Magika no Kenshi to Shouk...
Mihara Mitsuki Chun
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 10

Chương 6.1: Sự thật và Phán xét

0 Bình luận - Độ dài: 4,845 từ - Cập nhật:

Camera an ninh được bố trí dày đặc quanh lối vào chính. Bởi vậy, muốn tiếp cận phải từ phía tường bao hoặc nóc nhà.”

Nói đoạn, Karin liền đi vòng quanh khu [Elecfort] mà chẳng chút chần chừ, nhanh chóng tiếp cận mục tiêu.

Hàng rào mà cô bảo có lẽ được lắp đặt cảm biến rung động đã được cô cố định bằng năng lực Điều Khiển Vật Chất. Karin thoăn thoắt leo lên, theo sau là Kazuki và những người khác.

“…Dường như không có gì ở đây cả.”

Karin thận trọng quan sát từ một khoảng cách vừa phải tính từ hàng rào đến pháo đài, sau đó lại khẽ khàng không gây tiếng động, lén lút tiếp cận. Khi cuối cùng cũng tới được bức tường ngoài của pháo đài, cô dùng lòng bàn tay sờ khắp bức tường.

“Việc họ tập trung camera an ninh ở mặt trước có nghĩa là họ không nghĩ bức tường này có thể bị phá vỡ. Nếu bức tường này được làm từ vật liệu thuộc loại adamantite thì…”

“Ý cô là họ tự tin đến mức không hề tính đến khả năng đó sao? Không lẽ bây giờ cô cũng chịu bó tay rồi sao?”

Adamantite ở Nhật Bản có độ dày và độ cứng vượt trội. Vì là vật liệu khó xử lý nên việc vận chuyển một lượng lớn vật liệu như vậy để xây dựng một pháo đài quy mô thế này trong bí mật tuyệt đối là điều không thể.

Thế nhưng, Mỹ lại sở hữu công nghệ giả kim thuật tiên tiến hơn cả Nhật Bản. Vậy nếu họ đã phát triển một loại kim loại nhẹ hơn mà vẫn cứng hơn adamantite để phục vụ cho Dự án Elecfort này thì sao…?

“…Không, vật liệu này cũng là kim loại được tạo ra từ giả kim thuật, nhưng nó kém xa so với adamantite.”

Karin nhẹ nhàng siết chặt nắm đấm, gõ *cộc cộc* vào bức tường.

“Nó cứng nhưng không có độ đàn hồi. Bởi vì binh lính cyborg của đất nước này sử dụng lưỡi kiếm HF, tôi đoán họ đương nhiên đã đưa ra giả thuyết đó. Nó sẽ đẩy lùi các đòn chém, nhưng lại yếu trước va đập. Tóm lại… nước Mỹ không hiểu được bí ẩn của Trung Quốc quyền pháp.”

“Vậy cô làm được ư, Karin-sensei!?”

Karin áp tai vào tường. Có lẽ cô đang tìm kiếm sự hiện diện của bất cứ thứ gì ở phía bên kia bức tường. Kazuki nuốt khan. Sau đó Karin lại gõ lòng bàn tay vào bức tường thêm một lần nữa.

“Ta có thể đọc được sự sắp xếp của Tinh Chất ban đầu của kim loại… bởi vì <biên giới hạt tinh thể>, có những khoảng trống và sự lộn xộn cục bộ ngay cả trong sự sắp xếp hạt của kim loại. Đó chính là [điểm yếu chí mạng của kim loại] mà yếu trước va đập. Adamantite của Nhật Bản thật tuyệt vời bởi vì về mặt đó, tất cả các hạt đều đồng nhất.”

Karin đang nói những điều khó hiểu…

“Bằng cách cảm nhận biên giới hạt tinh thể bằng lòng bàn tay thế này, ta có thể tìm ra điểm yếu. Và sau đó ở điểm đó… dồn sức va đập! Đó chính là Shintoukei đối với vật thể!!”

Trong khi Karin đặt lòng bàn tay lên tường, cô dậm chân xuống đất và vận dụng toàn bộ khớp xương cơ thể để khuếch đại năng lượng, truyền nó vào lòng bàn tay. Sự xoay chuyển của cơ thể đã tạo ra năng lượng.

Những vết nứt lan khắp bức tường kim loại. Mọi âm thanh đều bị pháp thuật của Karin triệt tiêu. Karin làm lại động tác tương tự một lần nữa. Những vết nứt trở nên sâu hơn rất nhiều – từ đó bức tường đổ sập không tiếng động.

Trên bức tường dày, một cái lỗ vừa đủ một người chui lọt đã mở ra.

Kazuki, Kazuha-senpai và Lotte khẽ vỗ tay.

“Thành quả vĩ đại của Karin-sensei thực sự khiến chúng tôi phải run lên vì phấn khích đây.”

Karin-sensei hé mắt nhìn vào bên trong cái lỗ rồi rên rỉ.

“Hayashizaki và Lotte cần leo lên lưng tôi và Kazuha. …Có vẻ như pháo đài này không phải là nơi mà những người không nhìn thấy tia hồng ngoại có thể đi lại dễ dàng.”

Kazuha-senpai cũng nhìn vào bên trong và thốt lên “Uwaa…”

Thật vậy sao? Tệ đến thế ư?

“Hành lang này giăng mắc đủ thứ tia laser hồng ngoại. Nếu có ai đi qua mà chắn ngang tia hồng ngoại thì sẽ bị loại ngay lập tức. Nhưng đã đến nước này rồi thì cũng phải lo lắng rằng sàn nhà còn có thể lắp đặt cảm biến rung động nữa. Kỹ năng ma thuật để triệt tiêu rung động khi đi lại cũng là một điều cần thiết.”

Kazuki ngoan ngoãn trèo lên lưng Kazuha-senpai, còn Lotte thì leo lên lưng Karin.

Được một cô gái có chiều cao còn thấp hơn mình cõng thế này, cảm giác quả là lạ lẫm.

…Có lẽ anh cũng cần luyện tập ở mảng này nữa chăng.

“Chẳng lẽ anh đang nghĩ mình cần rèn luyện thêm? Cái kiểu này chỉ là phân chia vai trò thôi mà, đúng người đúng việc thôi.”

Kazuha-senpai nghiêng đầu ra sau, khẽ *cốp* một cái vào trán Kazuki.

“Kazuha, nhớ làm theo chỉ dẫn của chị khi dùng phép và di chuyển đấy.”

Karin dặn dò, Kazuha-senpai ngoan ngoãn gật đầu. Cả hai luồn lách qua lỗ hổng và đột nhập vào bên trong.

Nơi họ vừa đặt chân đến bất ngờ là một hành lang. Khi quan sát xung quanh, anh nhận ra có một không gian rộng lớn ở giữa tòa nhà, và dường như hành lang này bao quanh không gian đó thành một vòng tròn khép kín. Nói tóm lại, đây không phải là một hành lang đơn thuần mà giống một lối đi nội bộ thì đúng hơn.

Bề mặt tường và trần nhà trắng toát, nhưng cũng có những lỗ nhỏ li ti trên đó. Trông chúng như một kiểu hoa văn trang trí, nhưng sau khi nghe cuộc trò chuyện trước đó, anh đoán rằng chắc chắn có những tia hồng ngoại phát ra từ vô số lỗ hổng này.

Cứ như đang vượt qua những tia hồng ngoại giăng mắc khắp nơi, Karin và Kazuha-senpai bước về phía trước, liên tục tránh né, bước qua, luồn dưới, hoặc nhảy vọt qua thứ gì đó vô hình.

Vậy ra đây là ý của việc chỉ có những người nhìn thấy tia hồng ngoại mới có thể tự do đi lại ở đây.

…Nhiều khả năng những chiếc kính bảo hộ mà người lính nửa người nửa máy đeo được trang bị chức năng nhìn xuyên hồng ngoại.

Giữa bức tường hành lang có một cánh cửa mà anh đoán sẽ dẫn vào không gian rộng lớn ở trung tâm. Tuyệt nhiên không có bất kỳ cửa sổ nào để họ có thể nhìn trộm tình hình bên trong. Karin áp tai vào cánh cửa.

“Bên trong có rất nhiều người đang làm gì đó. Có lẽ là nô lệ bị ép làm việc suốt đêm chẳng hạn.”

…Vậy đây có phải là nhà máy sản xuất Elecbrain (Pin Năng Lượng Linh Hồn) không, và họ đã đưa những nô lệ mua được đến đây?

Anh rất muốn nhìn vào bên trong cánh cửa nhưng… lúc này thì không thể.

Chiều dài hành lang khoảng hơn một trăm mét. Khi đi hết đoạn hành lang, họ bắt gặp một cầu thang. Họ có thể đi lên và xuống qua cầu thang này.

“Chúng ta nên đi đâu đây?” Karin tìm kiếm chỉ dẫn từ Kazuki.

“Giả sử những nô lệ bị buộc phải làm việc trong không gian lớn lúc nãy… thì có lẽ khu vực sinh hoạt của nô lệ và nhà kho nằm ở dưới lòng đất, còn tầng trên là nơi Red Metallica và các nhân viên khác làm việc, phải không?”

“Vậy thì nếu mục tiêu của chúng ta là thiết bị truyền tin và dữ liệu quan trọng, chúng ta nên lên tầng hai.”

Họ tiếp tục leo cầu thang lâu hơn mức cần thiết để đến tầng hai nếu đây là cầu thang của một tòa nhà bình thường. Có lẽ cả tầng lẫn trần nhà đều rất cao.

“Hệ thống an ninh ở đây sử dụng rất nhiều tia hồng ngoại. Dù sao thì mắt thường cũng không nhìn thấy được. Việc bỏ qua cảm biến âm thanh và rung động bằng Psychokinesis cũng đơn giản.”

Karin vừa nói vừa leo cầu thang.

Có hai loại cảm biến sử dụng tia hồng ngoại. Loại [cảm biến chủ động] thì giống như những tia hồng ngoại bố trí khắp hành lang vừa rồi. Nó hoạt động bằng cách chiếu tia hồng ngoại từ một máy phát, sau đó được máy thu nhận lại. Khi kẻ đột nhập đi vào giữa hai thiết bị và chắn ngang tia hồng ngoại, chuông báo động sẽ vang lên.

Vậy là những máy phát và máy thu đó được giấu kín trong các hốc tường này một cách tinh vi nhỉ.

Kazuki đáp lời một cách phù hợp trong khi ngoan ngoãn để Kazuha-senpai cõng trên lưng.

Loại còn lại là [cảm biến bị động]. Nó phát hiện những tia hồng ngoại mờ nhạt mà cơ thể con người phát ra để tìm ra kẻ xâm nhập. Loại cảm biến này không tự phát ra tia hồng ngoại nên dù nó có được giấu kỹ đến mấy, chúng ta cũng không thể phát hiện ra được. Bởi vậy, thật ra từ nãy đến giờ, để yên tâm hơn, tôi đã dùng ma thuật làm biến mất toàn bộ tia hồng ngoại của mọi người rồi. Làm được điều đó khá là khó đấy.

Karin liếc nhìn Kazuha-senpai.

Cháu nghĩ mình cũng làm được.

Xin mời. Cả hai trao đổi ngắn gọn rồi gật đầu với nhau.

Khi họ đến cuối cầu thang, bất kể pháo đài này lớn đến đâu, thì họ cũng đã lên đến tầng cao nhất rồi.

Đó là lý do tại sao họ cảm thấy cầu thang dài đến vậy. Chắc chắn khoảng trống ở giữa tòa nhà này thực sự rất lớn.

Khi họ ra đến tầng hai và nhìn quanh, có rất nhiều phòng trên tầng này. Tiếng động có thể nghe thấy từ mỗi phòng. Vẫn chưa có nhiều thời gian trôi qua kể từ khi Red Metallica và đồng bọn quay trở lại pháo đài này.

Có vẻ như tầng này không bố trí tia hồng ngoại. Có lẽ điều này có nghĩa là hệ thống an ninh có ý nghĩa mạnh mẽ là không cho phép nô lệ bỏ trốn.

Karin nói vậy. Nhưng điều này không có nghĩa là ở đây không có cảm biến bị động hay bất kỳ loại an ninh nào khác.

Họ bỏ qua những căn phòng có người bên trong. Họ đoán có lẽ đó là những căn phòng bình thường của nhân viên ở đây.

Sâu bên trong, có một không gian được ngăn cách với họ bằng kính.

Có một cánh cửa bằng kính, dường như không có ổ khóa nào trên đó.

Ở phía bên kia tấm kính, có một không gian dài vài mét không có gì, và sau đó đi qua đó là một cánh cửa. Nhìn từ đây, cánh cửa đó cũng không có lỗ khóa.

Cả hai cánh cửa đều không có bất kỳ khe hở nào với bức tường – cánh cửa tạo cảm giác như một không gian kín mít.

Karin lộ vẻ mặt phức tạp.

Hayashizaki Kazuki, ngay từ đầu, cháu nghĩ lý do họ xây dựng hệ thống an ninh kiểu này là gì?

Dự án Elecbrain mà đất nước anh cố tình phát triển…

Đó, đó là… để bảo mật đúng không?

Đương nhiên là có yếu tố đó rồi, nhưng vậy thì tại sao cánh cửa này lại không được gắn khóa điện tử mà Psychokinesis không thể phá? Nếu họ sử dụng khóa nhận dạng cơ thể, việc xâm nhập phải trở nên hoàn toàn bất khả thi chứ.

Những gì cô nói là sự thật. Trước đây, trong cơ sở nghiên cứu dưới học viện, lý do Nyarlathotep không sử dụng khóa nhận dạng cơ thể ở đó là vì hắn có kế hoạch thay đổi vật chủ, nếu không có hoàn cảnh đặc biệt như vậy, hoàn toàn không có lý do gì để không sử dụng khóa nhận dạng cơ thể.

Vậy thì, ý nghĩa của hệ thống an ninh này là…

Đó là bởi vì họ ưu tiên việc bắt giữ kẻ xâm nhập?

“…Đó chính là mục đích của chúng. Nếu có một cánh cửa khóa bằng nhận diện sinh trắc học chắn lối, kẻ đột nhập sẽ thành thật bỏ cuộc. Bỏ cuộc hoàn toàn. Thế nhưng, nơi này lại không làm vậy. Thay vào đó, chúng bố trí cảm biến khắp nơi, tất cả chỉ nhằm mục đích thử thách kẻ đột nhập với độ khó vừa phải.”

Một hệ thống an ninh hoàn hảo sẽ tập trung vào việc [ngăn chặn tội phạm] triệt để. Nó sẽ khiến kẻ phạm tội hoàn toàn từ bỏ ý định. Nhưng điều đó lại không phù hợp với nơi này. Hệ thống an ninh của pháo đài này không dựa trên ý tưởng ngăn chặn tội phạm thông thường đó.

“Hay là, những hệ thống an ninh chúng ta gặp từ nãy đến giờ đều lỏng lẻo cả sao?”

“Cuối cùng thì chúng ta cũng không rõ liệu có thực sự tồn tại cảm biến rung hay cảm biến thụ động không, nhưng ít nhất cho đến giờ, chưa hề có một hệ thống an ninh tân tiến nào được nghiên cứu và phát triển một cách tuyệt mật. Tất cả những biện pháp an ninh đều nằm trong phạm vi hiểu biết mà tôi có thể xử lý. Nếu trường hợp binh lính cyborg Mỹ mặc định đều được trang bị tầm nhìn hồng ngoại, thì có lẽ bất kỳ người nào thuộc Đoàn Kỵ sĩ Bắc Mỹ cũng có thể đến được đây. Nói cách khác…”

“Cô đang nói đây là một hệ thống được lập ra để dụ kẻ phản bội từ bên trong ra mặt.”

Dự án nghiên cứu phát triển tuyệt mật được trưng bày ngay trước mắt tất cả đồng nghiệp, cứ như thể đang thách thức họ đến mà xem.

Ngay từ đầu, nếu là người da đỏ, họ sẽ không làm gì kiểu giải cứu nô lệ rồi phá hủy toàn bộ tòa nhà ngay từ đầu.

“Những người có khả năng hoài nghi về chế độ nô lệ như Ginny sẽ bí mật tìm kiếm và theo đuổi sự thật bị che giấu, và cuối cùng sẽ đến được pháo đài này. Ở đây, họ sẽ bắt giữ và xử lý những nhân vật nguy hiểm đi ngược lại công lý của Mỹ. Vậy nên, pháo đài này có khái niệm như vậy.”

“Và rồi, tất cả các hệ thống an ninh từ nãy đến giờ chỉ là bài kiểm tra sơ bộ, còn phía bên kia tấm kính này mới là thử thách chính ư?”

Mọi thứ cho đến lúc này đều nhằm mục đích dụ kẻ đột nhập và làm họ lơ là cảnh giác bằng độ khó vừa phải, rồi cạm bẫy chắc chắn nhất được dành cho đến cuối cùng…

“Ở đây cũng vậy, có vài tia laser hồng ngoại phát ra từ bức tường bên cạnh.”

Kazuha-senpai nói trong khi nhìn sang phía bên kia tấm kính.

“Có quá nhiều tia laser đến mức không còn kẽ hở nào để tránh né và đi qua. Nhưng, nếu chúng ta tạo ra tia laser hồng ngoại bằng phép thuật thông thường để gửi tới bộ phận thu trong khi đi qua, có vẻ chúng ta sẽ có thể đi qua bình thường. Tiếp theo là… có loại cảm biến nào trên trần nhà không?”

“Có, nhưng có lẽ đó là cảm biến thụ động. Thế nhưng, nếu đó thực sự là cảm biến thụ động thì điều đó có nghĩa là họ cố tình để chúng ta phát hiện ra dù họ có thể che giấu nó. Nếu đây là tình huống bình thường thì chúng ta có thể hiểu ý định của họ là khiến kẻ đột nhập bỏ cuộc, nhưng trường hợp của cơ sở này hoàn toàn khác. Nói cách khác, cảm biến thụ động đó là một cái bẫy nhử để thu hút sự chú ý của chúng ta khỏi cảm biến thật sự.”

“Vậy thì có cảm biến rung sao?” Kazuki hỏi.

“Có lẽ cũng có, nhưng loại đó không thể nào là cái bẫy thật sự. …Tsukahara Kazuha, thay đổi tần số tăng cường thị lực của cô, nhìn vào sóng điện từ.”

Kazuha-senpai kêu lên “A!”

“Đây là một kế hoạch đánh lừa chúng ta bỏ qua sóng điện từ ở một tần số khác bằng cách thu hút mắt chúng ta vào các tia hồng ngoại.”

Đấm thẳng, đấm móc, những cú đấm trực diện nối tiếp bằng một cú móc trên không theo sau. Đây chính là một đòn dẫn dụ.

“Cảm biến đó dùng sóng điện từ à? Nếu đã nhìn thấu được nó rồi thì chẳng còn vấn đề gì nữa, phải không?”

Kazuki nhìn Karin đầy tôn trọng, nhưng cô nàng chỉ lắc đầu. Kazuha-senpai cũng im bặt.

“Từ phía bức tường bên trái, vô số máy chiếu đang phát sóng điện từ theo những hướng cực kỳ phức tạp. Những sóng điện từ này phản xạ kín kẽ khắp căn phòng, trong khi các bộ thu sóng điện từ ở bức tường bên phải liên tục nhận tín hiệu. Rất có thể, những thiết bị thu này đang dò tìm góc tới của sóng điện từ. Chỉ cần cậu bước vào phòng dù chỉ một centimet, mọi góc bay của sóng điện từ trong phòng sẽ thay đổi và hệ thống báo động sẽ lập tức kích hoạt.

Nếu đây chỉ là tia hồng ngoại đơn giản, thì ta có thể làm như Kazuha đã nói, dùng ma thuật tái tạo tia laser để tiến về phía trước. Nhưng để tái tạo những sóng điện từ phản xạ bất quy tắc phức tạp đến mức này thì hoàn toàn bất khả thi. Cậu sẽ phải tính toán theo thời gian thực góc va chạm của sóng điện từ lên người mình trong lúc di chuyển, rồi sau đó tái tạo chính xác sóng điện từ như thể tia laser đang xuyên thẳng qua cậu vậy – điều đó tuyệt đối không thể làm được. Ở đây họ không sử dụng công nghệ gì quá đặc biệt cả, nhưng đây… đây là một hệ thống an ninh hoàn hảo, hoàn toàn không thể bị phá vỡ bởi con người thời hiện đại chuyên về sức mạnh ma thuật.”

“…Kazuki, giờ chúng ta đang làm một việc vô cùng quan trọng, phải không?”

Sau một khoảng im lặng dài, Kazuha-senpai khẽ thì thầm với Kazuki, người đang đứng sau lưng cô.

“Tùy thuộc vào hành động của chúng ta, số phận của biết bao đứa trẻ bị bán làm nô lệ sẽ thay đổi. Không chỉ những đứa trẻ, vận mệnh của đất nước này, thậm chí cả số phận của Nhật Bản cũng sẽ thay đổi. Chúng ta… Kazuki, đang gánh vác trách nhiệm lớn lao như một vị Vua, đúng không?”

Kazuha-senpai nói để xác nhận lại lần nữa.

Quả đúng như lời cô ấy nói, Kazuki là người hiểu rõ nhất sự thật đó trong trận chiến quyết định với Ikousai. Nếu anh thua trận đó, cũng đồng nghĩa với việc Nhật Bản hoàn toàn thất bại trước Yamato – đó là một cuộc đấu chỉ xảy ra một lần trong đời.

Nhưng điều đó không có nghĩa là anh đang phải chịu áp lực nặng nề hơn bình thường. Thay vì gọi đó là áp lực… anh cảm thấy nó thật vô giá, rằng anh có thể bảo vệ những điều quan trọng đối với mình bằng chính sức mạnh của bản thân, rằng anh có thể cứu rỗi chúng. Với sức mạnh đang nắm trong tay, anh cũng cảm thấy một sự tự mãn tương xứng.

“Em, trước khi lên tàu, cái lần mà em bắt được phóng viên nhắm vào bài báo về Kazuki ấy, em đã tức giận khủng khiếp. Khi em nghĩ rằng họ thậm chí còn chẳng biết với cảm xúc như thế nào mà Kazuki lại trở thành Vua trên núi Fuji… Nhưng em cũng chẳng hiểu gì về mức độ nghiêm trọng của mọi chuyện cả. Em chưa bao giờ tưởng tượng rằng hành động bất cẩn của mình lại có thể châm ngòi cho cuộc chiến giữa Nhật Bản và Trung Quốc. Shouko-san nói rằng gây ra tình huống như vậy vì sự thiếu hiểu biết là một tội lỗi, nhưng thực lòng em nghĩ cô ấy nói đúng.”

“Senpai vẫn còn bận tâm về chuyện hồi đó sao?”

“Không phải vậy,” Kazuha-senpai lắc đầu như thể muốn nói điều đó.

“Không biết từ lúc nào, chúng ta không còn chiến đấu vì những thứ như cứu bạn thân, hay bảo vệ học viện nữa rồi. Bất ngờ thay, giờ chúng ta lại đang chiến đấu ở một nơi có quy mô hoàn toàn khác, đúng không?”

Như để tiếp thêm ý chí chiến đấu cho bản thân, Kazuha-senpai vỗ mạnh hai tay vào má mình.

“Em muốn thử thách chướng ngại này. Mong anh hãy tin tưởng và giao việc này cho em. Nếu thực sự em có một tài năng đặc biệt thì… nó chỉ có ý nghĩa khi em có thể thành công ngay tại đây, ngay lúc này, đó là điều em nghĩ.”

“Khoan đã, điều đó là không thể đâu em biết không!” Karin ngắt lời. “Sóng điện từ không được dịch chuyển dù chỉ một phần trăm giây, dù chỉ một lần! Không đời nào một con người có thể tính toán chính xác như máy tính được!”

“Đây cũng là một loại phép thuật. Có lẽ đây không phải là thứ có thể làm được bằng cách tính toán góc phản xạ hay gì đó. Nếu làm bằng cảm giác, em nghĩ điều này bất ngờ lại khả thi.”

Karin làm một vẻ mặt như thể ý tưởng đó thật ngớ ngẩn, nhưng Kazuki đã leo xuống khỏi lưng Kazuha-senpai. Thay vào đó, cậu đặt Lotte lên lưng Kazuha-senpai. Dù sao thì Lotte cũng rất cần thiết để điều khiển chiếc máy tính nằm phía trước hệ thống an ninh này.

“Không sao cả dù Kazuha-senpai có thất bại. Dù sao thì, ngay cả khi Mỹ trở thành kẻ thù của chúng ta, chúng ta vẫn có thể lật ngược tình thế với những kẻ đuổi theo bằng sức mạnh của mọi người và trốn về Nhật Bản.”

“Nhưng nếu em thành công thì phải khen em đàng hoàng đó nha.”

Khi Kazuki động viên, Kazuha-senpai bật cười với giọng điệu thoải mái.

“Em… đã lập giao ước với Thần Futsunushi không phải là một trong 72 Trụ cột của Solomon, nên dù mức độ tích cực của em có tăng lên, em cũng không thể trở thành một Phù thủy Chouki, vậy nên có lẽ mức độ tích cực của em chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Vậy ra Kazuha-senpai lại lo lắng về chuyện đó.”

“Sao mà không lo được chứ? Cảm giác như mọi người ở Dinh thự Phù thủy đều đặc biệt, còn em thì không. Nhưng ngay cả em đây… em muốn trở thành một công chúa được yêu mến. Em muốn trở nên hữu ích, trở thành một người đặc biệt đối với Kazuki…”

“Nhân tiện, em yêu Kazuha-senpai đấy.”

“Em cũng yêu Kazu-kun. …Được rồi, vậy em đi đây!”

Một trái tim lớn bay về phía cậu.

Tsukahara Kazuha—150. Con số này mà bảo không có ý nghĩa gì cả thì hoàn toàn là chuyện nhảm nhí.

Kazuha-senpai mở cánh cửa bức tường kính.

“Đừng quên cảm biến hồng ngoại và cảm biến rung! Phải xử lý tất cả chúng đồng thời đó!” Karin hoảng hốt gọi. Sau đó, cô thì thầm giọng nhỏ vào tai Kazuki:

“…Những gì cậu vừa nói, hãy chuẩn bị tinh thần để tình hình thực sự sẽ diễn ra như vậy đi. Thứ này là một trò chơi bất khả thi đấy.”

“Sẽ ổn thôi, có lẽ vậy.”

Kazuha-senpai bước vào bên trong. Bước chân cô nhẹ nhàng đến nỗi cậu không cảm thấy chút tuyệt vọng nào trong đó.

Những sóng điện từ đang bay lượn đều được Kazuha-senpai hấp thụ vào cơ thể mà không cho phép bất kỳ sự phản xạ nào. Ngay lập tức, Kazuha-senpai phát ra sóng điện từ với cùng vector chính xác của những sóng đã biến mất từ phía đối diện cơ thể cô. Theo lời cô nói, cô không hề tính toán để làm giả chúng mà là bằng cảm giác.

Điều đáng sợ là cô làm điều đó không chỉ cho cơ thể mình, mà còn cho cả những sóng điện từ va chạm vào cơ thể Lotte. Trong không gian đó, sự tồn tại của Kazuha-senpai đang cõng Lotte trở nên trong suốt.

“Cô ấy đã đến được trung tâm…!” Karin lên tiếng, không tin vào mắt mình.

Kazuha-senpai tiếp tục tiến lên. Mỗi khi cô di chuyển, những sóng điện từ va chạm vào cơ thể cô lại thể hiện một trạng thái hoàn toàn khác biệt. Đó là một sự phản xạ không đều, biến đổi không ngừng theo thời gian thực. Chắc chắn phải cần một siêu máy tính để *nắm bắt* tất cả những điều đó bằng cách tính toán. Kazuha-senpai đã *nắm bắt* tình hình chỉ bằng cảm giác và tiếp tục tạo ra những sóng giả theo đó.

“Tuyệt kỹ này đâu phải của con người…” Karin rên rỉ.

Khác với Kazuki, người có khả năng nhìn thấy sóng điện từ, Karin hiểu rõ đến nhường nào cảnh tượng đang diễn ra trước mắt cô phi lý, quỷ dị, và tài tình đến mức nào.

“Người đó chính là thiên tài của Nhật Bản, là niềm tự hào có thể khoe với cả thế giới.”

Như một con sên, Kazuha-senpai từ tốn tiến lên, nhưng không hề ngưng nghỉ dù chỉ một khoảnh khắc, như thể cô đang cảm nhận toàn bộ cơ thể mình—cuối cùng cũng đạt đến nửa quãng đường. Chỉ còn lại một nửa nữa thôi.

Đúng lúc ấy, họ nghe thấy tiếng động từ hành lang. Cánh cửa của một căn phòng nào đó đang mở ra.

Và rồi tiếng bước chân—không phải hướng về phía họ, mà là đi về phía cầu thang.

Họ vẫn chưa bị phát hiện.

Kazuki vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm. …Thế nhưng ngay lập tức, cậu nhận ra.

Nếu có ai đó đi xuống tầng một, họ sẽ phát hiện ra bức tường đang đổ nát.

Sự xâm nhập của họ sẽ bị bại lộ.

Nhưng cậu không thể thúc giục. Họ tuyệt đối không được vội vàng. Đây không phải là tình huống cho phép họ được vội vã.

Kazuha-senpai… vẫn bình thản và tiếp tục hành động một cách chuẩn xác.

Cô tiến bước vững vàng, không hề có chút xao động nào.

Họ còn bao nhiêu thời gian cho đến khi người đi xuống cầu thang kia phát hiện ra cái lỗ hổng và tìm thấy họ ở đây? Trong khoảnh khắc bức bối đó, Kazuha-senpai vẫn chầm chậm tiến bước như thể cô ở một không gian khác, cuối cùng cũng đến được cánh cửa ở bức tường đối diện.

Cô đã làm được một điều thật đáng kinh ngạc.

Kazuha-senpai từ tốn mở cánh cửa, không chút hoảng loạn cho đến giây phút cuối cùng, rồi bước vào bên trong.

Kazuki cầu nguyện rằng mục tiêu của họ nằm trong căn phòng đó. Cậu ước mong sẽ không có thêm thử thách nào chờ đợi phía trước nữa.

“Hệ thống an ninh đã bị cắt!” Tiếng Lotte vang lên từ phía bên kia.

“Sóng điện từ và tia hồng ngoại phía sau tấm kính đã biến mất!” Karin cũng kinh ngạc lên tiếng.

Nói cách khác, đằng sau cánh cửa đó chính là máy tính điều khiển toàn bộ [Elecfort] này, và Lotte đã giành quyền kiểm soát nó. Kazuki và Karin liền nhảy bổ vào trong như bay.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận