Vol 2
Chương 51: Xích Ma Đạo sĩ khôn ngoan và cái ôm ngày tái ngộ
0 Bình luận - Độ dài: 1,268 từ - Cập nhật:
“Chẳng phải như vậy là bất kính sao? Nghe như thể ta đã cướp đoạt thứ gì đó từ ngươi vậy.”
Cùng với một tiếng thở dài nhẹ, vưong tử Mastoma hất cằm ra hiệu.
Tôi nhìn theo hướng đó thì thấy Rain đang đứng ở đó, ăn vận theo kiểu Salmutaria, được người phụ nữ khi nãy dẫn đến.
“Yuke!”
“Rain…!”
“Chào mừng anh về, chào mừng… Yuke!”
“Tôi về rồi.”
Rain lao đến, ôm chầm lấy tôi không chút do dự.
Tôi cũng ôm lại em và đưa mắt nhìn sang Mastoma.
Trên khuôn mặt anh ta là nụ cười ung dung đầy khí phách, ánh mắt nhìn chúng tôi đầy vẻ hài lòng.
“Trận cược này ngươi thắng rồi, nữ nhân gan góc kia. Ta thật tiếc khi không thể có được ngươi.”
Mastoma khẽ nhếch môi cười.
Rain vẫn ôm chặt lấy tôi, chỉ khẽ gật đầu đáp lại.
“Cược… gì cơ?”
“Ừm. Nữ nhân đó đã dùng chính thân mình làm điều kiện, thách thức ta một ván cược. Nếu ngươi chết, thì nàng sẽ là của ta.”
“Rain, em làm cái gì vậy chứ…!”
“Vì em tin… Yuke nhất định sẽ không sao.”
Rain nấc lên, vẫn không chịu buông tôi ra.
Với tâm trạng của em lúc này, tôi không thể nào trách em vì đã hành động liều lĩnh như vậy được.
Dù sao thì, tất cả cũng là do tôi mất tích quá lâu mà ra.
“Chỉ cần ngươi còn sống, ta không thể có được nàng. Đúng là thủ đoạn khôn ngoan, Xích Ma Đạo sĩ – Warlock.”
“Vì tôi nghe nói… đó là chuyện rất quan trọng ở Salmutaria mà.”
"Khư khư khư… thật khó lường.”
Xem ra, nước cờ tôi tính trước đã phát huy tác dụng.
May mà vương tử Mastoma này là kiểu người tôn trọng luật lệ và phong tục Salmutaria.
Nếu hắn là kẻ tàn độc, chỉ biết dựa vào quyền lực, thì giờ này Rain đã chẳng còn ở trong vòng tay tôi nữa rồi.
Đúng lúc tôi đang nghĩ như vậy, có người đột ngột xông vào phòng từ phía sau.
“──…Không thể trả tiền là sao!? Điện hạ!”
Một gã trung niên lùn tịt quen mặt lao vào, mặt đỏ phừng phừng vì giận.
Khi nhìn thấy tôi và Rain đang ôm nhau, ông ta khựng lại, thở hắt ra một hơi.
“N-Ngươi… Yuke Feldio!? Chẳng phải đã chết rồi sao…!”
“Tiếc là tôi vẫn còn sống và khỏe mạnh đây.”
Tôi lườm gã Bran đầy phức tạp.
Hắn thật to gan khi tôi không có mặt mà dám tự tung tự tác đến vậy.
Dù hắn có là quý tộc thì cũng chẳng khiến cơn giận trong tôi nguôi ngoai được.
…Nhưng còn chưa kịp nổi đóa, một giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt ngang tôi.
Là Vương tử Mastoma.
“Bran. Ngươi dám lừa gạt ta à?”
“Không… chuyện đó thì…”
“Người phụ nữ kia, Rainis, là tài sản hợp pháp thuộc quyền sở hữu của Yuke Feldio.”
Trước lời tuyên bố của Mastoma, Bran Clowder kinh ngạc đến cứng đờ cả người.
“Cái… Gì cơ? Chuyện đó… vô lý…”
“Ta đã hỏi trực tiếp cô ấy và cho người điều tra rồi. Rainis có ghi chép chính thức, là tài sản thuộc về Yuke Feldio.”
“Ừm. Tôi là… của Yuke.”
Cách gọi "tài sản của tôi" quả thực mang màu sắc quá đặc trưng của Salmutaria.
Hôm đó, sau khi Rain nhận được thư từ nhà Clowder, tôi và em đã tiến hành một loại đăng ký mang tính chất tạm thời với tư cách là đối tác.
Nói là “kết hôn” thì nghe không đúng lắm, nó giống như một dạng hợp đồng trong giới mạo hiểm giả.
Loại đăng ký được hội mạo hiểm giả cho phép, quy định chia sẻ tài sản cá nhân, và chuyển giao quyền thừa kế nếu một trong hai người qua đời.
Do đặc thù của hệ thống, việc “thân phận” của đối phương được coi như tài sản cũng không phải là sai hoàn toàn.
Hơn nữa, từ góc nhìn của xã hội nam quyền như Salmutaria, việc “Rain là tài sản của Yuke Feldio” là một suy diễn hoàn toàn có thể xảy ra — và rõ ràng, toan tính đó của tôi đã hiệu quả.
Còn một điều nữa.
Không, phải là hai.
Tôi hiện là mạo hiểm giả hạng A thuộc vương quốc Welmeria, đồng thời cũng mang danh hiệu “Dũng Giả”.
Xét theo nghĩa rộng, tôi là tài sản nhân lực trực thuộc quốc vương Vincent Đệ Ngũ của Welmeria.
Rain là người chia sẻ quyền lợi với tôi, và cũng là thành viên của tổ đội hạng A “Clover” do Dũng Giả chỉ huy.
Ngay cả vương gia Salmutaria cũng khó lòng tùy tiện động đến tài sản của quốc vương Welmeria — đó là điều tôi đã tính đến.
Vậy mà vẫn có kẻ ngu ngốc dám hành động.
Chính là gã đang tái xanh mặt trước mắt tôi —
Bran Clowder.
Coi thường một mạo hiểm giả, lại chẳng buồn điều tra gì.
Chuyện hắn đã làm chẳng khác nào “lấy tài sản của vua đem bán chui cho vương tộc nước khác”, một hành vi phản nghịch nghiêm trọng.
“Tội khiến ta mất mặt, ngươi sẽ phải chuộc.”
Sát khí dày đặc như băng, tỏa ra từ Mastoma, đè nặng lên người Bran.
Đứng giữa là tôi, chẳng dễ chịu chút nào.
Rain cũng còn ở đây cơ mà.
“Hih…”
Bran ngã ngồi, lùi lại trên sàn.
Ngay sau lưng hắn, người lính hộ tống tôi ban nãy đang đứng nghiêm, chặn đường.
“Lôi con cáo già đó ra ngoài. Giờ đang nói chuyện, đừng xen vào.”
“Đ-Điện hạ! Người hứa rồi mà! Tôi không biết gì cả, là sự thật!”
“Không biết mà thoát được sao, đồ ngu. Cút đi. Nếu gặp lại lần nữa, ta sẽ móc mắt ngươi.”
Theo lệnh vung tay của Mastoma, người lính lập tức túm cổ Bran lôi đi.
Hắn vẫn còn la lối điều gì đó, nhưng tiếng la nhanh chóng tan biến.
“Là người thuộc vương mạch Salmutaria, ta không thể cúi đầu. Nhưng ta xin lỗi… Yuke Feldio.”
“Không đâu, điện hạ Mastoma. Tôi thật lòng cảm ơn vì người đã nghĩ cho Rain.”
Với quyền lực trong tay, hắn hoàn toàn có thể cưỡng ép chiếm lấy Rain.
Ngay cả khi biết về bản đăng ký giữa tôi và em ấy, hắn vẫn có thể đổ hết tội lên đầu trung gian là Bran để làm ngơ.
“Cô có chủ nhân tốt đấy, Rainis.”
“Vâng.”
Gật đầu như vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm thêm mất.
…Nhưng thôi, hôm nay tôi chỉ muốn tận hưởng việc Rain vẫn đang nằm gọn trong vòng tay mình.
“Mà thật đau đầu. Này, Yuke Feldio.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Biết là vô lý, nhưng ta cứ hỏi. Ngươi có sẵn lòng… nhường lại tổ đội ‘Clover’ cho ta không?”
“Không.”
Tôi chưa kịp nghĩ đến chuyện bị xúc phạm hay chuyện họ không phải tài sản, lời từ chối đã bật ra khỏi miệng.
Vương tử Mastoma cũng không lấy làm khó chịu, chỉ thở dài nhẹ một tiếng:
“Phải rồi.”
Tôi đang tự hỏi liệu câu hỏi ấy có ý gì, thì Rain nhìn tôi, rồi quay lại phía Mastoma như muốn nói điều gì.
Có vẻ đoán được điều đó, vương tử Mastoma mở lời.
“Được rồi, nói đi.”
“Tôi tin… nếu là Yuke, nhất định sẽ… giúp.”


0 Bình luận