• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol. 01 Đứa con của người anh hùng mạnh nhất

Chương 01 p1: Đại chiến Hydra - Ma Vương Yuroji Hoshigami giáng lâm!!

3 Bình luận - Độ dài: 4,103 từ - Cập nhật:

Tập 1

Một… hai… ba… bốn…

Âm thanh thì thầm như gió lùa qua kẽ lá phát ra từ cổ họng một cậu bé. Và sẽ phải cần đến vô vàn khoảnh khắc lơ đãng để đếm hết những con số ấy, nhưng nếu chỉ tóm gọn tình huống hiện tại, thì đó là “một chiếc bẫy lồng trống không giữa rừng chiều”.

Ở phía xa xa cách cậu tầm chục bước chân, một chiếc lồng bẫy được cậu giấu kỹ dưới bụi cây rậm rạp. Chúng hoàn hảo đến mức nếu không biết trước, có lẽ ngay cả người lớn cũng chẳng phát hiện ra.

Lúc này, điều cậu cần lại chỉ là giữ im lặng và chờ đợi. Thời gian trôi, từng giây một. Với người lớn, thời gian là vàng là bạc. Nhưng với cậu bé bảy tuổi này, thời gian là thứ rẻ như lá khô. Vì trẻ con nơi đây đến tận tuổi này mới phải đi học, mà cậu thì chưa tới ngày phải đến lớp.

Mười chín… hai mươi… hai mốt…

Không có tiếng vỗ cánh nào, cũng không một bóng chim lượn qua bầu trời rộng lớn phía trên. Chỉ có vài đám mây trắng như bọt xà phòng lững lờ trôi.

Phần thưởng trước mặt chúng hấp dẫn biết bao, vậy mà bên trong chiếc lồng vẫn trống không.

Lạ thật. Hay là nơi đặt bẫy chưa đủ xa?

Gió thu thoảng qua nhẹ nhàng, mang theo hương lá khô và chút lạnh mơ hồ.

Người lớn bảo đây là mùa chim di cư. Những đàn chim từ xứ lạnh phía Bắc sẽ bay xuống, lướt qua cả dãy núi, băng qua đại ngàn để tìm nơi ấm hơn để sinh sống. Cậu không biết địa lý cũng chẳng biết cái phương Bắc kia là như thế nào, nhưng cậu tin lời họ. Cậu từng thấy những đàn chim Nhàn xé gió mà bay, lướt qua như mũi tên, nhanh đến nỗi chỉ kịp thốt lên “woaaa” rồi mất hút vào khoảng trời xa hút. Một cảnh tượng thật không dễ quên chút nào.

Và cậu, trong lòng chỉ ấp ủ một mong ước giản đơn: bắt được ít nhất một con. Nếu chim Nhàn quá nhanh, có thể chấp nhận sẻ rừng; con sẻ rừng dễ chộp hơn, nhưng đánh đổi bằng sự nhàm chán mỗi khi nhìn vào lồng trống rỗng vì cậu sẽ thả đi ngay sau đó—cũng chẳng dễ chịu chút nào.

Năm mươi… ơ… ba mốt… ưm… hai hai?

Sau số năm mươi là gì nhỉ? Đến giới hạn trí nhớ, cậu ngừng đếm. Cha cậu đã hứa sẽ dạy tiếp, nhưng chưa phải hôm nay. Nên là.

Cậu ngả người xuống thảm cỏ. Cỏ mềm như tấm chăn len cũ kỹ mà mẹ hay đắp vào mùa đông. Lưng được ôm trọn bởi đất và lá khô, cơn buồn ngủ kéo đến lấp đầy ý thức non nớt của cậu.

Và cứ thế cậu thiếp đi, một giấc ngủ vô tư và yên bình giữa rừng chiều.

*********************

Nếu chỉ nhìn qua, bạn sẽ nghĩ cậu vừa chợp mắt một giấc ngắn. Nhưng thực tế đã là hàng tiếng trôi qua—hàng tiếng khiến hoàng hôn vội vã loang đỏ lên cả khoảng không, tạc bóng những ngọn cây thành hình thù lạ lùng.

Cảm nhận được giọt nước rơi xuống khóe mắt, cậu tỉnh dậy. Khác với bạn bè đồng trang lứa, cậu khá giỏi trong việc này – một khi mở mắt, ý thức của cậu sẽ lập tức quay lại.

Ngủ dậy giữa rừng, với đôi mắt vừa mở là ý thức dồn về tứ chi, cậu lập tức nhận ra rất rõ: “Trễ rồi.”

Nếu không về ngay, mẹ cậu sẽ lo lắng, và không thể loại trừ việc bà sẽ nổi một trận lôi đình.

“Tạm biệt nhé.”

Cậu nhón chân và đặt bàn tay lên chán, ra hiệu tạm biệt ngọn núi và xách chiếc lồng trống không trở về.

Trên con đường hẹp dẫn ngang qua rặng cây dày, nơi cậu vẫn nghĩ là chỉ có mình đi qua lại xuất hiện một người lạ.

Đó là một người đàn ông còn trẻ đang đứng lặng tại chỗ. Tay trái giữ lấy cánh tay còn lại, máu thấm ra cả ống tay áo. Gương mặt anh nhăn lại vì đau, hơi thở ngắn và gấp, tạo nên thứ âm thanh lạ trong không gian vốn yên tĩnh của rừng.

Nếu phải miêu tả, thì cậu sẽ nói anh là người cao lớn, vai rộng, vóc dáng rắn rỏi. Thật uổng phí nếu anh ấy không tham gia một cuộc thi thể hình mà không đạt bất cứ giải thưởng nào.

Anh cũng không có dụng cụ đi rừng, không lồng bẫy, không dao móc, tóm lại là không có vẻ gì là dân săn bắt trong đầu cậu. Chỉ có một chiếc áo khoác dài màu đen che kín gần như toàn thân. Cả cái cách anh ta đứng khiến cậu nghĩ ngay đến một phù thủy.

Nếu có lẫn vào đám đông thì thật khó để bị chú ý. Vậy mà ngay giữa khu rừng này, nơi chỉ có cậu và anh ta, sự hiện diện ấy bỗng dưng trở nên quá nổi bật.

Có chút lưỡng lự. Nhưng rồi, cậu vẫn tiến tới gần.

Con đường thân thuộc phút chốc như bị tái định nghĩa. Không còn là lối về nhà nữa, nó giống một ranh giới – ranh giới giữa “trước đó” và “từ đây trở đi”.

“Anh gì ơi… anh có sao không ạ?”

Người thanh niên quay đầu. Đôi mắt sắc lạnh khiến cậu khựng lại, đặc biệt là vết sẹo kéo dài bên gò má. Chúng giống như một vết cắt cũ vẫn còn âm ỉ rỉ máu trong ánh nhìn vậy.

“…Cảm ơn nhóc… Mà nhóc không giúp được gì cho ta đâu.”

Giọng nói trầm và bình tĩnh ấy lại khiến cậu cảm thấy an tâm hơn là sợ. Chính sự điềm tĩnh kia mới là dấu hiệu của một cá nhân không dễ bị đánh gục.

Nhưng rồi, khi cậu nhìn xuống phía cánh tay ấy. Vết máu đã lan ra đến tận khuỷu, nhỏ từng giọt xuống nền đất đá, nên cậu hoàn toàn không thể làm ngơ.

“Tay anh đang chảy máu đó! Nếu để lâu thì sẽ không ổn một chút nào đâu. Với lại em biết một chỗ có cây thuốc, có thể dùng băng bó được.”

“Ở đâu?”

“Đi theo em, em chỉ cho.”

“Chỉ nói vị trí là được rồi, nhóc nên về đi. Mặt trời sắp lặn. Ở đây sẽ nguy hiểm đấy.”

“Nguy hiểm…?”

“Lũ nguyền thú.” Anh nói. “Chúng sẽ bắt đầu di chuyển trong rừng. Ta có thể cảm nhận được chúng. Và ta không nghĩ nhóc sẽ muốn ở đây khi trời tối đâu.”

Ở đây, nguyền thú là danh từ đại biểu cho những con quái vật nguy hiểm. Cậu chưa từng thấy con nguyền thú nào, ít nhất là trong trí nhớ của cậu là vậy. Những gì cậu biết chỉ là vài câu chuyện người lớn kể để dọa trẻ con không đi xa khỏi khu dân cư.

Bởi vậy, ban đầu cậu nghĩ anh cũng chỉ đang hù dọa mình.

Nhưng dù nghi ngờ cậu vẫn chỉ chỗ cây thuốc cho anh. Chúng là một bụi hoa, nhánh prosetanum, màu trắng và thường mọc bên bờ nước. Cậu vẫn nhớ mình đã từng được sơ cứu vết thương bằng cái thứ cây này.

Mẹ cậu từng nói: Giúp người khi họ khó khăn là mang may mắn đến cho mình.

Cậu không chắc điều đó đúng hay sai. Nhưng dù sao đi nữa khi quay lưng lại, rảo bước rời đi giữa ánh hoàng hôn nhạt dần và chiếc bẫy chim còn trống rỗng, cậu cảm thấy mình vừa làm điều đáng lí ra nên làm.

*

Sát sườn ngọn núi nọ, nơi những triền dốc dần chuyển mình thành mặt bằng êm ả, là dãy phố cũ kỹ đã bám rễ nơi đây ngót nghét ba mươi năm. Không quá tấp nập, cũng chẳng đến mức heo hút, dãy phố sống chậm như thể thời gian ở đây cũng lười nhúc nhích vậy.

Ở một góc khiêm tốn của dãy phố ấy, ẩn mình giữa hai hàng thông cao là một ngôi nhà hai tầng mang phong cách tân cổ điển. Tường sơn trắng ngà, mái ngói xanh thẫm, cửa sổ vòm lớn, một khu vườn nhỏ phía sau thông thẳng ra đường mòn dẫn ngược lại đến ngọn núi. Tóm lại thì đây là một nơi để ở hoàn hảo.

Phòng khách ở tầng một rọi ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn chùm lấp lánh treo giữa trần. Trong không gian có mùi gỗ và hương trà dịu, hai người đang ngồi chuyện trò. Một nam, một nữ, họ đều đã ở tuổi ngoài 30.

Người đàn ông ngồi nghiêng trên chiếc ghế có tay vịn, tay trái đặt hờ lên cằm. Mái tóc ông đỏ rực một cách rất thật. Chúng không phải kiểu nhuộm tươi chói của lũ trẻ thích nổi bật, mà là sắc đỏ sẫm, tự nhiên, lẫn vài sợi bạc như ráng chiều lạc vào rừng thông. Đủ để đứa nhỏ Zrenye luôn miệng gọi ông bằng cái tên “bác Stipanov tóc đỏ”.  Nghe quê một cục, nhưng ông lại thích thế.

Chính ông là người đầu tiên dạy cậu nhóc cách giăng bẫy chim sẻ bằng dây cước và bánh vụn, cũng là người mà năm nào sinh nhật Zrenye cũng sẽ lò dò tới cùng một món đồ nghề tự chế, quấn khăn quấn báo rất cẩn thận.

Còn phía đối diện là người phụ nữ tóc hồng đang mang bầu, với thai kì khoảng tầm tám tháng. Cô mặc một chiếc tạp dề cũ luôn trong tình trạng dính đầy dầu mỡ.

Người ta thường nói thai phụ cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, đó là còn chưa kể còn phải cần người hầu hạ kế bên chăm sóc. Thế mà cô lại chẳng có hề gì là tuân thủ cái nguyên tắc ấy, nội công việc trong nhà đều do cô sắn tay xử lí. Mới khi nãy thôi cô còn loay hoay với cái nồi ngoài nhà bếp, và hiện giờ thì cô cũng đang trông cái nồi ấy nếu nhỡ nó quá sôi và tràn ra ngoài.

“Con về rồi ạ!”

Nghe giọng nói hối hả và tiếng vang lên từ phía cánh cửa, cuộc đối thoại giữa hai người ngay lập tức dừng lại.

“Sao giờ này mới về hả Zrenye? Có biết đến bữa tối rồi không? Con để bác Stipanov chờ lâu quá đấy.”

Vẫn còn thở dốc vì chạy, Zrenye nhìn thấy mẹ mình, và trông mặt bà ấy hiện giờ đang trong trạng thái tệ hết biết. Kể từ khi nhóc Zrenye đủ lớn để đi lại, không một ngày nào là cậu không lên núi với bác Stipanov. Dạo gần đây khi Stipanov bận công việc thì Zrenye bắt đầu tự đi chơi một mình, và điều đó làm mẹ cậu – Juliana Katori thực sự lo lắng.

Nhưng để cậu nhóc ở nhà suốt thì cũng không tốt cho sự phát triển của con trẻ chút nào, nhất là khi Zrenye đương ở độ tuổi càng lúc càng muốn tìm hiểu thêm về thế giới bên ngoài. Juliana vì thế chỉ còn cách đặt ra giới hạn về thời gian cho cậu nhóc mà thôi. Và cái giới hạn ấy đáng nhẽ ra phải kết thúc từ một tiếng rưỡi trước đó mới đúng, nên việc bà Juliana nổi đóa và cằn nhằn là điều hết sức bình thường.

Zrenye còn chưa biết nên trả lời ra sao, Stipanov đã lập tức lên tiếng.

“Có sao đâu mà Juliana. Mà hôm nay lại đi bắt chim à nhóc?”

“Vâng bác, nhưng hôm nay lũ chim đi đâu mất rồi.”

Nhờ bác Stipanov đỡ lời, Zrenye hứng khởi chuyển đổi chủ đề theo bằng cách giơ lên cái lồng trống không. Ấy thế mà cậu lại sực nhớ ra một điều gì đó. Hình như cái bẫy đã bị cậu để lại trên núi rồi, khi nãy vội về nên cậu quên béng mất, và ngày mai tốt nhất cậu nên quay lại thật sớm trước khi lũ sóc tha đi.

“Vậy à? Lúc ta đi qua khu rừng cũng chẳng thấy bóng dáng chúng đâu. Kỳ lạ thật, giờ này lẽ ra chúng phải về đầy tổ rồi mới đúng. Trừ phi trong rừng có thứ gì làm chúng sợ... Mà ta cũng định bắt tặng nhóc một con đấy, nhưng chịu rồi!”

Stipanov cười khà khà rồi đứng dậy di chuyển đến bàn ăn. Cùng lúc đó, Juliana khéo léo bê ra một chiếc nồi lớn. Chiếc bụng bầu đã chiếm phần lớn khoảng diện tích giữa hai tay cô, nên vừa thấy thế, Zrenye lập tức chạy tới đỡ. Dù vẫn hơi ngại sau màn chất vấn vừa rồi, nhưng giúp phụ nữ mang thai luôn là ưu tiên số một — đặc biệt là khi phụ nữ đó vừa là đầu bếp chính, vừa là mẹ cậu.

“Được rồi, cẩn thận, nặng lắm đấy. Hai bác cháu cứ suốt ngày chim chóc. Thử xem có bằng món gà hầm hôm nay của tôi không nào?”

Nắp nồi vừa mở ra, hương thảo và lá quế hòa vào nhau tạo nên một mùi thơm quyến rũ. Đâu đó còn là hương vị của một con gà chạy bộ, mang cho mình một hoài bão to lớn trước khi bị Juliana đem đi nấu nướng, đã lan ra khắp gian phòng.

Nhưng Zrenye chẳng mảy may bị cái mĩ thực kia cám dỗ.

Cậu đã thề suốt đời trung thành với món gà rán, và tất cả những gì mềm mềm nước nước đều thật đáng sợ. Theo như mô tả của cậu thì chúng giống như đồ ăn cho ma thú vậy, con người đáng lí ra không nên ăn chúng mới phải.

“Đúng là không thể bằng được, nhưng Juliana đang bầu mà vẫn chịu khó nhỉ?”

“Hồi mang thằng Zrenye tôi lại chả phải vào phố lấy hàng suốt còn gì. Chứ cậu thử nhìn cha nó mà xem?”

“Đừng nói anh vậy mà July.”

Từ cầu thang, một người đàn ông khác chậm rãi bước xuống. Chiếc sơ mi buông thõng như thể nó được mặc vào chỉ để vừa đủ lịch sự.

Anh ta có khuôn mặt dễ nhìn, dáng điềm đạm, và ánh mắt ấm áp như người suýt nữa đã trở thành bác sĩ gia đình nếu không mất đi cánh tay phải. Hiện giờ, anh là một NEET chính hiệu – không nghề, không thu nhập, ăn bám vợ.

Dù vậy, người đàn ông ấy có thứ gì đó không ai lý giải nổi. Một áp lực vô hình luôn tỏa ra quanh anh, cứ như toàn bộ ma lực gom hết về chóp mũi. Dù ba người trong nhà đã quen với điều này, họ vẫn thường xuyên liếc nhìn phần giữa lông mày anh với chút dè chừng vô thức. Nhưng rồi, chẳng ai bao giờ nhắc đến.

Chỉ cần nhìn qua khuôn mặt hậu đã đủ biết rằng họ là hai cha con, rằng ông là cha của Zrenye, Glazova Katori.

Tiếp nối tiếng thở dài của Glazova, bước xuống từ phòng khách và kéo chiếc ghế, Stipanov bỗng chốc tỏ ra hiếu kì.

“Bao giờ thì đến ngày sinh vậy?”.

“Có lẽ là sang tháng, trùng với tháng đầu đi học của Zrenye thì phải.”

Juliana đáp, rồi lấy bát của người chồng đơm lấy một thìa đầy.

“Ồ. Nhóc Zrenye của ta sắp đến trường rồi nhỉ. Sẽ vui lắm đấy nhóc ạ.”

“Nhưng cháu không thích đến trường. Cháu muốn đi bẫy chim cơ?”

“Con phải đi học chứ. Quanh đây đứa trẻ nào mà chả như vậy”

“Phải đấy. Bây giờ mấy đứa sướng nhé. Ngày xưa chiến tranh bọn ta làm gì có trường học đâu?”

Cái “ngày xưa” mà Stipanov nhắc đến ấy thực ra cũng chưa xa – có lẽ chỉ mới vài chục năm trước, khi cuộc đại chiến với Linh Thần còn chưa kết thúc hoàn toàn. Một thời kì đen tối khi toàn bộ nhân loại chìm trong chiến tranh, mà những nhu cầu cơ bản của trẻ em bị nhường sang bên cho một thứ cấp thiết hơn: sinh tồn.

Và chính vì thế, ngay khi Linh Thần bị thế hệ anh hùng thứ hai đánh bại, mọi quốc gia đều gần như đồng loạt khởi sự tái thiết. Việc đầu tiên là dựng lại trường học – không phải vì sự lãng mạn với tri thức, mà bởi họ biết, một thế hệ mất đi nền tảng giáo dục sẽ là lỗ hổng kéo dài đến tận trăm năm sau.

Giành một sự quan tâm đặc biệt đến giáo dục không thể không kể đến Stipanov, nhân vật bước ra từ thế hệ anh hùng thứ hai. Ông cũng là một trong những thành viên đi đầu trong công cuộc cải cách và dẫn dắt giới trẻ của Solteria, và nghe đâu đã có một lứa học sinh đầu tiên tốt nghiệp dưới bàn tay tận tụy của ông. Một lão già có niềm đam mê với tài năng trẻ, âu cũng là ước mơ lớn nhất của Stipanov thời còn chinh chiến. Đó là chứng kiến hòa bình và đất nước phát triển.

“…Nhưng chẳng phải như vậy… sẽ vui hơn sao?”

“K-k-hụ… Khụ!”

Mạch cảm xúc lâng lâng của Stipanov trong thời bình bị cắt ngang bởi gáo nước lạnh từ Zrenye, khiến ông không khỏi sặc nước canh. Niềm cảm hứng về giáo dục, về hòa bình, về tương lai… bị kéo trở lại mặt đất chỉ bằng một câu đơn giản đến tàn nhẫn của một đứa trẻ sáu tuổi.

“Có thứ gì ở trường mà con không muốn đến vậy?”

“Không có gì đâu ạ” – Zrenye thở dài thườn thượt - “Chỉ là, con sẽ nhớ những chú chim lắm…”

“Zrenye à, sang tháng sau là con có em rồi. Phải ra dáng người lớn một chút còn làm tấm gương cho em nữa chứ. Trước ngày khai giảng, mẹ sẽ làm mấy món yêu thích của con, được không nào?” 

“Còn anh thì sao? Hay em làm thêm vài món khác để mình mời mấy người bạn cũ đến nhậu?” 

Nghe câu trả lời cao hứng của Glazova cho lời gợi ý rất đúng lúc của Juliana, Zrenye bắt đầu biểu hiện đầy lo lắng. Cậu vốn sợ nơi đông người, và có lẽ đây là tác dụng phụ của việc lên núi chơi một mình quá lâu. Thêm một lí do chính đáng nữa để Zrenye từ chối việc đến trường của mình, rồi kiểu gì cậu nhóc này cũng khóc lóc năn nỉ cho coi.

“Ý hay đó. Nếu mời được Hiro đến thì càng tuyệt. Chỉ tiếc là…” 

“Em nói muốn mười Hiro đến à? Dù sao, đến cả anh cũng đã lâu lắm rồi không gặp cậu ấy.” 

Không hiểu sao, không khí đột nhiên chùng xuống. Có chút trầm lặng kỳ lạ bao trùm. Không ai nói thêm gì. Một quãng im lặng nhẹ bẫng trôi qua như một làn khói.

Stipanov đưa mắt nhìn quanh, rồi ho nhẹ. Ông đã quen những kiểu im lặng như thế trong bữa cơm của gia đình nhỏ này. Những thứ đến bất ngờ và đi rất chậm, và luôn là người đầu tiên tìm cách cắt ngang.

“Vậy ư? Hôm đó nhất định tôi sẽ có mặt!” 

Juliana vỗ tay một cái nhẹ và nở một nụ cười. Bà bình luận tỉnh bơ với biểu cảm theo kiểu “đó là điều đương nhiên và lẽ ra phải xảy đến”

“Riêng Stipanov thì hôm nào đến chẳng được, nhà này lúc nào cũng là nhà của cậu cơ mà!” 

“À, em còn nhớ Stern chứ?”

“Để xem nào…? Anh định mời anh ấy đến thật sao? Người ta hiện đang là vua của Long Quốc thật đấy?”

“Chắc là không được đâu. Cậu ấy mà đến, thế nào cũng dẫn theo cả một đoàn tùy tùng. Nhà mình chật thế này làm sao tiếp nổi. Anh tính chỉ mời hai đứa con của họ thôi, tiện thể để Zrenye nhà mình làm quen nữa.”

“Cái bé lớn năm nay 11 tuổi nhỉ? Hơn Zrenye 5 tuổi. Còn bé nhỏ… kém 1 tuổi, tên là Yuroji thì phải. Tên nghe hay ghê.”

“Ừ, biết đâu sau này bọn nhỏ lại thành bạn tốt của nhau.”

Yuroji?

Chỉ vừa nghe tên thôi mà đầu óc Zrenye đã lấp đầy dấu chấm hỏi. Một cái tên lạ hoắc và nghe có vẻ phiền phức. Cậu bé nhai chậm miếng thịt trong miệng như thể đang cố tiêu hoá cả cái ý tưởng vừa được nhắc tới. Thành thật mà nói thì: không. Không, cảm ơn. Cậu chưa từng có bạn — đúng nghĩa — và đến lúc này, điều đó vẫn ổn.

Nếu ai đó bảo Zrenye có bạn rồi, thì người đó hẳn đang nói tới chim chóc, hoặc bác Stipanov. Nhưng họ không giống kiểu người bạn mà có thể nói chuyện vớ vẩn hàng giờ mà không bị khó chịu. Một người bạn thực sự phải là một cá nhân xấp xỉ tuổi cậu, không những thế còn phải cùng cậu đi chơi vô lo vô nghĩ khắp nơi mà chẳng cần lo chuyện công việc.

“Yuroji là ai vậy mẹ?”

“Ối chà! Zrenye mà cũng hứng thú với Yuroji sao? Xem nào… là công chúa của Long Quốc đấy! Hôm nào cả nhà ta sẽ đi chơi ở Long Quốc một chuyến cho Zrenye biết! Dù sao thì lâu lắm cũng chưa quay lại rồi”

“Đến đó phải mang nhiều quần áo lắm. Bắc Đại Lục quanh năm lạnh giá mà”

“Ohh! Đấy chẳng phải là nơi xuất phát của những đàn chim tránh rét sao!”

Ngọn núi nơi gia đình Zrenye sinh sống nằm ở miền Đông của Đại Lục, thuộc thành phố Lysoria. Mỗi mùa thu ngắn ngủi, những đàn chim tránh rét từ phương Bắc sẽ dừng chân tại đây, đậu đầy trên các ngọn cây cao chót vót, rồi lại vỗ cánh bay về phương Nam để trốn cái giá lạnh của mùa đông. Chúng là loài động vật cần mẫn và chăm chỉ.

“Đúng rồi đó nhóc! Ở đó nhóc sẽ tha hồ mà ngắm cả một bầu trời đầy chim. Nhưng không chỉ có những loài di cư đâu, còn nhiều loài quyết định ở lại, cuộn tròn ngủ đông suốt mùa giá rét nữa.”

“Vậy tuyệt quá! Bao giờ nhà mình đi vậy?”

“Mùa đông này đi, họ có lễ hội lớn lắm. Hình như là lễ tế thần Mặt trăng vào tháng 12 thì phải. Sẽ có một thử thách mà mọi người nhảy xuống một hồ nước lớn trong thời tiết lạnh giá, để chứng minh lòng can đảm và bày tỏ sự biết ơn đến các vị thần. Nghe thì có vẻ khó, nhưng mà hầu như cả già lẫn trẻ con ở đó đều tham gia hết. Nên là” – Juliana nhìn Zrenye với một ánh mắt đáng sợ - “mẹ sẽ dìm Zrenye ở đó, chờ cho bao giờ lạnh đến tái người mà xem…”

Nghe thấy vậy, Zrenye nhanh chóng cắn miếng thịt thật to trong run rẩy.

“Thế thì để hôm mời họ đến ăn anh sẽ chủ động nói chuyện trước về chuyến đi. Nhà mình sẽ được đón tiếp nồng nhiệt lắm đấy. Mà đã là vào trong cung thì chắc cũng mất vài ngày…”

“Nhưng em muốn đi theo kiểu gia đình tự túc cơ. Chứ cứ mãi ở trong cung thành họ thì chán ngắt”

“Vậy sao…lấy cớ ra ngoài thăm người thân có vẻ hợp lí nhỉ?”

“Tuỳ anh nói với họ đó. Mà còn Sutipe thì sao? Có đi cùng luôn không?”

Bác Stipanov khẽ mỉm cười, rồi lắc đầu.

“Có lẽ mùa đông này tôi sẽ về thăm quê, dù sao cũng là ngày giỗ của sư phụ. Thôi, hẹn mọi người năm mới nhé!”

“Ừm. Vậy cho tôi gửi lời chào đến Una. Cũng lâu rồi không gặp cô ấy.”

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

xin lỗi anh bạn, tôi quá ngu để đọc truyện của bạn, ý không phải nói truyện bạn tệ mà là do tôi quá ngu ngốc không thể hiểu, 0 điểm môn Ngữ Văn và tôi muốn nói lại lần nữa cho chắc, e hèm... TÔI BỊ NGU
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Ksao bro. Chỉ cần bro đọc truyện và cmt máy cái linh tinh như này là tôi vui rồi:))
Xem thêm