Arc 1: Đứa Con Của Người Anh Hùng Mạnh Nhất

Chương 12: Đốt cháy ngọn lửa trong tim

Chương 12: Đốt cháy ngọn lửa trong tim

Buổi tối hôm đó.

Cánh cửa sổ duy nhất của căn phòng phát ra tiếng lạch cạch giữa màn đêm yên tĩnh. Có ai đó mở cửa, cái hành động ấy sẽ sớm được diễn ra nếu đạt được bước rút chốt.

Xoạch.

Vậy là có gió lùa. Căn phòng đã kết nối với phía bên ngoài bằng lỗ hổng này.

Dù đã chùm kín chăn lên tận đầu, cậu vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh. Đêm thu cộng hưởng cùng luồng gió khiến cho nơi cậu ngủ giảm sâu đi một vài độ.

Dù vậy thì trăng đêm nay rất sáng. Nó phủ bóng tất cả những thứ cản đường nó, giúp cho cậu có thể quan sát những gì đang diễn ra phía cửa sổ mà không cần chui khỏi lớp vỏ chăn ấm áp. Sự thoải mái đang nhấn chìm cậu trong cơn lười biếng và thực dụng.

Đúng như dự đoán, có người bước vào trong.

Một cô gái trẻ. Cô mặc chiếc áo chùm đầu điểm một vài chữ tượng hình ở trên mũ. Nó có màu đen, đương nhiên vì thế mà phù hợp với việc đột nhập mà cô đang thực hiện hơn.

Dáng người nhỏ nhắn kia bước rất nhẹ nhàng, đối phương hẳn là rất có tiềm năng trong việc che giấu sự hiện diện. Cô bước vào phòng mà không dẫm phải Zrenye đang nằm co người trong chiếc chăn, mặc dù cơ thể cậu không phải là to xác, cô cũng đủ tinh mắt để nhìn ra đâu là tay chân con người.

Vượt qua được khu vực nguy hiểm nhất, lần này cô gái đáp xuống sàn nhà và gây ra một chút tiếng động. Dù vậy, chính người gây ra nó lại giật mình, thân thể co lại theo phản xạ. Cô cảm nhận được một sự chú ý hướng tới mình từ phía sau.

Nếu đây là cách đột nhập của cô ta thì hẳn trộm cắp trong vùng này đang xuống cấp trầm trọng.

Chầm chậm quay đầu lại nhìn, Zrenye vẫn đang nhắm mắt nằm yên một cách vô sự. Dĩ nhiên, chỉ có mình cô là tin như thế. Thật ra từ lúc bản lề cửa kêu tiếng đầu tiên cậu đã theo dõi cô rồi.

Xác nhận được chủ nhân căn phòng chưa phát hiện ra mình, cô khẽ đặt tay lên ngực và thở dài một cái, rồi bắt đầu chăm chú quan sát một vòng.

Cô đang tìm kiếm một thứ gì đó. Nhưng có gì ở phòng ngủ Zrenye có thể giành cho cô được cơ chứ?

Phải rồi, chiếc ruy băng mà cô làm rơi mất hôm qua.

Mái tóc cô thường được buộc cẩn thận bằng dải ruy băng màu, nếu không có thì chẳng sao. Cô cũng có thể thay thế bằng một cái dây khác, trừ khi, chính cô thực sự không muốn làm mất nó.

“Tóm được ngươi rồi nhé! Thế kẹp cổ phi thiên!”

Như một con thú rình rập khi thấy con mồi hoàn toàn lơ đãng, Zrenye lao lên bám chặt vào người đối phương. Cậu tính dùng chân khóa cô ngay tại chỗ, nhưng trong khi tìm điểm leo lên thì cậu cảm thấy cổ mình bị thứ gì đó cứng nhắc chặn lại.

“Oáiiii!!”

Cánh tay phải cậu bị bẻ ngược lại đằng sau và kéo căng ra hết cỡ. Cơn đau dội lên từ mọi phía, nhưng cậu không thể phản kháng. Nữ đạo chích kia đơn giản là đè cậu xuống bằng đầu gối và dùng trọng lượng cơ thể khóa chặt mọi cử động của cậu.

“Không được quay đầu lại! Tôi sẽ giết cậu ngay tại đây đấy!”

“Rốt cuộc là cô muốn gì… Này, khoan đã! Ai ta ta ta ta!”

Bị đe dọa nhưng dường như Zrenye không tin bằng cách cố nhấc người lên. Chính vì thế mà cậu bị cô gây thêm một sát thương cực lớn vào khớp vai khiến cậu đau đến chảy nước mắt.

“Trả lời câu hỏi của tôi và không được hỏi ngược lại, rõ chưa!”

Zrenye muốn phản công nhưng không thể, chỉ còn cách chịu gật đầu ra hiệu chấp nhận.

“Được rồi… Thứ nhất, tại sao lại đột ngột tấn công?”

“Chẳng phải vì cô là một tên đột nhập sao?”

“Cũng phải…”

“Cũng phải cái đầu ấy! Buông tôi ra đi Aiko, tôi cảm thấy như tay mình sắp rời khỏi cơ thể rồi!”

Zrenye gào lên, không hiểu vì sao mà cậu càng tỏ vẻ đau đớn thì cô gái –  Aiko lại càng mạnh tay hơn. Giống như thể cô đang tận hưởng cảm giác hành hạ cậu vậy.

“Hả?? Như vậy cậu biết là tôi rồi sao? Làm sao mà có thể? Tôi đã che mặt mình mà?”

“Chiếc ruy băng đó… là của cô, phải không? Với lại nghe giọng là cũng nhận ra luôn.”

Zrenye từ từ rút trong túi ra chiếc ruy băng màu, Aiko nhanh chóng lấy lại nó từ tay cậu.

“Thế là được rồi chứ? Mau thả tôi ra đi.”

Cậu vừa dứt lời thì cảm nhận được sự buông lỏng trong tay Aiko, nhưng chưa kịp mừng thì cô lại dí cậu sát xuống sàn.

“Không được. Lần đầu gặp mặt cậu nói bản thân mình mạnh lắm cơ mà?”

“Là nói dối! Là do tôi nói dối cậu thôi!”

“Ma vương khẳng định rằng cậu không thể bị đánh bại dễ dàng như vậy. Chống trả lại đi, thiên mục thần giới đệ nhị!”

Aiko khăng khăng giữ nguyên quan điểm của mình và dùng lực mạnh hơn. Lần này thì cậu bắt đầu cảm thấy khó thở.

“Thiên mục thần giới đệ nhị là cái quái gì cơ chứ? Này, cô thực sự quá mức lập dị rồi đấy!”

“Còn định che dấu năng lực bản thân đến bao giờ nữa? Vậy thì… thứ này sẽ khiến cậu phải hối hận!”

Aiko đột ngột rút cái tay đang nắm chặt cổ cậu lại, Zrenye cảm thấy có gì đó không lành. Thật đáng tiếc, linh cảm của cậu đã đúng. Còn chưa kịp lấy lại hơi cậu đã sắp bị đối phương đâm lủng đầu bằng những ngón tay rồi.

“Hyaaa!”

“Anh Zrenye! Có chuyện gì đang xảy ra vậy!”

Cửa chính của căn phòng bật mở, Mizuki đang đứng ở đó. Có lẽ cô đã nghe thấy tiếng lộn xộn và nhanh chóng đi kiểm tra.

“Aaaa! Cứu anh với, Mizuki!”

Thấy vậy, Aiko chỉ kịp kêu lên “chết rồi” và nhanh chóng buông cậu ra. Cô nhảy bật lùi lại phía sau.

“Chị là ai? Tại sao lại ở trong phòng anh trai Mizuki vào lúc này?!”

Mizuki tiến vào trong và bắt đầu đối chất với Aiko từ xa.

Hình tượng dễ thương của con bé đã bị thay đổi đột ngột sang nghiêm nghị, cứ như cô vừa già thêm một vài tuổi vậy.

Đối diện với một biểu cảm đầy tính đe dọa, đôi mắt Aiko thoáng qua vài phần hoang mang.

Nhưng, trong khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt của cô ấy đưa ra ánh nhìn còn đầy tính công kích hơn trước, như thể xua đi sự hoang mang của chính mình.

“Không phải việc của ngươi!”

“Sai rồi! Anh Zrenye là anh trai của Mizuki! Mọi việc của anh Zrenye đều là việc của với Mizuki!”

Dù vẫn còn nằm sõng soài trên mặt đất, Zrenye ngượng chín mặt sau câu khẳng định vừa rồi. Cậu nhìn về phía Aiko với đôi mắt không thể thảm hại hơn.

Còn trông Aiko thì vô cùng sửng sốt. Cô lùi lại thêm một bước và đưa tay lên che miệng.

“Chẳng nhẽ hai người là… brocon và… siscon sao?”

“Không hề! Không hề có chuyện đấy! Cô hiểu nhầm rồi!”

Không hiểu nguồn năng lực mạnh mẽ từ đâu tràn đến khiến Zrenye vùng lên thanh minh.

“… Con bé chỉ đùa thôi. Phải không, Mizuki?”

“Ý anh là… ý anh là anh Zrenye không phải là anh trai của Mizuki? Chúng ta được nhận nuôi sao?”

“Mizuki, em đang hiểu nhầm rồi. Mà đó cũng đâu phải vấn đề chính—”

“Tại sao việc chúng ta được nhận nuôi lại không phải vấn đề được cơ chứ? Chúng ta đã làm rất nhiều việc gần gũi với nhau đó!”

Nghe đến đây, hồn phách Zrenye như bay đi bốn phương tám hướng.

Còn Aiko, người mới nãy còn bán tin bán nghi, giờ đã đứng chết lặng tại chỗ. Ánh mắt nữ đạo chích tối sầm lại, đồng thời khuôn miệng cũng trở nên méo xệch đi.

“Thật không thể ngờ được… Đến Ma vương còn không đến như thế…”

*

Mười lăm phút sau màn vật lộn và ba mươi phút để giải quyết mọi hiểu lầm.

Không gian yên tĩnh của căn phòng ấm cúng bị gián đoạn bởi tiếng nước sôi. Một mùi thơm thoang thoảng khi Zrenye mở tủ trà.

Đầu tiên, rót một ít nước sôi vào cốc trong đúng khoảng mười lăm giây để ổn định nhiệt. Nhưng Zrenye không cần chỗ nước đó. Cậu nhanh chóng đổ chúng đi và chuẩn bị nước cho công đoạn tiếp theo.

“Cậu thích uống trà gì?”

“Cho tôi một ly Antidote.”

“Ở đây không có thứ đó. Xem nào... có chaga, reishi,… và noni.”

“Vậy cho tôi reishi đi.”

“Thấy có vẻ đắng lắm đấy.”

“Không sao hết. Tôi hoàn toàn ổn với chúng.”

“Được rồi, nhưng ít ra tôi sẽ thêm một chút mật ong cho cậu…”

Zrenye mở tủ lạnh quan sát từ trên xuống dưới. Có một cái lọ trống không đang nằm lăn lóc ở góc tủ.

Chắc chắn là thủ phạm của nó lúc này đang say giấc ở trên lầu.

Aiko đi quanh phòng khách trong lúc đợi cậu pha trà. Cô dừng bên một tấm ảnh và nhấc nó lên xem. Đó là ảnh chụp cậu hồi mới vào trung học Seishin, mùa thu năm ngoái, bên cạnh cậu có cả mẹ và em gái.

“Hồi đó cha tôi không có nhà. Ông ấy thường xuyên vắng mặt kể từ khi tôi tốt nghiệp cấp hai.”

Zrenye tắt đèn bếp và mang ra cho Aiko một tách trà vẫn còn bốc hơi nóng.

“Cậu có biết ngài ấy hiện giờ đang ở đâu không?”

“Có quỷ mới biết. Mà cậu có thể gọi cha tôi là ‘ông ấy’ thôi được không.”

“Không được. Ma vương dặn là khi nói chuyện phải luôn cung kính với Thiên mục thần giới.”

“Ý cậu là sao?”

Cách nói chuyện kì lạ của Aiko khiến cậu liên tục nhớ lại về một cô bé đã tồn tại trong kí ức cũ kĩ của bản thân.

Ánh sáng đèn phản chiếu trong đôi mắt cô, khiến chúng trông như chứa cả một vệt sao xa.

“…! Sao thứ này lại đắng ngắt như vậy!”

Zrenye bất giác lùi lại phía sau, vì Aiko vừa gần như phun ra toàn bộ thứ chất lỏng trong miệng ngay khi vừa đặt tách trà lên. Cô đang nhăn hết cả mặt lại, và nước trà nóng hổi đã bắn lên chiếc áo choàng đen của cô.

“Thật tình. Không uống được thì nên nói ngay từ đầu chứ. Đây, cầm lấy.”

Zrenye đưa cho cô một chiếc khăn. Aiko liếc nhìn cậu, thoáng ra vẻ kiêu kỳ, nhưng rồi vẫn nhanh chóng nhận lấy và lau đi những giọt trà còn sót lại.

“Vị của nó dở tệ…”

“Nghe nói nó có tác dụng gia tăng hệ miễn dịch và giảm stress. Ngoài ra người ta còn gọi nó là trà bất tử.”

“Kể cả vậy thì vị của nó là không thể chấp nhận được.”

“Thế mà vẫn có người sử dụng đấy.”

“Loài người thật kì quặc.”

Aiko kết luận như thể trách móc cậu.

“Dù có ghét bỏ nó đến mấy, chúng ta vẫn phải chấp nhận miễn là nó tốt.”

Vừa nói, Zrenye vừa đứng dậy nhấc chén trà đi thẳng vào nhà bếp. Thứ nước nâu đen còn lại trong đó chỉ bằng nửa cốc, và có lẽ chẳng ai trong hai người muốn nhìn thấy nó thêm lần nào nữa.

Qua chiếc bàn ăn, Zrenye quan sát Aiko sau lưng trong im lặng. Nếu đặt góc nhìn từ cậu, trông cô quá mức quen thuộc, nhưng lại hết sức lạ lẫm. Thứ cảm giác mơ hồ khiến người ta bối rối chẳng khác gì déjà vu.

“Aiko…”

Cô từ từ quay đầu lại, mái tóc đen dài trượt qua vai, ánh đèn mờ phản chiếu lên sợi tóc khiến chúng như thoáng sáng lên rồi lịm tắt.

“Chúng ta từng gặp nhau rồi, phải không?”

“...Tất nhiên.”

“Cậu là người ngoại quốc, phải không.”

“Phải.”

“…”

Zrenye nuốt nước bọt, lồng ngực cậu hơi siết lại. Cậu cảm thấy hơi lưỡng lự, nhưng vẫn tiếp tục đến với câu hỏi tiếp theo.

“Cậu có thể dùng ma thuật… phải không?”

Nếu cô ấy thật sự có thể, thì đích thị cô gái ngồi ngay trước mặt chính là cô bé trong kí ức thơ ấu của cậu. Nhân tộc không thể dùng được ma thuật, thay vào đấy là một tộc giới như Tsukiyomi, hay những người đến từ Long quốc. Một điều đương nhiên không thể bàn cãi. Chuyện đó mà xảy ra thì cậu chắc chắn sẽ vô cùng bối rối.

Liệu cái gọi là khế ước vĩnh hằng đó, có phải là sự thật?

Zrenye không biết nữa. Cậu sợ hãi cái ý nghĩ đó hơn là mong đợi.

Điều đó khiến trái tim cậu đập loạn, như thể một vết thương cũ tái phát vậy.

“Không.”

Aiko trả lời một cách dứt khoát, và Zrenye cũng ngay lập tức ngừng nghĩ ngợi lung tung. Cậu thở dài và vươn vai một cái. Dù sao thì chuyện đến mực đó thật sự là quá điên rồ rồi.

“… Nhưng mà tôi có thể dùng Ngự thánh.”

“Ý cậu rằng mình là một trong số họ?”

“Những thợ săn quái vật ở ngoài kia sao? Rất tiếc, câu trả lời là không.”

Zrenye cảm thấy như vừa rũ bỏ một lúc hai quả tạ đè lên người.

Dù đã thấy rất nhiều trên báo đài, nhưng một Huyễn giới kỵ đầu tiên mà cậu gặp là Raven Tokoyama. Cho đến giờ, di chứng của vị tai nạn lần đó vẫn còn trong cơ thể cậu, bằng chứng là những cơn đau nhức lưng mỗi khi cậu nằm mơ thấy một thứ gì đó. Cậu không chắc hai yếu tố trên có mối liên kết nào với nhau không.

Zrenye cũng có hiểu biết về Ngự thánh, có lẽ do chúng khá đặc biệt và mang tính biểu tượng, cậu đã bỏ thời gian tìm hiểu nó. Vì nhân tộc không thể tự thân sử dụng ma thuật thành thục, họ quyết định từ bỏ và chuyển sang dùng Ngự thánh. Một năng lực đặc biệt cho phép người dùng gia tăng sức mạnh thể chất, hoặc giải phóng năng lượng thông qua một vũ khí mà họ gắn bó khế ước cùng thông qua Gaikiri.

Tóm lại, đó là một năng lực mang tính chất “chữa cháy”, Zrenye cho rằng là vậy.

Và như nãy Aiko đã khẳng định, cô không thể dùng ma thuật, nên có khả năng sử dụng Ngự thánh thay thế cũng mang cho cậu một chút thuyết phục.

“Zrenye. Thực ra tôi tới đây là để giúp cậu.”

Ngay lập tức, Aiko đứng thẳng lưng.

“Gì cơ?”

“Là Ngự thánh. Cậu sẽ học cách dùng nó và trở thành một Huyễn Giới Kỵ.”

“Nhưng mà… tại sao cơ chứ?”

“Vì cậu là con của ngài Thiên mục thần giới vĩ đại. Sức mạnh của cậu là vô cùng cần thiết cho nhân loại.”

“Tôi vẫn không hiểu…”

“Có gì mà cậu không hiểu cơ chứ? Cậu không cảm nhận được gì sao? Những giọng nói đang thúc giục cậu? Những gì cậu nhìn thấy mà người khác không nhìn thấy? Đừng nói là cậu quyết định phớt lờ những thứ đó?”

Aiko nhìn thẳng vào mắt cậu. Zrenye chưa hiểu hàm ý của ánh mắt ấy, dần cảm thấy mình bị cuốn vào những lời lẽ mạnh mẽ của cô.

“Xin lỗi cậu… nhưng mà… tôi…”

“Zrenye…”

“Dừng lại đi.”

Zrenye tuyệt vọng chối bỏ nó. Nhưng vào lúc này, cái yêu cầu tưởng chừng như vô lí một cách ngu ngốc đó không hiểu vì sao lại gợn lên cơn giận của cậu, và thậm chí đến chính cậu còn cảm thấy bất ngờ.

“Hãy nghe lời tôi nói, Zrenye. Cậu sinh ra là một đặc biệt.”

“Aiko, tôi nghĩ là đã đến lúc cậu rời khỏi đây rồi.”

Zrenye kiềm lại cảm xúc của mình và vô cảm nói từng từ một.

“Cuộc sống của tôi vẫn đang diễn ra hết sức bình thường, và tôi không muốn chúng bị phá vỡ bởi bất kì ai. Cái cảm giác khác biệt với những người khác thực sự khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, chẳng nhẽ cậu không thấy vậy sao?”

“Đó không thể nào là lí do được. Nếu suy nghĩ như cậu thì còn ai dám hy sinh vì người khác nữa?”

Đúng vậy. Zrenye đang tự dối lòng mình. Thật ra cậu đang sợ hãi thì đúng hơn.

Cậu có thể làm gì với sức mạnh thể chất yếu ớt của mình cơ chứ? Ngay cả cậu cũng có thể chết đi như bao người khác, và khi đó cậu sẽ khiến cho như mẹ và Mizuki – những người mà cậu luôn yêu thương cảm thấy buồn bã đến hết phần đời còn lại.

Aiko cắn môi mình.

Sau một hồi im lặng và day dứt…

“…Đây chắc chắn không phải cậu. Ma vương nói rằng cậu là một anh hùng thực sự.”

“Ma vương này, ma vương nọ! Mọi thứ cậu biết đều dựa vào cái thứ quái quỉ đó hay sao? Rốt cuộc hắn là ai cơ chứ?”

“Cậu không biết sao?!”

Aiko nhìn Zrenye với đôi mắt sửng sốt, cậu cũng không hiểu sao mình lại bị nhìn như thế.

“Tóm lại thì… tôi không bị điên để nghe lời cậu. Đột nhập vào nhà người ta vào lúc nửa đêm và nói này nói kia, rốt cuộc cậu mới là người có vấn đề đấy, Aiko.”

“Thôi được rồi.”

Cô hạ thấp đôi mắt mình xuống, nhưng rồi nhanh chóng lấy tay lột chiếc áo choàng đen đang mặc trên mình.

Có một thanh kiếm ở bên hông, Zrenye chỉ kịp nhìn thấy nó khi cô rút ra.

“Gosei, Enkon Sou!”

(Ngự thánh, Liêu diễm táng)

Một cơn nóng rát bùng lên ngay phần ngực của Zrenye, cậu đã bị đâm sâu đến mức có thể cảm nhận được ngọn kiếm đã xuyên qua lưng.

“Chuyện này… là sao?”

“Xin lỗi Zrenye, nhưng cậu đã ép buộc tôi.”

Đôi mắt Aiko rực cháy như lửa, thanh kiếm trên tay cô được nắm rất chắc, và nó không có dấu hiện sẽ được rút ra. Cậu đưa tay trong vô thức đặt lên thứ đáng ra không thể ở đó. Tâm trí cậu dần chìm vào hỗn loạn.

“Thức dậy đi, Zrenye Katori. Hãy để tôi đốt cháy ngọn lửa trong tim cậu."

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!