Arc 1: Đứa Con Của Người Anh Hùng Mạnh Nhất

Chương 09: Thuộc hạ của Ma Vương

Chương 09: Thuộc hạ của Ma Vương

Mùa thu năm nay đến sớm khác thường. Thành phố đã mọc thêm nhiều toà nhà, nhưng tiếng còi tàu ở ga trung tâm vẫn chẳng đổi khác.

“Cái đồ vô dụng này!”

Đứng trước một chiếc máy bán hàng tự động, “cái đồ vô dụng này!” là câu duy nhất cậu có thể thốt lên được.

Mặc dù đã nhét tờ tiền vào trong, thứ đó vẫn chẳng nhả cho cậu thứ mà cậu muốn. Đó là chiếc máy đời cũ, và dù cố tình hay vô tình, cái máy đang nuốt mất đi một vài đồng thặng dư của nạn nhân chỉ bằng cái lí do tuổi tác của mình.

Tầng thượng tòa nhà lớn của trung học là một nơi rộng rãi, nhưng dù vậy thì chẳng có học sinh nào muốn trèo lên trên này cả. Nó trông giống một sân vận động bị bỏ hoang, có lẽ điểm khác biệt là các đường ống xám xịt nằm chắn cả lối đi, chúng nối xuống dưới tòa nhà nhằm phục vụ công tác kĩ thuật. Ngoài ra còn có các cột trụ màu đen được nối lại với nhau bằng những tấm lưới sắt để bảo vệ người ở trên.

Sáng hôm đó, sắc trời cuối thu phủ một màu xám nhạt. Mặt trời bị tầng mây dày che khuất, chỉ để lại những tia sáng yếu ớt không đủ xua tan cái lạnh se sắt. Cậu thích kiểu thời tiết này, bằng một cách nào đó mà chúng khiến đầu óc cậu được tỉnh táo hơn.

Gió thổi qua cuốn theo những chiếc lá khô xoay vòng trên nền bê tông. Tiếng ồn ào từ sân trường vọng lại, mơ hồ như thuộc về một thế giới khác.

Hoàn hảo để tận hưởng sự yên tĩnh.

Nếu đây là một bộ romcom, những câu chuyện tình cảm đôi khi xảy ra một cách thường tình. Cậu đang nghĩ đến việc gặp nữ chính của đời mình, rồi thì cả hai sẽ bị cuốn vào một vòng xoáy do định mệnh sắp đặt nên.

Nhưng chung qui lại thì đó chỉ là những câu chuyện hoang đường. Nếu mong đợi một điều tương tự xảy ra với bản thân, trông cậu chẳng khác gì một bệnh nhân Chuunibyou, hoặc tệ hơn là một tên cô đơn đến nỗi sinh hoang tưởng.

Tiếng lạch cạch vang lên khi máy bán nước cuối cũng cũng thả xuống hộp nước táo ép. Có lẽ hôm nay nó thương hại cậu, hoặc là một điềm báo xấu cho những thứ sắp tới. Nhưng nhanh chóng gạt đi các nghĩ ngợi linh tinh, cậu vẫn xé mép hộp, uống một ngụm, rồi lật trang sách.

Hôm nay cũng sẽ trôi qua như bao ngày khác mà thôi, tốt nhất là đừng có suy biến gì nhiều—

"Cậu có mạnh không?"

Một giọng nói đột ngột vang lên, lập tức chia đôi suy nghĩ của cậu thành hai hướng rõ ràng: Một là tiếp tục đọc sách và giả vờ không nghe thấy thứ âm thanh đó, hai là quay lại xem ai vừa lên tiếng. Với cậu thì luôn chọn phương án thứ hai, dĩ nhiên, vì nếu có ý định im lặng tức là bạn đang phạm phải lỗi nghiêm trọng trong giao tiếp mất rồi.

Thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt cậu là một cô gái.

Đôi mắt cô ấy lạnh lẽo như sắc trời buổi sáng. Mái tóc đen dài, buộc hờ bằng một dải ruy băng cùng màu. Bộ đồng phục có hơi rộng đôi chút, trông cứ như cô ấy có ý định mặc nó suốt vài năm nữa mà chẳng cần thay mới vậy.

Nhưng thứ thu hút sự chú ý của cậu nhất định phải là đôi mắt màu đỏ thẫm kia. Phải, không biết vì lí do gì mà nó khiến cậu nhớ đến một cô bé mà cậu đã không gặp từ rất lâu...

"Cậu đang nói… tôi sao...?"

"Cậu có mạnh không?" Cô gái lặp lại với chất giọng điềm tĩnh y hệt khi nãy.

Câu hỏi thứ hai khiến cậu phải tập trung quan sát cô ấy một lúc. Hiện tại, cô đang đứng ở phía trên một bức tường bê tông cao hơn hàng rào, cách cậu khoảng tầm 10 bước chân. Một vị trí đủ xa với cậu, nhưng chỉ cần một chút tương tác nhẹ về phía trước thậm chí có thể khiến thân thể ấy không cưỡng lại được trọng lực và ngã ngay xuống dưới.

Vậy mà cho dù tự đặt bản thân vào cái thế kém an toàn như vậy, cô vẫn giữ cho mình một dáng đứng thẳng, không hề có vẻ gì là do dự hay sợ hãi.

"Tôi không nghĩ đây là cách hay để bắt chuyện với người lạ đâu..."

Cố nặn ra một nụ cười thân thiện, để rồi cậu lại cúi đầu tiếp tục với quyển sách. Nếu để đối phương nhận ra là cậu đang cảm thấy khó chịu vì bị làm phiền, có thể cá rằng cậu sẽ vướng vào một chút rắc rối.

Mà xét cho cùng, mục đích của câu nói vừa rồi thật ra cũng đã khá lộ liễu: phớt lờ đối phương một cách tế nhị. Cậu cũng mong là cô sẽ hiểu như bao người có nhận thức đầy đủ khác.

Gặp nhau lần đầu mà đã chọn hỏi một câu như vậy, thường là những kẻ địch đang tìm cớ để động thủ. Nhưng đây là trường học, không phải một đấu trường. Sân thượng vắng người qua lại lúc này có thể là nơi lý tưởng để đối đầu mà không để lại dấu vết, song cậu không nghĩ cô gái này lại có ý định nguy hiểm đến vậy.

"Tôi không muốn hỏi cậu những câu tầm thường."

"...Vậy nếu tôi nói mình yếu đuối thì sao?"

Cô gái, người vừa tạo ra cái bầu không khí kì quặc đến bất thường này, giờ đang nhìn cậu chằm chằm rồi nghiêng đầu.

"Cậu đang nói dối."

"Dựa vào đâu mà cậu dám chắc?"

"Người yếu đuối sẽ không trả lời như thế."

"Vậy cậu muốn gì ở tôi?"

Một vài giây lát im lặng trôi qua.

"Chỉ là... muốn biết mà thôi..."

"Nếu vậy thì tôi khá mạnh đấy!"

"..."

Cô gái không có vẻ hứng thú với câu trả lời của cậu. Gió nhẹ lướt qua, làm tà áo đồng phục của cô khẽ lay động. Cậu liếc xuống quyển sách vẫn mở trên tay, lòng chợt thầm nghĩ về những cảnh gặp gỡ định mệnh từng xuất hiện.

Chàng trai gặp cô gái, họ nói với nhau những thứ khó hiểu.

Nhưng tình huống này… chẳng phải kiểu hội ngộ thường thấy đó hay sao?

"Thôi được rồi, ít nhất cậu có thể cho tôi biết tên cậu là gì không?"

Cậu lên tiếng khi đối phương đã chìm vào trong im lặng.

Cậu không rõ tại sao mình lại hỏi tên cô ấy. Cũng chẳng phải là do cậu có ý định với con gái nhà người ta đâu, dù cho cô gái kia vẫn thật biết cách thu hút ánh nhìn của nam giới. Có lẽ là vì... nếu chẳng may cậu bị hạ sát ở đây, cậu vẫn nên biết rõ danh tính của thủ phạm thì hơn.

Cô gái hơi ngẩng mặt lên, và có cảm giác như cô đã chuẩn bị sẵn cho câu trả lời ngay từ đầu. Không, phải nói là cô đã mong đợi cậu hỏi thì hơn. Cô đưa một tay lên phía trước như để nắm thứ gì đó, rồi cất tiếng rõng rạc.

"Tôi là thuộc hạ của Ma Vương. Aiko Hoshigami…”

*

Căn phòng câu lạc bộ vào buổi chiều có một bầu không khí kỳ lạ. Những tia nắng cuối ngày xuyên qua khung cửa sổ, nhuộm vàng cả mặt bàn gỗ đã sờn màu. Một vài chồng sách và tài liệu cũ xếp lộn xộn trên kệ, phản chiếu lại cái thứ ánh sáng mờ ảo ở bên phía thế giới kia.

Zrenye và Rikka ngồi về hai hướng đối diện nhau. Ở giữa họ là chiếc bàn ngăn cách về mặt không gian, và có lẽ nó cũng đang tàn nhẫn chia cắt cả suy nghĩ của hai người luôn. Vì thế cậu chẳng thể làm gì ngoài chống cằm nhìn cô ấy đang ung dung xoay bút giữa những ngón tay, với đôi mắt đầy mơ màng luôn dõi ra ngoài cửa sổ.

Phía bên ngoài sân trường đã thưa dần người, chỉ còn vài bóng học sinh lướt ngang qua. Ngồi trong phòng đây Zrenye thậm chí có thể nghe được một vài tiếng bước chân vọng lại bên ngoài hành lang vắng vẻ. Một cảm giác ảm đạm đến kinh khủng, và hẳn hai người là những kẻ cứng đầu nhất trong số các ‘after-school lingerers’ còn nán lại.

"…Tóm lại là, nếu cứ tiếp tục thế này, câu lạc bộ chúng ta chỉ còn một năm mà thôi."

"Tôi nghĩ cậu đang bi quan quá rồi. Câu lạc bộ vẫn có Hana, mà Hana thì không đời nào để chuyện đó xảy ra."

"Có một con người tận tâm không đồng nghĩa với việc người khác cũng sẽ tận tâm."

"Được rồi, vậy thì chúng ta phải làm gì đó, đúng không?"

Zrenye ngả người về phía sau, và nhờ thế mà đôi mắt cậu vô thức hướng lên phía trần nhà.

Căn phòng câu lạc bộ cũ kỹ này đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt chạy dài, chừng đó là đủ để bất cứ ai tế nhị cũng đều nhận ra rằng chỗ họ ngồi không còn đủ an toàn nữa. Nhưng dù sao thì còn có nơi để sinh hoạt cũng đã là may mắn lắm rồi—nhất là khi nó có thể bị giải thể bất cứ lúc nào. Nếu chuyện đó diễn ra trước khi trần nhà kịp sập xuống, cũng có thể xem như một sự an bài hợp lý.

"Tuyển thêm thành viên mới, tổ chức sự kiện, quảng bá câu lạc bộ? Hay đi ép người ta ký vào đơn tham gia luôn?"

"Nghe như một đường lối phát triển của một giáo phái ấy nhỉ?”

“Thế còn về cái tin đồn giả thú xuất hiện gần đây thì sao? Có thể tổng hợp một vài truyền thuyết đô thị về chúng mà dán ở cửa đấy?”

“Không được! Tôi sẽ không để cậu trưng mấy cái đấy làm bộ mặt câu lạc bộ của tôi đâu!”

Chắc là vì bị kích động nên Rikka đã thay thế đại từ ‘chúng ta’ thành ‘tôi’.

“Nhưng chẳng phải chúng vốn dĩ là mục tiêu của chúng ta à? Những người muốn vào sẽ phải có hứng thú với hiện tượng siêu nhiên, và họ chắc chắn sẽ bị thu hút bởi các hình thù kì quái.”

"Cậu nghĩ hội học sinh hay thầy cô sẽ để yên cho câu lạc bộ chúng ta sao? Thuần phong mĩ tục ở đâu? Trước khi làm gì đó thì cậu cũng nên nghĩ đến các hậu quả của nó đi chứ." Rikka đáp lại một cách chán nản.

Giờ đang là tháng 8, tức là tuần đệm để học sinh quay trở lại học viện tiếp tục công việc học tập. Thật ra xuất hiện ở trường lúc này cũng chẳng phải bắt buộc, nhưng vì một vài lí do mà Zrenye đã phải có mặt với tư cách thành viên câu lạc bộ văn học trẻ.

Người chị hội trưởng của hội – chị Akari quái vật, đã rút khỏi vì vấn đề học tập. Không thể trách được, bởi vì hết năm nay là chị sẽ tốt nghiệp rồi. Còn các thành viên còn lại, những đứa trẻ cuối cấp thứ nhất còn ngây thơ, sẽ tiếp tục tiếp quản những gì khóa tiền bối để lại. Vấn đề là cái thứ họ thả cho chẳng phải con cá hay cái cần câu gì, mà là một đống giun. Một đống giun tượng trưng câu lạc bộ sắp bị giải thể vì không đạt đủ thành viên theo yêu cầu này.

Đã trải qua 6 năm cuộc đời cậu, và kết quả là Zrenye từ một cậu nhóc ngỗ nghịch trở thành nam sinh năm hai trung học phổ thông điển hình.

Về mặt ngoại hình, cơ thể cậu đã cao lớn hơn trước. Nhưng các chi tiết khác, ví dụ như đặc điểm khuôn mặt cậu thì có lẽ vẫn như vậy. Bất cứ ai lâu không gặp lại Zrenye thật ra đều dễ dàng nhận ra cậu, ngoại trừ việc cậu sẽ nhanh chóng quên luôn người ta.

Cậu chống tay lên bàn, nghiêng đầu về phía Rikka. "Vậy theo cậu, chúng ta nên làm gì?"

Rikka không trả lời ngay. Ánh mắt cô  dõi theo một chiếc lá vàng vừa bị gió cuốn qua cửa sổ, xoay tròn trong không trung trước khi rơi xuống góc phòng. Thật không chắc là cô ấy có đang suy nghĩ nghiêm túc về câu hỏi của Zrenye hay không, hay lại để tâm trí trôi theo chiếc lá kia mất rồi.

Để mà nói qua một chút về tình hình hiện giờ thì, họ phải nhanh chóng đưa ra quyết định trước khi mọi giấy tờ về câu lạc bộ này bị giáo viên thẳng tay loại bỏ. Nốt tháng sau, cả hai đều sẽ lên năm ba, đồng nghĩa với việc công việc sẽ bị độn lên gấp bội. Một viễn cảnh không mấy sáng sủa một chút nào.

Chồng giấy cũ trước mặt gợi trong lòng Zrenye một chút hoài niệm. Biết bao nhiêu thế hệ cũng đã từng ngồi đây, cũng như hai người bây giờ, nghiền ngẫm và biên tập từng con chữ cho sự sống còn của câu lạc bộ.

Nhưng hoài niệm không giải quyết được vấn đề trước mắt. Với tốc độ này, e rằng đến lúc bước vào năm ba, họ cũng chưa chắc đã hoàn thành việc tuyển chọn nhân lực. Chưa kể, ba thành viên còn lại của câu lạc bộ – những cá nhân với mức độ lập dị khác nhau – nếu có mặt ở đây thì chỉ e mọi chuyện còn rối hơn nữa. Không rõ vì may mắn hay xui xẻo mà hôm nay chỉ có cậu và Rikka chịu trận.

"Nếu thực sự muốn thu hút người, chúng ta phải có một điều gì đó nổi bật hơn là chỉ mỗi văn chương. Một sự kiện, một cuộc thi, hoặc… một điều gì đó độc đáo hơn."

Cuối cùng thì cái người ngồi chết dí ở phía bên kia căn phòng kia mới chịu cất giọng.

"Như gì?"

"Như… một bộ truyện dài kỳ do thành viên câu lạc bộ cùng sáng tác. Chúng ta có thể viết nó theo kiểu nối tiếp nhau, để mỗi người đóng góp một phần vào cốt truyện. Vừa thể hiện khả năng sáng tạo, vừa tạo ra một cái gì đó khiến mọi người phải quay lại để theo dõi."

Cậu ngạc nhiên nhìn Rikka.

"Nghe cũng hay đấy. Tại sao chúng ta không mở rộng đối tượng tham gia với cả người ngoài luôn?"

"Cậu nghĩ ai sẽ kiểm soát phần nội dung?"

"Nếu cậu cảm thấy mình bận quá, có thể sử dụng đến thanh danh của bản thân như một con bài tẩy mà."

"…Gì cơ?"

Rikka nhìn đối phương duy nhất trong phòng một lúc lâu, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt. Nhưng trong một vài khoảnh khắc, cậu nhận ra tai cô ấy hơi đỏ lên.

"Tôi không biết cậu đang tưởng tượng cái gì, nhưng nếu cậu còn tiếp tục nói nhảm, tôi sẽ viết hẳn một bài luận về sự suy thoái của óc tưởng tượng trong thời đại hiện nay và dán nó lên bảng tin chỉ để nhắm thẳng vào cậu."

Lời đe dọa vừa rồi khiến cậu phải đánh mắt sang một bên và nuốt nước bọt. Dù Rikka không phải kiểu người dễ nổi nóng, nhưng cô ấy có một phong thái đặc biệt khiến người khác cảm thấy như đang đối mặt với một nữ hoàng sẵn sàng ban lệnh xử trảm bất cứ lúc nào.

Rikka Lycoris. Con gái của một gia đình quý tộc nửa mùa nhưng cực kỳ giàu có. Một người có thể dễ dàng khiến bạn lầm tưởng rằng cô ấy sinh ra để trở thành một công chúa kiêu kỳ, nhưng thực tế, Rikka là kiểu người thẳng thắn, thông minh, và có khả năng châm chọc người khác theo cách khiến họ cảm thấy vừa bị sỉ nhục vừa bị thu hút.

Mái tóc dài màu bạch kim luôn được buộc một cách tỉ mỉ, đôi mắt xanh lục sắc sảo tựa như những viên ngọc lục bảo cất giấu đầy bí ẩn. Cô ấy có một khí chất tao nhã tự nhiên không thể lẫn được của một tiểu thư, và còn là nữ sinh nổi tiếng nhất trong số các nữ sinh nổi tiếng của trung học Seishin.

"Rồi rồi, tôi đùa thôi mà… Nhưng nghiêm túc đấy, kế hoạch của cậu nghe cũng ổn. Có lẽ chúng ta nên trình nó cho Hana khi cô ấy đến."

"Ừ." Rikka đáp lại đầy vẻ bực bội.

Cậu đã để trò đùa đi hơi xa. Nhận thức được điều đó, cậu cúi xuống, tiếp tục hoàn tất cái bữa ăn nhẹ của mình. Chất bánh mì hơi khô, nhưng lớp nhân trứng và thịt xông khói ít nhất vẫn còn đủ vị để không khiến Zrenye hoàn toàn mất tinh thần.

Dù vậy, cậu vẫn vừa nhai vừa liếc qua đống giấy tờ trải đầy trước mặt. Một nhiệm vụ bất khả thi. Cậu phải chấp nhận rằng việc cố gắng hoàn thành tất cả các hoạt động của câu lạc bộ trong thời gian nghỉ này chẳng khác gì tự biến mình thành những con chuột bạch trong phòng thí nghiệm vậy.

“Trễ quá rồi đấy. Tôi về trước đây.”

Không chịu nổi bầu không khí quá 6 giờ, Zrenye lầm lũi đứng dậy và tìm cặp sách của mình.

“Cậu đúng là tên đàn ông tệ hại nhỉ? Sau khi ngấu nghiến chiếc bánh đó một mình và định bỏ lại tôi ở đây.”

“Vậy để tôi chở cậu về cùng nhé?”

“Cậu nên đi chết đi thì hơn.”

Kết hợp với việc đánh mắt sang một bên, chiếc miệng nhỏ xinh của Rikka thốt lên lời tàn nhẫn.

“Thế rốt cuộc tôi phải làm gì để vừa lòng cậu đây?”

“Không gì cả.”

Rikka vươn vai uể oải, rồi bất chợt nhấc chiếc túi bên cạnh lên và ném về phía Zrenye. Có thể gọi là cặp sách thì đúng hơn, nhưng nó lại quá thiếu trọng lượng so với tiêu chuẩn để được công nhận, và điều đó thật hợp lí đối với Zrenye. Trong tư duy của cậu, mang quá nhiều đồ ra ngoài chẳng khác nào tự phủ nhận năng lực sinh tồn cơ bản của bản thân.

Đón lấy chiếc cặp, cậu xoay người đi mà không buồn ngoái lại. Cả tâm trạng chịu đựng Rikka lẫn khả năng nhìn thẳng vào gương mặt chán ghét kia đều đã cạn kiệt.

Rời khỏi trường, cậu đi bộ đến sân ga Ichinosou lúc này đã đông nghịt người. Dân số Eryndo liên tục tăng trong vài năm trở lại đây, và thành phố dự định mở rộng mạng lưới giao thông công cộng một cách triệt để. Cơ hội bằng vàng cho đám buôn đất. Và, với cái tốc độ này, chắc chỉ cần Zrenye trưởng thành thêm vài năm thôi, việc mua nhà sẽ nằm gọn trong danh mục “không tưởng”.

Bước xuống nhà ga, cậu móc điện thoại ra xem giờ. Tàu mất chừng ba mươi phút để chạy, còn bây giờ là bảy giờ kém năm.

Thực tế thì, cậu đã bỏ lỡ kế hoạch ghé thăm hiệu sách.

“Chậc…” — lưỡi Zrenye khẽ bật ra tiếng tiếc nuối, rồi cậu rảo bước về phía căn nhà cậu ở bên sát sườn núi.

“Con về rồi đây, xin lỗi vì phải để cả nhà phải đợi.”

Đứng trước cửa nhà, trái với suy nghĩ của cậu, không có tiếng đáp lại từ phía lối vào.

Quan trọng là cửa không hề khóa, nếu khóa thì cậu có thể dễ dàng đoán rằng người mẹ yêu quí đã đưa hai đứa em gái đi ăn mà không cần sự hiện diện của cậu. Thay vào đó, cậu nhận ra một dáng bóng dài chiếu ra từ nhà bếp. Zrenye cởi bỏ chiếc giày và rón rén bước vào trong.

“… A–”

Ngay lập tức bị phát hiện, chủ nhân của chiếc bóng – hiện thân là một thiếu nữ xinh đẹp và dễ thương, mở to mắt nhìn cậu trong khi đang mút đầu ngón tay trỏ. Tay còn lại của cô cầm một hũ thủy tinh có dán chữ “mật ong nguyên chất”, thứ mà mẹ cậu đáng nhẽ sẽ chỉ dùng đến khi có ai đó trong nhà bị đau họng.

“… Anh về rồi đây. Lại ăn vụng nữa à, Mizuki?”

“Anh trai về mà chẳng báo trước tiếng nào làm em muốn rớt tim luôn đó!”

“Không phải tại em đang làm chuyện mờ ám nên mới phản ứng thái quá sao? Các cụ chẳng bảo có tật thì giật mình đấy.”

Vội đặt hũ thủy tinh xuống bàn rồi len lén lấy tay quệt nơi khóe môi còn vương chút mật ong, Mizuki quay đầu về phía đồ ăn trên bếp trong khi nói với cậu.

“Anh mau ăn tối đi. Em đã hâm nóng bữa tối rồi, với lại mẹ bảo sẽ đưa bé Yume sang nhà dì Michiko chơi.”

“Vừa đi chiều nay sao? Còn chả nhắn nổi cho anh một câu nào. Thật tình, bà mẹ này còn có tí quan tâm gì đến đứa con trai duy nhất trong gia đình không vậy?”

“À, nhân tiện thì mẹ sẽ đi khoảng một tuần cơ. Nên từ mai Mizuki sẽ đảm nhận việc nấu ăn trong nhà.”

“Hể?! Không thể nào?”

Phản ứng của Zrenye bỗng trở nên dữ dội.

“Sao vậy anh? Chẳng phải đây là thời điểm thích hợp nhất để Mizuki thể hiện ư? Cái gọi là nữ công gia chánh ấy?”

“Em chắc chắn là đang đùa anh phải không? Dù sao thì nhà dì cũng không hẳn gần… đâu cần em phải vất vả vậy.”

“Anh nói vậy là có ý gì?”

Mizuki đảo mắt một cách đáng sợ về phía anh trai mình.

“Aahh, ý anh là em không nhất thiết phải nấu ăn đâu, anh cũng sẽ giúp một tay.”

“Anh trai à… Ai sẽ nấu cho Mizuki ăn nếu anh quyết định về muộn như ngày hôm nay cơ chứ?”

Chuyện đó thì khỏi phải bàn cãi gì rồi. Lần đầu tiên mà Mizuki nấu ăn cho cậu là vào ngày sinh nhật cậu năm ngoái. Con bé quyết định trổ tài với món cơm cà ri gà, cộng thêm một chút công thức bí mật gia truyền của gia đình Katori. Mùi vị sau đó đã khiến tinh thần của Zrenye bị tổn thương nghiêm trọng.

Có lẽ từ hôm nay cậu sẽ cân nhắc chuyện ra ngoài ăn uống.

*

“Mizuki! Hôm nay em lại vào phòng của anh đúng không?”

Lí do cho sự bực tức trong câu nói của cậu là vì phòng cậu đã bị phủ lên một sự bừa bộn đầy khó chịu. Núi quần áo chất đống trên giường, sách bị quăng quật khắp mọi chỗ trống của bàn học, và trông chúng dữ tợn như một đám đông bất mãn tụ tập để trả thù cho những ngày bị chủ nhân lơ là.

“Làm gì có chuyện đấy! Sao anh lại nghĩ em là một đứa bám anh trai đến nỗi mò vào phòng mỗi khi anh đi vắng thế?”

“Vậy cái đống lộn xộn này là sao? Và thậm chí là cửa sổ vẫn còn chưa đóng nữa.”

“Đã bảo là không phải em mà!”

Phản đối dữ dội cho lời kết tội của anh trai, Mizuki chống tay và “hứ” một tiếng. Thấy con bé tỏa ra bầu không khí giận dỗi mồn một, Zrenye quay lưng lại và tự mình chất vấn.

“Nếu em không vào thì là ai cơ chứ? Chả nhẽ là trộm…”

Zrenye đặt tay lên miệng khi cố nói nốt từ cuối. Cậu nghĩ rằng đó là lí do nghe hợp lí nhất, nhưng…

“Không thể nào… mình đâu có mất thứ gì đâu? Vậy thì là biến thái sao?”

“Hmmm? Nếu chẳng có gì thì em về phòng trước. Mai còn phải đi khai giảng nữa đó.”

Kéo mũ trùm hình gấu nâu xuống tận mắt, Mizuki thong thả bước ngang qua anh trai. Từ năm ngoái nó trông đã phát triển ra dáng người lớn hơn, nhưng đến giờ vẫn thường xuyên mặc những bộ đồ ngủ cho con nít.

Quay về phía bàn học và thu dọn đồ đạc, cậu nhìn thấy một rải duy băng màu đen kì lạ ở cửa sổ.

Thứ này rõ ràng là dành cho phụ nữ, nhưng cậu lại chẳng bao giờ thấy Mizuki dùng đến nó, và mẹ cậu lại càng không. Bà ấy đã quá tuổi cho mấy thứ đồ dễ thương như này, trừ trường hợp bà đột nhiên muốn hồi xuân và kiếm thêm cho cậu một đứa em kháu khỉnh.

“Hình như cái thứ này… mình đã từng thấy nó ở đâu rồi…”

Sự thật là Zrenye đã bắt đầu mường tượng ra chủ nhân của nó.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!