Vol 2
Chương 48: Thương lượng và cái bẫy (góc nhìn Bran Clowder)
0 Bình luận - Độ dài: 1,052 từ - Cập nhật:
“Rainis. Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Tôi gọi với theo khi cuối cùng cũng tìm thấy Rainis ở đại lộ Duna.
Thật tình, cứ đi lang thang vô định như vậy.
Bởi thế tôi mới không ưa gì cái đám gọi là mạo hiểm giả.
“Không có gì để nói với ông cả. Tôi đang bận.”
Con bé cháu lạnh lùng phũ phàng khiến tôi hơi bực, nhưng vẫn bám theo cái bóng lưng ấy.
Tôi đã nắm được thông tin rằng tên Yuke hay gì đó hiện đang mất tích.
Nói cách khác, đây là cơ hội ngàn năm có một.
“Ta biết. Chính vì vậy mới muốn nói chuyện.”
“Tôi đã nói là đừng xen vào chuyện của tôi rồi, đúng chứ?”
Rainis quay lại, trừng mắt nhìn tôi khiến tôi cảm thấy một luồng lạnh sống lưng, nhưng tôi vẫn nhếch môi cười.
“Ngươi đang tìm Yuke Feldio, đúng không?”
“...”
“Không hẳn là không có cách tìm ra hắn.”
Đôi vai của Rainis khẽ giật.
Phản ứng đúng như tôi dự đoán, con bé này.
“Ông nói gì?”
“Ngươi biết đạo cụ ma pháp tên là La bàn của Kẻ Tìm kiếm – Seeker’s Compass chứ?”
“…!”
Chắc chắn là nó biết.
Chỉ cần điều tra sơ sơ là có thể biết Rainis là một kẻ sưu tầm đạo cụ ma pháp.
Không đời nào nó lại không biết tới một món hiếm và nổi tiếng như vậy.
Seeker’s Compass là một trong những pháp cụ cực kỳ hiếm và quý giá.
Chức năng đơn giản chỉ là chỉ hướng đến thứ mà người dùng mong muốn, nhưng có thể định vị mọi tồn tại trên thế gian.
Từ kho báu bị giấu kỹ đến người mất tích—bất kỳ thứ gì.
“…Ông có nó sao?”
“Không. Nhưng ta biết nó đang ở đâu, và ai đang giữ.”
“Nói tôi biết đi.”
Tốt, sập bẫy rồi.
Khi Rainis bước đến gần như thể muốn hỏi cho ra nhẽ, tôi khẽ lắc đầu.
“Đó là thái độ đi hỏi người khác sao? Ta thấy ngươi còn thiếu lễ độ và thành ý đấy.”
“…Xin ông, hãy nói cho tôi biết.”
“Chưa đủ.”
Tôi khụy gối xuống, cúi người nhìn vào gương mặt Rainis khi nó vừa cúi đầu.
“Ta từng bị ngươi niệm ma pháp vào người và đe dọa đấy. Vậy mà ta vẫn đến đây để chìa tay giúp, vì ngươi và cái tên kia.”
“…”
“Hãy giữ thể diện cho ta một chút, được không?”
Rainis vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu.
Tôi nở một nụ cười xã giao dành cho cô cháu gái nhỏ.
“Chỉ cần gặp người đó và nói chuyện là được rồi. Ta sẽ nói với bên kia rằng nhà ta đã vội vàng hành động lần này.”
“…Chỉ gặp thôi thì được.”
“Tốt. Dù gì người đang giữ Seeker’s Compass cũng chính là Mastoma-sama.”
Đây là sự thật.
Vị vương tử đó đang sở hữu Seeker’s Compass.
Chính nhờ vật đó mà hắn mới có được khối tài sản khổng lồ kia.
“Tôi chỉ cần đi gặp người đó thôi?”
“Đúng thế. Việc thương lượng với Mastoma-sama thì để ngươi lo. Nếu ngươi không khiến ngài ấy phật ý, có thể sẽ được cho mượn la bàn đấy.”
Rainis nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, nhưng tôi vẫn giữ nụ cười.
Một đứa con gái ranh ranh đầy toan tính.
Chắc nó cũng cảm thấy tôi đang âm mưu điều gì đó.
Nhưng con người ta, một khi trước mắt là hi vọng dù giả tạo, tầm nhìn cũng trở nên hạn hẹp.
Chỉ cần đẩy thêm một chút… một chút là đủ để khiến nó sốt ruột.
“Nếu ngươi không tin ta, thì coi như cuộc nói chuyện này chấm dứt. Cứ chờ cho hội mạo hiểm giả tìm thấy xác hắn ta đi.”
Tôi quay người.
Ngay lúc đó—Rainis nắm lấy vạt áo tôi.
Tốt lắm, rốt cuộc cũng chỉ là một con bé.
“Được… tôi sẽ đi.”
“Tốt. Cả ta và bên kia đều bận rộn. Ta định đưa ngươi đi ngay bây giờ.”
“Ể, ngay bây giờ á?”
Không thể để nó bình tĩnh lại được.
“Ngươi nghĩ ta tìm ngươi hôm nay để làm gì? Quý tộc như ta không rảnh rỗi như mạo hiểm giả bọn ngươi đâu. Huống chi bên kia là vương tộc, muốn gặp còn phải theo thủ tục.”
Tôi ngừng một nhịp, liếc nhìn Rainis.
“Mà, với ta thì không gấp cũng được. Nhưng buổi tiếp theo có thể là một tuần, một tháng sau, hoặc ngài ấy có thể rời nước bất cứ lúc nào. Khi đó, ngươi còn mặt mũi nào nhìn đồng đội và cái tên đó nữa?”
Tước đi lựa chọn là cách đàm phán căn bản nhất.
Tôi cũng đã khá quen với việc này.
Không phải tôi làm nghề lừa đảo để chơi đâu.
Chỉ cần lay động nó bằng mạng sống của tên kia, thì việc điều khiển một đứa con gái non nớt chẳng có gì khó.
“…Hiểu rồi. Tôi đi.”
“Tốt lắm. Ngươi vẫn lo cho đồng đội đúng không? Cứ viết thư trên xe ngựa đi, ta sẽ cho người đưa về quán trọ.”
Rainis ngoan ngoãn gật đầu trước lời tôi rồi bước lên xe.
Chắc nghĩ tôi đang quan tâm nó.
Ngu ngốc.
Thật không ngờ mọi việc lại trơn tru thế này.
Quả là một bất ngờ đầy thú vị.
Ban đầu tôi định dùng Rainis làm mồi để lôi kéo ba kẻ còn lại, nhưng nếu có thư tay thì chẳng cần bày trò nữa.
Chỉ cần hé lộ chút thông tin, chúng sẽ tự tìm đến tôi hoặc vương tử Mastoma.
Rốt cuộc thì, cũng chỉ là đám mạo hiểm giả đầu óc đơn giản.
Bởi cái gọi là tinh thần đồng đội rẻ tiền, bọn chúng sẽ tự chôn mình vào cái bẫy tôi đã chuẩn bị.
Thật là, Yuke Feldio à.
Cuối cùng ngươi cũng giúp ích được cho ta đấy.
Chắc ngươi chết rồi, nhưng đúng là đến phút chót vẫn còn có ích.
Nếu may mắn tìm được xác ngươi, ta sẽ thắp cho ngươi một nén hương trước mộ.
—bằng tiền bán mấy con đàn bà của ngươi.


0 Bình luận