Magika no Kenshi to Shouk...
Mihara Mitsuki Chun
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 10

Chương 4.3: Quốc gia Tự do và Thịnh vượng (Utopia)

0 Bình luận - Độ dài: 2,598 từ - Cập nhật:

Las Vegas đã lần lượt hạ gục từng vị khách Nhật Bản một.

Những người đầu tiên "hy sinh" một cách "hoành tráng" chính là Mio và Karin. Tính cách của hai cô nàng này dù nhìn thế nào cũng không hợp với cờ bạc. Ban đầu, họ liên tục thắng những ván nhỏ, mọi chuyện khá suôn sẻ, nhưng rồi họ bị cuốn theo, vừa ngân nga vô tư vừa chuyển sang khu vực máy slot với mức cược cao – đó chính là khởi đầu cho sự thất bại của họ. Cả hai đã quá "dám" khi chạm vào "trái cấm" có thể nuốt chửng 100 đô la chỉ trong 10 giây.

Kaguya-senpai, người yêu thích các trò chơi trí tuệ, đã tự tin đấu trí với người chia bài trong bộ môn Blackjack. Nhưng rốt cuộc, cô cũng chỉ là người mới tập tành và cuối cùng, toàn bộ tài sản đều bị người chia bài lão luyện "tước đoạt" một cách bi thảm.

Beatrix và Shinobu-senpai, dù là những người mặt không biểu cảm, lại quyết định thử sức với Poker – dù tính cách của họ xa vời nhất với trò này – và kết quả là họ cũng "lên đường về Valhalla".[26]

Akane-senpai và Shouko, cả hai đều giỏi về số liệu thống kê, đã thử sức với Roulette. Sau một trận chiến dũng cảm và khá cân sức, lạ lùng thay, họ lại trở nên thân thiết với nhau. Tuy thành bạn bè, nhưng cả hai đều thất bại thảm hại, chiêu trò của họ hoàn toàn vô hiệu và cuối cùng cũng "ngã gục" trên chiến trường.

"Dù sao thì chúng ta cũng chỉ là người mới, cho dù có đặc biệt đến mấy cũng không nên vươn tay quá xa nhỉ."

"Trong trò chơi kiểu này, việc trụ lại lâu mới là điều có ý nghĩa phải không?"

Kazuki và Koyuki đã bàn bạc như vậy và quyết định "định cư" lâu dài ở khu vực máy slot với tỷ lệ cược thấp nhất. Các thành viên còn lại trong nhóm, những người thuộc trường phái thận trọng, cũng làm theo họ.

Tuy nhiên, Kazuha-senpai, Kamimura-san, Miyabi-senpai và Liz Liza-sensei, mặc dù tất cả đều đặt cược cực kỳ ổn định với tỷ lệ thấp nhất, nhưng lại gặp phải một chuỗi vận đen kinh khủng và "chết" mà không hề thắng được ván nào.

Cả bốn người đồng thanh than thở: "Quả nhiên, người như mình thì..."

Kazuki, Koyuki và Lotte liên tục thắng nhỏ rồi thua nhỏ, mặt lúc xanh lúc đỏ, nhưng vẫn tận hưởng trò chơi một cách vui vẻ trong thời gian dài. Mio, người đầu tiên thua cuộc, cũng đến gần cổ vũ "cố lên, cố lên" trong bộ dạng thỏ bông.

"Paapa, hết xu rồi..."

Nghe Stella buồn bã nói vậy, Kazuki đã chia cho cô bé một ít xu của mình. Stella liền hớn hở lao vào cuộc đối đầu với máy slot. ...Quả nhiên, anh có cảm giác đây là một bài học không hay ho gì. (Biên tập viên: Thế mà cũng nghĩ ra được cơ à?)

"À mà nhớ rồi, Hikaru-senpai đâu rồi nhỉ?"

Sau khi hài lòng như một người thuộc tầng lớp trung lưu thấp khi số tiền của mình tăng lên một chút, Kazuki chợt lo lắng.

"Người đó, hình như ngay từ đầu đã đi thẳng đến khu vực cược cao rồi."

Kazuki buột miệng kêu "geh" khi nghe thông tin từ nhân chứng Koyuki. Sẽ không có gì lạ nếu Hikaru-senpai đã bị "quét sạch" chỉ trong năm phút đầu tiên ở đó.

"Nhưng khi cháu nhìn vào khu vực cược cao, người đó vẫn đang lặng lẽ xoay cần máy slot đó ạ."

Mio nói. Xem ra, Hikaru-senpai đang có một trận chiến khá cam go.

Kazuki và những người khác cùng nhau tiến vào khu vực cược cao để xem xét tình hình.

Trong cái "thánh địa" mà ngay cả những vị khách khác cũng ít khi bước vào đó, Hikaru-senpai vẫn đang tiếp tục kéo cần máy slot của mình.

"Senpai thế nào rồi?"

"Ưm~, hình như đang lỗ một chút thôi à~."

"Không phải chơi ở máy slot có tỷ lệ cược thấp hơn sẽ tốt hơn sao?"

"Nhưng em nhìn cái hình cây này xem? Em có linh cảm là dù bây giờ không được, nhưng thế nào nó cũng sẽ xếp thẳng hàng ba cái thôi, em không nghĩ vậy sao?"

“Chà, biểu tượng Yggdrasil này… Đây là biểu tượng của khách sạn mà, phải không? Nếu mấy cái này mà thẳng hàng thì được bao nhiêu tiền nhỉ?”

“A ha ha, tớ cũng không rõ nữa. Ôi, chắc tớ sắp cháy túi rồi.”

“Dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có, senpai cứ dùng tiền của tớ nữa đi.”

Kazuki bỏ tiền của mình vào máy đánh bạc của Hikaru-senpai, rồi cả hai cùng chồng tay lên nhau và gạt cần.

“Cảm ơn nhé!… À, lại chỉ được hai cái thẳng hàng thôi.”

“Thôi mà, chẳng phải nó cố tình làm thế để mình có hứng mà chơi tiếp sao?”

“A ha ha, nói thế thì có trúng cũng chẳng trúng được đâu! Được rồi, đây sẽ là chiến thắng của hai đứa mình! Nào, lên nào, lên nào, lên nào!”[27]

Đến lúc này, Hikaru-senpai đã thành thạo với Las Vegas hơn bất cứ ai khác.

‘Nếu có ai đó trúng độc đắc, chắc chắn phải là kiểu người như thế này’, Kazuki nghĩ.

Ba biểu tượng Yggdrasil thẳng hàng tắp tắp.

Kazuki và Hikaru-senpai không hẹn mà cùng trợn mắt thốt lên “Được rồi―!”, nhưng tiếng reo hò của họ đã bị át đi bởi tiếng kèn vang dội khắp sòng bạc. Những người Mỹ xa lạ xung quanh chỉ trỏ về phía Kazuki và nhóm bạn, hô to “TRÚNG ĐỘC ĐẮC RỒI!!”, “HOAN HÔ―! HOAN HÔ―!!” họ không ngừng chúc mừng. Từ bên trong sòng bạc, các nhân viên mặc đồ đen và cả Mary vội vã chạy đến.

“Mary-san, “trúng độc đắc” là gì vậy ạ?”

Khi Hikaru-senpai ngơ ngác hỏi, Mary cúi đầu ủ rũ nói: “À, ra là từ chỗ đó.”

“Số tiền thua lỗ của tất cả những người chơi máy đánh bạc này đều được gom vào một khoản gọi là tiền độc đắc. Khi các bạn xếp được ba biểu tượng Yggdrasil thẳng hàng, toàn bộ số tiền đó sẽ được trả ra cho duy nhất một người.”

“Ồ, vậy là chúng cháu sẽ lấy lại được số tiền cháu và Kazuki đã thua sao?”

“Không chỉ là số tiền thua của hai người. Dòng máy Yggdrasil này còn được đặt ở các sòng bạc khác và liên kết với nhau trong một mạng lưới. Và đã nửa năm nay không có ai trúng độc đắc cả. Hai người đã độc chiếm toàn bộ số tiền thua lỗ của dân Las Vegas trong nửa năm qua.”

“A ha ha! Nghe có vẻ là một hệ thống siêu khủng nhỉ? Cháu không hiểu lắm nhưng chúng cháu được bao nhiêu tiền vậy ạ?”

“…Số tiền được hiển thị ở đằng kia.”

Khi Mary chỉ tay lên phía trên khu vực máy đánh bạc, đúng là có một bảng điện tử hiển thị số đang treo ở đó, ba chữ số cuối cùng cứ xoay vòng liên tục. Đó là bảng đếm số tiền đánh cược. Ngay lúc này, vòng quay đã dừng lại.

Kazuki và Hikaru-senpai phải mất khá lâu để đếm các chữ số trên màn hình.

Không chịu nổi sự chậm chạp của hai người, Mary đành nói to ra:

“34.320.000 đô la. Để dễ hình dung, vào thời điểm Nhật Bản và Mỹ vẫn còn quan hệ ngoại giao, nếu số tiền này được đổi sang yên vào thời đó, nó ước tính khoảng 3.000.000.000 yên. Đôi khi những chuyện như thế này vẫn xảy ra ở Las Vegas. Xin chúc mừng, Nhật Bản. Chào mừng hai bạn đến với Las Vegas theo đúng nghĩa đen.”

Khuôn mặt của Kazuki và Hikaru-senpai chợt trở nên nghiêm túc.

Đại lộ Las Vegas về đêm còn rực rỡ hơn cả buổi chiều khi mặt trời sa mạc chói chang. Những khách sạn đồ sộ khẳng định mình với đèn neon đủ sắc màu, ánh sáng cầu vồng hòa quyện và chiếu rọi khắp đại lộ. “Lấp la lấp lánh―!” Stella reo lên.

Đó là một thế giới trong mơ không hề tồn tại ở Nhật Bản.

“Thậm chí, nếu chúng ta ở lại đây vĩnh viễn, mình có thể sống cả đời mà chỉ việc chơi bời thôi ấy chứ.”

Hikaru-senpai kéo tay Kazuki và Stella bước ra đại lộ đêm, bật cười thích thú. Hikaru-senpai, giờ đã trở thành một người giàu có khôn lường, dẫn dắt Kazuki và Stella khám phá thành phố.

“Làm sao mà chúng ta làm được chuyện đó cơ chứ.”

“A ha ha, phải rồi, dù sao thì số tiền này về nước cũng đâu có tiêu được nữa đâu chứ? Ít nhất cũng phải tiêu cho đã đời, biến nó thành đồ đạc và kỷ niệm mang về nhà chứ!”

Sau khi bị trừ đi một khoản thuế kha khá, số tiền còn lại là 20 triệu đô la. Kazuki nghĩ rằng những thứ có thể mua bằng số tiền lớn như vậy thì cũng không quá quan trọng. Hiện tại cậu vẫn nghĩ thế, nhưng mà… cậu cảm thấy, khi ở Las Vegas, có lẽ bạn có thể mua bất cứ giấc mơ nào bằng tiền.

Trong thành phố này, cậu có thể nhìn thấy cái giấc mơ mang tên tiền bạc của Giấc mơ Mỹ.

“Tớ sẽ biến đổi trong thành phố này!”

Hikaru-senpai đã thay một bộ đồ mang phong cách tomboy, cô quay về phía ánh sáng lấp lánh của thành phố và tuyên bố: “Với số tiền này, tớ sẽ mua tất cả những món đồ thời trang cao cấp mà tớ có thể chạm tay tới! Mấy món đồ điệu đà mà bình thường tớ không dám mua vì ngại đó!”

“Tiền bối không cần phải ngại đâu ạ, vì tiền bối thật sự là một cô gái đúng nghĩa mà.”

“Hì hì… Những lời đó, tớ sẽ bắt cậu chứng minh cho đàng hoàng. Ở thành phố này, tớ sẽ để Kazuki hóa phép cho tớ thành một nàng công chúa. …Hãy nhìn tớ trở nên nữ tính ngay bên cạnh cậu đây này!”

Mặc dù trước đó cô ấy đã hồn nhiên làm mấy chuyện biến thái như bôi dầu lên người cậu, nhưng vào những lúc như thế này, nét mặt của Hikaru-senpai lại phảng phất vẻ ngượng ngùng. Kazuki nghĩ rằng đây chính là khoảnh khắc Hikaru-senpai đáng yêu nhất.

“Stella-chan nữa, chị cũng sẽ mua cho em thật nhiều đồ dễ thương nhé!”

“Thật á!? Em muốn đồ lấp lánh cơ—!!”

“Được thôi, cả hai chúng ta sẽ thật lấp lánh! Stella-chan đáng yêu quá chừng! Thế này thì chị cũng hiểu được cảm giác của Kaguya-maama một chút rồi đấy~, chị chỉ muốn ôm rồi liếm em khắp người thôi!”

“Liếm? Liếm là gì ạ!? Làm đi! Làm đi!”

“Được thôi~, liếm liếm liếm! Liếm liếm liếm liếm liếm! Ngon tuyệt!!”

Hikaru-senpai buông tay khỏi Kazuki và ôm bổng Stella lên, rồi cô đưa mặt mình lại gần cái má phúng phính kia và bắt đầu liếm lấy liếm để *pero pero pero pero pero*. “FUYAAAA!?” Mắt Stella tròn xoe. Để cô ấy liếm thật như vậy… Kazuki rùng mình trước sự hung hãn đó.

“Đó là kiểu liếm của kẻ đáng ngờ! Chị Nee-ne đang làm cái trò liếm của kẻ đáng ngờ đó!!”

“Này em, chị không phải là kẻ đáng ngờ! Nhưng mà gọi chị là Nee-ne thay vì Nii-ni à, giỏi lắm, em nhìn thấu chị rồi đấy—!”

“Nee-ne cũng dễ thương, nên em cũng sẽ liếm liếm nữa—! Liếm liếm liếm liếm—!!”

“Ối chà, giờ thì em xong rồi nhé! Hì hì, nhưng mà em đáng yêu quá, nên chị vui lắm—… liếm liếm liếm—!”

Cả hai người họ đều đang hăng say liếm mặt nhau. Mặt họ lấm lem nước bọt.

“Kazuki, cậu đang làm gì ở đó vậy! Kazuki nữa, mau liếm đi!!”

“Ơ—, cả em nữa á, em thấy, em mà làm thế thì hơi kỳ cục thì phải…”

“Đúng là cậu chẳng biết đọc không khí gì cả nhỉ. Một Kazuki như vậy thì cần phải nhận cái này—!”

Hikaru-senpai lao vào Kazuki trong khi vẫn ôm Stella, rồi hôn lên má Kazuki.

“Oa, chị Nee-ne cũng yêu papa say đắm! Papa ơi, papa lừa dối hả?”

“Không phải đâu~, papa không chỉ thuộc về mỗi Kaguya-maama đâu. Papa thuộc về tất cả mọi người!”

Hikaru-senpai cười thật vui vẻ và liên tục hôn lên má Kazuki rất nhiều lần.

“Stella cũng là Stella đáng yêu của tất cả mọi người! Liếm liếm liếm liếm!”

Và rồi Hikaru-senpai lại liếm khắp người Stella một lần nữa. Stella lặp lại “Stella của tất cả mọi người…” rồi cô bé nở một nụ cười rạng rỡ khắp cả khuôn mặt.

“Stella của tất cả mọi người! …Con, sẽ mãi mãi ở bên mọi người!!”

“Đương nhiên rồi—, đồ nhóc con—!” Lần này Hikaru-senpai xoa mạnh lên má Stella.

Khi họ rảo bước từ con phố chính sầm uất của thiên đường sòng bạc Las Vegas, một thiên đường mua sắm khác cũng hiện ra trước mắt. Những con phố ở Las Vegas dường như được dệt nên từ muôn vàn khát khao và giấc mơ của con người.

Từng ô cửa kính trưng bày lấp lánh ánh sáng tràn ra từ các cửa hàng, tạo nên một khung cảnh rực rỡ.

"Đi thôi nào, Kazuki! Chúng ta đi mua thật nhiều quần áo con gái nhé!"

"Paapa ơi, nhanh lên! Con muốn thật nhiều đồ lấp lánh của Las Vegas!"

Cả hai kéo tay Kazuki, reo lên và bước vội vào biển ánh sáng, tràn đầy háo hức.

Khi màn đêm buông xuống và mọi người trở về khách sạn, tất cả đều tụ tập tại phòng của Kazuki. Họ cùng ngắm nhìn cảnh đêm từ ban công tầng cao nhất.

"Quả là một đất nước tuyệt vời nhỉ… nhưng giàu có không có nghĩa là mạnh mẽ."

Kaguya-senpai khẽ lẩm bẩm, ánh mắt dõi theo khung cảnh đêm huyền ảo, tựa như luồng ánh sáng kia có thể vươn tới tận nơi này.

Sức mạnh quốc gia – sự giàu có – chỉ xét riêng khía cạnh này thôi, không cần nhắc đến các Cường quốc Phép thuật Tiên tiến khác vốn bị hạn chế về tín ngưỡng, Mỹ còn vượt trội hơn Nhật Bản một khoảng cách đáng kể.

Điều duy nhất khiến anh bận tâm là… kỹ thuật cường hóa máy móc bằng ma lực kia là gì nhỉ?

Họ cần phải tìm hiểu thêm về đất nước này.

"Stella, em có nhớ gì sau khi đến Mỹ không?"

Khoảnh khắc Stella nhìn thấy cảnh đêm, em bỗng trở nên im lặng. Khi cảnh đêm Las Vegas phản chiếu trọn vẹn trong đôi mắt xanh lam trong suốt của em…

"Pin…"

"Hả?"

Dường như trái tim của Stella đã bị cảnh đêm ấy thu hút, một lời kêu gọi lặp đi lặp lại trên gương mặt em, trông có vẻ phiêu du lạ lùng.

"À, ừm, pin của em… nó ở đây… đâu đó trong thành phố này…"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận