• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1: Đứa Con Của Người Anh Hùng Mạnh Nhất

Chương 01: Vị khách không mời mà đến

3 Bình luận - Độ dài: 3,845 từ - Cập nhật:

----Một…Hai…Ba

Âm thanh thì thầm như gió lùa qua kẽ lá, phát ra từ cổ họng của một cậu bé.

Sẽ phải cần đến vô vàn khoảnh khắc lơ đãng để đếm hết những con số ấy, nhưng, nếu để tóm gọn tình huống hiện tại thì đó là ‘một chiếc bẫy lồng trống không giữa rừng chiều’.

Ở phía xa xa cách cậu tầm chục bước chân, một chiếc lồng bẫy được cậu giấu kỹ dưới bụi cây rậm rạp. Chúng hoàn hảo đến mức nếu không biết trước, có lẽ ngay cả người lớn cũng chẳng thể phát hiện ra.

Giờ đây điều cậu cần lại đơn giản chỉ là giữ im lặng và chờ đợi.

Có thể với nhân loại, thời gian là vàng là bạc. Nhưng với cậu bé muời một tuổi này, thời gian là thứ rẻ như lá khô, vì kì nghỉ hè đang diễn ra cũng là lúc mà cậu chưa cần phải đến lớp.

Mười chín… hai mươi… hai mốt…

Không có tiếng vỗ cánh nào, cũng không một bóng chim lượn qua bầu trời rộng lớn phía trên. Chỉ có vài đám mây trắng như bọt xà phòng lững lờ trôi.

Phần thưởng trước mặt chúng hấp dẫn biết bao, vậy mà vì một lí do nào đó bên trong chiếc lồng vẫn trống không. Lạ thật đấy. Hay là nơi đặt bẫy chưa đủ xa? Cũng có thể là không phải, vì cậu gần như đã đi một quãng đời khá dài để tới được nơi đây.

Một cơn gió thu vừa thoảng qua nhẹ nhàng, mang theo hương lá khô và chút lạnh mơ hồ đặc trưng của trung tâm Đại Lục vào cuối tháng 8.

Người ta bảo đây là mùa chim di cư. Những đàn chim từ xứ lạnh phía Bắc sẽ bay xuống, lướt qua cả dãy núi, băng qua nơi đại ngàn tìm chốn ấm áp hơn để sinh sống.

Cậu đã từng thấy những đàn chim Nhàn lướt qua trên bầu trời như những mũi tên, nhanh đến nỗi chỉ kịp thốt lên “woaaa” rồi mất hút vào khoảng trời xa hút. Thế rồi trong lòng cậu lại bắt đầu ấp ủ một mong ước giản đơn: bắt được ít nhất một con.

Nếu chim Nhàn quá nhanh, có thể chấp nhận sẻ rừng; con sẻ rừng dễ chộp hơn, nhưng đánh đổi bằng sự nhàm chán mỗi khi nhìn vào lồng trống rỗng vì cậu sẽ thả đi ngay sau đó — thật ra cũng chẳng sung sướng chút nào.

Chán nản, cậu ngả người xuống thảm cỏ. Cỏ mềm như tấm chăn len cũ kỹ mà mẹ hay đắp vào mùa đông. Lưng được ôm trọn bởi đất và lá khô, và rất nhanh chóng cơn buồn ngủ đã kéo đến, lấp đầy ý thức non nớt của cậu.

.

.

.

“Ôiiiii! Zrenye!!! Về thôi nào!”

Nghe thấy tiếng gọi tên mình, Zrenye choàng tỉnh dậy.

Nếu chỉ nhìn qua, bạn sẽ nghĩ cậu vừa chợp mắt một giấc ngắn. Nhưng thực tế là hàng tiếng đã trôi qua. Hàng tiếng khiến hoàng hôn vội vã loang đỏ lên cả khoảng không, tạc bóng những ngọn cây thành hình thù lạ lùng.

Khác với bạn bè đồng trang lứa, cậu khá giỏi trong việc này – một khi mở mắt, ý thức của cậu sẽ lập tức quay lại.

Ngủ dậy giữa rừng, với đôi mắt vừa mở là ý thức dồn về tứ chi, cậu lập tức nghe ra tiếng thứ hai rất rõ:

“Trời tối lắm rồi đấy!”

Phải rồi. Nếu không về kịp, mẹ cậu sẽ lo lắng, và lo lắng kia thì kiểu gì cũng chuyển hóa thành một trận lôi đình.

Cậu vừa đứng bật dậy đã nhìn thấy một dóng người đầy đặn đứng cách cậu vài chục bước chân, với mái tóc đỏ rực một cách quá mức chân thực. Chúng tuyệt đối không phải kiểu nhuộm tươi chói của lũ trẻ thích nổi bật, mà là sắc đỏ sẫm, tự nhiên, lẫn lấy vài sợi bạc. Đủ để Zrenye từ nhỏ đã quen luôn việc gọi ông bằng cái tên “bác Reiner tóc đỏ”.  Nghe thì quê một cục, nhưng kỳ lạ thay, ông lại thích được gọi như thế.

Cũng chẳng ai xa lạ, chính ông là người đã dạy cậu những mánh sinh tồn quý giá. Từ kiến thức tự nhiên, cách nhóm lửa,… cho tới cái trò cậu thích nhất: bẫy chim. Nhờ thế, một thằng nhóc phố thị bình thường lại có thể biến thành một hướng đạo sinh tiềm năng, ít nhất là trong mắt ông bác tóc đỏ kia.

“Đã rõ, thưa bác tóc đỏ! Bác cứ đi trước đi, cháu sẽ theo ngay sau đây!”

“Nhanh lên đấy nhé!”

Bóng dáng cánh tay giơ lên rồi hạ xuống ngay lập tức, cậu phủi bụi bám trên quần, tiện thể đứng lên giãn gân giãn cốt đôi chút. Cơ thể cậu cao chừng một mét năm mươi, với mái tóc nâu nhạt bình thường. Nếu có điểm gì khiến người khác thấy đặc biệt, thì đó hẳn là cặp lông mày đậm và ngay ngắn, nằm phía trên đôi mắt tròn sáng luôn ánh lên vẻ hiếu kỳ.

Mất vài tiếng để Zrenye ngủ nghê, và mất thêm khoảng mười lăm phút để cậu hoàn tất bài tập cuối ngày, cậu cuối cùng cũng có thể xách ba chân bốn cẳng lên để  chạy về kịp đến nhà.

Thế nhưng, ngay trên con đường hẹp dẫn ngang qua rặng cây dày để rẽ ra trục đường chính, cậu lập tức bắt gặp một người lạ.

Đó là người đàn ông còn trẻ đang đứng lặng tại chỗ. Tay trái giữ lấy cánh tay còn lại, trên ống tay áo vốn dĩ màu trắng lại thấm đẫm máu đỏ. Gương mặt anh nhăn lại vì đau, kèm theo hơi thở ngắn và gấp, thành ra anh đang tạo nên thứ âm thanh kì cục trong không gian vốn yên tĩnh của rừng.

Nếu phải miêu tả, thì cậu sẽ nói anh là người cao lớn, vai rộng, với vóc dáng rắn rỏi. Thật uổng phí nếu anh ấy không tham gia một cuộc thi thể hình mà không đạt bất cứ giải thưởng nào.

Anh cũng không có dụng cụ đi rừng, lồng bẫy cũng không, thậm chí cái thứ gọi là giáo móc cũng chẳng hề được trang bị đầy đủ. Tóm lại là không có vẻ gì là dân săn bắt trong đầu cậu. Chỉ có một chiếc áo khoác dài màu trắng che kín gần như toàn thân. Cả cái cách anh ta đứng khiến cậu nghĩ ngay đến một phù thủy.

Nếu có lẫn vào đám đông thì thật khó để bị chú ý. Vậy mà ngay giữa khu rừng này, nơi chỉ có cậu và anh ta, sự hiện diện ấy bỗng dưng trở nên quá nổi bật.

Cậu ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm Reiner, nhưng bác đã biến mất khỏi khu rừng từ lâu. Cuối cùng, cậu vẫn tiến tới gần với sự lưỡng lự.

Con đường thân thuộc trong phút chốc như bị tái định nghĩa. Không còn là lối về nhà nữa, nó giống một ranh giới – ranh giới giữa “trước đó” và “từ đây trở đi”.

“Anh gì ơi… anh có sao không ạ?”

Người thanh niên quay đầu. Đôi mắt sắc lạnh khiến cậu khựng lại, đặc biệt là vết sẹo kéo dài bên gò má. Chúng giống như một vết cắt cũ vẫn còn âm ỉ rỉ máu trong ánh nhìn vậy.

“… Cảm ơn… Nhưng nhóc không giúp được gì cho ta đâu.”

Giọng nói trầm và bình tĩnh ấy lại khiến cậu cảm thấy an tâm hơn là sợ. Có thể nói, chính sự điềm tĩnh kia mới là dấu hiệu của một cá nhân không dễ bị đánh gục trong mắt cậu.

Nhưng rồi, khi cậu nhìn xuống phía cánh tay anh. Vết máu đã lan ra đến tận khuỷu, đất đá vang lên tiếng lỏng tỏng khi đón nhận thứ chất lỏng ấy. Cậu hoàn toàn không thể làm ngơ nữa.

“Tay anh đang chảy máu đó! Nếu để lâu thì sẽ không ổn một chút nào đâu. Với lại em biết một chỗ có cây thuốc, có thể dùng băng bó được.”

“Ở đâu?”

“Mau đi theo em, em sẽ chỉ cho.”

“Chỉ nói vị trí là được, còn nhóc nên về ngay đi. Mặt trời sắp lặn rồi, ở đây sẽ nguy hiểm lắm đấy.”

“Nguy hiểm…?”

“Lũ nguyền thú.” Anh nói. “Chúng đã bắt đầu di chuyển trong rừng. Ta có thể cảm nhận được chúng. Và ta không nghĩ nhóc sẽ muốn ở đây khi trời tối đâu.”

Ở đây, nguyền thú là danh từ đại biểu cho những con quái vật nguy hiểm. Cậu chưa từng thấy con nguyền thú nào, ít nhất là trong trí nhớ của cậu là vậy. Những gì cậu biết chỉ là vài câu chuyện người lớn kể để dọa trẻ con không đi xa khỏi khu dân cư.

Bởi vậy, ban đầu cậu nghĩ anh cũng chỉ đang hù dọa mình.

Nhưng dù nghi ngờ gì thì cậu vẫn miêu tả chỗ cây thuốc cho anh. Chúng là một bụi hoa, nhánh prosetanum, màu trắng và thường mọc bên bờ nước. Cậu nhớ mình đã từng được sơ cứu vết thương bằng cái thứ cây này.

__________________________________________

 Chỉ cần đi theo sát sườn ngọn núi, nơi những triền dốc dần chuyển mình thành mặt bằng êm ả, người ta nhanh chóng bắt gặp một dãy phố cũ kỹ. Và nhìn ở một góc khiêm tốn ấy, ngay chỗ ẩn mình giữa hai hàng thông cao sẽ xuất hiện một ngôi nhà hai tầng mang phong cách tân cổ điển.

Tường sơn trắng ngà, mái ngói xanh thẫm, cửa sổ vòm lớn, một khu vườn nhỏ phía sau thông thẳng ra đường mòn dẫn ngược lại đến ngọn núi. Tóm lại thì đây là một nơi hoàn hảo để ở.

Phòng khách ở tầng một rọi ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn chùm lấp lánh treo giữa trần. Trong không gian có mùi gỗ và hương trà dịu, hai người đang ngồi chuyện trò. Một nam, một nữ, họ đều đã ở tuổi trung niên.

Ngoài họ ra còn có một cô bé tầm tám tuổi đang hì hục lau bàn, bằng cách đứng lên một trong số những cái ghế được xếp xung quanh, cô ngân nga một bài hát với những ca từ vô nghĩa. Hẳn là cô mới nghe đến nó qua mạng xã hội gần đây.

“Con về rồi ạ!”

Nghe giọng nói hối hả và tiếng vang lên từ phía cánh cửa, cuộc đối thoại giữa hai người ngay lập tức dừng lại. Chính vào lúc đó, cô bé trong chiếc tạp dề khi nãy vọt ra từ trong nhà.

“Anh trai đã về rồi!”

“À, ừ, … anh về rồi đây Mizuki.”

Đáp lại, Zrenye xoa đầu Mizuki, người ở thời điểm hiện tại đã cao đến ngực cậu.

“Mà này, Mizuki… mẹ có đang giận không thế?”

“Giận thì đương nhiên là cực kỳ giận rồi. Hôm nay anh trai về muộn tận tiếng đồng hồ cơ mà!”

“Vậy nói đỡ mẹ giúp anh được không, Mizuki? Xin em đấy.”

“Mizuki chịu. Đến Mizuki cũng lo sốt vó vì anh rồi, thế thì anh phải tự mà gánh thôi.”

Trả lời bằng cách đưa hai tay ra sau lưng và lắc lư người, cô bé thể hiện một cái biểu cảm vô cùng dễ thương. Cô bé là em gái ruột của cậu, và như mọi mối quan hệ thân mật khác, đôi lúc giữa hai người luôn tồn tại thứ gì đó gắn bó theo cách kì cục.

“Sao giờ này mới về hả Zrenye? Có biết đến bữa tối rồi không?”

Vẫn còn thở dốc vì chạy, Zrenye nhìn thấy mẹ mình tiến ra phía sau cô em gái, và trông mặt bà ấy hiện giờ đang trong trạng thái vô cùng tệ.

Kể từ khi nhóc Zrenye đủ lớn để đi lại, không một ngày nào là cậu không lên núi với Reiner. Dạo gần đây khi Reiner bận công việc thì Zrenye bắt đầu tự đi chơi một mình, và điều đó làm mẹ cậu – Juliana Katori thực sự lo lắng.

Nhưng để cậu nhóc ở nhà suốt thì cũng không tốt cho sự phát triển của con trẻ chút nào, nhất là khi Zrenye đương ở độ tuổi càng lúc càng muốn tìm hiểu thêm về thế giới bên ngoài. Juliana vì thế chỉ còn cách đặt ra giới hạn về thời gian cho cậu nhóc, và cái giới hạn ấy thì đáng nhẽ ra phải kết thúc từ một tiếng rưỡi trước mới phải.

Zrenye còn chưa biết nên trả lời ra sao, Reiner đã lập tức lên tiếng.

“Có sao đâu mà! Tình hình chim chóc hôm nay thế nào?”

“Có vẻ kém khả thi lắm bác ạ. Xem này, cả ngày hôm nay cháu chưa bắt được con nào cả!”

Nhờ Reiner đỡ lời, Zrenye hứng khởi chuyển đổi chủ đề theo bằng cách giơ lên cái lồng trống không. Ấy thế mà cậu lại sực nhớ ra một điều gì đó.

Hình như cái bẫy đã bị cậu để lại trên núi rồi, khi nãy vội về nên cậu quên béng mất, và ngày mai tốt nhất cậu nên quay lại thật sớm trước khi lũ sóc tha đi.

“Vậy à? Lúc ta đi gọi nhóc thì cũng chẳng thấy bóng dáng chúng đâu. Kỳ lạ thật, giờ này lẽ ra chúng phải về đầy tổ rồi mới đúng. Trừ phi trong rừng có thứ gì làm chúng sợ...”

“Mizuki biết rồi! Là tại chúng sợ cái tài bắt bẫy thần sầu của anh Zrenye đó!”

“Ha ha! Quả là em gái của nhóc Zrenye có khác, nói câu nào trúng phóc câu nấy!”

Vừa há miệng cười đáp lại câu đùa hào hứng của Mizuki, Reiner cũng đứng dậy di chuyển đến bàn ăn.

Cùng lúc đó, Juliana khéo léo đặt lên bàn một chiếc nồi lớn. Chiếc bụng bầu đã chiếm phần lớn khoảng diện tích giữa hai tay cô, nên vừa thấy thế, Zrenye lập tức chạy tới đỡ. Dù vẫn hơi ngại sau màn chất vấn vừa rồi, nhưng giúp phụ nữ mang thai luôn là ưu tiên số một — đặc biệt là khi phụ nữ đó vừa là đầu bếp chính, vừa là mẹ cậu.

Nắp nồi vừa mở ra, hương thảo và lá quế hòa vào nhau tạo nên một mùi thơm quyến rũ. Đâu đó còn là hương vị của một con gà chạy bộ, mang cho mình một hoài bão to lớn trước khi bị Juliana đem đi nấu nướng, đã lan ra khắp gian phòng.

Nhưng Zrenye chẳng mảy may bị cái mĩ thực kia cám dỗ.

Cậu đã thề suốt đời trung thành với gà rán, và tất cả những gì mềm mềm nước nước đều thật đáng sợ. Theo như mô tả của cậu thì chúng giống như đồ ăn cho ma thú vậy, loài người đáng lí ra không nên ăn chúng mới phải.

“Bữa tối hôm nay đây sao…”

“Có chuyện gì thế, Zrenye?”

“Mẹ à, món súp này có gì đó không ổn rồi. Con có thể cảm thấy dạ dày mình đang từ chối nó.”

“Ối chà… Con quên rồi sao? Thức ăn tồn tại trong người lâu nhất chính là ở ruột già đấy! Và mẹ tin chắc rằng ruột già của con sẽ biết ơn món súp mẹ nấu hơn bất cứ điều gì khác.”

“Tốt nhất con nên thôi càm ràm đi. Đồ mẹ nấu lúc nào cũng là đỉnh cao, khỏi bàn cãi!”

“Cha thì có bao giờ dám chê mẹ đâu.”

“Cái gì?! Con đang không hiểu ý ta rồi… Haizzzzz…”

Tiếng thở dài ấy phát ra từ cầu thang. Từng bước chậm rãi vang lên, và rồi một người đàn ông hiện ra trong tầm mắt. Trên người anh chỉ mặc một chiếc sơ mi cùng quần đùi cũ kĩ, một ống tay áo buông thõng như thể được xỏ vào chỉ để mang tính hình thức. Thứ vốn dĩ phải ở bên trong ống tay ấy, giờ đã không còn.

Thế nhưng, trên thân thể khiếm khuyết ấy lại toả ra một loại áp lực khó diễn tả, cứ như toàn bộ ma lực gom hết về chóp mũi. Dù bốn con người trong căn nhà đã quen với điều này, họ vẫn thường xuyên liếc nhìn phần giữa lông mày anh với chút dè chừng vô thức. Nhưng rồi, chẳng ai bao giờ nhắc đến.

Chỉ cần một cái nhìn thoáng qua gương mặt anh cũng đủ biết – đó là cha của Zrenye và Mizuki, Munetaka Katori.

“Juli này, chẳng phải em đã mang bầu tới tuần thứ ba mươi rồi sao? Bao giờ thì sinh thế?”

Tiếp lời thở dài của Munetaka, Reiner hứng chí hỏi ngay khi kéo ghế ngồi xuống. Hiện giờ thì số lượng thành viên dùng bữa đã tăng lên con số năm.

“Ồ… Để xem nào. Có lẽ sang tháng thôi, trùng lúc Zrenye bắt đầu nhập học.”

Juliana đáp, rồi rất nhanh chóng, năm chiếc bát trên bàn đã được bà đơm cho những thìa canh đầy ắp. Vì một lý do bí ẩn nào đó, bát của Zrenye đầy hơn hẳn so với những khẩu phần khác.

“Vậy là nhóc Zrenye của ta sắp vào trung học rồi nhỉ? Thời gian trôi nhanh thật đấy.”

“…Vâng.”

“Zrenye. Có phải ở trường có thứ gì khiến con chẳng muốn đi học không?”

Như một cái máy quét vô tình tàn nhẫn, Juliana đã kịp chộp lấy tiếng thở dài lạc lõng mà con trai mình cố nhét kín trong lồng ngực.

“Không có gì đâu ạ.”

“Nếu là vì vụ hồi lớp ba của con thì đừng bận tâm. Mẹ dám cá rằng hơn nửa cái lớp ấy còn chẳng ngoi lên nổi trung học. À, trước khi hai đứa nhập học, mẹ sẽ tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ nhé.”

Một nửa của bốn chục đứa bị bỏ lại ngay từ cổng tiểu học. Chỉ riêng hình ảnh ấy thôi đã mang một cảm giác ám muội trôi nổi xung quanh, nghe mà ai để tâm cũng sẽ thấy tội nghiệp thay cho cái lớp ấy. Nhưng Zrenye biết thừa mẹ chỉ đang tìm cách vỗ về mình. Mà lạ thay, sự vỗ về ấy lại chỉ càng khiến cậu muốn thở dài to hơn.

“Không sao đâu anh! Thêm ba năm nữa là Mizuki sẽ học chung trung học với anh Zrenye thôi mà!”

“Còn anh thì sao? Hay em thử làm thêm vài món, rồi mình mời đám bạn cũ tới nhậu? Một chầu như thế chắc chắn sẽ đánh thức bao kỷ niệm của tụi nó đấy.”

Nghe câu trả lời cao hứng của Munetaka cho lời gợi ý rất đúng lúc của Juliana, Zrenye bắt đầu biểu hiện đầy lo lắng. Viễn cảnh bị lôi vào một buổi tụ tập đông đúc, hẳn là thứ có thể gây một lượng sát thương cực lớn vào tâm hồn vốn quen tĩnh lặng sau những năm tháng lên núi ẩn dật của cậu.

“Ý hay đó. Nếu mời được Hiroshi đến thì càng tuyệt. Chỉ tiếc là…” 

“Em nói muốn Hiroshi đến à? Dù sao, đến cả anh cũng đã lâu lắm rồi không gặp cậu ấy.” 

Không hiểu sao, không khí đột nhiên chùng xuống. Có chút trầm lặng kỳ lạ bao trùm. Không ai nói thêm gì. Một quãng im lặng nhẹ bẫng trôi qua như một làn khói.

Reiner đưa mắt nhìn quanh, rồi ho nhẹ. Ông đã quen những kiểu im lặng như thế trong bữa cơm của gia đình nhỏ này. Những thứ đến bất ngờ và đi rất chậm, và luôn là người đầu tiên tìm cách cắt ngang.

“Vậy ư? Hôm đó nhất định tôi sẽ có mặt!” 

Juliana vỗ tay một cái nhẹ và nở một nụ cười. Bà bình luận tỉnh bơ với biểu cảm theo kiểu “đó là điều đương nhiên và lẽ ra phải xảy đến”.

“Riêng Reiner thì hôm nào đến chẳng được, nhà này lúc nào cũng là nhà của cậu cơ mà!” 

“À, em còn nhớ Hideyoshi chứ?”

“Để xem nào… Anh nghiêm túc muốn mời anh ấy thật sao? Người ta giờ vẫn là vua đó?”

“Chắc không xong đâu. Cậu ấy mà mò đến, thế nào cũng lôi theo cả đoàn tuỳ tùng. Nhà mình bé tí thế này thì tiếp kiểu gì. Anh chỉ tính mời hai đứa nhỏ thôi, tiện thể để Zrenye nhà mình có chỗ quen biết.”

“Hai đứa nhỏ đấy… hình như tên cũng na ná nhau nhỉ. Yukio với lại, à, Yuroji. Khiếp tên họ kiểu gì đọc líu hết cả lưỡi vậy.”

Mới chỉ nghe tên thôi mà đầu óc Zrenye đã lấp đầy toàn dấu chấm hỏi. Một cái tên nghe vừa xa lạ vừa phiền phức. Cậu bé nhai chậm miếng thịt trong miệng, cứ như đang cố gắng tiêu hoá luôn cả cái ý tưởng vừa được thốt ra.

Thành thật mà nói thì: không. Không, cảm ơn. Cậu chưa từng có bạn theo nghĩa trọn vẹn, và cho đến giờ, chuyện đó vẫn ổn thôi.

Nếu có ai đó khăng khăng bảo Zrenye có bạn rồi, thì người đó chắc chỉ nói đến lũ chim chóc hay bác Reiner. Nhưng mà họ đâu có giống cái kiểu bạn để ngồi tán nhảm hàng giờ mà không phát chán. Một người bạn thật sự phải là kẻ nào đó xấp xỉ tuổi cậu, dám kéo cậu chạy nhảy vô lo khắp nơi mà chẳng bận tâm đến công việc.

“Yuroji là ai vậy mẹ?”

“Anh Zrenye thực sự không biết ư? Chị Yuroji cùng với chị Yukio là nhị vị công chúa của Long Quốc phương Bắc đó! Hai người họ là những cá nhân tài giỏi và xinh đẹp nhất! Mizuki muốn được gặp họ!”

Bằng giọng hân hoan rộn ràng, Mizuki phấn khích đến nỗi hơi thở của cô bé trở nên gấp gáp. Cô bé chắp hai tay lại và nhìn cậu bằng ánh mắt lấp lánh.

“Nhưng tháng sau là họ đến rồi ư? Chết rồi! Sao phải gấp gáp quá vậy? Mizuki vẫn chưa kịp chuẩn bị gì cả!”

“Dù sao thì họ vẫn là người bình thường như chúng ta thôi mà, có gì đâu?”

Phớt lờ sự lạnh nhạt của Zrenye, Mizuki vẫn chỉ ngồi trên ghế và liên tục lẩm bẩm “phải làm sao đây, phải làm sao đây…”.

Những người còn lại nhanh chóng kết thúc bữa ăn của mình, thường lệ như bao ngày khác.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

xin lỗi anh bạn, tôi quá ngu để đọc truyện của bạn, ý không phải nói truyện bạn tệ mà là do tôi quá ngu ngốc không thể hiểu, 0 điểm môn Ngữ Văn và tôi muốn nói lại lần nữa cho chắc, e hèm... TÔI BỊ NGU
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Ksao bro. Chỉ cần bro đọc truyện và cmt máy cái linh tinh như này là tôi vui rồi:))
Xem thêm