• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol. 01 Đứa con của người anh hùng mạnh nhất

Chương 01 p3: Sau giấc ngủ dài là Hydra

1 Bình luận - Độ dài: 5,045 từ - Cập nhật:

Tập 3

Bầu trời buổi tối quang đãng lạ thường. Ánh trăng tròn vành vạnh chiếu sáng, tạo nên những vệt sáng mờ ảo khắp căn phòng.

Ngay lúc này cậu đang lăn lộn trên giường, mỗi lần trở mình là một cuộc di cư thất bại tìm đến cái gọi là “vị trí dễ chịu”. Chiếc chăn vì quá mệt mỏi với nỗ lực của chủ nhân, đành tự chọn lao xuống đất với tiếng rơi nặng trịch. Đầu cậu thì lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì cả buổi chiều làm giường trên nền cỏ đã đốt sạch lượng melatonin ít ỏi còn sót lại trong người. Giờ đây, não của cậu không thể nào dung nạp thêm một miligram giấc ngủ nào nữa.

Trong cái tĩnh lặng chẳng đáng tin này, một tiếng động rất nhỏ vang lên. Như tiếng móng tay gõ nhẹ vào thủy tinh, hoặc tiếng ai đó vừa thì thầm "nhìn kìa" vào gáy cậu.

Cạch.

Zrenye khẽ nghiêng đầu. Trên khung cửa sổ, giữa ánh trăng lạnh lẽo có một con chim Nhàn đang đậu ở đó. Bộ lông trắng ngà phản chiếu ánh sáng, đôi mắt đen tuyền như giọt mực vừa chạm vào giấy.

Một giây, rồi hai giây trôi qua, không ai trong hai sinh thể ấy nhúc nhích. Cậu khẽ nheo mắt, và hoàn toàn không rõ mình đang đối mặt với một con chim hoang hay một điềm báo đột ngột ghé thăm. Cũng có thể là cả hai.

Nó với đôi mắt đen láy nhìn cậu như muốn nói điều gì đó. Không, có lẽ là không phải. Vì chim làm sao mà biết nói chuyện cơ chứ? Nếu nó bỗng nhiên sà tới và hỏi cậu rằng “đêm nay trăng đẹp quá nhỉ?”, thì hẳn là nồi canh gà khi nãy có vấn đề.

Zrenye ngồi dậy, rồi bước thật rón rén đến gần. Con Nhàn vẫn đứng yên, đôi cánh nhỏ khẽ rung rinh theo làn gió đêm mát lạnh. Cậu cảm thấy ngạc nhiên vì sự hiện diện bất ngờ của nó. Đây là loài chim thường sống ở vùng nước, và rất ít khi xuất hiện trước nhà dân. Có lẽ là nó lạc đường.

Thế là cậu nhóc mở cửa sổ thật nhẹ nhàng, sao cho không phát ra tiếng động lớn đến mức có thể làm con chim sợ hãi bay đi. Nhưng rồi cậu trượt tay một cái, chiếc cửa đập vào mảng tường bên kia một tiếng quạch rõ ràng. Ấy vậy mà nó không hề nhúc nhích, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào cậu.

Con chim vẫn không bay đi. Đôi mắt nó, thứ ánh nhìn vô định nhưng tràn đầy cố ý làm người ta có cảm giác nó biết nhiều hơn thứ một con chim nên biết.

“Không lẽ mày là thần tiên đội lốt chim nước?” Cậu buột miệng, rồi tự thấy mình thật ngớ ngẩn. Cuối cùng cậu chọn đưa tay ra xem rốt cuộc thực tại còn cho phép cậu chạm vào điều phi lý này không. Đầu ngón tay gần động vào bộ lông mềm mịn, nhưng con chim bỗng bật cánh. Nó bay vụt ra phía ngoài rồi lại nhảy lên nhảy xuống.

Gió đêm cuốn theo mùi cỏ ẩm và hương gỗ mục, thổi vạt áo mỏng của Zrenye phất nhẹ. Cậu bước ra khỏi căn phòng. Đôi chân cậu, vốn quen với mặt sàn gỗ lạnh lẽo và cầu thang kêu cót két, giờ đây đang lướt qua khoảng sân phủ rêu, rồi đi sâu vào một con đường mòn hẹp dẫn ra sau nhà.

Thực tế rằng đó là con đường dẫn thẳng vào khu rừng.

Con chim Nhàn vẫn ở phía trước, nó lướt đi rất nhanh, nhưng thỉnh thoảng sẽ quay lại để đảm bảo cậu vẫn đuổi kịp phía sau. Đôi cánh mỏng phập phồng theo nhịp gió, lướt qua các bụi cây cao ngang hông và những cành liễu rủ như những cánh tay buông thõng từ trời.

Zrenye không dừng lại để tự hỏi mình đang làm gì. Cậu chỉ chạy, cứ như thân thể đã bị rút mất cái phần biết suy nghĩ. Con Nhàn bay được một lúc rồi đột ngột hạ cánh xuống một khu vực trống trải, nơi ánh trăng chiếu sáng rực rỡ. Trước mắt cậu là một hồ nước lớn, mặt nước phẳng lặng như gương, phản chiếu các vì sao từ phía bên trên vũ trụ.

Nó nhìn chăm chăm vào một vật thể bằng gỗ và dây cước phía trước, và thứ gì đó đang động đậy.

Lúc Zrenye tiến lại gần, cậu mới nhìn thấy sinh vật nhỏ đang mắc trong ấy. Một chú chim con, có lẽ mới chỉ biết bay được vài ngày đang giẫy giụa tuyệt vọng, từng cánh lông mỏng bết lại vì sương chiều và bụi đất.

Dây bẫy không siết quá sâu, nhưng vẫn đủ để giữ đôi chân bé xíu ấy khỏi giẫy thoát. Nếu như cậu mang theo chiếc lồng, đây sẽ là chiến lợi phẩm tốt. Nhưng nhìn sinh vật nhỏ nhoi ấy và ánh mắt cầu cứu của con Nhàn trên cao, lí trí lại phải nhường chỗ cho con tim.

Cậu khẽ quỳ xuống, và lấy tay lần nhẹ về phía bẫy.

“Không sao đâu bé con, tao sẽ giúp mày.”

Mất một lúc để sợi dây cương cuối cùng được tháo ra. Zrenye khẽ nâng chú chim nhỏ lên, bàn tay cậu chụm lại tạo thành một cái tổ tạm bợ. Cơ thể sinh vật nhỏ bé ấy mềm đến mức khiến cậu sợ rằng nó sẽ tan ra nếu cậu siết mạnh hơn một chút.

Chú chim lưỡng lự trong một thoáng rất ngắn. Đôi cánh bé xíu đập chậm rãi, có phần vụng về, nhưng vẫn đủ để nâng thân hình mảnh mai ấy ra khỏi bàn tay cậu nhóc đang đứng im như tượng. Chỉ sau vài nhịp đập, nó đã lọt vào bầu trời rộng lớn – nơi con Nhàn lập tức đuổi theo như một mũi tên, lao vút lên và biến mất trong màn đêm tĩnh lặng.

Tiếng vỗ cánh vang lên mạnh mẽ, làm rung những sợi lá cuối cùng còn bám trên cành cây gần đó. Nhưng sự yên bình mong manh ấy chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn hơn cả một cái chớp mắt.

Bầu không khí bỗng rung chuyển. Đó là thứ âm thanh kỳ dị và khô khốc như hàng nghìn thanh sắt va chạm vào nhau trong một căn hầm khổng lồ sâu dưới đất, vang dội lên mặt hồ, dội vào từng phiến đá và len lỏi giữa các khe cây.

Zrenye ngẩng đầu. Trong khoảnh khắc cậu chưa kịp hiểu, thứ âm thanh ấy đã biến thành hình dạng: tiếng gầm, tiếng lưỡi kiếm chém vào vảy, tiếng bùn đất bị cào xé và sóng nước vỡ òa tung tóe. Thật không may là sóng xung kích từ phía trước lan đến chỗ cậu đứng, mặc dù khoảng cách là khá xa, hất ngược cậu ngã về phía sau.

Một hình thể đồ sộ lao lên từ dưới hồ, bóng nó phủ trùm mặt nước, những cái vảy phản chiếu ánh tím lạnh lẽo như bề mặt của một tinh thể. Con quái vật vung đuôi, lượn vòng trong không khí, mỗi nhịp đập tung lên cả mảng rừng bụi và nước.

Ánh trăng rọi xuống tấm gương phóng to ấy, và lần đầu tiên Zrenye được chiêm ngưỡng một sinh vật hùng vĩ như vậy. Nó có màu xanh ngọc bích và chiều cao đến tám mét, và không ai dám nghi ngờ nếu nói nó là thú dữ của các vị thần.

Bốn cái đầu của nó, vâng, nó có tới bốn cái đầu màu đỏ ngọc, ẩn đằng sau lớp mào sắc nhọn đang cố dang rộng để hù doạ kẻ địch. Lưỡi nó thè ra xanh lét. Sau mỗi một tiếng gầm, một tia sét khổng lồ lại được bắn ra điên loạn. Hai cái đầu với răng nanh trắng muốt liên tục tấn công lên phía trước, trong khi hai cái đầu sau cao hơn bắn luồng điện xuống.

Đó là nguyền thú bậc cao được sinh ra từ giáo hội – Hydra.

Ở phía dưới là một người đàn ông di chuyển nhanh trên mặt nước, tạo thành những vệt sóng dài. Thực tế là chân anh còn không chạm vào mặt nước. Anh ta bay tầm trung và theo dấu con quái vật.

Cậu có thể thấy rõ hai vật thể tròn đen đang bay cùng người thanh niên kia. Chúng trông như những vệ tinh vậy.

Bất ngờ, một cái đầu rắn lao tới với cái miệng mở rộng, để lộ hàm răng sắc nhọn lóe lên dưới ánh trăng. Nó định xé nát người thanh niên, nhưng anh ta nhanh chóng né tránh, tạo ra một luồng sóng nước bắn tung lên trời. Ngay lúc đó, một đầu khác bắn ra một tia sét cực mạnh, đốt cháy cả mặt nước nơi anh ta vừa đứng. Mặt biển như bốc lửa, ánh sáng và nhiệt độ từ tia sét làm không khí rung chuyển.

Anh vòng từ phía đuôi, nhảy ra khỏi khu vực nước đang sôi ùng ục, rồi lao nhanh về phía cái đầu mà không chạm vào những tia sét. Khi tiếp cận đến phần nấc cổ thứ nhất, anh cũng nâng dần độ cao của mình lên.

Bây giờ người thanh niên đang bay trên mặt nước khoảng bốn mét, anh vẫn lao đi giữa những cái đầu và lớp vảy sắc như dao. Phong cảnh ở đó hẳn là rất hùng vĩ, nhưng anh chỉ nhìn xuống vài lần để chắc chắn rằng mình không bị phục kích bất ngờ.

Cái đầu thứ ba từ phía trên lao xuống như một mũi tên, nhắm thẳng vào người thanh niên. Anh ta xoay người, nhảy lên không trung tránh đòn tấn công chỉ trong gang tấc. Cái đầu thứ tư phóng luồng điện từ trên cao, làm mặt biển phía dưới nổ tung thành những cột nước khổng lồ. Những tia sét như những con rắn bạc, uốn lượn và đe dọa, tạo ra một cảnh tượng vừa hùng vĩ vừa đáng sợ.

Chống đỡ được một hồi, người đàn ông quyết định phản đòn khi nhận ra con quái vật đã kết thúc màn chào hỏi. Có vẻ sẽ cần mất một lúc để những cái đầu hồi lại lượng ma lực đã bị tổn thất sau những lần tấn công. Anh đứng lặng trên mặt nước, tay đưa lên phía trước, ngón tay khép lại thành hình thoi. Hai vật thể đen khi nãy phát sáng.

“Hỏa thuật thức – Thiên lửa vũ!”

Hai cơn lốc xoáy lửa xuất hiện, đốt cháy không khí xung quanh. Chúng xoáy lại rất nhanh và mạnh mẽ, chẳng mấy chốc đã biến thành hai cơn lốc khổng lồ, phóng đến con quái vật. Bị trúng đòn trực diện nó lùi lại, khói đen mù mịt, hơi nóng toả ra thiêu cháy một vài bãi cỏ bên bờ. Uy lực từ đòn đánh vừa rồi khá mạnh, nhưng có vẻ không khiến con quái từ bỏ.

Đòn tấn công của anh đã thất bại, con quái vật đu cơ thể của mình lên phía trước. Thân hình bằng ngọc lục bảo của nó trông có vẻ sần sùi và sáng bóng hơn ánh sáng của ngọn lửa vừa rồi. Kích thước của nó quá lớn, nhưng nó không phù hợp để tấn công từ trên cao xuống, nên sẽ không khó để anh tránh được đòn tấn công của nó, miễn là để ý những cái đầu tiếp cận bất ngờ.

“Phong hỏa thuật thức……………

……………..Ấn Ma Cảnh.”

Một vệt sáng đỏ rực xuất hiện phía trên đầu người đàn ông. Trong khoảnh khắc ấy, mặt đất rung chuyển khi một chiếc khiên lửa phun trào, ép mọi luồng không khí lùi lại. Tia sét từ bầu trời giáng xuống, chạm vào lớp lửa và phát nổ. Âm thanh va đập chấn động như xé toạc thính giác, kèm theo làn sóng nhiệt ào đến từ mọi phía.

Cậu không nhìn thấy gì nữa. Cậu chỉ cảm nhận được cú chấn động đẩy cả cơ thể ra ngoài rìa thế giới. Và rồi rơi.

——Không ổn rồi.

Một luồng khí lạnh buốt xuyên qua da thịt, đánh thức cậu khỏi cơn mê man.  

Cậu không biết mình đã rơi xuống bao lâu. Chỉ biết rằng khi mở mắt ra, thứ duy nhất bao quanh là bóng tối. Bóng tối và nước.  

Cơ thể cậu chìm nghỉm trong thứ chất lỏng đặc quánh, lạnh đến mức tê cóng từng thớ thịt. Phổi cậu cứ gào thét đòi không khí, nhưng chỉ nhận lại làn nước mặn chát.  

Chất lỏng lạnh ngắt ôm lấy cậu. Trong vài giây đầu tiên, cậu còn cố chạm chân xuống đáy. Nhưng phải mất một lúc để cậu mới dần nhận ra — hồ này sâu hơn những gì đôi mắt có thể đo lường.

Cảm giác nghẹt thở xâm chiếm lấy cậu ngay khi nước tràn vào miệng, tràn vào mũi. Cậu không còn kêu cứu được nữa, chỉ có tiếng bọt khí vang lên lặng lẽ trong làn nước sẫm màu.

Người ta vẫn bảo nếu thiếu oxi trong vòng 2 đến 3 phút sẽ mất dần ý thức, sau 4 đến 6 phút có thể tổn thương não. Nhưng còn nước thì sao? Nuốt bao nhiêu nước thì mới chết đuối nhỉ? Có ai thống kê không?

Thế là cậu vùng vẫy. Cơ thể cậu chuyển động loạn xạ trong làn nước, nhưng càng cố gắng, tay chân càng như đang bị giữ lại bởi một thứ gì đó vô hình. Sức nặng đè lên vai, lên ngực, ép xuống từng đốt xương. Dường như cơ thể đang bị nghiền nát từ bên trong.

Và rồi… một ánh nhìn.

Tám con mắt đỏ rực, to và đẫm máu, đang dõi theo cậu từ trong bóng tối dưới đáy hồ. Một cái đầu khổng lồ lướt qua làn nước, bộ mào dựng ngược như những ngọn giáo sống. Một tiếng gầm câm lặng vang lên xuyên qua mặt nước, chấn động tới tận xương tuỷ.

Có vẻ cậu đã đánh động đến sự giận giữ của nó, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Nó đến rồi. Cái chết mang hình thù dữ tợn.

Cậu bắt đầu run rẩy. Đôi chân chẳng còn nghe lời nữa. Cơn lạnh bủa vây dần chuyển thành cảm giác tê dại. Kỳ lạ thay, cậu thậm chí còn không chắc mình đang hoảng loạn, hay đã mất khả năng cảm nhận sự hoảng loạn.

Zrenye mở miệng, nhưng chẳng có nổi âm thanh nào thoát ra. Một lần nữa dòng bọt khí mỏng manh nổi lên, rồi tan biến.

Cậu nghĩ tới chuyện sẽ bị cắn nát. Hoặc bị kéo xuống đáy mà không ai hay biết. Cái chết ở rất gần. Rất rõ ràng.

Sức lực của cậu rút đi từng chút một. Tay chân tê rần. Mắt cay xè. Tim đập hỗn loạn rồi bắt đầu rối loạn. Cảm giác về phương hướng mất hẳn. Trên và dưới lẫn lộn.

Trong lúc ý thức trôi dạt, một chuỗi ký ức mờ nhạt hiện về. Gương mặt ai đó. Một nụ cười. Một bàn tay chìa ra. Một lời hứa chưa kịp giữ.

“Mình không muốn chết ---- Không phải lúc này----"

Thứ cảm xúc đó, dù yếu ớt, vẫn cố bám trụ trong đầu óc đang mờ dần.

Nhưng ngay cả nó cũng bắt đầu trôi tuột khỏi tay. Như tất cả mọi thứ khác.

Trong giây phút cuối cùng, Zrenye khẽ nhắm mắt. Và rồi, dòng nước nuốt trọn lấy cậu.

Nhưng không. Trong cơn mê dại, cậu cảm nhận được hai cánh tay cứng rắn phía sau lưng, dần dần đưa cậu lên trên mặt nước.

Zrenye không thể nhìn rõ được gì vì mắt cậu cay xè vì nước. Cậu chỉ thấy lờ mờ một khuôn mặt. Mái tóc trắng bạc và chiếc vòng cổ trắng, cùng với chiếc áo khoác rách tơi tả và cháy lụi.

Ngay khi trí óc lấy lại được ý thức, cậu thấy anh chạy trên mặt nước, vừa khéo léo tránh né những đòn tấn công từ con quái vật. Điều quan trọng hơn chính là người thanh niên này lại chính là người thanh niên mà cậu gặp trong khu rừng buổi chiều. Cậu nhận ra bởi vết sẹo dài trên gò má ấy.

Anh mới đây đã chứng kiến một đứa trẻ suýt thì chết đuối trong trận chiến của mình, cảnh đó thật dễ dàng tái hiện nếu chẳng may anh trượt tay, nên nhìn Zrenye như hiện tại anh không khỏi thấy bất an. Tay trái anh giữ lấy cậu, tay phải tiếp tục vẽ ấn.

“Nếu có gì xảy ra và nhóc bị ăn thịt, chắc chắn là Shigure không tha cho ta đâu… Phong hỏa thuật thức! Bảo lửa cuồng phong!”

“K-k-khặc… khụ… khụ…” - có vẻ như là Zrenye đang cố đáp lại.

Từ hai quả cầu đen lơ lửng xuất hiện những luồng sáng lập lòe. Rồi đột ngột, những đợt mưa lửa thi nhau trút xuống như sao sa từ miệng trời, từng cụm cháy đỏ rực như chùm trái tim bốc cháy giữa làn khói mịt mù. Những đợt khói dày đặc bao phủ mặt hồ, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của con quái vật đang gào lên trong điên dại, vừa mù lòa vừa bị đánh bật khỏi sự chủ động.

Zrenye bật ho sặc sụa khi được đặt trên bãi cỏ ẩm ven bờ. Nước trào ra khỏi miệng, cổ họng nóng rát như bị cào bằng đá vụn. Gió đêm quất qua mặt, trong khi cái lạnh pha mùi khói và muối, len sâu vào tận bên trong nơi trái tim cậu đang rung lên vì tủi hờn. Nước mắt trào ra từ hai khóe mắt, hòa vào nước hồ còn vương trên má, và cậu chẳng dừng được ánh nhìn đang cứ thế dõi theo bóng người kia không rời lấy một khắc.

“Ta đã bảo với nhóc thế nào rồi! Ở rừng tối muộn như này rất nguy hiểm! Suýt chút nữa là nhóc được gặp tổ tiên nhà ta rồi đấy!”

Cậu khóc lóc trong cơn ho sặc sụa, nghe lời nói nửa đùa nửa thật ấy mà cậu còn chẳng cười nổi.

“Nhưng nhờ nhóc mà ta có một ý tưởng hay…”

Anh đứng thẳng dậy. Hai chân dang rộng trên mặt đất, tay trái đưa về phía trước, gọi lấy một quả cầu ánh sáng, trong khi tay phải gập lại, nắm lấy một quả cầu đen tuyền.

Khi anh tập trung, một sự chuyển động kỳ diệu xảy ra.

Nếu có cách tốt nhất để diễn giải không gian hiện tại, thì đó là: “Trời đất dường như đang chuyển mình.”

Một dòng ánh sáng từ lòng bàn tay trái len ra, mềm mại và uốn lượn tìm đường giao hòa với luồng bóng tối nén lại trong tay phải. Chúng không xung đột mà hòa quyện, như hai dòng chảy trái ngược cùng tìm về một trung tâm bí ẩn. Rồi từ giao điểm ấy, một thứ bắt đầu hiện hình — ban đầu là một khung dáng mờ ảo, như lửa được uốn thành sợi; sau đó là dây cung, cánh cung, và cuối cùng là toàn bộ hình hài.

Một cây cung lửa.

Ngay sau đó là mũi tên rực cháy hiện ra ngay trên tay phải.

Anh đột nhiên quay sang nhìn cậu, rồi nhoẻn miệng cười bằng một giọng đầy hãnh diện.

“Nhóc chuẩn bị chiêm ngưỡng thuật thức mạnh nhất của ta, nên hãy mở to mắt mà nhìn nhé!”

Nói rồi anh quay lại con quái vật phía trước.

Con quái cảm nhận được sự nguy hiểm đang thách thức nó. Lần này nó tập trung cả bốn đầu lại, chuẩn bị phóng ra luồng điện mạnh nhất. Nó dậm chân khiến mặt hồ rung chuyển, gầm lên một âm thanh kinh hoàng, rồi gồng toàn bộ cơ thể của nó lên.

“Hỏa thuật đại cấp à… Đúng là mình vẫn chưa dùng đến bao giờ. Như vậy thì thử hỏi bao giờ mới thức tỉnh nổi tam cầu cơ chứ? Đối phương để cụ thể hóa thuật thức đúng là phải có kích cỡ lớn như thế này mới đáng. Thật là… Phải nói là rất may vì phải đối mặt với ngươi ngày hôm nay, Hydra! Cảm ơn vì cơ hội ngàn vàng này!”

Bật rung cười vì những lời thành ý, người thanh niên bắt đầu thầm thì bằng những câu mà Zrenye không thể hiểu được. Không nhẽ do cứu cậu mà anh phát điên rồi sao?

"Hỏa thuật đại cấp! Thiên vũ thần long!"

Một luồng lửa rực rỡ, dữ dội như hơi thở của một con rồng thần thoại, xé toạc không gian, lao thẳng về phía trước với sức mạnh hủy diệt. Ngọn lửa đỏ rực lao qua mặt hồ, biến nước thành những làn hơi sôi sùng sục, làm nước trào lên hai bên. Điều này làm Zrenye lập tức nghĩ ngay đến câu chuyện Moses tách biển mà mẹ cậu từng kể. Hóa ra ông ấy có thật, thậm chí là còn đang đứng trước mặt cậu và đánh nhau với một con quái vật.

 Ánh sáng từ ngọn lửa chiếu sáng cả bầu trời đêm, khiến mọi thứ xung quanh dường như đứng im trong giây lát.

Đối diện với sức mạnh này, con quái vật khổng lồ rít lên, đôi mắt đỏ ngầu lóe sáng. Nó há miệng phóng ra một luồng điện khổng lồ, những tia chớp xanh biếc xé nát không gian, tiếng nổ đì đùng vang lên như tiếng sấm. Luồng điện lao tới với tốc độ kinh hoàng, tạo nên một bức tường năng lượng rực sáng, sẵn sàng nghênh chiến với ngọn lửa.

Hai luồng năng lượng – một là hỏa, một là lôi – gặp nhau trên bầu trời như hai thế giới va chạm. Ngay khoảnh khắc ấy—

“__!!”

Không có lời nào thốt ra đủ để mô tả được cảnh tượng tiếp theo.

Ngọn lửa và luồng điện va chạm, tạo ra một vụ nổ khủng khiếp. Ánh sáng chói lòa, tiếng nổ lớn đến mức khiến mặt đất rung chuyển, sóng xung kích lan tỏa khắp mọi nơi. Không gian quanh đó trở nên hỗn loạn, cây cối bị thổi bay, và mặt hồ trở thành một biển nước sôi trào dậy.

Trong khoảnh khắc đó, bóng dáng con quái vật khổng lồ dần hiện ra giữa làn khói.

Nó lảo đảo, đôi mắt đỏ ngầu giờ đây mờ đi.

Ngọn lửa hung dữ đã để lại những vết thương cháy xém trên cơ thể to lớn của nó, làm cho bộ lông đen bóng bảy hết thảy trở nên xơ xác. Con quái vật rít lên một tiếng cuối cùng, âm thanh yếu ớt hơn rất nhiều so với trước đó. Nó cố gắng gượng dậy, nhưng đôi chân khổng lồ không còn đủ sức chịu đựng.

Với một tiếng động lớn, nó đổ sập xuống mặt nước, tạo ra một làn sóng khổng lồ, làm rung chuyển cả khu rừng.

Kết quả trận chiến đã được xác định.

Người thanh niên sau khi đã phô diễn thứ sức mạnh kinh khủng của mình, bắt đầu thở hổn hển. Anh bước đến phía Zrenye đang sững sờ.

“Thấy sao nhóc… Mà có bị thương ở đâu không thế?”

Anh cúi xuống và lướt nhìn cơ thể cậu một lượt để chắc chắn rằng mình không bỏ qua một vết thương nào. Cơ mà nếu có, cậu nhóc này cũng đành phải tự xử lý thôi. Anh chẳng có hắc cầu hệ thủy để chữa thương, và vốn dĩ, những phép thuật của anh không dành cho việc xoa dịu.

“Tuyệt vời quá” - Zrenye nhìn chằm chằm về phía xác con quái vật to lớn và thốt lên.

“Ta nợ nhóc một mạng, nhóc nợ ta một mạng. Hoà nhé. Lần sau nhớ nghe lời người lớn, đừng loanh quanh rừng khi trời tối. Nếu con quái lúc nãy không phải là thứ duy nhất ta chưa kịp xử lý, thì hôm nay nhóc xong đời rồi."

Người thanh niên nọ khoanh tay và nói những lời như vậy. 

"Làm sao để em trở nên mạnh mẽ được như anh?"

"Gì cơ?"

"Em nói là làm sao để trở nên mạnh mẽ được như a-"

"Không! Không! Ý ta không phải như vậy. Làm sao mà nhóc lại tỏ ra ngưỡng mộ như vậy chứ? Đáng nhẽ nhóc phải sợ hãi ta mới phải!"

"Sợ hãi... anh? Nhưng anh là người đã cứu mạng em mà? Một người tốt bụng như anh tại sao lại khiến em sợ hãi cơ chứ?"

Người thanh niên nọ ngay lập tức cứng họng trước lời nói của cậu nhóc, người giờ đây đang nhìn anh chằm chằm bằng hai con mắt lấp lánh. Có vẻ như hình tượng kẻ xấu mà anh luôn xây dựng đã tan thành mây khói trước đứa trẻ 6 tuổi này. "Thằng nhóc có ma nhãn không thế" - anh lầm bầm.

"Được rồi. Giờ ta đi đây. Và đừng nghĩ đến chuyện bái ta làm sư phụ hay đại loại thế. Ta không tuyển học trò đâu.”

Anh nói vậy rồi quay người, rõ ràng định rút lui như chưa từng xuất hiện.

“Khoan đã anh ơi.”

“Đã bảo đừng theo ta rồi. Không có mấy trò nhận đệ tử trong mơ đâu.”

“Không phải chuyện đó…. Hãy cho em biết anh là ai đã! Mẹ em dặn là phải cảm ơn người đã giúp đỡ mình. Và nếu như không biết tên, em sẽ chẳng thể cảm ơn anh được!”

“Hể?…Mẹ nhóc khó tính đấy. Cảm ơn cũng cần có tên nữa cơ à? Xin lỗi nhóc con. Công việc của anh không cho phép. Vậy nhé.”

“Em tên là… Zrenye! Zrenye Katori!”

Tên của cậu bé như một sợi chỉ, nhỏ thôi nhưng đủ để níu lại bước chân anh. Anh vẫn đi, nhưng chậm hơn. Rồi một điều gì đó loé lên trong mắt anh, không rõ là hồi tưởng hay linh cảm.

“Nhóc có nói tên của mình thì… cũng đâu khiến ta nói ra tên của ta được…”

Anh định quay đi thật — thì đột ngột khựng lại.

Người thanh niên bỗng chốc cảm thấy một thứ gì đó quen thuộc. Cảm giác như đã từng xảy ra rất lâu mà giờ anh mới cảm nhận được lại vậy. Đôi mắt mở to, lấp lánh trong ánh sáng chập chờn của phép thuật. Giọng nói vang lên từ một chiều không gian rất xa xôi. Một khuôn mặt đã từng ngước nhìn anh bằng ánh mắt giống hệt Zrenye bây giờ. Đã từng… rất lâu rồi.

“…T-tên của em là Shigure!” — đúng rồi, đó là cách cô bé ấy đã nói.

Anh không biết vì sao nó hiện lên lúc này, chỉ là trong khoảnh khắc Zrenye ngẩng mặt lên và cố hết sức để khiến anh nhớ tên mình, một đoạn kí ức bị bụi phủ đầy bỗng dưng mở ra. Anh thấy mình năm xưa, bước ra từ bóng tối sau trận đánh sinh tử đã sinh ra vết sẹo dài dưới mắt, và trước mặt là cô gái nhỏ với đầu gối sướt máu và tay vẫn siết chặt một quyển sách lem luốc.

“Họ của nhóc là Katori… à?”

Cậu gật đầu. Anh nhìn một lúc, lâu đến mức Zrenye bắt đầu cảm thấy không khí như lặng đi.

“…Tên nhóc có vẻ sẽ mang đến nhiều phiền toái cho ta đấy.”

“Em đâu có làm gì mà…”

“Không phải bây giờ. Mà là sau này. Ta có cảm giác rằng chúng ta sẽ gặp nhau vào một ngày không xa. Chỉ là... ta mong rằng nhóc sẽ không coi ta là đối thủ...”

Zrenye định hỏi lại vì người thanh niên kia lại nói những câu khó hiểu, nhưng anh đã đưa tay lên chán và hơi ngửa mặt dưới ánh trăng.

“Nghe đây. Ta sẽ chỉ nói một lần, nên dỏng tai lên mà nhớ cho kỹ…”

 Dòng thắc mắc bị cắt ngang, ngay lúc này đây, một cơn gió nhẹ thoảng qua cuốn lấy vạt áo rách của người thanh niên lên cao, và trông cảnh tượng cực kì ấn tượng và huyền ảo.

“…Ta là Cửu Đại Ngũ Quái, một trong chín kẻ mạnh nhất Huyền Quốc Shinkai. Người mang danh Chân Thể Hắc Cầu… Kyoya.”

Khoảnh khắc tên ấy được thốt ra, anh gần như muốn rút lại lời ngay lập tức. Lẽ ra chỉ cần giới thiệu tên là đủ đặt mình vào nguy hiểm rồi, lần này anh còn xưng luôn cả chức vụ. Như vậy thì có khác gì vừa kề dao vào cổ đâu cơ chứ?

“Ồ… Thật ngầu quá đi.”

“…Ừ. Ta khuyên nhóc nên quên ngay nó đi.”

“Tại sao chứ?”

“Vì một ngày nào đó, sẽ không còn ai gọi ta bằng cái tên đó nữa.”

“Vậy… nếu sau này gặp lại, anh sẽ cho em biết vì sao, có được không?”

Nghe thấy vậy, Kyoya khom người lại và xoa đầu Zrenye.

“Ừm. Giờ thì đi đi. Nhóc hẳn là có cha mẹ ở nhà nhỉ? Mau về đi trước khi họ phát hiện ra nhóc đi chơi giữa đêm như này.”

“Vâng. Cảm ơn anh! Hẹn gặp lại, Kyoya!”

“Khoan đã,” anh nói khi cậu vừa chạy được mấy bước, “mọi chuyện hôm nay—hãy giữ kín. Đừng kể với ai. Xem như bí mật giữa hai ta.”

Zrenye ngoảnh lại và đặt lên miệng. Cậu làm vậy để khiến âm thanh vọng ra to hơn.

“Em hứa!”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

CHỦ THỚT
AUTHOR
"Khai!"
Viết lại đoạn này lại nhớ tới Sukuna
Xem thêm