Khi Akane-senpai thao tác bảng điều khiển, một chiếc bàn đá cẩm thạch lớn dần dần nhô lên từ sàn của đài chỉ huy. Nơi đây nhanh chóng biến thành một phòng họp, hài hòa với cảm giác tự do, khoáng đạt của đại dương xanh thẳm bên ngoài.
“Về chuyến đi này… dù nói là thế nhưng phần lớn quãng đường chúng ta đi sẽ do máy tính điều khiển. Chúng tôi đã dự đoán rằng khi đến gần Mỹ, GPS sẽ không thể sử dụng được, song cho đến thời điểm đó, việc xác định vị trí bằng GPS sẽ không thành vấn đề. Chúng ta vẫn có thể liên lạc và phối hợp với nước nhà.”
Kazuki chợt nghĩ: “Hả?”
“Chúng ta không thể dùng GPS khi đến gần Mỹ sao?”
“Không chỉ riêng GPS, chúng ta còn không thể chụp ảnh vệ tinh. Tất cả những hành động nhằm tìm hiểu về một quốc gia khác bằng sức mạnh công nghệ đều bị chặn bởi ma lực. …Anh chưa từng thấy điều này trong thực tế phải không? Ví dụ như tình trạng một thành phố của Quốc gia Tiên tiến Ma pháp được chụp bằng vệ tinh.”
Giờ cô ấy nhắc đến, quả thật anh chưa từng thấy. Lúc chưa được nói thế này thì anh không để ý, nhưng bây giờ được nghe, đó đúng là một bức ảnh mà anh rất muốn xem. Arthur nhún vai.
“Nếu những thứ đó có thể chụp được từ không gian và Nhật Bản cứ liên tục theo dõi các nước khác như vậy, thì những Quốc gia Tiên tiến Ma pháp kia sẽ nhanh chóng tuyên chiến với Nhật Bản thôi.”
Đúng là vậy thật. Đây chính là lý do khiến Mỹ được cho là một nơi đầy bí ẩn.
“Kể cả khi chúng ta chụp ảnh vệ tinh, cũng sẽ không thể phân biệt được gì ngoài một vệt sáng ma lực xanh lam mờ ảo. Vệt sáng ma lực mờ ảo này được gọi là [đám mây ma lực]. Nguồn gốc của nó vẫn chưa thực sự rõ ràng. Một số người cho rằng có lẽ đó là một loại ma pháp vô thức được biểu hiện từ tâm lý ‘bài ngoại’ của những người sống ở quốc gia đó. Vô thức… hay đúng hơn, có lẽ nên gọi là… ý thức tiềm ẩn tập thể.”
Ma pháp được vận dụng vô thức hay ý thức tiềm ẩn tập thể – quả thật anh đã từng nghe nói có loại chuyện này.
Chẳng hạn như, vì cảm xúc mạnh mẽ giữa nam và nữ mà hiện tượng ma pháp vô thức được kích hoạt khiến việc tránh thai trở nên khó khăn.
“Khả năng cao đám mây ma lực cản trở tín hiệu GPS. Dù ở đâu, mọi loại sóng đều bị chặn lại. Có thể họ đã xác nhận sự tồn tại của ảnh vệ tinh, nên đám mây được đặt trên bầu trời, chúng ta đã nghĩ vậy, nhưng ngay cả việc truy cập thông qua cáp quang biển nối đất liền Nhật Bản với nước ngoài cũng bị đẩy lùi. Mặc dù điều này chỉ đúng khi quốc gia khác vẫn chưa phá hủy hoàn toàn cơ sở vật chất ở đó.”
“Chúng tôi thì chưa.” Arthur lắc đầu. “Những cơ sở vật chất như vậy vẫn còn ở Anh của chúng tôi và các quốc gia Thần thoại khác nữa. Rốt cuộc không phải cứ khi trở thành quốc gia Thần thoại là chúng tôi ngay lập tức xóa bỏ và phá hủy mọi nền văn minh mà không để lại gì.”
“Vâng, Đức và các quốc gia chư hầu xung quanh cũng vậy desu. Việc bãi bỏ văn minh được tiến hành từng chút một. Tuyệt đối không phải mọi thứ đều đã bị bãi bỏ hoàn toàn.”
“Giờ cô mới nhắc, Lotte đã xem anime Nhật Bản từ giường bệnh của cô phải không, bằng đầu đĩa DVD.”
Khi anh nói vậy từ việc hồi tưởng lại thông tin, Lotte gật đầu “Vâng desu”.
Đức đang bãi bỏ nền văn minh còn quyết liệt hơn cả Anh. Thế mà Lotte vẫn có thể giấu một đầu đĩa DVD để dùng, điều đó có nghĩa là nền văn minh khoa học vẫn đang tồn tại ở đó.
Mọi nỗ lực dùng công nghệ để tìm hiểu về các quốc gia khác đều bị cản trở. Bởi thế nên, các nước trên thế giới mới bí ẩn đến vậy." Kazuki gật gù, trong lòng tin chắc.
"Những bài học về đám mây ma lực phải đến năm hai mới được giảng dạy. Thế nên, việc em chưa biết cũng chẳng có gì lạ cả. Dù sao thì, Học viện Kỵ sĩ luôn đặt ưu tiên hàng đầu là rèn luyện học viên đến khi họ đạt được sức mạnh đủ để tham gia các nhiệm vụ." Cô Liz Liza-sensei nói thêm.
"Đúng vậy, bọn em năm hai đều biết chuyện này. Nhưng không phải là lạ lắm sao?" Kaguya-senpai chau mày. "Mặc dù đây là ngôi trường đáng lẽ phải dạy chúng ta cách sử dụng sức mạnh đúng đắn, ấy vậy mà ngay từ đầu họ đã dạy cách sử dụng sức mạnh trước, còn kiến thức thì lại đến sau..."
"Những tình huống mà thực tế không thể bắt kịp lý tưởng vẫn thường xuyên xảy ra." Arthur nói với cái nhìn đầy triết lý từ vị trí một chính khách trong thực tại. "Chính phủ Nhật Bản thực sự rất tài giỏi. Họ rất thú vị. Với việc đất nước chúng ta đã biến thành một quốc gia Thần thoại, có một số khía cạnh mà chúng ta hơi xa rời cách làm việc có hệ thống kiểu này."
"Nhưng Nhật Bản có một số khía cạnh mà nhận thức của họ có vẻ hơi được nuông chiều." Shouko, người không ngồi vào bàn mà đang dựa vào tường, bỗng nhiên xen vào cuộc trò chuyện, ánh mắt nhìn xa xăm như thể đang dõi về một nơi nào đó.
"Được nuông chiều?" Kazuki hỏi lại.
"Người dân ở đất nước này vẫn—ngay cả khi họ đã trải qua cuộc chiến tranh với Yamato—nghĩ rằng, không thể có chiến tranh với một quốc gia nước ngoài, hoặc gì đó đúng không?"
"Có lẽ là đúng vậy." Kazuki gật đầu, cảm thấy vị đắng khi phải tự biện hộ. "Thay vào đó, em nghĩ rằng chúng ta đã trở nên không còn cảm nhận chân thực về sự tồn tại của các quốc gia nước ngoài nữa..."
Bên ngoài Concept (Thế Giới Khái Niệm)—nó đã trở thành một điểm mù. Ngay cả Kazuki ngay từ đầu cũng không có khái niệm về việc thu thập thông tin ở nước ngoài bằng sức mạnh công nghệ.
"Dù sao thì, phần lớn hành trình của chúng ta sẽ có sự hỗ trợ của vệ tinh, nên cứ yên tâm." Akane-senpai kết luận tạm thời. "Theo ước tính của chúng ta, nhanh nhất là mười ngày chúng ta có thể đến Mỹ. Chúng ta sẽ tắt động cơ khi đến gần Mỹ và mở buồm. Không cần lo lắng về việc điều khiển buồm vì máy tính sẽ quản lý, nhưng tốc độ khi đó sẽ phụ thuộc vào gió. Đó là lý do thức ăn đã được chuẩn bị dư dả."
"À, cứ giao cho tôi khi không thể dựa vào máy móc nữa." Shouko vỗ ngực cái bộp. Akane-senpai nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.
"...Thật sự có ổn không khi dựa vào người này?"
"Tạm thời, em nghĩ là ổn ạ, senpai." Kazuki nhận trách nhiệm nói vậy.
"Hội Kỵ sĩ và Ryōzanpaku đang duy trì phòng thủ Nhật Bản, nhưng... ngay cả khi có chuyện gì xảy ra ở Nhật thì chúng ta cũng sẽ mất khoảng mười ngày tương tự để quay về bằng con tàu này." Akane-senpai nói. Nếu có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn đó là do Trung Quốc. Nhưng...
"Tôi nghĩ có lẽ sẽ không có chuyện như vậy đâu. Dù sao thì, Regina đã trở về nước một cách rầm rộ rồi." Mio ngồi cạnh anh nghiêng đầu hỏi "Tại sao?"
"Ngay cả khi kẻ địch nhận ra tôi và Arthur không có mặt ở đất nước, Regina cũng sẽ phải đưa ra tuyên bố rằng ít nhất cô ấy đang ở vị trí có thể hành động bất cứ lúc nào. Bề ngoài Regina sẽ không hợp tác với chúng ta, nhưng có lẽ ngay cả khi cô ấy không đi cùng chúng ta đến Mỹ, cô ấy vẫn đang nghĩ về chúng ta đôi chút."
"...Tôi hiểu rồi, cũng có cách suy nghĩ như vậy nữa." Mắt Arthur mở to và anh đập tay vào lòng bàn tay như bừng tỉnh.
Trong lòng tôi cứ thấy bị phản bội, cứ ngỡ cô ấy sẽ bỏ qua sự nhiễu loạn cân bằng thế giới này chứ. Hóa ra, cái màn phô trương khi trở về nhà của cô ấy là để kiềm chế kẻ địch bằng cách tuyên bố “Tôi vẫn ở đây”."
“Cô cho rằng chỉ riêng Regina thôi đã đủ để khiến đối phương nới lỏng cảnh giác rồi sao? Dù sao thì Nữ Vương Trung Hoa vẫn ôm mộng xâm lược một cách bất thường. Chỉ cần có bất kỳ sơ hở nào, bà ta sẽ lập tức ra tay chiếm lấy đất nước của các người bằng những thủ đoạn hết sức ngang ngược.”
Ánh mắt Shouko trở nên sắc lạnh, cứ như thể cô ấy biến thành một người khác ngay khi nhắc đến Trung Hoa.
“Miễn là chúng ta không để lộ sơ hở thì sẽ ổn thôi mà, phải không?”
Akane-senpai nói. “Chắc chắn không ai biết chúng ta đang đi Mỹ đâu. Con tàu Solomon đệ nhị này… không, Nữ hoàng Kaguya được chế tạo và vận chuyển dưới màn bí mật tuyệt đối. Mọi hành động của Kazuki và những người khác cũng được che giấu hoàn toàn.”
Nếu sự vắng mặt của phe mình bị phát hiện – cuộc trò chuyện này đang diễn ra với giả định đó, nhưng ngay từ đầu họ đã không hề có ý định để kẻ địch phát hiện ra mình.
“Tôi nghĩ tốt hơn hết là mọi người nên chuẩn bị tinh thần rằng ngay khi sự vắng mặt của các người bị lộ tẩy, chúng sẽ lập tức tràn vào xâm lược. Đất nước đó… không, Nữ Vương đó… là một kẻ mà các người không thể nào đoán được bà ta sẽ đột nhiên nghĩ ra trò gì đâu.”
Shouko nói với giọng điệu nặng nề.
“…À.” Kazuha-senpai khẽ giật mình, sống lưng cô run rẩy và cô thốt ra một tiếng nhỏ.
“Có chuyện gì sao, Kazuha-senpai?”
“Ừm, ừm… chuyện vừa nãy… nếu sự vắng mặt của Kazuki bị lộ ra, thì sẽ tệ lắm phải không ạ?”
“Phải, đúng vậy.”
“Ưm, ừm… sáng nay, có mấy người trông như phóng viên báo chí tới… có vẻ như họ đã đánh hơi được việc Kazuki đang ở bến cảng bí mật đó, họ chụp ảnh từ xa… lúc đó em là người canh gác nhưng…”
Sắc mặt của Kazuha-senpai tái mét trong nháy mắt.
“Em, em không hiểu được mức độ nghiêm trọng của tình hình… với lại em cũng không biết Trung Hoa sẽ tấn công… em cứ nghĩ là chỉ cần tịch thu phim và đuổi họ đi là được rồi…”
Vào thời điểm đó, con tàu có lẽ đã bị nhìn thấy. Kazuha-senpai tiếp tục nhắc đến điều đó.
Một bài báo có thể được viết ra ngay cả khi không có ảnh. Nếu một bài báo về chuyện này được công bố rộng rãi, thì Trung Hoa sẽ đến xâm lược và chiến tranh sẽ xảy ra.
—Kazuki lập tức suy tư. ‘Có cách nào để ngăn chặn đám phóng viên này ngay từ đây không?’
Họ có thể liên lạc với đất liền, nhưng họ không có bất kỳ bức ảnh nào của các phóng viên hay thậm chí là tên của họ.
Anh không thể nghĩ ra bất kỳ cách nào hợp lý để giải quyết chuyện này ngay lập tức.


0 Bình luận