Magika no Kenshi to Shouk...
Mihara Mitsuki Chun
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 10

Chương 6.2: Sự thật và Phán xét

0 Bình luận - Độ dài: 9,943 từ - Cập nhật:

Căn phòng trắng toát. Trong đó chỉ có độc một chiếc máy tính kích thước khá lớn, ngoài ra chẳng còn thứ gì khác. Ấy vậy mà, nó cũng không hề có vẻ gì là đặc biệt.

Thực chất, đây là một không gian được thiết kế để người ta có thể tập trung cao độ vào công việc.

“Quả nhiên, có một đường cáp ngầm truyền dữ liệu về chính quốc Bắc Mỹ. Đường cáp này không thể truy cập bất kỳ thiết bị đầu cuối nào khác ngoài chiếc máy này. Chỉ là họ đã sắp đặt sao cho mọi dữ liệu đều được gửi về chính quốc theo chu kỳ cố định, hoàn toàn không lưu lại chút dữ liệu nào trên máy tính này cả.”

“Không có gì sao? Vậy chúng ta không thể đọc dữ liệu ở chính quốc hay tải về bằng chiếc máy này à?”

“Chiếc máy tính này chỉ thực hiện việc truyền dữ liệu thôi, nó không có quyền hạn nhận dữ liệu. Tôi có thể sử dụng thành thạo chiếc máy này bằng sức mạnh của Prometheus, nhưng những gì chiếc máy tính này không thể làm, Prometheus cũng đành chịu thôi.”

“Nói cách khác, chúng ta vẫn chưa hiểu được gì hết.”

Tuy nhiên, họ đã vô hiệu hóa được hệ thống bảo mật, chỉ cần cắt đứt mọi đường truyền ra bên ngoài là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Việc tiếp theo là… họ chỉ có thể điều tra bằng phương pháp thủ công, tìm kiếm thứ gì đó mang tính tương tự. Điều này phải làm trong khi đảm bảo không để bất kỳ ai trong pháo đài này trốn thoát.

“Ở đây không có kẻ phản bội, chỉ có những vị khách đến từ Nhật Bản các ngươi mà thôi.”

Anh cảm thấy một sự hiện diện phía sau. Kazuki quay lại.

Đó là tiếng Nhật. Anh từng nghe nói rằng tất cả các lãnh đạo của Kỵ Sĩ Đoàn Bắc Mỹ đều đang học tiếng Nhật.

Dựa người vào khung cửa đã mở, một người đàn ông vận áo choàng đỏ thẫm che kín mặt và thân, kèm theo chiếc kính bảo hộ, đang đứng ở ngưỡng cửa căn phòng trắng toát.

“—Red Metallica.”

Họ đã thành công. Họ đã kịp cắt đứt đường truyền ngay trước khi chạm mặt người này.

Đứng gần như vậy, anh ta là một người đàn ông cao lớn, chiều cao có lẽ phải đến gần 2 mét.

“Các ngươi không hề ngạc nhiên sao? Nói cách khác, các ngươi đã trở thành kẻ địch của chúng ta?… Nhưng vậy thì tại sao các ngươi lại lén lút rình mò nước Mỹ của chúng ta?”

Red cất lời với một giọng điệu đầy vẻ ung dung.

“Nếu các ngươi đứng về phía người da đỏ, thì không cần phải hành động như thế này.”

“Chúng tôi không đứng về phía nào cả. Chúng tôi đến đây để giải cứu những người bị biến thành nô lệ.”

“Giải cứu nô lệ, ngươi nói vậy sao? KUHAHA!”

Nghe lời Kazuki, Red cong cái thân hình cao lớn của mình như một con mèo và phá lên cười một cách đầy ác ý.

“KUHAHAHAHA!”

“Lotte, phá hủy chiếc máy tính đó!”

Cảm thấy sự bất thường đáng sợ, Kazuki nói với Lotte.

Họ không thể an tâm chỉ bằng việc cắt đường dây của thiết bị. Sẽ rất tệ nếu thiết bị đầu cuối bị điều khiển từ xa.

Lotte lập tức nhảy khỏi bàn, niệm [Mitrailleuse] và biến chiếc máy tính cùng cái bàn thành phô mai Thụy Sĩ.

“Các ngươi định làm gì?” Ngừng hẳn tiếng cười, Red nghiêng đầu hỏi.

“Chúng tôi làm thế để ngăn không cho anh gọi viện binh.”

“Không, viện binh đang đến đấy chứ. Nhìn xem, họ đến rồi kìa.”

Vô số tiếng bước chân vang vọng.

Một nhóm người nào đó đang tiến đến đây. Những bước chân đều tăm tắp khiến họ liên tưởng đến một đội quân.

Red dịch chuyển thân mình như để mở lối vào căn phòng.

Từ cánh cửa hé mở, từng tốp trẻ con lũ lượt bước vào phòng – những đứa trẻ với khuôn mặt đã mất đi sức sống. Ánh mắt chúng vô định, miệng há hờ, nước dãi chực trào ra.

Họ đã bị bao vây. Không gian trống trải của căn phòng trắng toát giờ tràn ngập những đứa trẻ liên tục đổ vào. Kazuki và mọi người dần lùi lại, bước qua đống đổ nát của máy tính, và khi nhận ra thì họ đã bị dồn vào chân tường,

“Các ngươi đến giải cứu nô lệ ư? Sai rồi, các ngươi đến để bị nô lệ giết chết mới đúng.”

Mary đã từng nói với cậu rằng người đàn ông này đang sử dụng Triệu hồi Ma thuật để tận dụng nô lệ một cách hiệu quả.

Ma lực cuồn cuộn dâng lên từ Red – dấu hiệu của Triệu hồi Ma thuật.

“Hỡi cái chết, hãy tuyên bố sự ra đời tại đây. Được ôm ấp trong vòng tay của người cha vĩnh hằng…! Dead Rising (Mực Đen Xâm Chiếm)!”

Những đứa trẻ tan chảy hỗn độn – không, chỉ là ảo giác của cậu rằng chúng đang tan chảy, thực chất là màu sắc của những đứa trẻ đang tan chảy một cách lộn xộn, biến khuôn mặt chúng thành màu đen.

Một thứ gì đó như màu sắc tan chảy đang hòa quyện một cách hỗn độn vào những đứa trẻ, biến thành luồng khí ma thuật đen kịt.

Khoảnh khắc cảnh tượng ấy lọt vào mắt, một linh cảm chợt lóe lên trong tâm trí Kazuki.

Đây chính là những cái bóng đen hình người giống như xác sống trên con tàu nô lệ đó! Hiện tượng ma thuật không khớp với lời giải thích của Thần thoại Ấn Độ kia là do tên này gây ra!

Nhưng… đây có phải là sức mạnh của Diva Công Lý Hoa Kỳ không!?

Luồng ma lực tăng cường tứ chi cho những đứa trẻ, khiến chúng ngay lập tức, nhưng vẫn chậm rãi, tiến đến gần Kazuki.

“Soi sáng bốn bể năm châu, <Yata no Kagami>! Fuukyou Kaikon―Youka Issen!”

Kazuki giải phong ấn Yata no Kagami – vốn đã được thu nhỏ thành hình chiếc vòng tay – và giải phóng sức mạnh của nó.

Ánh sáng thuần khiết của mặt trời lẽ ra phải xóa tan ma lực đen đang khiến những đứa trẻ trở nên quái dị.

Giờ đây, trong không gian chật hẹp khi những đứa trẻ đang vây kín, cậu sẽ kết thúc chuyện này chỉ trong một đòn… không, vô ích rồi!

Red cười lớn.

“Khác với lúc ngươi ở trên thuyền, ta đang đứng ngay trước mặt ngươi lúc này! Ánh sáng tầm thường đó không thể phá vỡ mệnh lệnh của ta!”

Những đứa trẻ thậm chí không mảy may chú ý đến ánh sáng và vẫn dần dần tiến đến!

Những đứa trẻ không hề di chuyển để tấn công.

Chúng chỉ đang khiến Kazuki và đồng đội mất không gian di chuyển – những đứa trẻ đang tiến đến để xóa bỏ hoàn toàn khoảng cách.

“Kuhaha! Ta đã nhìn thấy rồi! Nếu ta làm thế này thì các ngươi không thể làm gì được phải không?”

Red nhấc một cánh tay từ ống tay áo choàng của mình và siết chặt đầu của một đứa trẻ đứng cạnh hắn.

Hắn giơ đứa trẻ đó lên về phía Kazuki, biến nó thành lá chắn sống. Vừa khống chế họ, Red vừa tiến gần hơn, đá văng những đứa trẻ đang chen chúc trên đường đi của hắn.

Những bàn tay của lũ trẻ vây quanh Kazuki nắm chặt lấy đồng phục và gấu quần của cậu. Kazuki không thể chống trả hay thậm chí là cử động người.

Khoảnh khắc tiếp theo, chiếc áo choàng của Red mở tung từ phía trước và tám vệt sáng lóe lên cùng lúc.

Thứ xuất hiện bên dưới áo choàng là một cơ thể dị thường.

Cơ thể của những binh lính người máy là màu bạc, nhưng cơ thể của Red hiện ra lại đen kịt.

Tổng cộng tám cánh tay thép phả khói mù mịt. Red vứt phắt đứa bé đang dùng làm lá chắn ra, đồng thời, từ bên trong bàn tay hắn, một lưỡi kiếm HF đỏ rực vươn dài ra “Phụt!” một tiếng, lưỡi kiếm nhắm thẳng vào Kazuki và vung lên cao.

“KHÀ KHÀ KHÀ HÀ!!”

“Kazuki, mau qua đây!” Karin hét lớn.

Ở phía tường, Karin đặt tay ra sau lưng rồi ấn mạnh lòng bàn tay vào bức tường. “Phá!” cô hét lên đầy khí thế. Toàn thân cô xoắn lại như một chiếc đinh vít và bức tường đổ sụp trong một hơi thở―đây chính là Thần Đao Kỹ (Shintoukei) áp dụng lên vật thể.

Magika_No_Kenshi_To_Shoukan_Maou_Vol.10_184.jpg

Khoảnh khắc lưỡi kiếm của Red vung xuống, Kazuki liền gạt đám trẻ ra, lao mình vào lối thoát mà Karin vừa tạo ra – cái lỗ hổng trên bức tường phía sau lưng cô.

“…Bọn chúng cũng ở đây!”

Trong hành lang, không gian cũng chật kín những đứa trẻ đen kịt. Rốt cuộc có bao nhiêu đứa trẻ nô lệ bị tập trung trong tòa nhà này?

Tám đường khe nứt chạy dài trên bức tường phía sau Kazuki và đồng đội. Kazuki cùng mọi người cố gắng chen lấn xuyên qua đám trẻ dày đặc, tạo được chút khoảng cách. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, bức tường hoàn toàn vỡ vụn và sụp đổ. Đống đổ nát của bức tường vùi lấp đám trẻ trước khi Red bật ra từ đó, giẫm lên đống gạch vụn và vung vẩy tám cánh tay.

“KHÀ KHÀ KHÀ HÀ, tất cả các ngươi không còn đường thoát! Dù là trong pháo đài này… trong khắp nước Mỹ này, hay ở vùng đất của lũ người da đỏ kia, các ngươi cũng đừng hòng trốn thoát!”

Những lưỡi kiếm HF đó đã phá nát bức tường ư!?

Chẳng phải bức tường của tòa nhà này hoàn toàn miễn nhiễm với đòn chém sao!?

Khi Kazuki dồn sự chú ý vào Red, định tấn công hắn, Red tóm lấy đầu một đứa trẻ gần đó và giơ đứa bé về phía Kazuki. …Chết tiệt!

“Barrett!!”

Kazuki bắn một phát, chỉ nhắm vào Red. Trong tình huống này, cậu không thể sử dụng phép thuật tấn công quy mô lớn có thể gây hại cho cả đám trẻ.

Red phản ứng cực nhanh. Bên trong kính bảo hộ của hắn lóe lên ánh đỏ, và hắn lập tức nhìn thấu quỹ đạo của đòn phép tấn công có tốc độ sánh ngang đạn súng trường, khiến hắn dễ dàng né tránh. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Red đạp chân, lướt qua đám trẻ xung quanh, qua tường, qua trần nhà, hắn di chuyển trong không gian hoàn toàn như một con côn trùng.

“Khà khà, cơ thể ta đang được thử nghiệm thực tế với bộ trang bị đặc biệt tối tân nhất! Đây chính là cái gọi là hòa làm một với máy móc!”

“Tangle Calamity (Tấn Công Vướng Víu Khốn Khổ)!!”

Sử dụng tám cánh tay, tám luồng chém liên tiếp như mưa trút xuống Kazuki.

Với Ame no Murakumo, Kazuki cùng lúc đỡ được hai đường chém trong số đó. Phần còn lại thì…

“Seusenhofer!”

Cơ thể cậu được bao bọc trong bộ giáp đen tuyền, đồng thời chặn đứng các đòn tấn công. “KÉO KÉO KÉO!” Toàn thân cậu chấn động như thể đang bị cưa bằng một chiếc cưa máy hoạt động chậm rãi.

Vốn dĩ, những vật sắc nhọn như cưa máy sẽ bị phản lực khi gặp phải thứ cứng như áo giáp. Thế nhưng, với đòn tấn công này, bộ [Seusenhofer] đã hoàn toàn bị nghiền nát.

Red đã hô lên một cái tên kỹ thuật nào đó, nhưng đó không phải là ma thuật Triệu Hồi (Summoning Magic). Kazuki run rẩy.

Những gì vừa xảy ra chỉ là sự kết hợp của cơ thể được tăng cường sức mạnh từ bộ xương ngoài hỗ trợ và các lưỡi kiếm HF đỏ rực tạo ra những nhát chém đơn thuần.

Chẳng hạn như tốc độ phản ứng từ Nhãn Tâm của Kazuki, khả năng di chuyển tốc độ cao của Kanae, sức phá hủy như Thần Đao Kỹ của Karin – những kỳ tích siêu phàm mà các võ sĩ quanh Kazuki có thể đạt được thông qua luyện tập, thì tên này lại có thể thực hiện được thông qua việc cơ khí hóa toàn bộ cơ thể hắn.

Trong số sáu cánh tay còn lại, một cánh tay đang giữ chặt một đứa trẻ làm vật thế mạng, một tấm khiên sống.

Hồng, kẻ vừa bị hóa giải đòn tấn công chí mạng, tiếp đất một cách nặng nề, giẫm nát đám trẻ con nằm la liệt khắp hành lang. Cùng lúc đó, hắn nhấc bổng những đứa trẻ bị túm đầu lên làm khiên, đồng thời tiếp tục niệm chú Triệu Hồi Ma Thuật.

“Chúng ta dưới sự phù hộ của Nam Tước (Baron Samedi)… ôi những sinh linh nguyền rủa, hãy bùng cháy! Hắc Diệm Tử Vong (Demon Flame of Black Death)!!”

Ma lực đen tối bùng nổ từ đám trẻ con đang bị biến chất xung quanh. Làn ma lực ấy nhanh chóng hóa thành ngọn lửa đen ngòm.

Hành lang chìm trong biển lửa đen…

{Á… áááá…} {Nóng quá!} {Không! Áááááá-!!}

Ngoài Kazuki và những người bạn, không, thậm chí còn đau đớn hơn cả họ, ngọn lửa đen ấy thiêu đốt chính những đứa trẻ đã trở thành khởi nguồn của nó. Tất cả những đứa trẻ đang bốc cháy đều thét lên những tiếng kêu gào xé lòng. Hàng trăm tiếng la hét ấy không khác gì một địa ngục trần gian, tái hiện cảnh giới A Tỳ (Tầng địa ngục thứ tám và đau đớn nhất trong Phật giáo).

Cảnh tượng này giống hệt như khi họ còn ở trên thuyền nô lệ. Dù những gì có thể gọi là ý chí—có lẽ là linh hồn của những đứa trẻ này—đã bị tước đoạt, nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn đọng lại!

Đây… đây là điều mà một Diva dưới sự bảo hộ của Công lý Mỹ sẽ làm sao!?

Ngọn lửa đen cũng ào ạt tấn công Kazuki và nhóm bạn.

Không thể chần chừ nữa!

“Hỡi dòng khí quyển, hãy hội tụ về thân ta, trở thành cơn bão xua đi kẻ đáng ghét! Tâm bão chính là ngai vàng của ta! Pháo Đài Bão Tố!”

Kazuki triệu hồi một cơn bão quanh vị trí của họ, thổi bay những đứa trẻ đang phun ra ngọn lửa đen trong khi vẫn điều chỉnh lực gió. Vài đứa trẻ va vào tường, rên rỉ trong đau đớn.

Nhưng cơn gió đã đẩy ngọn lửa đen ra xa khỏi những đứa trẻ.

Ngọn lửa đen di chuyển về phía pháo đài và bắt đầu thiêu đốt.

“Khà khà khà! Đừng làm tổn thương những đứa trẻ đáng thương này-!!”

Hồng cất lên tiếng cười the thé như trong phim kinh dị, hắn đạp mạnh vào những đứa trẻ vừa bị thổi bay, sau đó tiếp tục đạp tường, đạp trần nhà và nhảy vọt về phía Kazuki bằng một chuyển động ba chiều.

“Vòng Vây Tai Ương!!”

Nhưng Kazuki đã nhìn thấu tất cả với tốc độ ấy—anh di chuyển theo quỹ đạo lách qua tám luồng chém, và phóng một cú đâm thẳng bằng kiếm Ame no Murakumo từ chính diện.

Mũi kiếm vươn thẳng tới, trúng đích.

Chiếc kính của Hồng nhấp nháy đỏ. “NUOOO_!?” Hắn gầm lên trong khi bất ngờ phanh gấp, giẫm mạnh lên đầu những đứa trẻ xung quanh. Hắn phớt lờ định luật quán tính nhờ đôi chân máy móc và phần thắt lưng cực kỳ chắc chắn.

Hồng đột ngột dừng lại. Một sơ hở—một sơ hở để phản công không hề tồn tại.

Kazuki không lựa chọn truy đuổi thêm, mà hét lớn gọi Karin.

“Phá hủy bức tường ra bên ngoài!! Chúng ta rút lui!!”

Karin đã hành động ngay cả trước khi Kazuki kịp nói.

“Thần Đao Kỹ-!”

Lách qua khoảng trống tạo ra từ việc thổi bay đám trẻ, Karin tiếp tục phá hủy bức tường. Kazuki cũng theo dấu vết đó, nhảy xuống bên ngoài.

“Kazuki-!?” Đồng đội của anh, chắc chắn đã nhận ra sự hỗn loạn, đồng loạt cất tiếng. Kazuki lao nhanh đến vị trí của họ và hội quân.

Mio, Koyuki, Kaguya-senpai, Hikaru-senpai, Kanae, Kohaku, chị em Ryuutaki, Kamimura-san, Liz Liza-sensei, Akane-senpai, Kanon-senpai, Arthur, Shouko, Silirat. Và cả Ginny.

―Cậu ta khẽ thở phào nhẹ nhõm khi tụ họp được với mọi người.

Cứ ngỡ như thể mình vừa thoát khỏi một cảnh tượng kinh hoàng tựa phim ác mộng.

Thế nhưng, điều đó chẳng có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc.

“Khahahahahaha! Ta đã nói rồi mà, các ngươi đừng hòng thoát!”

Từ cái lỗ mà Kazuki và những người khác vừa thoát ra, chủ nhân của giọng cười the thé đó cũng nhảy xuống theo.

“Red Metallica!!” Ginny thốt lên một tiếng nghe như tiếng thét.

“Virginia Dance! Sao cô lại ở đây!? Cô đang định làm gì!?”

Cùng lúc với việc Red tiếp đất ngay bên dưới pháo đài đang bùng cháy trong ngọn lửa đen ngòm, hắn ta đã vận một phép thuật mới.

“Giờ thì, hãy bắt đầu buổi dạ tiệc hắc ám thôi nào! Hỡi những đứa con hắc ám của ta, hãy vặn vẹo thân thể và điên cuồng nhảy múa như lũ dã thú! Vũ Hội Ma Đăng (Orgy Party)!!” (Editor: Cái tên thú vị đấy nhỉ…)

Vô số quái vật đen kịt từ trong tòa nhà nhảy vọt ra. Với tốc độ lao xuống như sao băng, chúng vây kín Kazuki và nhóm bạn, chặn đứng mọi lối thoát thân.

Không, đó không phải là quái vật đen kịt. Khi Kazuki nhìn quanh—đó là những đứa trẻ đã bị biến thành dã thú, đang bò bằng bốn chân. Tốc độ kinh hoàng mà chúng thể hiện là nhờ ma lực hắc ám cường hóa, cấu trúc cơ thể chúng được tăng cường phép thuật khiến chúng trở nên nhanh hơn cả chính Red. Nhưng mỗi khi cơ thể chúng chuyển động theo sự điều khiển của Red, xương cốt lại ken két, tiếng rắc rắc *buchi buchi* vang lên từ cơ bắp, miệng những đứa trẻ mở rộng hết cỡ, như thể hàm dưới sắp rời ra, hơi thở đau đớn cùng nước dãi trào ra không ngừng. Nước mắt tuôn rơi như suối từ đôi mắt chúng.

Tất cả những đứa trẻ trong pháo đài, lên đến hàng trăm người, đều đã biến thành một bầy thú vật, vây kín Kazuki và nhóm bạn.

Đúng như dự đoán, Red đang ôm một đứa trẻ từ trong bầy đó, tiếp tục dùng nó làm lá chắn.

“Cái, cái gì thế này…” Kaguya-senpai run rẩy cất tiếng.

Red nói rằng bọn họ không có lối thoát, nhưng họ cũng đâu có ý định chạy trốn. Suy cho cùng, họ đến đây là để giải cứu những nô lệ này.

Nhưng tên này càng chồng chất thêm ma thuật, thì những đứa trẻ này sẽ…

Liệu những đứa trẻ này còn có thể được cứu không? Phải làm gì để cứu chúng đây?

“Phép thuật này, cũng là một phần hiện thân của Công Lý Mỹ ư…?”

Không có lý do gì để nổi giận với Ginny, nhưng Kazuki vẫn buông lời đó về phía cô.

Có một sự điên loạn tựa Nyarlathotep ngay trước mắt cậu.

“Diva của Red là… tôi nghe nói đó là sức mạnh của <Phim về Zombie> thì phải…”

Khi Ginny ngập ngừng đáp lại như thế, Red bật cười sảng khoái, một tiếng cười đến từ tận đáy lòng.

“KHAHAHAHA! Diva của phim zombie ư!? Dù biết rằng người Mỹ các người rất thích phim zombie, nhưng cô thật sự tin vào cái thứ nhảm nhí đó sao, Virginia Dance!? Nếu vậy thì, cô, cô thật sự không hiểu cái thứ gọi là zombie này là gì rồi! Kẻ đã đồng hóa với ta chính là…”

Bên cạnh Red, một hiện thân của bộ xương khô mặc chiếc mũ quả dưa đen và áo khoác đuôi tôm từ từ hiện ra.

“Diva của Phe Hỗn Mang đến từ Thần thoại Voodoo, chính là <Baron Samedi>-sama này đây!!”

…Thần thoại Voodoo!

Ra là thế, chỉ vì hắn là một Magika Stigma thuộc Hội Kỵ Sĩ Bắc Mỹ, không có nghĩa là hắn sở hữu Diva của Công Lý Mỹ. Suy cho cùng, Công Lý Mỹ đâu có ép buộc mọi người phải đặt niềm tin vào họ.

Với những điều kiện như vậy, việc chúng cùng tồn tại với Phe Hỗn Mang là điều có thể. Mặc dù có một Diva của Phe Hỗn Mang ngự trị trong cơ thể sẽ mang lại sự hủy diệt cho nhân cách của vật chủ…

“Vậy ra, đó là Thần thoại hình thành từ những nô lệ Châu Phi bị đưa sang Haiti, trung tâm của Châu Mỹ.”

Liz Liza-sensei thì thầm. “Ồ, đây đúng là một cuốn từ điển sống.” Red tỏ vẻ thán phục.

“Cô nghĩ chính phủ Mỹ ngày xưa đã làm gì để dập tắt những nô lệ đoàn kết dưới thần thoại Voodoo? Chúng dùng thứ tư tưởng lạc quan, vô tư đúng kiểu người Mỹ ấy. Chúng hạ thấp hình ảnh của Thần thoại Voodoo bằng cách biến nó thành đề tài trong các bộ phim Hollywood. Một Thần thoại Voodoo đáng sợ, có thể điều khiển xác sống bằng ma thuật đáng ngờ! Sau đó, người Mỹ lấy lại lương tri và bãi bỏ chế độ nô lệ, nhưng lũ xác sống thì đã ăn sâu vào tâm trí mọi người như những nhân vật đáng yêu rồi. Thế nhưng, cô biết không? Xác sống ngay từ đầu… chính là hình ảnh biểu trưng cho những nô lệ sẽ làm theo mọi điều người ta sai bảo đấy. Bất kể thời đại nào, người Mỹ vẫn không ngừng đùa giỡn với lũ nô lệ…”

Công lý Mỹ một lần nữa đòi hỏi nô lệ vì sự thịnh vượng…

Để làm vậy, chúng đã triệu hồi Diva của thần thoại nô lệ (Voodoo)…

Red bật ra tiếng cười méo mó.

“Thật là mỉa mai, thật là khốn nạn làm sao! Trên đời này còn có thần thoại nào bị làm nhục một cách hài hước hơn thế này không? À, vậy thì ta, kẻ mang làn da đỏ này, sẽ nhuộm chúng hoàn toàn bằng sức mạnh của Samedi! Ta sẽ phủ lên nước Mỹ này màu đen tuyền của nô lệ! Cứ nhìn mà xem, những đứa trẻ Mỹ này đang bò lổm ngổm như súc vật kìa!! KUAHAHAHA!”

Red nhìn xuống đám trẻ đang vật vã bò bằng bốn chi rồi cất tiếng cười the thé.

Hình bóng của Baron Samedi nhìn Red như vậy bằng đôi hốc mắt vô cảm.

“Aa… aaa… Red…! Red!!”

Stella đang được Kaguya-senpai ôm chặt bắt đầu run rẩy vì tiếng cười chế nhạo của Red.

Tiếng cười của Red chợt tắt ngúm, hắn hướng ánh nhìn xuyên qua cặp kính bảo hộ về phía Stella.

“…Sao con bé đó lại ở đây? Sao cô lại đi cùng mấy tên người Nhật này?”

“Pin!” Stella điên cuồng hét lên như thể đã mất kiểm soát. “Pin… pin của tôi!”

“Pin? Cô muốn nói là bộ não điện tử (linh hồn pin) của cô à?”

Như gạt bỏ chuyện khó hiểu sang một bên, một nụ cười tục tĩu lại nở trên môi Red.

“À, ta có nó đây. Ta luôn mang bộ não điện tử được tạo ra từ những nô lệ mà ta hài lòng bên người cho đến khi nó cạn kiệt. Không, những binh lính cyborg khác chỉ trang bị bộ xương ngoài tăng cường trên cơ thể, nhưng với ta, cơ thể ta hoàn toàn được cơ giới hóa, bộ não điện tử của các ngươi tương đương với mạng sống của ta.”

“Trả lại! Pin của tôi, trả lại!!”

“Kuhaha, nếu cô van xin đến thế, ta sẽ trả lại cho, được thôi. Đây.”

Red loay hoay *cạch cạch* ở vùng trán của cặp kính bảo hộ che gần hết mặt, từ đó hắn lấy ra một viên pin nhỏ. Hắn ném nó về phía Stella.

Viên pin lăn trên mặt đất khiến Stella vùng ra khỏi vòng tay Kaguya-senpai và ngã nhào xuống để nhặt nó.

“Aa… aaaa…” Khi nhặt được viên pin trong tay, một luồng sáng đen thuần khiết lóe lên cùng với tiếng thét của cô bé.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA-!!”

Stella phát ra ánh sáng đen trong khi la hét—cô bé đông cứng tại chỗ.

Kazuki hoảng loạn lao tới Stella và ôm lấy vai cô bé.

Đôi mắt cô bé vẫn mở trân trân, nhưng Stella không hề có phản ứng gì, như thể đã đông cứng.

“Ngươi đã làm gì!? …Bộ não điện tử này là cái gì vậy!?”

Cái gọi là "elecbrain" chính là những cục pin nhồi nhét thứ ma lực đen tối tỏa ra từ đám zombie nô lệ này đó. Ma lực chính là năng lượng tinh thần của con người, cũng chính là linh hồn của họ. Đám zombie nô lệ bị ý chí của ta nhuộm đen, chúng tiêu thụ ma lực đen tối để chiến đấu theo ý muốn của ta, và cũng tiêu thụ ma lực đen tối để lao động.

Tiêu thụ ma lực để chiến đấu, tiêu thụ ma lực để làm việc.

Nhưng nếu chỉ có vậy, thì hẳn là chẳng có gì khác biệt so với một con người bình thường sử dụng ma lực xanh cả.

"Ma lực đen tối phá vỡ bản ngã cá nhân và biến nó thành năng lượng thuần túy. Đó là lý do tại sao nó có thể hòa nhập vào một cỗ máy. Con người bình thường thậm chí không thể cố gắng đổ ma lực xanh của họ vào pin. Nếu ngươi hỏi tại sao, đó là bởi vì con người đó có ý thức tự thân một cách tự nhiên rằng [Tôi không phải là một cục pin]. Nhưng đám zombie nô lệ tuân theo mệnh lệnh của ta, chúng có thể hòa trộn thứ ma lực đen tối vô cảm của chính mình vào pin. Làm như vậy, chúng tạo ra một elecbrain. Elecbrain tỏa ra năng lượng vừa là điện vừa là ma lực cùng một lúc, khiến cỗ máy vận hành."

Năng lượng vừa là ma lực vừa là điện! Thì ra đó là lý do tại sao những người lính nửa người nửa máy có thể cộng hưởng năng lượng của các cỗ máy của họ. Ma lực của chính họ khuếch đại chính cái sức mạnh đó!

"Vấn đề duy nhất là ma lực đen tối đã tiêu hao như thế này không thể được bổ sung lần thứ hai. Phần linh hồn đã mất đi, bị giải phóng khi tự định nghĩa mình là [Tôi là một cục pin], sẽ không thể tự nhiên phục hồi trở lại thành [chính mình] nữa. Đó là lý do tại sao những nô lệ này chỉ là đồ bỏ đi."

Ma lực xanh của con người bình thường đã bẻ cong quy luật của thế giới bằng ý chí của chính họ, họ có sự tự khẳng định như vậy. Trái ngược với điều đó, ma lực đen tối lại là... một thứ năng lượng đến từ việc thực sự đốt cháy bản thân của người sở hữu nó.

Kazuki nắm chặt cục pin rỗng tuếch mà anh vẫn luôn nhét trong túi. Điều này đúng như điềm báo khó chịu mà anh đã cảm nhận khi nhặt thứ này...!

"Tôi, tôi..." Stella, người đang được Kazuki giữ chặt vai, lẩm bẩm trong khi cầm cục pin của mình như thể cô bé đã lấy lại được ý thức. "Đây là cục pin của tôi... đây là, của tôi...!"

"Đó là lý do đứa trẻ đó đã hét vào mặt ta bảo ta trả lại linh hồn cho nó. Nhưng thật kỳ lạ... tại sao đứa trẻ đó lại không bị nhuộm đen...? Tại sao ta lại không thể kiểm soát nó... liệu nó đã thoát khỏi xiềng xích, và phục hồi trở lại thành màu trắng...?"

"Maama, paapa... Con nh... nhớ..."

Stella đang lẩm bẩm. Với một cảm giác rùng mình, Kazuki ôm chặt vai cô bé và siết chặt tay.

"Phần linh hồn trống rỗng đã được lấp đầy... khôi phục lại ký ức...!?"

"Con... được sinh ra ở khu định cư đó. Không ai đặt bất kỳ kỳ vọng nào vào con khi con chào đời... Ngay sau khi con sinh ra, đã có quyết định rằng con sẽ bị bán làm nô lệ rồi..."

Nước mắt tuôn như suối từ đôi mắt Stella và cô bé bắt đầu kể câu chuyện gốc của mình.

"Stella là cái tên đầu tiên con từng được nhận. Chúng con, những đứa trẻ bị quyết định bán, đều bị mọi người trong khu định cư gọi là [Nó (It)]. Mọi người ở đây, cũng đều như vậy."

Cùng với giọng nói run rẩy, Stella nhìn quanh những đứa trẻ đang vây quanh họ trong tư thế như thú hoang.

Chắc chắn không phải toàn bộ nhóm, nhưng phần lớn những đứa trẻ này... đều có hoàn cảnh giống Stella, hẳn phải có những người bạn thời thơ ấu trong số chúng. Thật là một cuộc hội ngộ kinh hoàng.

"Thật là một đám ngốc nghếch, những kẻ trong khu định cư đó."

Red chen vào bằng những lời lẽ chế giễu.

“Dù là người Mỹ, chúng lại tin vào Thần thoại Ấn Độ. Thế nhưng, chỉ cần một chút cám dỗ từ những thứ cấm kỵ, chúng liền dễ dàng sa đọa. Chính tay ta đã khiến chúng tha hóa bởi rượu, ma túy và vô số chất béo, biến chúng thành một khu định cư của người Ấn Độ đáng bị khinh bỉ.”

Không chỉ là sự khinh miệt, giọng điệu của Red lúc ấy còn chất chứa đầy phẫn nộ và coi thường.

“Đây cũng là một sự trớ trêu hài hước. Dù chúng ta, những con người mang trong mình dòng máu da đỏ… giờ đây đã chẳng còn biết cái ý nghĩa của việc làm một người da đỏ là gì nữa rồi. Chúng ta bị đẩy đến những vùng đất không thể hiểu nổi, tên bộ tộc của mình bị gộp chung với những nhóm người xa lạ chưa từng nghe tên, thậm chí đến thế kỷ 21 chúng ta còn bị thuần hóa bởi những bộ luật kiểm soát… thay vì thực phẩm truyền thống, chúng ta bị cung cấp và nhấn chìm trong đồ ăn nhiều dầu mỡ và rượu chè. Chúng ta chật vật giữ vững sự độc lập kinh tế trong lòng nước Mỹ bằng việc điều hành sòng bạc. Nó còn đi kèm với những khiếm khuyết trong các bộ luật kiểm soát đã dụ dỗ những kẻ đến từ ngành công nghiệp năng lượng hạt nhân. Các ngươi còn thấy bóng dáng một [người Ấn Độ] nào trong bộ dạng đó nữa không…? Cái thời điểm kỷ nguyên phép thuật ghé thăm và Thần thoại Ấn Độ xuất hiện, thì người Ấn Độ đã hoàn toàn biến mất rồi. Thay vào đó, người Mỹ bắt đầu đặt niềm tin vào Thần thoại Ấn Độ. Nhưng những người Mỹ giả danh người Ấn ấy lại không thể quên được hương vị của văn minh, chúng đã quy phục trước cám dỗ của ta và dâng con cái mình làm nô lệ. Khu định cư đó cũng không loại bỏ những người già yếu. Khà khà… Đất nước này không xứng đáng được kỷ nguyên hay phép thuật gì đó ghé thăm.”

Red Metallica, kẻ được cho là một người Ấn Độ thuần chủng, lại không chọn đặt niềm tin vào Đại Linh Hồn vào thời điểm muộn màng này. Cùng với một Diva thuộc Phía Hỗn Loạn, hắn đã chọn cách phân tán và nuốt chửng nước Mỹ bằng đội quân zombie nô lệ da đen cùng học thuyết sùng bái tiền bạc.

Và rồi Stella, một đứa trẻ da trắng sinh ra dưới Thần thoại Ấn Độ như một vật hiến tế.

“Chúng tôi, những đứa trẻ bị gọi là [Nó], bị bắt làm việc cùng lúc với sự nảy nở của ma lực. Chúng tôi đổ ma lực của chính mình, thứ đã chuyển sang màu đen, vào những cục pin được vận chuyển đến bằng băng chuyền. Suốt cả ngày… nếu một hay hai năm trôi qua, chúng tôi sẽ nhận ra bản thân mình đã dần suy kiệt, đó là một công việc như thế…”

“Khà khà… Trong số những người Mỹ này, ta đặc biệt thích biến những đứa trẻ da trắng này thành nô lệ. Nhìn con cái của những kẻ da trắng giả dạng người Ấn Độ ấy, tự đánh mất bản thân, băn khoăn chúng là cái quái gì, giống hệt như ta trước đây, thật không thể nào vui hơn được nữa.”

“Tôi vẫn chưa trống rỗng như những đứa khác, nhưng một ngày nọ, tôi được chất lên một con tàu.”

“Chúng ta luôn chọn những nô lệ thừa thãi để xuất khẩu, nhưng ngươi thấy đấy, có mệnh lệnh từ những quý tộc đáng kính của cái quốc gia Thần thoại sùng đạo kia. Không thể làm khác được, nên ta đã gửi đi đứa ta yêu thích nhất. Đúng vậy, cô bé kia là đứa ta yêu thích nhất.”

Red tùy ý giải thích quá khứ của Stella song song với lời kể của Stella.

“Chúng tôi bị chất đống bên trong con tàu chật chội như hàng hóa.”

“Mặc dù chúng thèm khát nô lệ đến mức sẵn sàng đi ngược lại tín ngưỡng của mình đối với Thần thoại, nhưng lại ra lệnh không dùng thuyền máy mà phải vận chuyển nô lệ bằng một chiếc thuyền buồm cũ kỹ bốc mùi. Đúng là một lũ khách hàng khó chiều, ngươi thấy không? Phần lớn cái lũ đó, những kẻ tin theo Chư vị Thần Nữ phe Vũ Trụ, chỉ giả vờ mộ đạo khi thấy thuận tiện mà thôi. Nhưng thôi, ta có thể điều khiển những nô lệ xác sống từ xa nên cũng chẳng khó khăn gì. Ta cho chiếc thuyền nhổ neo chỉ với những nô lệ trên đó.”

“Trên chiếc thuyền đó ta…” Giọng Stella chùng xuống, nặng nề hơn.

“Trao đi thứ mình yêu thích như vậy thì lãng phí quá, nên ta đã tự mình ‘thân mật’ một chút.”

Red Metallica điều khiển những nô lệ, hơn nữa hắn còn có thể chia sẻ cảm giác với chúng.

Chính vì thế hắn mới biết Kazuki có tính cách không thể ra tay với nô lệ, và đã chiến đấu bằng cách lợi dụng chúng làm lá chắn.

…Cái hành động ‘thân mật’ đó, sử dụng những nô lệ mà hắn chia sẻ cảm giác với…

“Nhưng cái phiền phức lại xen vào lúc mọi thứ đang tốt đẹp.” Red tiếp tục nói với vẻ ghê tởm.

“Tên Crazy Horse đó đã phát hiện ra con thuyền ngay sau khi nó nhổ neo và chiếm lấy nó. Vì chúng tôi, những người bị bán làm nô lệ, là dân từ một khu định cư khác, nên chúng tôi đã nghĩ rằng họ đến để giúp đỡ. Chúng tôi đã nghĩ họ sẽ đưa chúng tôi về nhà, đặt tên cho chúng tôi, và nuôi dưỡng chúng tôi như những đứa trẻ bình thường.”

Stella nói. Nhưng “Làm gì có chuyện đó chứ.” Red cười khẩy.

“Những chiến binh dũng mãnh khoác trang phục thổ dân đã đến chỗ chúng tôi, khi mà ma lực phòng thủ của chúng tôi yếu đi do cái tôi dần tan biến, và đâm chúng tôi bằng những ngọn giáo sắc nhọn. Họ bảo chúng tôi hãy chấp nhận cái chết trong khi đâm xuyên cơ thể chúng tôi hết lần này đến lần khác bằng giáo. Ma lực đen ngòm tràn ra từ những vết thương mở to như ngọn lửa và cơ thể chúng tôi tự động cử động, rồi biến thành một trận chiến. Dù đau đớn và ê buốt, cơ thể cứ thế tự động cử động…”

“Đó là ma thuật điều khiển từ xa của ta. Nhưng nếu toàn bộ ma lực đen của chúng bị dùng hết thì ngay cả ta cũng không thể điều khiển được nữa, ta thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó. Ta nghĩ có lẽ chúng đã đánh đuổi được lũ thổ dân đó đi, nhưng… có chuyện gì đã xảy ra mà giờ ngươi lại có thể ở đây?”

Chiếc thuyền nô lệ đó đã biến thành một <Vùng Đất Bị Nguyền Rủa>.

Sức mạnh hỗn loạn mất kiểm soát, liệu nó có thể ảnh hưởng đến Vùng Đất Bị Nguyền Rủa không?

“Những người đó đâm tôi hết lần này đến lần khác, bảo tôi hãy chết đi và trở thành một với <Thần Linh Vĩ Đại>. Rằng cái chết sẽ trở thành sức mạnh của <Thần Linh Vĩ Đại>.”

Crazy Horse đã nói với họ rằng người thổ dân không sợ cái chết. Trái ngược với Nền Công Lý Mỹ lấy sự thịnh vượng làm nguồn sức mạnh, phải chăng cái chết mới là nguồn sức mạnh của Thần thoại thổ dân…!

Đất nước này được cai trị bởi hoặc sự giàu có, hoặc cái chết.

“Tôi không muốn điều đó. …Tôi đã tự hỏi ý nghĩa của sự ra đời của mình là gì. Bị đối xử như một món đồ từ khi sinh ra, bị bán làm nô lệ, bị lạm dụng, và cuối cùng, tôi sẽ bị nuốt chửng bởi một thứ không thể hiểu nổi như Thần Linh Vĩ Đại và trở thành thứ [không còn là ai nữa]… Nó thật đáng ghê tởm từ tận đáy lòng! Tôi muốn được một lần hét lên rằng tôi là tôi! Tôi muốn được ai đó gọi tên mình!!”

Ngay trước khi họ tìm thấy chiếc thuyền nô lệ, Lotte đã nói điều gì đó về một cảm giác khó chịu. Rằng có ai đó đang gọi.

{Tôi cảm thấy một loại sóng cảm xúc bí ẩn nào đó, tuy nhiên… có ai đó đang nghĩ gì sao ạ?}

Chiếc thuyền nô lệ đã được một ý chí nào đó dẫn dắt và lao thẳng về phía họ vào lúc đó.

“Khi tôi nhận ra… Ba và Mẹ đang ôm tôi và đặt tên cho tôi. Mọi chuyện kể từ đó, hoàn toàn như một giấc mơ…”

“Stella…” Kaguya-senpai cất tiếng gọi run rẩy, đầy lo lắng.

Ánh sáng ma lực rạng ngời bao phủ lấy thân thể Stella.

“Khi còn là nô lệ, con đã nghe kể rằng Las Vegas là một thành phố tuyệt vời, được chơi đùa ở đó là một giấc mơ… Đúng là một giấc mơ… Cha, Mẹ, bây giờ con nhớ hết rồi.”

Thân thể Stella, vốn là một thực thể, giờ hóa thành ma lực và dần tan biến.

Ngay từ đầu, cô bé đã không phải là một thực thể thật sự.

“Con đã chết từ lâu lắm rồi.”

“Stella! Stella!!” Kaguya-senpai ôm chầm lấy Stella như một người mẹ thực thụ.

“Stella…!” Kazuki cũng nặn ra tiếng gọi tên Stella.

“Nếu con được chuyển sinh thành con của Cha Mẹ và mọi người, chắc sẽ hạnh phúc lắm… Nhưng thôi, được tự mình đón nhận kết cục này cũng tốt rồi. …Cảm ơn Cha Mẹ đã đặt tên cho con, đã gọi tên con. Cả các chị nữa…”

Và rồi, toàn bộ thân hình Stella hóa thành ánh sáng. Một tiếng ‘thịch’ vang lên, chỉ còn lại bộ quần áo mượn của Lotte rơi lại, còn Stella đã tan biến khỏi vòng tay Kaguya-senpai.

Đó không phải là ánh sáng ma lực đen tối mà là ánh sáng ma lực xanh lam, màu nguyên thủy của linh hồn một con người tự do.

Im lặng, từng giọt nước mắt lớn tuôn trào từ đôi mắt đang mở to của Kaguya-senpai.

“Ta hiểu rồi, ra là vậy!”

Red cất giọng đầy hứng khởi.

“Tiếng thét cuối cùng của cô bé, muốn trở thành con người chứ không phải nô lệ, đã vượt qua ma thuật Baron Samedi của ta, thứ có nguồn gốc từ văn hóa nô lệ… đó là một giấc mơ, một ảo ảnh tạm thời sinh ra như một đứa trẻ hạnh phúc! Thật sự có chuyện như thế ư… ở cái đất nước chỉ toàn những sự mỉa mai xấu xí này, đây chẳng phải là sự mỉa mai đẹp đẽ duy nhất tồn tại sao! Cô bé da trắng nhỏ bé này đã tự mình chối bỏ mặt tối của lịch sử đất nước này! Rằng con người không phải là thứ có thể dễ dàng bị kiểm soát như thế! Rằng đối xử với người khác như súc vật là một tội lỗi!”

Red, như thể đã khám phá ra nỗi ám ảnh của chính mình ẩn sâu trong Stella, cất lên tiếng reo vui như thể trái tim hắn vừa được chạm đến một dây đàn đồng điệu.

Kazuki trừng mắt nhìn Red. Mọi thứ trong đầu cậu giờ đây chỉ còn là sự pha trộn của cơn thịnh nộ.

Cậu ôm giữ cơn giận với người đàn ông trước mặt mình.

Nhưng không chỉ với Red Metallica, mà còn với đất nước này, và hơn thế nữa, với số phận lớn lao hơn cả cuộc đời, cảm giác bất lực muốn vung nắm đấm vào tất cả cứ liên tục trỗi dậy.

…Rốt cuộc đâu là căn nguyên của mọi tội ác này? Ngay cả Red này, cũng chỉ là một kẻ đã tan vỡ từ lâu rồi.

“Mấy người đang nhìn ta với ánh mắt sắc như dao ấy à, nhưng mà, không biết mấy người định làm gì với đám xác sống nô lệ của ta đây? Có vẻ như mấy người đã có câu trả lời trong tay rồi nhỉ?”

Red hài lòng nói những lời châm biếm, đồng thời đẩy một đứa trẻ ra làm lá chắn.

“Khà khà! Các ngươi không còn đường nào để chạy nữa đâu… cứ chết ở cái nước Mỹ này mà không làm được gì đi! Tên Ác quỷ Red!”

Do tác động của ma thuật đó, lần thứ hai, những đứa trẻ đang vây quanh Kazuki và đồng đội phun ra ngọn lửa đen. Chúng gào thét, thân thể cháy đen và tấn công Kazuki cùng mọi người, như muốn thu hẹp vòng vây lại.

“…Này, định tiếp tục nhẫn nhịn mãi sao!” Shouko giận dữ quát lên.

“Tên đó đánh như thế này là vì nhìn thấu điểm yếu của lũ khốn các người rồi đấy! …Thật sự tôi sẽ tàn sát cả đám nhóc này đấy! Không đời nào tôi để tên đó cứ cười đểu như vậy mãi đâu!”

Quyết định đó không hề sai. Cậu không thể bác bỏ suy nghĩ ấy.

Nhưng… cậu có thật sự dễ dàng bỏ mặc hàng trăm đứa trẻ này sao?

“Chờ đã!”

Ngay cả khi nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, Kaguya-senpai vẫn kiên quyết hét lên bằng giọng nói không quá lớn.

Shouko trừng mắt, nhưng Kazuki đã quay lưng lại với cô và ngoảnh đầu nhìn.

"Điều này chẳng ngây thơ chút nào. So với thế giới vô vọng này, cách làm của Otouto-kun hoàn toàn không hề sai. Đừng dao động, hãy cứ vùng vẫy cho đến tận cùng, cho đến khi thực sự không còn lối thoát nào nữa."

…Một cách nào đó.

Nhìn giữa vô vàn lựa chọn trước mắt, Kazuki quay nhìn Kaguya-senpai.

Những người bạn đồng hành của họ đang tạo thành một vòng tròn quanh cả Kazuki và Kaguya-senpai, che chắn cho họ khỏi lũ trẻ mặc áo đen rực lửa đang lao tới với tư thế và tốc độ của dã thú.

"Chúng ta là những người yêu thương Otouto-kun, vậy nên chúng ta sẽ kiên cường chịu đựng và chờ đợi đến giây phút cuối cùng. …Lòng tham muốn bảo vệ những người quan trọng của em, đừng từ bỏ chúng."

Mỗi vị Vua đều có phong cách riêng của một vị Vua.

—'Với tôi, mọi thứ đúng như lời Kaguya-senpai nói.'

Và rồi Kazuki hôn Kaguya-senpai.

Cái "điều đó" đã được gìn giữ cẩn trọng bấy lâu, chính là nơi cậu tìm thấy một lối đi. Chắc chắn Kaguya-senpai cũng nói với cậu bằng cùng một cảm giác ấy, cô không chút do dự ôm lại Kazuki.

Sợi dây liên kết từ mức độ tích cực không thể lay chuyển của Kaguya-senpai, tuôn chảy qua sự tiếp xúc giữa hai đôi môi, hóa thành một mạch dẫn tăng cường sức mạnh tạm thời. Từ đó, nguồn sức mạnh bao la của một Diva tuôn chảy vào người cậu.

“ “Tên ngươi là Asmodeus! Sức mạnh của ngươi hãy trở thành khát vọng vĩ đại! Hỡi khế ước hắc ám, theo mệnh lệnh của ta, hãy hiển lộ sức mạnh đó!!” “

Khi Kazuki và Kaguya-senpai rời môi nhau, họ nắm lấy tay và hòa quyện ý thức niệm chú.

“Cho đến giờ ta vẫn không thể kiểm soát một mình ma pháp này. Ta không thể làm gì với nó ngoài việc đẩy đối thủ vào cõi chết. Tuy nhiên, sức mạnh thực sự của ma pháp này không chỉ có thế. Sức mạnh này là sự phán xét của Địa ngục, cai quản sinh tử. …Nó cũng có thể ban phát không phải hình phạt, mà là lòng thương xót cho những con người không đáng phải chết.”

Nói đoạn, cô bắt đầu niệm chú một lần nữa.

Lũ trẻ hoành hành xung quanh với chuyển động như dã thú bọc trong ngọn lửa đen tấn công bằng khí thế như bão táp. Tiếng gào thét đau đớn của những đứa trẻ bị buộc phải hành động như dã thú khiến tai họ ù đi. Ngay cả khi những người đồng hành của cậu phải chịu tổn thương ma lực do phòng thủ yếu kém, họ vẫn kiên trì phòng thủ phi tấn công để bảo vệ Kazuki và Kaguya-senpai niệm chú.

“…Ước muốn của em là lòng thương xót, Kaguya?”

Bên cạnh Kazuki và Kaguya-senpai—một phù thủy tượng trưng cho dục vọng đã hiện hình.

“Ước muốn của ta là lòng trắc ẩn từ địa ngục. Sự cứu rỗi cho những đứa trẻ đó.”

“Được thôi—hãy mang ánh sáng từ bi từ địa ngục đến [khát vọng chính đáng] này.”

“Hãy bác bỏ thực tại này, Asmodeus!!” Kaguya-senpai gào lên.

Nữ phù thủy khoác lên mình ma lực màu tím đầy điềm gở đang ẩn chứa một bản chất kép có thể làm được điều đó.

Magika_No_Kenshi_To_Shoukan_Maou_Vol.10_197.jpg

“ “ “Luyện Ngục Thứ Bảy (Thiên Khải Địa Ngục)!!” “ “

Kazuki, Kaguya-senpai, và Asmodeus chồng chất sức mạnh đó lên nhau và cánh cổng địa ngục màu tím dần dần trỗi dậy từ mặt đất hoang tàn. Cánh cổng ấy nặng nề mở ra. Cánh cổng từng tràn ngập ma khí dày đặc đến nghẹt thở kẻ thù căm ghét—giờ đây, nó đang tràn ngập ánh sáng rực rỡ hướng về phía những đứa trẻ đang ở trong địa ngục dù chúng vô tội.

Các cử động của lũ trẻ khựng lại. Những người bạn đồng hành của chúng cũng nhẹ nhõm quay đầu nhìn lại. Trong chớp mắt, luồng sáng bùng lên đã thanh tẩy sức mạnh ma thuật đen độc ác đang trói buộc lũ trẻ – thứ mà ngay cả Yata no Kagami cũng không thể dễ dàng trục xuất. Khi ánh sáng tan đi, sức mạnh hắc ám được hút vào cánh cổng, còn ánh sáng thì truyền thẳng vào cơ thể lũ trẻ.

Ngọn lửa Tử Vong Đen đã hoàn toàn biến mất nhờ luồng ánh sáng đó. Những tiếng la hét của lũ trẻ cũng chấm dứt.

Lũ trẻ, sau khi được ánh sáng truyền vào, đã lấy lại được màu sắc hồng hào trên da thịt rồi đổ gục xuống như những con rối đứt dây. Nét mặt chúng dịu đi, nhịp thở và mạch đập cũng đã trở lại bình thường.

“Khặc khặc khặc… Kaguya yêu dấu của ta. Lần này con đã sử dụng sức mạnh đúng cách… đó là một ước muốn tốt đẹp!”

Asmodeus, tâm trạng hồ hởi, buông lời tạm biệt đầy kỳ quái rồi biến mất khỏi thế giới này.

“Có một Diva đã vượt qua cả Baron Samedi… trong năng lực cai quản sự sống và cái chết, đó là…”

Red ngừng cười điên dại, đôi môi hắn run rẩy.

Mất đi những đứa trẻ nô lệ, Red hoảng sợ nhìn quanh.

Hắn ta trông hệt như một đứa trẻ lạc lối, không biết phải đi đâu về đâu.

“Red Metallica.” Kazuki cất tiếng gọi tên đó và tiến lại gần thêm một bước.

Dù lùi lại một bước, nhưng miệng Red, thứ có thể nhìn thấy qua chiếc kính bảo hộ, lại nở một nụ cười méo mó.

“Khà khà khà… nhưng, nhưng mà, chưa đâu. Ngươi nghĩ rằng ta chỉ đứng yên nhìn thôi sao?”

Red bắt đầu niệm chú. Ma lực của một phép thuật cấp cao cuồn cuộn xoáy tròn, hiển hiện sức mạnh đó.

“…Hỡi vị độc tài của ranh giới (Baron Samedi)! Hãy dẫn dụ những con cừu đến nơi tận cùng! Xin hãy ban cho ta quyền năng đó, hãy để ta cũng được đứng vào hàng ngũ… Đấng Cứu Thế Tử Vong (Giao Lộ Vĩnh Hằng)!!”

Từ bầu trời—từ bầu trời hoang mạc chi chít sao—vô số luồng sáng khổng lồ đến mức làm lu mờ cả những vì sao đang bay lượn, rồi giáng xuống Red như những trận mưa sao băng. Ánh sáng không ngừng tuôn đổ ấy đều hóa thành ma khí, tăng cường mọi thứ cho Red.

“Ta đang triệu hồi ma lực của những nô lệ mà ta vẫn còn sở hữu ở nước Mỹ này đến đây đấy, thấy chưa!”

Một ma thuật cường hóa đáng kinh ngạc, thuộc hàng tối thượng trong số tất cả những phép thuật mà Kazuki từng thấy cho đến nay – thậm chí còn cùng đẳng cấp với [Thần Võ Bạo Ngược] của Ikousai và Susanoo – đã hiển hiện rõ ràng trên người Red.

“Hơn nữa, cơ thể này của ta… chính là ‘một cỗ máy’ tân tiến nhất! Nó vận hành bằng linh hồn của những nô lệ mà ta yêu thích! Mức tiêu thụ nhiên liệu có tệ thật, nhưng vào buổi bình minh của thời đại khi linh hồn nô lệ chất chồng nhiều hơn và khối cơ thể này được tạo ra… thì những cường quốc phép thuật khác…! Ta đây, đã được khoác lên mình sức mạnh cường hóa đến mức này đấy!!”

Cơ thể đen nhánh của Red, vốn đã tự hào với khả năng cơ động vượt trội ngay cả khi không có ma lực, giờ đây lại được bao phủ bởi một lớp ma lực đen đặc, rắn chắc. Hình dáng hắn ta hoàn toàn biến thành hiện thân của năng lượng tiêu cực—hắn ta dữ dội đạp xuống nền đất hoang mạc.

“Ngay từ đầu ta đã chẳng cần dựa dẫm vào lũ nô lệ! Ta sẽ tự mình tàn sát tất cả các ngươi!!”

Kazuki tra Ame no Murakumo vào vỏ kiếm đeo bên hông.

Anh không muốn sử dụng bất kỳ sức mạnh đặc biệt nào để chiến đấu với kẻ này nữa.

Nếu chỉ với thân thể này, ở đất nước này, đó mới được coi là công bằng.

“Tai Ương Vòng Xoáy!!”

Đòn tấn công đó chính là luồng sáng đen đầy điềm gở.

Nhưng đối với Kazuki, đó là một kỹ thuật anh từng thấy trước đây. Sử dụng Tiên Tri, anh đã có thể né tránh chỉ với một sợi tóc. Tóc mái của Kazuki khẽ rung lên vì luồng gió đen.

Đòn tấn công đầu tiên của Red bị né. Hắn dậm mạnh hai chân, phanh gấp tốc độ kinh hồn khi đang lao tới, khiến bụi đất bay mù mịt. Nhanh chóng dập tắt sơ hở do đánh hụt, Red liền vào thế thủ, sẵn sàng đón nhận đòn phản công từ Kazuki.

Kazuki đẩy vai phải tới trước, ra dấu sắp tung ra cú đấm bằng tay phải. Chiếc kính của Red nhấp nháy đỏ rực. Hệ thống tự động phát hiện động tác chuẩn bị ấy một cách máy móc, rồi lập tức đưa ra phản ứng, điều khiển thân thể cơ khí kia lao tới bán tự động một cách dứt khoát.

Tốc độ phản xạ của tín hiệu điện – nhưng đó không phải là thứ có được nhờ rèn luyện.

Trong động tác ấy không hề có ý chí của Red. Đó cũng không phải là quyết định từ kinh nghiệm.

Kazuki dừng tay phải lại, động tác chỉ là một cú đánh lừa đơn giản.

Thế nhưng, cơ thể Red đã lao vụt về hướng sai lầm để né tránh. Bản thân Red, kẻ đã phó mặc mọi phản ứng cho cỗ máy, chắc chắn không thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.

Một cú vặn eo uyển chuyển được tạo ra từ chuyển động của vai phải, và động tác ra đòn của nắm đấm trái Kazuki đã hoàn thành.

Với một tốc độ khác biệt, không phải là sự chênh lệch về năng lực thể chất thông thường, nắm đấm trái của Kazuki vụt lên, ghim thẳng vào mặt Red.

Red quằn quại vung tám cánh tay gắn lưỡi dao quanh mình.

Chắc chắn chúng rất nhanh, rất sắc bén – nhưng tất cả các đòn tấn công đều tán loạn, thiếu sự phối hợp. Những cú ra đòn đơn giản chỉ dựa vào tốc độ và sức mạnh chẳng có ý nghĩa gì đối với một chiến binh ở đẳng cấp của Kazuki.

Nếu Red chỉ cần nghĩ đến việc cho máy tính học các mô hình chiến đấu từ nhiều trận đấu tập với Mary, chắc chắn hắn sẽ không thảm bại đến mức này.

Hắn là một kẻ địch mà Kazuki không hề cảm thấy tôn trọng.

Kazuki tập trung vào phần cơ khí của Red, dồn hết lực đấm vào đó.

Ma lực tán xạ thành những tia lửa, bị bào mòn dần, chẳng mấy chốc chính bản thân cỗ máy cũng tóe lửa và chập mạch.

Anh liên tiếp tung đấm, trong đầu nghĩ phải giải phóng những viên pin khỏi người đàn ông này. Red đã lấy ra một viên pin ở giữa cuộc trò chuyện với Stella từ cổng đẩy ra trên trán hắn. Khi Kazuki đấm vào đó và làm biến dạng chiếc kính, một chất lỏng đục ngầu chứa năng lượng đen tràn ra từ vết hỏng, hóa thành khói đen rồi tan biến.

“Lỗi… Lỗi…” Từ miệng Red, một giọng điện tử không phải của Red vang lên.

Cơ thể Red vọt lên một cách bất thường như một con côn trùng bị cắt râu rồi đổ sụp xuống, không thể giữ vững tư thế đứng. Tám cánh tay và hai chân hắn quằn quại loạn xạ trước khi dần dần ngừng lại.

Red gục ngã như một kẻ bại trận. Chiếc kính vỡ của hắn rơi ra, lộ ra gương mặt trần trụi.

“Khó, khó tin… ta không hề có bất kỳ yếu tố thất bại nào…”

Đôi mắt hắn không thể chớp, trợn trừng. Gương mặt trần trụi lộ ra – khi khuôn mặt ấy tiếp xúc với không khí hoang mạc, không hiểu sao nó lại già đi nhanh chóng chỉ trong nháy mắt. Lớp mỡ dưới da mất đi vẻ căng bóng, khô cằn hoàn toàn như mặt đất nơi đây, những nếp nhăn sâu hoắm hằn lên khắp gương mặt hắn.

Năng lượng linh hồn cung cấp cho người đàn ông này từ cỗ máy đang biến mất.

“Nhưng… các ngươi không còn nơi nào để trốn thoát nữa đâu…”

Dù vậy, Red Metallica vẫn cười.

“Hệ thống truyền tin trong cơ thể ta… đang báo cáo sự tàn bạo của các ngươi lên Đức Vua. Dù là ở chốn của những người da đỏ, hay trước Công Lý Mỹ… các ngươi cũng chẳng có chỗ dung thân đâu… Các ngươi định giở trò lách luật, nhưng giờ đây, cả nước Mỹ sẽ biến thành kẻ thù, và các ngươi sẽ bị nghiền nát tan tành!”

“Nếu là tín hiệu truyền tin phát ra từ đầu ngươi thì, tất cả đã bị chặn đứng ngay từ đầu rồi cơ mà.”

Tiền bối Kazuha chen ngang lời Red. “Ngươi vừa nói gì thế?”

“À…? Ơ…?”

Vào khoảnh khắc đó, lần đầu tiên gương mặt trần trụi của Red nhuốm màu tuyệt vọng hoàn toàn.

Kazuki nhìn xuống Red với vẻ thương hại. “Ngươi thua rồi.”

Thua rồi… Lặp lại từ ấy với đôi môi nứt nẻ, sức lực dần biến mất khỏi đôi mắt Red.

Lúc ấy, Kazuki mới hiểu ra rằng mọi hoạt động sống của Red đều phụ thuộc vào cỗ máy. Cậu định hủy diệt cỗ máy đó, nhưng làm vậy cũng đồng nghĩa với việc đoạn tuyệt sinh mệnh của Red.

Thế nhưng, cậu không hề cảm thấy hối hận hay tội lỗi. Dù vậy, chỉ một chút thôi, không hiểu sao cậu lại thấy có chút thương cảm.

“Nơi… chốn của chúng ta, để thuộc về… người da đỏ… nơi để trở về nhà… ……Ame, rica…”

Cùng với những lời cuối khó hiểu đó, mọi thứ thuộc về Red đều dừng lại, như thể hắn đã trút cạn linh hồn mình. Vật nằm trên mặt đất không phải là một cái xác, mà là một đống đổ nát thậm chí không thể trở về với cát bụi nơi hoang mạc.

Gã này đã cười vui vẻ vì điều gì mà lại đến nông nỗi này chứ?

Niềm tin vững chắc sai lầm của gã đàn ông này thực sự chỉ là hư vô.

Hóa thân của Diva mà hắn đã khế ước, Baron Samedi, vẫn đứng yên bên cạnh đống đổ nát. Với hốc mắt bộ xương vô cảm, hắn dõi theo Red Metallica.

Khi nhìn lại, tiền bối Kaguya đang nhặt bộ quần áo Stella bỏ lại trên mặt đất, cô ôm chặt nó vào lòng. Kazuki cũng thiết tha nhớ về hơi ấm chắc chắn vẫn còn vương lại trên bộ quần áo ấy.

Dù ngước nhìn bầu trời với những cảm xúc không thể giải tỏa, cậu vẫn chẳng thể biết được khi nào vầng trời bao phủ nước Mỹ sẽ đón bình minh.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận