi nãy cậu có nói như vậy về cha của tôi?”
Zrenye không chắc những điều mà Yuroji nói về cha mình là thật hay không. Cậu đang cố gắng phân loại thông tin có được từ đối phương rõ ràng nhất có thể, một bên là đủ minh bạch để thu nhận, bên còn lại là rác. Dù biết Yuroji bị Chuunibyou, cậu vẫn đủ rộng lượng để lắng nghe một chút.
“Thiên Mục Thần Giới là cha của cậu.”
“Cái đó thì tớ nghe rồi. Nhưng phiền cậu nói rõ hơn?”
“Thiên Mục Thần Giới có mắt quỉ.”
“Rồi rồi, còn gì nữa?”
“Thiên Mục Thần Giới rất mạnh.”
“Mạnh như nào?”
Yuroji ngồi xổm và quay mặt về phía cậu. Đôi mắt kì quái ấy chưa một lần đổi màu. Mới đầu Zrenye luôn tránh nhìn thẳng vào mắt cô vì sợ cô bị đau mắt đỏ, nhưng hóa ra nếu nhìn kĩ thì sẽ không phải. Trái lại thì, trông mắt cô đẹp hơn cậu tưởng.
“Mạnh đến mức có thể đủ để trở thành kẻ thù của ta!”
Như vậy là đã rõ. Sau khi nghe cô trả lời thì cậu chuyển toàn bộ thành rác. Cậu không còn giữ bất kỳ hi vọng nào rằng Yuroji sẽ nói ra một thông tin có ích.
“Đó chỉ là một phần. Tiếp theo sẽ là một bí mật.”
“Có sao? Nếu là bí mật thì làm sao mà cậu biết cơ chứ?” – Zrenye cố gắng lắm mới giữ được những lời đó lại ở trong đầu.
“Bí mật… là gì vậy?”
“Cha cậu đã từng bán linh hồn mình cho thần.”
“Được rồi. Nếu cậu không biết thì đừng bịa thêm được không?”
“C-cái gì? Cậu không tin ta sao?”
Yuroji đột nhiên lúng túng, khác hẳn dáng vẻ tự tin vừa nãy. Nhưng so với những gì cô vừa thốt ra thì người đáng phải bối rối phải là Zrenye. Nghe cha mình bị kéo vào những chuyện hoang đường như vậy, có lẽ cậu không còn giữ nổi bình tĩnh nữa.
“Làm sao mà tôi có thể tin được cơ chứ? Cha tôi chỉ là một con người bình thường và làm việc như một người bình thường thôi. Cả cậu nữa đấy. Tôi không cần biết cậu là công chúa gì đó đi chăng nữa, mà kể cả vậy thì cậu cũng là người bình thường đấy. Làm ơn cư xử bình thường được không? Cả cái ấn chú kia là sao cơ chứ?”
“Ta chẳng hiểu Zrenye đang nói gì cả. Chẳng phải như vậy sẽ cực kì ngầu sao?”
“Chẳng có ngầu gì hết. Cậu đơn giản là bị hoang tưởng mà thôi! Cha mẹ cậu chắc chắc sẽ mắng cậu một trận và tôi nghĩ như vậy là sẽ tốt cho cậu đấy!”
Nói đến đây, khuôn mặt của Yuroji tỏ vẻ ngơ ngác. Zrenye hy vọng rằng cô hiểu được những gì cậu vừa nói. Tưởng tượng mình thành một ai đó thì rất vui, dù sao thì cậu cũng từng mơ rằng mình là một con chim để có thể bay lượn trên bầu trời. Nhưng ngay sau khi cậu tỉnh dậy thì ngay lập tức cậu sẽ chỉ nghĩ rằng, ‘đó là một giấc mơ quá sức kì quặc’ và bắt đầu sinh hoạt như một đứa trẻ bình thường.
“Nếu được phụ thân và mẫu thân để ý đến… thì thật tốt, phải không?”
Yuroji bỗng cúi đầu rồi mỉm cười gượng gạo. Còn cậu, cậu không ngờ rằng câu nói vừa rồi đã làm tổn thương một vài phần trong cô. Để tỏ ra hối lỗi cậu lại gần Yuroji và đặt một tay lên vai cô.
“Yuroji… tôi xin lỗi. Tôi không có ý đó…”
“Suỵt!” Bỗng nhiên Yuroji bịt miệng Zrenye lại. “Cậu cũng thấy giống ta phải không?”
Cô bé kia đặt một tay lên mũi, tay còn lại thì đang ra dấu. Đoạn cô làm một kí hiệu mà chỉ có ma thú mới hiểu.
“Cái gì vậy?”
“Sự xáo trộn. Chẳng phải Zrenye cũng cảm nhận được sao? Khu rừng này ngập tràn tàn dư của ma thuật. Khoan! Đợi đã….”
Cô bé sắn tay áo lên, rồi nhoài người vào sâu bên trong. Zrenye cảm thấy thật tội cho bộ quần áo đắt đỏ mà cô mặc. Nếu là cậu, Zrenye chắc chắn đã lột sạch ra trước khi dấn thân vào bụi rậm. Nhưng thôi, cậu là “hạ đẳng”, còn đây là “thượng đẳng”. Cứ coi như họ có quyền bẩn theo cách sang trọng nhất của mình.
“Mà công chúa này. Tên cậu là Yuroji phải không? Yuroji gì ấy nhỉ?”
Zrenye đứng phía ngoài bụi rậm, nói vọng vào trong nơi một cục lụa đỏ đang ngọ nguậy liên tục. Nhìn cách vạt váy xoay vòng vòng trong bụi cây, cậu đoán chắc Yuroji lại mắc kẹt lần nữa và đang chờ được giải cứu. Việc này đã diễn ra nhiều hơn một lần trong ngày hôm nay, và tỉ lệ lặp lại sự cố như thế này thường báo hiệu có vấn đề về khả năng định hướng trong không gian của cô bé, ít nhất là theo thống kê về hành vi nhân tộc.
“Yuroji Hoshigami.”
“Tên thật của cậu cơ, tôi không hỏi cái tên cậu tự đặt cho bản thân….”
“Yuroji Hoshigami.”
“…T-Thật ư? Chẳng phải nó có nghĩa là ‘thần của các vì sao’? Đó là họ của cha mẹ cậu luôn à?”
“Cái tên đó thì có gì kì lạ? Với ta thì tên Zrenye của cậu còn kì hơn cơ. Theo ngôn ngữ của Bắc Đại Lục thì nó chẳng phải là ‘tầm nhìn’ sao? Ai lại đi đặt tên như vậy chứ? Chẳng ngầu tí nào cả….. a a, tìm thấy rồi.”
Nhìn cô bé đắc ý, Zrenye chợt nhận ra mình đang cảm thấy cái tên “tầm nhìn” của mình kém hẳn vài phần khí chất thật. Quái lạ.
Tuy nhiên, câu chuyện về tên tuổi thoạt nghe vụn vặt nhưng thực ra lại nói lên khá nhiều thứ. Theo viện khảo sát ngôn ngữ học Solteria, phần lớn tên gọi ở Đông Đại Lục được lựa chọn dựa trên những biểu tượng về sức mạnh hoặc niềm tin. Việc Zrenye mang một cái tên có nghĩa ‘tầm nhìn’ có thể là ngẫu nhiên, nhưng cũng không loại trừ khả năng gia đình cậu đã gửi gắm một kỳ vọng nào đó.
“Có cần tôi kéo ra không?”
“Không cần! Nếu chỉ một chút chuyện cỏn con như thế mà ta không thoát được thì còn tư cách gì để tái sinh lại thành Ma vương cơ chứ? Chỉ cần sử dụng thuật dịch chuyển là bổn tọa có thể trở lại ra ngoài đó ngay!”
Não bộ Zrenye tự động dịch những lời vừa rồi sang nghĩa gốc: “Cứu ta với, ta bị mắc kẹt rồi đây này!”
Cậu nắm lấy hai chân của Yuroji mà kéo lại phía sau, nhưng rồi cậu chợt sực nhớ ra bộ áo dài sức mùi tiền mà Yuroji đang mặc. Không ổn, nếu cái áo chẳng may vướng phải cành cây rồi rách ra thì có mà đền ốm cho người ta à?
“Sao thế Zrenye? Ta thấy ngứa quá! Có thứ gì đó đang bò ở dưới bụng….. Ế? Con bọ gì mà có tận 8 chân vậy?”
Zrenye khá lưỡng lự. Trường hợp 50/50 này khiến cậu dễ rơi vào trạng thái “tê liệt quyết định”, tức không biết nên hành động hay bỏ mặc, bởi cả hai lựa chọn đều có rủi ro. Cậu thoáng nghĩ đến việc quay về, để mặc Yuroji tự xoay sở. Dù sao cô cũng đã khẳng định là không cần giúp đỡ.
“A! Chết rồi, là con nhện! Cứu? Cứu ta với!”
Nghe thấy vậy, không kéo cũng không được. Zrenye bèn cắn răng giật mạnh một cái. Bụi bặm và lá cây bay tứ tung, kèm theo đó là âm thanh quái gở mà cậu không chắc chúng phát ra từ Yuroji hay không.
“A a….”
“Không sao chứ?”
“Bổn tọa không sao. Còn ngươi?”
“Tôi không phải người bị kẹt…. nên hoàn toàn ổn.”
Dù nói là như thế, Zrenye vẫn phải cúi xuống xác nhận túi tiền của mình, hay nói đúng hơn là bộ váy của Yuroji. Không nằm ngoài dự đoán của cậu, có một vết rách nhỏ từ phần chân trái. Nó kéo dài khoảng tầm 5 cm, dù không lộ rõ lắm nhưng hoàn toàn đủ để cậu bắt đầu toát mồ hôi hột.
“Yuroji… chết toi rồi… áo của cậu…”
“Bắt được rồi! Nhìn này, Zrenye! Là ma thú sơ cấp đấy!”
Yuroji dơ cao một sinh vật. Con thú có đôi tai dài, mắt đỏ, bộ lông trắng như tuyết. Ở Solteria, chúng được gọi là Raa, một loài nguyền thú bậc thấp, hiền lành và sống theo bầy đàn. Thông thường, một bầy Raa có khoảng vài chục con, chúng di chuyển luân phiên giữa các ổ theo mùa để tìm nguồn thức ăn tự nhiên còn sót lại trong đất. Có lẽ ngay gần đây chính là tổ của chúng.
“Oa! Lông nó mịn quá! Có muốn sờ thử không?”
Cô bé đung đưa con thú trước mặt Zrenye, trong khi cậu đang chẳng hề quan tâm đến nó lắm. Cậu cứ nhìn xuống vết rách, nhưng rồi ngay lập tức Yuroji dí con Raa vào mặt Zrenye và hớn hở.
“Giữ nó cho ta! Ta sẽ đi tìm cỏ để nạp ma lực cho nó!”
“Kh-khoan đã!”
Nói rồi cô bé vụt chạy đi, bẫng một quãng đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Cậu gọi với theo, nhưng không thấy cô bé trả lời. Ôm con Raa trắng trẻo trên tay, Zrenye bắt đầu nghĩ về cuộc sống thường ngày của Yuroji mà không khỏi thắc mắc.
“Rốt cuộc thì công chúa là người như nào vậy?”
Zrenye ngồi trầm ngâm, còn sinh vật kia thì dường như đang nhìn cậu và lắc đầu. Có vẻ như, con Raa dễ thương theo một cách cuốn hút ấy có thể ngồi im một chỗ mà nó cho là an toàn.
“Nếu mày hiểu lời tao nói, thì có phải tao bị Chuunibyou không?”
“…”
“Chắc chắn là sẽ không có chuyện đó rồi, nhể?”
“…”
“Nhìn kĩ lại thì… trông bộ lông của mày cũng mượt thật đấy!”
Zrenye đưa tay lên xoa đầu nó, nó tỏ vẻ thích thú. Sau cùng thì cậu táy máy chạm vào mũi nó. Con Raa bị kích động hệ thống phòng vệ bản năng, lập tức giơ hàng răng cửa ra cắn cậu một cái đau điếng. Vì là động vật gặm nhấm, loài Raa phát triển hệ thống răng sắc bén, và nó có thể đưa bất cứ kẻ nào về cõi vĩnh hằng chỉ bằng vài cú cắn. Cũng may là nó không coi cậu là kẻ thù, nếu không sẽ có cảnh lá cây lìa cành, tay lìa khỏi thân ở đây.
Theo phản xạ, Zrenye bật nảy người. Con Raa thì nhân cơ hội đó phi thân vào sâu trong rừng.
“Nàyyy! Các ngươi là ai? Th-thả ta ra mau! Cứu! Zrenye! Cứu với!”
“…Chuyện gì vậy?”, cậu chuẩn bị thốt thành lời, thì bị gián đoạn bởi một tiếng nói khác.
Giọng nói đó tới từ phía sau gốc cây lớn đằng xa, thuộc về bóng của một người to lớn.
“Im lặng nào con nhỏ này! Chậc, nó giãy ghê quá. Còn đứng đó làm gì nữa! Cho nó ngủ đi!”
Theo như cậu nghe được, âm thanh thứ nhất thuộc về Yuroji, và có lẽ có hơn ba người trở lên ở đằng đó. Là bắt cóc sao? Quá rõ ràng rồi. Trẻ em gái mà cứ đi đi lại lại ở chỗ vắng vẻ như này, không sớm một chiều cũng bị lũ buôn người tìm thấy rồi bán sang nước khác. Nếu thế thì tình hình đang khá tệ. Đám cận vệ có khi không tìm thấy rồi trở về bữa tiệc rồi cũng nên.
Đây hoàn toàn là lỗi của cậu. Giá như cậu chịu nghe lời người lớn hơn.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây vốn là khu rừng không mấy người qua lại, vậy mà tự nhiên xuất hiện cái đám này là sao? Tạm đặt cái giả thuyết kia sang một bên, Zrenye chầm chậm tiếp cận khu vực nhốn nháo.
Cần phải hiểu rõ tình thế trước đã.
Đây là bài học cơ bản của người sống sót: không lao vào cứu người khi chưa nắm được lực lượng đối phương. Người nóng vội trong tình huống này thường chỉ làm số lượng con tin tăng thêm một mạng.
Zrenye nhón người, khe khẽ nghiêng đầu quan sát qua kẽ lá.
Bên kia là một khoảng trống nhỏ giữa rừng. Yuroji bị trói tay bằng dây thừng thô, miệng bị bịt vải. Cô giãy đạp loạn xạ như một con mèo hoang vừa bị tóm. Xung quanh có hai tên đàn ông ăn mặc dị hợm, săm trổ rồng phượng hoa bay, một trong hai tên thì để đầu trọc, hoặc là hắn hói. Chỉ cần nhìn sơ thôi cậu cũng có thể biết được chúng là hạng người sống bằng nghề phi pháp.
“Cẩn thận giữ nó! Hàng xịn đấy!” – tên trọc đầu quát nhỏ.
“Đúng là tiểu thư thì phải khác. Nhìn quần áo nó kìa, nếu bán cho bọn quý tộc biến thái chắc được giá cao lắm.” – kẻ còn lại cười khằng khặc.
“Cứ nhốt tạm con bé trong lều đã. Xong vụ kia thì tao với mày đem đi.”
“Chỉ sợ ngài ấy thấy việc phức tạp mà bắt đem bỏ thì phí lắm.”
Phải biết là, trong giới buôn lậu, trẻ con quý tộc luôn được xếp vào hạng “kim cương”. Không chỉ vì nhan sắc thường nổi trội, mà còn vì giá trị chính trị. Ai có thể chứng minh nắm trong tay một con tin quý tộc sẽ lập tức trở thành thế lực được săn đón. Đây là thứ hàng hóa nguy hiểm nhưng cũng sinh lợi nhất.
Cần phải tính toán…
Nếu không giải cứu Yuroji luôn tại đây, ai mà biết được chúng sẽ đưa cô bé kia đi đâu cơ chứ? Vì thế hành động ngay là quyết định của cậu.
Đúng lúc đó, cậu thoáng nghe tiếng Yuroji rên khẽ. Dù bị bịt miệng, cô vẫn cố kêu, đôi mắt mở to chạm phải ánh mắt Zrenye đang ẩn mình.
Có vẻ Yuroji đã nhìn thấy cậu. Trong khoảnh khắc ấy, Zrenye đọc được một thứ rất quen: niềm tin tuyệt đối.
Tin mình ư? Thật quá mức ngây thơ.
Nhưng cũng chính sự ngây thơ đó làm tim Zrenye thắt lại.
Cậu đảo mắt lần nữa để rà soát. Hai tên bắt cóc chia đội hình theo kiểu bản năng: tên trùm đầu thì lưng quay về phía Zrenye, còn tên đứng gần Yuroji đang dùng dây trói chặt tay chân cô. Rõ ràng không phải nhóm chuyên nghiệp, kỷ luật gần như bằng không. Chúng nghĩ nạn nhân chỉ là một cô bé và một khu rừng hoang thì ai cứu?
Sai lầm chết người.
Cần tạo sự phân tán trước. Sau đó lao vào chớp thời cơ.
Zrenye lựa một cục đá, nhắm một cành cây xa xa, cách bọn bắt cóc khoảng mười mét và ném.
“Bịch!”
Âm thanh vọng lên giữa rừng tĩnh lặng. Lập tức hai tên quay phắt về hướng ấy.
“Gì thế? Có người theo dõi à?”
“Chắc thú rừng thôi…”
“Không! Đi kiểm tra ngay!”
Chính xác, hiệu ứng phân tán đã bắt đầu. Zrenye cười thầm trong lòng, tinh thần của cậu đang lên cao. Phải biết rằng trong chiến đấu thực chiến, người nắm thế chủ động thông tin luôn có lợi thế tuyệt đối.
Cậu trườn ra khỏi bụi rậm, lao thẳng đầu về khoảng lưng sơ hở của tên đầu trọc. Mục tiêu rất rõ ràng: ép hắn buông tay khỏi Yuroji rồi cùng nhau tháo chạy. Nếu có hậu sự thì đám người lớn và cận vệ ở nhà sẽ lo. Cậu chỉ cần cắn răng chịu đựng tới lúc đó là thắng ván cờ.
Dù chỉ là một nhóc sáu tuổi, Zrenye hiểu rõ nên tấn công vào đâu để gây đau nhất. Đòn lao vào đúng phần thận trái khiến gã đầu trọc gập người, chửi bới loạn xì ngậu, và hai bàn tay thô bạo buộc phải rời khỏi Yuroji.
Không bỏ lỡ cơ hội, Zrenye theo đà xông lên kéo lấy cô trong khi tên khác còn đang bị bất ngờ.
“Đi thôi Yuroji! Tôi cứu được cậu rồi!”
Hăng hái quay lại phía sau, Zrenye bỗng sững người lại. Cơ thể cậu như sụp đổ xuống ngay lập tức.
Lí do duy nhất giúp cậu ẩn mình tiếp cận bọn chúng trước đó là cơ thể nhỏ bé, nhẹ và nhanh của một đứa trẻ sáu tuổi, giờ lại trở thành con dao hai lưỡi chết người. Bởi lẽ Zrenye không kịp nhận ra một vấn đề quá hiển nhiên: Yuroji vẫn đang bị trói chân.
Cậu không thể kéo cô bé chạy nổi, mà thời gian để tháo trói thì gần như bằng không. Tên còn lại đã kịp hoàn hồn, lao thẳng về phía cả hai với tốc độ của một kẻ trưởng thành đang đầy giận dữ.
“Tên nhóc này nghĩ mình là ai hả!? Dám chơi bọn tao à!? Hối hận đi!”
Một cú đấm nặng như búa giáng từ trên xuống khuôn mặt thẫn thờn của Zrenye. Trán cậu đập thẳng xuống nền đất cứng, vang lên tiếng “cộc” khô khốc. Một dòng máu ấm nóng lập tức trào ra, loang xuống gò má.
Mắt mờ đi vì choáng váng, cậu chỉ kịp co quắp lại theo bản năng thì những cú đá liên tiếp ập xuống người. Bụng, sườn, lưng, bất cứ chỗ nào hở đều trở thành mục tiêu.
Bị đánh phủ đầu, bọn chúng càng hung hăng hơn. Ở nơi này không có ai đứng ra can thiệp, cũng chẳng có luật lệ nào đảm bảo chúng sẽ dừng tay trước khi một đứa trẻ ngừng thở.
Khả năng bị đánh chết ngay tại chỗ là rất cao.
Cái ý niệm lạnh lẽo đó hiện lên, khiến từng tế bào trên cơ thể Zrenye co rút lại vì sợ hãi. Nhưng đau đớn và hoảng loạn chẳng giúp ích gì. Cậu chỉ có thể cắn chặt răng chịu trận, mùi máu và đất lẫn vào nhau lan khắp khoang miệng, lại càng nhắc nhở rằng từng đòn giáng xuống đều có thể là đòn cuối cùng.
“Đ-Đau… quá…”
Từng cú đá tiếp tục nện xuống, không chút nương tay. Lồng ngực nhỏ bị ép đến mức không kịp lấy hơi, cơn đau từ bụng truyền thẳng lên óc khiến đầu óc cậu nổ đom đóm. Có một khoảnh khắc Zrenye gần như ngất đi, nhưng tiếng kêu hốt hoảng của Yuroji kéo cậu trở lại.
“Tha… tha cho tôi…” – Zrenye cố gượng dậy, cậu không chắc những lời vừa rồi đã bật được khỏi khoang miệng hay chưa nữa.
Đây không phải dũng cảm, đây là sự tuyệt vọng trần trụi. Cậu quỳ rạp xuống, hai bàn tay chống xuống nền đất sũng máu và bùn, đầu cúi thật thấp, thấp đến mức trán rách toạc lại càng cọ sát với đất đau rát tê dại. Đó là tư thế cầu xin tận cùng của một kẻ yếu thế.
“Xin lỗi… Tôi sai rồi… Đừng đánh nữa… Xin… xin tha cho tôi…”
“Tiên sư mày! Để tao đập nát đầu mày ra xem có muốn húc láo nữa không?”
Một cú đá từ trên hạ xuống, mạnh đến mức toàn bộ thân người Zrenye đổ sập xuống đất. Cậu nghe tiếng xương sườn kêu rắc một tiếng khó chịu, hơi thở lập tức bị bóp nghẹt. Cậu không còn sức phản kháng. Tay run lẩy bẩy bấu xuống đất, chỉ để thấy móng tay mình gãy rách đến bật máu.
Ý thức Zrenye bắt đầu chập chờn và tắt hẳn.


0 Bình luận